Võng Du Chi Dâm Đãng Nhân Sinh

Chương 52: Phòng tắm (khúc H dạo đầu)



Lương Tu Ngôn lệ rơi đầy mặt, nhưng dựa vào vấn đề mặt mũi thằng con trai, vội thu tay về, đứng thẳng người vờ như đang tắm.

Tuy rằng ngăn cách bởi tầng hơi nước nhưng chỉ trong nháy mắt, hai tên kia đã tinh tường thấy rõ Lương Tu Ngôn nằm úp sấp nơi nào, tay thì đặt ở tiểu cúc hoa, tư thế tự an ủi. Hai người ăn ý trao đổi nhãn thần, lại cùng nhau câu khóe miệng trộm cười như hồ ly.

Đáng tiếc, Lương Tu Ngôn không nhận ra, bằng không sẽ không hỏi cái câu ngốc nghếch:

“Cái ngươi vào làm cái gì a? Ta còn đang tắm, có chuyện gì thì đợi ta tắm sạch sẽ đã.”

Cậu nghĩ chính mình lâu lâu cũng cần tỏ ra mạnh mẽ một chút.

Đương nhiên cái “cường thế” của cậu trong mắt hai tên kia bất quá chỉ là một con mèo nhỏ giương nanh múa vuốt làm nũng trước mặt chủ nhân mà thôi.

“Ta là nghĩ ngươi có thể cần phục vụ chà lưng.” Mạc Tuấn Ninh thanh âm ôn nhu đến mức có cảm tưởng như sắp chìm vào đó. Nhưng Lương Tu Ngôn nghe vào tai lại chỉ có cảm giác toàn thân rét run không khỏi rùng mình, mau chóng đem nhiệt độ nước điều chỉnh cao thêm.

“Ta không cần.” Lương Tu Ngôn lập tức cự tuyệt, cậu trước rút lui như vậy còn chưa đủ hay sao, để bọn hắn cọ một hồi ai biết lại cọ đến nơi nào a!

“Ngươi nhất định cần.” Thanh âm trả lời khác không cho cậu cự tuyệt.

Hỗn đản! Các ngươi nói nói sao không nói đến nhân quyền a! Lương Tu Ngôn cảm thấy thân quyền (quyền lợi bản thân) bị xâm phạm liền tức tối, định quay sang nói lý với hai tên kia. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn càng thêm hoảng sợ. Hai tên kia đã cởi sạch sẽ từ lâu, dáng người hoàn mỹ lộ ra dưới bóng đèn. Vai dày rộng, cơ ngực to lớn, tiểu phúc bằng phẳng, khu tam giác rậm rạp, còn có cự vật lớn hơn kích thước bình thường ở giữa hai chân lúc đó.

Mạc Hạo Vũ tuổi trẻ tinh tráng, thân thể thanh xuân hòa cùng vẻ thành thục của nam nhân trưởng thành. Ấy không ngờ dáng người Mạc Tuấn Ninh khi không mặc đồ thoạt nhìn lại gầy như thế.

Hồi đại học dường như nhìn chưa đủ, giờ nghĩ muốn hỏa hảo sờ thử a! Lương Tu Ngôn cứ như con đại sắc lang nhìn chòng chọc vào thân thể hai tên kia ngay cả mắt cũng không chớp, chỉ thiếu điều là nước miếng chưa chảy nữa thôi.

Hai tên kia mắt đều thấy hành vi sắc lang này, ngực sinh ra cảm giác hưởng thụ liền nhượng cậu trộm nhìn thỏa thích.

Ngọn đèn phòng tắm soi rõ từng đường cong trên thân thể bọn họ.

Sao vậy a, nghĩ thật muốn nhào về phía đó a. Không được, ngươi quên rằng đó là hai tên cầm thú sao! Lương Tu Ngôn một bên nội tâm âm thầm giãy giụa, một bên thì nước miếng chảy ào ào.

“Các ngươi… các ngươi cứ đi ra ngoài trước đi!” Lương Tu Ngôn nói, bởi vì nếu cứ đối mặt với dáng người hoàn mỹ như thế thể nào cậu cũng bị câu ra thú tính a! (Ò.o, ngươi có thú tính sao!?)

Hai tên huynh đệ kia đều không thèm để ý mà đi thẳng tới chỗ cậu, đứng dồn lại trong không gian chật hẹp dưới vòi hoa sen. Phối hợp vô cùng ăn ý, Mạc Hạo Vũ chắn ở phía tước còn Mạc Tuấn Ninh thì đứng phía sau.

Lương Tu Ngôn bị hai tên cường tráng tinh lực dư thừa vây chính giữa, gây cho cậu cái cảm giác áp bách cường liệt, như con mồi nằm ngay trước miệng dã thú. Cậu có chút khẩn trương mà lại càng chờ mong.

Da thịt xích lõa tiếp xúc, khí tức nam tính bao xung quanh làm cậu mê mang không dứt. Qua một hồi, thân thể nam tính trong tầm mắt bởi nước làm ướt. Bọt nước thuận theo từng đường vân cơ thể dọc xuống, chảy qua nơi rậm rạp màu đen phía dưới. Làm cậu nhịn không được nghĩ muốn liếm thử.

Bất tri bất giác, nhiệt độ trong không khí dần tăng lên, tầng mồ hôi mịn dày đặt trán. Cảm giác khô nóng châm lên ngọn lửa dục vọng, nửa người dưới cũng bắt đầu rục rịch. Lương Tu Ngôn tại thời điểm nước bị tắt đi cũng không hay.

Hai huynh đệ kia đều tự lấy sữa tắm vào lòng bàn tay rồi xoa nắn khắp người Lương Tu Ngôn.

“Aha… các ngươi… các ngươi…” Hai bàn tay phía trước ngực cùng phía sau lưng song song xoa nắn lên xuống một cách vui vẻ làm Lương Tu Ngôn rên rỉ liên tục, nói cũng chả thành câu.

Đầu vú trước ngực bị bàn tay to lớn bao trụ nhào nắn một vòng lại một vòng. Đầu vú đứng thẳng bị bàn tay cố sức kẹp lấy có chút đau.

Nhưng theo di chuyển của bàn tay mà bị xoa nắn sinh ra khoái cảm.

Đặc biệt, đầu vú đang trong tay nam nhân cùng với dịch thể trơn bóng chưa tẩy rửa ngược lại chính là một loại kích tình.

Mạc Hạo Vũ thấy cậu động tình không khỏi trêu tức nói: ” Nghĩ không ra ngươi thích cái loại này, lần sau không cần tắm rửa vầy nữa, trực tiếp đổi sang tinh dịch đi, nhất định cho ngươi càng thêm sảng.” (sảng: thích)

Hỗn đản! Ngươi đến tột cùng là có bao nhiêu hèn mọn a!

Lương Tu Ngôn tức giận trừng hắn, hai mắt lại vì tình dục mà đầy sương mù. Thoạt nhìn cứ như đang mời gọi mau mau lấy tinh dịch thoa khắp thân thể ta.

Mà đôi tay to lớn phía đằng sau ngược lại che phủ lên xương bả vai bắt đầu xoa bóp. Theo lý thuyết, nơi đó rõ ràng không phải là nơi mẫn cảm. Nhưng vì bầu không khí hiện tại cùng với thủ pháp (thủ pháp nôm na là phương pháp) đầy tính dục của đối phương cũng khiến cậu thở dốc, lại có cảm giác.

“Ngươi thật đúng là toàn thân đều mẫn cảm, xem ra là ta nhặt được vật quý trong bảo khố.” Mạc Tuấn Ninh ở phía sau trêu đùa.

“Học trưởng…” Lương Tu Ngôn ủy khuất gọi tên hắn, ngay cả ngươi cũng khi dễ ta…

“Ngươi sao chỉ gọi mỗi tên hắn.” tên còn lại lộ ý không vui, thân thiết hôn lên một góc miệng cậu. Tròn to mắt trừng cậu, là ra biểu tình đáng thương nói: “ Ngươi cho tới giờ cũng chưa gọi tên ta.”

Được rồi, Lương Tu Ngôn phát hiện Mạc Hạo Vũ giả bộ dáng đáng thương, thường thường lấy ra đối phó với mình. Người này trước đây đều không phải kiêu ngạo đến cực điểm, không xem ai ra gì sao?

Thế nhưng cậu hết lần này tới lần khác đều không có biện pháp đối phó. Lương Tu Ngôn một bên âm thầm phỉ nhổ, một bên gọi tên y: “ Mạc hạo Vũ.”

Thái độ cho có lệ này làm sao có thể khiến cái tên đang ghen kia thỏa mãn cho được. Mạc Hạo Vũ nhíu mày hỏi: ”Còn gì nữa?”

Còn? Lương Tu Ngôn nghĩ trước mặt Mạc Hạo Vũ (*) bắt cậu gọi ra một đống xưng hô này kia kia nọ sắc mặt liền đổi liên tục. Ngươi ngoạn cosplay đến nghiện rồi sao? Đánh chết ta cũng không gọi! (* 7days: cái này theo ta nghĩ là Mạc Tuấn Ninh, một là ta hiểu nhầm hai là tác giả oánh nhầm ^^)

Mạc Hạo Vũ thấy cậu quyết tâm kiên định cũng không ép, trực tiếp dùng hành động khiêu khích, quay lại với mấy chỗ mẫn cảm của Lương Tu Ngôn. Không bao lâu sẽ tước vũ khí đầu hàng thôi.

Đương nhiên Lương Tu Ngôn chả cảm kích hành động này. Cậu chỉ cảm thấy cái tay đang xoa ngực kia một mực xoa xuống phía dưới, một đường xoa đến trên lưng. Mà song song đó, bàn tay đang ở trên lưng cũng di chuyển xuống chỗ thắt lưng.

Phần eo vốn là địa phương mẫn cảm của Lương Tu Ngôn, hiện tại lại bị một lúc bốn bàn tay cứ lưu lưu luyến luyến chỗ xung quanh, bảo cậu làm sao chịu được.

“Ân hanh… học trưởng… học trưởng… không nên…”

Vừa dứt lời, không biết người nào đó bấm một cái lên lưng,khoái cảm theo đó phóng thẳng lên đầu Bên hông một trận tê dại, hai chân như nhũn ra, chỉ có thể dựa vào ngực Mạc Hạo Vũ mà chống đỡ, tránh cho ngã xuống lại xấu hổ.

Bất quá cũng coi như trong rủi có may, được chạm tới cơ ngực thèm khát đã lâu. Rắn chắc, dày, quả là không chỉ tốt bình thường đâu, nếu không sờ thử vài cái thì thật có lỗi với bản thân.

Sao vậy a, càng sờ tới thì càng nghĩ muốn hảo hảo liếm thử a. (vâng, “thú tính” của em nổi dậy *cười nguy hiểm*)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện