Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 70: Chụp ảnh



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [70] Chụp Ảnh

******

Số tiền Hạ Chí Thành đáp ứng bồi tiền cho Hạ Trạch vốn là Hạ Chí Kiệt gánh, Hạ Chí Kiệt cũng đang gom góp. Nhưng đúng lúc này Chu Chấn cần tiền mặt, Hạ Chí Kiệt vì vụ đấu thầu khu đông liền lén chuyển tiền qua cho Chu Chấn.

Hạ Chí Thành nghe tin liền gọi điện mắng Hạ Chí Kiệt, hỏi ông rốt cuộc có biết cái gì quan trọng hơn hay không. Hạ Chí Kiệt bị mắng tới tối tăm mặt mũi, nhưng tiền thì cũng chuyển rồi, Chu Chấn cũng đang trong thời khắc mấu chốt, thật sự không thể rút lại. Hai anh em cảm thấy may mắn chính là hai nhà Trì Hạ có giao tình nhiều năm, Trì Thủ Chính tuy thực thức giận việc bọn họ muốn chiếm đoạt di sản của Hạ Trạch nhưng cũng không chạy tới cửa đòi nợ. Chính là vô luận là Hạ Chí Kiệt hay Hạ Chí Thành đều không ngờ ngày Hạ gia cùng Trì gia trở mặt, người không nể tình nhất lại chính là Hạ Trạch.

Hạ Chí Thành khó xử, những lời này nếu do người Trì gia nói, mọi người còn có thể đứng ra giảng hòa. Nhưng lại từ chính miệng ‘khổ chủ’, mọi người chỉ cảm thấy Hạ Trạch đáng thương, nhân tiện nhớ tới những bức họa bị thất lạc, chỉ tiếc hận không thể phỉ nhổ Hạ gia một phen.

Hạ Chí Thành cố nhẫn nhịn, nén cơn giận nói: “Tôi sẽ bảo bác hai nhanh chóng chuyển tiền qua.”

Có những lời này, Hạ Trạch cũng không hỏi tiếp nhanh chóng là lúc nào. Có mọi người ở đây, phụ thân sĩ diện như vậy chắc chắn sẽ không nuốt lời. Nếu mình lại tiếp tục đòi hỏi thì ngược lại không hợp tình lắm.

Việc kiểm kê tranh chữ kéo dài từ sáng tới tận chiều, xảy ra một màn ban sáng, suốt quá trình sắc mặc Hạ Chí Thành không dễ xem chút nào. Tâm tư đám người đều tập trung vào tranh chữ, đều xem ông như người trong suốt, lại càng làm ông giận mà không có chỗ phát tiết. Đợi đến khi kiểm kê xong, Trì Dĩ Hoành an bài Thường Phi dẫn người mang hết toàn bộ ra xe. Trì gia đã chỉnh sửa một tầng lầu để làm chỗ để tạm thời.

Mọi người rời khỏi nhà tổ, nhóm phóng viên chờ sẵn bên ngoài lập tức ùa tới. Bọn họ lúc trưa nay đột nhiên nhận được tin, chuyện Thẩm Gia Thạch lên án Hạ gia lén chiếm đoạt di sản của Hạ Trạch trước khi chết đều là sự thật, hôm nay chính là ngày Hạ Trạch chính thức tiếp nhận di sản. Tin tức oanh động như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không bỏ qua, từ sớm đã canh sẵn bên ngoài nhà tổ.

Các phóng viên nhận ra Hạ Chí Thành, không dám vây lấy xe ông mà nhào tới chỗ những người khác. Cứ việc không ai nhận phỏng vấn nhưng chỉ cần nhìn những gương mặt quen thuộc của giới giám định thì ánh mắt đám phóng viên đều tỏa sáng, không ngừng chụp hình. Mấy vị đại sư giám định cùng lúc xuất hiện ở nhà tổ Hạ gia, quả thực là chứng cứ xác thực nhất.

Mặt Hạ Chí Thành đen như đáy nồi, bảo lái xe nhanh chóng rời đi. Theo sát phía sau xe Hạ Chí Thành, Trì Dĩ Hoành nhìn ra ngoài cửa sổ, xoa xoa tóc Hạ Trạch, thấp giọng nói: “Hết giận chưa?”

Hạ Trạch gật gật đầu.

Lần này về nhà tổ, Trì Thủ Chính lo cho Hạ Trạch nên vốn không muốn để cậu đi. Nhưng Hạ Trạch lại cố tình muốn tới. Cậu không yếu ớt như cữu cữu nghĩ, cũng không muốn đổ hết mọi chuyện cho cữu cữu cùng anh họ. Cậu đã trưởng thành, bắt đầu học cách gánh vác trách nhiệm của mình. Trước lúc đến, Hạ Trạch đã cùng Trầm Hi cách điện thoại to nhỏ nửa ngày. Trì Dĩ Hoành không biết Trầm Hi cùng Hạ Trạch nói gì, chỉ thấy bộ dáng oai vệ của nhóc con này thực buồn cười, vì thế liền tùy ý Hạ Trạch. Chính là anh thực không ngờ Hạ Trạch lại gọi đám phóng viên tới.

Bất đồng với quan điểm ‘chuyện xấu trong nhà không để lộ ra ngoài sáng’ phổ biến trong giới thượng lưu, Trầm Hi trước giờ luôn cảm thấy đối phương đâu có muốn mặt mũi, mình cần gì phải giữ thể diện cho bọn họ làm chi. Năm đó đối phó với Trầm gia cũng vậy, lần này tìm phóng viên cũng là Trầm Hi ra chủ ý cho Hạ Trạch. Trì Thủ Chính cùng Trì Dĩ Hoành băn khoăn tới thân phận Hạ Trạch, vì thế đã giới hạn chuyện này trong giới thượng lưu Hải Thành mà thôi. Hạ Trạch không nỡ làm trái ý tốt của cữu cữu, nhưng lại không cam tâm, vì thế lén liên hệ với Trầm Hi, tìm cách để cả Hải thành này biết bộ mặt dối trá cùng ích kỷ của phụ thân.

Tựa như Bạch Hiểu Tề đã nói, bọn họ làm chuyện xấu cũng không sợ dọa người, mình cần chi phải cố kỵ. Vô luận là phụ thân hay bà nội đều rất sĩ diện, Hạ Trạch chính là muốn dẫm nát mặt mũi bọn họ dưới chân.

Hạ Trạch nói xong thì có chút chột dạ nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, anh cười cười, dung túng nhìn cậu: “Tiểu Trạch vui là được rồi.”

Hạ Trạch cười híp mắt, lặng lẽ đưa tay qua, mười ngón cùng đan xen với Trì Dĩ Hoành.

Đêm đó, Trầm Hi lấy danh nghĩa tới thưởng thức tác phẩm nghệ thuật kéo Lý Minh Hiên chạy tới Trì gia. Gần nhất Trầm Hi khá hứng thú với tranh chữ cổ, có cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt, tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Lúc Trầm Hi tới, Hạ Trạch đang cùng Trì Dĩ Hoành bàn bạc nên dùng số tranh đó thế nào.

Nói ra thì Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành cùng cữu cữu đều không có hứng thú, không giống cụ Hạ luôn xem chúng như mạng sống, Hạ Trạch cùng cữu cữu lại có quan điểm giống hệt nhau. Trong mắt những người yêu thích thì chúng đều là bảo bối, nhưng trong mắt người không thích thì số tranh kia còn không bằng một ổ bánh mì. Hạ Trạch không muốn bán chúng đi, nhưng cất trong nhà lại quá đáng tiếc. Cậu đang nghĩ, chờ bác hai gửi tiền qua thì có thể dùng nó mở ra một viện bảo tàng nhỏ cất giữ số tranh chữ kia, để những người yêu thích chân chính có thể thưởng thức.

Đối với ý niệm này của Hạ Trạch, Trì Dĩ Hoành ủng hộ vô điều kiện. Vừa lúc miếng đất bên thành tây sắp tới tay, có thể đặc biệt dành ra một phần xây viện bảo tàng, xếp nó vào hạng mục công ích.

Trầm Hi nghe tính toán của bọn họ xong liền tỏ ý muốn gia nhập.

“Tiền vốn cứ để tôi, Hạ Tiểu Trạch cứ giữ tiền đó đi, nhóc chỉ cần ra đồ, tiền cứ để Dĩ Hoành với tôi là được.”

Hạ Trạch do dự nhìn về phía Trì Dĩ Hoành, Trầm Hi bất mãn nhéo mặt cậu: “Nhóc lo lắng tôi không có tiền sao?”

“Đương nhiên không phải!”

Nói không chừng trong số bốn bọn họ, người có tiền nhất chính là Trầm Hi, nhưng Hạ Trạch cứ cảm thấy nếu đáp ứng thì có vẻ chiếm tiện nghi. Vốn chuyện này không quan hệ tới Trầm Hi, kết quả lại để Trầm Hi ra tiền, không tốt lắm đi?

Trì Dĩ Hoành cùng Lý Minh Hiên liếc mắt nhìn nhau, thay Hạ Trạch đáp ứng: “Tốt, cậu có dự toán đầu tư thế nào không?”

Trầm Hi lắc đầu: “Nếu đã làm thì cứ làm tốt nhất, vô luận là an ninh hay điều kiện bảo quản đều phải tốt nhất, dự toán thì cứ tùy ý.”

Hạ Trạch: “…”

Giọng điệu đại gia này thực sự làm người ta đỏ mắt mà.

Trầm Hi hưng trí, ngay cả tranh chữ cũng không thèm nhìn, kích động lôi kéo đám Hạ Trạch nghiêm túc bàn bạc.

Trì Thủ Chính ngồi nghe một lúc thì cười cười rời đi. Ý tưởng này của Hạ Trạch không tồi. Trì Thủ Chính đã biết Hạ Trạch tìm phóng viên tung ra chuyện di sản, ông lúc đầu sợ chuyện này nháo lớn sẽ ảnh hưởng tới Hạ Trạch. Dù sao này có thể xem là một vụ bê bối, cho dù Hạ Trạch là người bị hại nhưng lời ra tiếng vào cũng không dễ nghe. Nhưng nếu Hạ Trạch mang hết số tranh chữ mình được kế thừa quyên góp vào viện bảo tàng thì sẽ khác. Nhất là đối lập với hành vi của Hạ gia, không thể nói bọn họ giấu giếm gia sản là không đúng, nhưng nếu mang ra so sánh thì có thể phá nát danh tiếng Hạ gia.

Kỳ thực với sự hiểu biết của Trì Thủ Chính về cụ Hạ, nếu hiện giờ cụ còn sống, phỏng chừng cũng có ý niệm giống Hạ Trạch lúc này. Cũng vì cụ Hạ mất sớm, người Hạ gia lại giấu diếm chuyện di chúc, số tranh chữ kia hệt như minh châu bị phủ mờ, suốt nhiều năm qua chỉ có mình Thẩm Gia Thạch được giám định cùng thưởng thức. Trì Thủ Chính thở dài một tiếng, lắc đầu, cụ Hạ…

Không đợi tới hôm sau, tin tức liên quan tới chuyện Hạ gia ngầm chiếm đoạt di sản của Hạ Trạch bắt đầu lan tràn trên mạng, tương quan là một tin khác. Theo tin tức nhận được thì Hạ Trạch sau khi nhận được số di sản khổng lồ kia đã quyết định mở một viện bảo tàng, quyên góp toàn bộ số tranh chữ kia ra triển lãm, đẩy mạnh truyền thống văn hóa dân tộc, không để số quốc bảo này bị phủ bụi.

Hạ Trạch cũng vô ý nhìn thấy tin này, lập tức ngây ngẩn cả người, theo bản năng nhìn Trì Dĩ Hoành. Trì Dĩ Hoành đang cùng Lý Minh Hiên nghiên cứu dự toán cần thiết cho viện bảo tàng, chú ý tới tầm mắt cậu, liền nhìn qua: “Làm sao vậy?”

Hạ Trạch đưa tin tức cho bọn họ xem, cả bốn người xem xong thì tôi nhìn bạn bạn nhìn tôi, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu nhìn về phía phòng sách.

Trong phòng sách, Trì Thủ Chính buông điện thoại xuống. Quả nhiên chuyện này phải giao cho người chuyên nghiệp, hiệu suất thật sự quá nhanh. Nhìn tin tức vừa đăng trên mạng, hài lòng mỉm cười.

Đồng thời nhìn thấy tin này còn có Hạ Chí Thành. Tin tức Hạ Trạch quyên góp toàn bộ di sản thừa kế được vào viện bảo tàng thực sự là tát vào mặt Hạ gia. Ông đương nhiên không tin này là chủ ý của Hạ Trạch, khẳng định Trì gia ở sau lưng xúi giục. Hạ Chí Thành lạnh mặt, Trì gia muốn hủy thanh danh Hạ gia, lợi dụng Hạ Trạch quả thực là làm ít công to. Chuyện Thẩm Gia Thạch còn chưa hoàn toàn lắng xuống, Trì gia lại xuất chiêu này, Hạ Chí Thành cơ hồ có thể đoán được dân chúng sẽ náo loạn bình luận thế nào. So sánh với Hạ Trạch, Hạ gia quả thực là tự tư tự lợi.

Hạ Chí Thành nghĩ tới đây, tâm phiền ý loạn đứng dậy thay quần áo định ra ngoài.

“Chí Thành, muộn vậy rồi anh còn định đi đâu?” Chu Hàm Thanh khẩn trương nói.

Hạ Chí Thành khoát tay: “Anh vào xem mẫu thân thế nào, em không cần chờ đâu.”

“Dạ!” Chu Hàm Thanh cười cười đáp ứng, quay đầu liền gọi điện thoại cho Chu Chấn, bảo ông phái người thủ dưới lầu khu nhà Hàn Linh, xem Hạ Chí Thành có phải đang tới đó hay không.

Hạ Chí Thành lên xe, phân phó: “Tới bến tàu Lam Sắc.”

Bến tàu Lam Sắc đúng là chỗ tiểu khu Hàn Linh ở. Hạ Chí Thành vốn tính toán chờ một hai ngày nữa mới tới tìm Hàn Linh bàn chuyện tĩnh dưỡng, nhưng động tác của Trì gia làm ông gấp gáp, cảm thấy không thể tiếp tục kéo dài, phải nhanh chóng đưa Hàn Linh đi, phòng ngừa vạn nhất. Tới bên ngoài tiểu khu, Hạ Chí Thành lập tức xuống xe, phân phó lái xe vài câu rồi đi bộ vào tiểu khu.

‘Tách!’

Âm thanh nhỏ từ lùm cây cách đó không xa vang lên, lão A cảnh giác ló đầu ra chụp hình Hạ Chí Thành. Ông đã thủ ở đây mấy ngày nhưng đây là lần đầu tiên chụp được hình Hạ Chí Thành tới đây. Lão A có đôi lúc không thể không bội phục Hạ Chí Thành, người đàn ông này thật sự rất cẩn thận. Nếu không phải Hạ Trạch phát hiện Hàn Linh là tình nhân của Hạ Chí Thành, ông thật sự rất khó liên hệ hai người lại cùng một chỗ.

Lão A gửi tin nhắc cho trợ thủ, trợ thủ của ông đã thuê một căn hộ đối diện nhà Hàn Linh, 24/24 trông coi. Đêm nay Hạ Chí Thành xuất hiện tuyệt đối là kinh hỉ ngoài ý muốn, chỉ cần chụp được hình Hàn Linh cùng Hạ Chí Thành ở cùng một chỗ thì có thể bàn giao với Hạ Trạch.

Trợ thủ nhận được tin nhắc của lão A, lập tức xốc lại tinh thần, chăm chú quan sát động tĩnh căn phòng đối diện. Rất nhanh trợ thủ đã thấy Hạ Chí Thành vào cửa, Hạ Chí Thành thường xuyên xuất hiện trên TV nên rất dễ nhận diện. Trợ thủ vừa tấm tắc lại cảm khái, xem Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh thì trợ thủ tin tưởng bọn họ thật sự yêu nhau. Mấy ngày nay trợ thủ nhìn chằm chằm Hàn Linh, cảm thấy bà ta là một người điên cuồng cố chấp. Thật sự không hiểu nổi Hạ Chí Thành rốt cuộc thích điểm nào ở bà ta, trừ bỏ yêu thương thật lòng, trợ thủ thật sự không tìm ra lý do nào khác.

Trợ thủ vừa chụp hình vừa phỉ nhổ trong lòng. Ở bên diện, Hạ Chí Thành cùng Hàn Linh cũng bắt đầu khắc khẩu kịch liệt.

_________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện