Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 74: Quấy nhiễu



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [74] Quấy Nhiễu

*****

Đêm đó lão A tự mình mang điện thoại Hàn Linh tới Trì gia.

Tiếp xúc với ủy thác của Hạ Trạch càng lâu, lão A càng cảm thấy sự việc càng sâu sa. Ban đầu ông chỉ nghĩ là một vụ ngoại tình thông thường, chỉ là thân phận người đàn ông kia có chút đặc biệt, có tiền có thế quan hệ lại nhiều, chứ không nghĩ NB Hạ Chí Thành lại tệ đến vậy. Đương nhiên nếu là người bình thường yêu cầu điều tra Hạ Chí Thành thì lão A mới lo lắng. Này là Hạ Trạch còn thêm Trì gia đứng sau chống lưng, lão A liền không cần để tâm. Nhưng điều tra càng sâu thì lão A càng cảm thấy không đúng. Này căn bản không phải ngoại tình này nọ, mà liên quan tới một vụ án mạng rất nhiều năm trước. Thậm chí nó mới chính là trọng điểm cần điều tra, Hạ Chí Thành ngoại tình, thân phận thật sự của Hàn Linh, tất cả bất quá chỉ là phần ăn khai vị mà thôi.

Nhận rõ điểm này, lão A thầm nói trong bụng, như vô luận là đạo đức nghề nghiệp hay những lời khiêu khích đáng ghét của lão K đều làm ông phải tiếp tục kiên trì, không chỉ điều tra đến cùng mà còn phải tra ra nhiều thông tin hơn lão K. Mà ghi âm trong điện thoại Hàn Linh hiển nhiên là một manh mối lớn, có thể xem là bằng chứng đưa lên tòa án.

Sau khi giao di động cho Hạ Trạch, lão A không ở quá lâu nhanh chóng cáo từ. Thu hoạch hôm nay là kinh hỉ ngoài ý muốn, ở Trì gia không nhận thêm được chỉ thị vì thế nhiệm vụ của ông vẫn là tiếp tục nhìn chằm chằm Hàn Linh.

Trì Dĩ Hoành tự mình tiễn lão A về, Hạ Trạch nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, tầm mắt dừng lại ở di động lão A đưa tới. Cứ việc trước đó đã nghe qua bản ghi âm vài lần nhưng Hạ Trạch vẫn mở lại nghe thêm lần nữa. Theo lời Hàn Linh thì có thể nhận ra bà ta đã chuẩn bị đầy đủ mới tới bệnh viện, mặc kệ là ghi âm hay những lời sáo rỗng, Hàn Linh đã dễ dàng làm được chuyện mà Hạ Tư Tuệ không làm được.

Hạ Trạch nhịn không được suy đoán tâm lý Hàn Linh, bà ta ghi lại đoạn nói chuyện này để làm gì? Cậu nghe lão A nói, hôm qua Hàn Linh cùng hai cha con Hạ Nguyên xung đột, vì thế Hạ Nguyên nửa đêm bỏ đi, phụ thân cũng để mặc Hàn Linh một mình trong nhà. Cho nên, Hàn Linh chịu kích thích quá lớn, tính toán xé rách mặt với phụ thân đồng quy vu tận? Hay là muốn dùng đoạn ghi âm này uy hiếp phụ thân?

Hạ Trạch cảm thấy hai giả thuyết này đều có thể chọc giận phụ thân, thậm chí nội hành vi tới bệnh viện kia thôi đã đủ làm ông tức giận. Nhưng vậy có thể nào đời trước ở một thời điểm nào đó cậu không biết cũng phát sinh tự sình tương tự, mà phụ thân trong phút tức giận đã giết chết Hàn Linh? Ý niệm này giống một hạt giống, từ lúc chiều nhận được mail đã bắt đầu mọc rể nẩy mầm, không ngừng xoay tròn trong đầu cậu.

Hạ Trạch thở dài một hơi, nếu thật là phụ thân giết Hàn Linh, kia cậu thì sao? Vì sao cậu lại bị kéo vào, cũng là phụ thân an bài sao? Còn có tai nạn xe cộ, cái chết tương tự của cậu cùng Thẩm Gia Thạch, thật sự chỉ là ngoài ý muốn sao?

Sống lại lâu như vậy, theo quỹ tích cuộc sống dần dần lệch khỏi quỹ đạo trong kí ức, Hạ Trạch đã rất ít khi nhớ tới chuyện ‘ngoài ý muốn bỏ mình’ đã làm mình rối rắm lúc đầu. Lão A, lão K liên thủ, còn có Trì gia làm hậu thuẫn, Hạ Trạch không nghĩ mình lại dễ dàng bị đổ tội danh giết người như vậy nữa. Càng không cần chật vật trốn tránh bên ngoài, thế nên không biết là ngoài ý muốn hay có ý định mưu hại.

Dưới điều kiện tiên quyết này, Hạ Trạch cảm thấy Hàn Linh sống hay chết kỳ thật không còn quan hệ tới mình, cậu cứ chấp nhất, thậm chí vì nó mà lo âu căn bản là không cần thiết, bất quá cứ nhịn không được suy nghĩ.

Trì Dĩ Hoành tiễn lão A về, trở lại liền nhìn thấy Hạ Trạch cau mày hoảng hốt ngồi trên sô pha phòng khách. Bắt đầu từ lúc nhận được đoạn ghi âm, Trì Dĩ Hoành liền cảm thấy Hạ Trạch tựa hồ có chuyện nghĩ không thông, cả lúc ăn cơm tối đều tỏ ra không yên.

Trì Dĩ Hoành ngồi xuống bên người Hạ Trạch, đưa tay sờ sờ mặt cậu, thân thiết nói: “Tiểu Trạch, có tâm sự à?”

Hạ Trạch lắc đầu không nói gì, chỉ vòng tay ôm lấy thắt lưng Trì Dĩ Hoành, cả người vùi vào lòng anh. Trên mặt Trì Dĩ Hoành lộ ra một tia ngoài ý muốn, từ sau khi chuyện hai người bị phụ thân phát hiện, Hạ Trạch ở bên ngoài vẫn luôn quy củ duy trì khoảng cách, sợ chọc phụ thân tức giận. Nhưng hiện giờ Hạ Trạch rõ ràng đã quên mất chuyện này, cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thu hút lực chú ý đến vậy. Đương nhiên người mình thích đang ở trong lòng, Trì Dĩ Hoành cũng không nỡ nhắc nhở, ngược lại càng ôm chặt, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ Hạ Trạch.

Hai người cứ vậy duy trì tư thế dính lấy nhau, Trì Thủ Chính rời khỏi phòng sách đang định xuống lầu, từ chỗ cầu thang nhìn thấy động tác của hai đứa, dừng một chút rồi xoay người trở lên lầu. Trì Dĩ Hoành ẩn ẩn nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng lưng phụ thân, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười mỉm.

Đánh vỡ trầm mặc trước hết là Hạ Trạch. Theo động tác vuốt ve cổ của Trì Dĩ Hoành, tất cả nổi lo âu đều tan biến theo động tác của Trì Dĩ Hoành. Cậu có xúc động muốn nói gì đó với anh. Tuy cảm thấy nếu mình nói ra sẽ làm Trì Dĩ Hoành cảm thấy thực kì quái, nhưng trong lòng lại thực tự tin, chỉ cần là mình nói, vô luận là chuyện không tưởng thì Trì Dĩ Hoành vẫn tin là thật, không phải chỉ nghe có lệ.

Hạ Trạch ngẩng đầu, do dự một chút: “Anh họ, anh cảm thấy phụ thân có thể nào sẽ giết Hàn Linh không?”

Trong mắt Trì Dĩ Hoành hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền không khống chế được cảm xúc: “Sao em lại nghĩ vậy?”

Hạ Trạch kể lại những phỏng đoán về tâm lý Hàn Linh của mình, vẻ mặt thực nghiêm túc: “Hàn Linh chọc giận phụ thân như vậy, phụ thân nếu không làm thì thôi, đã làm nhất định sẽ làm tới cùng?”

Trì Dĩ Hoành thật sự lắng nghe, bất quá anh không nghĩ sự tình này có thể phát sinh. Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh đã dây dưa nhiều năm như vậy, tính cách Hàn Linh thế nào Hạ Chí Thành là người rõ ràng nhất. Nếu nói Hàn Linh chọc giận Hạ Chí Thành thì không biết đã chọc qua bao nhiêu lần. Tuy lần này Hàn Linh đã chọc vào điểm mấu chốt, nhưng cho dù Hạ Chí Thành tức giận cỡ nào, đã có cô cô làm tiền lệ, ông ta tuyệt đối sẽ không làm ra hành vi giết người tự hủy hoại tương lai như vậy.

“Kia nếu là lỡ tay thì sao?” Hạ Trạch còn chưa chịu buông tha.

Trì Dĩ Hoành không biết Hạ Trạch vì sao lại chấp nhất vấn đề này như vậy, dưới ánh mắt nghiêm túc của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành nghĩ nghĩ vẫn lắc đầu.

Hạ Trạch thất vọng chôn mặt vào lòng Trì Dĩ Hoành, không chịu nói nữa.

Trì Dĩ Hoành bật cười, anh vốn tưởng chuyện gì có thể làm Hạ Trạch để ý như vậy, hóa ra là có ý niệm cổ quái này trong đầu. Không phải nói Hạ Trạch nghĩ không có đạo lý, chính là Hạ Chí Thành không ngu, hẳn sẽ không vấp cùng một tảng đá hai lần.

Trì Dĩ Hoành nhéo nhéo tai Hạ Trạch, cúi người hôn lên mặt cậu một cái: “Thời gian không còn sớm, Tiểu Trạch nên ngủ đi.”

Hạ Trạch ở trong lòng Trì Dĩ Hoành cọ cọ, miễn cưỡng đáp ứng.

Tối hôm nay, Hạ Trạch đột nhiên mơ thấy Hạ Chí Thành, đó là lần cuối cùng cậu cãi nhau với phụ thân.

Ban đầu là Hạ Trạch nhận được điện thoại của Bạch Hiểu Tề, nói cậu xảy ra chuyện, cảnh sát đang tìm kiếm, bảo cậu nhanh nhanh nghĩ biện pháp. Hạ Trạch không dám quay về trường học, cũng không dám về chỗ ở của mình cùng Trì Dĩ Hoành, hai nơi này đều có cảnh sát canh giữ, cậu bối rối gọi điện cho phụ thân. Cuộc gọi rất nhanh được tiếp máy, chào đón chính là một tràng răn dạy của phụ thân. Nói cậu đã giết người thì mau đi tự thú, không cần làm mất mặt Hạ gia. Hạ Trạch muốn giải thích, nhưng vô luận cậu nói gì phụ thân cũng không tin. Hai người trong điện thoại bắt đầu tranh cãi kịch liệt.

Hạ Trạch mở mắt, hoàn cảnh u ám nhắc nhở hiện tại là lúc nào. Cậu chậm rãi thở phào một hơi, những hình ảnh trong giấc mơ hệt như một đoạn phim hiện lên trong đầu. Đây là lần đầu tiên Hạ Trạch mơ thấy Hạ Chí Thành, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc hồi tưởng lại chuyện này.

Đi tự thú, Hạ Chí Thành trong điện thoại nhiều lần nhấn mạnh ba chữ này, thẳng tới lúc cúp điện thoại, ông vẫn kiên trì bảo cậu làm vậy.

Hạ Trạch bật đèn ngồi dậy, cảm thấy mình thật sự điên rồi. Cậu bị nan đề là ai giết chết Hàn Linh làm rối rắm cả buổi tối, kết quả ngay cả nằm mơ cũng thấy chuyện liên quan. Trước lúc ngủ Hạ Trạch đã không còn xoắn xít, nhưng giấc mơ này lại làm cậu nghĩ tới nó một lần nữa.

“Tiểu Trạch?” Bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa khe khẽ, nhanh chóng mở ra, người bên ngoài là Trì Dĩ Hoành.

Phòng Trì Dĩ Hoành ở ngay cách vách, Hạ Trạch vừa bật đèn bên này thì Trì Dĩ Hoành cũng lập tức tỉnh lại. Anh lo lắng nhìn qua, sợ Hạ Trạch mơ thấy ác mộng. Phải biết Hạ Trạch tuy đáng ngủ không thành thật nhưng trạng thái giấc ngủ không tệ, chưa từng phát sinh chuyện thức giấc vào nửa đêm.

“Làm sao vậy?” Trì Dĩ Hoành bước nhanh tới trước mặt Hạ Trạch, sờ sờ trán.

Hạ Trạch thành thành thật thật nói: “Mơ thấy ác mộng.”

Trì Dĩ Hoành giống như đang dỗ dành con nít mà xoa tóc Hạ Trạch, ôn hòa nói: “Anh ở đây.”

Hạ Trạch nhường ra một nửa giường, ý bảo Trì Dĩ Hoành lên ngủ chung. Đối với lời mời của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành rất khó cự tuyệt. Anh nhanh chóng leo lên giường nằm cạnh Hạ Trạch, đưa tay ôm cậu vào lòng.

“Ngủ đi.” Trì Dĩ Hoành hôn lên trán Hạ Trạch, thấp giọng nói.

Hạ Trạch nghe lời nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh liền mở ra: “Ngủ không được.”

Sắc mặt Trì Dĩ Hoành nhu hòa, nhẹ nhành vỗ lưng cậu, dỗ dành: “Ngủ không được liền đếm cừu đi.”

Hạ Trạch: “…”

Trì Dĩ Hoành nhìn biểu tình Hạ Trạch thì không nhịn được cười, sáp qua hôn.

Tối hôm nay, ngủ không được còn có cả người Hạ gia.

Trong phòng bệnh bệnh viện, Hạ nãi nãi còn đang hôn mê. Bác sĩ phát hiện Hạ nãi nãi nằm trên đất đã là một giờ sau khi Hàn Linh rời đi. Tuy không biết vì sao Hạ nãi nãi lại không ấn chuông nhưng tình huống của bà hiển nhiên không lạc quan. Nhận được thông tri của bệnh viện, tất cả người Hạ gia đều chạy tới. Ngay cả Hạ Tư Tuệ mới hôm trước tranh cãi với Hạ nãi nãi cũng xuất hiện.

Tới tận nửa đêm, Hạ nãi nãi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Hạ Chí Kiệt nóng nảy, yêu cầu bệnh viện cho bọn họ một lời giải thích. Hạ nãi nãi vì sao lại nằm trên mặt đất cả tiếng đồng hồ mới được bác sĩ phát hiện.

Bệnh viện đối với việc này cũng thực ủy khuất, là vệ sĩ Hạ gia thông báo Hạ nãi nãi muốn nghỉ ngơi, không cho phép ai tới quấy rầy. Bọn họ thấy Hạ nãi nãi đã ngủ cả giờ, bình thường giờ này nên ra ngoài đi dạo mới tới phòng, lúc này mới phát hiện tình huống không thích hợp.

Bệnh viện đổ hết trách nhiệm lên đám vệ sĩ. Vệ sĩ trưởng liền ăn ngay nói thật, buổi chiều có người tới thăm Hạ nãi nãi, trước lúc đi đã phân phó bọn họ đừng để ai tới quấy rầy Hạ nãi nãi.

“Là ai?” Liễu Giai hỏi.

Vệ sĩ nhìn về phía Hạ Chí Thành: “Là một quý bà tên là Hàn Linh.”

Hai chữ Hàn Linh vừa ra khỏi miệng, mọi người đều đồng thời biến sắc. Liễu Giai cùng Hạ Chí Phi liếc nhìn nhau, tầm mắt ẩn ẩn dừng lại trên người Hạ Chí Thành.

Sắc mặt Hạ Chí Thành trầm xuống.

________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện