Vô Ý Vi Chi

Chương 20



Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi, Vu Huệ, Như Vi… Mấy “đứa trẻ” trong nhà thật ngoan… Ngay cả Ethan, Ryan và Andrew nói theo cách nào đó cũng coi như là mồ côi mẹ cũng vậy. Lại nói tiếp, chắc là gen của ba tốt lắm mới có nhiều con cháu ưu tú đến thế. Cả mình nữa… Trong mắt ba, chắc là cũng rất ưu tú nhỉ? Ôi, Lâm Vô Ý, sao mày có thể mặt dày thế kia?

Nhìn đám mây bay trên bầu trời đến thất thần, Lâm Vô Ý tựa vào lan can để ánh mặt trời bao phủ lên mình. Ba luôn nói cậu không thích vận động, không thường ra ngoài, như vậy sẽ không tốt cho thân thể. Vậy nên giờ cậu phải phơi nắng nhiều một chút, bổ sung lại những thứ đã đi qua. Hôm nay mẹ về Mỹ, từ giờ trở đi, cậu phải chính thức sống một mình ở Hongkong. Một mình… Lâm Vô Ý đau đớn trong tim, không, cậu không phải một mình, cậu còn có rất nhiều người thân.

Từ ngày cậu trở về đến giờ, dường như tất cả mọi chuyện đều được khắc sâu trong trí nhớ. Đặc biệt là sự quan tâm của mấy người cháu dành cho cậu đã nằm ngoài dự liệu. Ngay cả đêm hôm đó, Vu Hồng cũng nói giỡn với cậu. Cậu đã nghĩ, muốn kéo gần quan hệ với họ sẽ phải cần đến một quá trình rất dài, mà không nghĩ rằng, hết thảy lại tự nhiên đến vậy, tự nhiên giống như cậu chưa từng rời khỏi nhà. Đương nhiên, bản thân cậu cũng không cần trải qua một quá trình xấu hổ để dung nhập với gia đình mà cậu từng bài xích và lảng tránh. Lâm Vô Ý cố gắng mở to đôi mắt nhìn vào không trung: Ba, chắc ba cũng thấy rồi. Anh chị tốt với con lắm, mấy người Vu Chi cũng tốt với con lắm. Ba cứ yên tâm ở thiên đường.

Có người gõ cửa, Lâm Vô Ý quay đầu.

“Chú nhỏ, là cháu.”

Vu Huệ?

“Vào đi.”

Không giống mấy người anh em của mìnhm gõ cửa xong liền trực tiếp vào luôn, hoặc là cửa cũng không thèm gõ. Lâm Vu Huệ rất có quy củ đợi người bên trong lên tiếng cô mới mở cửa đi vào. Thấy chú nhỏ ở ngoài ban công, trên mặt có nụ cười, Lâm Vu Huệ yên tâm không ít, nói: “Chú nhỏ, cháu cần ra ngoài, có cần cháu đưa chú đi dao trên đường không?”

Hôm qua là đầu thất của Lâm Chính Huy lão tiên sinh, có thể tưởng được hôm qua Lâm Vô Ý thương tâm thế nào, thương tâm đến nỗi Lâm Vu Hồng vẫn đang “ngủ cùng” gần như không chợp mắt cả đêm, 10 giờ sáng mới rời giường đến công ty. Người của Lâm gia đều đã thay tang phục màu đen, Lâm Vô Ý đặt tất cả những nhớ nhung và đau đớn với ba đeo trên cổ – là một chiếc túi con màu đen, bên trong là chìa khóa ba để lại cho cậu. Cậu vẫn không có can đảm để vào thư phòng của ba, hay mở cánh cửa của căn biệt thự ba để lại cho mình.

Ngoại trừ Lâm Chiếu Trinh đã về nhà thì hai nhà của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ đều ở nhà chính, cả Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Huệ cũng vẫn ở đây, thêm cả những thanh âm của ba đứa trẻ trong nhà, làm cho nhà chính của Lâm gia vốn có chút lành lạnh đã náo nhiệt không ít. Trước đây Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ cũng thường về đây ở, hiện tại ba đã qua đời, trong lòng hai người đều thấy khó khăn, hơn nữa em trai đã trở về, họ liền định ở đây nhiều một chút. Dù sao chuyện của công ty đều giao cả cho con trai, họ đều vui vẻ an nhàn, mỗi ngày hai anh em lại đưa vợ mình ra ngoài uống trà, hay đi tản bộ với mấy đứa cháu, tâm tình dễ chịu không ít.

Còn Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều là những người ba “đơn thân”, con cái ở cạnh ba mẹ, một mình về nhà cũng không có nghĩa gì, ngày nào cũng về nhà chính ăn cơm cùng mọi người còn náo nhiệt hơn. Sau khi phát hiện mình cũng không ghét bỏ vẻ náo nhiệt như bình thường, hai người đều không nghĩ đến chuyện về nhà riêng của mình, càng đừng nói đến Lâm Vu Hồng còn mang trong mình nhiệm vụ “ngủ cùng”. Cho dù Lâm Vô Ý có cam đoan cậu đã không còn việc gì, nhưng tạm thời Lâm Vu Hồng còn chưa định để phòng ngủ cho một mình Lâm Vô Ý, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện đêm đó đúng là đã dọa anh hết hồn.

Lâm Vu Huệ cũng có nhà riêng của một mình cô, ông nội cũng có để lại cho cô hai căn nhà. Sở dĩ muốn ở Lâm trạch, thứ nhất là muốn có nhiều cơ hội để thân quen với chú nhỏ, thứ hai là bởi chiều nào về nhà cũng thấy ánh đèn sáng chói, còn có một bàn đầy những thức ăn nóng hổi chỉ chờ cô về là được bưng lên, Lâm Vu Huệ cũng không muốn quay về nhà riêng của mình. Dù sao trong nhà không có chị dâu, ba mẹ và anh trai cũng không ngại, cô cứ về ở thôi.

Lâm Vu Chu không có nhiều việc lắm nên tối nào cũng về ăn cơm, Thẩm Tiếu Vi cũng thường xuyên đến đây. Sau khi dùng cơm và tán gẫu với Lâm Vô Ý xong hai người đều về nhà, có đôi khi Thẩm Tiếu Vi mệt mỏi quá thì ngủ ở đây luôn. Lâm Vu Chu lạ giường, không còn cách nào cả, muộn đến mấy cũng phải về. Có thể nói, sau khi Lâm lão tiên sinh qua đời, quan hệ của mọi người trong Lâm gia đã thân thiết hơn không ít. Nếu ông ở trên thiên đường mà thấy được, không biết có thể nổi giận mà quát “Một đám bất hiếu!” hay không.

Lâm Vu Huệ vẫn chờ chú nhỏ trả lời, Lâm Vô Ý vốn không muốn ra ngoài, từ sau khi ba qua đời lại càng không muốn đi đâu. Thế nhưng nghĩ tới chuyện cậu đã hứa với ba phải mau chóng phấn chấn lại, Lâm Vô Ý nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm phiền Vu Huệ. Chú cũng nên ra ngoài một chút.”

Lâm Vu Huệ cười: “Vậy chú thay quần áo, cháu chờ chú ở dưới lầu.”

“Được.”

Lâm Vu Huệ đi rồi, Lâm Vô Ý lại cười với mình. Ngẩng đầu nhìn trời, dường như cậu nhìn thấy ba nở nụ cười yên tâm.



Tháng 6, Hongkong chính thức bước vào mùa hè. Lâm Vô Ý mặc một chiếc áo ngắn tay chữ T thuần một màu trắng, một quần đùi và tất vải dài đến đầu gối cũng mang màu trắng, đeo cái cặp ca-ro hiệu Louis nghiêng về một bên đi nhanh xuống dưới. Vừa nhìn thấy cậu, trên mặt Lâm Vu Huệ hiện lên chút bất mãn.

“Chú nhỏ, sao chú có thể mặc như vậy?”

“Uhm? Chuyện gì cơ?” Lâm Vô Ý cúi đầu nhìn trang phục của mình, ngẩng đầu: “Bình thường chú đều mặc thế này. Ông nội cháu vừa qua đời, chú không muốn mặc tiên diễm quá.”

Lâm Vu Huệ đi đến bên người Lâm Vô Ý ôm lấy cánh tay cậu, chỉ chỉ vào bộ đồ đi làm của mình, nói: “Rõ ràng chú là chú nhỏ của cháu, thế nhưng cháu và chú đứng chung một chỗ, trông cháu càng giống dì hơn.”

Bộ đồ trên người Lâm Vu Huệ ổn trọng mà không mất vẻ ưu nhã, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, cũng là vì ông nội mới qua đời, không thể ăn mặc tiên diễm quá. Lâm Vu Huệ mặc như vậy trông cô thoạt nhìn càng thêm giỏi giang, nhưng đứng cạnh Lâm Vô Ý mặc bộ đồ thể thao, nhìn cô trông như lớn tuổi hơn đối phương. Không có cách nào cả, ai bảo Lâm Vô Ý có khuôn mặt biết gạt người chứ.

“Sao lại giống dì được, cùng lắm thì người khác chỉ nghĩ chú là anh trai cháu thôi.” Lâm Vô Ý đánh giá cháu gái trên dưới một hồi, khom người chào như thân sĩ: “Vu Huệ tiểu thư xinh đẹp, có thể cho tôi đi nhờ xe không?”

“A, đương nhiên có thể.”

Lâm Vu Huệ đang buồn bực rất nhanh đã được chú nhỏ đùa giỡn mà cười tươi. Cong cánh tay lên để cháu gái ôm tay mình, Lâm Vô Ý đi cùng cháu gái ra ngoài, nói: “Gặp người ngoài đừng gọi chú là chú nhỏ. Chú mới ba mươi tuổi, sẽ bị người ta cười mất.”

“Ha ha… Vâng. Cháu sẽ nói, chú là anh họ bên ngoại của cháu.”

“Được được được, Vu Huệ thật ngoan.”

“Ha ha…”

Thay giày ở cửa, Lâm Vô Ý lên xe của cháu gái. Nhìn động tác cháu gái thuần thục chuyển động tay lái, chạy xe ra ngoài cửa, Lâm Vô Ý không ngừng ước ao.

“Chú nhỏ, chú muốn đi đâu?”

“Tùy tiện đi. Chú muốn đi cắt tóc.”

Lâm Vô Ý cầm lấy phần tóc làm ngăn trở tầm mắt. Lâm Vu Huệ vừa nghe liền nói: “Cháu đưa chú đi. Cháu thường đến hàng cắt tóc này, cắt rất tốt, phục vụ cũng được, không cần lo bị người khác quấy rầy.”

Lâm Vô Ý cười nói: “Không cần. Chú đi dạo một chút, bao giờ mệt sẽ tìm hàng cắt tóc, vừa cắt tóc vừa nghỉ ngơi. Có thể chú ăn cơm tối xong mới về, cháu giúp chú nói với ba mẹ cháu.”

Lâm Vu Huệ quay sang nhìn đối phương một cái, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy được rồi. Cháu đưa chú đến Trung Hoàn, ở đó có thể đi dạo, trị an cũng tốt.”

“Được.”

Lâm Vu Huệ muốn đi đường nào liền lái xe đến, một bên lại dặn dò chú nhỏ tới được Trung Hoàn rồi thì đi dạo chỗ nào, cắt tóc ở đâu, còn nếu muốn ăn cơm, nhà hàng nào hương vị không tồi, còn phải cẩn thận đám trộm cắp vặt. Nghe cháu gái dặn dò, Lâm Vô Ý liên tục gật đầu, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua, mang theo chút bất đắc dĩ. Aizzz, cho dù là trong mắt ba hay cháu trai cháu gái, dường như cậu giống người rất cần được chăm sóc vậy. Lâm Vô Ý quay đầu nhìn mình trong cửa kính của xe, ờ, sau này có cẩn mặc quần áo có chút chín chắn hơn không?

“Chú nhỏ?”

“Uhm?”

Lâm Vô Ý hồi phục lại.

Lâm Vu Huệ do dự một lát, hỏi: “Cháu thấy quần áo chú giống như là loại dành cho vận động. Bình thường chú nhỏ rất thích vận động sao?”

Lâm Vô Ý cười cười xấu hổ, nháy mắt với cháu gái mấy cái: “Sao vậy, lừa được cháu rồi à?”

“Uhm?” Lâm Vu Huệ cực kỳ kinh ngạc.

Lâm Vô Ý kéo chiếc áo trên người, nói: “Chú không thích vận động, phàm là những loại vận động ra mồ hôi đều không thích, ông nội cháu cũng luôn vì chuyện này mà lo lắng cho cơ thể chú. Đó, cháu xem, chú mặc như vậy thoạt nhìn rất giống người thích vận động đúng không? Chú nói với ông nội cháu rằng chú thường xuyên vận động, còn mua rất nhiều quần áo thể thao. Ba nhìn chú mặc như vậy liền tin chú luôn.”

“Hóa ra là chú muốn lừa ông nội!” Lâm Vu Huệ kinh hô.

Lâm Vô Ý gật đầu: “Thông minh!”

“Ôi, chú nhỏ, không ngờ chú lại giảo hoạt như thế!”

Lâm Vô Ý đắc ý nói: “Nếu không sao chú có thể làm chú nhỏ của cháu!”

“Á, chú nhỏ, cháu bị chú lừa rồi!”

Ánh mắt Lâm Vu Huệ đầy vẻ ngạc nhiên như phát hiện ra được một bí mật nào đó. Cô luôn nghĩ chú nhỏ là người rất an tĩnh rất ngoan ngoãn, ngờ đâu!

Lâm Vô Ý áp chế nỗi đau trong lòng, tiếp tục nói: “Bất quá chú cảm thấy ông nội cháu biết là chú lừa đấy, nhưng vì muốn cho chú chút mặt mũi nên mới không vạch trần thôi, nếu không mỗi lần chú về Hongkong ba cũng không kéo chú đến phòng tập thể thao để chạy bộ, còn đứng bên cạnh giám thị chú nữa!” Lâm Vô Ý sờ chiếc cặp của mình, mang theo chút thương cảm nói: “Chạy bộ xong cả người chú đều đau, hôm sau sẽ dùng các loại cách để chơi xấu, ông nội cháu sẽ dùng mấy món quà để dẫn dụ chú, chiếc cặp này cũng là ba mua cho chú đó! Nhưng sau đó ba lại không cho chú mang ra nước ngoài, nói là sợ bị người khác để ý, sẽ lấy cắp. Trong lòng ông nội cháu ấy hả, chú vĩnh viễn là một đứa trẻ con không lớn.”

Lâm Vu Huệ hơi cay mũi, cô miễn cưỡng cười cười: “Ông nội lo lắng đúng đó! Một mình chú sống ở nước ngoài, bị người xấu để ý sẽ rất nguy hiểm. Trị an của nước ngoài không được tốt lắm.”

“Uhm. Cho nên ông nội cháu mua cho chú vật gì quý chú đều để ở Hongkong, không mang ra nước ngoài, để ba không phải lo lắng.”

Lâm Vu Huệ vươn một tay nắm lấy tay chú nhỏ đã ấm áp hơn chút so với hôm qua: “Ở Hongkong là không sao rồi.”

“Phải đó. Nên hôm nay chú muốn ra ngoài.” Lâm Vô Ý thu hồi thương cảm, cười cảm kích với cháu gái. Ánh mắt Lâm Vu Huệ có chút trốn tránh, buông tay chú nhỏ ra.

“Chú nhỏ, chú cười lên trông thật mê người, nên cười nhiều hơn.”

“A, Vu Huệ, lại bị cháu phát hiện ra một ưu điểm của chú rồi, rất nhiều người nói vậy đó.”

“Chú nhỏ, chú cũng chả khách khí gì cả.”

“Ha ha, cần gì khách khí với cháu gái mình chứ.”

“Ôi, chú nhỏ, hình tượng chú trong lòng cháu thay đổi nhiều quá. Cháu không tiếp nhận nổi.”

“Quen là được rồi, quen là được rồi.”

Tán gẫu một lát liền vui vẻ ngay, Lâm Vu Huệ hoàn toàn không ngờ rằng chú nhỏ lại có nhiều mặt như thế! Dường như cô có chút hiểu được tại sao ông nội lại yêu thương chú nhỏ đến vậy! Chú nhỏ thế này, ngay cả cô cũng muốn yêu thương đối phương, muốn chú nhỏ sống thật tốt.

Bởi vì nói cười vui vẻ nên đường đi ngắn hơn rất nhiều. Lâm Vu Huệ vẫn chưa tán gẫu đủ với chú nhỏ đã đến Trung Hoàn. Để chú nhỏ xuống ven đường, cô lại dặn dò một lúc rồi mới lái xe đi. Thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu thấy chú nhỏ vẫn đứng đó chờ cô rời đi, Lâm Vu Huệ rất muốn đẩy lùi hội nghị lại một lát để đi dạo phố với chú nhỏ. Đến lúc không thấy chú nhỏ nữa, Lâm Vu Huệ nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động, gọi cho anh họ Vu Chu.

Đến lúc không thấy xe cháu gái đâu, Lâm Vô Ý mới quay người nhìn những cửa hàng khiến người ta phải hoa mắt kia, cậu phải đi đâu đây? Lúc này là đúng 2 giờ, thời gian nóng nhất, Lâm Vô Ý lau mồ hôi trên trán, quyết định tìm chỗ cắt tóc trước để khôi phục chút cảm giác khoan khoái.

Cắt tóc… Cắt tóc… Lâm Vô Ý đi men theo rìa đường chậm rãi tìm kiếm, đồng thời cũng phải tránh người đi tới đi lui trên đường. Ở Hongkong có rất nhiều người, Lâm Vô Ý bị người ta va phải nhiều lần vô cùng nhớ đến quán café ở Provence của cậu. Nhưng nghĩ đến chuyện cậu đã hứa với người nhà ở lại Hongkong, Lâm Vô Ý hít sâu mấy hơi, cố gắng kiên trì, quen là tốt rồi.

Cứ đi cứ đi, đột nhiên có người vỗ vai Lâm Vô Ý: “Vị tiên sinh này, xin đợi một chút.” Lâm Vô Ý quay người. lùi ra sau từng bước, tránh đứng quá gần với một người đàn ông xa lạ.

Đối phương cũng không ngại ngần khi trong mắt Lâm Vô Ý có chút phòng bị, hắn lấy danh thiếp trong túi xách, đưa bằng hai tay, nói: “Tôi là người tìm kiếm ngôi sao của “Công ty giải trí Tinh Hoàng”, gọi tôi là A Thang là được. Vừa rồi tôi nhìn thấy cậu, cảm thấy cậu rất có khí chất của một minh tinh. Cậu có thể đến công ty tôi thử xem, tôi thấy cậu sẽ có tiền đồ vô hạn.”

Lâm Vô Ý không nhận danh thiếp của đối phương, lại lùi về phía sau, khách khí nói: “Thực xin lỗi. Tôi không có hứng thú. Cám ơn.” Nói xong, cậu xoay người đi.

“Tiên sinh! Tiên sinh!” A Thang chạy tới ngăn Lâm Vô Ý, trên khuôn mặt bình thường lộ ra vẻ kiên định khiến người ta không thể bỏ qua. Tay phải hắn ta vươn ra ngăn cản Lâm Vô Ý, tay trái cầm danh thiếp: “Tiên sinh, tôi tuyệt đối không phải kẻ lừa đảo. Tôi thực sự cảm thấy cậu rất có khí chất của minh tinh.”

“Thực xin lỗi. Tôi không có hứng thú làm minh tinh. Cám ơn anh đã cất nhắc, nhưng thực sự xin lỗi.”

Trên mặt là nụ cười khách sáo xa lạ, con đường phía trước không thông lắm, Lâm Vô Ý xoay mạnh người, chạy về phía sau.

“Ấy ấy ấy, cậu suy nghĩ một chút đã, tôi thực sự không phải là lừa đảo.”

A Thang lại muốn chạy theo ngăn Lâm Vô Ý. Hắn để ý đến người này đã lâu rồi, lần đầu tiên nhìn thấy người này hắn còn có một loại cảm giác như là “động tâm”, á, đương nhiên không phải là động tâm kiểu kia. Hiện tại Hongkong còn có người mang khí chất như thế này? Theo dõi một hồi, càng nhìn càng “động tâm”, A Thang liền hành động ngay.

Lâm Vô Ý bất đắc dĩ nhìn đối phương, loại chuyện này không phải là cậu chưa gặp bao giờ, nhưng là lần đầu tiên gặp ở Hongkong. Cười cười với đối phương, ngay khi đối phương kinh diễm, đột nhiên Lâm Vô Ý nói vài câu tiếng Pháp. A Thang lập tức sửng sốt, gì thế? Đó là tiếng Anh sao?

Chính là lúc này! Lướt qua người A Thang thật nhanh, Lâm Vô Ý bỏ chạy!

“Ấy ấy, từ từ! Từ từ đã!”

A Thang phản ứng kịp, xoay người đuổi theo. Hắn có dự cảm, hôm nay hắn gặp thách thức rồi!

Đừng nhìn Lâm Vô Ý mặc quần áo thể thao như vậy, chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài thôi! Chạy chưa được hai mươi mét, cậu đã thở hổn hển. Không xong rồi. Gần đây không chỉ không hề vận động, thân thể còn hơi hư yếu. Nhìn lại, người kia sắp đuổi kịp rồi, Lâm Vô Ý nghiến răng, tiếp tục chạy về phía trước.

“Vô Ý.”

Uhm? Lâm Vô Ý dừng chân, ngay sau đó, cậu được một người ôm vào lòng.

“Hô hô, hô hô…” Lâm Vô Ý ngẩng đầu, trong mắt là vẻ vui sướng khi gặp được cứu tinh, giữ lấy đối phương, cậu chỉ chỉ đằng sau: “Nói, với hắn, tôi, tôi không làm, minh tinh, gì cả.”

Lâm Vu Chu tháo kính râm xuống, nhíu mi nhìn người đang đuổi sau Lâm Vô Ý, rồi mới đẩy người vào ven đường: “Cậu lên xe chờ tôi.”

Nhìn theo ngón tay Lâm Vu Chu, Lâm Vô Ý không hề nghĩ ngợi chạy đến bên chiếc xe thể thao đa dụng SUV, mở cửa, lên xe, khóa lại. Hô, Vu Chu đến đây, cậu an toàn rồi? Tại sao mấy người tìm kiếm ngôi sao đều giống như vậy? Căn bản không hề chấp nhận người khác từ chối.

“Tiên sinh, tiên sinh! Tôi thực sự không phải lừa đảo!” Nghĩ là đối phương không tin thân phận mình, A Thang có chút nôn nóng. Nhưng càng làm hắn lo lắng hơn chính là có người đột nhiên xuất hiện cướp mất “kim chủ” của hắn.

“Tiên sinh, tôi là người tìm kiếm ngôi sao của “Công ty giải trí Tinh Hoàng”, A Thang, đây là danh thiếp của tôi.” A Thang dừng lại trước mặt Lâm Vu Chu, đưa danh thiếp của mình. “Vị tiên sinh kia rất có khí chất, tôi dám cam đoan cậu ta sẽ tỏa sáng!”

Lâm Vu Chu cũng không nhận lấy danh thiếp, ánh mắt nhìn lướt qua. Anh đeo kính râm, hai tay đè lên bả vai A Thang, ấn xuống.

“Á!” A Thang chỉ cao có 165cm càng thêm lùn hơn. “Đau đau đau đau…”

“Không được quấy rầy cậu ấy nữa Nhà chúng tôi chưa đến nông nỗi phải cần cậu ấy xuất đầu lộ diện. Còn nữa, phiền anh học được cách chấp nhận bị người khác cự tuyệt. Chẳng lẽ anh không nhìn ra cậu ấy căn bản không muốn làm minh tinh sao?”

“Hiện tại cậu ấy không muốn, sau này nhất định sẽ muốn! Cậu ta thực sự có tiềm chất làm một đại minh tinh!”

“Tôi nói lại lần nữa, không được quấy rầy cậu ấy! Cho dù sau này cậu ấy muốn làm minh tinh cũng sẽ vào công ty của tôi!”

Bỏ lại một câu làm cho A Thang không kịp suy nghĩ, Lâm Vu Chu buông bả vai A Thang ra, bước đến ven đường, lên xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện