Y Tiên Thiểu
Chương 114: Trời đẹp lại có sét đánh (2)
Đường Vũ Khê vốn muốn tiếp tục khuyên nhủ hắn, để hắn hoàn toàn quên lãng nàng, sau đó bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng lúc này lại không nói được lời nào, hai mắt đã bắt đầu hoen ướt.
Tùy Qua tiến lên một bước, đứng trước mặt Đường Vũ Khê, bàn tay giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đường Vũ Khê, khẽ mỉm cười nói:
- Làm sao lại khóc nhè rồi?
Đường Vũ Khê nín khóc, mỉm cười nói:
- Chiếc khăn tay của cậu dính nước mũi rồi -- a, đây không phải khăn tay của tôi sao?
Tùy Qua vội vàng lấy chiếc khăn tay về, giấu trong túi quần, nói:
- Là khăn tay của tôi, cô đã tặng cho tôi.
- Vậy sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Tại sao tôi không biết?
Thật ra, Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua cầm theo chiếc khăn tay này, trong lòng còn có chút cao hứng.
- Dù sao, đã là của tôi.
Tùy Qua bá đạo nói:
- Nhưng cô yên tâm, tôi cũng không dùng nó lau nước mũi đâu.
- Vậy cậu dùng nó làm gì?
Đường Vũ Khê hỏi tới.
- Cái này --
Trên mặt Tùy Qua phát ra một nụ cười cổ quái, vẻ mặt giống như vừa làm gì mờ ám.
- Biến thái!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, mơ hồ đoán được Tùy Qua đồng học làm gì với khăn tay của nàng.
Trải qua chuyện này, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.
Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê:
- Cô nói mới từ trong bệnh viện lén lút chạy ra ngoài sao?
- Đúng vậy.
Đường Vũ Khê kéo tay áo, để lộ vòng tay đánh dấu của bệnh viên trên tay, quơ quơ trước mắt Tùy Qua:
- Nhìn đi, không phải gạt cậu chứ.
Tùy Qua đưa mắt nhìn vòng tay màu hồng trên cổ tay Đường Vũ Khê, trên đó viết:
- Tên họ: Đường Vũ Khê. Số tuổi: 21. Khoa: tim, bệnh nhân nặng. . .
- Vậy bệnh viện định xử lý thế nào?
Tùy Qua nghiêm túc hỏi.
- Giải phẫu.
Đường Vũ Khê nói:
- Trong nhà đã liên hệ với các chuyên gia tim đứng đầu cả nước tới hội chẩn. Nhưng, xem tình huống trước mắt, tỷ lệ giải phẫu thành công có lẽ rất thấp .
- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!
Tùy Qua đột nhiên quả quyết nói:
- Giao cho tôi xử lý!
- Nhưng nghe nói nếu giải phẫu lúc mới phát bệnh, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đường Vũ Khê do dự nói.
- Có năm thành cơ hội không?
Tùy Qua hỏi tới.
- Có chừng mười phần trăm thôi.
Sắc mặt Đường Vũ Khê có chút buồn bã.
- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!
Tùy Qua nói:
- Mặc dù tôi không dám cam đoan nhất định có thể trị lành cho cô, nhưng ít ra có thể cho cô năm mươi phần trăm hi vọng!
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua thật lòng như vậy, cảm động gật gật đầu, nói:
- Vậy tôi sẽ giao mình cho cậu!
Sau khi nói xong, Đường Vũ Khê mới phát hiện lời này còn có nghĩa khác, lại vội vàng đỏ mặt bổ sung:
- Tôi nói, bệnh của tôi sẽ giao cho cậu chữa trị.
- Tôi hiểu!
Tùy Qua cười ha hả:
- Từ bệnh viện ra ngoài, còn chưa ăn cái gì đúng không?
- Ăn cũng ăn rồi, nhưng toàn là thức ăn chán muốn chết.
Đường Vũ Khê nói:
- Thật muốn ăn một bữa lẩu.
- Vậy chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ!
- Thật sao?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Thật.
Tùy Qua nói:
- Đừng quên, hiện tại tôi mới là bác sĩ chữa trị của cô.
- Ừ.
Đường Vũ Khê gật đầu:
- Vị bác sĩ này thật tốt . Ài, nếu cậu sớm trở thành bác sĩ chữa trị của tôi, có lẽ tôi cũng không cần cắt bỏ mái tóc dài rồi.
- Đúng vậy.
Tùy Qua vừa nói vừa đi tới quán lẩu bên đường:
- Cho nên nói, bệnh cấp tính không được chạy chữa hỗn loạn.
Két --
Đột nhiên, một chiếc xe quân sự màu đen từ đầu đường nhanh chóng chạy tới, vung đuôi, ngăn cản phía trước Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
Tùy Qua nhìn biển số xe jeep, là chữ F đứng đầu, xem ra lai lịch của người trên xe này không nhỏ.
Cửa xe bị đẩy ra, ba sĩ quan trẻ tuổi mặc quân trang, phong thái bất phàm bước xuống xe, sĩ quan đi đầu rất đẹp trai, lông mày lưỡi kiếm, hơn nữa trên người còn có vẻ anh tuấn uy vũ, hắn nhướng mày, nói với Đường Vũ Khê:
- Vũ Khê, theo ta trở về!
Vừa nói, người đó liền đưa tay chộp lấy cổ tay Đường Vũ Khê.
Tùy Qua đồng học há lại cho nam nhân khác đụng vào Đường Vũ Khê, thấy đối phương dám đưa tay "cướp đoạt", nhất thời tức giận, thi triển Thiên Biến Bắt Trùng Thủ, ngón cái và ngón giữa khẽ bóp, bắn về phía cổ tay của vị sĩ quan kia, bắt hắn phải bỏ tay ra.
- A!
Sĩ quan trẻ tuổi khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ một tên nhìn nhà quê như Tùy Qua lại là một người luyện võ.
Sĩ quan trẻ tuổi cũng không động thủ, một vị sĩ quan bên cạnh hắn đã giơ chân, nhanh như tia chớp đá ngang vào cổ tay của Tùy Qua. Phát lực cương mãnh, nếu thường nhân bị hắn đá trúng..., ít nhất cũng bị trật khớp tay, gãy xương.
Tùy Qua đâu chịu để mất thể diện trước mặt Đường Vũ Khê, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ lại biến bắn thành bắt, dễ dàng túm lấy mắt cá chân của vị sĩ quan này, sau đó cổ tay phát lực, vừa túm vừa kéo, vung mạnh vị sĩ quan lên giữa không trung, sau đó không chút lưu tình đập xuống chiếc xe jeep.
Vị sĩ quan mày kiếm thấy thế, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, một tay túm lấy cổ tay Đường Vũ Khê, tay còn lại thi triển "Nhị Long hí châu", nhắm tới hai mắt Tùy Qua, nhưng một chiêu chẳng qua là hư chiêu, Tùy Qua nhìn ra được hắn cũng không phải là muốn chọc mù mắt mình, chẳng qua tính toán giải vây cho đồng bạn, để Tùy Qua bỏ qua vị sĩ quan trẻ tuổi kia, biết khó mà lui.
Vị sĩ quan mày kiếm biểu hiện ra thủ pháp và nhãn lực, chắc chắn cao minh hơn người khác rất nhiều, hơn nữa hai đầu ngón tay của nhị long hí châu không ngừng rung động, hiện ra rất nhiều bóng ngón tay thiệt giả khó phân biệt, đây cũng là thủ đoạn mà Luyện Khí kỳ võ giả mới có!
Lấy một địch hai, Tùy Qua hoàn toàn không sợ hãi, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ biến hóa vô phương, trực tiếp túm lấy người trước mặt, xem hắn như binh khí, trực tiếp quăng vào đầu sĩ quan mày kiếm, nhanh hơn ngón tay Nhị Long Hí Châu của sĩ quan mày kiếm rất nhiều. Đồng thời, cái tay còn lại thi triển chiêu thức "Niêm Hoa đạn chỉ", tuôn ra một chút chân khí, bắn về phía định kinh huyệt ở lòng bàn tay của sĩ quan mày kiếm.
Vị sĩ quan mày kiếm lại kinh ngạc, hắn không ngờ thủ pháp của Tùy Qua lại quỷ mị, biến ảo như vậy, đành phải thu hồi hai ngón tay đâm vào mắt Tùy Qua, sau đó đưa tay túm lấy eo của vị sĩ quan kia, tránh bị "Binh khí thịt người" này quét trúng. Cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm biến chưởng thành quyền, đập lên đạn chỉ của Tùy Qua.
Ầm!
Chân khí trên quyền chỉ va chạm, tuôn ra một tiếng vang trầm muộn.
Thân thể hai người không hẹn mà cùng lung lay, dĩ nhiên là cục diện cân tài cân sức.
Nhưng, cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm lại đỡ vào không khí, thì ra Tùy Qua lại thay đổi phương hướng ném "binh khí thịt người", một lần nữa đập lên chiếc xe jeep.
Ầm!
Một thanh âm muộn hưởng lại vang lên, vị sĩ quan kia lại thẳng tắp đập vào mặt bên của chiếc xe jeep, vỏ ngoài của chiếc xe này vốn vô cùng cứng rắn, lại bị lõm xuống một cái hố nhỏ.
Có thể thấy lực đập lớn thế nào.
Tùy Qua tiến lên một bước, đứng trước mặt Đường Vũ Khê, bàn tay giống như làm ảo thuật, lấy ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đường Vũ Khê, khẽ mỉm cười nói:
- Làm sao lại khóc nhè rồi?
Đường Vũ Khê nín khóc, mỉm cười nói:
- Chiếc khăn tay của cậu dính nước mũi rồi -- a, đây không phải khăn tay của tôi sao?
Tùy Qua vội vàng lấy chiếc khăn tay về, giấu trong túi quần, nói:
- Là khăn tay của tôi, cô đã tặng cho tôi.
- Vậy sao?
Đường Vũ Khê nói:
- Tại sao tôi không biết?
Thật ra, Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua cầm theo chiếc khăn tay này, trong lòng còn có chút cao hứng.
- Dù sao, đã là của tôi.
Tùy Qua bá đạo nói:
- Nhưng cô yên tâm, tôi cũng không dùng nó lau nước mũi đâu.
- Vậy cậu dùng nó làm gì?
Đường Vũ Khê hỏi tới.
- Cái này --
Trên mặt Tùy Qua phát ra một nụ cười cổ quái, vẻ mặt giống như vừa làm gì mờ ám.
- Biến thái!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, mơ hồ đoán được Tùy Qua đồng học làm gì với khăn tay của nàng.
Trải qua chuyện này, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.
Tùy Qua hỏi Đường Vũ Khê:
- Cô nói mới từ trong bệnh viện lén lút chạy ra ngoài sao?
- Đúng vậy.
Đường Vũ Khê kéo tay áo, để lộ vòng tay đánh dấu của bệnh viên trên tay, quơ quơ trước mắt Tùy Qua:
- Nhìn đi, không phải gạt cậu chứ.
Tùy Qua đưa mắt nhìn vòng tay màu hồng trên cổ tay Đường Vũ Khê, trên đó viết:
- Tên họ: Đường Vũ Khê. Số tuổi: 21. Khoa: tim, bệnh nhân nặng. . .
- Vậy bệnh viện định xử lý thế nào?
Tùy Qua nghiêm túc hỏi.
- Giải phẫu.
Đường Vũ Khê nói:
- Trong nhà đã liên hệ với các chuyên gia tim đứng đầu cả nước tới hội chẩn. Nhưng, xem tình huống trước mắt, tỷ lệ giải phẫu thành công có lẽ rất thấp .
- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!
Tùy Qua đột nhiên quả quyết nói:
- Giao cho tôi xử lý!
- Nhưng nghe nói nếu giải phẫu lúc mới phát bệnh, tỷ lệ thành công sẽ cao hơn một chút.
Đường Vũ Khê do dự nói.
- Có năm thành cơ hội không?
Tùy Qua hỏi tới.
- Có chừng mười phần trăm thôi.
Sắc mặt Đường Vũ Khê có chút buồn bã.
- Vậy từ bỏ giải phẫu đi!
Tùy Qua nói:
- Mặc dù tôi không dám cam đoan nhất định có thể trị lành cho cô, nhưng ít ra có thể cho cô năm mươi phần trăm hi vọng!
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua thật lòng như vậy, cảm động gật gật đầu, nói:
- Vậy tôi sẽ giao mình cho cậu!
Sau khi nói xong, Đường Vũ Khê mới phát hiện lời này còn có nghĩa khác, lại vội vàng đỏ mặt bổ sung:
- Tôi nói, bệnh của tôi sẽ giao cho cậu chữa trị.
- Tôi hiểu!
Tùy Qua cười ha hả:
- Từ bệnh viện ra ngoài, còn chưa ăn cái gì đúng không?
- Ăn cũng ăn rồi, nhưng toàn là thức ăn chán muốn chết.
Đường Vũ Khê nói:
- Thật muốn ăn một bữa lẩu.
- Vậy chúng ta sẽ đi ăn ngay bây giờ!
- Thật sao?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Thật.
Tùy Qua nói:
- Đừng quên, hiện tại tôi mới là bác sĩ chữa trị của cô.
- Ừ.
Đường Vũ Khê gật đầu:
- Vị bác sĩ này thật tốt . Ài, nếu cậu sớm trở thành bác sĩ chữa trị của tôi, có lẽ tôi cũng không cần cắt bỏ mái tóc dài rồi.
- Đúng vậy.
Tùy Qua vừa nói vừa đi tới quán lẩu bên đường:
- Cho nên nói, bệnh cấp tính không được chạy chữa hỗn loạn.
Két --
Đột nhiên, một chiếc xe quân sự màu đen từ đầu đường nhanh chóng chạy tới, vung đuôi, ngăn cản phía trước Tùy Qua và Đường Vũ Khê.
Tùy Qua nhìn biển số xe jeep, là chữ F đứng đầu, xem ra lai lịch của người trên xe này không nhỏ.
Cửa xe bị đẩy ra, ba sĩ quan trẻ tuổi mặc quân trang, phong thái bất phàm bước xuống xe, sĩ quan đi đầu rất đẹp trai, lông mày lưỡi kiếm, hơn nữa trên người còn có vẻ anh tuấn uy vũ, hắn nhướng mày, nói với Đường Vũ Khê:
- Vũ Khê, theo ta trở về!
Vừa nói, người đó liền đưa tay chộp lấy cổ tay Đường Vũ Khê.
Tùy Qua đồng học há lại cho nam nhân khác đụng vào Đường Vũ Khê, thấy đối phương dám đưa tay "cướp đoạt", nhất thời tức giận, thi triển Thiên Biến Bắt Trùng Thủ, ngón cái và ngón giữa khẽ bóp, bắn về phía cổ tay của vị sĩ quan kia, bắt hắn phải bỏ tay ra.
- A!
Sĩ quan trẻ tuổi khẽ kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ một tên nhìn nhà quê như Tùy Qua lại là một người luyện võ.
Sĩ quan trẻ tuổi cũng không động thủ, một vị sĩ quan bên cạnh hắn đã giơ chân, nhanh như tia chớp đá ngang vào cổ tay của Tùy Qua. Phát lực cương mãnh, nếu thường nhân bị hắn đá trúng..., ít nhất cũng bị trật khớp tay, gãy xương.
Tùy Qua đâu chịu để mất thể diện trước mặt Đường Vũ Khê, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ lại biến bắn thành bắt, dễ dàng túm lấy mắt cá chân của vị sĩ quan này, sau đó cổ tay phát lực, vừa túm vừa kéo, vung mạnh vị sĩ quan lên giữa không trung, sau đó không chút lưu tình đập xuống chiếc xe jeep.
Vị sĩ quan mày kiếm thấy thế, vẻ mặt từ kinh ngạc biến thành kinh hãi, một tay túm lấy cổ tay Đường Vũ Khê, tay còn lại thi triển "Nhị Long hí châu", nhắm tới hai mắt Tùy Qua, nhưng một chiêu chẳng qua là hư chiêu, Tùy Qua nhìn ra được hắn cũng không phải là muốn chọc mù mắt mình, chẳng qua tính toán giải vây cho đồng bạn, để Tùy Qua bỏ qua vị sĩ quan trẻ tuổi kia, biết khó mà lui.
Vị sĩ quan mày kiếm biểu hiện ra thủ pháp và nhãn lực, chắc chắn cao minh hơn người khác rất nhiều, hơn nữa hai đầu ngón tay của nhị long hí châu không ngừng rung động, hiện ra rất nhiều bóng ngón tay thiệt giả khó phân biệt, đây cũng là thủ đoạn mà Luyện Khí kỳ võ giả mới có!
Lấy một địch hai, Tùy Qua hoàn toàn không sợ hãi, Thiên Biến Bắt Trùng Thủ biến hóa vô phương, trực tiếp túm lấy người trước mặt, xem hắn như binh khí, trực tiếp quăng vào đầu sĩ quan mày kiếm, nhanh hơn ngón tay Nhị Long Hí Châu của sĩ quan mày kiếm rất nhiều. Đồng thời, cái tay còn lại thi triển chiêu thức "Niêm Hoa đạn chỉ", tuôn ra một chút chân khí, bắn về phía định kinh huyệt ở lòng bàn tay của sĩ quan mày kiếm.
Vị sĩ quan mày kiếm lại kinh ngạc, hắn không ngờ thủ pháp của Tùy Qua lại quỷ mị, biến ảo như vậy, đành phải thu hồi hai ngón tay đâm vào mắt Tùy Qua, sau đó đưa tay túm lấy eo của vị sĩ quan kia, tránh bị "Binh khí thịt người" này quét trúng. Cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm biến chưởng thành quyền, đập lên đạn chỉ của Tùy Qua.
Ầm!
Chân khí trên quyền chỉ va chạm, tuôn ra một tiếng vang trầm muộn.
Thân thể hai người không hẹn mà cùng lung lay, dĩ nhiên là cục diện cân tài cân sức.
Nhưng, cái tay còn lại của sĩ quan mày kiếm lại đỡ vào không khí, thì ra Tùy Qua lại thay đổi phương hướng ném "binh khí thịt người", một lần nữa đập lên chiếc xe jeep.
Ầm!
Một thanh âm muộn hưởng lại vang lên, vị sĩ quan kia lại thẳng tắp đập vào mặt bên của chiếc xe jeep, vỏ ngoài của chiếc xe này vốn vô cùng cứng rắn, lại bị lõm xuống một cái hố nhỏ.
Có thể thấy lực đập lớn thế nào.
Bình luận truyện