Vợ Ơi! Về Nhanh

Chương 12



- Tôi... Tôi đói bụng, thấy nhà cô có trứng nên tôi nấu cháo trứng. Cô... Cô ăn không?

- Tổng giám đốc, anh đang nói gì vậy?

- À... Ờ... Thì. Không phải. Tôi thấy cô đau dạ dày nên nấu cháo cho cô.

- Vậy ạ. Tôi... Tôi cảm ơn anh

Cô đứng hình mất mấy giây. Gì chứ, tổng giám đốc lại nấu cháo cho nhân viên. Kiếp trước cô tích nhiều phúc đức lắm sao?

- Cháo chín rồi, cô ăn đi. Tôi về...

- Anh nấu nhiều quá. Tôi ăn không hết... Hay anh ở lại ăn cháo rồi hẳn về...

- Vậy cũng được.

- Vậy anh ra bàn ngồi trước đi. Tôi dọn chén

Anh đi ra gần đến bàn thì nghe có tiếng cô vọng ra

- Anh đi rửa tay rồi cởi tạp dề ra đi

Quên mất, sao anh lại quên cởi tạp dề ra thế này. Còn là tạp dề Đô rê mon. Nhìn anh thế này ai biết anh là tổng giám đốc của một tập đoàn chứ.

Anh rửa tay xong cũng là lúc cô dọn xong bàn ăn. Nói đến bàn ăn người ta sẽ nghĩ đến một bàn ăn thịnh soạn có đầy đủ các loại thức ăn. Nhưng không, bàn ăn của anh và cô chỉ có một nồi cháo cùng với hai cái chén và hai cái muỗng. Cô múc cho anh một chén đầy. Anh ăn vào một muỗng. Trời ạ, đây là cháo trứng hay gì vậy? Khó nuốt quá. Nhìn sang lại thấy cô trang ăn rất ngon lành

- Cô không cảm thấy cháo có gì đó lạ lạ sao?

- Không. Tôi cảm thấy bình thường mà.

Như vậy mà cô bảo là bình thường. Khẩu vị cô cũng lạ lắm. Hay là do cô đói quá nên ăn gì cũng cảm thấy ngon. Đúng rồi. Chắc chắn là như vậy. Nếu không ai lại ăn nổi nồi cháo này. Nhưng anh xin cam đoan, ban nãy anh nấu cháo vô cùng sạch sẽ. Chỉ là không biết nêm nếm nên vị mới lạ thôi. Ăn vào tuyệt đối không sao.

- Anh sao vậy? Không phải lúc nãy nói đói bụng sao. Sao ăn một muỗng rồi thôi?

- À, tôi chỉ nói vậy thôi. Chứ tôi không đói. Cô ăn nhiều một chút...

Có một chuyện cứ làm anh thắc mắc mãi nhưng không biết có nên hỏi cô hay không. Cuối cùng, anh vẫn quyết định nói ra

- Tôi thấy trong ngăn tủ của cô có quần áo trẻ con. Ngoài giờ làm việc thì cô còn may quần áo trẻ con à?

- Đó là quần áo của con gái tôi. Có phải anh ngạc nhiên vì tôi đã có con rồi không?

- Ờ... Có tôi có ngạc nhiên

Ngạc nhiên gì ở đây, con gái hai người đang được anh nuôi dưỡng mà.

- Nhưng con bé không sống với tôi, con bé sống với ba nó. Có lẽ nó không biết mặt tôi nữa

- Tôi có thể tò mò hỏi cô là tại sao không?

Cô cười và kể cho anh nghe một câu chuyện. Hơn năm năm trước, khi cô còn là một sinh viên. Bạn cô thất tình nên đã rủ cô đi bar. Vì cô say rượu nên đã qua đêm với một người đàn ông lạ không rõ bao nhiêu tuổi, làm nghề gì, thậm chí tên gì cô cũng không biết, chỉ nhớ man mác khuôn mặt của người đàn ông nọ. Sau đó cô không quan tâm nhiều đến chuyện đó. Vì ở thời đại này, đó cũng không phải là chuyện hiếm hoi gì. Mãi đến ba tháng sau, cô biết được mình đã có thai. Cô không biết nên làm sao? Lúc bác sĩ hỏi cô muốn giữ hay phá thì cô đã không ngần ngại mà chọn giữ. Vì cô không nỡ, con cô không có tội. Nhưng với những đồng lương của việc bán thời gian thì cô làm sao có thể đảm bảo được vừa đi học, vừa gửi tiền về quê cho mẹ chữa bệnh và vừa nuôi con một mình? Vì vậy mà cô viết đơn xin thôi học... Trong một lần tình cờ cô biết được hoàn cảnh của người đàn ông nọ khá giả và điều quan trọng là anh ấy chưa có gia đình nên cô quyết định giao con cho người đàn ông đó. Và đúng như những gì cô mong đợi, người đàn ông đó rất yêu thương đứa trẻ...

- Nếu hoàn cảnh cô khó khăn vậy tại sao cô được du học bên Mỹ

Anh kiên nhẫn ngồi nghe. Hôm nay anh nhất định phải giải quyết khúc mắc năm năm qua

- Tôi tình cờ cứu được một người con lai nên gia đình họ trả ơn tôi bằng việc bảo lãnh tôi sang Mỹ du học

Thì ra là như vậy. Không uổng công bao lâu nay anh chọn cách tin tưởng cô.

- Vậy cô đã có việc làm ổn định rồi, sao không đón mẹ cô lên để bà sống chung với cô?

- Bà ấy mất rồi. Mất từ năm năm trước. Tôi sinh con được vài tháng thì bà ấy cũng mất. Trên đời này, ngoại trừ đứa con mà tôi đã bỏ rơi từ khi mới lọt lòng thì tôi không còn người thân nào nữa.

- Tôi xin lỗi, tôi không biết...

- Không sao đâu ạ. Chuyện cũ cả rồi.

Năm năm trước là anh, anh đã phá hủy cuộc sống bình yên của một người. Anh thất sự cảm thấy cảm thấy có lỗi. Phải làm sao để bù đắp cho cô đây?

- Vậy cô có ý định nhận lại đứa con đó không?

- Anh nghĩ tôi có tư cách để nhận lại con mình sao? Là tôi, tôi đã bỏ rơi nó, thậm chí nó còn không biết sữa mẹ vị gì.

Nói đến đây bất giác nước mắt cô lại rơi. Anh nhìn thấy mà đau lòng.

- Cô cảm thấy ray rứt nhiều như vậy sao?

- Một người mẹ bỏ rơi con mình thì không thể hạnh phúc được. Tôi nghĩ họ sẽ không cho tôi nhận lại con mình. Chính tôi còn không thể chấp nhận được việc một người phụ nữ lại bỏ rơi con mình...

- Nếu tôi nói tôi đồng ý cho em nhận lại con thì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện