Y Tiên Thiểu

Chương 97: Một Chiêu Ăn Tươi Cả Ngày



Nhưng những lão nhân gia này làm gì quan tâm đến Tùy Qua có giấy chứng nhận tư cách bác sĩ gì hay không, bọn họ chỉ biết Tùy Qua đã chữa khỏi bệnh cho Văn Đại Gia, lại chữa khỏi hai chân tàn phế cho nhi tử hắn. Thầy thuốc như vậy, chính là Hoa Đà tái thế, đốt đèn lồng cũng khó tìm được.

Thấy Tùy Qua tính cách hiền hoà, nhà bên cạnh dứt khoát kéo dây điện ra ngoài, làm một cái đèn lớn chiếu khắp sân, thuận tiện cho những người trong thôn tới khám bệnh.

Ban đầu, chỉ có một số lão nhân tới tìm Tùy Qua khám bệnh, có thể vì thanh thiếu niên trong thôn cũng không tin vào "Trung y". Nhưng thấy thuốc cao dán, phương pháp xoa bóp, châm cứu của Tùy Qua rất phi phàm, tựa hồ là thấy ngay hiệu quả, bọn họ cũng không kiềm chế được, rối rít năn nỉ Tùy Qua xuất thủ trị liệu.

Nhưng, phàm là người trẻ tuổi tới trị liệu, Tùy Qua lại không khám miễn phí, mà tùy theo từng người lấy phí khám bệnh, người thì mười mấy đồng, người thì một trăm đồng. Nhưng dù vậy, những người được trị liệu đều liên tục nói cám ơn.

Còn Lam Lan ở bên cạnh chủ động hỗ trợ cho Tùy Qua, vô cùng bận rộn.

Thời gian cực nhanh, hai canh giờ rất nhanh trôi qua, người bệnh trong thôn cũng được trị liệu gần hết.

Lúc này, đêm đã khuya.

Khi hai người rời khỏi thôn, đã là hơn mười một giờ khuya.

Cũng may trời tốt, ánh trăng sáng ngời, gió đêm thoang thoảng, Tùy Qua và Lam Lan đi trên đường đất, xung quanh nghe tiếng ếch nhái và côn trùng kêu xào xạc. Có mỹ nữ đi cùng, trong lòng Tùy Qua thật sự có mấy phần đắc ý.

- Lam tỷ, thật không ngờ, lại có thể cùng mỹ nữ như tỷ tản bộ dưới trăng sáng thế này. 

Tùy Qua vừa đi vừa nói chuyện.

- Đúng vậy. Nhưng tôi cũng không ngờ, lần này cậu thật sự chữa khỏi bệnh cho Văn Quốc Cường, đây quả thực là kỳ tích. 

Thanh âm êm ái của Lam Lan vang lên trong gió đêm.

- Tôi chính là người sáng tạo kỳ tích. 

Tùy Qua mặt dày cười nói, đây là phong cách nhất quán của hắn.

- Nhưng có một chuyện khiến tôi rất kỳ quái. 

Lam Lan đột nhiên nói.

- Tại sao lúc nào cậu cũng thích dùng thuốc cao dán chữa bệnh cho người ta? 

Lam Lan cảm giác thuốc cao dán này rất kỳ lạ.

- Thật ra rất đơn giản. 

Tùy Qua nói: 

- Có câu tục ngữ là "một chiêu ăn tươi cả ngày". Một bác sĩ tốt, tuyệt đối là dùng thuốc ít nhất, thậm chí không cần thuốc là có thể chữa khỏi cho bệnh nhân; ngược lại, chỉ có loại người y thuật thấp kém, mới có thể dùng mấy loại thuốc thậm chí mười mấy loại thuốc đi chữa bệnh. Phàm đã là thuốc thì ba phần độc, cho dù bệnh nhân khỏi bệnh, độc tố lưu lại cơ thể cũng sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân. Cho nên, trong trung y danh gia, có người chỉ dùng một cây ngân châm, là có thể chữa khỏi bách bệnh; có người dựa vào thủ pháp xoa bóp là có thể chữa khỏi nhiều loại tật bệnh. Đối với tôi mà nói, tôi hi vọng có thể quáng bá thuốc cao dán của nhà tôi, đấy là một cách làm đặc biệt. 

Lam Lan nói: 

- Nói thật, mặc dù đặc biệt, nhưng có chút kỳ lạ. 

- Không có cách nào. Hiện tại châm vương, châm cứu vương, dưỡng sinh vương, xoa bóp xương chỗ nào cũng có, tôi cũng không muốn đi cạnh tranh với những người đó. 

- Cho nên anh mới làm cao dược vương? 

Lam Lan cười nói, giống như hoa ánh trăng bừng nở.

Con mắt sắc lang của Tùy Qua nhìn thấy hình ảnh tuyệt đẹp này, trong lòng thầm than thì ra Lam đại chủ biên lại có nụ cười đẹp như thế.

- Này, nói đi.

Lam Lan thấy Tùy Qua ngây ngẩn cả người, không nhịn được nhắc nhở hắn một câu.

- À.... Tôi không phải cao dược vương, tôi là Tùy thuốc dán. 

Tùy Qua mỉm cười nói: 

- Thật ra, châm cứu cũng tốt, thuốc dán cũng tốt, chỉ cần có thể chữa bệnh là được! 

- Nói cũng phải. Đúng rồi, tại sao cậu chữa bệnh cho cha con Văn Đại Gia không lấy tiền, nhưng lại thu tiền của những thanh niên đến khám bệnh?

Lam Lan sở dĩ nghi ngờ như vậy, là vì nàng cảm thấy Tùy Qua tựa hồ không thiếu tiền.

Một người dùng cái hộp phỉ thúy đựng thuốc dán, có thể thiếu tiền sao?

- Tỷ cảm thấy không nên lấy tiền sao? 

- Cũng không phải. Chữa bệnh lấy tiền là rất bình thường. Tôi chẳng qua cảm thấy, nếu không thu tiền, không phải càng tốt sao? Không phải cậu muốn hiến ái tâm sao. 

- A ~ tôi hiểu rồi, tỷ cảm thấy tôi không thiếu tiền, đúng không? 

Tùy Qua mỉm cười nói.

- Chẳng lẽ không đúng sao? 

- Ài, nói thiệt cho tỷ biết, thuốc tôi chữa chân cho Quốc Cường đại ca có giá rất cao. Ái tâm hiến quá nhiều, tôi sẽ nghèo rớt mồng tơi mất. 

Tùy Qua cười khổ một tiếng. Một chuyến đến Vân Nam, Tùy Qua tiêu tốn trên trăm vạn. Nhưng đám ngọc thạch sau khí linh khí biến mất, từ từ sẽ biến thành tảng đá không đáng giá một đồng. Hơn nữa, mỗi lần khởi động "bát hoang vân vũ đại trận" trong dược điền, linh khí trong ngọc thạch sẽ thiếu đi một phần, sớm muộn đều sẽ biến thành tảng đá. Nói không khoa trương, những linh thảo của Tùy Qua, đều là dùng ngọc thạch và tiền thúc dục sanh ra.

Dĩ nhiên, Tùy Qua thu tiền khám bệnh của những thanh niên trong thôn, cũng không được bao nhiêu. Bản ý của Tùy Qua là nói cho những người này, hắn cũng không phải bồ tát sống hoàn toàn không cần hồi báo, để tránh những người này bị cảm mạo, ho khan...cũng tìm đến hắn chữa trị. Nếu như vậy, Tùy Qua còn không mệt chết.

Trải qua giải thích như vậy, Lam Lan cũng hiểu suy nghĩ của Tùy Qua, nói: 

- Không ngờ, tâm tư của cậu lại nhiều như vậy. Nhưng với y thuật thần kỳ của cậu, muốn kiếm tiền hẳn không phải chuyện gì khó khăn. Nhất là loại thuốc cậu chữa bệnh cho Văn Quốc Cường, quả thực quá thần kỳ, chỉ cần cậu có thể sản xuất số lượng lớn..., hoàn toàn có thể trở thành triệu phú.

- Loại thuốc này, không thể sản xuất số lượng lớn.

Tùy Qua nói: 

- Hơn nữa, chi phí sản xuất, tuyệt đối không thấp như cô nghĩ. Chẳng lẽ, cô thật sự cho rằng loại thuốc cao này, thật sự làm từ mấy miếng da chó?

Chưa nói đến những thứ khác, muốn nuôi thành một gốc cây Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, ngọc thạch hao phí khoảng hơn vạn đồng, chưa nói đến dược liệu hao phí để chế biến bồi nguyên cao và tâm huyết tổn hao của Tùy Qua. Cho nên, nếu Tùy Qua dùng linh dược chữa bệnh miễn phí, sợ rằng rất nhanh sẽ biến thành nghèo rớt mồng tơi rồi.

- Người ta không nghĩ nhiều như vậy. 

Lam Lan hơi sẳn giọng: 

- Nhưng, sau này nếu cậu có khả năng, cũng đừng làm dược thương vô lương. Đừng thấy hiện tại cuộc sống của người dân được cải thiện, nhưng vẫn có rất nhiều người không được khám bệnh, thật rất đáng thương.

- Lam tỷ có cảm xúc như vậy, có phải gặp chuyện gì hay không? 

Tùy Qua quan tâm hỏi.

- Mấy ngày qua tôi đã điều tra một nhà máy sản xuất thuốc ở thành phố Đông Giang, loại thuốc men bọn họ sản xuất, giá vốn còn chưa tới một đồng, nhưng bệnh viện cho người bệnh dùng, giá tiền cao gần mười mấy đồng, trong chuyện này nhất định tồn tại mờ ám! 

Lam Lan tức giận nói: 

- Hơn nữa, nội tình của nhà máy này cũng không sạch sẽ, tôi hoài nghi ông chủ của bọn họ làm ăn không trong sạch. 

Y dược là bộ phận có món lãi kếch sù, Tùy Qua cũng từng nghe qua, nhưng đây không phải hiện tượng cá biệt. Không chỉ ở thành phố Đông Giang, khắp cả nước đều tồn tại vấn đề như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện