Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 87: Súc ruột – Trung (cao H)



“A!”

Dòng nước đột nhiên tăng mạnh khiến Lương Tu Ngôn thét lớn, nước bể lạnh như băng đánh sâu vào nội bích, quả thực như đang tẩy rửa. Cảm giác lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Khác với lực đạo thong thả và ôn hòa mới rồi, hiện tại dòng nước đó hệt như một con rắn, giống như trong cơ thể cậu có món ngon nào đó, mạnh mẽ chui sâu vào trong dũng đạo.

Lương Tu Ngôn dùng sức lắc lư mông hòng gạt bỏ con rắn độc này, nhưng nó lại gặm chặt cơ thể như hình như bóng.

“Học trưởng… Không, không được, tắt nó đi…” Lương Tu Ngôn nhỏ giọng nức nở.

Khung cảnh này, nhìn vào mắt hai tên nam nhân đằng sau lại thành cảnh đẹp hiếm có.

Giữa cánh mông trắng nõn mượt mà, một đoạn cao su nhỏ dài cắm vào nơi khiến người ta mơ màng, mà cái mông mê người còn lắc lư không biết thẹn, tựa như đang dụ dỗ nam nhân.

Hắc Vân Áp Thành không khỏi cảm thấy miệng khô khốc, liếm liếm môi dưới.

Hai người kia là dục vọng dâng cao, còn Lương Tu Ngôn lại là khổ không thể tả.

Cùng lúc, dòng nước không ngừng rót vào cơ thể, bụng phình lên, ẩn ẩn trướng đau, tựa như trong giờ học mắc tiểu mà lại không dám ra ngoài, đành phải nín đợi, vừa khẩn trường vừa khó chịu. Đúng vậy, Lương Tu Ngôn chẳng muốn cứ thế mà dấm đài trước mặt hai tên cầm thú này đâu, nếu vậy, mất mặt chết thôi.

Dù bị cảm giác khẩn trương và khó chịu tra tấn, nhưng bên cạnh đó, cậu không thể không thừa nhận khoái cảm do súc ruột mang lại. Lực độ dòng nước cọ rửa nội bích, không có mãnh liệt như tính khí của nam giới, nhưng kích thích rập rờn lại liên tục cũng mang đến khoái cảm như thế. Nhất là khi nghĩ tới nơi riêng tư của mình được tẩy rửa bằng phương thức dâm đãng, cảm giác thẹn thùng càng thêm kích thích khoái cảm. Khoái cảm uốn lượn như rắn, chậm rãi lủi từ vĩ chuy ra toàn thân. Chẳng bao lâu, dương vật đã cương cứng. Dưới tình huống không hệ nhận được sự an ủi đã trực tiếp cương, Lương Tu Ngôn không dám đối mặt với phản ứng dâm loạn của bản thân.

“Ô… Khốn nạn… Tắt đi… Bụng trướng quá… Sắp bể….” Lương Tu Ngôn không khỏi vùi đầu vào cánh tay, phát ra tiếng nức nở, “Học trưởng… Học trưởng, tha ta đi… Ta không dám… nữa…”

Đương nhiên, điều này chỉ có một tác dụng duy nhất là tiện nghi cho hai huynh đệ kia mà thôi. Bởi vì tư thể của cậu bây giờ, không thể không hạ thấp eo, mà cái mông càng nhếch lên cao cao.

Hắc Vân Áp Thành thậm chí có thể nhìn thấy rõ nếp uốn chung quanh cúc huyệt, bởi vì khẩn trương mà không ngừng co rút. Vào lúc y còn đang thưởng thức cảnh đẹp, Mạc Tuấn Ninh bên cạnh bước lên trước. Hắc Vân Áp Thành ý thức không tốt, còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy hắn trực tiếp rút ống ra.

Không có đồ lấp, nước vừa mới rót vào đã lập tức chảy ra, men theo cánh mông chảy xuống.

Lương Tu Ngôn cảm giác cái ống cuối cùng cũng bị rút ra ngoài, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tuy hiện giờ nước còn đang chảy ra ngoài mà không bị khống chế nhưng chung quy vẫn tốt hơn là bị súc đến hỏng ruột. Hơn nữa, dù học trưởng thích ức hiếp cậu, nhưng vẫn còn thương cậu. Đáng tiếc cậu mừng chưa được bao lâu, đã nghe thấy cái tên nam nhân thương cậu dùng giọng nói trầm thấp từ tính, nói ra lời lẽ của ác ma.

“Kẹp chặt mông, còn chảy ra một giọt nữa, ta sẽ cho cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của ngươi uống hết một lít nước.”

Một lít? Giỡn à, mất mạng chắc đó!

Lương Tu Ngôn biết Mạc Tuấn Ninh tuyệt đối là người nói là làm, vì sự an toàn tính mệnh của mình, cậu vội vàng kẹp chặt mông, sợ rỉ ra một giọt thiệt.

May mà nước vừa nãy chảy ra khá nhiếu, nếu không cậu thật sự không có cách nào thiết chặt cơ vòng mình lại.

Cho dù vậy, ác ma vẫn không chịu buông tha cậu dễ dàng.

“Được rồi, giờ tự mình luồn ngón tay vào, rửa sạch tao huyệt của ngươi.”

Cái này không chỉ có Lương Tu Ngôn ngây dại, ngay cả Hắc Vân Áp Thành cũng có chút giật mình. Y liếc mắt nhìn ca ca của mình, không ngờ hắn có thể nghĩ ra cách chơi này, xem ra mình vẫn còn thua kém sao?

Đương nhiên, về việc Hắc Vân Áp Thành đi trên con đường súc quỷ S như thế nào thì nói sau. Hiện tại, xem tình cảnh của Lương Tu Ngôn trước đã.

Thứ nhất vì không muốn chọc giận Mạc Tuấn Ninh – ai biết tên biến thái này còn trò gì nữa, thứ hai, dù sao mình và Đồ Tô có sai trước – có nam nhân nào bị cắm sừng mà không khó chịu chứ. Bởi vậy dù lần lữa nhiều lần, vẫn làm theo lời của Mạc Tuấn Ninh.

Lương Tu Ngôn cắn chặt môi dưới, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, nước mắt còn đảo quanh hốc mắt, cố nén không cho nó rơi xuống. Một khuỷu tay cậu chống trên mặt đất, còn tay kia thì run run duỗi về sau.

Tầm mắt đồng thời nhìn theo cánh tay chuyển về sau, cậu có thể nhìn thấy mình không biết liêm sỉ nằm sấp trước mặt hai nam nhân, đem nơi tư mật của mình bại lộ trong tầm nhìn của họ, trên mặt đất còn có một bãi nước đọng, đó đều là biểu hiện cho sự dâm loạn của bản thân.

Mà hiện tại, cậu lại còn phải vói tay mình vào trong thí nhãn tẩy rửa địa phương nhục nhã ấy. Lương Tu Ngôn cảm thấy mình chắc chắn điên mới có thể làm ra hành động phóng đãng như vậy.

Ngón tay chỉ mới chạm tới quanh cúc huyệt, cậu đã thấy như chạm vào rắn độc thú dữ, sợ tới mức lập tức rút tay về.

“Tiếp tục, đừng có ngừng.” giọng nói lạnh lùng của Hắc Vân Áp Thành vang lên, nếu Lương Tu Ngôn nghe cẩn thận, có thể nghe ra đằng sau sự bình tĩnh ấy là một ít dao động.

Nhưng cậu hiện tại không có tâm tư này, biết hai tên khốn kiếp kia dù đang nói chuyện bình thường, nhưng vào thời điểm này, sự biến thái và cố chấp của họ càng tăng thêm.

Lương Tu Ngôn không có cách nào, đành phải cắn răng, nhăn mày nhăn mặt, giống như là đang chịu thập đại khổ hình của thời Mãn Thanh, lại đưa tay tới hậu huyệt.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Phốc xuy”, một ngón tay còn chưa vào hết, Lương Tu Ngôn đã rên lên dâm đãng.

“Aha…”

Lương Tu Ngôn không ngờ rằng chỉ mới tiến vào một ngón tay đã có cảm giác như vậy, có thể là do thẹn thùng kích thích, khiến cho cậu đã quen nam nhân tiến vào tập tức trở tay không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện