Vô Tận Kiếm Trang

Chương 122: Phù Du bộ



Hai người nhanh chóng đến Tử Vân sơn mạch, lúc này khắp nơi truyền tới những tiếng động. Huyền tông huyệt mặc dù bọn họ không tìm được nhưng vì cường giả tụ hội ở đây quá nhiều, tông môn quá nhiều cho nên có không ít cừu địch gặp mặt nhau. Những người này vừa gặp mặt là giận dữ, phát sinh chiến đấu, đổ máu thảm kịch.

Thanh bào quái khách lúc này liền thúc giục thanh ngưu thân hình lướt tới Tử Vân sơn mạch, hướng về phía hậu sơn mà đi tới. Cuối cùng lão cũng đã tìm được một chỗ bí mật mà nghỉ chân. Ở đây lão bố trí pháp trận bốn phía, ngoại trừ những người có thực lực cao hơn lão thì không ai có thể phát giác ra được. Cách đó không đã có một cái hồ nước nhỏ, trong hồ nước có những loài cá béo mập, thanh bào quái khách chọn chỗ này không chỉ vì bí mật mà còn vì điều đó.

Sau khi đến nơi Thanh bào quái khách ra lệnh cho Diệp Bạch đốn củi kiếm thức ăn, tựa hồ như lão muốn ở nơi này một thời gian rất lâu vậy. Mộ địa lúc này vẫn chưa phát hiện ra chỉ có điều Ô Linh tông thì sớm đã bị đánh tan tác, chỉ còn vài tông môn hạng trung ở đây chiếm cứ Thiên Báo cốc. Lúc này bọn họ đang thăm dò cấm địa đằng sau cốc, nghe nói ở đây có dấu hiệu, chỉ là Ô linh tông ở đây dò xét suốt một năm cũng không ra, đám người này tuy đến đây nhiều nhưng luôn đề phòng, tranh đấu lẫn nhau nên thậm chí còn không bằng Ô Linh tông.

Hơn nữa cho dù có phát hiện ra thì cũng phải phá giải cấm chế của Dược Tông Thủy Tà Thiên mộ địa, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nhất là nghe nói ở đây còn có tứ giai mãnh thú thủ hộ, Tử Lân Huyết Mãng, một trăm năm trước nó đạt tới tứ giai đê cấp hiện tại không biết đã tiến hóa tới tứ giai trung cấp hay chưa. Phải biết rằng mãnh thú tứ giai có thực lực cao tương đương với Huyền tông cường giả ở trên nhân loại, loại công pháp bảo vật này cũng vì vậy mà không dễ mà lấy được.

Cho nên Thanh bào quái khách lệnh cho Diệp Bạch xây dựng ngôi nhà ở đây chính là chuẩn bị cho việc ở lâu một chút. Ở phía trước tòa núi này khắp nơi là người, bọn họ phân tranh không ngừng, sau núi nhờ vậy cũng có ít người chú ý, tĩnh mịch đến cực kỳ. Thanh bào quái khách sắp đặt một vài pháp trận bí mật, những thường nhân bình thường không thể xông vào. Đối với thực lực của lão, Diệp Bạch thầm suy đoán nhưng mà vẫn nhìn không thấu nhưng hắn khẳng định chắc chắn lão là cường giả Huyền sư, hơn nữa cũng phải đứng trong hàng ngũ Huyền Sư hàng đầu bằng không lão tuyệt đối không thể nào có khả năng luyện được công pháp lục giai đỉnh cấp như vậy. Không chỉ vậy, trên đường đi thực lực do lão biểu hiện khiến cho Diệp Bạch phải kinh hãi, lần này cường giả đến tuy nhiền nhưng tuyệt đối không thể có cường giả Huyền tông. Nguồn tại http://Truyện Bất Hủ

Hai người yên tâm ở lại một ngày. Ngày hôm sau khi nếm xong hai con cá do Diệp Bạch nướng, thanh bào quái khách nhìn Diệp Bạch mà nói:

- Ta ra ngoài có chút việc, ngươi cứ ở nơi này mà tĩnh dưỡng cho thật tốt, người bình thường không phát hiện ra nơi này cho nên chỗ này là một nơi vô cùng an toàn, về phần ngươi ngươi muốn đi đâu thì đi.

Thanh bào quái khác cười quỷ dị, lão cũng không cưỡi thanh ngưu mà động thân hình biến mất ngay tại chỗ, mãi đến tối đêm mới trở về. Lúc này Diệp Bạch vẫn ở nguyên tại chỗ, cũng không đi đâu hết. Thanh bào quái khách ở bên cạnh uống rượu mà Diệp Bạch thì ở ben cạnh tu luyện huyền quyết trung cấp.

Ngoại trừ việc này thì tựa hồ như lão không có chuyện gì khác để làm.

Sáng sớm ngày hôm sau, thanh bào quái khách lại đi ngoài một lần nữa. Những lần sau đều như thế, đôi khi lúc trở lại trên người lão còn có vết máu, hiển nhiên đã qua một trường ác đấu. Chỉ có điều Diệp Bạch cũng không quan tâm, mỗi ngày hắn chỉ chuẩn bị thức ăn cho lão. Một buổi sáng, sau khi thanh bào quái khách xuất môn, Diệp Bạch đang tu luyện huyền khí thì bỗng nhiên phát giác ra một chuyện khiến hắn phải ngây ngốc.

Trên bề mặt một nửa cái hồ kia bỗng nhiên xuất hiện một luồng gió rất mạnh, khiến cho rất nhiều cỏ lau ở đó bị thổi bay đi tán loạn. Một nửa hồ thì giống như là một tấm gương, có thể nhìn thấy đáy, ở dưới đó có thể nhìn thấy được những con cá chép đỏ tươi sáng loáng, nếu như ở đây không phải là nơi vắng vẻ thì đúng là một cảnh trí tuyệt đẹp.

Diệp Bạch ngơ ngác, đột nhiên bàn tay khẽ đảo, một quyển bí kíp màu vàng đã hoen ố hiện ra trong tay hắn, mới nhìn qua thì có vẻ đã lâu năm lắm rồi. Ở trên bề mặt quyển sách có ba chữ "Bàng du quyết" màu lam chói mắt.

Mấy ngày nay, thanh bào quái khách mỗi khi rời khỏi cửa thì đều để Diệp Bạch ở nhà tu luyện Huyền khí một mình. Diệp Bạch ở nhà dường như không có việc gì mà làm hắn yên lặng tu luyện, đôi lúc thì nghỉ ngơi chế thuốc trong lòng thì thầm nghĩ không biết rằng mình sẽ phải ở đây bao nhiêu lâu. Nhìn về phía mặt hồ phía trước trong lòng Diệp Bạch đột nhiên động đậy, nhớ tới bản bí kíp "Bàng Du quyết" này.

Ở ngoài Cát thành hắn sử dụng Kiếm bộ dã không thể tránh khỏi một trảo của thanh bào quái khách rồi bị bắt đi. Kiếm bộ tuy tinh diệu như cấp bậc của nó có hạn, đối với một quyển Huyền kỹ cao giai thân pháp thì nó có chút thua kém, nhất là... lúc dò xét Thiên báo cốc Diệp Bạch chứng kiến huyền kỹ thân pháp của, Diệp Khổ, Đạm Thai Tử Nguyệt, Bách Hoa Thác bộ của La Long Hạc thì hắn mới biết rằng thân pháp của mình kém xa người này, Kiếm bộ có thể khiến hắn khắc địch chế thắng nhưng khi trở thành Huyền Sĩ thì bộ công pháp hôi giai đê cấp này không thể thỏa mãn được yêu cầu của hắn.

Lúc trước Diệp Bạch đã muốn nếu có thời gian sẽ đem quyển bí pháp Hoàng giai trung cấp Bàng Du quyết lấy được trên người Hàn Khôn mà học, chỉ có điều hắn vẫn một mực không có cơ hội. Đầu tiên Diệp Bạch phải trở vê gia tộc tham gia hội nghị, sau đó lại phải đi suốt đêm suốt ngày tới Cát thành, trên đường cũng không được yên tĩnh để tu luyện. Vừa vặn hôm nay ở trong cái hồ yên ắng này chẳng phải là có hội tốt nhất để tu luyện Bàng Du quyết hay sao?

Bên ngoài Diệp Bạch tuy ẩn nhẫn nhưng trong lòng hắn kỳ thật vô cùng tự ngạo, mặc dù bởi vì nguyên nhân phẩm giai công pháp của hắn thấp kém nên hắn phải thua ba người Đạm Thai Tử Nguyệt, Diệp Khổ và La Long Hạc nhưng bình thường hắn vẫn không hề nghĩ như vậy. Hôm nay có cơ hội Diệp Bạch làm sao có thể bỏ, nhất định hắn phải học được Bàng Du quyết này.

Đến lúc đó để xem Tử Di điện của Đạm Thai Tử Nguyệt, Súc Địa Thành Thốn của Diệp Khổ, Bách Hoa Di Bước của La Long Hạc lợi hại hay Bàng Du quyết của mình lợi hại.

Vừa nghĩ vậy, Diệp Bạch liền lập tức hạ quyết tâm, hắn phải nhân cơ hội này mà học Bàng Du quyết, nhất định phải học được huyền kỹ này, siêu việt hơn ba người kia, hơn nữa có thân pháp huyền kỹ lần này một khi cuộc tranh đấu ở Huyền Tông Huyệt truyền đến hắn thì hắn cũng có chút thực lực để bảo vệ.

Cho nên cái Bàng Du quyết này không thể không học, học càng sớm càng tốt.

Sau khi quyết định, Diệp Bạch liền tĩnh tâm lại nhắm mắt rồi hít thật sâu một hơi, sau đó hắn mới mở mắt, lật trang sách đầu tiên của Bàng Du quyết.

Hoàng giai trung cấp, thân pháp Huyền kỹ, Bàng Du quyết.

Trên trang thứ nhất có mười hai dòng chữ màu máu đỏ to lớn, ở phía trên ghi là:

- Ký bàng tiện vu thiên địa, miểu thương hải chi nhất túc.

Sau đó ở tờ giấy thứ hai bắt đầu xuyết hiện những dòng giới thiệu về Thân pháp huyền kỹ, trong đó viết, thân pháp này là do một vị lão nhân sáng chế, lão nhân này hàng ngày ở bên cạnh hồ nước, một hôm nhìn thấy những con phi trùng bay trên mặt nước, những chiếc lá trôi trên mặt đất. Vị lão nhân này nhận thấy vậy thì liền sáng tạo ra bộ thân pháp Huyền kỹ Bàng Du bộ.

Cho nên cái Bàng du bộ này là một bộ pháp vô cùng lạ, là một trong số ít bộ pháp chiến đấu trên mặt nước. Bộ pháp này chỉ có cách luyện tới tận cùng, luyện tới đại thành thì mới có thể thi triển ở trên mặt nước giống như trên đất bằng, ngự phong như nước, ngự thủy như gió. Ở trên mặt nước lúc nào cũng có thể đạp nước mà đi, thân hình nhẹ như chim yến, mỗi lần sử dụng đều nhẹ nhàng lướt qua, đứng vững như trên đất bằng. Ngự phong như đi trên mặt nước, thân hình di động chuyển người tự nhiên, tinh diệu vô cùng.

Lật đến trang thứ ba quả nhiên xuất hiện phương pháp tu luyện Bàng Du quyết này, phương pháp đó chính là đóng mười hai cái cọc tại những phương vị đặc biệt trong dòng nước, thấp hơn nước một thước, đi lên trên đó đến khi nào có thể đi nhanh như gió, nhắm mắt cũng có thể đi được thì loại bỏ những cọc gỗ mà đạp thủy mà đi, ngự thủy giống như ngự phong, lúc đó sẽ có một chút thành tựu và sẽ tu luyện những bí kíp thân pháp. Chỉ đến khi đạt tới cảnh giới đạp nước mà đi mới có thể tu luyện bộ pháp, thân pháp Bàng Du quyết.

Điều này khiến cho Diệp Bạch bắt đầu bối rối, hắn đứng trên đỉnh núi, chặt lấy mười hai cây gỗ thô to, cắt đứt từng cành lá trong đó, sau đó hắn cắm vào trong hồ nước rồi bắt đầu tu luyện. Bởi vì hắn đã có Kiếm bộ làm cơ sở cho nên đạp gô này chỉ đến nửa ngày là học được. Mỗi khi đến những nơi mà có dòng nước chảy, Diệp Bạch cảm thấy không ổn liền đem Huyền khí truyền vào mũi chân, lướt thẳng qua làn nước, cuối cùng cũng đã thành công.

Sau đó hắn bắt đầu rút cọc gỗ ra, tu luyện thân pháp lướt nước chân chính. Những ngày đầu tiên, Diệp Bạch bị rớt xuống hồ nước cả trăm lần, mỗi lần bước vào là mỗi lần thất bại, cả người rơi ùm một cái, rớt vào trong mặt nước. Về sau hắn suy nghĩ ra một biện pháp, cột hai đầu cành cây lên chân, ở trong hồ nước mà phi hành, dần dần hắn bắt đầu nắm được pháp quyết,dễ dàng hơn trước kia rất nhiều. Mà cành cây khiến hắn hành động dễ dàng hơn, cứ như vậy hắn dùng biện pháp này tu luyện trên mặt nước, tu thất bại nhiều lần nhưng cuối cùng cũng có thể cố gắng ở đó trong một thời gian ngắn, tuy hiện tại chưa được nhưng chỉ cần cố gắng thì nhất định sẽ thành công.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện