Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 99: Bức tử





Sáng ra, Thập Toàn hớn hở quay về, vừa đi vừa huýt sáo. Anh không biết khi mình vừa rời khỏi dịch quán thì có vài bóng người thần bí đến gõ cửa phòng Yên Thủy. Thập Toàn thì đi thẳng về Hồ Phủ và hiển nhiên không hay biết tất cả những gì xảy ra sau lưng mình. Toàn về đến phủ chạm ngay Hồ Kỳ, anh hỏi ngay:

- Cha, tỷ tỷ đâu rồi?

Sáng này Thập Toàn trở về định bụng tìm tỷ tỷ trước sau đó cả hai cùng hợp tác thuyết phục Hồ Kỳ lần nữa. Anh muốn nhanh chóng cưới Yên Thủy vì nàng đã có thai. Nhưng khi vừa bước vào nhà anh chạm ngay Hồ Kỳ, Thập Toàn không dám một mình khẩu chiến với cha nên ngay lập tức hỏi nhị tỷ. Nào ngờ Hồ Kỳ đáp:

- Quyên nhi đã sang huyện Vũ Bình để tra án, có thể cả tháng nữa mới trở về. Toàn nhi, đêm qua con lại vắng nhà nữa phải không, giờ có muốn biết kết quả cuối cùng ta dành cho con và cô kỹ nữ đó không?

Toàn nghe Hồ Kỳ nói tim đập rộn lên. Không có tỷ tỷ anh thật sự thấy sợ khi mặt đối mặt với cha mình. Thập Toàn im lặng một lúc mới dám hỏi:

- Cha sẽ cho con và Yên Thủy nên duyên chứ ạ?

- Không, vì danh giá gia đình ta không chấp nhận cho con cưới vợ là kỹ nữ, đó là quyết định sau cùng.

Vậy là những gì Yên Thủy lo sợ đã trở thành hiện thực. Toàn tái mặt đi, Hồ Kỳ tiếp tục:

- Ta đã cho người đến thương lượng với cô ấy rồi. Biết đâu cô gái đó tiếp cận con chỉ vì địa vị và tiền tài của con. Toàn nhi, đừng oán hận ta mà hãy nghĩ đến lợi ích của mọi người, hãy nghĩ đến danh dự của Hồ gia chúng ta.

- Danh dự…

Thập Toàn run giọng:

- Danh dự, suốt đời cha chỉ có danh dự thôi sao?

Những tiếng cuối cùng của Toàn như tiếng hét. Hồ Kỳ gằn giọng xác nhận:

- Đúng vậy.

Toàn nghe đầu óc choáng váng, anh ngẩng nhìn cha rồi hoảng sợ bước lùi:

- Cha nhẫn tâm như vậy thật sao, đoạn tuyệt tình con, cha… ác lắm…

Anh không phải không biết cha mình trước nay nói được là làm được. Ông vừa nói cho người tìm đến Yên Thủy, Thập Toàn thật sự lo lắng cho an nguy của cô. Anh vừa nói vừa đảo chân định chạy ngay trở về dịch quán, nào ngờ Hồ Kỳ quát lớn:

- Đứng lại.

Hồ Kỳ đã lên tiếng Thập Toàn không dám phản kháng, anh dừng chân lại. Hồ Kỳ gằn giọng:

- Con muốn đi đâu?

- Con đi tìm Yên Thủy, cha không cho con cưới cô ấy… Con sẽ đưa cô ấy đi đến một nơi xa để sống một cuộc đời bình dị. Chỉ có như vậy mới không làm ảnh hưởng danh dự của cha.

Hồ Kỳ bực tức hừ giọng:

- Con với cái… Nghe đây, từ nay ta cấm con không được rời nhà nửa bước, nếu không ta giết chết cô gái kia ngay lập tức.

- Cha…

Thập Toàn quay phắt lại nhìn Hồ Kỳ, sau phút bàng hoàng Thập Toàn quỳ ngay xuống trước mặt cha, khẩn khoản:

- Cha, con van xin cha, hãy cho con và Yên Thủy nên duyên, rồi cha muốn đọa đày chúng con thế nào cũng được cả.

- Im miệng.

- Cha, con van cha, cô ấy đã có con với con rồi, con không thể rời xa cô ấy, con không thể bỏ mặc cô ấy được. Nếu cha cho rằng đưa cô ấy về ảnh hưởng thanh danh nhà ta, thì cha hãy để con đưa cô ấy đi, con van xin cha.

- Câm miệng, lời ta là lệnh, con đừng hòng cãi lại!

- Cha…

Hồ Kỳ nghiêm mặt làm Toàn im bặt. Chợt từ ngoài một tên lính vào báo:

- Bẩm đại nhân có đại phu nhân và đại công tử đến thăm.

Hồ Kỳ chưa kịp bảo cho vào hay không thì Hạnh Nguyên và Tuấn Kiệt đã bước vào đại sảnh nơi ông và Toàn đang tranh luận. Thấy Hạnh Nguyên bỗng dưng xuất hiện Hồ Kỳ hơi kinh ngạc:

- Phu nhân, bà…

Hạnh Nguyên kéo Thập Toàn đứng lên, bà nhẹ nhàng cất giọng:

- Quyên nhi đã cho ta biết chuyện của con rồi, ta đã hứa sẽ giúp con bằng mọi giá cho dù phải giết chết cái lão già bội bạc, cố chấp và máu lạnh này.

Hạnh Nguyên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Hồ Kỳ. Hồ Kỳ giận đến tái mặt vẫn lặng im chưa phát tác. Bởi người ông cảm thấy có lỗi nhất trên đời này và nguyện lòng tôn trọng nhất chính là bà. Với lại, võ công bà và Tuấn Kiệt đều cao, lời nói Hạnh Nguyên cộng với ánh mắt rực lửa căm hờn khiến Hồ Kỳ thấy toàn thân như bị đóng đinh. Hồ Kỳ nhìn sững bà, Kiệt kéo tay áo bà:

- Mẹ, sao lại…

Hạnh Nguyên gạt tay con, nhẹ giọng:

- Đừng lo cho mẹ…

Bà đẩy Toàn ra sau lưng, còn mình thì tiến tới, giọng tuy dịu nhẹ nhưng ánh mắt sắc hơn dao:

- Hồ lão gia, ngày trước khi ông biết tôi có thai ông lo sợ lắm phải không, xa được tôi ông mừng lắm phải không, hãy nói thật lòng mình đi.

Hồ Kỳ kinh ngạc! Lúc vừa vào bà bảo giúp Thập Toàn ông cứ nghĩ câu tiếp theo bà nhất định khuyên ông chấp nhận cho Thập Toàn cưới Yên Thủy và ông sẽ khăng khăng phản bác. Nhưng không, bà đã hỏi lại chuyện xưa. Hồ Kỳ cau mày khó hiểu, cuối cùng ông dịu giọng:

- Ta không hề nghĩ vậy.

- Vậy ông nghĩ thế nào?

- Ta rất buồn khi hay tin bà chết… Nhưng chuyện ấy qua lâu rồi, sau bao biến cố chúng ta cũng đã gặp lại nhau, bà còn nhắc lại để làm gì?

- Nhắc để nhớ, để thấu hiểu cảm giác của các con, để cư xử đúng mực một bậc làm cha làm mẹ.

Hồ Kỳ giật mình:

- Bà… ý của bà…

- Tôi nghĩ rằng ông đã trả lời tôi không hề thật lòng.

- Tôi…

- Nếu ngày xưa ông bị quyền lực của mẹ cha chia cách duyên tình, ông đã thật sự đau lòng, thì giờ đây ông sẽ không chia cách tình yêu đôi lứa của con mình.


- Bà đang nói chuyện của Toàn nhi đấy ư? Nó yêu kỹ nữ, đòi cưới kỹ nữ. Mà kỹ nữ sẽ làm ô danh dòng họ Hồ ta, ta không chấp nhận, không đời nào chấp nhận….

- Ông trọng danh dự đến thế ư? Ừ, ở đời ai chả trọng tiếng ăm, thể diện. Giờ thì tôi hiểu con người thật của ông rồi, cũng bởi ngày xưa tôi ngu, tôi dại, tôi trao thân cho ông trong khi phận mình không xứng, tôi thấp kém, tôi nghèo hèn. Ông đến với tôi xong mới biết mình đã lỡ, nên vội vội vàng vàng bỏ đi, tôi đã lầm tin ông, yêu tôi thật lòng thật dạ, tôi đã dại, chết một lần sống lại một lần vẫn khờ dại tin ông.

- Bà đang nói gì vậy? Yêu bà, tôi thật lòng yêu mà, bị bứt rời đôi lứa tôi đau lòng muốn chết, hận mình không đủ sức bảo vệ tình yêu, hay tin bà tự vẫn, tôi đã từng nghĩ sẽ chết theo bà.

- Những gì ông nói là thật sao?

- Thật, ta thề… khi đến với bà ta không nghĩ đến hèn sang, giai cấp. Ta yêu bà bằng tình yêu nồng thắm thiết tha… Hãy tin ta… ngày xưa phải xa bà với ta là bi kịch cuộc đời, ta thật sự đau buồn.

- Ông đau buồn ư?

- Phải.

- Ông xem đó là bi kịch ư?

- Phải!

Hồ Kỳ xác nhận tất cả cốt yếu để cho Hạnh Nguyên tin, ông sợ bà còn hận ông, ông mất bà một lần rồi không muốn phải mất thêm lần nào nữa. Chợt Hạnh Nguyên cười nhạt rồi đanh giọng hỏi:

- Nếu vậy tại sao ông lại lần nữa tạo dựng nên bi kịch ngày xưa?

Hồ Kỳ khựng người. Hạnh Nguyên tiếp luôn:

- Toàn nhi yêu Yên Thủy cũng như ngày xưa ông đến với tôi, chúng đã có con với nhau, ông đành lòng rẽ thúy chia quyên sao, cô gái kia rồi sẽ ra sao? Ông một thời đau khổ trước thảm cảnh, giờ sao cố chấp chẳng chịu hiểu cảm giác của con mình?

- Ta…

- Hay là ông đã một thời bị mẹ cha áp đặt, rẻ chia tình cảm nên oán người hận đời, rồi trút tất cả niềm căm phẫn lên đầu lũ trẻ để trả thù đời?

- Không phải.

- Vậy tại sao? Tại sao bây giờ ông lại làm như vậy, con ông đau khổ ông cảm thấy vui sao?

- Ta…

- À, ông bảo rằng cưới dâu thấp hèn thì ô danh nhục tiếng. Nhưng đã lầm, danh tiếng không nuôi sống được con người ta đâu. Nếu cái danh nó có thể nuôi sống người ta thì trên đời này sẽ không có cướp trộm, sẽ không có hành khất, nhưng danh không nuôi được ai cả, cứ khư khư ôm cái danh như ông có một ngày mất cả bạn bè bởi bất kỳ ai sa cơ ông đều cắt đứt quan hệ, ông sợ ô danh mà, phải không? Rồi ví như có một ngày ông sa cơ thất thế, nếu mọi người ai cũng vì danh dự như ông cho rằng giao du với ông mất danh tiếng, ông thử tự hỏi xem lúc đó bên ông có ai, ông sẽ sống hay là chết trong uất hận?

Hồ Kỳ khựng người, ngày ngày ông lập khẩu cung phạm nhân không ngờ có ngày bị chính vợ mình hỏi cung. Ông cau mày lại, vô thức nghĩ về viễn cảnh bạn bè sa cơ, ông bỏ rơi họ, họ oán hận ông. Sau đó ông trở thành kẻ trắng tay, mọi người cũng buông tay không nhìn ông dù chỉ là nửa mắt. Hồ Kỳ lắc đầu xua đi: "Chuyện đó làm gì có thể xảy ra!"

Hạnh Nguyên biết Hồ Kỳ đang nghĩ về những gì bà nói, ngưng lúc bà lại tiếp:

- Trọng danh quá không những mất cả bạn bè mà còn phải nhận lấy nhiều lời thán oán của thế nhân, ông nghĩ lúc đó ông sống yên ổn hay không?

Hồ Kỳ ngẩn người, lời của Hạnh Nguyên như một thứ phù phép ru ông vào những viễn cảnh hãi hùng. Hạnh Nguyên tiếp:

- Cách nay trăm năm Đại Quyển ta có một người rất trọng danh tiếng tên Dương Tùng Vũ, chắc ông từng nghe tên. Vì cái danh, giết cha, giết mẹ, giết vợ và cả các con vì cho rằng việc làm của những người đó làm ô danh của lão, cuối cùng nhìn lại mình là một kẻ sát nhân, tiếng xấu vang cùng khắp, tự hổ thẹn rồi tự vẫn. Rồi có một ngày ông sẽ như thế! Ông muốn như thế phải không?

- Ta…

- Tôi khuyên ông hãy lấy đức lấy nhân mà xử thế. Dù Yên Thủy là kỹ nữ, cũng là một con người như bao người. Vì nghịch cảnh mà sa chân, ông nên cảm thông chứ không nên oán trách. Vì ngày xưa ông cũng đã từng cảm thông cho tôi được mà. Hai trẻ đã yêu thương nhau, hãy rộng lòng cho chúng đến với nhau. Chẳng những sẽ được con dâu kính trọng mà người người cũng thán phục, ca ngợi ông là người nhân đức.

Hồ Kỳ ngơ ngẩn xuất thần. Toàn quỳ sụp xuống trước mặt Hồ Kỳ:

- Con van cha, van xin cha, hãy cho con và Yên Thủy được nên nghĩa vợ chồng. Con hứa sẽ đưa cô ấy đi thật xa như vậy sẽ không ảnh hưởng danh tiếng Hồ gia.

Hồ Kỳ vẫn chưa trả lời vợ và con. Thập Toàn ngẩng mặt nhìn Hạnh Nguyên, cầu cứu:

- Dì.

Chợt Hạnh Nguyên nói:

- Lời lẽ không lay chuyển được thì dùng vũ lực vậy.

"Soạt" một tiếng từ tay bà có cái gì loang loáng vụt ra kề ngay vào cổ Hồ Kỳ. Kiệt giật mình gọi:

- Mẹ!

Lúc này Hồ Kỳ mới tỉnh người nhận ra thanh kiếm trong tay Hạnh Nguyên đang dí vào yết hầu của mình. Khi nghe Huỳnh Hoa nói về chuyện của Thập Toàn bà đã nghĩ đến những tình huống xấu nhất nên âm thầm giấu kiếm vào tay áo. Hồ Kỳ kinh ngạc:

- Phu nhân, bà làm gì thế?

- Tôi hỏi ông, giờ có cho Toàn nhi và Yên Thủy thành đôi không thì bảo? Nếu không tôi lấy mạng ông vì tôi đã nhận ra con người thật của ông, vì danh dự mà bất chấp tất cả, và hẳn tôi đã chết một lần cũng vì ông.

- Tôi… Ờ thì… tùy chúng nó vậy!

Thập Toàn vui mừng. Hạnh Nguyên từ từ hạ kiếm xuống. Toàn dập đầu bái tạ Hạnh Nguyên và Hồ Kỳ. Hồ Kỳ đưa tay đỡ Toàn đứng lên:

- Là ta sai, ta không nghĩ đến cảm giác của con nên suýt chút đã tạo nên sai lầm đáng hận. Từ giờ con muốn cưới ai thì cưới, ta không ngăn cấm nữa.

- Con cám ơn cha. Con lập tức đến dịch quán đưa Yên Thủy về gặp cha.

Thập Toàn vừa đứng lên thì từ ngoài hai tên lính gác dẫn một nam một nữ chạy xộc vào:

- Bẩm đại nhân, hai người này muốn gặp thiếu gia gấp nên thuộc hạ cho họ vào.

Nhìn một nam mặc y phục tiểu nhị quán và cô gái búi tóc kiểu a hoàn. Họ chạy vào vẻ mặt hốt hoảng, vừa thở vừa nói:

- Thiếu gia, xảy ra chuyện không hay rồi!

Thập Toàn lo lắng hỏi dồn:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Yên Thủy tiểu thư…

Cô gái định rả lời chợt nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Hồ Kỳ thì kinh hãi im bặt. Thập Toàn vội giục:

- Yên Thủy thế nào, các người nói mau lên.

Cô gái bật khóc sụp quỳ:

- Tôi xin lỗi thiếu gia, tôi đã không chăm sóc tốt Yên Thủy tiểu thư.

Toàn chộp cổ tay cô gái kéo mạnh dậy, nóng ruột hỏi dồn:

- Hãy nói cho ta biết Yên Thủy đã xảy ra chuyện gì?

Cô gái nói trong nước mắt :

- Sáng nay sau khi thiếu gia vừa đi thì có ba người đến tìm tiểu thư, họ đưa cho tiểu thư xấp ngân phiếu rất dày bảo tiểu thư hãy rời xa công tử. Họ bảo tiểu thư hãy rời khỏi nơi này, bằng không sẽ phải chết. Tiểu thư nghe xong tái mặt hẳn đi lúc lâu sau mới trở lại như trước. Mấy người đó đặt xấp ngân phiếu lên bàn nói với tiểu thư số tiền đó sẽ nuôi sống tiểu thư suốt đời, hãy tìm người chồng khác, lấy nhau và sinh con. Họ còn nói tiểu thư không được phép yêu công tử, bởi công tử là con của Tổng Đốc đại nhân cao quý. Nói xong bọn họ bỏ đi, tiểu thư đã khóc nhiều lắm.

Tên điếm tiểu nhị lên tiếng:

- Lúc đó tôi cũng ở đó, trông cô ấy muôn phần tội nghiệp.

Thập Toàn giục:

- Rồi sau đó thế nào? Các người nói cô ấy xảy ra chuyện nhưng là chuyện gì mới được. Có phải cô ấy đã bỏ đi rồi không?

Cô gái lắc đầu rồi gật đầu:

- Phải mà không phải.

Thập Toàn rối bời:

- Như vậy là có ý gì?

Cô gái im lặng một lúc mới nói tiếp:

- Lúc bọn người kia đi rồi tôi thấy tiểu thư khóc thương tâm như vậy nên định đến an ủi, nhưng tôi chưa kịp nói gì thì cô ấy lau nước mắt cười nói với tôi: “Họ nói đúng, thứ ta cần là tiền, họ cho ta tiền thì còn gì lưu luyến nữa đâu”. Xong cô ấy đưa tôi một tờ ngân phiếu bảo tôi đi đổi rồi mua ít vật dụng chuẩn bị cho cô ấy đi xa.

Toàn há hốc mồm kinh ngạc, Hồ Kỳ hừ giọng:

- Bây giờ con đã thấy rõ bản chất của cô ta rồi chứ?

Nhưng ngay sau đó cô gái lại nói tiếp:

- Tôi nghe lời đi ra, nhưng đến khi trở lại đã thấy tiểu thư nằm dài trên nền nhà, quanh cô ấy toàn là máu, cô ấy dùng dao tự đâm vào tim mình, cắt mạch hết mạch tay mạch chân. Ngân phiếu bị xé vụn, vung vãi khắp nơi trong phòng và thấm đẫm máu. Yên Thủy tiểu thư đã tắt thở, đôi mắt cô ấy mở to, nước mắt trào mãi ra không dứt… cô ấy chết mà không nhắm mắt. Tôi hoảng quá vội đến báo thiếu gia hay.

Toàn nghe xong như kẻ mất hồn, đứng lặng xuất thần. Hạnh Nguyên đến gọi khẽ:

- Toàn nhi con không sao chứ?

Được gọi, Thập Toàn bừng tỉnh, ngay lập tức co chân lao mau ra cửa, mọi người cũng vội vã chạy theo. Tất cả theo sau Toàn đến ngôi quán Yên Thủy đang ở. Tất cả nguyên vẹn như những gì cô gái nữ hầu kể lại, giấy bạc bay tung tóe. Yên Thủy nằm dài trên sàn gỗ, máu từ những vết thương chảy ra đọng thành vũng.

Trên chiếc khăn trải bàn màu xanh lục có dòng chữ non tơ viết bằng máu đỏ:

“Gửi Toàn ca, chúng mình tuy có duyên mà không nợ nên kiếp này không vẹn tròn tình nghĩa được. Xin chàng đừng hận thiếp không từ mà biệt, xin hiểu cho thiếp dù là phận thấp hèn cũng có riêng cho mình lòng tự trọng. Hãy quên thiếp đi và tìm cho mình người vợ xứng đáng hơn Yên Thủy này. Kiếp này không trọn vẹn xin hẹn lai sinh dày duyên tơ tóc. Yên Thủy giã từ.”

Những nét chữ cuối cùng run rẫy và gượng gạo. Toàn ứa lệ quay nhìn Hồ Kỳ, run giọng:

- Tất cả là do cha làm ra phải không, cha bức tử cô ấy có phải không?

Hồ Kỳ chỉ còn biết lặng im. Hạnh Nguyên niệm phật hiệu “A di đà phật”. Nước mắt Toàn lăn dài trên má. Quỳ sụp xuống cạnh Yên Thủy, anh xốc lấy cơ thể cô ôm chặt vào lòng. Đôi mắt đẹp của Thủy vẫn mở to như để nhìn anh, đôi mắt ấy vẫn đen huyền và buồn thăm thẳm. Thập Toàn đưa tay vuốt mắt người yêu. Yên Thủy nhắm mắt, chính thức bước về thế giới bên kia.

Toàn bế xốc người yêu lên, cô mềm oặt trong vòng tay anh. Thập Toàn bước dần ra cửa, ngang Hồ Kỳ thì dừng lại một lúc, giọng anh nhẹ tênh đầy đau xót:

- Cha ác lắm, con hận cha.

Nói rồi Thập Toàn bỏ đi. Hạnh Nguyên gọi theo:

- Toàn nhi, con định đưa Yên Thủy đi đâu?

Thập Toàn đáp, giọng lạc hẳn đi:

- Con sẽ đưa cô ấy đến một nơi, nơi mà không còn ai có thể quấy rầy, làm buồn lòng cô ấy nữa.

Nói rồi Thập Toàn lại tiếp tục bước đi. Hạnh Nguyên lặng im lúc nói:

- Kiệt nhi, theo bảo vệ em con. Đừng để nó nghĩ quẩn làm gì rồ dại, hãy ngăn cản nó làm bất cứ việc gì tự tổn thương mình.

- Dạ.

Kiệt đi rồi Hạnh Nguyên nhìn Hồ Kỳ thấp giọng hỏi:

- Đại nhân hẳn đã vừa lòng, không, là vui lòng với thành quả mình đạt được rồi, phải vậy không?

- Ta đã sai thật rồi sao?

Hạnh Nguyên khẽ niệm phật hiệu, quay lưng bỏ đi. Hồ Kỳ bước theo gọi:

- Phu nhân.

- Ông còn gì muốn nói?

- Hãy ở lại Hồ phủ, ta sẽ cất cho bà một phật đường ngay trong phủ cho bà tu tịnh. Để những lúc, ta bước vào đường sai trái như hôm nay, bà hãy là ngọn hải đăng soi lối cho ta.

Hạnh Nguyên khẽ thở dài, tiếp tục bước đi.

***

Một tháng sau, Huỳnh Hoa trở về, cô gần như chết lặng khi hay tin Yên Thủy bị cha mình bức tử. Kiệt nói với cô, sau khi Yên Thủy chết, Thập Toàn ngày ngày chỉ quanh quẩn mộ của người yêu, ngồi dựa lưng vào bia mộ và nốc rượu. Hạnh Nguyên phải cắt cử người âm thầm theo Thập Toàn để bảo vệ anh không để lơi lỏng khắc nào.

Cũng từ ngày đó đến nay Thập Toàn luôn luôn tránh mặt Hồ Kỳ. Không ai biết Hồ Kỳ vui hay buồn, có hối hận với những việc đã xảy ra hay không nhưng chiều nào ông cũng đến mộ của "con dâu hụt" nhìn con trai lúc cười, lúc khóc lóc và nói chuyện với ngôi mộ như một kẻ điên. Đến thì đến vậy nhưng không lần nào Hồ Kỳ ra gặp con trai, bởi ông biết ông ra mặt Thập Toàn nhất định vội tránh đi.

Chiều hôm ấy cũng như bao buổi chiều khác, Hồ Kỳ vẫn đứng nhìn con trai một mình tâm tình cùng ngôi mộ. Hồ Kỳ bần thần nhớ lại, đó chính là hình ảnh của mình hai mươi năm về trước. Ông tự hỏi một mình:

"Ta đã sai thật rồi sao?"

Bất chợt ông nghe tim mình đau nhói. Hồ Kỳ vội đưa tay bấu chặt bờ ngực mình. Bàn tay dịu dàng chạm vào lưng ông, một làn khí nóng tỏa ra nhanh chóng làm dịu cơn đau trong lồng ngực của ông. Hồ Kỳ quay người nhìn lại:

- Con đã về rồi à?

Người vừa đến là Huỳnh Hoa. Cô không trả lời câu hỏi của ông chỉ dịu giọng:


- Cha hãy về đi, để con ở lại tam đệ.

- Ừm.

Hồ Kỳ gật đầu quay đi. Huỳnh Hoa nhẹ bước đến gần Thập Toàn. Nghe tiếng bước chân anh quay người nhìn lại:

- Nhị tỷ.

Huỳnh Hoa ngồi xuống cạnh Toàn, khẽ thở dài:

- Tỷ xin lỗi, đã giúp đệ nhưng… không trọn vẹn.

- Đệ không trách tỷ, trái lại rất cảm kích, chỉ có tỷ là người duy nhất hiểu đệ, giúp đệ hết mình. Nhưng đệ và Yên Thủy chắc là có duyên mà không có nợ nên tương phùng chẳng bao lâu đã vội phân li. Âu cũng là định mệnh an bày!

- Ừm, định mệnh thường không cho người ta trọn vẹn điều gì… Đệ đã biết vậy, thôi hãy cố nén đau thương, đừng cứ suốt ngày chỉ uống rượu thay cơm như thế này. Thủy nhi dưới kia nhìn đệ thế này cũng chẳng vui lòng đâu…

- Đệ biết.

- Yên Thủy thế này cứ xem như là an phận, hãy nguyện cầu cho kiếp sau của cô ấy hưởng được nhiều phước đức hơn kiếp này. Thôi, về nhà với tỷ nào!

- Đệ… không muốn về căn nhà đó nữa, đệ không muốn gặp cha, đệ sợ, đệ hận…

- Vậy…

- Tỷ có cách nào giúp đệ không?

- Có nhà lại không chịu về… Được rồi, hay là đệ hãy đến Việt Xuân Yên, nơi đó yên tĩnh. Cha bận trăm công ngàn việc sẽ chẳng đến đó đâu.

- Tỷ cho đệ đến đó ở à?

- Ừ.

- Đa tạ tỷ.

- Sao lại đa tạ ta.

- Bởi tỷ giúp đệ trốn mặt cha như tái sinh đệ thêm lần nữa.

Hoa giật mình quay nhìn Toàn. Cô thấy Thập Toàn cười, chẳng hiểu sao đứa em này của cô lại muốn vẽ lên môi nụ cười ngay lúc này. Huỳnh Hoa chỉ cảm thấy lòng mình se lại vì nụ cười kia quá ư gượng gạo, có vẻ như nỗi đau đã cướp mất linh hồn trong nụ cười của Thập Toàn từ khi Yên Thủy ra đi và cả giọng nói của đứa em này cũng chỉ còn là những âm điệu của nỗi buồn da diết. Trong giây phút ấy, Huỳnh Hoa không biết nói gì nên cô chỉ lặng im.

- Nhị tỷ.

- Hửm?

- Tỷ định bao giờ thành gia lập thất?

- Chưa phải bây giờ.

- Bao giờ là lúc, đệ khuyên tỷ nên cẩn thận.

- Điều gì?

- Cha là người độc tài độc đoán, điều gì làm ông không hài lòng… thì mọi chuyện sẽ bị ông nhúng tay vào thay đổi. Đệ nói là nói vậy thôi chứ tỷ có tài lại thông minh, dù cho cha có nhẫn tâm mang điều bất lợi cho tỷ, tỷ cũng dễ dàng vượt qua.

Nghe vào thì là lời chê trách Hồ Kỳ nhưng xét kĩ không hề sai. Hồ Kỳ đã nhúng tay vào chuyện của Thập Toàn, ai dám chắc ông không nhúng tay vào duyên tình của những đứa con khác. Huỳnh Hoa chỉ thở dài rồi im lặng. Thập Toàn tiếp:

- Nghĩ lại chuyện đã qua đệ hận mình nhu nhược, lường trước được tất cả lại chẳng có gan đứng ra bảo vệ hạnh phúc riêng mình. Nếu lúc ấy đệ cùng Yên Thủy đến một nơi xa sinh sống. Ắt giờ mọi chuyện đã khác rồi. Mà thôi, mọi chuyện đã dĩ lỡ rồi.

Hoa khẽ “Ừ”. Toàn nói tiếp:

- Nhị tỷ, dù không cùng một mẹ sinh ra nhưng đệ thương tỷ lắm, tỷ đã giúp đệ lần này. Về sau nếu cha có gây điều gì bất lợi cho tỷ, tỷ hãy cho đệ biết, đệ đấu tranh giúp tỷ tới cùng.

Hoa nhẹ giọng:

- Không cần thiết đâu, tỷ biết tự lo mà.

- Những lúc thế này đệ nhớ mẹ quá.

- Đã có tỷ đây, đừng phiền não nữa.

Hoa khẽ vỗ vai Toàn. Toàn gật đầu. Hoa tiếp lời:

- Nào, về quán trọ thôi, trời sắp tối rồi.

Huỳnh Hoa và Thập Toàn cùng đứng lên rảo bước về hướng Việt Xuân Yên. Nhìn em trai bước đi như thể xác không hồn, ánh mắt xa xăm, chứa đựng một nỗi buồn cô tịch lòng của Huỳnh Hoa không thể không thấy xót xa cho số phận đứa em này, hai lần yêu hai lần tiễn người yêu về thế giới bên kia, có nỗi đau nào đau đớn hơn điều đó?!

Ở đời có câu “Con gái sống nhờ phước đức cha, con trai sống nhờ phước đức mẹ”. Đó có là sự thật hay không thì Huỳnh Hoa không biết, nhưng sau mọi chuyện dường như cô nhận ra một điều rất đúng với câu nói ở trên, Kim Cúc không phải là một người đàn bà hiền hậu, phúc đức. Và con trai của bà ngày nay bao lần phải chịu cảm giác đau đớn ly tình.

Khi trời tối hẳn Huỳnh Hoa và Thập Toàn đã đến được Việt Xuân Yên. Huỳnh Hoa giới thiệu Toàn với người làm trong quán và sắp xếp chỗ cho em mình ở lại. Xong đâu vào đấy cô về phòng mình nghỉ ngơi, sáng hôm sau mới quay về Hồ Phủ. Vừa vào đến cửa đã chạm ngay Hồ Kỳ, gặp cô ông hỏi ngay:

- Toàn nhi sao rồi?

- Đệ ấy ổn rồi, nhưng không chịu về nhà con đã cho đệ ấy đến Việt Xuân Yên ở tạm cho khuây khỏa.

- Được vậy ta yên tâm rồi! Nếu không ta cứ lo…

Hồ Kỳ thở dài một tiếng rồi tiếp:

- Đều lỗi ở ta cả. Không hiểu sao với mình ta phóng khoáng nhưng với con mình ta hà khắc đến thế, nếu không đã không xảy ra chuyện…

- Chuyện đã qua rồi, tất cả an bày cha đừng nhắc nữa làm gì.

- Ừm… Quyên nhi này.

- Dạ.

- Con cũng đã lớn rồi, định bao giờ thành gia lập thất cho cha mẹ yên lòng đây?

Hoa mỉm cười:

- Sẽ có một ngày nhưng bây giờ chưa phải lúc đâu cha.

Ngày tháng cứ trôi, mọi chuyện lắng dần. Hạnh Nguyên đã đồng ý ở lại phủ theo đề nghị của Hồ Kỳ. Ông thực hiện lời hứa cất cho bà một phật đường ở ngay trong phủ, cắt cử người hầu đến chăm sóc chu đáo cho bà. Tuấn Kiệt cũng ở lại phủ, anh bắt đầu theo Hồ Kỳ tra án. Sau thời gian dài tĩnh tâm chấp nhận sự thật, giờ đây anh và em gái đã có thể mặt đối mặt nhau điềm tĩnh nói cười, không còn khó xử như trước. Anh em trên thuận dưới hòa, Hồ Kỳ thấy vậy cũng an ủi được phần nào.

Một ngày mùa thu, mưa rơi rả rít, người ta gọi cơn mưa ấy với cái tên kì lạ là Ngâu. Mưa Ngâu được người đời truyền tụng là giọt nước mắt mừng vui hội ngộ của Ngưu Lang và Chức Nữ sau một năm dài xa cách. Một chuyện tình đẹp nhưng kết thúc ly tan, họ chỉ có thể gặp nhau vào tháng bảy, mỗi người đứng một bờ của sông Ngân Hà nhìn nhau mà khóc, nước mắt lã chã rơi, rơi nhiều thành mưa Ngâu tháng bảy. Đó có là sự thật hay không không ai có thể chứng minh, người ta chỉ thấy tháng bảy trời buồn, trời cứ trút mưa và nhân gian ướt át.

Huỳnh Hoa thẩn thờ đứng nhìn mưa rơi qua khung cửa sổ. Có tiếng bước chân dừng ngoài cửa, lúc sau cánh cửa bật mở và một người bước vào phòng. Huỳnh Hoa nghe thấy nhưng cô không quay lại. Tiếng gọi dịu dàng bật lên.

- Quyên nhi.

Lúc này Hoa mới quay lại, người vừa vào phòng cô là Nhật Lan. Huỳnh Hoa nhẹ giọng:

- Mẹ.

- Con đang nhìn gì mà đăm chiêu vậy, mẹ đến dám chừng cũng chẳng hay. Con đang lo nghĩ điều gì hay sao?

- Con nào lo nghĩ điều gì. Chỉ là nhìn mưa rơi… con chợt nghĩ phải chăng lúc này trên dãy Ngân Hà xa xôi, Chàng Ngưu Ả Chức đang gặp mặt nhau và đang khóc?

- Đó chỉ là câu chuyện cổ được người đời truyền miệng, ai biết được truyện kia là thật.

- Nhưng tháng bảy buồn, tháng bảy nhiều mưa…

- Ừm…

- Hôm nay mẹ đến tìm con, có việc gì hay không?

- Ngày mai con hãy ở nhà chớ đi đâu, có được không?

- Sao vậy mẹ?

- Để tiếp khách, nhà ta có khách.

- Khách, quan trọng lắm sao?

- Là nhà chồng sang xem mắt con.

Huỳnh Hoa ngạc nhiên:

- Nhà chồng…? Xem mắt con…?

Nhật Lan cười hiền:

- Con gái, bình tĩnh nghe mẹ nói…

Huỳnh Hoa không đợi Lan nói thêm đã cướp lời:

- Con sẽ không chấp nhận bất cứ sự áp đặt nào, con đã nói với mẹ rồi chứ đâu phải không, sao mẹ còn…

Nhật Lan hơi bất ngờ vì lời mình vừa nói ra đã bị con gái phản ứng lại, bà vội vàng phân trần:

- Quyên nhi, hãy bình tĩnh, mẹ chưa nói hết con làm gì phản ứng dữ vậy?

Hoa im lặng. Nhật Lan vội tiếp:

- Chuyện là thế này, cách đây vài tháng cha mẹ đến dự tiệc cưới ở nhà một bằng hữu của cha con ở huyện Lộc Trì. Vị lão gia ấy trò chuyện rất thân mật với cha con, còn đưa các con mình ra giới thiệu với chúng ta. Xong Dương lão gia hỏi lại chúng ta có mấy con trai mấy con gái, cha con thì thành thật nói hết, cha con lỡ miệng đùa bảo Dương lão gia là người phúc hậu, con ai được làm dâu nhà họ Dương là có phước. Dương lão gia cười rồi nói với cha con là nếu cha con không chê giai cấp sang hèn thì kết thông gia cùng nhau. Hai nhà, trai chưa vợ có, gái chưa chồng có, một bên quan nhân, một đại phú. Chuyện môn đăng hộ đối không phải lo nữa.

- Rồi cha mẹ hứa với người ta sao?

- Vẫn chưa. Cha con nói, hôn nhân của con, ông ấy đã hứa cho con tự mình quyết định, không hề dùng quyền lực đặt để, ông ấy sợ lại phạm phải sai lầm như chuyện của Toàn nhi. Dương lão gia nghe xong khen cha con là một người cha tốt, hai người cùng cười. Cha mẹ thì thấy nhị thiếu gia nhà họ Dương ấy cũng được lắm, khôi ngô đỉnh đạt, lễ phép nên đã lên tiếng mời Dương gia đến nhà ta chơi một chuyến cho hai đứa gặp nhau. Dương gia chấp nhận đề nghị bảo thời gian nữa sẽ đến nhà mình viếng thăm. Hôm qua cha mẹ nhận được thư báo mai họ sẽ ghé nhà ta nên mẹ mới bảo con ở nhà để cùng cha mẹ tiếp khách.

- Con sẽ không lấy Dương nhị công tử gì đó đâu, mẹ đừng tốn công thuyết phục con.

- Ấy, chưa gặp sao con quyết định vội vậy, ưng hay không ưng khi gặp nhau rồi hãy quyết cũng đâu muộn. Nghe mẹ nói nè, chàng Dương nhị công tử ấy rất anh tuấn phi phàm, mẹ tin con gặp chàng đó là thích ngay, lúc đó hãy quyết định cũng chưa muộn mà con.

- Con…

- Con gái hãy nghe lời mẹ, cứ gặp trước đi rồi gì thì gì, sau hãy quyết định, như vậy nhé.

- Là họ Dương hả mẹ?

- Ừm, Dương nhị thiếu gia tên là Thái Hồ còn cha cậu ta là Dương Vĩnh Tiến.

Huỳnh Hoa chầm chậm lập lại:

- Vĩnh Tiến…Thái Hồ…

Nhật Lan cười hiền:

- Nhớ nghe con gái, mai ở nhà tiếp khách phụ cha và mẹ.

- Vâng…

Hoa miễn cưỡng đồng ý. Nhật Lan đi rồi Hoa lại trở lại nơi cửa sổ đứng nhìn ra ngoài, mưa vẫn còn rơi ướt át nhưng không nặng hạt. Nghĩ đến những gì Nhật Lan vừa nói, một ý nghĩ tinh nghịch lướt qua, Huỳnh Hoa cười khẽ một mình.

***

Sáng hôm sau, Nhật Lan đến tìm con gái rất sớm, đích thân bà trang điểm, búi tóc cho Huỳnh Hoa mặc kệ cô khăng khăng không chịu. Nhưng cuối cùng Huỳnh Hoa cũng bị Nhật Lan thuyết phục, đành ngồi yên cho bà búi tóc. Xong đâu đấy, Nhật Lan bảo Hoa đứng lên xoay vài vòng cho bà xem. Cô làm theo lời mẹ, Nhật Lan nghiêng đầu ngắm con gái rồi mỉm cười khen:

- Con gái của mẹ không ngờ lại xinh đẹp đến như thế! Trang điểm thêm chút nữa nhất định đẹp hơn cả tiên nữ giáng trần. Hơn cả lúc ta còn trẻ…

Hoa vờ nũng nịu:

- Mẹ, mẹ nói vậy không sợ lỗ mũi con nở to thành cái tô sao?

- Ấy, đừng có nở lỗ mũi to thế, nhìn vào ai mà dám lấy con nữa.

Nhật Lan bật cười. Huỳnh Hoa cũng cười:

- Thế cũng tốt mà mẹ.

- Ầy, đừng có nói xui chứ con.

Hoa cười khúc khích hỏi lại:

- Con đẹp thiệt hả mẹ?

- Trong mắt mẹ con là đệ nhất giai nhân.


Huỳnh Hoa và Nhật Lan cùng ngồi xuống giường, bà quàng tay ôm con gái vào lòng. Huỳnh Hoa nép vào ngực mẹ, Nhật Lan âu yếm nhìn đứa con gái thân yêu, giọng dịu dàng như thỏ thẻ:

- Sinh con ra nhưng hai mươi năm qua mẹ đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ. Giờ đoàn tụ một nhà, cha và mẹ đều mong có thể lo cho con được đủ đầy yên ấm bù đắp những thiếu thốn trước kia. Vì hạnh phúc của con nếu phải hy sinh tính mạng này, mẹ cũng bằng lòng.

- Không cần phải hy sinh đâu mẹ, mẹ phải ở bên con đến ngày trăm tuổi, ngày ngày chảy tóc cho con, như thế là hạnh phúc với con rồi, mẹ hứa nha.

- Mẹ… hứa. Thôi, trời cũng đã lên khá cao rồi, chắc là khách sắp đến đây. Để mẹ đi chuẩn bị trà nước giúp con. Đến khi khách đến con chỉ việc mang trà ra mời khách là được.

- Cảm ơn mẹ!

- Lát nữa ra mời khách hãy tỏ ra dịu dàng thục nữ một chút, cho ra dáng một tiểu thư đấy nhé.

- Dạ con biết rồi!

Nhật Lan mỉm cười ra cửa. Hoa chợt nhớ ra điều gì cất tiếng gọi “Mẹ ơi” thì Nhật Lan đã đi xa. Huỳnh Hoa bước ra cửa cũng vừa lúc Dương Long đi đến. Bốn mắt nhìn nhau cả hai cùng đứng lặng. Hôm nay Huỳnh Hoa quá đẹp, lộng lẫy như tiên sa khiến anh bất giác ngẩn ngơ. Huỳnh Hoa thấy Dương Long ngẩn người thì bước đến trước mặt anh xoay người một vòng, rồi cười hỏi:

- Long ca, anh thấy em hôm nay có đẹp hay không?

Anh vẫn ngây người nhìn cô. Huỳnh Hoa nhẹ kéo tay anh:

- Long ca, em hỏi sao anh không trả lời?

Long giật mình đáp:

- Em hôm nay… đẹp lắm!

Huỳnh Hoa nhìn anh, nét mặt anh hôm nay dường như phản phất nét buồn, anh không nhìn cô nữa mà quay nhìn nơi khác. Anh yêu cô nhưng hai nhà chưa ai biết mối quan hệ của hai người. Nay cô sắp được Dương gia đưa con trai đến coi mắt, mối tình của hai người đang đứng trước một nguy cơ đổ vỡ, chỉ sau một quyết định của Hồ Kỳ. Cho dù tâm can anh có là sắt thép nhưng vẫn là con người có khối óc, có suy nghĩ ai lại chả buồn, chả lo. Huỳnh Hoa không phải không hiểu tâm tư anh, nhưng từ đầu cô đã có ý cợt đùa, nên không thừa dịp này làm cho anh một phen dở khóc dở cười là không được. Cô cũng rất muốn biết tình cảm anh anh dành cho cô sâu nặng bao nhiêu, anh có là một người đàn ông can đảm hay không.

- Long ca, hôm nay anh làm sao vậy, nói chuyện sao không nhìn em?

Anh quay lại nhìn cô, nhẹ giọng:

- Em đã biết rồi còn hỏi cắt cớ anh sao?

- Em có biết gì đâu, hôm nay hình như anh không vui, ai chọc giận anh vậy?

Long ngơ ngẩn nhìn Hoa. Cô vẫn tỏ ra thơ ngây vô tư cười nói:

- Mà thôi chuyện anh, anh hãy tự lo đi nhé, em hôm nay cũng có việc bận rồi. À, anh biết gì chưa, hôm nay có người của Dương gia nào đó đến coi mắt em, vừa ý là họ cưới em liền. Long ca, mừng cho em không vậy?

- Em đang vô tình hay cố ý làm đau lòng anh vậy?

- Em có làm gì đâu! Anh sao vậy…?

Dương Long nhẹ lắc đầu chợt hỏi:

- Nghe nói Dương gia rất giàu có và thế lực mạnh nhất nhì Quyển Nam này.

- Phải đó.

- Em về làm dâu nhà đó chắc là cả đời được sung sướng.

Huỳnh Hoa lặng yên một lúc mới tiếp tục:

- Ừm, chắc là sướng. Không biết nhị công tử Dương gia diện mạo ra sao, dáng dấp thế nào nhỉ, chắc là rất suất nên cha mẹ em mới gặp một lần mà cứ hết lời khen.

- Lát nữa gặp em sẽ biết ngay mà.

Huỳnh Hoa gật đầu:

- Ừm.

- Em sẽ bằng lòng làm vợ Dương nhị thiếu gia chứ?

- Chưa gặp nên em cũng không biết được, nếu anh ta thật sự “tuyệt” em có thể sẽ… bằng lòng .

- Vậy, anh chúc em hạnh phúc.

- Ừm, mà sao chúc phúc cho em, cái mặt lại buồn như vậy?

- Vì đến tận bây giờ anh mới hiểu, quan quyền và thế lực có sức mạnh như thế nào. Anh hiểu được vì sao ngày xưa đại nhân và đại phu nhân không được đến với nhau, vì sao nhị phu nhân và Thanh Phong dù đã có cốt nhục với nhau vẫn phải phân ly. Bởi bốn từ thôi “môn đăng hộ đối”. Giữa cuộc sống thế gian này tình yêu không là gì cả, kim tiền mới là thứ có sức mạnh vạn năng. Tôi yêu em, nhưng tôi là một người ta trắng, không xứng với em. Em là một tiểu thư sang cả, có lẽ chỉ có chàng công tử họ Dương kia mới xứng với em. Thôi thì em hãy bằng lòng làm vợ anh ta, chung sống thuận hòa, tôi chúc em bên người được hạnh phúc trăm năm.

Huỳnh Hoa ngẩn người, cô hơi bất ngờ khi anh nói ra những lời như vậy. Nhìn vào mắt anh, cô nhìn thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Dương Long nói rồi liền quay mặt bước đi. Hoa mỉm cười, đôi bàn tay cô nhẹ nhàng vươn ra ôm lấy eo lưng anh. Huỳnh Hoa khẽ giọng như thì thầm:

- Ngày trước đã nói với nhau thế nào, anh quên cả rồi sao? Dù vật đổi sao dời mình vẫn sẽ bên nhau không rời nửa bước.

- Anh vẫn còn nhớ…

- Lòng em anh đã rõ rồi, sao còn muốn phân ly như vậy? Cha và dì ngày xưa yêu nhau không đến được với nhau là do họ không đủ cái gọi là sức mạnh là can đảm để bảo vệ tình yêu đôi lứa, cả Thanh Phong và Kim Cúc cũng vậy. Đường họ đi là một vết xe đổ, là một vết hằng, anh lại muốn bước vào lối cũ của họ sao?

- Anh không muốn!

Long luồn tay nắm lấy tay Hoa kéo cô đối diện với mình, anh nhìn thẳng vào mắt cô, dịu giọng:

- Anh sẽ không lập lại sai lầm của họ.

- Biết vậy sao còn nói những lời ban nãy?

Anh quàng tay ôm gọn cô vào lòng. Huỳnh Hoa nép vào lòng anh. Dương Long dịu dàng:

- Là em muốn thử lòng anh trước, trách anh sao? Giờ đã hiểu lòng nhau, anh sẽ không bao giờ để mất em. Dù hôm nay có là ngày em lên kiệu hoa xuất giá, anh cũng sẽ cướp em về. Dù không đủ sức anh vẫn sẽ chiến đấu đến hơi thở sau cùng.

- Em tin anh.

- Vừa rồi em làm anh đau lòng lắm có biết không?

- Anh dọa em thì có.

Anh mỉm cười bẹo má cô.

- Lát nữa khách đến, em ứng phó ra sao?

- Chuyện lát nữa thì để lát nữa tính, em có cách làm mọi chuyện êm xuôi mà, anh đừng lo.

- Bây giờ chắc người ta sắp đến rồi.

- Ừm.

- Em cũng nên chuẩn bị đón khách đi?

- Em đã chuẩn bị xong rồi. Bao giờ có người gọi em sẽ ra, khoảnh khắc này, nơi đây, chỉ đôi ta.

Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn anh. Dương Long hơi cúi xuống, đôi mắt anh âu yếm nhìn cô. Đôi môi Huỳnh Hoa phản phất nụ cười. Dương Long cũng mỉm cười, anh quàng tay ôm chặt lấy eo lưng người yêu, khẽ cúi xuống, cho đôi môi mình chạm đôi môi hồng căng mọng như đang chờ đợi của cô. Vẫn như bao lần khác, anh luôn dịu dàng, một chút ấm áp và một chút nồng nàn, khiến Huỳnh Hoa không muốn rời xa. Họ khép mắt, cảm nhận hương vị ngọt ngào của ái tình, của hạnh phúc.

Vừa lúc Nhật Lan bước tới, chứng kiến cảnh tượng ấy thì suýt giật bắn người. Bà thật sự bất ngờ không nghĩ mối quan hệ của con gái và Dương Long lại đi xa đến vậy. Tuy trong chuyến đi về hoàng cung cả hai có thân thiết nhau một chút nhưng sau khi trở về mọi thứ cứ bình lặng như vậy. Bà thấy con gái đối với mọi người thì ai cũng như ai, chỉ như bạn bè đôi khi thân hơn một chút, cả Tứ Bình và Khắc Triệu cũng được đối đãi như vậy nên bà hoàn toàn không ngờ con gái mình và Dương Long đang yêu nhau.

Sau phút kinh ngạc Nhật Lan vội lùi lại đi tìm Hồ Kỳ ngay. Trong căn phòng trống, Hồ Kỳ đang ngồi tay gõ gõ lên bàn nét mặt đăm chiêu như suy nghĩ một điều gì. Nhật Lan vừa bước vào đã nói ngay:

- Lão gia à, không ổn rồi, Quyên nhi nó…

Bà nói đến đấy thì dừng làm Hồ Kỳ giật mình kinh ngạc:

- Quyên nhi nó làm sao? Nó không chấp nhận gặp khách hay đã đi đâu ư?

- Không phải vậy…

- Vậy…

- Tôi thấy cuộc hôn nhân của nhà ta và Dương gia không ổn rồi lão gia à!

- Sao lại không ổn?

- Quyên nhi nó đã có người yêu, nên nếu ta thành toàn cho nó và Dương công tử sẽ là ép duyên con nhỏ ông à.

- Nó có người yêu à?

- Phải.

- Là ai?

- Dương Long.

- Hả, tụi nó thương nhau sao? Quyên nhi đã nói với phu nhân sao?

- Nó không nói mà là tôi chính mắt thấy tụi nó…

- Tụi nó làm sao?

- Nó hôn nhau!

Hồ Kỳ thở phào. Nhật Lan tròn mắt:

- Ông làm sao vậy?

Hồ Kỳ cười hiền:

- Phu nhân nói tôi cứ tưởng… mà thôi nó thương nhau ta thành toàn cho nó là xong chứ có gì đâu mà phu nhân phải lo lắng.

- Nhưng còn Dương gia?

- Họ đến đây lần này, tuy mục đích là xem mắt Quyên nhi. Nhưng danh nghĩa là đến thăm viếng cố tri, ta và họ vẫn chưa hứa hẹn gì thì có gì khó ăn khó nói đâu, phu nhân đừng quá lo. Mình không gả họ cưới được sao?

- Ông …

- Tôi sai lầm nhiều rồi, một lần yếu đuối không bảo vệ được tình yêu, một lần nghiêm khắc hại đời con trẻ. Bao nhiêu đó đủ để ta cảm thấy ray rứt, cả chuyện của Kim Cúc cũng là một vết xe đỗ mà chúng ta nên tránh. Với ta lúc này, Quyên nhi ưng đâu, ta gả đó. Với nó, ta là một người cha tội lỗi, tạo ra nhưng chưa một lần mang đến niềm vui niềm hạnh phúc cho con bé. Cơ hội cuối cùng để ta bù đắp chính là hôn nhân của nó, ta sẽ không bao giờ mắc sai lầm lần nào nữa.

Hồ Kỳ nói rồi nở nụ cười hiền. Vừa lúc đó từ ngoài một người hầu bước vào bẩm báo khách đã đến. Hồ Kỳ cùng Nhật Lan vội rời phòng ra cửa đón khách.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện