Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 30: Ẩn tình



“Khuynh Vũ, ngươi xưa nay không đem ta để vào trong mắt, ta niệm tình ngươi tuổi còn nhỏ mà đã phải để tang mẫu thân nên không cùng ngươi so đo , nhưng hôm nay ngươi cũng hơi quá đáng, ngươi lại đá chết tiểu khuyển phụ vương ngươi tặng cho ta !” Sắc mặt Thủy Lan Hinh có thể nói là thay đổi bất thường, lập tức nước mắt rưng rưng, ủy khuất vô cùng nhìn Quân Khuynh Vũ.

Bên trong con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ thoáng qua một tia lãnh ý, khóe môi tươi cười cũng trở nên lãnh liệt, mang theo vài phần mỉa mai hỏi, “Tiểu khuyển nho nhỏ luôn luôn nhu thuận, như thế nào hôm nay đột nhiên phát cuồng xông lại đây?”

Tiếng nói vừa dứt, mâu trung Thủy Lan Hinh lập tức hiện lên một tia bối rối, nhưng rất nhanh liền bị nàng che dấu , bên trong đôi con ngươi thiển sắc tràn ngập ủy khuất, cơ hồ là lập tức khóc ra, tay run run chỉ vào Quân Khuynh Vũ, run giọng nói, “Ý của ngươi là ta cố ý sai khiến tiểu khuyển xông về phía Khuynh Hoàng? Ta cùng nàng không oán không thù, hà cớ gì phải làm thế? !”

Sóng mắt lưu chuyển trong đôi mắt đào hoa hẹp dài của Quân Khuynh Vũ , giống như hàn băng tích tụ trong mùa đông, hiện ra hàn khí nhè nhẹ , ý cười trên khóe môi vẫn là tà mị vô song, hắn nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu nói, “Này ta cũng không biết. Bất quá Hinh phi nương nương cũng nói, tiểu khuyển đánh về phía Khuynh Hoàng, trong tình cảnh này nếu ta không ra tay, chỉ sợ Khuynh Hoàng sẽ bị thương. Chẳng lẽ nương nương cảm thấy tính mạng của một tiểu khuyển so với tính mạng của quận chúa còn trọng yếu hơn sao? !”

Thủy Lan Hinh thật không ngờ Quân Khuynh Vũ lại nói như thế, sắc mặt nhất thời lúc xanh lúc trắng , một lát sau mới khóc như lê hoa đái vũ nói, “Ngay cả khi ngươi sốt ruột cứu người, cũng không nên một cước đá chết tiểu cẩu đi ? Tốt xấu nó cũng là một sinh mệnh, ngươi sao có thể nhẫn tâm?”

Lạc Khuynh Hoàng khẽ nhíu mi , việc này Quân Khuynh Vũ làm xác thực không tốt , ngay cả là vì cứu nàng, một cước đem tiểu khuyển hoàng đế đưa cho sủng phi đá chết, cũng hơi quá đáng chút. Làm như vậy không chỉ bác bỏ mặt mũi của Hinh phi nương nương , cũng là bác bỏ mặt mũi của Quân Vũ Thần a.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi đem ánh mắt hướng về phía Quân Khuynh Vũ, cảm giác được ánh mắt lo lắng của Lạc Khuynh Hoàng , khóe môi Quân Khuynh Vũ có chút nhếch lên, để sát vào bên tai Lạc Khuynh Hoàng , dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được nói, “Ta thật cao hứng, Hoàng nhi sẽ vì ta lo lắng.”

Thủy Lan Hinh nhìn thấy Quân Khuynh Vũ không chỉ không thèm nhìn nàng, cư nhiên còn cùng Lạc Khuynh Hoàng lặng lẽ nói chuyện, lửa giân không khỏi bốc lên, dậm chân, nói, “Bản cung nhất định phải tìm hoàng thượng đòi lại công đạo!”

“Ngươi không lo lắng?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu lông mày , nhìn vẻ mặt trấn định tự nhiên của Quân Khuynh Vũ, người này không khỏi cũng quá quá bình tĩnh đi.

Quân Khuynh Vũ nhún vai, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh, nói, “Lo lắng? ! Còn không biết ai không hay ho đâu. Một cước này của ta vẫn chưa dùng sức, nhưng tiểu khuyển nho nhỏ liền tắt thở , thoạt nhìn xưa nay thường xuyên bị người khác ngược đãi, có vẻ suy yếu nha.”

Lạc Khuynh Hoàng nghe thấy lời nói của Quân Khuynh Vũ , không khỏi xúc động trừng mắt , một cước kia của hắn không có dùng sức? ! Nàng có thể nhìn ra hắn là hung hăng dùng sức đá trúng con chó kia , còn có dùng nội lực hay không thì nàng không biết, bất quá nàng biết nếu nàng bị trúng một cước như vậy , cũng phải mất nửa ngày mới dậy nổi đi, huống chi là một con chó nhỏ đâu? !

“Ngươi thực chán ghét Hinh phi nương nương?” Lạc Khuynh Hoàng nhíu mày , tự nhiên hiểu được đây là kế giá họa của Quân Khuynh Vũ , tiểu khuyển nho nhỏ là bị Quân Khuynh Vũ đá chết , nhưng xưa nay Hinh phi nương nương cũng hay ngược đãi tiểu cẩu nho nhỏ cũng là sự thật, việc này cho dù nháo đến trước mặt Quân Vũ Thần , Hinh phi nương nương cũng không có nửa điểm lợi thế đi.

Sắc mặt Quân Khuynh Vũ có chút thâm trầm. Trông đôi mắt đào hoa đầy ý cười như có gì đó lướt qua , con ngươi đen như mực càng thêm thâm trầm, ý cười khóe môi cũng có chút rùng mình, trong nháy mắt, cái loại cảm giác cô tuyệt lại bất ngờ xuất hiện .

Lạc Khuynh Hoàng hiểu được Quân Khuynh Vũ nhất định là có ẩn tình khó nói, cũng không hỏi nhiều. Nàng cùng hắn nguyên bản chỉ là vô tình gặp gỡ, cho dù kiếp trước chuyện tình hắn vì nàng khởi binh tạo phản là bí ẩn trong lòng của nàng , nhưng nàng cũng biết, bí ẩn này vĩnh viễn cũng không có đáp án.

Bởi vì nàng đã trọng sinh, không bao giờ có khả năng hỏi kiếp trước Quân Khuynh Vũ tại sao vì nàng tạo phản, tại sao lại ôm thi thể nàng cực kỳ bi thương.

Nàng chỉ biết là, kiếp này, nàng không nghĩ cùng hắn giao hảo. Trên người nam tử này có quá nhiều bí mật , lòng dạ quá sâu, ngay cả nàng cũng nhìn không thấu.

“Nàng lớn lên rất giống nương ta.”

Thời điểm Lạc Khuynh Hoàng nghĩ rằng Quân Khuynh Vũ sẽ không trả lời , tiếng nói hơi mờ mịt của Quân Khuynh Vũ vang lên. Không giống vẻ tà mị bình thường , cũng không có khí phách cùng suy nghĩ , chỉ còn vẻ cô tuyệt cùng tiêu điều.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn sườn mặt Quân Khuynh Vũ , trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy Quân Khuynh Vũ thật sự cô tuyệt , ngay cả một thân hồng y như hỏa diễm, cũng không che được vẻ tiêu điều.

Khó trách từ sau khi Nguyệt quý phi mất ,Thủy Lan Hinh liền được thánh sủng mười năm không suy. Khó trách nàng cảm thấy khuôn mặt của Thủy Lan Hinh có chút quen thuộc. Khó trách Thủy Lan Hinh có địch ý với Quân Khuynh Vũ , mà Quân Khuynh Vũ tựa hồ ghét cay ghét đắng Thủy Lan Hinh.

Nguyên lai Thủy Lan Hinh bất quá chỉ là thế thân của Nguyệt Lưu Ly . Giống như sự sủng ái của Quân Vũ Thần dành cho nàng , Quân Vũ Thần đem Thủy Lan Hinh thành Nguyệt Lưu Ly, đem toàn bộ sủng ái với Nguyệt Lưu Ly chuyển dời đến trên người Thủy Lan Hinh .

Nhưng mà ở trong cung mười năm, sớm chiều ở chung. Tâm của Quân Vũ Thần đến tột cùng có ở trên người nàng ta hay không, sao nàng ta không biết? ! Nếu biết, lại có nữ nhân cam nguyện trở thành thế thân? ! Nàng ta tự nhiên oán hận ghen tị, cho nên mới chán ghét Quân Khuynh Vũ như vậy ! Không thể cùng người chết đấu, như vậy liền cùng người thân của nàng đấu.

Đối với Quân Khuynh Vũ mà nói, chỉ sợ là không thể thừa nhận một cái thế thân tồn tại như vậy . Đối với hắn mà nói,tất cả của mẫu thân hắn hắn không cho phép bất luận kẻ nào tồn tại thay thế mẫu thân hắn, hơn nữa người này còn chiếm lấy sự sủng ái của phụ thân hắn.

“Nàng chỉ là một thế thân.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn sườn mặt Quân Khuynh Vũ , an ủi nói. Nàng có thể cảm giác được yêu thương sâu đậm của Quân Vũ Thần đối với Quân Khuynh Vũ , nếu không hắn sẽ không dung túng cho Quân Khuynh Vũ như vậy. Mà Quân Vũ Thần yêu thương Quân Khuynh Vũ như vậy, có thể thấy Quân Vũ Thần yêu Nguyệt Lưu Ly sâu như thế nào.

“Hắn nghĩ chỉ cần tìm một thế thân là có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ ? ! Mẫu phi chết thê thảm như vậy, hắn dựa vào cái gì tìm một thế thân để quên? !” Quân Khuynh Vũ lạnh lùng nói. Giống như trả lời Lạc Khuynh Hoàng, lại giống như lầm bầm lầu bầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện