Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 94: Song long nhập động – Hạ (3P)



Quả nhiên, thời điểm Mạc Tuấn Ninh đâm vào ngón tay thứ hai, Lương Tu Ngôn sợ tới mức không dám lên tiếng, cả nhúc nhích còn chẳng dám, lưng căng thẳng, hình thành một đường cong duyên dáng.

Hiện tại ở trong cúc huyệt cậu, chính là kẹt hai cây đại nhục bổng, hai ngón tay! Phải biết rằng, đó là hai ngón tay của đàn ông trưởng thành chứ không phải hai cây tăm nhá!

Câu không khỏi bắt đầu lo lắng, Mạc Tuấn Ninh có tính nhét thêm ngón thứ ba hay không, nếu vậy phỏng chừng cậu sẽ được hệ thống phán định thân thể làm việc quá sức, trực tiếp đá ra ngoài.

May sao Mạc Tuấn Ninh chưa biến thái đến độ nhét thêm ngón tay thứ ba vào, bởi vì hắn làm một chuyện còn biến thái hơn nữa – gập cong hai ngón tay kia.

Lương Tu Ngôn đã chẳng có sức để chửi nữa, cậu đau không kể xiết, lông mày xoắn lại với nhau. Chỗ ấy rõ ràng không phải nơi để làm tình, nay lại bị kéo căng cực hạn, cảm giác trướng đau lan ra, ăn mòn thần kinh cậu. Khiến cậu không khỏi sợ hãi, ngay sau đó phải chăng sẽ nghe thấy âm thanh xé rách do hậu huyệt không chịu nổi gánh nặng.

Hắc Vân Áp Thành thấy cậu đau tới mặt trắng bệnh, trán tuôn mồ hôi không ngớt, trong lòng thấy không đành, mở miệng nói với Mạc Tuấn Ninh: “Này ngươi muốn chơi hỏng hắn thiệt sao?”

Lương Tu Ngôn gật đầu phụ họa lời nói của Hắc Vân Áp Thành. Ấn tượng tốt về Hắc Vân Áp Thành tăng thêm một nấc, tên khốn này dù có lúc rất khốn nạn, nhưng so với tên biến thái Mạc Tuấn Ninh thì tốt hơn nhiều!

Đáng tiếc, cậu vừa gật đầu, Mạc Tuấn Ninh giống như biết suy nghĩ trong lòng cậu, hai ngón tay cắm trong cơ thể cậu lại bắt đầu khuấy đảo.

“A!” Lương Tu Ngôn hét thảm một tiếng, cậu cong người lại, không biết để giảm bớt cảm giác thống khổ hay muốn né tránh ngón tay trong cơ thể. “Học trưởng, học trưởng… Tha ta đi… Thật sự không được…” Cậu đã sớm khóc không ra tiếng, muốn bao đáng thương thì có bấy nhiêu.

Thấy cậu rốt cuộc khóc xin tha, Mạc Tuấn Ninh lúc này mới vừa lòng, rút ngón tay ra, ghé vào lỗ tai cậu nhẹ giọng hỏi: “Sao không mắng?”

Tuy ngón tay trong cơ thể đã không còn, cảm giác trướng đau cũng biết mất theo, Lương Tu Ngôn thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghe thấy giọng nói vô cùng thân thiết dịu dàng của Mạc Tuấn Ninh, thần kinh của cậu lại lập tức căng thẳng. Kiểu dịu dàng như người yêu ấy, lại không làm cậu cảm thấy tâm động, còn cảm thấy đó là con rắn độc đang bám lên lưng mình, khiến cậu sợ hãi.

Cậu vội vàng lắc đầu, sợ chậm một tí Mạc Tuấn Ninh sẽ đổi ý.

“Ngoan quá,” Mạc Tuấn Ninh nói, vừa hôn nhẹ xuống đầu vai cậu, vừa vươn tay về phía trước, an ủi tính khí bị dọa cho mềm xuống của cậu.

Tuy Lương Tu Ngôn rất chi khinh bỉ cái kiểu vừa đánh vừa xoa của Mạc Tuấn Ninh, nhưng dù lòng cậu muốn phản kháng, thì nửa người dưới lại không hề có cốt khí phất cờ về phía nam nhân.

Vừa rồi ngón tay còn làm cho cậu đau đến chết đi sống lại, nay lại phó thác một loại ma lực, mang đến cho cậu khoái cảm cuồn cuộn không ngừng. Ngón tay thon dài như đang gảy đàn trên dương vật cậu, làm cho máu toàn thân cậu đang thuận theo vũ động, khoan khoái, nhảy nhót, lực đạo lúc nhẹ lúc mạnh, tiết tấu khi nhanh khi chậm, nếu đó thật sự là bản nhạc, thì chắc chắn là âm nhạc tuyệt vời nhất thế giới.

Dù cậu không muốn thừa nhận, nhưng kỹ xảo thủ dâm của tên biến thái này quả thật rất cao siêu.

“Ưm… ưm…”

Âm thanh vỡ vụn tràn ra từ trong miệng Lương Tu Ngôn, dục vọng lại bắt đầu sôi trào trong cơ thể, kêu gào tìm cửa ra.

Vị trí của Hắc Vân Áp Thành ở đối diện cậu, tất nhiên nhìn thấy rõ ràng biểu tình biến hóa của cậu, nhìn bộ dáng động tình giờ phút này, không thể kìm được, dương vật yên tỉnh trong cúc huyệt kia nửa ngày, cũng bắt đầu rục rịch.

“Ưm hừ… Tiếp… Tiếp tục….” Lương Tu Ngôn hừ nhẹ cỗ vũ.

Cậu cảm giác côn thịt trong cơ thể nhẹ nhàng dịch về trước một tí, một luồng điện nhảy thẳng lên não.

Kỳ thật vào thời điểm dục vọng cậu dần lên cao, cúc huyệt sau cơn đau lại trở nên ngứa ngáy, so với vừa rồi còn ngứa hơn. Hai đại nhục bổng kia cứ không chịu nhúc nhích, cậu lại ngại không dám mở miệng, giúp mình gãi ngứa. Bây giờ Hắc Vân Áp Thành cuối cùng không dằn lòng được đâm rút, cuối cùng như ý nguyện của cậu.

“Tao hóa!” Hắc Vân Áp Thành thấy cậu ban nãy còn đau đớn khó chịu, nay đôi mắt đã mơ màng, mặt phiếm đỏ, không khỏi cúi đầu mắng một tiếng, đong đưa thắt lưng rắn chắc, làm càng thêm hăng say.

“A… Đúng thế… Ưm… Mạnh thêm nữa…”

Phía trên có kỹ xảo xoa nắn, phía dưới có thao làm điên cuồng, hai nơi trí mạng đều được nam nhân nắm giữ, rất nhanh Lương Tu Ngôn bị chơi đến tan rã thần chí, hãm sâu trong bể dục.

“Học trưởng, học trưởng… Không cần… Dừng lại…”  Tại dưới sự công kích cả trước lẫn sau, Lương Tu Ngôn chỉ có thể thấp giọng cầu xin,

Nam nhân biết rõ thân thể cậu nhạy cảm, chịu không nổi khiêu khích kịch liệt ấy, trái lại tăng nhanh tốc độ trong tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai trái bòng nhỏ phía dưới, còn ác liệt thổi hơi vào trong lổ tai cậu, “Tại sao không cần? Không thoải mái sao?”

“Aha… Đừng…” Lương Tu Ngôn bị hắn nắm đến lập tức kêu to. Cậu không thể nghi ngờ chính là điển hình cho lên sẹo thì quên đau, trước đó mắng Mạc Tuấn Ninh từ đầu tới chân, nay lại dâm loạn như mèo động dục: “Vì rất thoải mái, ta bắn…. Ta… Ta muốn học trưởng thao ta…”

Vừa dứt lời, dương vật trong cơ thể liền đâm rút không chút lưu tình. Đã không còn âu yếm phía trước, Lương Tu Ngôn có thể tập trung mọi giác quan về trong cúc huyệt mình.

Địa phương bị làm ấy nóng rát, bị nam nhân dùng sức mạnh như dã thú đâm sâu nhiều lần. Tính khí của nam nhân ma xát nóng lên nội bích, huyệt khẩu lại vì không thể thừa nhận tính khí tráng kiện ấy mà bị kéo căng đến tê dại.

Lương Tu Ngôn đã không còn rảnh bận tâm nơi đó có sưng đỏ hay không, có chảy máu hay không, bởi vì hai cây côn thịt thô to đã làm cậu đến run người.

“Trời ơi… Chim bự của các ngươi sao khỏe như vậy… Ruột sắp hỏng… sắp bị chim bự đâm thủng! Tao huyệt sắp bị chim bự đâm thủng!”

Khoái cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có không ngừng va chạm thân thể cậu, giống như vĩnh viễn không ngừng nghỉ, cậu như đang dạo bước trên đám mây, lại như đang giày vò ở địa ngục.

“Ngươi không phải muốn ta làm như vậy sao?”

Trong giọng nói bình tĩnh của Mạc Tuấn Ninh mang theo tiếng thở dốc, đối với Lương Tu Ngôn mà nói, đó gợi cảm muốn chết.

“Đúng, lại dùng lực làm ta! Ta muốn chim bự của các ngươi làm ta như thế mỗi ngày!” Lương Tu Ngôn lên giọng, nói ra lời dâm đãng nhất, kích thích dục vọng thi ngược ở sâu trong tâm nam nhân, dụ dỗ bọn họ đối xử mình thô bạo hơn nữa. “Dùng chim bự của các ngươi làm chết ta! Làm chết chó cái của các ngươi đi!”

“Yên tâm, sau này nhất định mỗi ngày làm chết tao hóa ngươi!”

Dưới sự thao làm như trút giận, không giữ được lâu, Lương Tu Ngôn liền đạt tới rìa cao trào, thân thể kịch liệt co rút trong mất kiểm soát, nội bích cắn chặt hai cây côn thịt. Dương vật được mát xa cực hạn cũng không chịu nổi run nhè nhẹ, vội vàng đâm rút vài cái, cuối cùng vẫn bắn ra tinh hoa của nam nhân.

Lương Tu Ngôn cảm giác thấy hai luồng nóng bỏng bắn lên tràng bích yếu ớt của mình, nhiệt độ và lực đạo ấy suýt làm cho cậu nhảy dựng.

“A a a! Bắn chết ta! Bắn chết ta! Chó cái bị tinh dịch của các ngươi bắn chết mất!”

Lương Tu Ngôn thét to rồi cũng bắn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện