Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ
Chương 391: Đoạn kết (1)
Nhà Hoàng Phủ mua lại một phần ngọn núi để làm nơi chôn cất Dodo, toàn bộ trình tự mai táng và lễ nghi đều theo phong tục và truyền thống của người Mã Lai mà tiến hành.
Nơi vùng núi vốn thường ngày cực kỳ vắng vẻ nay bỗng có thật nhiều người, ai nấy đều nghiêm túc trong trang phục màu đen đứng nghiêm chỉnh trước mộ. Ngoại trừ người nhà của bá tước Williams và người của hoàng thất Mã Lai còn có đầy đủ người nhà Hoàng Phủ.
Qua sự giải thích của Lãnh Thiên Dục, cả nhà Hoàng Phủ rốt cuộc đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua. Riêng Hoa Đô lão nhân và bá tước Williams sở dĩ ngày hôm đó kịp thời đến được “Hoàng Phủ” tất cả đều nhờ Lãnh Thiên Dục.
Hôm đó Lãnh Thiên Dục nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, chính là do Hoa Đô lão nhân đánh đến. Trước đó Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nói rõ thân phận của Dodo với Hoa Đô lão nhân. Khi Hoa Đô lão nhân chủ động muốn gặp Dodo thì mới biết cô đã vào ở trong “Hoàng Phủ” hơn nữa còn dùng thân phận “Liên Kiều” mà xuất hiện thì Hoa Đô lão nhân đã hiểu mục đích của Dodo khi làm như vậy.
Với tuổi tác và kinh nghiệm của mình, Hoa Đô lão nhân đương nhiên không có hành động nào khinh suất. Sau khi biết được Lãnh Thiên Dục đã đến “Hoàng Phủ” ông liền chủ động tìm Lãnh Thiên Dục, cùng lúc liên hệ với bá tước Williams, hẹn nhau cùng đến “Hoàng Phủ”. Nào ngờ đó cũng là cơ hội để họ gặp Dodo một lần sau cuối.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều này mà nói đối với Hoa Đô lão nhân là một sự đả kích nặng nề, thân thể vốn vẫn còn tráng kiện của ông chỉ qua mấy ngày mà đã tiều tụy đi không ít. Huống gì ông đã đưa tiễn không chỉ một người đầu xanh …
‘Xin hỏi … cháu gái tôi khi còn sống với ngài trong hoàng thất Anh có xảy ra chuyện gì không?’ Đứng trước mộ Dodo, Hoa Đô lão nhân nhịn không nổi lên tiếng hỏi bá tước Williams.
Trên mặt bá tước Williams đầy vẻ hối lỗi, ông chưa vội trả lời Hoa Đô lão nhân mà chỉ nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp sau đó cúi người thật sâu trước mặt Hoa Đô lão nhân …
‘Ngài làm vậy …’ Hoa Đô lão nhân không hiểu ngập ngừng hỏi.
‘Tất cả đều là do tôi sai!’ Williams buồn bã nhìn Hoa Đô lão nhân, ‘Đứa bé này lúc nhỏ đã rất khác với người thường hơn nữa, theo thời gian dần trưởng thành, trực giác bẩm sinh của con bé lại càng lúc càng mạnh, thậm chí là đối với Giáng Đầu Thuật không cần học cũng hiểu. Sự khác thường của con bé đã dẫn đến sự chú ý của nhiều người trong hoàng thất. Chính vì vậy tôi không thể không phái người đi điều tra thân phận thật sự của con bé. Khi tôi biết con bé là đứa bé mà hoàng thất Mã Lai đã chọn để đảm đương chức vụ Giáng Đầu Sư cao cấp nhất của hoàng thất thì quả thật tôi rất sửng sốt, đồng thời cũng tìm đủ mọi cách để che dấu điều này. Tuy nhiên … giấy không gói được lửa, rốt cuộc cũng bị người trong hoàng thất phát hiện ra. Họ rất sợ hãi những truyền thuyết về lời nguyền của hoàng thất Mã Lai, cho rằng đứa bé này sẽ mang đến sự không may cho tất cả mọi người trong hoàng thất. Cứ như thế, con bé lớn lên dưới ánh mắt kỳ thị và lo lắng của mọi người. Rốt cuộc có một ngày con bé không chịu nổi nữa mà bỏ nhà ra đi.’
‘Nói như vậy, ngày đã sớm biết con bé là cháu gái của Hoa Đô tôi? Nếu như mọi người đã không thể tiếp nhận con bé, vì sao không để nó trở lại bên cạnh tôi? Con bé là cháu gái tôi, ngài có tư cách gì quyết đinh che dấu tất cả những sự thật này chứ?’ Nghe những chuyện xảy ra với Dodo, Hoa Đô lão nhân không giấu được sự tức giận, ông run giọng nói.
‘Hoa Đô lão nhân, đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với ngài cho dù tôi chính là người cứu con bé, mang nó từ chính vùng núi này trở lại với cuộc đời. Tôi tin rằng hoàng thất Mã Lai của các người cũng cho rằng con bé là người mang lại điềm xấu cho nên tôi mới mạo hiểm che dấu thân phận của con bé lần nữa, chính là vì muốn cho con bé có một cuộc sống bình thường. Chỉ có điều …’ Bá tước Williams nhẹ giọng giải thích.
‘… Chỉ có điều, cô ấy mang trong mình một bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh, nhưng bởi không được luyện tập nhiều nên mới vô tình tạo nên án mạng trong hoàng thất, chính vì vậy cô ấy mới rời khỏi hoàng thất.’ Mặc Di Nhiễm Dung không đợi bá tước Williams nói hết mà chen vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoa Đô lão nhân.
Cả người Hoa Đô lão nhân vẫn đang run rẩy. Lúc này Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu đứng dậy, cô sớm đã khóc không thành tiếng …
‘Ngạn Tước …’ Cô nhìn hắn, ‘… thì ra anh sớm đã biết chị là chị của em sao? Tại sao anh không nói cho em biết? Tại sao chứ?’
‘Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không biết phải giải thích sao.
‘Đều tại em không tốt. Nếu như em biết chị có nỗi khổ trong lòng như vậy, em nhất định sẽ cư xử khác hơn, cố gắng tìm cách giúp đỡ, an ủi chị chứ không phải hận chị ấy.’ Đây là nỗi tự trách lớn nhất trong lòng Liên Kiều.
‘Nha đầu, xin lỗi em.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng ôm cô vào lòng, hắn không biết nên nói gì với cô để cô có thể nguôi ngoai nỗi đau và thôi tự trách bản thân nữa. Chỉ là … không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy.
Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, nhẹ vỗ vỗ vai cô như an ủi, cô thở dài một tiếng … ‘Thực ra … ngay từ lúc bắt đầu Dodo đã thiết kế cho mình một kết cuộc như vậy rồi.’
Liên Kiều cả người cứng đờ, mọi người nghe vậy cũng ngơ ngác không hiểu.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện mà tối qua cô được biết …
… Dodo tuy là được bá tước Williams của hoàng thất Anh mang về nuôi dưỡng nhưng huyết thống Mã Lai chảy trong người cô là không thể thay đổi được, trực giác và bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh cũng vậy, bởi vậy đương nhiên là cũng sẽ phải chịu lời nguyền của gia tộc. Trời sinh cô đã là người không mang đến điềm may, điều này rõ ràng đã ứng nghiệm, đã mang đến cái chết bất đắc kỳ tử cho người của hoàng thất nước Anh.
Liên Kiều tuy cũng có những điểm tương đồng với cô ấy, cũng có trực giác trời sinh nhưng may mắn là Liên Kiều không có bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật giống Dodo. Đây là nguyên nhân chính khiến cho Dodo ngay từ lúc mới sinh ra đã được người trong gia tộc ghi vào trong gia phả. Nếu như cô ấy trưởng thành trong hoàng thất Mã Lai, đương nhiên cha mẹ cô ấy có thể sẽ phải bị uy hiếp đến tính mạng bởi lời nguyền đó, mà như vậy cô ấy sẽ thuận lợi trở thành một Giáng Đầu Sư tài năng hiếm có mà hoàng thất Mã Lai mong đợi, trở thành Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất.
Nhưng điều đáng buồn nhất ở một Giáng Đầu Sư chính là … không thể làm chủ số mạng của mình. Dodo cũng vậy. Cô ấy không muốn trở về hoàng thất Mã Lai làm hại cha mẹ mình sau đó trở thành Giáng Đầu Sư nhưng cũng không thể sống như một người bình thường. Trong thế giới của cô ấy sớm đã định sẵn kết cục là bi kịch vì vậy ngay từ lúc bắt đầu cô ấy chỉ luyện tập Tuyệt Giáng, một loại Giáng Đầu Thuật mà ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng muốn tránh thật xa.
Dodo hạ Tuyệt Giáng cho chính mình bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vào truyền thuyết đã lưu truyền bao đời nay trong hoàng thất Mã Lai rằng ... nếu như một Giáng Đầu Sư muốn kiếp sau của mình chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể thông qua Tuyệt Giáng mà đạt được ước nguyện đó bởi vì muốn luyện thành Tuyệt Giáng hoàn toàn là nhờ máu tươi, bởi vậy khi một Giáng Đầu Sư mất đi sinh mệnh, máu tươi trên người đã được dùng để trả hết nợ âm. Đây cũng là lý do vì sau trước lúc chết, gương mặt của Dodo lại nhợt nhạt đến đáng sợ như vậy. Nói một cách chính xác chính là … đã trả xong nợ máu.
Dodo biết rất rõ ràng lúc luyện tập Tuyệt Giáng nhất định sẽ làm tổn thương đến Liên Kiều bởi vì trên người hai người chảy cùng một dòng máu. Sở dĩ cô quyết định vẫn tiếp tục luyện Tuyệt Giáng là vì cô biết còn có Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều cho dù có bị thương hì cũng sẽ không quá nghiêm trọng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung nhất định sẽ giúp cô.
Nhưng … tất cả những kế hoạch của Dodo sau khi gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước đều trở nên ngoài ý muốn…
… Lần đầu tiên gặp Dodo đã đem lòng yêu Hoàng Phủ Ngạn Tước, chính vì vậy trong thời hạn mà cô đặt ra cho Tuyệt Giáng còn có thêm một bước, đó chính là “tiến vào “Hoàng Phủ””, thay thế vị trí của Liên Kiều, đoạt lấy tình yêu thương của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho dù chỉ là trong vài ngày ngắn ngủi cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nữ nhân … vốn luôn có tính ích kỷ nhưng sự ích kỷ của cô rõ ràng là khiến người ta vừa sợ vừa thương. Nói một cách chính xác … vốn không có chuyện kỳ hạn cuối để giải Giáng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước là mười hai giờ đêm qua như Dodo đã từng nói mà chỉ là thời hạn mà cô ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình đã bắt đầu đếm ngược thời gian, cái mà cô ấy chờ đợi chỉ là một sự giải thoát!
Sở dĩ Dodo có thể gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Mặc Diud là bởi vì Giáng Đầu Thuật của cô vốn là cao hơn của Mặc Di Nhiễm Dung nhiều. Hơn nữa Mặc Di Nhiễm Dung lại không có trực giác trời sinh như của cô. Theo lời Dodo tối hôm đó chính miệng nói cho Mặc Di Nhiễm Dung, mỗi người đều có một vận mệnh riêng, một hạnh phúc riêng của bản thân.
Hạnh phúc của Mặc Di Nhiễm Dung chính là bởi cô vốn không phải là người mà gia tộc chọn làm Giáng Đầu Sư hàng đầu của hoàng thất, bởi vậy lời nguyền của gia tộc đối với cô vốn không có ảnh hưởng lớn.
Hạnh phúc của Liên Kiều lại là vì tuy cô có trực giác bẩm sinh rất mạnh nhưng khả năng về Giáng Đầu Thuật của cô chỉ bằng như một cô gái bình thường, lại có thể tìm được người đàn ông mà mình yêu thương.
Còn Dodo … Hạnh phúc của cô chính là rốt cuộc đã có cơ hội giải thoát, chờ đợi một cuộc sống bình thường ở kiếp sau!
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung rốt cuộc đã dừng nhưng lòng mọi người ai nấy đều đang dậy sóng dù ngoài mặc cực kỳ trầm mặc. Tất cả những điều này đều nằm ngoài dự liệu của họ.
Liên Kiều suy sụp quỳ trước mộ của Dodo, thật lâu cũng không thể thuyết phục được bản thân tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lòng cô đau đến vỡ vụn. Ông trời thật trêu người, cho cô tìm về được tình yêu, hạnh phúc của mình thì lại mất đi một phần tình thân quan trọng khác, đây có lẽ sẽ là nỗi khổ đeo đẵng cô cả đời.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương của những đóa hoa đặt trước mộ thoang thoảng bay rồi tản mát về phía chân trời…
Nơi vùng núi vốn thường ngày cực kỳ vắng vẻ nay bỗng có thật nhiều người, ai nấy đều nghiêm túc trong trang phục màu đen đứng nghiêm chỉnh trước mộ. Ngoại trừ người nhà của bá tước Williams và người của hoàng thất Mã Lai còn có đầy đủ người nhà Hoàng Phủ.
Qua sự giải thích của Lãnh Thiên Dục, cả nhà Hoàng Phủ rốt cuộc đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày qua. Riêng Hoa Đô lão nhân và bá tước Williams sở dĩ ngày hôm đó kịp thời đến được “Hoàng Phủ” tất cả đều nhờ Lãnh Thiên Dục.
Hôm đó Lãnh Thiên Dục nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, chính là do Hoa Đô lão nhân đánh đến. Trước đó Hoàng Phủ Ngạn Tước đã nói rõ thân phận của Dodo với Hoa Đô lão nhân. Khi Hoa Đô lão nhân chủ động muốn gặp Dodo thì mới biết cô đã vào ở trong “Hoàng Phủ” hơn nữa còn dùng thân phận “Liên Kiều” mà xuất hiện thì Hoa Đô lão nhân đã hiểu mục đích của Dodo khi làm như vậy.
Với tuổi tác và kinh nghiệm của mình, Hoa Đô lão nhân đương nhiên không có hành động nào khinh suất. Sau khi biết được Lãnh Thiên Dục đã đến “Hoàng Phủ” ông liền chủ động tìm Lãnh Thiên Dục, cùng lúc liên hệ với bá tước Williams, hẹn nhau cùng đến “Hoàng Phủ”. Nào ngờ đó cũng là cơ hội để họ gặp Dodo một lần sau cuối.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, điều này mà nói đối với Hoa Đô lão nhân là một sự đả kích nặng nề, thân thể vốn vẫn còn tráng kiện của ông chỉ qua mấy ngày mà đã tiều tụy đi không ít. Huống gì ông đã đưa tiễn không chỉ một người đầu xanh …
‘Xin hỏi … cháu gái tôi khi còn sống với ngài trong hoàng thất Anh có xảy ra chuyện gì không?’ Đứng trước mộ Dodo, Hoa Đô lão nhân nhịn không nổi lên tiếng hỏi bá tước Williams.
Trên mặt bá tước Williams đầy vẻ hối lỗi, ông chưa vội trả lời Hoa Đô lão nhân mà chỉ nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp sau đó cúi người thật sâu trước mặt Hoa Đô lão nhân …
‘Ngài làm vậy …’ Hoa Đô lão nhân không hiểu ngập ngừng hỏi.
‘Tất cả đều là do tôi sai!’ Williams buồn bã nhìn Hoa Đô lão nhân, ‘Đứa bé này lúc nhỏ đã rất khác với người thường hơn nữa, theo thời gian dần trưởng thành, trực giác bẩm sinh của con bé lại càng lúc càng mạnh, thậm chí là đối với Giáng Đầu Thuật không cần học cũng hiểu. Sự khác thường của con bé đã dẫn đến sự chú ý của nhiều người trong hoàng thất. Chính vì vậy tôi không thể không phái người đi điều tra thân phận thật sự của con bé. Khi tôi biết con bé là đứa bé mà hoàng thất Mã Lai đã chọn để đảm đương chức vụ Giáng Đầu Sư cao cấp nhất của hoàng thất thì quả thật tôi rất sửng sốt, đồng thời cũng tìm đủ mọi cách để che dấu điều này. Tuy nhiên … giấy không gói được lửa, rốt cuộc cũng bị người trong hoàng thất phát hiện ra. Họ rất sợ hãi những truyền thuyết về lời nguyền của hoàng thất Mã Lai, cho rằng đứa bé này sẽ mang đến sự không may cho tất cả mọi người trong hoàng thất. Cứ như thế, con bé lớn lên dưới ánh mắt kỳ thị và lo lắng của mọi người. Rốt cuộc có một ngày con bé không chịu nổi nữa mà bỏ nhà ra đi.’
‘Nói như vậy, ngày đã sớm biết con bé là cháu gái của Hoa Đô tôi? Nếu như mọi người đã không thể tiếp nhận con bé, vì sao không để nó trở lại bên cạnh tôi? Con bé là cháu gái tôi, ngài có tư cách gì quyết đinh che dấu tất cả những sự thật này chứ?’ Nghe những chuyện xảy ra với Dodo, Hoa Đô lão nhân không giấu được sự tức giận, ông run giọng nói.
‘Hoa Đô lão nhân, đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với ngài cho dù tôi chính là người cứu con bé, mang nó từ chính vùng núi này trở lại với cuộc đời. Tôi tin rằng hoàng thất Mã Lai của các người cũng cho rằng con bé là người mang lại điềm xấu cho nên tôi mới mạo hiểm che dấu thân phận của con bé lần nữa, chính là vì muốn cho con bé có một cuộc sống bình thường. Chỉ có điều …’ Bá tước Williams nhẹ giọng giải thích.
‘… Chỉ có điều, cô ấy mang trong mình một bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh, nhưng bởi không được luyện tập nhiều nên mới vô tình tạo nên án mạng trong hoàng thất, chính vì vậy cô ấy mới rời khỏi hoàng thất.’ Mặc Di Nhiễm Dung không đợi bá tước Williams nói hết mà chen vào nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Hoa Đô lão nhân.
Cả người Hoa Đô lão nhân vẫn đang run rẩy. Lúc này Liên Kiều được Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu đứng dậy, cô sớm đã khóc không thành tiếng …
‘Ngạn Tước …’ Cô nhìn hắn, ‘… thì ra anh sớm đã biết chị là chị của em sao? Tại sao anh không nói cho em biết? Tại sao chứ?’
‘Anh …’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời không biết phải giải thích sao.
‘Đều tại em không tốt. Nếu như em biết chị có nỗi khổ trong lòng như vậy, em nhất định sẽ cư xử khác hơn, cố gắng tìm cách giúp đỡ, an ủi chị chứ không phải hận chị ấy.’ Đây là nỗi tự trách lớn nhất trong lòng Liên Kiều.
‘Nha đầu, xin lỗi em.’ Hoàng Phủ Ngạn Tước đau lòng ôm cô vào lòng, hắn không biết nên nói gì với cô để cô có thể nguôi ngoai nỗi đau và thôi tự trách bản thân nữa. Chỉ là … không ngờ mọi chuyện lại kết thúc như vậy.
Mặc Di Nhiễm Dung bước đến, nhẹ vỗ vỗ vai cô như an ủi, cô thở dài một tiếng … ‘Thực ra … ngay từ lúc bắt đầu Dodo đã thiết kế cho mình một kết cuộc như vậy rồi.’
Liên Kiều cả người cứng đờ, mọi người nghe vậy cũng ngơ ngác không hiểu.
Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện mà tối qua cô được biết …
… Dodo tuy là được bá tước Williams của hoàng thất Anh mang về nuôi dưỡng nhưng huyết thống Mã Lai chảy trong người cô là không thể thay đổi được, trực giác và bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật trời sinh cũng vậy, bởi vậy đương nhiên là cũng sẽ phải chịu lời nguyền của gia tộc. Trời sinh cô đã là người không mang đến điềm may, điều này rõ ràng đã ứng nghiệm, đã mang đến cái chết bất đắc kỳ tử cho người của hoàng thất nước Anh.
Liên Kiều tuy cũng có những điểm tương đồng với cô ấy, cũng có trực giác trời sinh nhưng may mắn là Liên Kiều không có bản lĩnh thực thi Giáng Đầu Thuật giống Dodo. Đây là nguyên nhân chính khiến cho Dodo ngay từ lúc mới sinh ra đã được người trong gia tộc ghi vào trong gia phả. Nếu như cô ấy trưởng thành trong hoàng thất Mã Lai, đương nhiên cha mẹ cô ấy có thể sẽ phải bị uy hiếp đến tính mạng bởi lời nguyền đó, mà như vậy cô ấy sẽ thuận lợi trở thành một Giáng Đầu Sư tài năng hiếm có mà hoàng thất Mã Lai mong đợi, trở thành Giáng Đầu Sư quyền uy nhất của hoàng thất.
Nhưng điều đáng buồn nhất ở một Giáng Đầu Sư chính là … không thể làm chủ số mạng của mình. Dodo cũng vậy. Cô ấy không muốn trở về hoàng thất Mã Lai làm hại cha mẹ mình sau đó trở thành Giáng Đầu Sư nhưng cũng không thể sống như một người bình thường. Trong thế giới của cô ấy sớm đã định sẵn kết cục là bi kịch vì vậy ngay từ lúc bắt đầu cô ấy chỉ luyện tập Tuyệt Giáng, một loại Giáng Đầu Thuật mà ngay cả Mặc Di Nhiễm Dung cũng muốn tránh thật xa.
Dodo hạ Tuyệt Giáng cho chính mình bởi vì cô vẫn luôn tin tưởng vào truyền thuyết đã lưu truyền bao đời nay trong hoàng thất Mã Lai rằng ... nếu như một Giáng Đầu Sư muốn kiếp sau của mình chỉ là một người bình thường thì chỉ có thể thông qua Tuyệt Giáng mà đạt được ước nguyện đó bởi vì muốn luyện thành Tuyệt Giáng hoàn toàn là nhờ máu tươi, bởi vậy khi một Giáng Đầu Sư mất đi sinh mệnh, máu tươi trên người đã được dùng để trả hết nợ âm. Đây cũng là lý do vì sau trước lúc chết, gương mặt của Dodo lại nhợt nhạt đến đáng sợ như vậy. Nói một cách chính xác chính là … đã trả xong nợ máu.
Dodo biết rất rõ ràng lúc luyện tập Tuyệt Giáng nhất định sẽ làm tổn thương đến Liên Kiều bởi vì trên người hai người chảy cùng một dòng máu. Sở dĩ cô quyết định vẫn tiếp tục luyện Tuyệt Giáng là vì cô biết còn có Mặc Di Nhiễm Dung, Liên Kiều cho dù có bị thương hì cũng sẽ không quá nghiêm trọng bởi vì Mặc Di Nhiễm Dung nhất định sẽ giúp cô.
Nhưng … tất cả những kế hoạch của Dodo sau khi gặp Hoàng Phủ Ngạn Tước đều trở nên ngoài ý muốn…
… Lần đầu tiên gặp Dodo đã đem lòng yêu Hoàng Phủ Ngạn Tước, chính vì vậy trong thời hạn mà cô đặt ra cho Tuyệt Giáng còn có thêm một bước, đó chính là “tiến vào “Hoàng Phủ””, thay thế vị trí của Liên Kiều, đoạt lấy tình yêu thương của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cho dù chỉ là trong vài ngày ngắn ngủi cô cũng cam tâm tình nguyện.
Nữ nhân … vốn luôn có tính ích kỷ nhưng sự ích kỷ của cô rõ ràng là khiến người ta vừa sợ vừa thương. Nói một cách chính xác … vốn không có chuyện kỳ hạn cuối để giải Giáng cho Hoàng Phủ Ngạn Tước là mười hai giờ đêm qua như Dodo đã từng nói mà chỉ là thời hạn mà cô ấy hạ Tuyệt Giáng cho chính mình đã bắt đầu đếm ngược thời gian, cái mà cô ấy chờ đợi chỉ là một sự giải thoát!
Sở dĩ Dodo có thể gạt được tất cả mọi người, bao gồm cả Mặc Diud là bởi vì Giáng Đầu Thuật của cô vốn là cao hơn của Mặc Di Nhiễm Dung nhiều. Hơn nữa Mặc Di Nhiễm Dung lại không có trực giác trời sinh như của cô. Theo lời Dodo tối hôm đó chính miệng nói cho Mặc Di Nhiễm Dung, mỗi người đều có một vận mệnh riêng, một hạnh phúc riêng của bản thân.
Hạnh phúc của Mặc Di Nhiễm Dung chính là bởi cô vốn không phải là người mà gia tộc chọn làm Giáng Đầu Sư hàng đầu của hoàng thất, bởi vậy lời nguyền của gia tộc đối với cô vốn không có ảnh hưởng lớn.
Hạnh phúc của Liên Kiều lại là vì tuy cô có trực giác bẩm sinh rất mạnh nhưng khả năng về Giáng Đầu Thuật của cô chỉ bằng như một cô gái bình thường, lại có thể tìm được người đàn ông mà mình yêu thương.
Còn Dodo … Hạnh phúc của cô chính là rốt cuộc đã có cơ hội giải thoát, chờ đợi một cuộc sống bình thường ở kiếp sau!
Lời của Mặc Di Nhiễm Dung rốt cuộc đã dừng nhưng lòng mọi người ai nấy đều đang dậy sóng dù ngoài mặc cực kỳ trầm mặc. Tất cả những điều này đều nằm ngoài dự liệu của họ.
Liên Kiều suy sụp quỳ trước mộ của Dodo, thật lâu cũng không thể thuyết phục được bản thân tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Lòng cô đau đến vỡ vụn. Ông trời thật trêu người, cho cô tìm về được tình yêu, hạnh phúc của mình thì lại mất đi một phần tình thân quan trọng khác, đây có lẽ sẽ là nỗi khổ đeo đẵng cô cả đời.
Gió nhẹ thổi qua, mùi hương của những đóa hoa đặt trước mộ thoang thoảng bay rồi tản mát về phía chân trời…
Bình luận truyện