Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 18: Giấu diếm



Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [18] Giấu Diếm

*****

“Hàn Linh là ai?”

Nghe thấy cái tên xa lạ này, trái tim vẫn thấp thỏm của Hạ Tư Tuệ đột nhiên thả lỏng. Bất đắc dĩ nhìn Hạ Trạch, giống như đang nhìn một đứa nhỏ nghịch ngợm, cười nói: “Cô út biết rồi, có phải có ai nói gì với con không? Còn nói có bài bản hẳn hỏi, đúng không? Cái tên Hàn Linh này cô cam đoan chưa từng nghe thấy, hiện giờ yên tâm rồi đi. Mối tình đầu của phụ thân chính là mẫu thân con, không còn ai khác.”

Hạ Tư Tuệ nói thật khẳng định, Hạ Trạch do dự gật gật đầu. Hạ Tư Tuệ cười cười kiễng mũi chân xoa đầu cậu, thương tiếc nói: “Đừng nghĩ lung tung, con nít không nên băn khoăn nhiều như vậy, cô út hi vọng con vui vẻ trưởng thành, có được không?”

Hạ Trạch cười thật tươi gật gật đầu.

Hạ Tư Tuệ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu không thì vầy đi, thi đại học xong cô út đưa con ra nước ngoài chơi. Không phải con muốn lái xe sao? Cô út tặng con một chiếc xe thể thao, được không?”

Hạ Tư Tuệ tuy tỏ ra ung dung nhưng ý tứ muốn chuyển đề tài lại quá rõ ràng. Hạ Trạch không nói rõ cảm giác trong lòng lúc này. Hạ Nguyên như thế, cô út cũng như vậy, cảm giác mọi người đều biết nhưng lại dối gạt làm cậu thật khó tiếp thu. Bọn họ thoạt nhìn đều đối xử với cậu rất tốt, có lẽ trong mắt họ, giấu diếm cũng vì tốt cho cậu mà thôi, nhưng cậu căn bản không muốn như vậy.

Mãi đến khi dạo hết vườn hoa, hai người không ai nhắc tới chuyện Hạ Chí Thành nữa. Hạ Tư Tuệ cười tủm tỉm tiễn Hạ Trạch đi, nụ cười trên mặt biến mất, đầy tâm sự nhìn bóng dáng Hạ Trạch, sau đó xoay người đi tìm Hạ nãi nãi.

Hạ nãi nãi ở Ngũ Phúc đường, trung tâm nhà chính. Trong phòng, Hạ nãi nãi nhìn thấy Hạ Tư Tuệ vội vàng đi tới thì bất mãn hừ một tiếng.

“Giáo dưỡng của cô đâu? Ở nước ngoài mấy năm thì ngay cả đi đứng thế nào cũng quên mất sao?”

Hạ Tư Tuệ đã quen bản tính cứng nhắc của mẫu thân, mấy lời răn dạy này đã nghe đến phát chán, cô cười khổ đóng cửa lại bước qua: “Mẫu thân, con có việc tìm người.”

“Chuyện gì? Lại là vì Hạ Trạch sao? Cô vừa về đã đi gặp Hạ Trạch trước, trong lòng cô một đứa cháu còn quan trọng hơn mẫu thân, có đúng không?” Giọng điệu Hạ nãi nãi không tốt, rõ ràng không hài lòng.

Hạ Tư Tuệ biết tình tình mẫu thân, giống như trước kia làm nũng tiến sát tới bên người bà: “Mẫu thân, người biết mà? Chị Trì mất quá sớm nên con mới đau lòng cho Tiểu Trạch như vậy.”

“Đau lòng cái gì? Rõ ràng là sợ tôi hà khắc với nó đi?” Hạ nãi nãi lạnh lùng nói.

Hạ Tư Tuệ không thể nào nói mình quả thực sợ như vậy, chỉ đành ôm cánh tay Hạ nãi nãi, áp lên mặt. Hạ nãi nãi cảm thụ Hạ Tư Tuệ thân cận, biểu tình mới dần dần dịu đi. Dù sao Hạ Tư Tuệ cũng là đứa con có được lúc tuổi đã lớn, từ nhỏ đã thương yêu nuông chìu, mắng thì mắng nhưng trong lòng vẫn luyến tiếc.

“Nói đi, lần này lại là chuyện gì?”

Hạ Tư Tuệ cười cười, đứng dậy nghiêm túc nói: “Là về chuyện năm đó, Tiểu Trạch không biết từ chỗ nào nghe thấy tin đồn. Mẫu thân, trừ bỏ mấy người chúng ta, chuyện kia hẳn không có ai biết đi? Người không phải nói đã dàn xếp bên kia, cô ta hẳn không tìm tới đi? Con nhớ rõ cô gái kia gọi là Điền Hiểu Tĩnh, không biết là ai nói hưu nói vượn trước mặt Hạ Trạch, nói gì mà Hàn Linh nào đó? Mẫu thân biết là chuyện gì không?”

Hạ Tư Tuệ không ngừng đặt câu hỏi nhưng biểu tình Hạ nãi nãi vẫn thực bình tĩnh. Hoàn toàn nhìn không ra chút tình tự nào. Thẳng đến khi Hạ Tư Tuệ nói cái tên Hàn Linh, bà mới khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh trở lại.

Đợi Hạ Tư Tuệ nói xong, Hạ nãi nãi liếc mắt một cái, lơ đễnh nói: “Bất quá chỉ là mấy lời bậy bạ, Hạ Trạch biết cái gì? Cho dù biết thì nó có thể làm được gì? Muốn so đo thì cũng là Trì Hân Vân so đo, Hạ Trạch có tư cách gì quản chuyện phụ thân nó?”

“Mẫu thân!” Hạ Tư Tuệ không đồng ý nói: “Là người nói chuyện năm đó chỉ là ngoài ý muốn, không nên ảnh hưởng tới cuộc sống của chị Trì và anh ba, con mới đáp ứng người gạt chị Trì. Nếu đã giấu nhiều năm như vậy thì có giấu tiếp cũng không sao. Tiểu Trạch đúng là không có tư cách quản, nhưng nếu nó biết thì chắc chắn sẽ không vui. Con hi vọng Tiểu Trạch vui vẻ lớn lên, này cũng là tâm nguyện của chị Trì.”

‘Chị Trì’, ‘Tiểu Trạch’ Hạ nãi nãi nghe thấy hai cái tên này liền mất kiên nhẫn, nhưng hiếm có dịp gặp Hạ Tư Tuệ, thật sự không muốn vì chuyện này mà tranh chấp. Lập tức hừ một tiếng, thuận theo ý Hạ Tư Tuệ: “Rồi rồi, nghe lời cô. Còn chuyện gì khác nữa không?”

Ý Hạ nãi nãi là muốn nói qua chuyện khác, không ngờ Hạ Tự Tuệ do dự một chút, thử hỏi: “Tiểu Trạch cũng sắp mười tám rồi, mẫu thân xem xem số thư họa phụ thân lưu lại cũng giao cho Tiểu Trạch đi?”

Hạ nãi nãi xụ mặt: “Cô đúng là quan tâm Hạ Trạch nhỉ.”

Hạ Tư Tuệ cười, thả chậm giọng điệu, ôn nhu nói: “Mẫu thân cũng biết mà, những thứ phụ thân lưu lại có một nửa là của Trì gia, vốn nên truyền cho Hạ Trạch, người…”

“Hạ Tư Tuệ!”

Hạ nãi nãi lần đầu tiên gọi cả họ lẫn tên như vậy, thực bất mãn nói: “Hạ Trạch còn nhỏ, nó biết cái gì. Vừa nãy Thẩm Gia Thạch còn mới nói, quyển Nam Sơn Tập của dân quốc bị Hạ Trạch mang ra khỏi phòng sách, còn tùy tiện quăng lung tung ngoài vườn hoa. Thứ cầm trong tay mà nó còn không biết giữ, tôi làm sao dám mang những thứ phụ thân cô lưu lại giao cho nó. Kia đều là tổ tiên tân tân khổ khổ lưu truyền lại, ngay cả năm đó cùng khổ nhất phụ thân cô đánh cược cả tính mạng cũng phải giữ gìn, chúng không phải thứ để cho Hạ Trạch phá hư. Chờ nó hiểu chuyện rồi nói, thứ cho nó chẳng lẽ tôi còn có thể giấu đi sao?”

Hạ nãi nãi càng nói càng lớn tiếng, càng nóng giận, Hạ Tư Tuệ vội vàng xoa xoa ngực bà, không ngừng nói: “Mẫu thân, con biết, con biết rồi.”

Hạ nãi nãi thở dốc một hơi, oán giận trừng mắt liếc nhìn Hạ Tư Tuệ: “Chuyện này trước không cần nói với Hạ Trạch, tới thời điểm thích hợp tôi sẽ đưa không thiếu một món nào.”

Hạ Tư Tuệ tuy cảm thấy không thích đáng, nhưng nhìn bộ dáng Hạ nãi nãi thì vẫn gật gật đầu, không dám kích thích bà lần nữa.

Ngoài cửa phòng, Thẩm Gia Thạch nghe tới đó thì im ắng rời đi. Trở lại phòng, Thẩm Gia Thạch nghĩ nghĩ, lấy di động ra bấm nhanh một dãy số quen thuộc.

Điện thoại mới đổ hai tiếng chuông đã bị ngắt, chốc lát sau có tin nhắn tới.

‘Chuyện gì? Không phải tôi nói mấy ngày này không tiện liên lạc sao?’

Thẩm Gia Thạch cầm điện thoại, khóe môi khẽ nhếch, trả lời lại.

‘Mấy bức họa ông bảo tôi mang ra lần trước đâu? Vừa nãy cô út mới nhắc bà nội giao số tranh chữ cho Hạ Trạch.’

Lần này đối phương phản ứng nhanh hơn, rất nhanh đã có tin đáp lại.

‘Biết rồi, qua vài ngày nữa liền mang mấy bức họa kia về.’

Thẩm Gia Thạch nhìn điện thoại, biểu tình âm trầm. Cậu lẳng lặng ngồi đó, nhớ tới bản Nam Sơn Tập Hạ Trạch cầm ban chiều. Nam Sơn Tập bản dân quốc quả thực không đáng tiền, nhưng bút tích Nam Sơn Tập chân chính lại đáng giá bằng một căn nhà hơn trăm mét vuông ở trung tâm Hải thành. Bảy mươi năm trước, bút tích Nam Sơn Tập do Thẩm gia cất giữ, chỉ chớp mắt, Nam Sơn Tập liền biến thành thứ Trì gia lưu lại cho Hạ Trạch. Thẩm Gia Thạch lạnh lùng nghĩ, trên mặt hiện lên một tia đùa cợt.

Tối hôm nay, trừ bỏ Trương Diệc Văn ở nước ngoài không có tin tức, cả nhà Hạ gia đều tề tựu đông đủ. Trong đại sảnh nhà tổ, Hạ nãi nãi ngồi ở ghế gia chủ, Thẩm Gia Thạch bồi bên cạnh, hơn mười nhân khẩu Hạ gia ngồi xung quanh, vô cùng náo nhiệt mừng thọ bảy mươi tám tuổi của Hạ nãi nãi. Hôm nay là tiệc nội bộ Hạ gia, thọ yến tiếp đãi khách khứa là vào ngày mai. Cứ việc Hạ gia không làm rầm rộ nhưng Hạ gia ở Hải thành nhiều năm như vậy, thông gia bằng hữu không ít. Từ một tháng trước, Hạ gia đã gửi thiệp mời cho vài người thân thiết, trong đó xếp đầu tiên chính là Trì gia.

Quan hệ giữa Trì gia cùng Hạ gia, nói tỉ mỉ ra thì dính cả bốn chữ thông gia bằng hữu. Trước giải phóng, đều là đại gia tộc ở Hải thành nên hai nhà vẫn duy trì lui tới. Khi đó, Hạ gia là thư hương thế gia, mà Trì gia thì chiếm cứ bên lực lượng quân đội. Hai nhà thoạt nhìn xa cách nhưng quan hệ riêng tư đều không kém. Sau giải phóng, Hạ gia cùng Trì gia vì nguyên nhân chính trị nên không thể không bất hòa, thẳng đến lúc loạn lạc càng quét khắp cả nước, ông ngoại Trì Mậu Huy của Hạ Trạch đã cứu ông nội Hạ Vệ Quốc một mạng, quan hệ của hai nhà mới khôi phục như trước.

Sau đó Trì Hân Vân gả cho Hạ Chí Thành, quan hệ hai nhà lại tiến thêm một bước. Tuy theo Trì Hân Vân ngoài ý muốn qua đời, Hạ gia gia cùng Trì gia gia lần lượt ly thế, quan hệ hai nhà sớm đã không còn thân thiết như xưa. Nhưng nói thế nào thì không có nhà nào thân thiết với Hạ gia bằng Trì gia.

Trên bàn cơm, Hạ Chí Kiệt đang cùng Hạ Chí Thành nói về Trì gia. Hạ Chí Kiệt là bác hai của Hạ Trạch, năm nay năm mươi ba tuổi. Bởi vì bảo dưỡng không tồi nên thoạt nhìn chỉ mới hơn bốn mươi. Hạ Chí Thành tổng cộng có hai anh trai, anh cả Hạ Chí Phi năm nay năm mươi tám tuổi, là một nam nhân trung niên thoạt nhìn hơi mập một chút, đeo mắt kính, tính cách khá thành thật. Trước kia làm việc ở bộ bảo vệ môi trường Hải thành, cũng sắp về hưu. Anh hai Hạ Chí Kiệt thì tính tình hoàn toàn trái ngược với Hạ Chí Phi, khôn khéo mà giả dối, gan dạ táo bạo. Không như các anh em khác tiến vào cơ quan nhà nước, Hạ Chí Kiệt thích kinh doanh. Có danh nghĩa Hạ gia, Hạ Chí Kiệt làm ăn không tồi. Hiện giờ, ông đang cùng Hạ Chí Thành nói tới mảnh đất có dự tính khai phá bên thành tây Hải thành.

“Chú ba, chú nói thật với anh đi, mảnh đất kia có phải thuộc về Trì gia rồi không?”

Hạ chí Thành lắc đầu: “Mảnh đó phải được đấu thầu đàng hoàn, có phải của Trì gia không vẫn chưa biết được. Chính là trước mắt thì Trì gia thực lực lớn mạnh nhất, hơn nữa còn cho ra điều kiện tốt nhất, rất có thành ý.”

Hạ Chí Kiệt tâm nói ‘Phi! Gì mà chưa biết chứ, nói vậy với nói đã thuộc về Trì gia có gì khác nhau đâu’. Chính là nghĩ thì nghĩ vậy như Hạ Chí Kiệt nghĩ tới mảnh đất kia lại cảm thấy ngứa ngáy. Biết rõ thực lực của mình không vượt nổi trì gia nên muốn thông qua Hạ Chí Thành ngẫm nghĩ biện pháp.

“Chú ba, có khả năng…”

Hạ Chí Thành làm quan chức nhiều năm như vậy, sao lại không nhìn ra ý tưởng của anh hai. Chính là Hạ Chí Thành trước nay làm việc cẩn trọng, việc nhỏ có thể nhắm mắt cho qua, nhưng những việc thế này, ông chưa bao giờ để người khác nắm lấy yếu điểm. Nói tới thì Trì gia hay Hạ gia có được mảnh đất này đối với ông cũng không có gì khác biệt, không đáng giá mạo hiểm. Hạ Chí Thành khó xử nói: “Anh hai, hạng mục này tuy do tôi phụ trách, nhưng giờ làm gì cũng có trình tự sẵn, này không phải tôi nói là được. Ngay cả Chu gia mấy hôm trước cũng vì việc này tới tìm, tôi cũng từ chối.”

Hạ Chí Thành khéo léo cự tuyệt, thuận tay kéo Chu gia ra làm ví dụ. Hạ Chí Kiệt nghe thấy Chu gia cũng động tâm thì trong đầu chợt nảy ra một ý niệm.

____________

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện