Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 38: Hồ kỳ





Một ngày cuối đông, Huỳnh Hoa ngồi chống cằm nhìn Bình huyên thuyên về luật chơi cờ, mặc dù đây không phải lần đầu anh nói nhưng cô vẫn nghe rất tập trung như mới lần đầu vậy. Minh Minh ngồi bên cạnh ngây ngẩn nhìn cô, môi anh thoáng lộ nét cười. Bất ngờ, có chàng trai trẻ từ ngoài tất tả chạy đến ngôi trúc đình, cậu chàng tuổi chỉ độ mười bảy mười tám, gương mặt có nét hao hao giống Minh Minh. Chưa kịp đến nơi, cậu chàng đã gọi ầm lên:

- Đại ca, Bình ca… thì ra hai người ở đây, làm đệ chạy kiếm khắp nơi.

Cả ba người nghe thấy giật mình đứng phắt dậy. Chàng trai nọ vội vàng nói tiếp:

- Bình ca… làm ơn cứu người.

Tứ Bình cau mày.

- Cứu ai, ai bị làm sao?

Chàng trai nói nhanh:

- Đệ vừa cứu được một cô gái, cô ấy đang bị thương...

Tứ Bình gật đầu:

- Được rồi, tôi đi với cậu.

Chàng trai trẻ vội vã quay lưng trở vào nhà, Tứ Bình cũng bước nhanh theo. Huỳnh Hoa quay lại nhìn Minh Minh. Thấy cô ngơ ngác không hiểu chuyện gì, anh cười nói với cô:

- Đứa nhỏ vừa rồi là em trai của ta, tên là Thập Toàn. Mấy tháng vừa rồi nó theo cha ta làm việc. Nó mới về sơn trang cách nay ba hôm nên ta chưa có dịp giới thiệu nó với em.

- Nghe cậu ấy nói mới cứu được một cô gái, cô ta dường như đang bị thương. Chúng ta cùng đi xem sao!

- Ừm.

Cả hai sánh vai cùng rảo bước đi, Huỳnh Hoa chợt hỏi:

- Thiếu gia, bao giờ em có thể gặp được lão gia vậy? Đệ đệ của thiếu gia đã về, có phải trang chủ cũng đã quay về rồi không?

Minh Minh cười đáp:

- Chắc phải chờ thêm thời gian nữa, bây giờ cha ta đang rất bận. Ông ấy cứ ra ngoài suốt, hôm trước ông ấy cùng đệ đệ ta trở về một lúc lại đi rồi, đến ta còn không gặp được ông ấy nữa là…

Lại là lý do này, Huỳnh Hoa chỉ có thể nén tiếng thở dài. Minh Minh và Huỳnh Hoa theo sau Tứ Bình đến một căn phòng nhỏ. Cô gái được Thập Toàn cứu đang nằm mê man bất tỉnh, thương thế của cô ta có vẻ không nhẹ. Tứ Bình đến xem qua, anh cười nói:

- Không sao. Thương thế không nguy hiểm đến tính mạng.

Tứ Bình băng bó vết thương cho cô gái nọ đồng thời cho cô ta uống thuốc. Một lúc sau cô ta tỉnh dậy, hỏi han thêm một chút mọi người mới biết cô ta tên Hồng Y, thất lạc cha mẹ từ nhỏ, đang trên đường tìm lại tung tích người thân nhưng bị bọn xấu xa trong Bình An trấn toan làm nhục. Cô ta phản kháng nên chúng mạnh tay, cũng may có Thập Toàn đến cứu kịp.

Nghe hoàn cảnh cô gái đáng thương nên Thập Toàn xin Minh Minh cho cô ta ở lại ít hôm để dưỡng thương. Minh Minh cũng thấy tội nghiệp nên đã bằng lòng cho Hồng Y ở lại. Hồng Y lại nói mình sẽ không tìm người thân nữa vì biết không còn cơ hội gặp họ, cô muốn ở lại làm công cho Hồ Kỳ sơn trang. Minh Minh lại nói không dám quyết định, chỉ bảo bao giờ cha anh là Hồ Kỳ trang chủ về sẽ xin cho cô ở lại, còn bằng lòng hay không là tùy ở ông.

Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi người cũng rời đi, để Hồng Y ở lại đó nghỉ ngơi. Khi rời đi Huỳnh Hoa cố tình nán lại thêm một chút để nhìn cô gái tên Hồng Y nọ.

"Cô gái này thật ra là ai đây? Lý do lưu lạc đến đây sao giống hệt với mình thế nhỉ? Vết thương không hề giả, nhưng trước không đến sau không đến, đến đúng ngay lúc em trai Minh Minh vừa về sơn trang. Trùng hợp hơn là đúng dịp Thập Toàn ra ngoài thị trấn. Tiểu cô nương, ngươi cũng có tư tâm sao?".

Vì nghe chuyện của Hồng Y nói quá giống với mình, Huỳnh Hoa không khỏi lấy bụng ta suy đến bụng người.

"Trùng hợp sao, như vậy cũng quá trùng hợp rồi. Mình có nên nói cho Minh Minh đề phòng tiểu a đầu tên Hồng Y này một chút hay không?"

Thấy Huỳnh Hoa nhìn chằm chằm vào mình, Hồng Y nở nụ cười cầu tình. Huỳnh Hoa cũng cười nhẹ đáp lại rồi quay lưng bước đi. Rốt lại, cô không nói gì với Minh Minh, cô sợ nói ra anh tinh ý phát hiện mình cũng là kẻ giả trang. Lúc đó thì rắc rối to, cô tự nhủ: "Chuyện cũng không liên quan tới mình, thôi, tốt nhất không nên tự mua dây buộc mình".


Ngày từng ngày lại trôi qua. Hai tháng sau, Hồ Kỳ lần nữa quay về sơn trang, Minh Minh vội vàng đưa Huỳnh Hoa và Hồng Y đến gặp ông. Khi đến nơi, Huỳnh Hoa có chút ngạc nhiên, trang chủ không phải ai xa lạ mà chính là người đàn ông cô gặp trên đỉnh Bách Hoa Sơn hôm nọ. Ông ta quả nhiên chính là trang chủ Hồ Kỳ sơn trang. Gương mặt ông có chút gì nghiêm khắc nhưng phúc hậu. Cũng may hôm đó Huỳnh Hoa không để ông phát hiện, nếu không hôm nay hẳn đã to chuyện lên rồi.

Ông nhìn lướt qua hai cô gái, khoảnh khắc đó ánh mắt ông ta sắc như dao, nếu là kẻ có tư tâm nhất định không thể bình tĩnh nổi. Huỳnh Hoa nhìn thấy thân thể Hồng Y hơi cứng lại. Mãi lúc sau Hồ Kỳ mới nở nụ cười hiền, hỏi qua hoàn cảnh gia đình của cả hai. Huỳnh Hoa vẫn nói như lần đầu gặp Minh Minh, một lai lịch hoàn toàn giả dối nhưng đã làm cho vị trang chủ tuổi ngoại tứ tuần này phải khẽ thở dài, có lẽ câu chuyện bịa của cô quá bi thương. Nụ cười của ông cũng biến mất, ông quay lại Hồng Y:

- Cô nương là Hồng Y?

Hồng Y cúi đầu đáp nhỏ:

- Vâng ạ.

- Cô nương quê ở đâu sao lại lưu lạc đến nơi này?

- Dạ… con là người Nam Sơn trấn.

- Năm nay cô nương bao nhiêu tuổi?

- Dạ, tiểu nữ vừa tròn hai mươi mốt tuổi.

Hồ Kỳ bất chợt đăm chiêu, môi ông hấp háy một câu rất khẽ.

- Là trùng hợp sao?

Huỳnh Hoa võ công rất cao nhưng nghe cũng rất mơ hồ.

Hồ Kỳ im lặng một lúc mới hỏi tiếp:

- Thế… cha mẹ cô nương còn hay mất? Hoàn cảnh của cô nương ra sao, tại sao lại phiêu bạt đến tận Bình An trấn này?

Hồng Y cúi đầu lúc sau mới ngẩng lên, đôi mi cô ươn ướt lệ:

- Con cũng chẳng biết cha mẹ con là ai, hiện giờ đang ở đâu nữa. Từ bé con sống với nghĩa phụ, ông ấy chỉ nói cho con biết cha mẹ con là người ở Bình An trấn này. Năm nay con vừa tròn hai mươi mốt tuổi, nghĩa phụ bạo bệnh qua đời, trước lúc lâm chung người bảo con về đây để tìm lại người thân. Nhưng giữa biển người bao la con không biết phải tìm người ở đâu, lại nghe nói ở đây từng có một trận đại dịch, người ở đây không ai còn sống sót… Hồ lão gia, cho con hỏi đó có phải là sự thật không?

Hồ Kỳ nhẹ gật đầu:

- Ừm.

Hồng Y ứa lệ:

- Vậy… có lẽ cha mẹ con cũng đã chết trong trận dịch bệnh đó rồi, con không còn nơi nào để trở về… Hồ lão gia, con van người cho con ở lại nơi này, dù phải làm trâu ngựa để trả ơn con cũng cam lòng. Chứ giờ con không dám ra bên ngoài, hôm con mới đến đây, con đã bị bọn háo dâm ngoài phố toan làm nhục ba bốn lần. Nếu không nhờ nhị thiếu gia ra tay cứu giúp có lẽ con…

Hồng Y khóc. Dường như Hồ Kỳ đã thở dài lần nữa, một lúc sau ông mới nhẹ giọng:

- Cô nương có biết võ công hay không?

- Dạ, con có học một ít để phòng thân thôi ạ…

- Thôi được rồi, cô nương và cô gái kia có thể ở lại đây.

Nói rồi ánh mắt ông chợt xa xăm, Huỳnh Hoa cảm nhận được ông không nhìn những người ở đây nữa, ông ta dường như đang nhìn về một thời quá khứ xa xôi nào đó. Hồng Y rối rít cám ơn, Huỳnh Hoa cũng tạ ơn theo. Hồ Kỳ phẩy phẩy tay có ý bảo mọi người ra ngoài. Minh Minh và hai cô gái lui ra rồi nhưng ông vẫn ngồi suy tư như thế lúc lâu sau mới lấy từ thắt lưng ra miếng ngọc bội, nói đúng hơn nó là một nửa miếng ngọc bội màu tím. Ông say sưa nhìn vào mảnh ngọc. Bên ngoài màn đêm cũng buông dần.

***

Ngày tháng lại trôi đi, Hồ Kỳ vẫn cứ đi đi về về, nhưng thời gian ông đi vắng có lẽ nhiều hơn thời gian ông ở lại nhà. Minh Minh cũng thường xuyên phải đi xa, người trong gia trang càng ngày càng bận rộn hẳn lên. Chỉ có Huỳnh Hoa thảnh thơi, cô không phải làm bất cứ việc gì, suốt ngày cô như trẻ nít quấn quýt bên Minh Minh, nếu Minh Minh không ở nhà cô lại quấn lấy Tứ Bình. Thời gian thấm thoát qua, từ ngày Huỳnh Hoa đặt chân vào Hồ Kỳ sơn trang đến nay đã hơn một năm mà vẫn như mới đó.

Một chiều, vẫn ngôi trúc đình, vẫn bàn cờ tướng. Hôm nay, Minh Minh được một ngày thảnh thơi nên lại cùng Tứ Bình đấu cờ. Huỳnh Hoa vẫn là người khán giả trung thành như mọi khi. Chỉ biết xem và xem, không góp ý, không lên tiếng, chốc chốc cô nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh. Những lúc như vậy Tứ Bình hay quay nhìn Huỳnh Hoa và nở nụ cười đầy ý vị. Anh luôn cảm thấy những khoảnh khắc như thế Huỳnh Hoa rất đẹp, lòng anh không tự chủ cũng có chút xuyến xao.

Nhưng Tứ Bình biết, Minh Minh đã yêu người con gái này. Mặc dù cả hai chưa ai thú nhận, nhưng trong mắt người của Hồ Kỳ sơn trang Minh Minh chỉ còn thiếu treo tấm biển "Huỳnh Hoa là nữ nhân của đại thiếu gia" mà thôi. Nên không riêng Tứ Bình, dù là ai dẫu say nắng Huỳnh Hoa cũng chẳng thể nói nên lời.

- Chiếu tướng.

Hai từ ấy được Tứ Bình lập lại không biết đã là lần thứ bao nhiêu.

- Cậu...

Minh Minh nghẹn lời không biết nói gì thêm nữa. Ngay lúc ấy, từ ngoài có người chạy đến, kẻ đó nói nhỏ vào tai Minh Minh câu gì đó. Anh chợt nghiêm mặt lại, người kia đứng thẳng lên tỏ ý đợi chờ. Minh Minh nghe xong đứng phắt dậy, nói nhanh:

- Cha ta đã về đang muốn gặp ta. Ta phải đi, hai người ở lại đánh cờ với nhau đi nhé!

Nói rồi Minh Minh quay người đi nhanh, người kia cũng vội vã theo sau. Tứ Bình trầm ngâm một lúc rồi khẽ thở dài:

- Chắc lại có chuyện rồi...

Huỳnh Hoa không hiểu, hỏi lại:

- Có chuyện, là chuyện gì?

Tứ Bình cười hiền:

- Dù tôi có nói, cô nương cũng không hiểu đâu… Thiếu gia đi rồi, cô nương vào thế chỗ của cậu ta đi.

Bình chỉ tay vào bàn cờ, Huỳnh Hoa lắc đầu nguầy nguậy:

- Tôi học mãi vẫn chưa biết chơi, đối chiến với anh… ngại lắm…

- Vẫn chưa biết à, để tôi dạy lại cho… cô nương ngồi vào chỗ đi!

- Tôi… Ừm… nhưng nếu thấy tôi chơi tệ quá, anh không được cười tôi đâu đó.

- Hứa mà… hứa mà…

- Vậy thì…

- Ấy, không được mang con cờ đó đi như thế, con tốt chưa qua sông không được đi ngang…

- Tôi lại quên rồi. Thế con tốt phải đi như thế nào?

- Như thế này này, nhìn cho kĩ vào…

- Ờ… còn con này?

- Con này đi như thế này…

- Còn con này…

Bàn cờ cuối cùng cũng đánh không đâu vào đâu. Thấy vậy Tứ Bình chỉ còn biết chào thua, anh thu dọn bàn cờ. Cả hai rời khỏi gian trúc đình để trở vào nhà.

Suốt mấy tháng qua, Huỳnh Hoa đã đối mặt với Tiểu Sơn như thế, cô nhận ra anh nhưng không dám nhận nhìn anh. Hơn mười năm xa cách, anh thay đổi và bản thân cô cũng đổi thay. Anh hoàn toàn không nhận ra cô, trong mắt anh bây giờ Huỳnh Hoa thục hiền, khờ khạo, yếu đuối… hoàn toàn không giống cô bé Lệ Quyên ngang tàng bướng bỉnh ngày nào. Dù có nằm mơ có lẽ anh cũng không bao giờ ngờ được cô gái ngờ nghệch trước mắt chính là tiểu sư muội đanh đá ngày xưa của mình.

Lại thấy Minh Minh hết lòng chiếu cố Huỳnh Hoa. Bản thân anh lại không có quyền được yêu thương, nên rốt lại, ngoài việc nhìn Huỳnh Hoa nhiều hơn một chút, anh chẳng dám nói gì hay làm gì. Việc duy nhất anh làm là dạy Huỳnh Hoa đánh cờ, nhưng cô ngốc quá, học mãi cũng không đánh được một ván ra hồn.


***

Đêm nay đêm rằm, vầng trăng tròn vằng vặc, soi sáng toàn bộ không gian bên dưới. Những đêm rằm như thế này, Huỳnh Hoa thường không ngủ được, nó luôn gợi cho cô nhớ về những chuyện không vui trước kia. Hôm nay cũng vậy!

Trời đã vào khuya, Huỳnh Hoa vẫn còn đứng dựa lưng vào cột nhà trước mái hiên và ngẩng mặt nhìn trăng. Cô không ngủ được không hẳn vì trăng quá sáng mà là lo lắng cho Minh Minh. Ngày mai có lẽ anh lại phải rời nhà làm nhiệm vụ. Thời gian gần đây anh rời nhà mỗi lúc một nhiều, đôi khi trở về trên mình mang thương tích.

Trước kia, Minh Minh rất hay mang Huỳnh Hoa theo khi làm nhiệm vụ, nhưng về sau anh không gọi cô theo nữa, vì sao thế? Nhiệm vụ của anh cần giữ bí mật không thể để cho bất kỳ ai biết ư? Hay nhiệm vụ của anh bắt đầu có nguy hiểm rồi, anh không dám dẫn cô theo, sợ liên lụy đến cô?

Mãi suy nghĩ mông lung Huỳnh Hoa không để ý phía sau mình có người đang âm thầm tiếp cận. Bởi thường ngày, người trong sơn trang đi lại rất nhiều bất kể ngày đêm.

- Tại sao vậy?

Tiếng nói ai đó cất lên ngay bên lưng cùng với hơi rượu phả ra nồng nặc khiến Huỳnh Hoa giật mình quay lại. Sau lưng cô từ khi nào có một người xa lạ đang đứng, dưới bóng tối của mái hiên, Huỳnh Hoa phải mất một lúc mới nhận ra người này là ai. Nhưng vì chưa từng nói chuyện cùng nhau, Huỳnh Hoa cũng không chắc chắn người này đang nói chuyện với mình.

- Nhị Hổ... ca? Anh tìm tôi sao?

Người này đang say. Anh ta chỉ đứng thôi đã không vững, người cứ nghiêng đông ngã tây.

- Tại sao vậy? Tại sao cô nương lại tới đây?

Huỳnh Hoa giật mình, ý nghĩ đầu tiên là người này phát hiện chân tướng của mình rồi sao? Nhưng ngay sau đó anh ta lại nói:

- Tại sao cô vừa đến liền lọt vào mắt xanh của đại thiếu gia? Em gái ta liều mạng làm nhiệm vụ, hết lần này đến lần khác nó bị thương gần mất mạng, thiếu gia cũng không nhìn nó một lần. Ta kêu nó từ bỏ đi, nó khăng khăng không chịu. Tại sao vậy?

Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu, em gái anh ta làm nhiệm vụ bị thương thì liên quan gì đến cô mà anh ta đến cáo trạng? Đợi một chút, ý của anh ta lẽ nào cô em gái kia thương thầm Minh Minh, liều mạng làm nhiệm vụ để Minh Minh chú ý mà không thành công ư? Huỳnh Hoa chưa nghĩ được rõ ràng mạch lạc thì người kia lại nói:

- Cô đã ở bên thiếu gia lâu như vậy sao không gả cho cậu ta đi, cho đám nữ nhân như em gái tôi hoàn toàn từ bỏ. Tại sao vậy, đại thiếu gia theo đuổi cô lâu như vậy, cô còn làm giá cái gì mà chưa chịu ưng người ta? Tại sao vậy...

Huỳnh Hoa lần nữa ngẩn người không hiểu, người này nói linh tinh cái gì vậy? Minh Minh đã tỏ tình, đã cầu hôn cô lần nào đâu mà ưng, mà gả?

- Nhị Hổ ca, anh đang muốn nói điều gì? Anh có phải đang hiểu lầm chuyện gì đó hay không?

Người đàn ông cười gằn, lè nhè tiếp:

- Là cô không vừa mắt thiếu gia sao? Vậy cô nương nghĩ ta như thế nào, có xứng đáng làm trượng phu của cô nương hay không? Nhiệm vụ trong sơn trang ta luôn là người hoàn thành nhanh nhất. Trong những người ở đây võ công ta thua mỗi trang chủ và đại thiếu gia. Ta động lòng với cô nương từ ngày cô mới đến nhưng cô cứ đi kè kè với thiếu gia nên ta không dám nói. Chỉ có hôm nay, ta say rồi mới dám nói ra thôi.

Ý nghĩ đầu tiên của Huỳnh Hoa sau khi nghe anh ta xổ một tràng là người này đang giả say. Sau đó là, người này muốn chen chân vào mối quan hệ đang tốt đẹp giữa cô và Minh Minh... Huỳnh Hoa chưa kịp nói gì, người đàn ông lại ngã người về phía trước, giọng anh ta trở nên nhỏ lại.

- Cô đã không vừa ý thiếu gia thì gả cho ta đi. Hãy để cho em gái ta và đại thiếu gia có ít nhất một cơ hội đến với nhau. Ta hứa sẽ không để cô nương chịu thiệt thòi...

Nhị Hổ vừa nói vừa đưa tay vồ lấy Huỳnh Hoa. Vì khoảng cách quá gần Huỳnh Hoa không tránh kịp nên bị gã chộp được cánh tay.

Huỳnh Hoa nhẹ nhàng giãy ra nhưng không được. Cô lạnh giọng:

- Nhị Hổ ca, em không hiểu anh đang nói cái gì. Xin hãy buông em ra, anh đang làm tay em đau.

Nhị Hổ cười hùng hục hỏi:

- Cô nương thật sự không biết ta muốn làm gì sao? Ta muốn làm chuyện đã rồi...

Gã vừa nói vừa cúi xuống định cưỡng hôn Huỳnh Hoa, nhưng cô quay mặt tránh đi. Gần đó lại có tiếng chân vang lên, tiếng chân quen thuộc. Huỳnh Hoa cao giọng gọi:

- Thiếu gia, cứu em với. Có ai không, cứu tôi với.

Một bóng trắng lướt qua. Phần gáy của Nhị Hổ bị bàn tay lực lưỡng của Minh Minh bóp chặt. Giọng Minh Minh lạnh lẽo vang lên:

- Nhị Hổ, ngươi chán sống rồi sao? Còn không mau buông tay.

Người đàn ông tên Nhị Hổ nghe tiếng Minh Minh vang lên, lập tức giật mình vội vã buông tay. Cũng cùng lúc gã bị Minh Minh nhấc bổng quăng đi. Nhị Hổ rơi ầm ra giữa sân, vội vàng quỳ xuống van xin:

- Đại thiếu gia, xin tha mạng. Hôm nay thủ hạ quá chén, vừa rồi thấy Huỳnh Hoa cô nương đứng một mình nên không kiềm chế được. Thủ hạ hứa sẽ không có lần sau...

Minh Minh cất giọng lạnh tanh, từ khi đến đây Huỳnh Hoa chưa bao giờ thấy anh nghiêm khắc như vậy.

- Ngươi hẳn tự biết mình phạm phải điều gì trong hai mươi ba điều luật của Hồ Kỳ sơn trang rồi phải không, tự mình đi chịu phạt đi.

- Đa tạ thiếu gia, đa tạ thiếu gia.

- Cút.

Nhị Hổ nghe xong như được đại xá, gã đứng lên vội vàng loạng choạng rời đi, trông bề ngoài y dường như rất say. Huỳnh Hoa đứng sau lưng Minh Minh khẽ nhếch môi, người này xem ra cũng rất biết diễn xuất nha. Về sau cô không thể không chú ý gã một chút rồi.

Minh Minh quay lại, nắm tay Huỳnh Hoa lên kiểm tra đồng thời ân cần hỏi:

- Vừa rồi em không sao chứ? Hắn có làm em sợ không?

Huỳnh Hoa mỉm cười, dịu giọng đáp:

- Có thiếu gia ở đây, em không cảm thấy sợ gì cả. Khi nãy Nhị Hổ ca nắm tay em mạnh quá nên bây giờ hơi đau.

- Vào trong, ta thoa thuốc cho em.

Huỳnh Hoa ngượng ngùng đáp:

- Thiếu gia không cần lo lắng vậy đâu, em tự thoa thuốc là được rồi.

Dưới ánh trăng, Minh Minh kiểm tra cổ tay của Huỳnh Hoa, thấy không bị gì mới yên tâm thở phào. Nhìn gương mặt trĩu nặng suy tư của Minh Minh, Huỳnh Hoa tò mò hỏi:

- Thiếu gia làm sao vậy? Em không sao thật mà, thiếu gia không cần phải lo lắng cho em đâu.

- Khi nãy cha ta vừa giao nhiệm vụ mới cho ta, ngày mai ta lại phải rời nhà. Ta định đến nói cho em một tiếng để em ở nhà khỏi lo lắng, không ngờ lại đúng lúc gặp Nhị Hổ thất lễ với em.

Huỳnh Hoa xị mặt, thấp giọng:

- Quả nhiên Bình ca đoán đúng, thiếu gia lại phải rời nhà làm nhiệm vụ.

- Cha ta nói, nhiệm vụ lần này có chút nguy hiểm nên ông ấy không muốn ta đưa em đi cùng.

- Vậy cũng tốt mà, thiếu gia không bị em làm vướng bận, sẽ tập trung hết tâm lực vào công việc. Mỗi lần em theo cùng luôn trở thành gánh nặng của thiếu gia chứ có được tích sự gì đâu…

Giọng của Huỳnh Hoa mỗi lúc một nhỏ dần, buồn bã. Minh Minh cười dịu dàng nói:

- Nhưng để em ở lại nhà ta càng không yên tâm. Không có ta ở nhà, nếu những chuyện tương tự như ban nãy xảy ra với em thì làm thế nào?

- Chuyện đó… chắc không xảy ra nữa đâu, thiếu gia đừng quá lo…

- Huỳnh Hoa, em là một cô gái hiền từ, yếu đuối, ta thật sự không thể không lo cho em.

- Thiếu gia...


Minh Minh cười nói:

- Chính vì vậy nên ta quyết định, ngày mai ta sẽ đưa em cùng đi!

Huỳnh Hoa lắc đầu:

- Em không đi đâu, em sẽ lại làm phiền thiếu gia.

Chợt Minh Minh lấy ngón tay trỏ đặt nhẹ lên môi cô, anh chậm rãi cười nói:

- Đừng cãi lời ta!

Huỳnh Hoa cúi đầu, nhỏ giọng:

- Dạ…

- Em đi ngủ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ lên đường.

Huỳnh Hoa đã đi rồi, Minh Minh vẫn đứng lặng nhìn theo bóng dáng của cô. Càng ngày anh cảm thấy khó thể kiềm chế trước thân thể mảnh mai, đầy mị lực của người con gái ấy. Từ trước đến nay bên anh không thiếu những cô nương xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ anh có cảm giác như thế. Anh không phải loại người lãnh cảm nhưng đối với những nữ nhân khác anh không thích tiếp cận, cũng không rõ vì sao như vậy.

Duy chỉ có Huỳnh Hoa, từ ngày quen biết anh cảm thấy cô thật dễ gần, dễ mến, thân thể nhỏ nhắn của cô toát ra một mị lực thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người chứ không chỉ người khác giới. Ngày qua ngày, Minh Minh nghe con tim mình thôi thúc từng hồi “hãy ôm người con gái ấy vào lòng, giữ con người ấy bên mình mãi mãi…”

Ánh trăng tàn dần, đêm chầm chậm qua đi…

Sáng hôm sau, khi trời vừa mờ mờ sáng chưa rõ mặt người, Minh Minh đã đến giục Huỳnh Hoa chuẩn bị lên đường. Huỳnh Hoa tuy bất ngờ, chuyến đi này có phần vội vã hơn bao lần trước nhưng cô cũng không hỏi han gì, mau mắn làm theo những gì anh nói.

Cả hai đi được một đoạn khá xa, trời mới gần như sáng hẳn, Minh Minh ghìm cương cho ngựa đi chậm lại:

- Huỳnh Hoa, lần này chúng ta đi, em có nhận ra điều gì khác lạ hay không?

Huỳnh Hoa cười cười:

- Ưm… hơi thần bí, hơi vội hơn những lần trước một chút! Thiếu gia có thể cho em tò mò hỏi tí không? Chúng ta sắp đi đâu, làm gì?

- Trước tiên chúng ta sẽ đến Cửu An trấn, gặp Nam Cung Vọng tiền bối. Sau đó đến gặp Đoàn thúc phụ ở Lạc Nhạn trấn. Xong rồi chúng ta sẽ đến Nam Sơn trấn.

Huỳnh Hoa nghe toàn thân rúng động, một lúc sau cô mới lập lại:

- Nam Sơn trấn?

- Ừ, cha ta vắng nhà bấy lâu nay để giúp một người làm một số việc, người đó ở Nam Sơn trấn.

- Người đó là ai?

- Khi nào đến đó, ta cho em biết. Chuyến đi này vô cùng quan trọng, chúng ta nhất định phải đến được nơi cần đến, chỉ có thể thành công chứ không được thất bại.

Huỳnh Hoa im lặng không nói gì. Minh Minh từ khi nào trở thành người cả tin rồi, cô vừa hỏi đã nói cho cô biết tuyến đường nhiệm vụ của lần này. Cũng may cô không phải là nội gián.

Cho hai con ngựa thở dốc xong cả hai lập tức gia roi cho chúng phi nhanh trên con đường dẫn đến Cửu An trấn. Huỳnh Hoa hơi bất ngờ, vị Nam Cung tiền bối mà Minh Minh nói lại là một lão hành khất. Đến nơi Minh Minh cùng ông ta mật bàn một lúc lâu, không cho bất kì ai lại gần, cả Huỳnh Hoa cũng không đến được.

Mật bàn xong, lão hành khất cũng lên ngựa cùng cả hai tiến về hướng Lạc Nhạn trấn. Nhưng đi được một đoạn ông ta nói với Minh Minh:

- Minh nhi, con còn phải đi gặp Đoàn huynh đệ! Hay là thế này, ta đến Nam Sơn trước, con cứ đến Lạc Nhạn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Nam Sơn!

Minh Minh ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu tán đồng:

- Vậy cũng được, tiền bối cứ đi trước. Chúng ta sẽ gặp lại sau!

Nam Cung Vọng mỉm cười:

- Minh nhi, đi đường nhớ cẩn thận nghe con!

Dứt câu ông không để Minh Minh nói được lời nào đã thúc ngựa lao đi thật nhanh. Minh Minh quay lại nhìn Huỳnh Hoa:

- Đi thôi!

- Vâng.

Huỳnh Hoa cũng thúc ngựa phi mau theo sau Minh Minh. Lần nghỉ ngơi giữa đường tiếp theo Huỳnh Hoa tò mò hỏi:

- Vị Đoàn thúc phụ đó là thúc thúc của thiếu gia sao? Vì sao thiếu gia họ Hồ còn ông ấy lại họ Đoàn?

- Nói ra thì dài dòng, em cứ tạm hiểu quan hệ của cha ta và Đoàn thúc phụ như anh em kết nghĩa vậy!

- Ra thế!

- Nhưng không phải như thế.

- Là sao?

- Sau này em sẽ biết!

Huỳnh Hoa ngơ ngác không hiểu, Minh Minh mỉm cười hiền hậu.

- Khi nào đến Nam Sơn ta sẽ nói cho em.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện