Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ yêu Tận Trời

Chương 70: Tay bé nhỏ tát bốp bốp



Edit: Miêu

​Đường gia tất nhiên không thiếu những thứ tốt, bất quá con trai có lòng tặng ông như vậy người làm cha tất nhiên cũng cảm thấy vui mừng.

Đường lão gia gật gật đầu “Ừ, khó có được con trai có lòng như vậy!”

Bùi Vân Kinh cười đi đến, đem bạch ngọc hình trái hồ đào đưa đến cái bàn cạnh ông, “Ở thời xa xưa, trái hồ đào tượng trưng cho may mắn, nhà nào có được mọi việc đều được như mong muốn, chú nhỏ hy vọng Đường gia vĩnh viễn hòa thuận từ trên xuống dưới.”

Đổng Tử Xuyên cùng Đường Tử Sương vừa mới xung đột, cô nói một câu kia giống như là người hiểu chuyện.

Đường lão gia quả nhiên cảm thấy cao hứng, cười ha ha “Nha đầu đúng thật là cái gì ngươi cũng dám nói!”

“Còn không phải là gia gia dạy dỗ tốt sao?” Đem hộp gấm bỏ lên trên bàn, Bùi Vân Kinh bước đến đỡ bả vai gia gia, nói: “Ghế ngồi cứng như thế mà ngồi xem diễn lâu như vậy chỉ sợ thắt lưng của gia gia đã cứng lại rồi, để con giúp người xoa bóp bả vai.”

Tạ vườn này là sản nghiệp của Đổng Tử Xuyên, diễn tuồng này khẳng định là hắn ta an bài. Bùi Vân Khinh nói một câu không lộ mảy may cũng là đang chỉ trích Đổng Tử Xuyên an bài không chu đáo.

Đường Mặc Trầm luôn không cần nịnh bợ nên cũng lười để ý, nhưng cô sẽ không để người khác ăn chặn của chú nhỏ nhà mình đâu.

Đổng Tử Xuyên cũng nghe được nhưng không tiện phản bác lại, dù sao người ta cũng không nói rõ chính hắn chủ động nhảy ra cùng người cháu này phân cao thấp, ngược lại bây giờ lại mất mặt mũi như thế này.

Đường lão gia cảm nhận được tất cả nhưng trên mặt chỉ cười nhẹ.

Đổng Tử Xuyên liếc xéo Bùi Vân Kinh, âm thầm cắn răng “Lại nói, tôi cũng tặng quà cha nuôi để mừng thọ, Liễu Nhân còn không cho người đem đồ lại đây.”

“Đúng, đúng vậy… Đem đồ vật tặng cha nuôi lại đây, để ông nhìn thử xem!” Liễu Nhân lập tức lấy lại tinh thần tỉnh táo “Cha nuôi, cha không biết chứ, vì thứ này là Tử Xuyên đã đi đến Tây Bắc vài chuyến để tìm về đấy, bỏ ra nhiều tiền không nói còn cùng chủ nhân của vật này thuyết phục lắm người ta mới bán cho.”

Bùi Vân Kinh âm thầm bĩu môi.

cô vừa mới đưa một đôi bạch ngọc trái hồ đào thì đối phương liền mang lễ vật mấy triệu lỗi thời ra đây không phải là cố ý đem lễ vật của chú nhỏ kinh thường sao?

cô ngược lại muốn nhìn thử một chút xem đối phương chuẩn bị lễ vật gì mà ghê gớm như vậy.

Thời gian trôi qua không lâu, vài người bồi bàn đem một cái lại đây.

Bùi Vân Kinh mắt lạnh nhìn sang trong lòng liền giật mình.

Cái ghế kia tính chất âm thầm, mặt trên có hoa văn màu đen huyền, lưng ghế cùng tay vịn đều khắc hoa văn với đường vân tinh xảo, rõ ràng là vật quý giá là ghế tựa tiểu diệp bằng cây tử đàn.

“Cha nuôi, người nhìn thử đi!” Đổng Tử Xuyên đi tới trước nhẹ nhàng đỡ lấy lưng ghế tựa “Đây là ghế tựa bằng cây tiểu diệp tử đàn ở thời Minh triều, vừa vặn cùng cái bàn bằng cây tiểu diệp tử đàn là một bộ!”

“A!” Bên cạnh có một vị bằng hữu của Đường lão gia kích động đứng lên “Ghế tựa thời Minh triều được bảo tồn tốt như vậy, đây là vật quý hiếm có!”

Đổng Tử Xuyên trong lòng đắc ý, cười đến vẻ mặt sáng rỡ “Bởi vì cha nuôi thích.”

“Đúng vậy, Tử Xuyên nhà chúng ta chính là như vậy, người ta không chịu bán, anh ấy không chỉ đi một lần cầu người ta bán. Mà anh ấy dùng nhiều cách như từ thuyết phục đến cứng rắn để người ta bán cho, đúng là thật vất vả mới mua về được!”

Hai vợ chồng kẻ tung người hứng a dua với nhau, Đường Tử Sương đứng một bên cũng bĩu môi lại không nói một lời nào dù sao người ta cũng đang đứng kia.

cô biết lão tử kia luôn thích mấy thứ này, Đổng Tử Xuyên nhất định lấy được khiến cho gia gia vui vẻ, ông đã hung hăng liếc trừng một cái với hai đứa con trai mình – tặng lễ được rồi làm gì phải tốn kém tiền như vậy.

Minh triều gỗ tiểu diệp tử đàn?

Bùi Vân Kinh đi tới trước, nhìn kỹ một chút cái ghế kia, đứng lên rồi cười lạnh mộttiếng.

“Chú Đổng cái ghế giả mà làm như thật vậy mà chú không coi kĩ sao? Đúng là hết chỗ nói!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện