Sủng Mị

Chương 148: Quyết định của Sở Mộ



Bỗng nhiên hào quang màu xanh đậm xuất hiện ở trước mặt Tần Mộng Nhi.

Tần Mộng Nhi ngẩn người ngạc nhiên, chợt phát hiện Sở Mộ thi triển chú ngữ hồn ước dĩ nhiên là buông thả đối với tiểu Mặc Dã quật cường thiên phú quỷ dị này.

Tần Mộng Nhi trợn tròn hai mắt kinh ngạc không dứt nhìn về phía Sở Mộ, hoàn toàn không nghĩ tới Sở Mộ lại có thể bỏ qua một con Mặc Dã ưu tú có giá trị đạt tới trăm vạn kim tệ, để lựa chọn tiểu Mặc Dã quật cường gầy yếu này. Bạn đang đọc truyện tại - https://truyenbathu.net

Đúng là Sở Mộ đã lựa chọn con Mặc Dã ương ngạnh, hắn cũng biết con Mặc Dã này bây giờ biểu hiện ra khả năng chiến đấu vô cùng ngoan cường, nhưng trong quá trình đào tạo thuần dưỡng sau này rất có thể trở thành một con Hồn sủng vô dụng.

Nhưng mà Sở Mộ tin tưởng một điều, chỉ cần ý chí của con Hồn sủng này đủ kiên định, hắn bảo đảm mình có cách biến nó thành một chân chính cường giả. Khái niệm cường giả này không chỉ nằm trong cực hạn của chủng tộc Mặc Dã, thậm chí có thể đạt tới tầng thứ cao hơn, khiêu chiến những Hồn sủng cao cấp hơn.

Hào quang hồn ước chậm rãi lượn lờ trên người tiểu Mặc Dã quật cường, ánh sáng lúc mờ lúc tỏ cực kỳ quái dị.

"Ầm!"

Bỗng nhiên hào quang hồn ước bể nát.

"Không có thành công?"

Sở Mộ có thể cảm giác được bên trong thân thể tiểu Mặc Dã quật cường có một ít hồn niệm còn lưu lại.

Sở Mộ ngẩn người ngạc nhiên, không ngờ rằng tiểu Mặc Dã quật cường dĩ nhiên đã từng ký kết quá hồn ước với nhân loại.

"Tại sao? Chẳng lẽ nó không muốn trở thành Hồn sủng của ngươi?" Tần Mộng Nhi kinh ngạc nhìn qua Sở Mộ vừa ký kết hồn ước thất bại.

Sở Mộ lắc đầu, bình thản nhìn về phía tiểu Mặc Dã quật cường, chậm rãi nói: "Nó không phải là Mặc Dã hoang dại, mà là một con Hồn sủng đã bị giải trừ hồn ước, nó là một Khí sủng."

(Khí sủng: Hồn sủng bị vứt bỏ.)

Khí sủng là Hồn sủng đã từng ký kết hồn ước với nhân loại, nhưng sau đó bị giải trừ hồn ước.

Tình huống này ở trong lĩnh vực Hồn sủng sư có thể nói là thường gặp, nhưng cũng có thể nói là không nhiều.

Nói thường gặp là bởi vì trong quá trình nhân loại tăng cường thực lực, một số Hồn sủng bởi vì tư chất, đẳng cấp và các loại nguyên nhân yếu kém nên rất khó theo kịp bước tiến của chủ nhân, làm ảnh hưởng tới lực chiến đấu tổng thể. Chủ nhân sẽ vứt bỏ con Hồn sủng đó, giải trừ hồn ước cũng có thể xem như là phóng sinh cho nó trở về với hoang dã.

Nói không nhiều là vì một nguyên nhân rất lớn, cho dù là phóng sinh hay là Hồn sủng tử vong thì hồn ước cần phải trải qua thời gian một năm mới có thể khôi phục. Trong thời gian một năm này không gian Hồn sủng bị vứt bỏ sẽ không có cách nào dung nạp Hồn sủng mới.

Vì thế Sở Mộ thi triển hồn ước thứ tám về phía tiểu Mặc Dã quật cường (hồn thứ ba, vị trí không gian Hồn sủng thứ hai). Nếu như sau này Sở Mộ giải trừ hồn ước, vậy thì linh hồn của hắn sẽ bị thương trong thời gian một năm. Hồn lực vẫn luôn ở trạng thái thiếu hụt, đồng thời vị trí hồn ước thứ tám phải chờ một năm sau mới có thể ký kết với Hồn sủng khác.

Cái giá này có thể nói là tương đối lớn, đại đa số Hồn sủng sư tình nguyện tiêu tốn tiền bạc, sử dụng hồn tinh, dược liệu, trang bị …v …v các loại phương thức bất kỳ để đền bù khuyết điểm cho Hồn sủng, chứ không dễ dàng giải trừ hồn ước.

"Đây chính là nguyên nhân ngươi khát vọng được nhân loại thừa nhận?"

Sở Mộ không có lập tức thi triển chú ngữ hồn ước lần thứ hai, mà đưa tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu Mặc Dã.

Bất kỳ Hồn sủng nào cũng có linh hồn và tôn nghiêm, hiển nhiên con tiểu Mặc Dã này đã bị chủ nhân của nó vứt bỏ một năm trước làm tổn thương lòng tự ái. Cho nên bây giờ mặc kệ gặp phải đối thủ cường đại cỡ nào, cho dù phải đối diện với tử vong uy hiếp, nó cũng sẽ tiếp tục chiến đấu. Chỉ là vì muốn chứng minh với người khác nó không phải là thứ hèn yếu.

"Rống rống!"

Tiểu Mặc Dã phát ra tiếng hô trầm thấp, quật cường hất cánh tay Sở Mộ ra, tựa hồ không thích nhân loại đụng vào nó.

"Người với người đôi lúc cũng không giống nhau. Sở Mộ ta lựa chọn Hồn sủng, mặc dù bản thân nó có thiếu sót về thiên phú, chỉ cần ký kết hồn ước ta tuyệt đối không bao giờ rời xa, nhất định sẽ làm cho nó càng thêm mạnh mẽ." Sở Mộ nhẹ giọng nói.

"Rống rống!" Tiểu Mặc Dã quật cường lại hô lớn.

Hiển nhiên, tiểu Mặc Dã không ủng hộ cách nói chuyện Sở Mộ, nó xoay người sải bước, mang theo vết thương chồng chất đi vào trong rừng rậm, máu tươi nhuộm đỏ đoạn đường nó đi qua khiến cho Sở Mộ cảm thấy nó tuy cô độc nhưng cực kỳ cao ngạo.

"Ngươi để nó rời đi như vậy?" Tần Mộng Nhi hỏi.

Nhìn tiểu Mặc Dã tràn đầy tôn nghiêm rời khỏi, Tần Mộng Nhi cũng sinh ra cảm giác chua xót trong lòng.

"Nội tậm nó đã sinh ra ám ảnh đối với nhân loại, cho dù mạnh mẽ ký kết hồn ước cũng không thể xua tan bóng ma trong lòng nó. Nếu như không có cách giải quyết vấn đề đó, chúng ta không thể phối hợp chiến đấu ăn ý được. Thực lực Hồn sủng dĩ nhiên trọng yếu, nhưng không thể tâm linh tương thông với nhau sẽ tạo thành trở ngại rất lớn." Sở Mộ hồi đáp.

"Hơn nữa, Hồn sủng cũng có sinh mạng và linh hồn, chúng nó tồn tại không phải để làm nô bộc của loài người. Cho dù thực lực mạnh hay yếu thì tôn nghiêm và lựa chọn của chúng nó đều đáng giá tôn trọng." Sở Mộ chậm rãi giải thích.

Tần Mộng Nhi ngẩn người ra, không nghĩ tới Sở Mộ lại nói ra những lời như vậy, đôi mắt đẹp mở to nhìn vào Sở Mộ đột nhiên vô cùng thành thật, nàng cảm giác người thanh niên này lúc nói chuyện tỏa ra thần thái tương đối quen thuộc, nhưng khi nghĩ tới một số chuyện đã qua vẫn không nhịn được đau lòng một trận.

Sở Mộ chậm rãi đi tới chỗ Mặc Dã ưu tú, nhưng không có niệm chú ngữ ký kết hồn ước, mà sử dụng chiếc nhẫn Hồn sủng thu nó vào trong.

Tiểu Mặc Dã quật cường rời khỏi. Sở Mộ hẳn là có thể lựa chọn con Mặc Dã ưu tú này, nhưng bây giờ Sở Mộ đã không còn ý định gì với Mặc Dã ưu tú này nữa, bởi vì hắn có dự cảm tiểu Mặc Dã quật cường kia sẽ có ngày xuất hiện ở trước mặt mình.

Con Mặc Dã ưu tú này hẳn là bán được không ít tiền. Ma Thụ chiến sĩ và Mạc Tà cũng mang hồn hạch của hai con Mặc Dã trưởng thành trở lại bên người Sở Mộ.

Sở Mộ thu hồi Ma Thụ chiến sĩ vào không gian Hồn sủng, để cho Mạc Tà khôi phục về trạng thái Sở Liên.

Trong lúc dự định tiếp tục đi về phía Cương La thành, chợt phát hiện thái độ Mộng nhi hơi kỳ lạ, lại còn len lén lau nước mắt.

"Tại sao… lại khóc rồi?" Sở Mộ đi tới bên cạnh nàng, nghi ngờ hỏi.

"Lúc nãy… lúc nãy ngươi nói câu kia làm cho ta nhớ tới Sở Mộ ca ca. Mặc dù hắn không có một con Hồn sủng, nhưng mà rất tôn trọng bất kỳ một con Hồn sủng nào. Nếu …nếu như hắn còn sống, nhất định là một vị Hồn sủng sư vĩ đại." Tần Mộng Nhi nói.

Càng nói càng thương tâm, nước mắt đã bắt đầu chảy thành dòng rồi.

Sở Mộ ngơ ngẩn cả người, nhìn sang nữ tử đáng yêu như thế, lặng lẽ giơ tay ra lau nước mắt giúp nàng, mở miệng nói:

"Vậy ngươi xem ta như hắn là tốt rồi."

"Không, ngươi là người của Yểm Ma cung, một đám bại hoại dùng mạng sống con người để nuôi nấng Hồn sủng của mình."

"Hắn không giống."

Tần Mộng Nhi lập tức lắc đầu, vừa tự mình lau nước mắt vừa trừng mắt với Sở Mộ.

Sở Mộ lại ngơ ngẩn hồi lâu, sau đó chợt hiểu ra vấn đề, chắc là lúc mình dùng hồn lực nuôi nấng Bạch Yểm Ma thì Tần Mộng Nhi đã nhìn thấy ma diễm màu trắng hiện ra trên người mình.

Sở Mộ đành phải lắc đầu cười khổ, vốn còn muốn nói cho Tần Mộng Nhi biết mình là Sở Mộ, nhưng suy nghĩ một chút liền thấy không cần thiết.

Khu rừng Mặc Dã cũng không quá phức tạp, Sở Mộ đi qua một lần là nhận ra rõ ràng phương hướng.

Sau khi xác định tốt một hướng đi, Sở Mộ dẫn Tần Mộng Nhi tiếp tục hành trình. Dựa theo Sở Mộ đoán chừng, lúc đi ra khỏi rừng Mặc Dã cứ theo hướng đông là có thể tới Cương La thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện