Võng Du Chi Gia Hữu Quai Sủng

Chương 16



Tử La Lan một chân vừa bước ra cửa khoang thuyền, máy tính liền phát ra thanh âm An Nặc login.

Tử La Lan lấy tốc độ phản ứng nhanh nhất cuộc đời —— tuy rằng lúc trước Tạp Lạc Tư xưng là phản ứng ốc sên, tiến vào trò chơi.

Thời điểm tầm mắt rõ ràng, cậu đã ở trong lòng An Nặc.

Bọn họ đứng ở trong một cái đại sảnh.

Theo phong cách kiến trúc ,gần phong cách thời Trung Cổ Châu Âu. Trần nhà là hoa văn phiền phức tinh xảo cùng đường nét, vách tường cây cột đều điêu khắc nổi, không một không hiện ra phong cách xa xỉ thời Trung Cổ.

Gia cụ thoạt nhìn dị thường sang quý, đến nỗi quân trang của An Nặc cùng phong cách trang hoàng này không hợp nhau.

Ở trên sô pha màu vàng xinh đẹp trải một cái mao thảm màu trắng —— có lẽ là da lông chồn bạc hoặc là động vật khác, thoạt nhìn thập phần mềm mại.

Nơi đó một người nam nhân đang ngồi, tóc ngắn màu bạc làm cho hắn thoạt nhìn có chút lãnh mạc, màu đen quân trang cũng làm ra hiệu quả đồng dạng.

Hắn cũng không phải người thích hợp sống ở chỗ này, nhưng lại xứng đôi ngoài ý muốn.

“Chúc mừng ngươi thông qua thí luyện chi cầu.” Tạp Thác Nhĩ đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn An Nặc, cặp ánh mắt màu đỏ kia bình tĩnh như mặt gương , ngươi một chút cũng không nghĩ ra tâm tư của hắn, “Ngươi là người thứ hai.”

“Nơi này là chỗ nào?” An Nặc hỏi.

“Phòng tiếp kiến,” Tạp Thác Nhĩ ngắn gọn nói, “Dưới chân ngươi chính là thí luyện chi cầu.”

“Phòng tiếp kiến hoa lệ.” An Nặc nhíu mày, mà Tử La Lan cố gắng đem mình ngụy trang thành một con thỏ ngốc.

May là ta ngoài mặt thoạt nhìn cũng rất ngốc, Tử La Lan an ủi mình , như vậy Tạp Thác Nhĩ mới sẽ không chú ý ta.

“Mấy năm trước, có một người khác đến phòng tiếp kiến,” Tạp Thác Nhĩ ôn nhu nói, “Có lẽ ngươi nghe nói qua tên của hắn.”

“Kiêu Ngạo?”

“Đúng vậy, hắn dùng một giờ, mà ngươi dùng hai giờ.” Tạp Thác Nhĩ nói.

“Hiển nhiên ta không bằng hắn.” An Nặc đơn giản nói, tuyệt không cảm thấy khổ sở.

Nhưng trong lòng ta ngươi là giỏi nhất, Tử La Lan dưới đáy lòng nhỏ giọng nói, dù sao cái kia Kiêu Ngạo cũng không thể làm ra một Bạo Phong Tuyết .

Tạp Thác Nhĩ vẻ mặt không gì ba động, hắn luôn luôn thiếu hụt biểu tình.

Hắn từ trên ghế đứng lên, màu đen quân trang không có một nếp uốn dư thừa, quân hàm cùng nút áo ở dưới ánh sáng ôn hòa, tản ra tinh khiết bạc mới có phản quang lạnh băng. Bên hông là một thanh kiếm kỵ sĩ, thoạt nhìn cũng không giống trang bị bình thường gì.

Hắn đi tới trước mặt An Nặc , hướng An Nặc vươn tay: “Mừng ngươi thông qua thí luyện chi cầu, số liệu thí nghiệm bình thường.”

An Nặc không có nói gì, chẳng qua là nhanh chóng bắt lấy tay của hắn.

Tạp Thác Nhĩ nhíu mày: “Xin ngày mai một lần nữa đăng nhập trò chơi, tối nay phải tiến hành tạo lại ID.”

An Nặc im lặng gật đầu, ra vẻ tao nhã lịch sự, sau đó thân thể hiện ra màu xám trắng, Tử La Lan biết hắn đã logout, mình cũng nhanh logout, ra vẻ mình chỉ là một NPC sủng vật mà thôi ——

Tầm mắt chuyển đổi trong nháy mắt, hắn thấy tầm mắt Tạp Thác Nhĩ nhìn mình, hoàn toàn không như cái loại hơi thở lãnh mạc mới vừa rồi, kia thậm chí là ôn hòa ——

Lần này là logout thật, Tử La Lan có chút mỏi mệt đem cửa khoang thuyền trò chơi mở ra.

Từ bên trong lết ra ngoài, cậu nằm trên ghế sô pha, mặc cho tóc dài màu đen của mình giống như một đoàn tuyến rơi lả tả ra.

Chưa bao giờ biết chơi trò chơi là lãng phí tinh lực như vậy.

“Nha, nha, nha, La Lan , ngã bệnh sao?” Tạp Lạc Tư bên ngoài nhấn mật mã đi tới —— để tỏ lòng tôn trọng đối với người sáng lập Dã Vọng on­line, hắn bình thường là chờ Tử La Lan mở cửa.

Hắn nhanh chóng đi tới bên cạnh ghế sô pha, Tử La Lan sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt, bộ dáng có chút mệt nhọc quá độ.

“Đừng nói cho ta ngươi đi làm thể lực , sắc mặt của ngươi tái nhợt dọa người.” Tạp Lạc Tư đi tới cạnh Tử La Lan nằm trên ghế sô pha nói.

Tử La Lan nhìn hắn một cái: “Ta chỉ là có chút mệt mà thôi.”

“Thoạt nhìn có chút mệt? Không không không, ngươi quả thực chính là bị ép khô. Ngươi hôm nay đi ra ngoài sao?” Tạp Lạc Tư hỏi.

“Lộn xộn cái gì, ” Tử La Lan từ trên ghế sô pha ngồi dậy, tóc đen dài cũng tùy theo buông ở sau lưng.

Tạp Lạc Tư thuận thế ngồi ở bên cạnh cậu: “Ngươi nhìn như cái dạng. . . Ngươi rốt cuộc đã làm gì?”

“Không phải là ngươi bảo ta đi trong trò chơi xem xét một chút đấy sao?” Tử La Lan yếu ớt tức giận nói.

Tạp Lạc Tư ngẩn người: “A, ngươi đi thật? Nhưng bộ dáng của ngươi. . . Đến chiến trường sao?”

“Đáng sợ hơn, một cuộc Bạo Phong Tuyết.”

“Ta thật đồng tình ngươi.” Tạp Lạc Tư vô cùng đồng tình nói, đưa tay nhẹ nhàng giúp Tử La Lan vuốt tóc.

Tử La Lan có một đầu tóc đen cùng đôi mắt, có thể là bởi vì trong huyết thống của cậu có thân thích Phương Đông.

Rất nhiều người cảm thấy Tử La Lan chỉ có hơn mười tuổi, cậu thoạt nhìn vẫn rất trẻ , dĩ nhiên, hơn hai mươi tuổi cùng mười bảy mười tám tuổi khác biệt cũng không lớn.

“Ta cảm thấy được. . . Trò chơi có chút không đúng.” Tử La Lan bỗng nhiên mở miệng nói.

Tạp Lạc Tư nhíu mày: “Ngươi phát hiện cái gì?”

“Ta nói không được.” Tử La Lan mê hoặc nói, cậu quay đầu nhìn Tạp Lạc Tư nói, “Đây là một loại cảm giác, ngươi cảm giác, cảm thấy có nhiều chỗ không đúng, cảm thấy nó không phải là như vậy , nhưng là ngươi lại không nói ra được hẳn là như thế nào .”

“. . . Quả nhiên rất thâm ảo.” Một người khác nói.

“Ta ở trên mạng nghe nói có vài người vẫn trầm mê ở trong trò chơi không muốn đi ra?” Tử La Lan đột nhiên hỏi.

Tạp Lạc Tư có chút kinh ngạc tốc độ chuyển vấn đề của cậu, nhưng là vẫn là kiên nhẫn nói: “Kia không phải lỗi của chúng ta.”

“Ta cảm thấy đúng, cho nên chúng ta cũng không nên có cái tư tưởng gánh nặng gì.” Tử La Lan nhẹ nhàng nói, thoạt nhìn càng như là một loại lầm bầm lầu bầu.

“. . . Ngươi làm sao vậy?” Tạp Lạc Tư vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Tử La Lan lên, trong đôi mắt màu đen kia không có một tia ánh sáng tràn ra, có vẻ yên tĩnh mà hoang vu.

Tử La Lan đem tay Tạp Lạc Tư vung mở: “Không có gì. Ta chỉ là có chút mệt.”

“. . . Nếu ngươi không thích trò chơi này, sự tình lần trước coi như không có phát sinh qua, mặt khác ta sẽ tìm người đi vào trò chơi nhìn xem. . .” Tạp Lạc Tư nói.

“Không sao, Tạp Lạc Tư,” Tử La Lan nhẹ nhàng giơ tay lên, dây điện máy tính lại giống như rắn quấn trên tay cậu, “Ta không phải không thích, ta cũng rất tò mò, bên trong rốt cuộc làm sao.”

Tạp Lạc Tư chán ghét nhìn đống dây điện giống như rắn, hiển nhiên dây điện này đối hắn cũng không có cái gì hảo cảm.

“Nếu có người có thể chấm dứt trò chơi thì tốt rồi. . .” Tạp Lạc Tư lẩm bẩm nói.

” Thương Chi Lan môn đã có thể thật sự phiền não.” Tử La Lan cười rộ lên, “Không chuẩn người kia sẽ nói, ‘ đem công ty này tặng cho ta đi. ’ hoặc là nói ’ thành lập quốc gia cho ta đi. ’ “

“Công ty không thể không táng gia bại sản.” Tạp Lạc Tư nói.

Tử La Lan duỗi cái lưng mỏi: “Nghe qua cũng không tệ.”

“Muốn đi ra ngoài ăn cơm không?” Tạp Lạc Tư từ trên sô pha đứng lên, “Ta cảm thấy ngươi không cần thêm chút đường.”

“Ngươi sẽ mời khách đi?” Tử La Lan không xác định hỏi.

Không thể phủ nhận, cậu chính là cái đứa nhỏ mà thôi, có lẽ có một số việc làm cho cậu thoạt nhìn có chút lãnh mạc hoặc là trưởng thành sớm, nhưng là nhân sinh của cậu dù sao chỉ có hơn hai mươi năm mà thôi.

“Ta sẽ mời khách, còn có thể đóng gói cho ngươi.” Tạp Lạc Tư ôn nhu nói.

“Oa nga. . .” Tử La Lan vui sướng nhìn Tạp Lạc Tư, “Quả nhiên có tổ trưởng quyết đoán.”

“Cám ơn.” Tạp Lạc Tư cười khổ mà nói.

************************************

Không biết thân thủ An Nặc hiện tại có phải hay không đã muốn vượt qua cực hạn của tân thủ, bất quá hắn thật ra còn chưa chuyển chức.

Nhiệm vụ chuyển chức chỉ có thể một mình hoàn thành, không thể mời người khác hỗ trợ, dù sao đó cũng chính là chuyện của ngươi.

Chưa chuyển chức, cho nên An Nặc vẫn là một tân thủ, tạm thời không tính lực lượng kỹ năng đặc thù Tuyết, chỉ là thân thủ, hắn một chút cũng không bại bởi những người chuyển chức hảo này.

Đương nhiên, An Nặc khả năng không tốt lắm, nhìn qua có chút cao ngạo cùng chủ nghĩa tự thân, bất quá hắn cuối cùng là một người tốt, dù sao mục đích hắn đến trò chơi cũng không phải đến ngoạn, mà là đến tìm muội muội.

Nơi này là trạm thứ hai trong trò chơi, kỳ thật cũng có thể coi là trạm thứ nhất, bởi vì người chơi có thể đứng ở nơi này đã là người chơi chính thức rời đi tân thủ học viện.

Nguyên bản tổ khai phá chính là đem nơi này thiết kế thành một cái điểm chuyển chức, nhưng là sau lại phát hiện, đem nơi này biến thành một cái thành thị cũng không tệ.

Địch Lan —— dã vọng on­line trạm thứ nhất.

***************************************

Địch Lan môn quy không phải rất lớn, tại trong Dã Vọng online chỉ có thể coi là một loại thành thị nhỏ, nhưng dù sao nó cũng là một cái điểm chuyển chức, cho nên cũng không thể keo kiệt như vậy.

Nơi này có số lượng nghiệp đoàn khổng lồ, tân thủ có thể ở trong này lựa chọn chức nghiệp mình thích hoặc là tiến hành chuyển chức.

Tử La Lan nhớ tới An Nặc hình như muốn chuyển chức thành hắc sắc giả diện, này cũng thật không phải là chức nghiệp tốt.

Cảm thấy An Nặc không nên là người như vậy. Hắc sắc giả hiệu, ý nghĩa thật cùng sát thủ không khác nhau lắm, nhưng ở trong trò chơi, hiển nhiên đã trở thành một cái chức nghiệp quang minh chính đại.

Từ khi bắt đầu khai phá chức nghiệp , tổ khai phá liền vì cái chức nghiệp này đau đầu. Vốn có thể đem bỏ nó, nhưng chức nghiệp này cũng là ngoài ý muốn được hoan nghênh, nó trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh trò chơi.

Cho nên đề án đem chức nghiệp này tiêu trừ vẫn chưa thông qua phê duyệt, mà lợi nhuận từ cái chức nghiệp này cũng đúng lúc xúc tiến lợi nhuận vận hành dã vọng on­line.

Đương nhiên, một người có thể chơi Dã Vọng online, trên cơ bản đều có thực lực kinh tế nhất định, theo xâm nhập tềm ẩn vào trò chơi xã hội, chỗ cần dùng tiền cũng nhiều , từng cái trấn nhỏ đều có nơi có thể đổi tiền thật cùng tiền trò chơi.

Tựa như ngân hàng , tại Dã Vọng online, lượng nhập vào xuất ra rất lớn.

Mà hắc sắc giả diện, cơ hồ là một cái chức nghiệp duy nhất không cần dùng tiền thật đến sống, tương phản, nếu đủ lợi hại , thậm chí còn có thể ở trong chức nghiệp này kiếm được một khoản nhỏ.

Bởi vì An Nặc còn chưa login, Tử La Lan tại Địch Lan đi lang thang, lại nói tiếp Ám Dạ Vị Ương, Ôn Bá còn có Kỵ Sĩ Chi Huyết hẳn là cũng đã muốn đến nơi đây, bọn họ một chút khổ cũng không ăn liền thông qua .

Một cái trò chơi sẽ có đủ loại bảng đơn, như vậy mới có thể thuyết minh trình độ đứng đầu này.

Tử La Lan đi ở trên quảng trường, mặt trên có đủ loại thông cáo cùng danh sách, người được chú ý nhất ở vị trí đệ nhất chính là Kỵ Sĩ Chi Huyết.

Trên danh sách bày ảnh chụp Kỵ Sĩ Chi Huyết, đó là ảnh chụp một bản mặt ngốc hề hề, hắn còn mặc đồ tân thủ học viện, cười dương quang sáng lạn, trên vai của hắn còn có cái con Phượng Hoàng cao ngạo kia, lông chim màu vàng thật giống như là ánh mặt trời tạo thành , nhẹ nhàng xao động. Liền bề ngoài, hai người bọn họ hoàn toàn liền không xứng.

Bất quá việc này từ trước đến nay là không có lựa chọn đường sống , tựa như An Nặc cùng Tử La Lan một đôi hợp tác này.

Tử La Lan bước cái chân ngắn nhìn tờ bố cáo tiếp theo, cậu vừa mới bước ra hai bước, một loại lực lượng liền thu hút cậu, khi đó đại khái chỉ có một giây, hoặc là một giây cũng không đến, chờ thời điểm cậu mở mắt to, An Nặc đã muốn ở trước mặt cậu.

Không biết có phải là do đã muốn thoát ly học viện tân thủ, một khi chủ nhân login, cậu sẽ lập tức xuất hiện ở bên người An Nặc.

Đây là di chuyển cùng nhau hay là trói buộc a? Tử La Lan bất mãn nghĩ.

An Nặc vẫn là bộ dáng kia, nho nhã lễ độ tác phong nhẹ nhàng, thoạt nhìn nhã nhặn lại ôn hòa.

Hắn mặc tân thủ trang màu đen, quân trang học viện cùng hắn tựa hồ tương xứng ngoài ý muốn, cứ việc hắn cùng Kỵ Sĩ Chi Huyết đều tóc vàng mắt lam, nhưng trên cảm giác khác biệt rất nhiều.

“Ách. . . Buổi sáng tốt lành.” Tử La Lan suy nghĩ một hồi, nặn ra một câu.

“Trong trò chơi là buổi chiều rồi.” An Nặc nói.

“Nha. . . Ta căn cứ vào đồng hồ sinh học. . .” Tử La Lan nhỏ giọng nói.

An Nặc vừa định nói chuyện, đồng hồ liền phát ra tiếng nhắc nhở rất nhỏ, là Kỵ Sĩ Chi Huyết phát đến tin tức, ước định bọn họ ở” Triêu Dương tửu ốc” Gặp mặt.

Triêu Dương tửu ốc ở Tây quảng trường địa phương náo nhiệt nhất.

Nơi này đại đa số người chơi An Nặc đều nhận thức, bởi vì nơi này người chơi chỉ có mới từ trong học viện đến một đám, nhìn đến An Nặc cũng không có cái gì phản ứng đặc biệt kinh ngạc.

Tử La Lan nhưng thật ra so với bọn hắn kinh ngạc hơn: “Bọn họ sao lại thế này, ngươi nhưng là thông qua thí luyện chi cầu a, vì sao bọn họ tuyệt không kinh ngạc !”

“Ta cũng không kinh ngạc .” An Nặc nói.

“Không kinh ngạc sẽ không thích hợp , theo trò chơi bắt đầu đến bây giờ, thí luyện chi cầu chỉ có một người thông qua a!” Tử La Lan kêu lên, “Mà ngươi là cái thứ hai, đây không phải cái thiên đại tin tức sao?”

“Ta đã là thứ hai , ” An Nặc nhỏ giọng nói thầm , tuyệt không cảm thấy đây là cái chuyện gì khó lường.

Tử La Lan giương miệng vẫn không khép lại, ngơ ngác nhìn An Nặc. An Nặc cũng không lại tiếp lời, hướng Triêu Dương tửu ốc đi đến.

Xem ra An Nặc tiêu chuẩn giữa kinh ngạc yêu cầu thật sự là cao a. . .

Triêu Dương tửu ốc là một quán bar không sai, đương nhiên nó không giống hiện đại hoá quán bar ngọn đèn hôn ám mà lóe ra như vậy trên cơ bản. . . Nó không phải một cái đến gần hảo địa phương.

Tửu ốc nhất tràng tiểu lâu hai tầng phong cách kiểu thời Trung Cổ Âu châu, trên biển nó dùng chữ tiếng anh viết ngoáy viết “Triêu Dương tửu ốc” , này thực dễ dàng lý giải, nghĩ đến thời điểm nó bắt đầu toại lạc tại, cho nên nó kêu Triêu Dương mà không phải mặt Tịch Dương.

Trên lầu một bố trí không tệ, tràn ngập phong tình lãng mạn thời Trung Cổ , vô luận là nữ hầu xinh đẹp hoặc là khách nhân hào sảng —— đều là NPC.

Cho nên lầu một cơ hồ đều bị NPC cấp chiếm cứ , lầu hai mới là chỗ tặng cho ngoạn gia uống rượu.

An Nặc xuyên qua đám người ồn ào, nhẹ nhàng tiêu sái lên lầu hai.

Lầu hai bố trí cùng lầu một không sai biệt lắm, đồng dạng phục vụ là NPC nữ hầu, quầy bar trên có chút ngoạn gia đang ở nói cái gì đó, thoạt nhìn cùng quán bar bình thường không có gì khác nhau.

Ở trong này uống rượu chỗ hảo lớn nhất là đối thân thể không có thương tổn, đương nhiên, uống đến lượng nhất định vẫn là sẽ say.

Lầu hai có ánh mặt trời sung túc, dù sao cũng là lầu hai a, An Nặc nghĩ, sau đó ở vị trí cạnh cửa sổ thấy được vài người mình ở trong trò chơi nhận thức duy nhất.

An Nặc nhìn không có gì thay đổi, nhưng thật ra vài vị kia làm cho An Nặc trong nháy mắt không nhận ra đến, bất quá hắn thật không giỏi nhận thức.

“An Nặc! Nơi này!” Thiếu niên tóc vàng kia hướng hắn gọi, một bên vung cánh tay của hắn, đưa tới ngoạn gia còn lại ghé mắt.

An Nặc đi đến cái bàn kia, ngồi ở bên cạnh Ám Dạ Vị Ương, đánh giá Kỵ Sĩ Chi Huyết một cái.

“Ta tin tưởng, bề ngoài là thay đổi không được tính cách người.” Hắn chắc chắn nói.

“Cái gì?” Kỵ Sĩ Chi Huyết hỏi.

Ám dạ Vị Ương cười rộ lên: “Ý tứ của hắn là, cho dù ngươi mặc áo choàng du ngâm thi nhân, cũng không thành thi nhân.”

“A, này cũng không phải lời bạn thân nên nói,” Kỵ Sĩ Chi Huyết lộ ra một bộ biểu tình u buồn, “Ở trong cuộc sống của ta có thể không có lương thực, nhưng là tuyệt đối không thể không có thơ cùng âm nhạc a. . . La Lan làm sao vậy?”

An Nặc nhìn Tử La Lan đứng ở trên bàn liếc mắt một cái: “Không biết, từ lúc bắt đầu nó liền vẫn bảo trì tư thế này. . .”

“Sẽ không phải là đói bụng đi?” Ám dạ Vị Ương quay đầu xem Ôn bá.

Nhưng là con thỏ. . . Ăn cái gì?” Ôn bá chống cằm nói, “Cà rốt?”

“Không phải cỏ sao?” An Nặc hỏi.

“Hình như. . . Cũng là ăn cỏ.” Ôn bá suy nghĩ một hồi nói.

Vì thế Kỵ Sĩ Chi Huyết cấp An Nặc bỏ thêm chút rượu, lại cấp cho Tử La Lan kêu thêm chút cỏ.

Tử La Lan một bên giương miệng, một bên phẫn nộ nghĩ, chẳng lẽ chính mình thoạt nhìn liền giống động vật ăn cỏ sao? Hơn nữa ta tuyệt không thích cỏ . . .

An Nặc cầm lấy chút cỏ, ở trước mặt Tử La La quơ quơ.

Ta tuyệt không thích cỏ . . . Thơm quá. . .

Tử La Lan bỗng nhiên một ngụm cắn cỏ, này động tác nhanh chóng nhưng thật ra làm An Nặc hoảng sợ.

“Nó quả nhiên thích ăn cỏ. .” Ám dạ Vị Ương mở to một đôi mắt màu tím xinh đẹp nói.

“Thoạt nhìn là như thế ni.” Ôn bá nhẹ nhàng nói.

Tử La Lan tuy rằng rất muốn phản bác, nhưng là vốn không đói bụng bụng cư nhiên hướng cậu phát ra kháng nghị, mà hương vị cỏ cũng ngoài ý muốn ngon —— ta cũng không phải con thỏ thật sự, tại sao có thể như vậy a. . .

“Gặp bộ dáng các ngươi giống như đều đã chuyển chức?” An Nặc một lần nữa đem lực chú ý dời đi, đối mặt vài người khác nói.

“Đương nhiên, ” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “Ngươi xem, ta đã thành du ngâm thi nhân. . . Ngươi xác định ngươi muốn đi chuyển chức thành hắc sắc giả diện?”

An Nặc nâng cằm, tỏ vẻ đang có ý này.

“Nha, đừng làm chuyện như vậy, cuộc thi hắc sắc giả hiệu rất khó khăn.” Kỵ Sĩ Chi Huyết lập tức nói, trừng mắt nam nhân tóc vàng ngồi ở đối diện hắn, “Có mười người ngoạn gia đi làm nhiệm vụ chuyển chức này, không có một người nào trở về!”

“Bọn họ là ai vậy?” An Nặc hỏi

“Vấn đề không phải ’ bọn họ là ai ’, vấn đề là, cái nhiệm vụ chuyển chức kia quá khó.” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói, “Kia cũng không phải là lắc một chút là có thể qua cửa.”

“Nếu là ngươi ngươi có thể thông qua sao?” An Nặc hỏi.

“Đương nhiên.” Kỵ Sĩ Chi Huyết tràn đầy tự tin nói, “Nếu là ta, khẳng định không có vấn đề.”

“Ta đây cũng có thể.” An Nặc kiên trì nói.

Kỵ Sĩ Chi Huyết nhìn thoáng qua Tử La Lan: “Sủng vật của ngươi không được.”

“Cái gì , ” Tử La Lan nghe đến đó, trừng mắt nhìn Kỵ Sĩ Chi Huyết liếc mắt một cái, “An Nặc nhưng là thông qua ’ thí luyện chi cầu ’ a!”

“Cái kia không gọi ’ thông qua ’, ” Kỵ Sĩ Chi Huyết nói.

Tử La Lan ngẩn người, cảm thấy sự tình có điều không đúng: “Vì sao?”

“Tạp Thác Nhĩ nói đó là hệ thống sai lầm, cho nên liền đem các ngươi kéo đi lên, cho nên các ngươi cũng không tính chân chính thông qua.” Ám dạ Vị Ương bổ sung nói, “Hắn nói, các ngươi còn chưa tới thí luyện chi cầu, đã bị hệ thống kéo lại, sau đó hệ thống dùng thời gian hai ngày tiến hành tu bổ ID. . .”

“Hắn cũng thật sẽ giải thích,” Tử La Lan hừ lạnh một tiếng, tiếp tục gặm cỏ của mình.

Xem ra Tạp Thác Nhĩ tuyệt không muốn cho người khác biết An Nặc thông qua thí luyện chi cầu —— kia đến tột cùng là có ý tứ gì? Hắn vì cái gì muốn làm như vậy. . .

Tử La Lan nhớ tới nam nhân kia, trầm tĩnh mà lãnh mạc, một bộ dáng cái gì cũng không ở phạm vi hắn quan tâm, đồng sự lãnh mạc —— cậu tuyệt không biết GM tổ trưởng này suy nghĩ cái gì, phỏng chừng Tạp Lạc Tư cũng không biết.

An Nặc cũng không đi làm sáng tỏ chuyện này, chính là nhẹ nhàng uống một ngụm rượu.

Mùi rượu tinh khiết và thơm.

“Ngươi thấy thí luyện chi cầu sao?” Ám dạ Vị Ương tò mò hỏi.

“Có vài tòa.” An Nặc trả lời.

“Còn có cái gì?”

“Không có.” An Nặc đặt ly rượu xuống nhẹ nhàng trả lời.

——— ———————

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện