Xuyên Thành Nữ Phụ Làm Tinh Mang Theo Nhãi Con Chạy Nạn

Chương 20: Chương 20




Hơn nữa, hôm nay nàng mà nói, về sau còn không phải cái gì cũng tới tìm nàng xem sao, cái gì cũng cảm thấy là chuyện nàng phải làm?

"Nương, bản lĩnh thần tiên cho là dùng để làm đại sự, nếu như dùng vào loại chuyện nhỏ này, còn là vì bản thân mưu cầu tư lợi, ta sợ thần tiên sẽ đem năng lực của ta thu hồi."

Trước mặt tiên quân chính thống giả làm thần tiên, Giang Đường Đường nhịn không được liếc mắt nhìn người nào đó đang nằm.

Liền nhìn thấy người nào đó vẫn giả bộ ngủ, nhưng lông mi dày đặc nhẹ nhàng rung động một chút.

Giang Đường Đường không chút chột dạ tiếp tục nói, "Tuy nói thần tiên cho ta năng lực hạng nhất này, nhưng dù sao vẫn là thân thể phàm nhân, đi thăm dò nghe lệnh.

Nương, không đến vạn bất đắc dĩ, năng lực này không hữu dụng lắm.

Bằng không chỉ sợ là…”


Sẽ thế nào nàng lại không nói, cố ý để lại cái đuôi, sau đó đưa tay dưới quần áo Lục Thời Yến, lặng lẽ véo eo hắn một cái, vui mừng nói: "Phu quân, chàng tỉnh rồi?”

Bị hung hăng véo một cái, Lục Thời Yến không thể không tỉnh lại: "...”

Không biết có phải bởi vì có bộ lọc tiên quân hay không, Giang Đường Đường luôn cảm thấy phu quân ma bệnh này của nàng lại đẹp trai vài phần.

Trên đời này, có thể bị trọng thương, mồ hôi bụi bặm dính một thân, còn càng ngày càng đẹp trai, đại khái cũng chỉ có nhân vật thần tiên như phu quân nàng.

[Hệ thống, ngươi nói một chút, hiện tại trong thân thể nam chính rốt cuộc là thần tiên gì?]

Giang Đường Đường một bên ở trong lòng ca ngợi nam chính, một bên kéo hệ thống ra, muốn tìm hiểu thêm tin tức.

Đáng tiếc, cẩu hệ thống từ ngày hôm qua bị nàng không cẩn thận hỏi ra thân phận thật của nam chính xong thì giống như câm điếc, cho dù nàng nói cái gì nó cũng không đáp lại.

Giang Đường Đường mất hứng, quay đầu lại thưởng thức thần tiên phu quân của mình.

Nếu có thể thừa dịp xuyên qua, trải nghiệm cảm giác được thần tiên Cửu Trọng Thiên phục vụ đặc biệt, vậy thì chết cũng đáng.

Cảm nhận được ánh mắt trần trụi của người nào đó, Lục Thời Yến lại im lặng.

Giang Đường Đường lúc này ở trước mặt Tô thị chính là một người vô hình, toàn bộ lực chú ý của bà ta đều ở trên người con trai mình, Tô thị vẻ mặt thân thiết nhìn Lục Thời Yến: "Con có chỗ nào không thoải mái hay không?"


Lục Thời Yến rụt rè nói: "Không có.”

Tuy rằng chỉ có nửa ngày, nhưng cũng đủ để hắn biết rõ tình huống trước mắt.

Hắn có chút xa lạ nói: "Để nương lo lắng rồi.”

“Chỉ cần con không sao là tốt rồi." Tô thị gạt lệ, cũng không phát hiện người trước mặt đã thay đổi.

Lục lão đầu và hai anh em nhà họ Lục cũng vây quanh, nhao nhao quan tâm thân thể Lục Thời Yến.

Lục đại ca còn ra sức tự trách, "Đều tại đại ca vô dụng, chuyện gì cũng không giúp được, nếu không phải chúng ta liên lụy đệ, cũng sẽ không để đệ bị thương thành thế này.”

Lục Thời Yến xa lạ đáp lại.

Hai huynh đệ Lục gia tuy rằng cảm thấy đệ đệ có chút lãnh đạm quá mức, nhưng hắn vốn cũng là người ít nói, hơn nữa bị thương thân thể suy yếu, hai người cũng không có suy nghĩ nhiều.

Giang Đường Đường nhìn mấy người tương tác, trong lòng lấy làm kỳ lạ.


Hắn thế mà không giả bộ mất trí nhớ.

Mấu chốt là mấy người kia còn bị hắn lừa, mấy người Lục gia này đúng là thần kinh thô.

Nhưng ngẫm lại chính mình còn có thể lừa được bọn họ, lại cảm thấy bình thường.

Dù sao người bình thường ai sẽ nghĩ tới linh hồn của người trước mặt có phải đã bị đánh tráo hay không chứ.

Mấy huynh đệ Lục gia tiến tới quan tâm, Lý Thạch thấy vậy không kiên nhẫn thúc giục, "Bệnh nhân vừa bị trọng thương, không nên lao lực quá độ, các ngươi có lời gì chờ sau hãy nói, bây giờ vẫn là lên đường quan trọng hơn."

Nghe nói phải đi đường dưới cái nắng gắt, La Đào Hoa nhất thời xụ mặt, Chu Quỳnh Nương cũng vẻ mặt khổ sở.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện