Trấn Hồn
Chương 56
Đến tận đây, Lâm Tĩnh mới hiểu được vì sao oán niệm của Vương Hướng Dương lại không chịu siêu độ — lão không làm việc gì xấu lại lao khổ nửa đời người, cuối cùng rơi xuống một cái kết cục vừa hoang đường vừa đáng buồn như vậy.
Một người nếu hận đến cực hạn, trong lòng không còn dung chứa được tình cảm ôn nhu, bởi vậy lão tự tay chặt đứt tất cả vướng bận của mình với cuộc đời. Về sau, không có thứ gì có thể kêu gọi ở lão một phân lưu luyến và hảo ý nữa.
Có lẽ nếu lão còn sống, nhiều năm về sau, thời gian và từng trải sẽ hòa tan cừu hận của lão, để cho lão an nhiên vượt lên khỏi hố sâu này. Nhưng mà lão đã chết rồi.
Mạng sống không còn, lão không có gì đáng giá cũng không còn gì để mất, linh hồn vĩnh viễn bị trói buộc trong một khắc táng thân dưới bánh xe kia, đã nhập vào ma chướng.
Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày, thấy chuyện này rất khó làm ___ nhặt vài thứ hoa quả ven đường bỏ vào túi, chẳng lẽ đáng chết sao? Cho dù là trộm ví tiền của người ta bị bắt được thì nhiều nhất là bị buộc tội tống vào trại giam thôi, cũng không thể bắn chết tại chỗ được, hiển nhiên là không đến mức đòi mạng nhỉ?
Nhưng mà những người này vì tham lam món lợi nhỏ, liền hại chết một ông lão thành thật đang yên lành chờ về nhà quá niên, chẳng lẽ lão không nên hận sao? Chẳng lẽ không nên báo thù sao? Đặt ở trên người ai, ai có thể cười tán ân cừu, tiêu tan đi đầu thai cho được?
Cái này hình như cũng có đạo lý.
Vì thế Triệu Vân Lan cái kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền này rất nhanh đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Y tính toán cứ đem Vương Hướng Dương đến Địa Phủ trước, ấn theo lệ cũ để Vương Hướng Dương xử giải oan ở Thập Điện Diêm La, thế là xong, nếu cả nhóm Diêm Vương kia cũng nhất trí cho rằng lão báo thù là có đạo lý thì sẽ cho lão một tờ giấy thông hành. Khi đó lão ở nhân gian muốn thế nào thì được thế đó, muốn tìm ai báo thù thì tìm kẻ đó mà báo thù, không còn quan hệ gì với Trấn Hồn Lệnh nữa. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm tất nhiên sẽ do bên kia gánh vác.
Ai ngờ khi y vừa muốn mở miệng nói ra phương pháp vẹn cả đôi đường này thì Thẩm Nguy lại bỗng nhiên chen vào.
Thẩm Nguy chậm rãi nói: “Kẻ trộm không hỏi lấy đi thứ gì. Cho dù là vàng bạc hay mấy thứ trái cây cũng không ngoại lệ. Lại càng chưa nói đến vì việc này còn ngộ hại sinh mạng người khác, ta cảm thấy hẳn là đồng tội với “mưu sát chiếm đoạt tài sản”, cho nên thù của ngươi báo rất có đạo lý.”
Lời này của hắn đã ra khỏi miệng, Triệu Vân Lan căn bản không kịp ngăn lại, một hơi nghẹn lại trong cổ họng sếp Triệu xưa nay sắc sảo suýt nữa thì hóc chết y.
Thẩm Nguy vừa dứt lời, Vương Hướng Dương liền phát hiện cỗ lực lượng vẫn âm thầm trói buộc lão đã biến mất.
Người khác có thể không rõ, nhưng trong lòng Triệu Vân Lan biết rất rõ ràng, cho dù người nọ lấy thân phận Thẩm Nguy để xuất hiện, nhưng dù sao cũng là Trảm Hồn Sứ bản tôn, xa xưa có Trảm Hồn đao trảm chuyện bất bình, rồi mới đến Thập Điện Diêm La luận công quả.
Nói cách khác, quyền hạn của Trảm Hồn Sứ rất cao. Phán quyết mà hắn hạ xuống thì Diêm Vương điện cũng không đổi được, hiện tại Thẩm Nguy thốt lời vàng ngọc trong phòng thẩm vấn này, tương đương với việc trực tiếp tặng “Giấy thông hành” cho Vương Hướng Dương.
“Bất quá oan oan tương báo khẳng định là không dứt, nếu ngươi bỏ qua cho bọn họ, nói không chừng nhiều năm sau hậu quả xấu sẽ báo ứng tới trên đầu bọn họ…… Hoặc là bọn họ sống không đủ lâu, sẽ báo ứng trong luân hồi. Nhưng ngươi nguyên bản chỉ là hồn phách phàm nhân, vì oán khí quá nặng mà tẩu hỏa nhập ma, làm ra cả chuyện táng tận thiên lương như sát thê diệt tử, hiện tại mặc kệ ngươi đi báo thù, xong chuyện này có khả năng ngươi vẫn bị bắt xuống mười tám tầng địa ngục. Tổn thương kẻ thù một vạn, tự hại bản thân tám ngàn, ngươi không có nửa câu oán hận sao?”
Trừ Triệu Vân Lan biết rõ nội tình, Vương Hướng Dương cảm nhận được Thẩm Nguy không giống như người khác sớm nhất so với tất cả những người trong phòng này. Lão chú ý đánh giá Thẩm Nguy một phen, nghiêm trang gật đầu, rõ ràng lưu loát nói: “Không có.”
Thẩm Nguy quay đầu, làm bộ hỏi Triệu Vân Lan: “Ngươi xem, sau đó xử lý như thế nào?”
Ngươi thuần thục xử lý xong xừ nó rồi, còn hỏi cái rắm nữa…… Triệu Vân Lan trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, vẫn là phải mở miệng lấp liếm cho hắn. Vì thế y lấy một trương Trấn Hồn lệnh trong túi ra đặt lên bàn thẩm vấn trước mặt Vương Hướng Dương: “Trước tiên chờ ở đây, trước khi trời sáng sẽ có âm sai tới đón ngươi, ngươi đưa cái này cho hắn xem, bảo hắn đưa ngươi đến trước điện Diêm La viết một tờ giấy thông hành.”
Vương Hướng Dương giật giật môi, sau một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng thân về phía trước, hai tay nâng Trấn Hồn lệnh.
“Cuối cùng nhắc ngươi một câu này,” Triệu Vân Lan nói theo quy tắc, “Hắn nói không sai, ngươi cầm giấy thông hành quả thật giải được cừu hận nhất thời nhưng sau đó sẽ rơi vào nhiều lần khốc hình, trước khi ra tay phải nghĩ cho kĩ càng.”
Vương Hướng Dương kinh ngạc nhìn Trấn Hồn lệnh trong tay, sau đó lắc đầu: “Cái này không cần dặn nữa, ta đã giết hơn mười người, đã sớm không quay đầu lại được nữa rồi.”
Nói đến đây, lão cười khổ: “Không nghĩ tới chết đã chết rồi, còn có nơi để phân rõ phải trái như vậy, ta muốn cảm ơn các người.”
Người ở đây nghe lão nói xong thì đồng loạt biến sắc, Chúc Hồng lập tức hỏi: “Đợi đã, ngươi nói ngươi đã giết hơn mười người? Cũng là dùng cùng phương pháp thế này sao? Người đều chết rồi sao?”
Vương Hướng Dương: “Đương nhiên là chết, còn là kiểu chết không tử tế, muôn đời không được siêu sinh.”
Chúc Hồng kinh nghi bất định nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan — bởi vì người mỗi ngày một nhiều lên, hoàn cảnh càng ngày càng ồn ào hơn, lệ quỷ quấy phá nhân gian giết người phi pháp, một người hai người thì bọn họ không cảm giác được cũng rất bình thường, nhưng một khi số lượng lớn, tích lũy ác nghiệt dày, đừng nói là Trấn Hồn lệnh, chỉ cần là người có chút tu vi trong thành phố này cũng có thể thấy được hắc khí tận trời.
Nhưng mà không có. Cho đến giờ phút này, nếu không phải Vương Hướng Dương chủ động nói ra, không một ai biết đã có hơn mười vong hồn mất trong tay gã ___ bao gồm cả Thẩm Nguy!
Thẩm Nguy lập tức nghĩ đến “Công Đức bút”, hắn hỏi: “Ngươi có dùng phương pháp nào đó…sửa đổi công đức trên người không?”
“Có sửa.” Vương Hướng Dương thẳng thắn thừa nhận, “Khi đó ta mới độc chết vợ con mình, đang muốn xuống tay với con mồi đầu tiên thì có người nói với ta, muốn cùng ta làm ăn.”
“Làm ăn cái gì?”
“Hắn nói đại khai sát giới không kiêng nể gì như ta rất nhanh sẽ kinh động đến người chấp pháp ở nhân gian, vì thế bán cho ta một phù chú, nói rằng cứ treo nó lên cổ thì các người sẽ không cảm ứng thấy được, bất quá hồn phách người mà ta giết phải để cho hắn dẫn đi,” Vương Hướng Dương thống khoái mà nói, “Ta nghĩ ngợi một hồi, mấy thứ đó ta có lưu giữ cũng vô dụng, ta đã là người chết, không còn gì để cho người khác mưu đồ nữa, nên đáp ứng. Kết quả hắn thực sự không gạt ta, quả nhiên không có ai quản ta — những người đó phần lớn tưởng rằng mình bị bệnh lạ, vào viện chữa không khỏi rồi chết, nào ai biết có người sẽ chết vì ăn hỏng bụng đâu.”
Triệu Vân Lan truy vấn: “Ngươi có thấy trên phù chú viết cái gì không?”
“Thấy chứ.” Vương Hướng Dương nói, “Viết họ tên và ngày sinh tháng đẻ của ta, trước tiên dùng hắc bút viết, sau đó lấy chu sa tô lại một hồi, tô một vòng đỏ bên ngoài mấy chữ đó.”
Lão nói xong liền lôi trong cổ áo ra một mảnh hoàng phù cắt thành hình bát giác: “Ở đây, cho các người nhìn cũng không sao.”
Sở Thứ Chi tiếp nhận đến mở ra, bên trong quả nhiên có một hàng chữ tô hồng. Nhưng chưa cho hắn thấy rõ ràng thì hoàng phù kia đã tự cháy thành một nhúm tro tàn.
Chỉ là vội vàng liếc qua một cái nên Thẩm Nguy rất khó phán đoán bút tích trên đó là xuất xứ từ tay ai, nhưng nghe Vương Hướng Dương miêu tả tám chín phần mười chỉ sợ chính là Công Đức bút, hắc bút ghi quá khứ, hồng bút viết công quả, một trái một phải. Bất kể ngươi là đại thiện hay là đại ác, đại gian hay là đại trung, chỉ cần một bút viết xuống như thế thì hết thảy đều có thể xóa bỏ.
Truyền thuyết nói cán của Công Đức bút được khắc thành từ rễ của một loại cây lớn lên từ Hoàng Tuyền. Gỗ kia cứng rắn vô cùng, không sợ đao thương, cây lại không cành không lá, không hoa không quả, không biết vì sao được người ta gọi là “Công đức cổ mộc”, từ thượng cổ thành danh như vậy, đến nay đã không thể truy tra.
Nhưng Thẩm Nguy nghĩ không chừng cái tên này ý để cho loài cây chưa sinh đã tử kia đến châm chọc cái gọi là thiện ác công đức trong tam giới — vì công đức mà nuôi dưỡng cái thiện, vì báo ứng mà tránh né cái ác, công đức vừa sinh, nghĩa là bản tâm đã chết, thuần thiện đã chết rồi.
Triệu Vân Lan hỏi: “Người nọ dáng vẻ trông thế nào, ngươi gặp hắn ở đâu?”
Vấn đề này làm cho Vương Hướng Dương sửng sốt: “Bộ dạng…… chắc là phổ thông đi, kì quái, ngươi vừa hỏi thì ta lại nhớ không ra, gặp ở……”
Lão dừng lời, đột nhiên đưa tay bóp bóp mi tâm, tựa hồ chính bản thân cũng thấy rất kỳ quái: “Cụ thể ở địa phương nào ta cũng thật sự không nhớ rõ, nhưng hẳn là gần nhà của ta. Nhà ta ở thôn Tây Mai cách đây hai mươi cây số về ngoại ô phía Tây, các người muốn tìm có thể đến đó thử xem.”
Thẩm Nguy đứng lên, gật đầu với lão một cái: “Đa tạ.”
Vương Hướng Dương bình tĩnh nói: “Phải là ta nên cảm ơn các người, ta giết người cũng không hề giấu diếm, chẳng có gì là không thể nói được cả, muốn biết cái gì thì cứ hỏi ta.”
Thẩm Nguy trao đổi ánh mắt với Triệu Vân Lan, dẫn đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Triệu Vân Lan vỗ vỗ vai Lâm Tĩnh, thấp giọng nói: “Kêu âm sai đến một lần, nói rõ mọi chuyện, bên kia sẽ biết phải làm gì.”
Nói xong, y đi theo người kia ra ngoài.
Thẩm Nguy chờ y ở cuối hành lang, Triệu Vân Lan một đường đưa hắn vào văn phòng của mình, xoay người đóng cửa lại, bấy giờ mới hỏi: “Sao rồi? Ngươi cảm giác chính là Công Đức bút “đó” sao?”
Thẩm Nguy nhíu nhíu mi: “Ta không thể hoàn toàn xác định được, nhưng mà khả năng rất lớn. Cứ cho đó là đồ giả chăng nữa thì kẻ làm giả cũng nắm rõ tứ thánh như lòng bàn tay.”
“Ồ.” Triệu Vân Lan sờ sờ cằm.
“Làm sao?” Thẩm Nguy hỏi.
Triệu Vân Lan vừa muốn nói chuyện, đột nhiên, bóng dáng một con rối khung xương chợt lóe bên ngoài cửa sổ văn phòng y, Triệu Vân Lan đi qua kéo mở cửa sổ, lôi con rối vào.
Con rối đầu tiên là cúi thấp cái đầu xương xẩu làm một tư thế khom người quái dị với Triệu Vân Lan, sau đó đi đến bên người Thẩm Nguy, hóa thành một tờ thư tín rung rung rơi xuống trong tay hắn.
Triệu Vân Lan nheo mắt đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm thăm thẳm ngoài kia, có cảm giác trong cõi u minh tối tăm nào đó có đôi mắt đang theo dõi mình không rời.
Một lát sau, y kéo bức rèm cửa, mỉa mai cười, xoay người lại, một lần nữa biến thành cái kẻ “Có điều kiện thì giả ngu, không có điều kiện cũng sáng tạo ra điều kiện mà giả ngu”.
Vừa lúc Thẩm Nguy xem xong thư, nhíu mày.
Triệu Vân Lan hỏi: “Ngươi có việc sao?”
“Việc gấp, ta phải đi một chuyến.” Chỉ trong vòng hai bước, Thẩm Nguy từ một giảng viên đại học tao nhã biến thành một Trảm Hồn Sứ mình khoác hắc bào thân đầy hàn khí, một bên vội vàng hướng ra ngoài cửa sổ, một bên không quên dặn dò Triệu Vân Lan, “Thôn Tây Mai mà hắn nói ngươi tuyệt đối không được đến một mình, bất luận thế nào cũng phải chờ ta trở lại.”
Triệu Vân Lan không tiếp lời.
Thẩm Nguy quay đầu nhìn y một cái, chỉ thấy người đàn ông kia lười biếng dựa vào tường, nửa thật nửa giả oán giận nói: “Mệt muốn chết mà, thật vất vả đại nhân mới nới cửa cho một tí, ta còn tưởng rằng tối nay tốt xấu gì cũng chiếm được chút tiện nghi chứ, dục cầu bất mãn, lại còn một mình khó ngủ nữa, haiiii, ngày mai thể nào cũng phải mang mắt gấu mèo đi làm rồi.”
Thẩm Nguy phát hiện bản thân nói chuyện đứng đắn với y là cực kì sai lầm, vì thế không thèm nói thêm nữa mà nhanh chóng xuyên qua cửa sổ phòng y, lắc mình vào một màn sương đen, trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng.
Triệu Vân Lan tựa vào cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng thưởng thức cho xong. Y phỏng đoán Thẩm Nguy đã đi xa mới kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lắp đầy đạn vào khẩu súng dưới ống quần, nắm chặt đoản đao bên người, lại lôi tập phù chú rút ra một nửa bỏ lại trên bàn, chỉ mang theo bùa chú liên quan đến hộ thân và công kích.
“Không đi?” Triệu Vân Lan cười mỉa một tiếng, “Không đi không phải là cô phụ một phen tâm ý của kẻ đã dẫn ngươi đi khỏi sao?”
Sau đó, Triệu Vân Lan khoác thêm áo khoác, mang theo túi xách, tựa như bình thường tan tầm mà chào hỏi mọi người, không chút hoang mang đi ra ngoài. Y điều chỉnh tốt GPS trên xe, lái xe ra ngoại thành, thẳng hướng thôn Tây Mai.
Tình hình giao thông nửa đêm rất tốt, Triệu Vân Lan mất không tới hai tiếng đã đến thôn Tây Mai mà Vương Hướng Dương nói. Nơi này không khác gì những thôn ngoại thành khác của Long Thành, lúc này đã vô cùng im lặng, chỉ thấp thoáng có tiếng chó sủa rời rạc.
Y lái xe quanh làng một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra tại cửa tây của thôn có một cây hòe lớn hai người ôm.
Triệu Vân Lan đỗ xe lại đi quanh cây hòe mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn ra vài manh mối từ cái cây này____ năm đó khi Yêu tộc gặp nạn cũng dùng trò này, đem cây hòe làm ra hình Bắc Đẩu, trong lòng tụ âm, cái đuôi vươn về phía tây câu thông âm dương. Âm khí quy tụ đến một trình tự nhất định thì có thể tìm được cửa vào mắt trận.
Mà thật sự trùng hợp, trên ngọn núi đối diện cây hòe này là một mảnh nghĩa địa hoang.
Triền núi hoang vu lạnh lẽo, trên đất trải kín mộ phần.
Một người nếu hận đến cực hạn, trong lòng không còn dung chứa được tình cảm ôn nhu, bởi vậy lão tự tay chặt đứt tất cả vướng bận của mình với cuộc đời. Về sau, không có thứ gì có thể kêu gọi ở lão một phân lưu luyến và hảo ý nữa.
Có lẽ nếu lão còn sống, nhiều năm về sau, thời gian và từng trải sẽ hòa tan cừu hận của lão, để cho lão an nhiên vượt lên khỏi hố sâu này. Nhưng mà lão đã chết rồi.
Mạng sống không còn, lão không có gì đáng giá cũng không còn gì để mất, linh hồn vĩnh viễn bị trói buộc trong một khắc táng thân dưới bánh xe kia, đã nhập vào ma chướng.
Triệu Vân Lan nhíu nhíu mày, thấy chuyện này rất khó làm ___ nhặt vài thứ hoa quả ven đường bỏ vào túi, chẳng lẽ đáng chết sao? Cho dù là trộm ví tiền của người ta bị bắt được thì nhiều nhất là bị buộc tội tống vào trại giam thôi, cũng không thể bắn chết tại chỗ được, hiển nhiên là không đến mức đòi mạng nhỉ?
Nhưng mà những người này vì tham lam món lợi nhỏ, liền hại chết một ông lão thành thật đang yên lành chờ về nhà quá niên, chẳng lẽ lão không nên hận sao? Chẳng lẽ không nên báo thù sao? Đặt ở trên người ai, ai có thể cười tán ân cừu, tiêu tan đi đầu thai cho được?
Cái này hình như cũng có đạo lý.
Vì thế Triệu Vân Lan cái kẻ mạnh vì gạo bạo vì tiền này rất nhanh đã nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu. Y tính toán cứ đem Vương Hướng Dương đến Địa Phủ trước, ấn theo lệ cũ để Vương Hướng Dương xử giải oan ở Thập Điện Diêm La, thế là xong, nếu cả nhóm Diêm Vương kia cũng nhất trí cho rằng lão báo thù là có đạo lý thì sẽ cho lão một tờ giấy thông hành. Khi đó lão ở nhân gian muốn thế nào thì được thế đó, muốn tìm ai báo thù thì tìm kẻ đó mà báo thù, không còn quan hệ gì với Trấn Hồn Lệnh nữa. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì trách nhiệm tất nhiên sẽ do bên kia gánh vác.
Ai ngờ khi y vừa muốn mở miệng nói ra phương pháp vẹn cả đôi đường này thì Thẩm Nguy lại bỗng nhiên chen vào.
Thẩm Nguy chậm rãi nói: “Kẻ trộm không hỏi lấy đi thứ gì. Cho dù là vàng bạc hay mấy thứ trái cây cũng không ngoại lệ. Lại càng chưa nói đến vì việc này còn ngộ hại sinh mạng người khác, ta cảm thấy hẳn là đồng tội với “mưu sát chiếm đoạt tài sản”, cho nên thù của ngươi báo rất có đạo lý.”
Lời này của hắn đã ra khỏi miệng, Triệu Vân Lan căn bản không kịp ngăn lại, một hơi nghẹn lại trong cổ họng sếp Triệu xưa nay sắc sảo suýt nữa thì hóc chết y.
Thẩm Nguy vừa dứt lời, Vương Hướng Dương liền phát hiện cỗ lực lượng vẫn âm thầm trói buộc lão đã biến mất.
Người khác có thể không rõ, nhưng trong lòng Triệu Vân Lan biết rất rõ ràng, cho dù người nọ lấy thân phận Thẩm Nguy để xuất hiện, nhưng dù sao cũng là Trảm Hồn Sứ bản tôn, xa xưa có Trảm Hồn đao trảm chuyện bất bình, rồi mới đến Thập Điện Diêm La luận công quả.
Nói cách khác, quyền hạn của Trảm Hồn Sứ rất cao. Phán quyết mà hắn hạ xuống thì Diêm Vương điện cũng không đổi được, hiện tại Thẩm Nguy thốt lời vàng ngọc trong phòng thẩm vấn này, tương đương với việc trực tiếp tặng “Giấy thông hành” cho Vương Hướng Dương.
“Bất quá oan oan tương báo khẳng định là không dứt, nếu ngươi bỏ qua cho bọn họ, nói không chừng nhiều năm sau hậu quả xấu sẽ báo ứng tới trên đầu bọn họ…… Hoặc là bọn họ sống không đủ lâu, sẽ báo ứng trong luân hồi. Nhưng ngươi nguyên bản chỉ là hồn phách phàm nhân, vì oán khí quá nặng mà tẩu hỏa nhập ma, làm ra cả chuyện táng tận thiên lương như sát thê diệt tử, hiện tại mặc kệ ngươi đi báo thù, xong chuyện này có khả năng ngươi vẫn bị bắt xuống mười tám tầng địa ngục. Tổn thương kẻ thù một vạn, tự hại bản thân tám ngàn, ngươi không có nửa câu oán hận sao?”
Trừ Triệu Vân Lan biết rõ nội tình, Vương Hướng Dương cảm nhận được Thẩm Nguy không giống như người khác sớm nhất so với tất cả những người trong phòng này. Lão chú ý đánh giá Thẩm Nguy một phen, nghiêm trang gật đầu, rõ ràng lưu loát nói: “Không có.”
Thẩm Nguy quay đầu, làm bộ hỏi Triệu Vân Lan: “Ngươi xem, sau đó xử lý như thế nào?”
Ngươi thuần thục xử lý xong xừ nó rồi, còn hỏi cái rắm nữa…… Triệu Vân Lan trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó ho nhẹ một tiếng, vẫn là phải mở miệng lấp liếm cho hắn. Vì thế y lấy một trương Trấn Hồn lệnh trong túi ra đặt lên bàn thẩm vấn trước mặt Vương Hướng Dương: “Trước tiên chờ ở đây, trước khi trời sáng sẽ có âm sai tới đón ngươi, ngươi đưa cái này cho hắn xem, bảo hắn đưa ngươi đến trước điện Diêm La viết một tờ giấy thông hành.”
Vương Hướng Dương giật giật môi, sau một hồi lâu mới chậm rãi nghiêng thân về phía trước, hai tay nâng Trấn Hồn lệnh.
“Cuối cùng nhắc ngươi một câu này,” Triệu Vân Lan nói theo quy tắc, “Hắn nói không sai, ngươi cầm giấy thông hành quả thật giải được cừu hận nhất thời nhưng sau đó sẽ rơi vào nhiều lần khốc hình, trước khi ra tay phải nghĩ cho kĩ càng.”
Vương Hướng Dương kinh ngạc nhìn Trấn Hồn lệnh trong tay, sau đó lắc đầu: “Cái này không cần dặn nữa, ta đã giết hơn mười người, đã sớm không quay đầu lại được nữa rồi.”
Nói đến đây, lão cười khổ: “Không nghĩ tới chết đã chết rồi, còn có nơi để phân rõ phải trái như vậy, ta muốn cảm ơn các người.”
Người ở đây nghe lão nói xong thì đồng loạt biến sắc, Chúc Hồng lập tức hỏi: “Đợi đã, ngươi nói ngươi đã giết hơn mười người? Cũng là dùng cùng phương pháp thế này sao? Người đều chết rồi sao?”
Vương Hướng Dương: “Đương nhiên là chết, còn là kiểu chết không tử tế, muôn đời không được siêu sinh.”
Chúc Hồng kinh nghi bất định nhìn thoáng qua Triệu Vân Lan — bởi vì người mỗi ngày một nhiều lên, hoàn cảnh càng ngày càng ồn ào hơn, lệ quỷ quấy phá nhân gian giết người phi pháp, một người hai người thì bọn họ không cảm giác được cũng rất bình thường, nhưng một khi số lượng lớn, tích lũy ác nghiệt dày, đừng nói là Trấn Hồn lệnh, chỉ cần là người có chút tu vi trong thành phố này cũng có thể thấy được hắc khí tận trời.
Nhưng mà không có. Cho đến giờ phút này, nếu không phải Vương Hướng Dương chủ động nói ra, không một ai biết đã có hơn mười vong hồn mất trong tay gã ___ bao gồm cả Thẩm Nguy!
Thẩm Nguy lập tức nghĩ đến “Công Đức bút”, hắn hỏi: “Ngươi có dùng phương pháp nào đó…sửa đổi công đức trên người không?”
“Có sửa.” Vương Hướng Dương thẳng thắn thừa nhận, “Khi đó ta mới độc chết vợ con mình, đang muốn xuống tay với con mồi đầu tiên thì có người nói với ta, muốn cùng ta làm ăn.”
“Làm ăn cái gì?”
“Hắn nói đại khai sát giới không kiêng nể gì như ta rất nhanh sẽ kinh động đến người chấp pháp ở nhân gian, vì thế bán cho ta một phù chú, nói rằng cứ treo nó lên cổ thì các người sẽ không cảm ứng thấy được, bất quá hồn phách người mà ta giết phải để cho hắn dẫn đi,” Vương Hướng Dương thống khoái mà nói, “Ta nghĩ ngợi một hồi, mấy thứ đó ta có lưu giữ cũng vô dụng, ta đã là người chết, không còn gì để cho người khác mưu đồ nữa, nên đáp ứng. Kết quả hắn thực sự không gạt ta, quả nhiên không có ai quản ta — những người đó phần lớn tưởng rằng mình bị bệnh lạ, vào viện chữa không khỏi rồi chết, nào ai biết có người sẽ chết vì ăn hỏng bụng đâu.”
Triệu Vân Lan truy vấn: “Ngươi có thấy trên phù chú viết cái gì không?”
“Thấy chứ.” Vương Hướng Dương nói, “Viết họ tên và ngày sinh tháng đẻ của ta, trước tiên dùng hắc bút viết, sau đó lấy chu sa tô lại một hồi, tô một vòng đỏ bên ngoài mấy chữ đó.”
Lão nói xong liền lôi trong cổ áo ra một mảnh hoàng phù cắt thành hình bát giác: “Ở đây, cho các người nhìn cũng không sao.”
Sở Thứ Chi tiếp nhận đến mở ra, bên trong quả nhiên có một hàng chữ tô hồng. Nhưng chưa cho hắn thấy rõ ràng thì hoàng phù kia đã tự cháy thành một nhúm tro tàn.
Chỉ là vội vàng liếc qua một cái nên Thẩm Nguy rất khó phán đoán bút tích trên đó là xuất xứ từ tay ai, nhưng nghe Vương Hướng Dương miêu tả tám chín phần mười chỉ sợ chính là Công Đức bút, hắc bút ghi quá khứ, hồng bút viết công quả, một trái một phải. Bất kể ngươi là đại thiện hay là đại ác, đại gian hay là đại trung, chỉ cần một bút viết xuống như thế thì hết thảy đều có thể xóa bỏ.
Truyền thuyết nói cán của Công Đức bút được khắc thành từ rễ của một loại cây lớn lên từ Hoàng Tuyền. Gỗ kia cứng rắn vô cùng, không sợ đao thương, cây lại không cành không lá, không hoa không quả, không biết vì sao được người ta gọi là “Công đức cổ mộc”, từ thượng cổ thành danh như vậy, đến nay đã không thể truy tra.
Nhưng Thẩm Nguy nghĩ không chừng cái tên này ý để cho loài cây chưa sinh đã tử kia đến châm chọc cái gọi là thiện ác công đức trong tam giới — vì công đức mà nuôi dưỡng cái thiện, vì báo ứng mà tránh né cái ác, công đức vừa sinh, nghĩa là bản tâm đã chết, thuần thiện đã chết rồi.
Triệu Vân Lan hỏi: “Người nọ dáng vẻ trông thế nào, ngươi gặp hắn ở đâu?”
Vấn đề này làm cho Vương Hướng Dương sửng sốt: “Bộ dạng…… chắc là phổ thông đi, kì quái, ngươi vừa hỏi thì ta lại nhớ không ra, gặp ở……”
Lão dừng lời, đột nhiên đưa tay bóp bóp mi tâm, tựa hồ chính bản thân cũng thấy rất kỳ quái: “Cụ thể ở địa phương nào ta cũng thật sự không nhớ rõ, nhưng hẳn là gần nhà của ta. Nhà ta ở thôn Tây Mai cách đây hai mươi cây số về ngoại ô phía Tây, các người muốn tìm có thể đến đó thử xem.”
Thẩm Nguy đứng lên, gật đầu với lão một cái: “Đa tạ.”
Vương Hướng Dương bình tĩnh nói: “Phải là ta nên cảm ơn các người, ta giết người cũng không hề giấu diếm, chẳng có gì là không thể nói được cả, muốn biết cái gì thì cứ hỏi ta.”
Thẩm Nguy trao đổi ánh mắt với Triệu Vân Lan, dẫn đầu đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Triệu Vân Lan vỗ vỗ vai Lâm Tĩnh, thấp giọng nói: “Kêu âm sai đến một lần, nói rõ mọi chuyện, bên kia sẽ biết phải làm gì.”
Nói xong, y đi theo người kia ra ngoài.
Thẩm Nguy chờ y ở cuối hành lang, Triệu Vân Lan một đường đưa hắn vào văn phòng của mình, xoay người đóng cửa lại, bấy giờ mới hỏi: “Sao rồi? Ngươi cảm giác chính là Công Đức bút “đó” sao?”
Thẩm Nguy nhíu nhíu mi: “Ta không thể hoàn toàn xác định được, nhưng mà khả năng rất lớn. Cứ cho đó là đồ giả chăng nữa thì kẻ làm giả cũng nắm rõ tứ thánh như lòng bàn tay.”
“Ồ.” Triệu Vân Lan sờ sờ cằm.
“Làm sao?” Thẩm Nguy hỏi.
Triệu Vân Lan vừa muốn nói chuyện, đột nhiên, bóng dáng một con rối khung xương chợt lóe bên ngoài cửa sổ văn phòng y, Triệu Vân Lan đi qua kéo mở cửa sổ, lôi con rối vào.
Con rối đầu tiên là cúi thấp cái đầu xương xẩu làm một tư thế khom người quái dị với Triệu Vân Lan, sau đó đi đến bên người Thẩm Nguy, hóa thành một tờ thư tín rung rung rơi xuống trong tay hắn.
Triệu Vân Lan nheo mắt đứng bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn vào bóng đêm thăm thẳm ngoài kia, có cảm giác trong cõi u minh tối tăm nào đó có đôi mắt đang theo dõi mình không rời.
Một lát sau, y kéo bức rèm cửa, mỉa mai cười, xoay người lại, một lần nữa biến thành cái kẻ “Có điều kiện thì giả ngu, không có điều kiện cũng sáng tạo ra điều kiện mà giả ngu”.
Vừa lúc Thẩm Nguy xem xong thư, nhíu mày.
Triệu Vân Lan hỏi: “Ngươi có việc sao?”
“Việc gấp, ta phải đi một chuyến.” Chỉ trong vòng hai bước, Thẩm Nguy từ một giảng viên đại học tao nhã biến thành một Trảm Hồn Sứ mình khoác hắc bào thân đầy hàn khí, một bên vội vàng hướng ra ngoài cửa sổ, một bên không quên dặn dò Triệu Vân Lan, “Thôn Tây Mai mà hắn nói ngươi tuyệt đối không được đến một mình, bất luận thế nào cũng phải chờ ta trở lại.”
Triệu Vân Lan không tiếp lời.
Thẩm Nguy quay đầu nhìn y một cái, chỉ thấy người đàn ông kia lười biếng dựa vào tường, nửa thật nửa giả oán giận nói: “Mệt muốn chết mà, thật vất vả đại nhân mới nới cửa cho một tí, ta còn tưởng rằng tối nay tốt xấu gì cũng chiếm được chút tiện nghi chứ, dục cầu bất mãn, lại còn một mình khó ngủ nữa, haiiii, ngày mai thể nào cũng phải mang mắt gấu mèo đi làm rồi.”
Thẩm Nguy phát hiện bản thân nói chuyện đứng đắn với y là cực kì sai lầm, vì thế không thèm nói thêm nữa mà nhanh chóng xuyên qua cửa sổ phòng y, lắc mình vào một màn sương đen, trong khoảnh khắc đã không thấy bóng dáng.
Triệu Vân Lan tựa vào cửa sổ, lấy ra một điếu thuốc, vẫn không nhúc nhích mà lẳng lặng thưởng thức cho xong. Y phỏng đoán Thẩm Nguy đã đi xa mới kéo ngăn kéo bàn làm việc ra, lắp đầy đạn vào khẩu súng dưới ống quần, nắm chặt đoản đao bên người, lại lôi tập phù chú rút ra một nửa bỏ lại trên bàn, chỉ mang theo bùa chú liên quan đến hộ thân và công kích.
“Không đi?” Triệu Vân Lan cười mỉa một tiếng, “Không đi không phải là cô phụ một phen tâm ý của kẻ đã dẫn ngươi đi khỏi sao?”
Sau đó, Triệu Vân Lan khoác thêm áo khoác, mang theo túi xách, tựa như bình thường tan tầm mà chào hỏi mọi người, không chút hoang mang đi ra ngoài. Y điều chỉnh tốt GPS trên xe, lái xe ra ngoại thành, thẳng hướng thôn Tây Mai.
Tình hình giao thông nửa đêm rất tốt, Triệu Vân Lan mất không tới hai tiếng đã đến thôn Tây Mai mà Vương Hướng Dương nói. Nơi này không khác gì những thôn ngoại thành khác của Long Thành, lúc này đã vô cùng im lặng, chỉ thấp thoáng có tiếng chó sủa rời rạc.
Y lái xe quanh làng một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra tại cửa tây của thôn có một cây hòe lớn hai người ôm.
Triệu Vân Lan đỗ xe lại đi quanh cây hòe mấy lần, rốt cuộc cũng nhìn ra vài manh mối từ cái cây này____ năm đó khi Yêu tộc gặp nạn cũng dùng trò này, đem cây hòe làm ra hình Bắc Đẩu, trong lòng tụ âm, cái đuôi vươn về phía tây câu thông âm dương. Âm khí quy tụ đến một trình tự nhất định thì có thể tìm được cửa vào mắt trận.
Mà thật sự trùng hợp, trên ngọn núi đối diện cây hòe này là một mảnh nghĩa địa hoang.
Triền núi hoang vu lạnh lẽo, trên đất trải kín mộ phần.
Bình luận truyện