Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 166



Lục Lưu trở về nhà thay đổi quần áo rồi cùng thê tử đến xem nhi tử. Tiểu tử đã rất hoạt bát, được cha ôm vào trong ngực,đôi mắt to trong suốt nhìn cha mẹ, có lúc mỉm cười, có lúc ha ha tay nhỏ của mình, nhìn là một tiểu tử khả ái rất bướng bỉnh. Giang Diệu nhìn mặt bụ bẫm thịt của nhi tử mập của mình, thấy bé đang cười khúc khích, nhân tiện nói: "Triệt nhi rất thích cười."

Hài tử thích cười đều đặc biệt được người yêu thích.

Lục Lưu "Ừm" một tiếng, nhìn tiểu tử trong lồng ngực đang ăn tay nhỏ, cũng mỉm cười. Tiểu tử thấy cha cười với hắn, cũng ngây ngốc mỉm cười theo,lát sau đầu nhỏ cọ cọ trong ngực cha, làm ra một bộ dáng muốn bú sữa.

Giang Diệu xem vui vẻ, lo lắng trên áo choàng Lục Lưu vừa mới đổi dính nước dãi của nhi tử, liền ôm tiểu tử đưa cho vú em.

Buổi tối dùng xong cơm, hai vợ chồng ở dưới giàn cây nho trong sân hóng mát. Giang Diệu ngồi ở trênbàn đu dây, lắc qua lặc lại, mà dáng người Lục Lưu đứng thẳng tắp đứng ở sau lưng nàng, giúp nàng một chút một chút nhẹ nhàng đẩy. Gió đêm thổi qua lẫn trong đó là mùi sen trong ao ở cách đó khôngxa.

Giang Diệu híp mắt hưởng thụ, nhàn nhã đung đưa hai chân nhỏ, nói: "Bảo Lục ở bên cạnh ta hầu hạ nhiều năm như vậy, lúc này nàng theo Lê Tùng, ta cũng coi như yên tâm..."

Lúc đầu Giang Diệu cảm thấy Lê Tùng không đáng tin cậy, tính tình Bảo Lục đơn thuần,là tiểu cô nương dễ bị lừa gạt, làm sao có thể là đối thủ của Lê Tùng? Thường xuyên qua lại,trái tim đã bị lừa gạt đi. Nhưng Lê Tùng vì muốn cưới Bảo Lục, cũng coi như có thành ý, cầu hôn nhờ được bà mối nổi danh nhất Dân Châu, định được lễ, ra tay cũng hào phóng. Giấy bán thân của Bảo Lục, nàng đã sớm cho nàng(BL),được vào lương tịch, gả cho Lê Tùng trở thành phu nhân tướng quân, chính là việc hôn nhân mà nhiều tiểu như quan gia cũng ước ao mà không được.

Giang Diệu nói một lúc, thấy Lục Lưu không nói gì, liền biết hắn không có hứng thú, lập tức xoay đầu nhìn hắn, nói: "Ta đang cùng chàng nói chuyện đấy."

Lục Lưu mỉm cười, nói: "Ta nghe."

Được, biết hắn không thích nghe những việc này, liền kệ nàng tự mình thích lo những chuyện vô bổ. Thấy hắn không có hứng thú, việc kia nàng cũng không nói nữa. Giang Diệu nhíu lông mày suy nghĩ mộtchút, cố gắng chọn việc hắn yêu thích để nói chuyện. Nghĩ như vậy, liền nhớ tới hôm nay Hứa ma ma nhắc nhở việc của nàng... Nhất thời khuôn mặt nhỏ đỏ một chút.

Giang Diệu mím môi, ngước mắt nhìn hắn, thấy hắn không biết, lúc này mới do dự một chút, nhẹ nhàng kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng nói: "Vậy... Chúng ta trở về phòng đi."

Lần này Lục Lưu liền đáp lại.

Giang Diệu đỏ mặt không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ bày ra bộ dáng tiểu tức phụ e thẹn đi theo Lục Lưu, cùng hắn trở về phòng.

Sau đó ở tịnh trong phòng cọ tới cọ lui giặt sạch thật lâu.

Đặt mình vào trong sương mù nóng hổi, Giang Diệu cúi đầu nhìn một chút trước ngực vì sinh con mà trở nên đặc biệt đẫy đà, lại đưa tay sờ hông của mình.

Vẫn còn có chút thịt.

Nhất thời lông mày liền cau lại.

Sững sờ giặt sạch hồi lâu, đợi Bảo Cân nhắc nhở, Giang Diệu mới từ trong thùng nước tắm đứng lên, lau chùi sạch sẽ, sau đó đi ra ngoài...

Do trời nóng nực, Giang Diệu tùy ý mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm rộng rãi.

Dân Châu có tơ lụa vô cùng tốt, Giang Diệu rất yêu thích, bộ quần áo ngủ hôm nay mặc trên người là mấy ngày trước mới vừa làm xong đưa tới. Phụ nhân đã xuất giá, ở phương diện ăn mặc hầu hết đều là đoan trang bảo thủ, có bộ hình thức đẹp đẽ một chút cũng không thể mặc, cũng là một loại tiếc nuối, sở dĩ đại đa số người sẽ làm một chýt đa dạng ở trên cái yếm của quần áo ngủ để đỡ nghiền,nên những cái yếm của quần áo ngủ rất đa dạng hình thức. Trước đây Giang Diệu cũng không biết những việc này, nhưng sau khi thành thân, cũng tự nhiên biết được nhiều hơn trước, bây giờ ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn nữ tử trong gương, mặc quần áo mỏng manh gò má ửng đỏ, chính là lộ ra da thịt, bởi vì ngâm nước nóng thời gian lâu dài, mà trở nên hơi mềm mại hơn.

Giang Diệu nhìn chính mình mà xấu hổ, thật có loại cảm giác trở lại đêm động phòng hoa chúc.

Ăn mặc quá mỏng manh, Giang Diệu duỗi tay lôi kéo.

Nhưng lôi kéo phía trên, phía dưới liền...

Kéo phía trên liền không lo được dưới, gò má Giang Diệu nóng bỏng, vừa định nhỏ giọng gọi Bảo Cân hầu hạ nàng đổi bọ quần áo ngủ khác, vậy mà quay sang một bên, liền đụng tới gương mặt ấm áp của nam nhân.

Giang Diệu sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, trong phòng chỉ còn có hai người bọn họ.

Lục Lưu từ phía sau ôm lấy nàng, đầu đặt ở bả vai của nàng, nàng thoáng hơi động, mặt của hai người liền thân mật dính sát vào nhau. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ, liền xuyên qua dưới nách của nàng, gắt gao ôm vòng lấy nàng.

Giang Diệu cắn môi, có chút thẹn thùng, nói: "Lục Lưu..."

"... Ừm." Lục Lưu đáp lại, hơi thở ra nóng rực hơn mấy phần.

Giang Diệu bị ôm khiến lòng ngứa ngáy, liền quyết tâm, cấp tốc xoay người, ôm cổ hắn hôn tới. đã là phu thê, mỗi lần đều là hắn chiếm thế chủ động,tâm trạng của Giang Diệu khó tránh khỏi không cân bằng, liền muốn chủ động một chút, để hắn cũng biết nàng không động một chút là thẹn thùng.

Nàng muốn nắm giữ quyền chủ động, nhưng vẫn quá sốt sắng, dùng sức quá mạnh, không hôn được miệng, hàm răng lại mạnh mẽ va một phát vào cằm của Lục Lưu.

Ai dục.

Giang Diệu kêu rên một tiếng, liền che miệng nhíu lông mày.

Lục Lưu cũng bị nàng dọa sợ hết hồn, tựa như cằm hắn bị mẻ, cũng không quan tâm, thấy thê tử che miệng, vội vàng nắm cổ tay của nàng lấy ra, nói: "Đụng phải, ta xem một chút?"

Giang Diệu cảm thấy có chút đau, nhưng cũng chịu đựng được, thấy có người đau lòng, cả người liền trở nên đặc biệt mảnh mai, liền thoáng ngẩng đầu để hắn cẩn thận nhìn một chút. Nhưng trong lòng biết, miệng không có mùi máu tanh, sẽ không có chuyện gì.

Lục Lưu trầm mặt chăm chú nhìn một chút, thấy không chảy máu, mới thoáng thở dài nhẹ nhõm. Thê tử ngẩng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt có chút ướt nhẹp, đang oan ức nhìn nàng, một bộ dáng mềm mại khiến người thương yêu, từ khuôn mặt cười tươi rói của nàng nhìn xuống phía dưỡi, chính là một đoạn cổ tinh tế trắng như tuyết, cho đến đôi tuyết phong run rẩy đập vào mi mắt...

Lục Lưu cười. Thế này là bộ quần áo gì? Là một mảnh vải mỏng lại ít, coi như mặc, cũng có thể nhìn thấy hồng mai kiều diễm ở trên tuyết phong mềm mại.

Lập tức hô hấp hơi ngừng lại, nắm chặt eo nhỏ dịu dàng của thê tử, đem người ôm lên.

Giang Diệu mỉm cười, ôm lấy cổ của hắn, lắc đôi chân nhỏ tùy hắn ôm đi.

Lúc này Lục Lưu không trực tiếp ôm nàng tới trên giường.

Thấy không phải đi về phía giường, Giang Diệu nghiêng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy phía trước cửa sổ mở rộng, vốn là vị trí của giường nhỏ, chẳng biết lúc nào đã đặt cái ghế này.

Cái ghế này...

hắn dĩ nhiên lưu lại.

Giang Diệu nhìn Lục Lưu một chút. Nàng tất nhiên biết cái ghế này để dùng làm gì, nói thật, kỳ thực trong lòng cũng không bài xích, nhưng nghĩ đến ở chỗ này làm việc tình thú nơi khuê phòng. Ghế tựa là Lê Tùng đưa tới cố ý lấy lòng Lục Lưu, lập tức liền rất xấu hổ. Đôi mắt đẹp của Giang Diệu nhất thời mở lớn, nhìn Lục Lưu nói: "Chúng ta đi lên giường..."

Lục Lưu không đáp ứng, hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của nàng, nói: "Diệu Diệu, chúng ta thử xem..."

Người này...

Ai muốn thử cùng hắn a.

Nhưng đến cùng phản kháng vẫn vô hiệu, trực tiếp bị hắn ôm vào trên ghế, ở phía dưới đã lót nhiều vải mềm, ngồi cũng thoải mái. Trời mùa hè, hai người làm vận động ở trên giường, cũng rất là nóng, lúc này ở bên cửa sổ mở rộng, không chỉ có từng cơn gió mát thổi vào, hơn nữa lại có ánh trăng sáng nhàn nhạt, mũi thở, giống như còn có mùi hoa cỏ... Giống như là bên hoa dưới ánh trắng.

Bởi vậy,ở bên hoa dưới ánh trắng ròng rã hơn nửa đêm.

Ngày kế Giang Diệu rất mệt mỏi, cầm cánh tay vắt ngang bên hông cuả nàng hung hăng cái một cái.

Lục Lưu đã tỉnh liền giơ tay ôm người tới, mặt đối mặt, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, trên gương mặt tuấn tú tràn đầy thoả mãn. Tâm tình của hắn đặc biệt tốt, ôm lấy người hôn mấy lần, mới vỗ về mặt nàng nói: "Thế nào?"

Cái gì như thế nào... Muốn khen hắn hùng tráng uy vũ? Lời này nàng không nói ra được. Gò má Giang Diệu vùi ở trong ngực của hắn, nghĩ tối hôm qua hai người hồ đồ một phen, trong lòng cũng hài lòng. Sau khi thành thân hai người bọn họ cũng ân ái, Lục Lưu cường tráng, tiền vốn rất lợi hại, nhưng mỗi lần đều quan tâm đến nàng, cũng ôn nhu chút. Tối hôm qua kẻ này giống như kiềm chế đã lâu, ăn được thịt... Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, chính mình cũng rất hưởng thụ, lại không cần nàng ra sức.

Giang Diệu mỉm cười, ôm eo hẹp của hắn cứ như vậy ngủ trong ngực của hắn, lẩm bẩm nói: "Ta còn tưởng chàng không ghi nhớ đấy..." Mấy ngày nay, hắn cùng nàng chăm sóc nhi tử, cũng không đề cập tới chuyện đó. Nàng tất nhiên cho rằng, hắn không ngại đợi thêm ít ngày.một mặt Giang Diệu có chút hổ thẹn, dù sao thê tử bình thường, nên chủ động giúp hắn nạp thông phong mới đúng; một mặt lại mịt mù lo lắng, cảm thấy hắn không thèm khát nàng.

Mặt Lục Lưu ôn nhu, tay để ở sau gáy của nàng, xoa xoa giúp nàng,môi đang hôn ở trán,chậm rãi chuyển qua bên tai của nàng, thấp giọng nặng nề nói: "Diệu Diệu, ta mỗi ngày đều đếm ngày trôi qua..."

Chuyện như vậy,cũng không ngại ngùng mà nói ra... Giang Diệu ngẩng đầu lên, cắn một cái vào cằm hắn. Cuối cùng không nỡ, tất nhiên không cắn mạnh, nới lỏng hàm răng a, chỉ ý tứ cắn một chút, mới nghiêm trang chỉ trích nói: "không biết xấu hổ."

Giang Diệu cong khóe môi, lập tức ôm người thật chặt, cong môi cười.

Là một nam nhân không biết xấu hổ như vậy,làm sao nàng lại yêu thích như thế......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện