Khi Quân Vi Hoàng

Chương 27: Chấp nhận rủi ro



"Phong cảnh Ngạo Quốc thiếp đã thấy nhiều rồi, thỉnh thoảng cũng muốn nhìn những nơi khác."

Đào Hoa co người vào trong chăn, nhỏ giọng nói, "Khung cảnh vàng son rực rỡ trong cung Hoa nhi cũng nhìn chán rồi."

Nhất là phòng ngủ trong cung, nàng đã nhìn trọn vẹn mười năm. Tất cả đau đớn, khổ sở nàng đều khắc sâu trong lòng, thậm chí hoa văn giường nệm thế nào nàng cũng rõ như lòng bàn tay.

"Trẫm biết Hoa nhi khó chịu."

Tần Nghiêu Huyền che ánh mắt của nàng, giọng nói khàn khàn, có chút lạc đi: "Chờ trẫm chinh phục thiên hạ, trẫm sẽ mang Hoa nhi đi ngao du khắp sông núi thiên hạ."

Thật sự là quá cuồng vọng.

Đào Hoa cười khẽ. Nếu là người khác, nghe mấy lời hùng tâm tráng trí thống nhất thiên hạ này, đương nhiên là không tin thậm chí là cười thầm trào phúng.

Nhưng nàng rõ ràng, Tần Nghiêu Huyền làm được. Giống như trận chiến cuối cùng năm đó ở Thiên Vân, hắn cũng tất thắng. Thậm chí còn có tâm tư đưa nàng từ ngàn dặm xa xôi tới chứng kiến.

Nhớ lại, Tần Nghiêu Huyền trong trận chiến nàng chứng kiến ấy, là lần duy nhất bị thương

Máu của hắn cũng nóng và đỏ tươi đấy.

Đào Hoa cọ vào tay hắn, hôn lên lòng bàn tay hắn, "Hoa nhi chờ ngày đó."

"Ngoan."

Tâm tình Tần Nghiêu Huyền rất tốt, đắp lại chăn cho nàng, sau đó mới vuốt vuốt tóc ra ngoài. Nhu tình của bậc đế vương một khi đã bộc lộ, Đào Hoa cũng không khỏi hoảng hốt.

Một đêm không mộng mị, hiếm khi được ngủ ngon.

Nàng nghe A Mật Đóa nói Tần Nghiêu Huyền từ sáng sớm đã cùng các đại thần nghị sự, Lục Thiên Hành cũng bị gọi đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đào Hoa bưng chén nước, càng nghĩ càng thấy kỳ quái. Đại sự của triều đình, liên quan đến giang sơn xã tắc, tình cảnh dân sinh, gọi thị vệ như Lục Thiên Hành làm gì? Chẳng lẽ Tây Bình Vương tuổi đã già yếu, không màng triều chính, cố ý đem quyền lực trao cho Lục Thiên Hành?

Nàng còn cho rằng Lục Thiên Hành làm thị vệ cho nàng, có lẽ hơi quá đáng.

"Nô tỳ nghe nói, năm trước vật liệu đắp đê được đưa tới vàng thau lẫn lộn, hôm qua hoàng thượng tự mình đi điều tra đã phát hiện manh mối. Đang truy xét từng người rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề!" A Mật Đóa lấy khăn gấm lau miệng cho Đào Hoa, cau mày nói: "Chuyện khác nô tỳ cũng không rõ, hôm qua nô tỳ mới đến, mọi người cũng không dám nhiều lời với nô tỳ."

"Công trình như vậy cũng có thể vàng thau lẫn lộn? Chuyện này bị tra ra, ta đoán chứng ít nhất cũng xét nhà đi..." Đào Hoa nhớ tới thủ đoạn tàn nhẫn của Tần Nghiêu Huyền, nhẹ thì xét nhà, nặng thì tru di cửu tộc, thật sự là không chút quá đáng nào.

A Mật Đóa thấy Đào Hoa tò mò hay hỏi nên đoán rằng nàng cái gì cũng muốn biết rõ ràng.

"A... Vất vả cho ngươi rồi, về sau cũng phiền ngươi lưu tâm nghe ngóng. Nhất là sau này hồi cung, biết nhiều tin tức một chút, cũng an ổn một phần."

"Nô tỳ rõ. Nương nương là ân nhân cứu mạng của nô tỳ, nô tỳ sẽ làm tốt giao phó của người."

Hai người lại trò chuyện, nàng nghe A Mật Đoa nói chuyện về Nam Cương, Đào Hoa bất tri bất giác ăn rất nhiều. Ăn xong bữa sáng bụng nàng phồng lên một vòng, phải đi lại bốn phía để tiêu thực.

Đi qua phòng nghị sự, bầu không khí bên trong nghiêm túc, Đào Hoa không nhịn được nhìn một cái, có thể thấy đám đại thần cung kính quỳ xuống, hiển nhiên là tâm tình Tần Nghiêu Huyền bây giờ không tốt.

Hay không nên đi trêu chọc hắn.

"Ta muốn ra ngoài chơi."

Hôm trước hầu bao Tần Nghiêu Huyền đưa nàng vẫn còn thừa rất nhiều, Đào Hoa híp mắt nói: "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi nếm thử quà vặt Ngạo Quốc. Món ăn Giang Nam và kinh thành khác nhau, ta thích ở đây hơn."

Hai người không có ngồi kiệu hay xe kéo, đi một chút lại ngừng. Đào Hoa cũng nhìn quanh, tò mò, giống như những tiểu thư bị nuôi dưỡng trong khuê phòng khó có được một chuyến đi dạo phố, cuối cùng dừng ở cửa Cẩm Tiên Lầu.

Đào Hoa nghĩ không biết Giản Sơ ở đâu, nhưng lại cảm thấy hai người không giao ước thời gian cụ thể, giờ là vừa vặn hai ngày trôi qua, như vậy có lẽ có thể không tìm được.

Hắn phải lên núi hái thuốc, thời gian không có nhiều.

"Đến đã đến, mau vào đi."

Đào Hoa không ôm hy vọng mà đi lên lầu, trong căn phòng trang nhã đúng là có người.

"A Mật Đóa, ngươi đợi bên ngoài, trừ khi ta gọi, đừng để cho ai vào, hiểu không?"

Đào Hoa nghiêm túc phân phó mới gõ cửa vào. Bên trong, nam tử áo trắng đang ngồi bên bàn nhỏ, trước mặt là một đống đơn thuốc và dược liệu mới chuẩn bị, trong tay hắn còn đang nghiền cái gì đó.

Mùi hương nhàn nhạt phiêu tán, lư hương tinh xảo có một tầng tro, hôm nay bên hông Giản Sơ ngoại trừ ngọc bội, còn có hầu bao màu xanh nhạt.

"Đại phu."

"Nương nương đã tới."

Ngẩng đầu, dung nhan tuấn mỹ lộ ra kinh hỉ, Giản Sơ lau mồ hôi trên trán nói: "Trăm đắng nghìn cay mới tìm được đủ dược, còn phải nhờ bằng hữu tận Nam Cương lấy máu sâu, suốt đêm lọc độc mới thành thuốc, xem như có thể có thuốc dẫn rồi."

Đào Hoa nhẹ nhàng gật đầu, "Vất vả cho đại phu rồi."

"Có thể giải ưu sầu cho nương nương, ít nhiều cũng giúp đỡ hoàng thượng, coi như giúp đỡ muôn dân trăm họ, là trách nhiệm của ta, không cần nói tạ."

Lúc nói chuyện Giản Sơ vẫn nhìn chằm chằm thuốc bột trong tay, ba ngón tay hắn bị đứt, băng gạc quấn quýt qua loa, lộ ra ngón giữa dính dược liệu đã phai màu càng thêm chói mắt.

Đào Hoa ngồi yên trên bàn nhìn hắn nghiêm túc loay hoay, nhấp trà hỏi thăm: "Tất cả mọi người đều nói đại phu tài giỏi đến mức có thể cải lão, dù người bệnh chỉ còn nửa hơi thở cũng có thể cướp người từ tay Diêm Vương. Tính mạng nằm trong tay thần y, có phải hay không đều có thể cứu về?"

"Nương nương cớ gì nói những lời ấy. Bệnh lâu sẽ hại tính mạng, đương nhiên ta cũng sẽ trị. Nhưng đã là số mệnh, y thuật có giỏi cũng khó." Giản Sơ cũng không ngẩng đầu mà khiêm tốn trả lời.

Đào Hoa tươi cười: "Theo lời thần y, số mệnh của ta vốn đã tận, vẫn còn có thể cứu chữa. Trước đó vài ngày ở đầu đường ta gặp lão đạo sĩ, nói tôi yểu mệnh, sớm đã chết."

"Đừng nghe hắn nói bậy bạ, bất quá chỉ muốn lừa gạt tiền tài thôi. Thân thể nương nương chỉ là hư nhược, vận số chưa tới, có hoàng thượng giúp đỡ, đây không phải vẫn tốt sao?" Giản Sơ cười khẽ, "Trên đời này người có tư cách xem số mệnh, là người ở Thiên Vân. Bọn họ xem tính mạng mới là chuẩn nhất. Nếu người Thiên Vân nói số mệnh đã tận, vậy thần tiên cũng không cứu được nữa."

"Lúc ta còn nhỏ được tới Thiên Vân một lần, cũng không cảm thấy có gì thần kỳ. Ngược lại những đại ca, tỷ tỷ ở đó ai cũng đẹp tới động lòng người, giống như tiên tử vậy. Cũng không biết nơi đồi núi như vậy, nhìn qua giống như toàn đất cằn sỏi đá lại khiến người ta sống thoải mái như vậy."

"Thiên Vân có hai thứ tốt, một là xem số mệnh, hai chính là người."

Giản Sơ dừng động tác trong tay, rũ mắt, "Trừ hai thứ đó ra, thật sự cái gì cũng không tốt."

Nén hương đã cháy hết, Đào Hoa nhẹ nhàng thở dốc, duỗi tay ra cho Giản Sơ châm kim. Sau khi dò xét mạch, Giản Sơ chưa vội châm, nhíu mày thở dài: "Dương khí trong thân thể nương nương dồi dào, những ngày này, người vẫn cùng hoàng thượng thân mật sao?"

" n, không có nghe theo lời dặn của đại phu, nhưng chuyện này cũng không phải do ta."

Giản Sơ lắc đầu, đâm châm xuống, một cỗ đau đớn truyền theo cánh tay tới ngực nàng, hắn gói dược liệu lại, lấy ra một viên nói: "Tuy rằng không biết nguyên nhân nương nương trúng độc, nhưng thuốc này có thể khống chế tốt, nếu dùng đúng liều lượng chỉ định, ba tháng là có thể tốt lên. Độc còn sót lại sẽ từ từ tiêu tán."

Cầm viên thuốc đen sì đưa vào miệng, Đào Hoa ngậm lấy, nhíu mày lại đã thấy Giản Sơ lộ ra dáng tươi cười.

Nụ cười từ đáy lòng. Giống như nói rằng người bệnh phối hợp, bệnh sẽ khỏi hắn.

Cũng giống như nhìn cừu nhân ngu dại sắp rơi vào bẫy.

"Lấy độc trị độc, có phải quá phiền toái không?"

Nhìn dung mạo tuấn mỹ và nụ cười vui vẻ của Giản Sơ, Đào Hoa nôn toàn bộ dược vào ché trà nhỏ, thản nhiên nói: "Thân thể ta yếu như vậy, thần y còn ra tay nặng thế, thậm chí không tiếc đốt mê hương. Rốt cuộc ngươi cứu người hay đòi mạng?"

"Thuốc đắng dã tật." Giản Sơ tranh thủ lấy thuốc ra, bóc vỏ bọc giải thích: "Tại hạ bỏ rất nhiều tâm tư mới tìm được dược liệu, nương nương nếu muốn tốt cho mình, cũng vì hoàng thượng suy nghĩ, phải thử một lần. Giản Sơ lấy y thuật của mình cam đoan sẽ không để nương nương mạo hiểm."

Đào Hoa nhíu mày, thấy Giản Sơ ngoại trừ cười nhạt cũng không lộ ra vẻ khác thường, lo lắng.

Càng làm nàng thấy khó chịu.

"Cuốn chiếu là cổ độc, trà này của ngươi đã trộn cây cỏ có vị chát, tuy rằng mùi vị cực nhạt, ta cũng nếm ra."

Đào Hoa cười lạnh: "Thật sự đúng dịp, ta tìm thần y ngươi liền đến chỗ ta, ngày ấy sau khi cho ngươi châm cứu thì độc càng phát nhanh hơn. Giản Sơ, ngươi căn bản là nhắm vào ta?"

Nếu đúng như lời hắn nói, độc này có thể làm hại thân thể Tần Nghiêu Huyền, kiếp trước Tần Nghiêu Huyền và nàng chung chăn chung gối mười năm, tinh lực vẫn tràn đầy, ngày đêm chú tâm quốc sự, thống nhất tứ quốc.

"Nương nương coi như thông minh. Nếu như biết rõ ta đây bày Hồng Môn Yến, vì sao còn một mình đến đây?"

Giản Sơ lộ dao găm trong tay áo, đặt lên cổ Đào Hoa, "Còn để ta châm cứu, ngươi cho rằng hoàng thượng sủng ái ngươi là ta không dám giết ngươi? Nữ nhân ngu xuẩn, ta và ngươi không oán không hận, ta làm bất quá vì sức khỏe hoàng thượng, dân chúng lạc nghiệp mà thôi! Ta muốn tận mắt nhìn thiên hạ thống nhất, thái bình, ngươi đã không muốn ngoan ngoãn chịu chết thì ta đành phải giết ngươi, sau đó Giản Sơ sẽ đợi lệnh tự vẫn."

"Đúng vậy, ta vì cái gì dám một thân một mình đến đây?"

Chuôi dao khẽ động, như có như không chạm vào da thịt nàng, Đào Hoa càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, nhưng thân thể đã sớm có phản ứng.

Nàng vươn tay trái nắm cổ tay hắn, tay phải nâng lên vững vàng nắm lưỡi dao.

Lưỡi dao cắt vào da thịt và đau đớn làm Giản Sơ kinh ngạc, nhắc nhở Đào Hoa tình cảnh bây giờ.

Nàng chỉ mới mười lăm tuổi, thân thể tươi trẻ, tứ chi hoàn chỉnh, Tần Nghiêu Huyền vẫn chưa giam cầm, hành hạ nàng đến chết.

Nàng cảm nhận rõ sự tồn tại chân thực ấy.

Những lời Lục Thiên Hành nói ở sạp đồ ăn vặt, cũng không phải nàng không hiểu.

"Bởi vì ta cũng luyện võ qua, so với ngươi nghiêm túc hơn vài phần." Tay phải nàng trượt xuống, máu tươi chảy ra, Giản Sơ chỉ thấy sắc mặt lạnh nhạt, không sợ hãi của Đào Hoa, sau đó cảm thấy tự mình hại mình.

"Vì vậy chuyện của ta, tự ta giải quyết vẫn tương đối tốt."

Hắn khiếp sợ trong tích tắc, Đào Hoa bị châm bạc đâm đau tới mức sắp không nhúc nhích được cánh tay, vớ vội lấy lư hương nện vào đầu Giản Sơ. Thừa dịp hắn bị đau đoạt lấy dao găm đặt lên cổ hắn, tiếng nói mang theo vài phần lạnh lẽo, cao ngạo rất giống Tần Nghiêu Huyền: "Có thể nói vì sao phải giết ta không? Ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi."

Lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào da thịt nhắc nhở Giản Sơ, tiểu cô nương này thật sự làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện