Trầm Hương Tuyết

Quyển 2 - Chương 9: Bày tỏ



Mộ Dung Tuyết không thể ngờ được hắn đột nhiên lại làm vậy, cả cánh tay lẫn eo đều bị hắn ôm chặt, trói chặt trong vòng tay hắn như một chiếc bánh ú nhỏ.

Đã lâu không được nếm mùi vị ngọt ngào của nàng, hắn mút thật mạnh đôi môi mềm mại ươn ướt, ngửi mùi hương chỉ nàng mới có, phiền não dồn nén nhiều ngày trong lòng dần được hóa giải, nhưng nếm được ngọt ngào lại càng cảm thấy không đủ, vùng ngực mềm mại của nàng dán vào ngực hắn, thậm chí còn có thể cảm giác được hai quả anh đào nho nhỏ, trong đầu hắn tràn ngập những ý nghĩ và hình ảnh không thuần khiết, đau khổ khi dục vọng bùng lên khiến hắn ý loạn tình mê, có hơi mất khống chế, lực đạo cũng không biết nặng nhẹ.

Mộ Dung Tuyết bị hôn đến sắp ngạt thở, thân trên bị kẹp chặt, chỉ còn chân có thể cử động, trong lúc giãy dụa bỗng đá vào cửa, Mộ Dung Lân trong sân nghe thấy động tĩnh liền gọi một tiếng “A Tuyết”.

Lúc này Gia Luật Ngạn mới buông nàng ra.

Mộ Dung Tuyết tức tối đỏ bừng gương mặt nhỏ, dùng sức đẩy mạnh hắn ra ngoài.

Gia Luật Ngạn lúc này đầu óc có hơi choáng váng mơ màng, không hề phòng bị, suýt chút bị nàng đẩy ngã.

“Chàng còn làm vậy nữa thiếp sẽ đi báo quan đó. Nay thiếp đã là người tự do, há để cho chàng khinh bạc.” Mộ Dung Tuyết chống nạnh, hậm hực trừng mắt nhìn hắn, thái độ cứ như hắn là một kẻ háo sắc.

Dục vọng trong cơ thể Gia Luật Ngạn cháy bùng lên, thật hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Là nàng trêu vào hắn trước, đối xử với hắn tốt đến mức không thể tốt hơn, tạo thành thói quen cho hắn, khơi dậy cảm giác của hắn, ai ngờ nàng lại quay người chạy mất, vứt hắn từ trên tay xuống đất. Nàng là tiểu hồ ly đáng ghét nhất giảo hoạt nhất, hắn có cảm giác bị trêu chọc, bị đùa cợt, bị vứt bỏ, vừa tức lại vừa hận, vừa bất lực lại không cam. Hắn nghiến răng nói: “Cho dù là hòa ly rồi nàng cũng là người của ta.”

“Chàng có nói lý lẽ không vậy? Hòa ly là ý gì lẽ nào chàng không hiểu sao?”

Gia Luật Ngạn buột miệng nói bừa: “Ta không nói lý lẽ thì đã làm sao. Hừ, nàng nói lấy ta thì lấy, nói từ bỏ thì từ bỏ, nàng coi ta là gì.”

“Là chàng muốn hòa ly với thiếp mà, chàng ăn nói bừa bãi.”

“Lúc đầu nàng cũng không nói lý lẽ mà lấy ta, nay ta cũng bắt nàng nếm thử mùi vị không nói lý lẽ.”

“Chàng…” Mộ Dung Tuyết tức đến sắp khóc, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn cũng có lúc không nói lý lẽ như vậy, thật chẳng thể hiểu nổi hắn.

“Sau này không được cho người đó đến nhà nữa, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Dựa vào ta là phu quân của nàng. Nàng lấy ta rồi thì sống là người của ta, chết là ma của ta.”

“Tại sao chàng có thể cưới Ngọc Sính Đình, còn thiếp không thể lấy người khác? Thiếp đã hòa ly với chàng rồi.”

“Dù sao ta cũng không đồng ý, nàng đừng hòng rời khỏi ta.”

“Chàng… chàng không nói lý lẽ.” Trong mắt Mộ Dung Tuyết chảy ra hai giọt nước mắt vừa to vừa tròn, thật sự tức đến phát khóc.

Gia Luật Ngạn thấy nàng rơi nước mắt, bộ dạng kiêu căng bá đạo vô đạo vô lý lập tức cuộn cờ dẹp trống.

Hắn đưa tay muốn chùi nước mắt trên mặt nàng, nhưng bị nàng một tay hất ra, sau đó đẩy mạnh rồi đóng cửa lại. Hắn không hề đề phòng, mũi suýt va vào cửa.

Về đến Vương phủ, Ẩn Đào các lạnh lẽo trống trải. Rất nhanh Ngọc Sính Đình sẽ được gả vào đây, nhưng vừa nghĩ đến việc nàng ta sắp ở chỗ này, lòng hắn bỗng có cảm giác bài xích, quả nhiên vào trước là chủ. Dường như nữ chủ nhân thích hợp nhất của Ẩn Đào các này chính là Mộ Dung Tuyết, ngoài nàng ra không còn ai khác nữa. Không có nàng, nơi này như mất đi linh khí, khiến người ta phiền muộn bực bội.

Mộ Dung Tuyết hậm hực soi gương, đôi môi nhỏ đáng yêu như hoa đào, giờ to lên thành một quả đào, môi cũng sưng lên, có thể thấy vừa rồi hắn hôn hung dữ bạo lực dường nào. Nàng lấy ngón tay chạm vào, phát hiện môi dưới bị lột da, vậy là càng thêm tức giận. Rõ ràng đã cắt đứt quan hệ, vậy mà còn đến đeo bám cưỡng hôn, thật sự là quá đáng ghét! Càng đáng hận hơn là sau khi hòa ly hắn vẫn coi mình là phu quân của nàng, dựa vào cái gì mà chỉ cho quan châu nổi lửa, còn dân đen không được đốt đèn? Dựa vào cái gì mà hắn có thể cưới thê tử, còn nàng không thể tìm phu quân mới?

Mộ Dung Tuyết càng nghĩ càng giận, vốn dĩ tạm thời không nghĩ đến chuyện tái giá, lúc này nàng thật sự bắt đầu phân tích khả năng này. Nếu để mình triệt để từ bỏ, cũng để hắn từ bỏ, cách tốt nhất là đôi bên đều cưới gả, từ nay không còn liên quan. Hắn đã sẵn có vị hôn thê, nhưng nàng phải đi đâu tìm một vị hôn phu đây?

Tuy vậy nhưng nàng lại cảm thấy cách nghĩ này chẳng qua chỉ là giận dỗi, vốn không thể thực hiện.

Yêu một người không dễ dàng như nấu một món ăn. Phải đi đâu mới có thể tìm một người khiến nàng rung động lần nữa đây? Trải qua mối tình đau khổ này, nàng đã hao tổn hết tinh lực toàn thân, dường như tim cũng đã già. Nàng bất tri bất giác thở dài, bỗng nảy sinh cảm giác từng qua biển lớn, không màng nước, chưa đến Vu sơn, chẳng biết mây.

Cũng không biết qua bao lâu nàng mới bất tri bất giác thiếp đi, trong mơ cũng không được yên ổn, lại mơ thấy Gia Luật Ngạn, hơn nữa lần này còn quá đáng hơn, bị hắn cưỡng ép lăn lộn trên giường.

Mộ Dung Tuyết vừa xấu hổ vừa tức giận tỉnh giấc, lúc này mới phát hiện đó chỉ là một giấc mơ. Nàng ôm mặt, thầm đạp Gia Luật Ngạn mấy cái rồi mới thức dậy.

Sau khi xuống giường nàng cũng không rảnh rỗi, ăn sáng xong liền nghĩ ngay đến việc mình sắp mở tiệm, đưa Đinh Hương, Bội Lan đi tìm cửa hàng. Mộ Dung Lân và Bùi Giản cũng chia nhau ra tìm, cả nhà đều đi hết, tiểu viện khóa cửa.

Gia Luật Ngạn nhận được tin tức, lập tức lệnh cho Trương Long ra tay. Nhưng Trương Long lục soát khắp phòng ngủ của Mộ Dung Tuyết cũng không tìm thấy lá thư hòa ly kia. Gia Luật Ngạn vừa tức tối lại vừa nóng lòng, cảm thấy mình như bị nhập ma. Bình sinh ngoài Hoàng vị cảm thấy không nắm chắc, những việc khác đều nắm trong lòng bàn tay, hắn không ngờ mình lại lật thuyền ở chỗ nàng.

Mộ Dung Tuyết sáng sớm đã ra ngoài, đưa Đinh Hương, Bội Lan đi một vòng khu vực lân cận, mãi đến gần trưa mới về đến nhà, vừa đẩy cửa đã thấy Bùi Giản hí hửng ra đón, vui mừng nói: “A Tuyết, thật không ngờ Vương gia lại sắp xếp cho ta một chức vụ, là thân binh dưới tay Tứ môn Đề đốc, nghe nói là tiền đồ vô lượng đó.”

Mộ Dung Tuyết bất giác ngẩn ra. Từ lâu nàng đã biết Gia Luật Ngạn không hề có hảo cảm với Bùi Giản, bởi vậy trước đó vẫn luôn không dám nhắc chuyện tìm việc cho Bùi Giản, không ngờ đến lúc này hắn lại chủ động sắp xếp cho Bùi Giản một chức vụ, đây là ý gì? Phản ứng đầu tiên của nàng là không cho Bùi Giản làm.

Bùi Giản vui sướng nói: “Dù sao bây giờ chúng ta cũng không thể rời khỏi Kinh thành, ta tìm một công việc làm, cũng có thể lĩnh tiền, cớ sao lại từ chối chứ?”

“Nhưng mà…”

“Cứ rảnh rỗi ở nhà cũng không phải là kế lâu dài, có câu người phải trèo lên cao, nước chảy vào chỗ trũng, không dễ gì ta mới đến Kinh thành, lại có cơ hội tốt như vậy, chi bằng thử xem. Nói không chừng sau này phát đạt, còn có thể quang tông diệu tổ nữa đó.”

Mộ Dung Tuyết vừa chuẩn bị khuyên, hắn lại nói: “Ta biết muội và ngài ấy đã hòa ly rồi, bởi vậy ân tình này không liên quan đến muội, sau này để Bùi Giản ta trả là được rồi.”

Mộ Dung Tuyết bất lực.

Ăn trưa xong, Bùi Giản liền bị gọi đi, nói là thân binh đều phải ở lại chốt phòng thủ, không thể ở nhà, mỗi tháng chỉ có ngày nghỉ mới được trở về.

Buổi chiều Mộ Dung Tuyết lại đi tìm cửa tiệm, về đến nhà đã là chiều tối, bước vào đại sảnh, phát hiện Hứa Trạch đang ngồi nói chuyện với Mộ Dung Lân.

Mộ Dung Lân vừa thấy con gái liền vui mừng nói: “A Tuyết, không cần tìm cửa tiệm nữa, Hứa công tử đã tìm được rồi.”

Mộ Dung Tuyết mừng đến mức suýt nhảy cẫng lên, “Thật sao? Ở đâu vậy?”

Hứa Trạch cười híp mắt nói: “Mọi người đang chờ cô về để đi xem đó, cách đây không xa, trên đại lộ Bình An.”

Đại lộ Bình An được coi là con đường phồn hoa nhất ở thành Đông, hai bên đường cửa tiệm san sát, đông người tới lui, vô cùng náo nhiệt. Ngay từ đầu Mộ Dung Tuyết đã muốn mở tiệm ở đây, khổ nỗi hỏi mấy chỗ đều không có ý chuyển nhượng.

Hứa Trạch đưa nàng và Mộ Dung Lân đến trước một cửa hàng lương thực, “Chính là chỗ này.”

Mộ Dung Tuyết vừa nhìn thấy cửa tiệm này liền nói: “Hôm qua tôi có đến hỏi rồi, họ không chịu chuyển nhượng.”

Hứa Trạch cười nói: “Có thể là cô trả quá ít tiền.”

Mộ Dung Tuyết và Mộ Dung Lân đều vô cùng vừa ý với cửa tiệm này, về nhà liền bắt đầu thương nghị, xem là trang trí thế nào, thuê người thế nào, sắp xếp đồ đạc thế nào. Cuối cùng, Mộ Dung Lân nói: “Quán ăn đặt tên gì cho hay đây?”

Mộ Dung Tuyết cười hỏi Hứa Trạch: “Huynh thấy sao? Ông chủ Hứa?”

“Đặt là Mỹ nhân mỹ thực nhé?”

Hắn cười nhìn Mộ Dung Tuyết, mỹ nhân hiển nhiên là nói nàng rồi. Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, ngượng ngùng xoắn tóc, lòng nói, tên này đâu có giống quán ăn chứ.

Hứa Trạch nghiêm túc nói: “Tên cô cứ đặt đi. Ta nghe theo cô hết.”

Câu này mang nghĩa khác, Mộ Dung Tuyết càng bối rối, gương mặt càng đỏ hồng kiều diễm, Hứa Trạch bỗng có cảm giác hoa mắt chóng mặt, ngất ngây còn hơn uống rượu.

Mộ Dung Lân nói: “Hay là đặt tên là Nhất Vị tửu lâu đi? Nhất Vị tửu lâu của huyện Nghi chúng ta buôn bán phát đạt, đặt cùng tên để lấy điềm may.”

Mộ Dung Lân không biết lần đầu con gái mình gặp Gia Luật Ngạn chính là ở Nhất Vị tửu lâu, một câu nói vô tâm nhưng lại khơi gợi biết bao hồi ức của Mộ Dung Tuyết.

“Cha, đặt tên là Độc Nhất Vị được không?”

Hứa Trạch lập tức nói: “Được được, tên này rất hay, A Tuyết thật là băng tuyết thông minh.”

Không ngờ hắn lại gọi nàng là A Tuyết! Trong lúc chấn kinh Mộ Dung Tuyết bỗng nghĩ đến lời Gia Luật Ngạn, lẽ nào Hứa Trạch thật sự có hảo cảm với nàng? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này, nhất thời lòng rối như tơ vò, không biết phải làm thế nào.

Có câu người ngoài cuộc tỏ, người trong cuộc mê, sau khi nàng hòa ly vẫn chưa thoát khỏi tình cảm ngày trước, phản ứng hơi chậm chạp, nhưng Mộ Dung Lân đã nhìn thấu được tâm tư của Hứa Trạch từ lâu, thấy vậy nên đứng dậy nói: “Ta đi nấu cơm đây, Hứa công tử ở lại ăn cơm nhé.”

“Đa tạ bá phụ, vậy con không khách sáo nữa.”

“Đừng bao giờ khách sáo, cứ coi như đây là nhà mình đi.” Mộ Dung Lân hiển nhiên là vì để lại không gian riêng cho con gái và Hứa Trạch, cả Đinh Hương, Bội Lan cũng biết điều lui ra.

Mộ Dung Tuyết càng cảm thấy ngượng ngùng.

Hứa Trạch hiếu kỳ nhìn nàng: “Cô sao vậy, sao sắc mặt lại đỏ như vậy?”

Mộ Dung Tuyết hoảng hốt ôm mặt: “Đỏ lắm sao?”

“Phải đó, cứ như là cá chép gấm đỏ vậy?”

Mộ Dung Tuyết vừa tức cười lại vừa buồn cười: “Huynh là cá chép gấm vàng thì có.”

“Cô nói ta không trắng sao?” Hắn xắn tay áo: “Cô xem, người ta trắng lắm mà.”

Mộ Dung Tuyết mặt đỏ bừng đứng lên khỏi ghế, thấp giọng hỏi: “Hứa Trạch, có phải huynh thích tôi không?”

Hứa Trạch cười: “Thì ra nàng biết rồi à, tốt quá, ta còn đang sầu não làm thế nào để bày tỏ đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện