Việt Ma Tân Lục
Quyển 2 - Chương 6: Đêm trong căn nhà gỗ
Trời vừa mới sập tối thì may thay Gia Huy và Lan Phương cũng tìm thấy một căn nhà nhỏ ven đường, tựa lưng vào một mỏm núi đá hiểm trở. Trên đỉnh núi lừng lững một thân cây cổ thụ mà Gia Huy cũng chẳng nhìn rõ ra cây gì, vì trời đã quá tối. Chỉ thấy cái cây có hình dáng kỳ dị, vươn những cành khẳng khiu ra, nếu người yếu bóng vía mà thấy, ắt phải rùng mình.
Lan Phương cứ nhìn chằm chằm, không rời mắt khỏi cái cây ấy.
– Cô đang nhìn cái gì mà chăm chú thế? – Gia Huy thắc mắc. – Đằng kia có một ngôi nhà. Chúng ta tới hỏi thăm xem sao!
Anh trỏ tay về phía căn nhà nhỏ lúp xúp chỗ mỏm núi. Nếu nhìn kỹ từ những khoang cửa sổ đang mở, có thể nhìn thấy thứ ánh sáng lập lòe được thắp lên từ đèn dầu. Xung quanh không còn ngôi nhà nào khác nữa. Thông thường, người dân nơi đây sẽ sống trong thung lũng, hoặc ở những sườn đồi thấp.
– Không có gì! – Lan Phương giật mình, đánh trống lảng. – Chúng ta vào xem có nhờ tá túc đêm nay được không.
Cả hai xuôi xuống một cái dốc nhỏ, men theo một con đường mòn chạy qua cánh đồng lúa dẫn thẳng tới ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà sàn nhỏ, loại nhà sàn đặc trưng của người dân tộc nơi đây. So với những ngôi nhà sàn lớn mà Gia Huy từng thấy thì ngôi nhà này nhỏ hơn rất nhiều, mặt trước chỉ có hai khung cửa sổ nhìn thẳng xuống cánh đồng.
Trên nhà im lặng. Hai người ở dưới, gọi với lên. Gọi tới lần thứ ba thì mới có người mở cửa, đi xuống. Đó là một bé gái có gương mặt xinh xắn, đôi mắt mở to. Gia Huy lên tiếng hỏi. Trong ánh sáng nhờ nhờ hắt xuống từ phía trên khoang nhà, bé gái nhỏ nhìn hai người chằm chằm, nhưng không nói gì. Một lát sau, nó gọi vống lên bằng tiếng dân tộc. Sau đó, trên nhà có tiếng bước chân, hết sức chậm rãi. Một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi đi ra, trên tay cầm theo cây đèn dầu. Ánh sáng phản chiếu rõ những nếp nhăn trên gương mặt bà cụ, cùng đôi mắt đùng đục. Trên đầu bà đội một chiếc khăn chít màu trắng.
– Ai ở dưới đó đấy? – Giọng bà trầm đục cất lên.
Lan Phương thấy thế bèn nhanh nhảu trả lời.
– Cháu chào cụ ạ! Bọn cháu từ dưới xuôi lên đây, nhưng lạc đường, đợi mãi không thấy có xe lên Nà Hạ nên mạn phép vào đây hỏi thăm cụ, cho chúng cháu tá túc một đêm được không ạ?
Bà cụ im lặng, ra hiệu cho đứa bé đi lên nhà. Gia Huy thầm nghĩ, có phải Lan Phương nói quá nhanh và quá dài nên bà cụ không hiểu hết những gì cô đang muốn diễn đạt!?
– Vậy hử! Cô, cậu lên nhà đi! – May thay, bà cụ đã lên tiếng ngay sau đó.
Hai người theo bà cụ lên nhà. Ở giữa nhà, một cái khuôn vuông lớn quây tròn thành cái bếp, trên gác bếp được cố định bằng bốn sợi dây treo thòng xuống hòng giữ thăng bằng. Trên cái gác chất cơ man nào là ống nứa, lạt buộc và thậm chí cả những bắp ngô đã héo quắt. Đây được coi là cái bếp truyền thống của người dân tộc Mường. Hai người ngồi xuống, thưa chuyện.
– Chúng cháu dưới xuôi lên đây, tìm vào vùng Nà Hạ! Nhưng trời tối quá không có xe lên đó. – Lan Phương phân trần.
– Ra thế! Cô cậu cứ ở lại đây đêm nay đi. Tôi chỉ có một mình với đứa cháu thôi. Để lát tôi dặn nó dọn chăn mền cho cô cậu. – Bà lão nói.
– Cháu cảm ơn cụ ạ! – Hai người đồng thanh nói.
– Mà hai cô, cậu lên Nà Hạ có việc gì đấy? – Bà cụ tò mò hỏi.
Lan Phương định nói gì đó, nhưng ngừng lại như chợt nhớ ra chuyện gì nên thôi. Thấy thế, Gia Huy bèn đỡ lời.
– Dạ! Chúng cháu chỉ lên đây đi thăm thú thôi ạ!
Bà cụ đăm chiêu nhưng sau đó không nói thêm gì nữa mà dặn ngay đứa cháu nhỏ chuẩn bị mùng mền để hai người lạ nghỉ ngơi. Khoang bên ngoài nhà rộng, có thể đặt được hai chiếc giường lớn, đứa bé tuy ít tuổi nhưng làm việc thoăn thoắt, nhanh nhẹn. Một lát sau, hai chiếc chiếu kèm mền đã được trải ra, tươm tất.
– Ở đây, chúng tôi thường đi ngủ sớm lắm. – Bà lão dặn dò. – Cô cậu cũng thế nhé! Ngủ sớm đi rồi mai còn lên đường.
Bà cụ dặn rồi kêu đứa nhỏ đi vào buồng trong. Chỉ còn Gia Huy và Lan Phương ở khoang ngoài. Vì cả hai đã thấm mệt sau một ngày dài nên chẳng ai nói với ai câu nào mà tự động nằm xuống rồi đi ngủ. Khoang nhà rộng, hai chiếc chiếu đặt ở mỗi góc khác nhau. Gia Huy nằm xuống thì ngủ ngáy ngon lành. Còn Lan Phương trằn trọc mãi vẫn chẳng tài nào ngủ được, có lẽ không quen chỗ. Mãi tới khi gà gáy canh hai thì cô mới thiu thiu ngủ, nhưng vừa chợp mắt lại nghe tiếng ai đó văng vẳng cất lên từ dưới nhà, kèm theo những tiếng kêu lục tục nghe đến buồn cười. Trời chưa rạng sáng mà đã có người đi làm đồng rồi sao!?
Lan Phương nhỏm dậy, nhìn quanh. Ngoài trời vẫn tối đen như mực. Bên cạnh, Gia Huy đang say giấc, gương mặt điềm tĩnh phản chiếu với ánh đèn dầu trông hết sức bình yên. Lan Phương khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, một giọng nói kỳ lạ vang lên từ dưới nhà khiến cô giật thột, hốt hoảng. Gương mặt tái mét, sau gáy thấy lành lạnh.
– Mế ơi! Mế ơi!
Gọi tới lần thứ ba thì Lan Phương đứng dậy, tiện tay cầm đèn dầu đi ra ngoài cửa, nhưng vừa mới ra ngoài thì đèn vụt tắt vì cơn gió vô tình thổi qua. Nhìn xuống dưới hiên nhà, cô lại chẳng thấy ai. Lan Phương sinh nghi, nhưng với bản tính tò mò của mình, cô vẫn dò dẫm đi xuống. Tịnh không một bóng người. Lại nhìn về phía đồng ruộng, mọi thứ vẫn vắng lặng như tờ. Cuối cùng, Lan Phương quyết định đi lên nhà, cố gắng ngủ cho bằng được. Chắc chỉ là mộng mị thôi, Lan Phương thầm nhủ, thi thoảng cô vẫn hay bị thế này mà.
Nhưng vừa thiu thiu ngủ, giọng nói đó lại một lần nữa vang lên. Lạ thay, lần này Lan Phương nghe rõ mồn một, không sót một từ nào.
– Mế ơi! Mế ơi! Dậy đi! Dậy đi… thôn[1] bảo cái này này…
Đó là một giọng nữ trung, nghe tha thiết vô cùng. Theo phản xạ, Lan Phương một lần nữa châm đèn, đi xuống. Cô hơi sợ nhưng vẫn không dám đánh thức Gia Huy dậy, dù có là ma quỷ thì cô cũng phải tìm hiểu rõ ngọn ngành!
Ra đến cửa, đèn trên tay Lan Phương lại vụt tắt như lần trước. Lạ thay! Lan Phương thầm nghĩ, rồi bỏ cây đèn, đi xuống. Vẫn không thấy gì cả!
Cô đi quanh khoảng sân nhỏ dưới nhà, nhìn ngó xung quanh nhưng mọi thứ vẫn hết sức im lìm. Đúng lúc đang định trở lên trên nhà, Lan Phương đột nhiên thấy một bóng người, tay cầm dao, cứ thế chặt vào một bên thang, vừa chặt vừa than thở điều gì đó bằng tiếng của dân tộc nơi đây, nghe ai oán vô cùng.
Lan Phương bụm miệng lại, kinh hãi, mọi tế bào trong người như đông cứng. Tiếng than thở vừa dứt thì người phụ nữ đó cũng dừng lại; rồi từ từ ngước lên nhìn thẳng vào Lan Phương. Trên gương mặt trắng nhách, hai hốc mắt không tròng trông đen nhánh, sâu hút. Cái khuôn miệng méo xệch ngoác lớn, quát ra từng tràng âm thanh kinh hãi như bị bóp méo đi bởi sức mạnh thần bí.
“CÚT TTTT… ĐIIIII! CÚT NGAYYYY KHỎI ĐÂYYYY…!”
Lan Phương bàng hoàng, chân tê dại khiến cô không thể giữ thăng bằng được nữa mà ngã ngửa về phía sau. Đau điếng. Mắt mờ nhòa. Nhưng lạ thay, khi mọi giác quan trở lại, Lan Phương nhìn thấy mình đang nằm sõng soài trên nền nhà sàn lạnh ngắt. Ánh đèn dầu vẫn le lói bên chiếc ghế gần bếp, còn Gia Huy vẫn đang ngủ hết sức ngon lành. Rồi Lan Phương tự hỏi, người phụ nữ đó là ai? Tại sao, trên gương mặt cô ta lại hằn những vết hận thù?
***
Tới sáng sớm, Lan Phương vẫn chưa khỏi bàng hoàng bởi giấc mộng kinh hãi đêm qua. Không hẳn là một giấc mộng, bởi lẽ mọi cảm giác, mọi hình ảnh mà cô nhìn thấy vào đêm qua đều hiện lên rất chân thật. Đôi khi, linh hồn của những người đã chết vẫn hay đi vào giấc mơ để báo mộng cho những người con sống, thậm chí là quay trở lại để cảnh báo họ về tai ương sắp tới.
– Cô cậu đêm qua ngủ ngon chứ! – Bà lão nhìn Lan Phương và Gia Huy, hỏi. – Lát sang đường, là có xe lam đi lên Nà Hạ đấy!
– Cháu cảm ơn bà. – Gia Huy nói. – Hôm qua cháu ngủ cũng ngon ạ!
“Còn mình thì gần như thức trắng cả đêm”, Lan Phương im lặng, âm thầm tự mỉa mai. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, cô lên tiếng đặng hỏi bà cụ.
– Nhà cụ ở gần đây còn có ai nữa không ạ?
Bà cụ nhìn Lan Phương, thoáng ngạc nhiên, rồi mới từ tốn trả lời.
– Chỉ có mình nhà tôi ở khu gần đường quốc lộ thôi! Hầu như mọi người đều ở tập trung sâu trong thung lũng. Mà cô có chuyện gì sao? – Bà cụ hỏi lại, tránh ánh mắt trực diện của Lan Phương, như đang muốn che giấu ẩn tình gì đó.
Lan Phương cũng chẳng muốn giấu giếm gì thêm nữa nên thú thật với bà cụ.
– Chẳng là đêm hôm qua cháu có nhìn thấy một người phụ nữ, ngồi ngay ở đây này. – Lan Phương nói rồi trỏ tay ra ngoài cầu thang. – Cô ta cứ ngồi đó, dùng dao rồi chém vào đây. Nhưng rồi…
Lan Phương ngập ngừng, thoáng khiếp hãi hiện nhanh trên gương mặt có phần tiều tụy vì thiếu ngủ của cô. Những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ đêm qua lại hiện nhanh về tâm trí, gương mặt méo xệch, khuôn miệng đầy cát, tiếng thét lớn man rợ… Tất cả mọi thứ!
– Này cô sao thế? – Bà cụ thấy lạ nên lên tiếng hỏi.
– Rõ ràng người phụ nữ đó là người vùng này. Cháu nhận ra trang phục của cô ấy. Rồi hàng loạt những hình ảnh quái dị nữa.
Bà lão lắc đầu, như một lần nữa muốn khẳng định rằng, tất cả những gì mà Lan Phương vừa mới kể, rốt cuộc chỉ là một cơn ác mộng, không hơn.
– Đã bảo là chỉ có tôi với đứa cháu ở đây thôi mà! Có còn ai nữa đâu, chắc do mệt quá nên cô mê sảng đó thôi. Thi thoảng tôi vẫn hay bị thế. Còn những vết chém này là do cháu tôi nghịch ấy mà.
Nghe bà cụ nhắc tới đứa nhỏ, Gia Huy mới để ý thấy sự vắng bóng của nó. Anh nhìn lên nhà, cả hai khoang đều trống không.
– Cháu của bà đâu ạ! Không thấy cô bé nữa.
– Ôi, thôi chết. Chắc nó lại ra vườn sau chơi rồi. Cô cậu đi nhé! Tôi không tiễn nữa đâu.
– Dạ! Chào bà! – Lan Phương đáp lại, cũng không muốn đôi co với bà cụ thêm nữa về chuyện hôm qua, vì còn nhiều việc khác để làm.
Như cảm nhận được điều bất thường, Gia Huy cố ngoái đầu nhìn theo bóng lưng bà cụ cho tới khi khuất sau bụi bương. Nhưng, sau nhà bà cụ không hề có vườn tược gì mà! Gia Huy đi theo, chỉ nhìn thấy những bụi dương xỉ rậm rạp chen lẫn cây dây leo không rõ tên.
– Có chuyện gì thế? – Lan Phương hỏi.
– Bà cụ bảo có vườn sau nhà nhưng lại không thấy đâu. Lạ lắm!
Gia Huy quay lại đáp. Nói rồi, anh lẳng lặng đi vòng ra sau nhà, Lan Phương nghi ngại ngùng nhưng cũng miễn cưỡng đi theo. Sương vẫn chưa tan hẳn, lẩn vẩn trên những tán lá rậm rạp.
– Cụ ơi! – Gia Huy cất tiếng gọi, nhưng đáp lại anh chỉ là sự lặng im, rợn người.
Liều mình vòng qua bụi cây bương, và trên vài khoảng đất trống, Gia Huy chỉ nhìn thấy những nấm mồ nho nhỏ vẫn còn mới, vài cây hương cháy dở như vừa mới được ai cắm lên. Anh loạng choạng. Quay lại, phía sau, Lan Phương mặt cắt không còn một giọt máu. Trở ra ngoài nhìn lên trên nhà, cả hai chỉ thấy một gian nhà tồi tàn, không có bếp, tro xương động vật vương vãi, phía trên mạng nhện phủ kín.
Không thể ở lại đây thêm nữa, Gia Huy và Lan Phương mau chóng rời khỏi căn nhà giờ đã là ngôi nhà hoang. May thay, một chiếc xe lam cùng hướng đang chạy tới
[1] Trong tiếng Mường có nghĩa là cháu (từ chỉ chung).
Lan Phương cứ nhìn chằm chằm, không rời mắt khỏi cái cây ấy.
– Cô đang nhìn cái gì mà chăm chú thế? – Gia Huy thắc mắc. – Đằng kia có một ngôi nhà. Chúng ta tới hỏi thăm xem sao!
Anh trỏ tay về phía căn nhà nhỏ lúp xúp chỗ mỏm núi. Nếu nhìn kỹ từ những khoang cửa sổ đang mở, có thể nhìn thấy thứ ánh sáng lập lòe được thắp lên từ đèn dầu. Xung quanh không còn ngôi nhà nào khác nữa. Thông thường, người dân nơi đây sẽ sống trong thung lũng, hoặc ở những sườn đồi thấp.
– Không có gì! – Lan Phương giật mình, đánh trống lảng. – Chúng ta vào xem có nhờ tá túc đêm nay được không.
Cả hai xuôi xuống một cái dốc nhỏ, men theo một con đường mòn chạy qua cánh đồng lúa dẫn thẳng tới ngôi nhà. Đó là một ngôi nhà sàn nhỏ, loại nhà sàn đặc trưng của người dân tộc nơi đây. So với những ngôi nhà sàn lớn mà Gia Huy từng thấy thì ngôi nhà này nhỏ hơn rất nhiều, mặt trước chỉ có hai khung cửa sổ nhìn thẳng xuống cánh đồng.
Trên nhà im lặng. Hai người ở dưới, gọi với lên. Gọi tới lần thứ ba thì mới có người mở cửa, đi xuống. Đó là một bé gái có gương mặt xinh xắn, đôi mắt mở to. Gia Huy lên tiếng hỏi. Trong ánh sáng nhờ nhờ hắt xuống từ phía trên khoang nhà, bé gái nhỏ nhìn hai người chằm chằm, nhưng không nói gì. Một lát sau, nó gọi vống lên bằng tiếng dân tộc. Sau đó, trên nhà có tiếng bước chân, hết sức chậm rãi. Một bà cụ khoảng bảy mươi tuổi đi ra, trên tay cầm theo cây đèn dầu. Ánh sáng phản chiếu rõ những nếp nhăn trên gương mặt bà cụ, cùng đôi mắt đùng đục. Trên đầu bà đội một chiếc khăn chít màu trắng.
– Ai ở dưới đó đấy? – Giọng bà trầm đục cất lên.
Lan Phương thấy thế bèn nhanh nhảu trả lời.
– Cháu chào cụ ạ! Bọn cháu từ dưới xuôi lên đây, nhưng lạc đường, đợi mãi không thấy có xe lên Nà Hạ nên mạn phép vào đây hỏi thăm cụ, cho chúng cháu tá túc một đêm được không ạ?
Bà cụ im lặng, ra hiệu cho đứa bé đi lên nhà. Gia Huy thầm nghĩ, có phải Lan Phương nói quá nhanh và quá dài nên bà cụ không hiểu hết những gì cô đang muốn diễn đạt!?
– Vậy hử! Cô, cậu lên nhà đi! – May thay, bà cụ đã lên tiếng ngay sau đó.
Hai người theo bà cụ lên nhà. Ở giữa nhà, một cái khuôn vuông lớn quây tròn thành cái bếp, trên gác bếp được cố định bằng bốn sợi dây treo thòng xuống hòng giữ thăng bằng. Trên cái gác chất cơ man nào là ống nứa, lạt buộc và thậm chí cả những bắp ngô đã héo quắt. Đây được coi là cái bếp truyền thống của người dân tộc Mường. Hai người ngồi xuống, thưa chuyện.
– Chúng cháu dưới xuôi lên đây, tìm vào vùng Nà Hạ! Nhưng trời tối quá không có xe lên đó. – Lan Phương phân trần.
– Ra thế! Cô cậu cứ ở lại đây đêm nay đi. Tôi chỉ có một mình với đứa cháu thôi. Để lát tôi dặn nó dọn chăn mền cho cô cậu. – Bà lão nói.
– Cháu cảm ơn cụ ạ! – Hai người đồng thanh nói.
– Mà hai cô, cậu lên Nà Hạ có việc gì đấy? – Bà cụ tò mò hỏi.
Lan Phương định nói gì đó, nhưng ngừng lại như chợt nhớ ra chuyện gì nên thôi. Thấy thế, Gia Huy bèn đỡ lời.
– Dạ! Chúng cháu chỉ lên đây đi thăm thú thôi ạ!
Bà cụ đăm chiêu nhưng sau đó không nói thêm gì nữa mà dặn ngay đứa cháu nhỏ chuẩn bị mùng mền để hai người lạ nghỉ ngơi. Khoang bên ngoài nhà rộng, có thể đặt được hai chiếc giường lớn, đứa bé tuy ít tuổi nhưng làm việc thoăn thoắt, nhanh nhẹn. Một lát sau, hai chiếc chiếu kèm mền đã được trải ra, tươm tất.
– Ở đây, chúng tôi thường đi ngủ sớm lắm. – Bà lão dặn dò. – Cô cậu cũng thế nhé! Ngủ sớm đi rồi mai còn lên đường.
Bà cụ dặn rồi kêu đứa nhỏ đi vào buồng trong. Chỉ còn Gia Huy và Lan Phương ở khoang ngoài. Vì cả hai đã thấm mệt sau một ngày dài nên chẳng ai nói với ai câu nào mà tự động nằm xuống rồi đi ngủ. Khoang nhà rộng, hai chiếc chiếu đặt ở mỗi góc khác nhau. Gia Huy nằm xuống thì ngủ ngáy ngon lành. Còn Lan Phương trằn trọc mãi vẫn chẳng tài nào ngủ được, có lẽ không quen chỗ. Mãi tới khi gà gáy canh hai thì cô mới thiu thiu ngủ, nhưng vừa chợp mắt lại nghe tiếng ai đó văng vẳng cất lên từ dưới nhà, kèm theo những tiếng kêu lục tục nghe đến buồn cười. Trời chưa rạng sáng mà đã có người đi làm đồng rồi sao!?
Lan Phương nhỏm dậy, nhìn quanh. Ngoài trời vẫn tối đen như mực. Bên cạnh, Gia Huy đang say giấc, gương mặt điềm tĩnh phản chiếu với ánh đèn dầu trông hết sức bình yên. Lan Phương khẽ mỉm cười, nhưng ngay sau đó, một giọng nói kỳ lạ vang lên từ dưới nhà khiến cô giật thột, hốt hoảng. Gương mặt tái mét, sau gáy thấy lành lạnh.
– Mế ơi! Mế ơi!
Gọi tới lần thứ ba thì Lan Phương đứng dậy, tiện tay cầm đèn dầu đi ra ngoài cửa, nhưng vừa mới ra ngoài thì đèn vụt tắt vì cơn gió vô tình thổi qua. Nhìn xuống dưới hiên nhà, cô lại chẳng thấy ai. Lan Phương sinh nghi, nhưng với bản tính tò mò của mình, cô vẫn dò dẫm đi xuống. Tịnh không một bóng người. Lại nhìn về phía đồng ruộng, mọi thứ vẫn vắng lặng như tờ. Cuối cùng, Lan Phương quyết định đi lên nhà, cố gắng ngủ cho bằng được. Chắc chỉ là mộng mị thôi, Lan Phương thầm nhủ, thi thoảng cô vẫn hay bị thế này mà.
Nhưng vừa thiu thiu ngủ, giọng nói đó lại một lần nữa vang lên. Lạ thay, lần này Lan Phương nghe rõ mồn một, không sót một từ nào.
– Mế ơi! Mế ơi! Dậy đi! Dậy đi… thôn[1] bảo cái này này…
Đó là một giọng nữ trung, nghe tha thiết vô cùng. Theo phản xạ, Lan Phương một lần nữa châm đèn, đi xuống. Cô hơi sợ nhưng vẫn không dám đánh thức Gia Huy dậy, dù có là ma quỷ thì cô cũng phải tìm hiểu rõ ngọn ngành!
Ra đến cửa, đèn trên tay Lan Phương lại vụt tắt như lần trước. Lạ thay! Lan Phương thầm nghĩ, rồi bỏ cây đèn, đi xuống. Vẫn không thấy gì cả!
Cô đi quanh khoảng sân nhỏ dưới nhà, nhìn ngó xung quanh nhưng mọi thứ vẫn hết sức im lìm. Đúng lúc đang định trở lên trên nhà, Lan Phương đột nhiên thấy một bóng người, tay cầm dao, cứ thế chặt vào một bên thang, vừa chặt vừa than thở điều gì đó bằng tiếng của dân tộc nơi đây, nghe ai oán vô cùng.
Lan Phương bụm miệng lại, kinh hãi, mọi tế bào trong người như đông cứng. Tiếng than thở vừa dứt thì người phụ nữ đó cũng dừng lại; rồi từ từ ngước lên nhìn thẳng vào Lan Phương. Trên gương mặt trắng nhách, hai hốc mắt không tròng trông đen nhánh, sâu hút. Cái khuôn miệng méo xệch ngoác lớn, quát ra từng tràng âm thanh kinh hãi như bị bóp méo đi bởi sức mạnh thần bí.
“CÚT TTTT… ĐIIIII! CÚT NGAYYYY KHỎI ĐÂYYYY…!”
Lan Phương bàng hoàng, chân tê dại khiến cô không thể giữ thăng bằng được nữa mà ngã ngửa về phía sau. Đau điếng. Mắt mờ nhòa. Nhưng lạ thay, khi mọi giác quan trở lại, Lan Phương nhìn thấy mình đang nằm sõng soài trên nền nhà sàn lạnh ngắt. Ánh đèn dầu vẫn le lói bên chiếc ghế gần bếp, còn Gia Huy vẫn đang ngủ hết sức ngon lành. Rồi Lan Phương tự hỏi, người phụ nữ đó là ai? Tại sao, trên gương mặt cô ta lại hằn những vết hận thù?
***
Tới sáng sớm, Lan Phương vẫn chưa khỏi bàng hoàng bởi giấc mộng kinh hãi đêm qua. Không hẳn là một giấc mộng, bởi lẽ mọi cảm giác, mọi hình ảnh mà cô nhìn thấy vào đêm qua đều hiện lên rất chân thật. Đôi khi, linh hồn của những người đã chết vẫn hay đi vào giấc mơ để báo mộng cho những người con sống, thậm chí là quay trở lại để cảnh báo họ về tai ương sắp tới.
– Cô cậu đêm qua ngủ ngon chứ! – Bà lão nhìn Lan Phương và Gia Huy, hỏi. – Lát sang đường, là có xe lam đi lên Nà Hạ đấy!
– Cháu cảm ơn bà. – Gia Huy nói. – Hôm qua cháu ngủ cũng ngon ạ!
“Còn mình thì gần như thức trắng cả đêm”, Lan Phương im lặng, âm thầm tự mỉa mai. Rồi như sực nhớ ra chuyện gì, cô lên tiếng đặng hỏi bà cụ.
– Nhà cụ ở gần đây còn có ai nữa không ạ?
Bà cụ nhìn Lan Phương, thoáng ngạc nhiên, rồi mới từ tốn trả lời.
– Chỉ có mình nhà tôi ở khu gần đường quốc lộ thôi! Hầu như mọi người đều ở tập trung sâu trong thung lũng. Mà cô có chuyện gì sao? – Bà cụ hỏi lại, tránh ánh mắt trực diện của Lan Phương, như đang muốn che giấu ẩn tình gì đó.
Lan Phương cũng chẳng muốn giấu giếm gì thêm nữa nên thú thật với bà cụ.
– Chẳng là đêm hôm qua cháu có nhìn thấy một người phụ nữ, ngồi ngay ở đây này. – Lan Phương nói rồi trỏ tay ra ngoài cầu thang. – Cô ta cứ ngồi đó, dùng dao rồi chém vào đây. Nhưng rồi…
Lan Phương ngập ngừng, thoáng khiếp hãi hiện nhanh trên gương mặt có phần tiều tụy vì thiếu ngủ của cô. Những hình ảnh kinh hoàng trong giấc mơ đêm qua lại hiện nhanh về tâm trí, gương mặt méo xệch, khuôn miệng đầy cát, tiếng thét lớn man rợ… Tất cả mọi thứ!
– Này cô sao thế? – Bà cụ thấy lạ nên lên tiếng hỏi.
– Rõ ràng người phụ nữ đó là người vùng này. Cháu nhận ra trang phục của cô ấy. Rồi hàng loạt những hình ảnh quái dị nữa.
Bà lão lắc đầu, như một lần nữa muốn khẳng định rằng, tất cả những gì mà Lan Phương vừa mới kể, rốt cuộc chỉ là một cơn ác mộng, không hơn.
– Đã bảo là chỉ có tôi với đứa cháu ở đây thôi mà! Có còn ai nữa đâu, chắc do mệt quá nên cô mê sảng đó thôi. Thi thoảng tôi vẫn hay bị thế. Còn những vết chém này là do cháu tôi nghịch ấy mà.
Nghe bà cụ nhắc tới đứa nhỏ, Gia Huy mới để ý thấy sự vắng bóng của nó. Anh nhìn lên nhà, cả hai khoang đều trống không.
– Cháu của bà đâu ạ! Không thấy cô bé nữa.
– Ôi, thôi chết. Chắc nó lại ra vườn sau chơi rồi. Cô cậu đi nhé! Tôi không tiễn nữa đâu.
– Dạ! Chào bà! – Lan Phương đáp lại, cũng không muốn đôi co với bà cụ thêm nữa về chuyện hôm qua, vì còn nhiều việc khác để làm.
Như cảm nhận được điều bất thường, Gia Huy cố ngoái đầu nhìn theo bóng lưng bà cụ cho tới khi khuất sau bụi bương. Nhưng, sau nhà bà cụ không hề có vườn tược gì mà! Gia Huy đi theo, chỉ nhìn thấy những bụi dương xỉ rậm rạp chen lẫn cây dây leo không rõ tên.
– Có chuyện gì thế? – Lan Phương hỏi.
– Bà cụ bảo có vườn sau nhà nhưng lại không thấy đâu. Lạ lắm!
Gia Huy quay lại đáp. Nói rồi, anh lẳng lặng đi vòng ra sau nhà, Lan Phương nghi ngại ngùng nhưng cũng miễn cưỡng đi theo. Sương vẫn chưa tan hẳn, lẩn vẩn trên những tán lá rậm rạp.
– Cụ ơi! – Gia Huy cất tiếng gọi, nhưng đáp lại anh chỉ là sự lặng im, rợn người.
Liều mình vòng qua bụi cây bương, và trên vài khoảng đất trống, Gia Huy chỉ nhìn thấy những nấm mồ nho nhỏ vẫn còn mới, vài cây hương cháy dở như vừa mới được ai cắm lên. Anh loạng choạng. Quay lại, phía sau, Lan Phương mặt cắt không còn một giọt máu. Trở ra ngoài nhìn lên trên nhà, cả hai chỉ thấy một gian nhà tồi tàn, không có bếp, tro xương động vật vương vãi, phía trên mạng nhện phủ kín.
Không thể ở lại đây thêm nữa, Gia Huy và Lan Phương mau chóng rời khỏi căn nhà giờ đã là ngôi nhà hoang. May thay, một chiếc xe lam cùng hướng đang chạy tới
[1] Trong tiếng Mường có nghĩa là cháu (từ chỉ chung).
Bình luận truyện