Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 77: Trận chung kết



Còn lại hai trận 7 vào 4, vẫn vô cùng đặc sắc.

Hắc Vân Áp Thành thắng Lang Thang không có hồi hộp, mà tuyển thủ nữ duy nhất – Mỉm Cười Khe Khẽ cũng thuận lợi lọt vòng trong, trên diễn đàn sôi nổi vì điều này, người chơi nam phấn khích hệt như mình đã thắng trận vậy.

Vòng bán kết tiếp theo, Mỉm Cười Khe Khẽ không ngoài ý muốn bại bởi Tùy Phong, chỉ ngoài dự đoán là cô bị miểu sát, lực công kích kinh người của Tuy Phong khiến người xem chấn động.

Mà vận may của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ cũng tới hồi kết, đụng phải Hắc Vân Áp Thành.

Cái này gọi là thù mới hận cũ chăng, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ nhiều lần kêu gào Hắc Vân Áp Thành thượng gã không nói, trước kia còn trực tiếp bắt cóc Lương Tu Ngôn. Hắc Vân Áp Thành cũng chả phải người có tính tình tốt đẹp gì, có cơ hội dâng lên cửa, hiển nhiên chẳng bỏ lỡ. Trong quá trình PK, y tiêu tốn thời giờ nhất, thủ đoạn vô nhân đạo nhất từ trước tới nay, để ngược đãi gã một trận.  Khiến một số MM không đành lòng xem, đứng lên rời sân.

Đương nhiên, điều này công lao cũng một phần thuộc về đặc tính máu trâu của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, da dày, thịt thô, chịu ngược.

Trọn cả trận đấu, đối với Lương Tu Ngôn mà nói, niềm sung sướng duy nhất, đại khái chính là gặp mặt Đường Thất Thiểu. Cậu chuẩn bị cướp thêm dược hoàn, Đường Thất Thiểu thấy cậu, cũng nhiệt tình quá chừng. Trên gương mặt băng sơn lập tức tươi cười dào dạt, làm nam nữ xung quanh thấy mà đờ đẫn.

Lương Tu Ngôn không cần cậu ta mở miệng, đã rất tự giác giao Tiểu Khâu qua, rồi quay đầu giải thích với Mạc Tuấn Ninh: “Là nam đó!” Lo lời nói chưa rõ ràng, lại vội cường điệu, “Cậu ta chỉ có hứng thú với Tiểu Khâu, không có hứng với ta!” Lại lo Mạc Tuấn Ninh còn hiểu lâm, lập tức thêm câu, “Ta cũng không có hứng với cậu ta!”

Thấy cậu khẩn trương thành thế này, Mạc Tuần Ninh cười xoa xoa đầu cậu, nói: “Ta tin ngươi.”

Ngươi tin ta? Thúi lắm! Lương Tu Ngôn thầm kháng nghị, ngươi ngay cả con tinh tinh cái còn có thể ăn giấm chua nữa là!

Trong lúc xem thi đấu — Trận đấu này chủ yếu nghiêng về một phía, cũng không có gì thú vị, Lương Tu Ngôn tán dóc với Đường Thất Thiểu, ý đồ giải cứu tiểu Khâu khỏi ma chưởng.

“Ngươi tới xem ai?” Lương Tu Ngôn hỏi.

Đường Thất Thiểu nắm hai chân trước của tiểu Khâu, làm tư thế vỗ tay, nói: “Con gấu chó kia.”

“Ai?” Lương Tu Ngôn thoáng chốc không kịp phản ứng.

“Chính là cái tên cầm cây gậy kia.”

Lương Tu Ngôn hắc tuyến, cuối cùng gặp được người còn gà hơn cậu, đấy là hàng ma xử nhá!

Đường Thất Thiểu lướt mắt về phía sân, nói: “Ngươi không biết là bộ dạng của hắn rất giống gấu chó sao?”

Lương Tu Ngôn hồi tưởng lúc bị bắt cóc, hình dáng nhìn gần của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, không khỏi gật gù.

Thấy Lương Tu Ngôn gật đầu, Đường Thất Thiểu tựa như nhận được sự đồng ý kiến, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cũng cất cao hơn vài phần, “Ta từ nhỏ đã muốn nuôi gấu chó, không ngờ vào trò chơi lại gặp được một con.”

Nghe xong lời này, Lương Tu Ngôn nhìn tiểu Khâu bị cậu ta chà đạp, dường như nhìn thấy số phận tương lai của Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ, không khỏi mặc niệm thay cho gã.

Lại nói tới Tùy Phong và Hắc Vân Áp Thành cũng chia nhau thắng đối thủ, thuận lợi gặp nhau trong trận chung kết. Mà trong trận tranh ba tư, Mỉm Cười Khe Khẽ dưới sự kì vọng của mọi người, đạt vị trí thứ ba.

Thế nhưng Lương Tu Ngôn cảm thấy, Nhất Kiếm Tảo Thiên Hạ sỡ dĩ thua dứt khoát như vậy, chủ yếu là do gã sợ làm nhiều người tức giận. Nhờ cái số c*t chó mới liên tiếp vào được top 4, nếu còn lại thắng Mỉm Cười Khe Khẽ, nói không chừng gã vừa ra sân thi, đã bị người ta trực tiếp tẩy trắng.

Trận đấu tranh ba tư đã xong, trong sự mong mỏi của mọi người, trận chung kết cuối cùng sau ba ngày cũng mở màn.

Quá trình thì không kể dài dòng cho mệt, tóm lại là sau khi trải qua một màn PK kịch liệt và vô số kỹ năng đẹp mắt, Hắc Vân Áp Thành bảo vệ thành công danh hiệu thiên hạ đệ nhất của y.

Đương nhiên Lương Tu Ngôn cảm thấy, Hắc Vân Áp Thành sở dĩ có thể thắng nguy, không ở trang bị, võ công, kỹ thuật, ý thức, mà bằng vào sự quyết tâm muốn thắng của y.

Bởi vì trước đó–

Mạc Tuấn Ninh đưa kiếm của mình cho Hắc Vân Áp Thành, nói: “Cho ngươi mượn dùng một lần, thắng đưa ta.”

“Ta không cần,” Hắc Vân Áp Thành nhìn còn không thèm nhìn, trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt kiêu ngạo.

“Được.” Mạc Tuấn Ninh cũng không dài dòng, thu kiếm về bao phục.

Lương Tu Ngôn đứng ở một bên trái lại không nhịn được khuyên y, “Học trưởng chính là có ý tốt, ngươi đừng có tính trẻ con thế chứ?” Cậu biết kiếm Mạc Tuấn Ninh thuộc tính tốt biết bao, nếu Hắc Vân Áp Thành cầm thanh kiếm này, nhất định có nhiều phần thắng hơn. Cậu chính là vì tốt cho Hắc Vân Áp Thành, chẳng phải vì phần thưởng hạng nhất kia đâu!

“Yên tâm.” Mạc Tuấn Ninh an ủi cậu, tầm mắt lại nhìn về Hắc Vân Áp Thành, “Nó nói, nếu nó thua, đêm nay để ngươi đè một lần.”

Thế là, trong suốt trận đấu, Lương Tu Ngôn đều rối rắm.

Cậu muốn Hắc Vân Áp Thành thắng, như vậy cậu có thể nhận được phần thưởng đệ nhất.

Nhưng đồng thời lại rất muốn Hắc Vân Áp Thành thua, vậy cậu có thể đè Hắc Vân Áp Thành một lần.

Ai, thực sự không thể được cả hai sao?

Nhìn Hắc Vân Áp Thành sau cùng đứng giữa sân, mà đối thủ đã hóa thành bạch quang mà ra đi, Lương Tu Ngôn cảm thán.

Vào lúc cậu than thở, cảm giác tóc bị bàn tay xoa nắn một trận. Làm ra hành động gần gũi như thế, tất nhiên chỉ có Mạc Tuấn Ninh.

“Học trưởng?” Lương Tu Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn.

“Đừng thở dài, không phải là muốn đè nó một lần sao, ta giúp ngươi.”

Lương Tu Ngôn nghe xong, hai mắt bừng sáng ngay, nắm lấy cánh tay của Mạc Tuấn Ninh, kính động hỏi: “Thật sự?”

“Đương nhiên,” Mạc Tuấn Ninh cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Chỉ cần ngươi không sợ y trả thù.”

Lương Tu Ngôn trong nháy mắt đã xìu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện