Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 71: Không khí tỏa mùi thuốc súng



Edit: Miêu​

Cũng chỉ là con nuôi, còn muốn tranh tài sản với người đàn ông cô, vậy phải bước qua cửa ải Bùi Vân Khinh cô.

Nghe Bùi Vân Khinh nói cái ghế này là giả, vợ chồng Đổng Tây Xuyên mặt lập tức biến sắc.

Lúc nãy, con nhóc này bới móc thì không nói, giờ lại nghênh ngan nghi ngờ cái ghế mà biết hắn ta tốn biết bao nhiêu tiền mới đem về.

Chẳng phải là động thủ trên đầu thái tuế?

Đổng Tây Xuyên sao để cho con nhóc hỉ mũi chưa sạch làm như vậy được chứ!

“Vân Khinh, lời nói không thể nói lung tung được!”

Đổng Tây Xuyên đè tức giận xuống, lời nói lộ ra sắc bén.

Liễu Nhân cũng nói thêm vào, giọng điệu không tốt: “một con nhóc mà ở chỗ này cũng dám mở miệng?”

Mọi người xung quanh xem náo nhiệt, không mở miệng.

“Các người đừng dọa sợ đứa nhỏ!”

Đường Tử Sương đứng dậy, nói: “Vân Khinh à, con nói thử, tại sao các ghế này tại sao là giả?”

Bùi Vân Khinh cười lên, vẻ mặt nhu thuận: “Nếu chú đã hỏi con thì cũng không khách khí nữa!”

Hừ!

Đường Tử Sương muốn đem cô sử dụng như vũ khí, thì cô cũng thuận tiện có cái cớ vậy.

Quả nhiên, vừa nghe cô bé nói lời này, ánh mắt vợ chồng Đổng Tây Xuyên đều nhìn về phía Đường Tử Sương. một con nhóc tại sao lại có lá gan lớn như vậy, việc này tám phần là Đường Tử Sương sai khiến.

Cảm giác trong không khí có mùi thuốc súng, Bùi Vân Khinh vẫn là bộ dáng ngây thơ trước đấy.

“Chú Đổng có biết nơi trồng cây tiểu diệp tử đàn ở đâu không?”

Đổng Tây Xuyên khinh thường nói: “Chủ yếu trồng ở đông nam á, nước ta ở nam á, dọc duyên hải cũng có trồng nhưng số lượng không nhiều lắm. Gỗ tử đàn năm năm mới có một vòng tuổi, mấy trăm năm mới thành một cây lớn, độ cứng vì đấy mà đứng đầu. Bởi vậy, có xưng danh ‘Đế vương chi mộc’.”

“không sai!” Bùi Vân Khinh gật đầu một cái, “Chú Đổng có thể nói qua đạo lý ‘mười đàn cửu không’.”

“Ta đương nhiên biết, lại vật liệu này sinh trưởng ở bên ngoài, làm giả cực nhỏ, rất nhiều bó củi nhìn qua thô to mở ra tất cả đều rỗng ruột, thuyết ‘mười đàn cửu không’ bởi vậy mới quý trọng.”

Trước khi đến đây, vì muốn đứng trước mặt ông cụ khoe khoang nên Đổng Tây Xuyên đã tìm hiểu kĩ càng nên lúc này trả lời trôi chảy.

“Chú Đổng nếu đã biết qua thì cũng nên biết vật liệu này rất ít có lớn, đường kính lớn nhất cũng chỉ là 20 cm.” Bùi Vân Khinh vươn ngón tay ra đỡ lấy lưng ghế, nhìn trênchỗ khắc hoa, nói: “Nhưng mà cái ghế này, nhìn chỗ chạm khắc độ rộng khoảng chừng 30 cm, tính luôn hao tổn thì ít nhất cũng hơn 40 cm. Như vậy, gỗ như vậy trênthế gian này ít có, nếu đây là gỗ tử đàn, thì chỗ khắc hoa này cũng là 500 vạn mà sao chú mua nguyên cái này có mấy triệu được?”

Mẹ của Bùi Vân Khinh – La Yên, bà ấy học lịch sử cùng khảo cổ, cô từ nhỏ đi theo mẹ nên mưa dầm thấm lâu, lúc này cũng rõ như bàn tay.

“Chuyện này…”

Xem như cô nàng nói được đạo lý rõ ràng, có căn có rễ, Đổng Tây Xuyên có chút chột dạ.

hắn ta bất quá chỉ là thương nhân, cái hiểu cái không, mới vừa rồi những kiến thức kia đều là học trên lý thuyết.

Lúc ấy nghe người trung gian nói ba hoa chích chòe, hắn ta chỉ nghĩ đến dỗ Đường lão gia vui vẻ, căn bản không nghĩ đến thế nhưng bị người lừa bịp. (không phải người trong ngành còn ba hoa chích chòe nên mua hàng giả.)

Chỉ là loại chuyện này bị một con nhóc vạch trần, Đổng Tây Xuyên như thế nào cũng không cam tâm?

“Nếu Bùi Vân Khinh nói là giả, không bằng ta đem nó đi bổ củi vậy!” Đổng Tây Xuyên nhấc tay một cái, nói: “Người đâu, lấy búa đến đây!”

Liễu Nhân bắt lấy cánh tay của chồng, đôi mắt quả hanh gắt gao nhìn thẳng Bùi Vân Khinh.

“Muốn biết thật hay giả, nếu nó là thật…Bùi Vân Khinh, cô đền nổi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện