Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 38: Một Vết Hồng



Lúc nãy vừa cắn lại vừa liếm y, giờ lại nói là chỉ sờ thôi mà, Ninh Oản tự nhiên thấy chột dạ, nhưng lần này…….. nàng thực sự không nghĩ tới chuyện kia.

Ninh Oản dứt khoát giả chết không nhúc nhích nằm trên người y, bên tai là hơi thở của Bùi Khuyết, vật ở dưới kia vẫn rất cứng rắn, chọc vào bụng nàng, làm nàng thấy vô cùng khó chịu, nhưng nàng lại không dám động.

Nghĩ lại vừa rồi nàng sờ soạng y, phản ứng của y càng mãnh liệt……….

——- A Khuyết nhất định sẽ nghĩ nàng rất vội vàng.

Bùi Khuyết bình ổn lại hơi thở, vội vàng ôm lấy Ninh Oản. Khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, hai tai đỏ rực, không dám nhìn vào mắt nàng, ấp úng nói: “Ta…..Oản Oản, muội chờ ta một lát.” Cái dạng này của y, thật thất lễ.

Bây giờ Ninh Oản nào dám nói câu gì nữa, gật đầu như giã tỏi: “Dạ.”

Thấy Bùi Khuyết xấu hổ chạy đi, Ninh Oản mới ngẩng đầu lên. Nàng sững sờ vươn tay, rồi ngây ngốc nhìn tay trái của mình……… Vừa rồi, nàng thế mà lại có thể cầm lấy nó, cái thứ kia, so với lần trước nàng nhìn thấy còn to hơn, dù cách tầng vải, nàng vẫn cảm nhận được độ ấm của nó.

Nàng chạm vài cái, nó còn từ từ lớn lên nữa.

Dường như…….chơi rất vui.

Giờ phút này, Ninh Oản chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình nóng bỏng, càng nghĩ càng xấu hổ, nằm úp sấp trên tháp, tiếng cười khanh khách không ngừng.

Ninh Oản vội vàng che mặt.

—- thật là…. Xấu hổ muốn chết.

Đại khái qua nửa tiếng, Bùi Khuyết mới thay một thân quần áo mới quay lại.

Khi y tới thì nhìn thấy tiểu cô nương đang cuộn tròn trên tháp, giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn. Cảnh này làm không khí xấu hổ khi nãy cũng tiêu tan. Bùi Khuyết ngồi xuống tháp, đưa tay vuốt tóc nàng ra sau gáy, để lộ ra hai má nhỏ, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nàng không chớp mắt, y không nhẫn tâm quấy rầy nàng.

Vậy mà đã ngủ rồi, đúng là như trẻ con.

Bùi Khuyết đưa mắt, chỗ kia….. bộ ngực mềm mại vừa dán vào ngực y, đôi môi mềm mại ngậm lấy cổ y, làm cho y không khống chế được mà động tình —– nàng sao có thể là trẻ con được, đã lớn thành đại cô nương rồi.

Bùi Khuyết nhìn nàng một lát lại nhíu mày, nghĩ thầm: “Ngủ như vậy, lỡ may bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Y xoay người ôm lấy người đang nằm trên tháp, đặt lên giường lớn, rồi đắp chăn cho nàng.

Nàng ngủ rất nghịch, khi thì nhíu mày, khi thì chép miệng, nhưng y cảm thấy cực kì đáng yêu.

Có thể ở chung như bây giờ thật tốt.

Lúc Ninh Oản tỉnh lại thì trời đã tối, nàng hốt hoảng vội vã đứng lên.

Vì quá sốt ruột, thân mình lảo đảo như sắp ngã, cũng may có một đôi tay khỏe mạnh đỡ được nàng. Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trách cứ dịu dàng mà đầy chiều chuộng:“Chạy nhanh như vậy làm gì?”

Ninh Oản ngẩng đầu, thấy Bùi Khuyết thì oan ức than thở: “Muội tưởng… muội tưởng huynh đi rồi. A Khuyết, vì sao lúc nãy không gọi muội dậy?”

Thấy mắt nàng vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ, Bùi Khuyết thầm nghĩ, nàng ngủ ngon như vậy, sao y nỡ đánh thức được chứ.

“Đêm qua ngủ không ngon?”

Ninh Oản nghĩ một chút rồi gật đầu: “Hôm qua mãi nửa đêm cũng chưa ngủ được.” Sau đó lại cười cười: “……. Tại muội nhớ huynh thôi.”

Câu trả lời của nàng làm Bùi Khuyết ngẩn ra, sau đó quay sang ôm lấy nàng. Ninh Oản vùi đầu vào cổ y, lại dụi dụi vào lồng ngực, cẩn thận hỏi: “A Khuyết, trời tối như vậy, muội không về có được không?” Nàng rất nhớ y, khó khăn lắm hôm nay mới được gặp, thế mà nàng lại ngủ mất, thật chẳng đáng.

Bùi Khuyết thấy cũng đúng, cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trầm giọng: “Huynh đã phái người báo cho cha muội rồi, nhưng sáng mai phải về sớm biết chưa?” Tuy rằng y muốn gặp nàng, nhưng nếu để nàng ngủ lại cũng không tốt, sau này y còn muốn thành thân cùng nàng, cho nên không thể thân cận quá mức được.

Ninh Oản nào dám nói không, thanh âm vừa ngọt vừa mềm, hôn lên cằm y mội cái, hai mắt híp lại thành vầng trăng non, cười nói: “A Khuyết, huynh thật tốt.”

Nàng cười rộ lên, đôi mắt lấp lánh, Bùi Khuyết nhìn đến ngây người, chẳng qua y cũng quen được nàng thân mật, không nói gì, chỉ ôm nàng lên tháp, sau đó xỏ hài cho nàng.

“A Khuyết, để muội tự làm là được.” Ninh Oản vội nhấc chân ra, hoảng hốt nói. Dù thế nào, y đường đường là thái tử, sao để y xỏ hài được chứ? Nhưng mà….. Bùi Khuyết căn bản không nghe lời nàng, đưa tay cầm lấy mắt cá chân thay nàng xỏ hải vào.

Trong lòng Ninh Oản đầy ngọt ngào, thật muốn đứng lên hôn y một cái, nhưng sợ lại dọa y, chỉ dám cúi đầu vụng trộm nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu cười nói: “A Khuyết, vừa rồi huynh đi tắm sao?” Áo này không giống với cái lúc nãy.

Nhắc tới chuyện lúc nãy, Bùi Khuyết liền nhớ tới cảnh bàn tay nàng nắm lấy …… của y. Nhất thời lại xấu hổ: “À… Oản Oản, vừa rồi…. là ta không tốt.” Y không khống chế nổi dục vọng của mình, nổi lên tà niệm với nàng.

Tuy rằng Ninh Oản thẹn thùng, nhưng thực ra da mặt lại dày hơn, nhỏ giọng: “Không việc gì, dù sao…. Dù sao sau này muội cũng phải gả cho huynh.” Về sau quan hệ của bọn họ là thân mật nhất, làm vậy thì có sao.

“Ừ.” Bùi Khuyết gật đầu. Đúng vậy, về sau bọn họ sẽ thành thân, y có thể danh chính ngôn thuận mà làm tiếp rồi.

“A Khuyết, nếu muội gả cho huynh, huynh không tìm nữ nhân khác được không?” Nàng kéo ống tay áo y, nhẹ giọng nói.

Bùi Khuyết nắm tay nàng, dịu giọng: “Sao tự nhiên lại nghĩ vậy?” Tất nhiên y chỉ có mình nàng thôi.

Ninh Oản khẽ cúi đầu, đôi lông mi dài chớp chớp: “Ca ca nói, sau này huynh đăng cơ làm Hoàng Thượng, hậu cung không thể chỉ có mỗi mình muội, sẽ có rất nhiều nữ nhân khác chia sẻ huynh. A Khuyết, muội không cần, không muốn chia sẻ với người khác đâu.”

“Ta sẽ không làm vậy.” Bùi Khuyết chân thành nói.

“Ừ.” Ninh Oản sung sướng gật đầu, rồi nói: “A Khuyết, huynh yên tâm đi, muội sẽ cố gắng để sinh con cho huynh.”

Hậu cung nhiều nữ nhân, chẳng qua là vì con nối dòng mà thôi, nàng sẽ không để Bùi Khuyết khó xử. Nếu nàng sinh nhiều con, văn võ bá quan tất nhiên là không làm gì được.

Bùi Khuyết dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại cực kì cảm động, y nhìn tiểu cô nương trước mặt, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Đến lúc đấy, cố gắng… phải là ta mới đúng.”

Ninh Oản: “?”

***

Ngày hôm sau, Bùi Khuyết đưa Ninh Oản trả về phủ Việt Quốc Công, không chần chừ lâu la, trùng hợp lại bị Ninh Ngọc Hành nhìn thấy.

Ninh Ngọc Hành thấy Bùi Khuyết thì hành lễ. Đến lúc đại tướng quân dũng mãnh vô địch của Đại Chiêu quốc trông thấy dấu hồng hồng trên cổ thái tử mới thốt ra: “Điện hạ, dấu đỏ trên cổ người có phải là……….”

Ninh Oản vội vàng cúi đầu, quả nhiên….. trên cái cổ trắng nõn của Bùi Khuyết có một dấu hồng hồng cực kì rõ ràng, cái này ….. là hôm qua nàng………

Bùi Khuyết vội vàng xoa xoa cổ, thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Ninh Oản, liền nói với Ninh Ngọc Hành: “Không cẩn thận bị muỗi đốt, không sao cả.”

Muỗi….. Ninh Oản âm thầm cười trộm.

Ninh Ngọc Hành chưa từng yêu đương bao giờ tất nhiên sẽ không hoài nghi, y nghiêm trang nói: “Điện hạ thân thể ngàn vàng, lần sau nên cẩn thận, muỗi này……… đốt cũng độc thật.”

Sắc mặt Bùi Khuyết vẫn như thường, không có chút biến sắc nào cả.

Tất nhiên Ninh Oản không nỡ rời xa y, hai người vào trong đình nói chuyện một lúc, cuối cùng nàng nhịn không được kiễng chân hôn y một cái. Thấy tiểu cô nương nhiệt tình như vậy, mà phải rất lâu nữa mới được thấy nàng, Bùi Khuyết cũng nâng đầu nàng hôn say đắm.

Răng môi triền miên lưu luyến, y ngậm lấy cái lưỡi đinh hương từ từ cắn mút, không dám dùng sức sợ nàng đau. Hôn một lúc lâu, người trong ngực thở hổn hển ngã vào lòng y, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo, mệt đến không đứng nổi.

Bùi Khuyết thấy thời gian không còn sớm, đành nói: “Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, huynh đi đây.”

Ninh Oản túm chặt áo y, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, đôi mắt to nhìn y chằm chằm, giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ. Bùi Khuyết vừa thấy, lòng đã mềm nhũn đi, tay nâng mặt nàng lên, hôn lên trán nàng, giọng nặng nề: “Nghe lời nào, được không?”

“Còn huynh, nhớ phải gửi thư cho muội.” Nửa tháng không có tin tức gì khiến nàng cực kì khó chịu.

Tất nhiên Bùi Khuyết đồng ý, gật đầu nói: “Ừ.” Đưa tay xoa đầu nàng, y nói: “Ta đi đây.”

“Chờ một chút.” Ninh Oản lại kéo áo y, sau đó kéo thấp cổ áo, nhẹ giọng nói: “Huynh hôn nơi này của ta một chút được không? Để lại dấu hôn, khi ta nhớ huynh là có thể nhìn thấy.”

Có phải….. là cái mà y đang nghĩ đến không?

Bùi Khuyết nhất thời không biết làm sao, nàng bày ra bộ nếu không đáp ứng sẽ không thả y đi, cuối cùng, không còn cách nào khác. Từ nhỏ y đã đọc sách thánh hiền, giờ trước mặt nàng, tác phong quân tử gì gì đó đều ném hết ra sau đầu hết.

Mà thôi.

Bùi Khuyết bước lại gần, nhìn cổ trắng mảnh khảnh của nàng đang lộ ra, da thịt mềm mại khiến đôi mắt y tối sầm, nắm lấy bả vai nàng hôn xuống.

Thân thể thiếu nữ toát ra hương thơm tràn ngập mũi, làm cho y hoảng hốt, cơ thể nàng nhỏ xinh, chỉ cao đến ngực y, nhưng khi ôm vào, lại thấy trái tim toàn vẹn.

Dù sao cũng chỉ là tiểu cô nương, làn da cực mềm mại, Bùi Khuyết cũng không cần hôn mạnh đã xuất hiện một dấu hôn hồng hồng. Ninh Oản vui vẻ đưa tay xoa cổ, cười với Bùi Khuyết đầy ngây thơ.

Lúc này Bùi Khuyết mới cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng chỉnh lại áo giúp nàng, vị trí hôn lúc nãy khá thấp nên cổ áo hoàn toàn có thể che khuất, nhưng y vẫn lo lắng nói: “Không được để người khác thấy biết chưa?”

Có lẽ Ninh Ngọc Hành nhìn không ra, nhưng người khác thì không thể không biết được. Nếu để họ biết một tiểu cô nương trên cổ lại có thứ như thế, không biết sẽ nói nàng như thế nào nữa.

Ninh Oản cười như vớ được bảo bối mong muốn đã lâu, vui vẻ cúi đầu nói: “Muội biết rồi, chỉ xem một mình thôi.” Dứt lời, nàng đưa tay sờ sờ vết hôn cách lớp quần áo.

—- cuối cùng cũng có cái để nhớ. Ninh Oản nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng bóng

***

Bùi Khuyết lưu luyến không nỡ nhưng cũng phải cất bước, Ninh Oản cả người lại thấy không yên.

Nàng một mình đi lại trong viện, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy ven hồ sen, Ninh Tú vẻ mặt ngượng ngùng đang nói chuyện cùng một nam tử.

Nam tử áo bào màu xanh, thân mình cao to, tuấn dật như trúc.

Ninh Oản nhận ra đó là Cố Giang Nghiêu, cũng không muốn gặp y nên định chuyển sang đường vòng, không ngờ vẫn chạm mặt với hai người họ.

“Oản Oản.” Ninh Tú vui mừng gọi nàng lại. Nàng không nghĩ hôm nay lại gặp được Ninh Oản, vừa vặn có Cố Giang Nghiêu, tưởng tượng đến quan hệ ngày xưa của Cố Giang Nghiêu và Ninh Oản, trong lòng nàng thấy tốt hơn nhiều —– nàng muốn để cho Ninh Oản xem, người nàng ta từng thích, giờ đang quỳ gối dưới chân váy thạch lựu của Ninh Tú nàng.

Sao Ninh Oản không biết tâm tư của Ninh Tú được cơ chứ, chỉ là lúc này không tiện bỏ đi, cười nhạt: “Muội còn một số việc, nhị tỷ cứ ở đây chơi.”

Ninh Tú thay đổi không khác gì ngày xưa, cầm tay nàng như thể tỷ muội tình thâm: “Ngày nào muội chẳng nhàn nhã, làm gì có chuyện gì, đi vội thế?” Nàng kéo Ninh Oản sang một bên, cố ý cười nói: “Đêm qua muội không về, ở lại chỗ Thái tử à, cha và tỷ lo lắng cho muội lắm.”

Lo lắng cái gì? Lo lắng nàng có làm bừa không à?

Từ lúc Ninh Oản xuất hiện, tầm mắt của Cố Giang Nghiêu vẫn luôn dừng trên người nàng. Đã lâu rồi y không gặp nàng, lúc trước là vào cung làm thư đồng của Hòa Nguyệt công chúa, sau đó cũng không có dịp gặp nàng. Hôm nay y thăm dò đến thử, hy vọng có thể gặp được nàng trong phủ, cuối cùng lại tưởng không có duyên.

Y vốn đã định đi, bỗng nhiên…. Lại vô tình gặp được nàng, thật sự là vừa mừng vừa sợ. Nhưng bên người vẫn còn Ninh Tú, y không thể biểu lộ gì……. Lại không cách nào dời mắt khỏi nàng.

Nếu là trước kia, Ninh Oản chỉ là một nụ hoa, ngây ngô đang yêu thì bây giờ nàng đã thành viên ngọc đẹp, càng ngày càng ra dáng đại cô nương, cũng càng ngày càng xinh xắn. Nếu Ninh Tú là một gốc lan nơi u cốc, thì Ninh Oản trước mặt là một đóa hải đường đang dần trưởng thành trong gió. Dù bây giờ chưa nở rộ, nhưng tư thái đã lộ ra, không bao lâu sau, dung mạo của nàng sẽ vượt qua Ninh Tú.

“Muội hơi mệt, muội về phòng trước đây.” Ninh Oản chẳng thèm liếc Cố Giang Nghiêu lấy một cái, nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của y. Ninh Oản càng thấy vô cùng khó chịu, bàn tay nắm chặt thành đấm, trong lòng thầm mắng to.

Ninh Tú sao buông tha nàng dễ dàng thế được, bước gần tới chỗ nàng, ngờ vực hỏi: “Mệt mỏi ư?” rồi ra vẻ kinh ngạc: “Hôm qua muội ở lại Minh Tú sơn trang một mình….. Tỷ nói này Oản Oản, muội thích Thái tử điện hạ thì không nói, nhưng bây giờ vô danh vô phận, một cô nương không nên làm việc đáng thẹn đến bực này.”

Đây đã là lần thứ hai Ninh Oản không hồi phủ, Thái tử điện hạ huyết khí phương cương, tuy đồn là không gần nữ sắc, nhưng cũng là một nam tử. Mà nam tử, nào có ai không thích nhuyễn ngọc ôn hương, điên loan đảo phượng, dù là thái tử cũng không ngoại lệ.

Nếu Thái tử muốn đưa Ninh Oản lên làm Thái tử phi, sao lại chậm chạp không đưa danh phận? Ninh Tú cười thầm, trong lòng hiểu rõ.

“Không liên quan đến tỷ.” Ninh Oản nhíu mày, nàng rất tức giận, nhưng cũng lười giải thích với nàng ta.

Ánh mắt Ninh Tú khẽ đảo, đột nhiên nhìn thấy gì đó, đưa tay kéo cổ áo nàng. Lần kéo này, để lộ ra dấu hôn màu hồng trên da thịt trắng nõn. Ấn kí này không cần nói cũng biết.

“Ninh Tú!”

Nụ cười của Ninh Tú càng thêm xinh đẹp, sóng mắt lưu chuyển, đuôi mắt hơi nhếch lên, giật mình nói: “Chẳng trách muội nói mệt mỏi, hóa ra đêm qua….”

“Ninh Tú, tỉ quá đáng vừa thôi.” Rốt cuộc Ninh Oản cũng không nhịn được, nàng không so đo, nàng ta lại càng lấn tới.

“Quá đáng?” Ninh Tú thản nhiên nói, nàng thoáng nhìn thấy Cố Giang Nghiêu đứng bên cạnh sắc mặt đã thay đổi, trong lòng thoải mái, tiếp tục nói: “Muội không biết thẹn, cùng với nam nhân xa lạ quấn lấy nhau, một thân dơ bẩn như thế còn không thấy xấu hổ, khiến cả phủ Việt Quốc Công phải hổ thẹn.”

“Tỷ….” Ninh Oản đang muốn nổi cáu, lại nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến——-

“Nam nhân xa lạ? Không biết từ lúc nào bổn vương lại thành nam nhân xa lạ?”

Nghe thấy giọng nói ôn hòa này, cả ba người đều sửng sốt. Ninh Oản nhanh chóng xoay người, thấy Bùi Khuyết khoác cẩm bào màu trắng đang chậm rãi bước tới, y đứng cạnh nàng, thấy Ninh Oản vẫn còn ngơ ngác thì nắm tay nàng, dịu dàng nói: “Sao nàng không nói cho cha biết, cuối tháng này ta sẽ đến đưa sính lễ.”

Ninh Oản: “?”

“Khó lắm sao, gả cho ta còn ngại mất mặt?” Bùi Khuyết mỉm cưởi, thâm tình chân thành.

Nghe y nói vậy, càng lúc Ninh Oản càng không hiểu ra sao.

—– ơ? Sao A Khuyết lại quay trở lại? Còn lời nói của huynh ấy….. là ý gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện