Cuồng Long Ở Rể

Chương 29: 29: Chuyện Này Tôi Quản Chắc Rồi!




“Bởi vì...!Quán này là tôi mở.” Tần Thanh Vy thản nhiên nói.Diệp Mộ Phàm ngây dại, quán của người ta không cho phép mình ở đây lên mạng, là đúng rồi.Anh vội ho một tiếng nói: “Đi! Tôi đi!”“Còn nữa sau này anh cách Minh Anh xa một chút.” Tần Thanh Vy lại hừ lạnh một tiếng nói: “Chỉ cần để tôi thấy anh ở bên người cô ấy, tôi thấy anh một lần thì đánh anh một lần.”Diệp Mộ Phàm quay đầu, hơi nhướn mày.Trên thực tế, thân thủ của Tần Thanh Vy khá tốt.

Cô ấy tuyệt đối là luyện từ nhỏ, nhưng chút thân thủ này của cô ấy ở trước mặt Diệp Mộ Phàm căn bản cũng không tính cái gì.Anh không sao cả nhún vai đang định đi ra cửa!Bịch!Vừa lúc đó, vang lên một tiếng phịch, Diệp Mộ Phàm vô cùng kinh ngạc, nhìn sang phía cửa, phát hiện ở cửa có mấy người đang đi lên!Cầm đầu, đúng là Đào Quang Trung quản lý quán bar Phương Nam kia, bên cạnh anh ta còn có một người đàn ông trung niên hói đầu mặt xanh tím sưng phù, cánh tay bị bó bột.Diệp Mộ Phàm hơi kinh ngạc.


Anh không rời đi, mà là giật một cái ghế ở chỗ trống bên cạnh ngồi xuống, dáng vẻ xem trò vui.Tần Thanh Vy thấy hành động của Diệp Mộ Phàm, hừ lạnh một tiếng, sau đó không sợ hãi nhìn về phía Đào Quang Trung!“Tần Thanh Vy, gan lớn đấy!” Đào Quang Trung cười lạnh, người đi theo phía sau anh ta xông lên.

Trên đường nhìn thấy cái gì đều đập phá, rất hiển nhiên, bọn họ là tới để kiếm chuyện.“Chân tay sạch sẽ một chút, muốn lên mạng thì cà thẻ, bằng không đi ra ngoài.” Tần Thanh Vy lại không có quá nhiều e ngại, đứng ở đó hừ lạnh một tiếng nói.Đào Quang Trung nhìn Tần Thanh Vy, cười lạnh một tiếng, hỏi người đàn ông trung niên bên cạnh kia: “Chú Chu, đúng là người này chứ!”Người đàn ông trung niên hói đầu kia gật đầu nói: “Không sai!”Tần Thanh Vy nhìn người đàn ông trung niên kia, chân mày hơi nhíu lại.“Tần Thanh Vy, bình thường cô đến quán bar của tôi, tôi cũng coi như khách khí với cô, lúc vui vẻ cũng giảm giá cho cô.” Đào Quang Trung cười lạnh nói: “Thế nhưng vị này là khách của cậu tôi, cậu tôi là ai.


Tôi nghĩ hẳn là cô vô cùng rõ ràng, chú Chu đang vui vẻ uống rượu ở quán bar của tôi, cô lại đánh cho ông ta mặt mũi bầm dập là có ý gì?”“Hôm nay cô không cho tôi một câu trả lời, quán nét này của cô sợ rằng không mở nổi nữa đâu.” Đào Quang Trung nhìn Tần Thanh Vy nói.Tần Thanh Vy cười lạnh nói: “Ông già này tự mình táy máy tay chân đối với tôi.

Có thể trách tôi à?”Đào Quang Trung nhìn thoáng qua Tần Thanh Vy, cười lạnh nói: “Mỗi ngày cô ăn mặc gợi cảm như thế đi quán bar, không phải là để cho người ta nhìn à? Không phải là quyến rũ trai đẹp à? Cho phép cô mặc còn không được người khác có ý nghĩ kỳ quái hả? Cho phép cô quyến rũ người đẹp trai còn không cho người ta quyến rũ cô à?”Bên cạnh, Diệp Mộ Phàm gật đầu đồng ý, trong lòng nói: “Thô nhưng mà thật!”Tần Thanh Vy cười lạnh nói: “Ông ta tìm tôi uống rượu, tôi từ chối ông ta, thế nhưng ông ta động tay động chân với tôi, tôi mới ra tay.”Người đàn ông trung niên kia đứng ở đó, hừ lạnh một tiếng nói: “Quang Trung, tự cháu xem mà làm đi!”Đào Quang Trung kiêng kỵ nhìn thoáng qua người đàn ông trung niên, sau đó nhìn về phía Tần Thanh Vy nói: “Không cần biết vì sao cô ra tay, nói chung, cô đánh chú Chu của tôi, chuyện này sẽ không xong đâu, ông Giang tới cũng phải khách khí ba phần đối với chú Chu.”Diệp Mộ Phàm kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên kia một chút.


Nhìn ra được, người này có lẽ giống với cậu của Đào Quang Trung, trước kia là xã hội đen, khí thế ngoan độc trên người ông ta, Diệp Mộ Phàm có thể cảm giác được.Diệp Mộ Phàm trên dưới quan sát ông ta một chút, khóe miệng hơi nhếch lên.Tần Thanh Vy hơi nhíu mày nói: “Vậy các người muốn làm cái gì? Tôi đền tiền là được.”Diệp Mộ Phàm vô cùng kinh ngạc, anh không nghĩ tới tính tình của Tần Thanh Vy như thế lại nhận thua.Hiển nhiên, Vương Thành cậu Đào Quang Trung ở đất Giang Thành này quả thực không có ai dám trêu chọc.“Đền tiền? Chúng tôi để ý tí tiền kia của cô chắc?” Đào Quang Trung nhìn Tần Thanh Vy nói: “Cả đêm, cô phải ở cạnh chú Chu cả đêm, chuyện này cứ như vậy bỏ qua, nếu không cái quán nét này của cô, còn cái quán Taekwondo kia của bố cô, đều đừng mong mở tiếp.”Sắc mặt của Tần Thanh Vy đột nhiên trở nên khó coi, cô cắn răng nhìn Đào Quang Trung nói: “Anh nằm mơ!”Đào Quang Trung nhướn mày, chú Chu kia bên cạnh anh ta lôi một cái ghế ngồi xuống, thản nhiên nói: “Quang Trung à, chuyện này cháu phải xử lý cho chú hài lòng.”Trong ánh mắt Đào Quang Trung lóe ra vẻ dữ tợn nói: “Đập cho tao!”“Tôi xem ai dám!” Trên mặt Tần Thanh Vy hiện lên vẻ tức giận, cô tiến lên một bước ngăn cản mấy người.Nhưng mà cô chỉ có một người, quản lý quán nét bên trong quầy không ai dám ra đây, người ngồi trong quán nét cũng bắt đầu đi ra hết ngoài!Những người tuổi trẻ này phần lớn đều biết Đào Quang Trung.Trong đám người có mấy người quây Tần Thanh Vy lại.Thân thủ của cô rất khá, thế nhưng dù sao vẫn là phụ nữ, sau khi đánh ngã hai người, cô đã bị một đám người túm được.“Đập!”Đào Quang Trung nói lần nữa.Một người trong số những người anh ta mang đến nhặt ghế lên, đi thẳng đến máy bán đồ uống lập tức đập xuống.“Rầm!”Máy bán đồ uống bị đập vỡ vụn, đồ uống bên trong rơi đầy đất!Người đàn ông trung niên kia đứng lên, ông ta đi đến trước mặt Tần Thanh Vy, gương mặt tựa cười mà không phải cười, mở miệng nói: “Loại tính cách nóng bỏng này của cô, tôi quả thực rất thích, đến trên giường chắc chắn mười phần sức sống, rất đơn giản, chỉ cần cô đồng ý theo tôi cả đêm, hầu hạ tôi thư thái.

Chuyện này, cứ vậy bỏ qua.”Đào Quang Trung thở ra một hơi nói: “Tần Thanh Vy, tôi biết cô có quan hệ tốt với Giang Minh Anh, thế nhưng chuyện này ấy mà ông Giang cũng không tiện nhúng tay! Cô đồng ý đi!”“Đừng nằm mơ!” Tần Thanh Vy nói.Người đàn ông trung niên kia li3m môi một cái, vươn tay nói: “Chậc chậc, lớn thật, cảm xúc cũng rất tốt!”Tay ông ta giơ lên, đi thẳng đến trước ngực Tần Thanh Vy.“Á!” Tần Thanh Vy hét lên một tiếng, nước mắt chảy xuống, lúc này cô có chút cảm giác vô lực.“Quên đi, dù sao chỉ cần anh tình tôi nguyện, sẽ không là chuyện phạm pháp, thế nhưng ông lại mạnh mẽ muốn đi vô lễ với con gái nhà người ta, cũng có chút không nói được.” Lúc này, một âm thanh lười biếng vang lên.Bàn tay người đàn ông trung niên đang vươn ra thoáng cái khựng lại giữa không trung, sau đó tất cả mọi người nhìn sang hướng phát ra âm thanh.Người nói chuyện, tất nhiên là Diệp Mộ Phàm, lúc này anh đang ngồi ở trên một cái ghế sô pha, nhìn sang bên này.Tần Thanh Vy sửng sốt, cô không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm không rời đi, nhưng lại mở miệng ngăn trở bàn tay người đàn ông trung niên này.Thế nhưng nghĩ đến đêm hôm đó Diệp Mộ Phàm lâm nguy trốn chạy, trong lòng của cô lại mát lạnh.


Người này, chính là một kẻ hèn nhát, anh ở lại nơi này thì có ích lợi gì chứ!Không đúng, cũng có chỗ dùng, nếu như anh gọi điện thoại cho Minh Anh thì ông Giang Quốc Trường vẫn có thể cứu cô.Sau đó, cô vội vã quát: “Diệp Mộ Phàm, anh mau đi đi, gọi điện thoại cho Minh Anh, để ông Giang cứu tôi.”Bên cạnh, Đào Quang Trung thấy Diệp Mộ Phàm, thần sắc khẽ động nói: “Anh Diệp, sao anh lại ở chỗ này, chuyện này cậu đừng để ý, đi nhanh lên đi!”Chú Chu cũng nhìn Diệp Mộ Phàm, dò hỏi: “Cậu ấy là ai?”Đào Quang Trung vội vã giải thích: “Chú Chu, anh ấy hình như là bạn của ông Giang Quốc Trường, lần trước cháu và anh ấy còn có chút hiểu lầm.”“Giang Quốc Trường?” Chú Chu cười xùy một tiếng, sau đó nhìn Diệp Mộ Phàm nói: “Thằng nhóc, chuyện này, cho dù là Giang Quốc Trường tới, ông ta cũng không quản được, cô gái này ra tay đánh tôi trước, tôi muốn chút bồi thường là xong! Cậu mau cút đi, đừng ở chỗ này tự tìm phiền phức!”Diệp Mộ Phàm cười híp mắt đứng lên, anh nháy mắt một cái với Tần Thanh Vy, sau đó từng bước từng bước đi về phía người đàn ông trung niên, lại nhìn Đào Quang Trung nói: “Chuyện này ấy mà, tôi quản chắc rồi rồi!”Vừa dứt lời, mọi người biến sắc!Bao gồm cả Tần Thanh Vy!Cô vốn tưởng rằng sau khi đối phương uy hiếp hai câu, Diệp Mộ Phàm không cần suy nghĩ sẽ nhanh chân bỏ chạy.

Kết quả cô không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm thế mà ở lại, còn nói muốn xen vào chuyện này.Chú Chu híp mắt một cái, Diệp Mộ Phàm thấy rõ ràng, trong ánh mắt ông ta lóe ra sát ý. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện