Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 130: Báo thù





Bốn tháng sau, hôn lễ của Trọng Tín và Tiểu Thu chính thức được cử hành. Hôn lễ của hai người bọn họ tiến hành nhanh như vậy chính là chủ ý của Huỳnh Hoa, bà nói đơn giản một câu "tránh đêm dài lắm mộng" khiến cả đám con chả hiểu mô tê gì…

Ngày hôn lễ, Thiếu Khanh tình nguyện không xuất đầu lộ diện để khỏi vướng chân vướng tay anh chị em trong nhà. Nhưng ở trong phòng lắng nghe những âm thanh ồn ã bên ngoài khiến anh cảm thấy nhức đầu nên tự mình tản bộ ra hậu hoa viên của quán trọ.

Bốn tháng qua sức khỏe Thiếu Khanh dần ổn định lại nên Huỳnh Hoa không cần ngày nào cũng ở cạnh bên chăm sóc cho con trai. Gần ngày hôn lễ của nhị ca, mẫu thân càng bận rộn nên đến tận tối mẫu thân mới đến thăm anh, trò chuyện một lúc lại rời đi. Cũng may bệnh anh không phát tác nên cũng chẳng làm phiền đến bà. Chỉ cần một vài người hầu ra vào để mắt đến anh một chút đề phòng bất trắc thôi là đủ.

Trưa đó, A Phúc ra hoa viên định đưa Thiếu Khanh vào nhưng anh không chịu nói trong nhà ồn ào khiến anh cảm thấy mệt, không muốn vào. Thấy vậy, A Phúc đành mang bữa trưa và thuốc ra cho thiếu chủ. Xong, ông dặn một vài người hầu qua lại trông chừng Thiếu Khanh còn mình thì vào nhà xem nhị thiếu gia cùng thê tử làm lễ bái đường.

Ngày hôm ấy, Tứ Bình cũng được mời đến dự hôn lễ. Cẩm Tú cũng hiếu kỳ chạy đến xem, đúng hơn là cô bé muốn thừa dịp hỷ sự hỗn loạn liếc mắt nhìn xem Thiếu Khanh thế nào rồi. Bốn tháng qua cô bé bị cha cấm, không cho đến gặp Thiếu Khanh, chỉ có thể đứng ở xa nhìn về phía quán trọ, đến bóng dáng người cũng chẳng thể nhìn… Hôm nay cô bé năn nỉ lắm phụ thân mới cho cô đến dự hôn lễ nhưng buộc cô phải hứa không để Thiếu Khanh nhìn thấy mặt, Cẩm Tú gật đầu hứa chắc sẽ không để Thiếu Khanh nhìn mặt…

Nhưng khi đến nơi rồi, giữa hôn lễ ồn ào náo nhiệt, cô bé dáo dác nhìn nhưng không thể tìm thấy bóng dáng Thiếu Khanh đâu. Sau đó cô bé bất chấp lời hứa với cha chạy đến phòng anh, dự định nhìn qua khe cửa một cái rồi lập tức rời đi chắc là sẽ không sao, chỉ có điều cô bé không ngờ Thiếu Khanh cũng không ở trong phòng.

Cẩm Tú lững thững trở ra thì vớ được người hầu trong quán, nhanh chóng hỏi ra tình hình Thiếu Khanh và biết anh đang ở hậu viên. Bởi người hầu trong quán chỉ biết trước đó Cẩm Tú và Thiếu Khanh là bạn, chuyện rối rắm giữa hai người Huỳnh Hoa giấu biệt nên người làm trong nhà chỉ biết người bạn của ngũ thiếu gia bỗng dưng biệt tích không đến thăm, hôm nay xuất hiện trở lại hỏi thăm thiếu chủ cũng là lẽ đương nhiên. Không ai biết sự việc bên trong nên cũng chẳng ai ngăn cản Cẩm Tú lại, sau một hồi lưỡng lự cô bé đi về phía hậu viện. Cô bé thật sự muốn nhìn Thiếu Khanh một chút xem hiện tại anh ta có ổn hay không.

Hậu viên. Thiếu Khanh ngồi trên tấm đệm da dưới gốc đào, anh dựa lưng vào gốc cây và nhắm mắt dưỡng thần. Đào tháng này không có hoa chỉ toàn cành lá nên giữa trưa vẫn phủ bóng râm rất mát. Cẩm Tú vào hậu viên nhìn quanh quất chẳng thấy người đâu thì càng tò mò, cô đi sâu vào nhìn quét mắt khắp nơi để tìm người, dự định nhìn thấy người lập tức rời đi nhưng vị trí ngồi của Thiếu Khanh bị che khuất nên cô bé nhất thời không nhận ra.

Nghe tiếng chân ngập ngừng đi vào hậu viên, Thiếu Khanh mở mắt ra nhìn thì thấy một cô gái xa lạ đang thận trọng từng bước, ánh mắt lại dáo dác như đang tìm kiếm thứ gì anh không nhịn được cất tiếng hỏi:

- Cô nương tìm ai hay tìm thứ gì sao?

Cẩm Tú giật mình nhìn lại, bốn mắt giao nhau, cô bé bật thốt:

- Thì ra ngươi ngồi ở đây.

Nói xong cô bé mới giật nhìn nhớ ra hiện tại Thiếu Khanh không còn chút ký ức gì về mình, câu nói vừa rồi thật không nên nói chút nào, cô bé bất giác đưa tay che miệng. Thiếu Khanh hơi nhíu mày hỏi:

- Nói như vậy cô nương… có quen ta sao?

Cẩm Tú vội xua tay:

- Không quen… vừa rồi ngươi lên tiếng ta giật mình nói nhầm, ta có chút ngạc nhiên khi thấy ở đây cũng có người ngồi.

- Vậy à. Cô nương đến đây tìm người hay tìm thứ gì sao?

- Không có, ta chỉ đến ngắm hoa, hóng mát một chút.

- Cô nương là ai sao biết ở đây có vườn hoa mà đến, khi nãy bước vào ánh mắt dáo dác đầy thận trọng, cô nương là trộm thì đúng hơn.

Cẩm Tú xoay chuyển đầu óc, cười giả lả:

- Như vậy mà ngươi cũng nhìn ra sao. Thú thật là ta nghe nói vườn hoa của nhà ngươi có loại cúc trắng trăm cánh nên định đến trộm một cây về cho cha ta làm thuốc chữa bệnh…

- Chỉ là một cây hoa cô nương cứ nói một tiếng cha mẹ ta sẽ mang cho cô, cần gì phải trộm.

- Nói như vậy ngươi cũng là chủ cái vườn này, ta hỏi xin ngươi có được không?

- Được, nếu cô tìm thấy thì cứ hái đi.

- Cảm ơn nhé.

- Cha cô bệnh gì mà phải dùng cúc mới chữa được vậy?

- Cha ta không có bệnh, ông ấy là đại phu, ông ấy chuyên chữa bệnh cho người khác. Mấy ngày nay y quán có người bệnh cần cúc trắng mới chữa được nên ta giúp ông ấy tìm…

- Y quán… là Phù Sinh y quán sao?

- Ngươi cũng biết Phù Sinh y quán sao?

- Sư bá của ta chính là chủ nhân nơi đó, cô nương và ông ấy quan hệ thế nào?

- Đó là cha ta.

- Thật sao? Vậy ta nên gọi cô là sư tỷ mới phải, đúng không?

- Đúng vậy.

- Ta tên Thiếu Khanh.

- Ta đương nhiên biết ngươi tên Thiếu Khanh.

Cẩm Tú nói xong lại giật mình nhận ra mình lại lộ sơ hở. Thiếu Khanh ngẩn người:

- Nói như vậy trước đây sư tỷ có biết ta rồi sao? Sao khi nãy nói là không biết.

Cẩm Tú vội chữa lại:

- Ta đúng là không biết ngươi, nhưng trước đây có nghe cha ta nhắc đến tên ngươi…

- Ra là vậy, thế sư tỷ tên gì?

- Ta sẽ không nói cho ngươi biết.

- Không sao, ta hỏi mẹ ta là biết ngay thôi.

Cẩm Tú nghe vậy giật mình vội nói nhanh:

- Không cần hỏi, tên ta là Cẩm Tú. Ta tìm được thứ cần tìm rồi, ta đi trước đây.

Cô không dám dây dưa với Thiếu Khanh, càng không dám im lặng không nói ra tên của mình, chỉ cần Thiếu Khanh hỏi sư thúc thì chuyện cô đến đây sẽ bại lộ, cha cô nhất định vật cô ra đánh cho nát cả mông. Cẩm Tú đi rồi, Thiếu Khanh cứ thế ngẩn người lẩm nhẩm một mình:

"Cẩm Tú… cái tên này hình như chưa ai nói với mình sao mình lại có cảm giác quen thuộc thế này… Cẩm Tú… Cẩm Tú…"

Đêm hôm đó, Thiếu Khanh mơ một giấc mơ kỳ lạ, anh nhìn thấy Cẩm Tú đứng trước một cánh cổng vẫy gọi anh. Anh hiếu kỳ đi đến, khi bước qua cánh cổng anh nhìn thấy những hình ảnh xa lạ mà thân thuộc, anh thấy mình từng chạm mặt Cẩm Tú trên phố, sau đó họ kết bằng hữu và sau đó nữa là anh thấy chính mình treo cổ tự vẫn. Thiếu Khanh kinh hãi bừng tỉnh giấc, bên ngoài vẫn là đêm đen vô tận… anh nhắm mắt lại không thể ngủ tiếp.

Giấc mơ kỳ lạ nhẹ nhàng lay tỉnh những ký ức ngủ quên trong anh, Thiếu Khanh mơ màng nhớ những chuyện xảy ra giữa mình và Cẩm Tú… Lạ một điều là khi những ký ức từng bị lãng quên đó trở về lại lặng lẽ như sương đêm, từng mảnh từng mảnh phủ lạnh trái tim anh, không hề đau đớn nhưng lại day dứt xót xa. Sau hôm đó, Thiếu Khanh nhận ra một điều dù anh có ép mình tới đâu cũng không thể nở được nụ cười. Vì không muốn mẫu thân lo lắng, anh lựa chọn im lặng không nói cho bà biết việc mình đã nhớ lại những chuyện trước kia…

***

- Ngũ ca, sau hôn lễ của nhị ca sao anh buồn vậy, có muốn ra ngoài dạo phố một chút cho khuây khỏa không, em cõng anh… Nè, em đang nói chuyện với anh đó có nghe thấy không?

Phương Linh phải lay lay cánh tay Thiếu Khanh mới khiến anh từ trong mộng trở về thực tại. Thiếu Khanh ngạc nhiên hỏi lại:

- Sao vậy?

Phương Linh phụng phịu:

- Sao trăng cái gì… sau hôn lễ của nhị ca, anh cứ như người mất hồn vậy, có muốn ra ngoài dạo phố một chút cho khuây khỏa không, em cõng anh.

- Phố thị ồn ào không khí lại nhiều bụi bẩn, ta không muốn đi.

- Có muốn đánh bạc không?

- Không muốn.

- Đánh cờ.

- Không muốn.

- Hay là chúng ta vẽ tranh?

- Không có hứng.

- Vậy có hứng thú với trò tiêu khiển mới hay không?


- Hửm?

- Em đố anh biết thứ này…

Phương Linh lấy chiếc lưỡi câu đưa ra trước mặt Thiếu Khanh cười hỏi. Thiếu Khanh ngẩn người, vật đó trước nay anh chưa thấy bao giờ. Anh quả thật có chút tò mò.

- Đó là thứ gì vậy?

- Là trò tiêu khiển em mới phát hiện đó, thứ này gọi là lưỡi câu, dùng để câu cá. Anh từng nghe nói đến câu cá chưa?

Thiếu Khanh nhíu mày chưa hiểu ý của em gái. Phương Linh cười giải thích:

- Câu cá là thứ tiêu khiển vừa đơn giản vừa thú vị, nói đúng hơn là thứ có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn. Chỉ cần ngồi một chỗ, phải thật tĩnh lặng, mắc mồi thả câu, đợi… đợi… đợi… đến lúc cá cắn câu thì giật mạnh lên. Sau đó, em đảm bảo với anh, anh lập tức cảm thấy vui sướng vô cùng. Sau đó nữa là có cá để ăn… thế nào, có cảm thấy trò này thú vị không?

- Chỉ với thứ này sao?

Thiếu Khanh cầm lưỡi câu rồi nghi hoặc nhìn em gái. Phương Linh lắc đầu:

- Không phải chỉ thứ này, cái này chỉ là lưỡi câu. Muốn câu được cá còn phải có cần câu, dây câu và mồi câu. Nhưng anh yên tâm những thứ đó em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi chỉ cần ráp nối chúng vào nhau là có thể câu được cá. Ngũ ca muốn thử không?

- Mẹ sẽ không cho ta đi đâu.

- Anh không hỏi xin làm sao biết được mẹ không đồng ý?

- Ta…

- Nếu mẹ không cho chúng ta cứ trốn đi là được… nhà mình ở cạnh bờ sông mà, cứ ra câu nếu bị mẹ phát hiện thì cứ xin lỗi bà ấy là được chứ gì…

- Hả…

Thiếu Khanh nhăn mặt khi nghe chủ ý của em gái. Phương Linh cười híp mắt hỏi lại:

- Sao nào, có hứng thú không?

Thiếu Khanh còn chưa quyết định thì giọng nói lạnh tanh của Huỳnh Hoa vọng vào:

- Hai đứa lại bán tán gì đó? Linh nhi, con lại giở trò quỷ gì dụ dỗ Khanh nhi đúng không?

Phương Linh nhún vai cười giả lả đáp:

- Con không có.

Chỉ có điều ngay sau đó Thiếu Khanh lại nói một câu làm bại lộ ý đồ của em gái.

- Là Linh nhi rủ con đi câu cá đó mẹ. Em ấy nói câu cá vừa đơn giản vừa thú vị, có đúng như vậy không mẹ?

Huỳnh Hoa nhíu mày nhìn con gái, Phương Linh vội vàng giải thích:

- Tại con từ lúc nhị ca cưới vợ tới giờ ngũ ca cứ rủ người ra không vui, con chỉ muốn tìm thứ gì đó làm cho anh ấy vui vẻ một chút.

Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Thứ gì cũng được nhưng tuyệt đối không được câu cá.

Phương Linh phụng phịu.

- Mẹ, sao vậy, người vẫn lo con không chăm sóc ngũ ca đàng hoàng sao?

Huỳnh Hoa hừ giọng. Phương Linh nhỏ giọng:

- Con hứa sẽ trông chừng ngũ ca cẩn thận, mẹ yên tâm nhé.

Huỳnh Hoa gằn giọng:

- Mẹ nói không là không… tình trạng của anh con đâu phải con không biết, ra bờ sông nguy hiểm biết bao nhiêu. Chưa kể gió to, nước lạnh chạm vào người đều khiến anh con phát bệnh…

- Con chỉ muốn anh ấy được vui lên thôi mà, dạo này anh ấy buồn như vậy...

Huỳnh Hoa khẽ thở dài dịu giọng:

- Chính vì anh con không vui nên mẹ càng không yên tâm để hai đứa ra bờ sông câu cá…

- Chẳng lẽ mẹ vẫn còn lo…

Huỳnh Hoa lạnh giọng ngắt lời.

- Ra ngoài nói chuyện.

Huỳnh Hoa đi rồi Phương Linh quay sang Thiếu Khanh cười tươi nói:

- Yên tâm, em nhất định có thể thuyết phục được mẹ.

Huỳnh Hoa đi lên tầng thượng đứng đợi, Phương Linh bước đến cạnh mẫu thân. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Linh nhi, con đừng cứ bày những trò nguy hiểm cho anh con nữa có được không?

- Con thấy câu cá có gì nguy hiểm đâu. Mẹ, con hứa sẽ trông chừng anh ấy thật tốt mà. Mấy hôm nay anh ấy cứ không vui, mấy trò chơi cũ chẳng chịu chơi thứ nào, con cũng chỉ muốn anh ấy vui vẻ lên một chút thôi mà…

- Trước đây biết bao nhiêu chuyện xảy ra con quên cả rồi sao?

- Lẽ nào mẹ vẫn còn lo anh ấy tự vận hay sao?

- Đúng vậy.

- Chẳng phải sư bá giúp anh ấy quên đi Cẩm Tú tỷ tỷ rồi sao…

- Phương thức đó chỉ là tạm thời khiến anh con xoa dịu đau thương, không có tác dụng vĩnh viễn. Mấy ngày gần đây anh con lại tỏ ra buồn chán, nó không nói gì nên chúng ta không thể khẳng định nó vẫn chưa nhớ hay đã nhớ lại mọi chuyện rồi nhưng cẩn thận vẫn hơn…

Phương Linh ôm lấy mẫu thân dịu giọng:

- Những chuyện đó người cứ yên tâm, con sẽ ở sát bên anh ấy, dù anh ấy có muốn làm gì nguy hiểm con sẽ ngăn lại, không để xảy ra chuyện gì đâu. Khó khăn lắm con mới tìm ra được thứ thu hút được sự chú ý của ngũ ca, mẹ để anh ấy thư giãn với trò này vài hôm đi nha…

- Linh nhi.

- Mẹ không tin con sao?

- Vì là con nên mẹ mới không yên tâm đó. Được rồi, để mẹ kêu A Phúc theo bên cạnh trông chừng hai đứa.

- Vậy có nghĩa là… mẹ đồng ý cho con đưa ngũ ca ra bờ sông câu cá rồi đúng không?

- Ừm.

- Con thay ngũ ca cảm ơn mẹ.

- Trông chừng anh con cho cẩn thận vào.

- Con biết rồi.



Phương Linh có lần loáng thoáng nghe thấy mẹ mình nói chuyện với A Phúc, ông ta hỏi bà chủ cách giám sát cậu chủ hiệu quả nhất… Ông ta không muốn cả ngày đứng một chỗ chỉ nhìn chầm chầm một người. Khi đó Huỳnh Hoa đã nói một câu đơn giản: "Cách giám sát một người hiệu quả nhất chính là ở cùng một chỗ, làm cùng một việc, như vậy sẽ không cảm thấy nhàm chán…"

Chính vì vậy, những ngày sau đó ai qua lại bờ sông Tương cũng đều nhìn được cảnh ba người ngồi cạnh bờ sông câu cá. Hình như hầu hết thời gian chẳng ai nói với ai câu nào, họ tĩnh lặng đợi chờ cá cắn câu. Trò tiêu khiển này quả thật có thể khiến cho lòng người tĩnh lặng. Thiếu Khanh tuy không vui lên được bao nhiêu cũng không còn tỏ ra buồn bã. Nhịp sống của bọ bình yên trôi qua như vậy cũng chỉ được mấy ngày.

Sáng ngày thứ mười vừa ra khỏi cửa Thiếu Khanh chạm mặt với Cẩm Tú nhưng cô bé lại lẫn tránh gần như ngay lập tức. Nhưng cả ngày hôm đó cô bé lại đứng ở một góc xa âm thầm quan sát ba người bọn họ. Những lần Thiếu Khanh quay mặt về phía đó, cô bé đều vờ như nhìn lảng đi nơi khác. Ngày hôm sau và hôm sau nữa, Cẩm Tú vẫn đến đứng ở nơi đó để nhìn bọn họ… Điều này thật sự không còn là ngẫu nhiên nữa, nhưng cô ta muốn gì, Thiếu Khanh không biết. Anh chỉ biết, cảm giác một bị một người quan sát từ xa không hề dễ chịu, càng khó chịu hơn khi người đó là Cẩm Tú.

Ngày thứ năm, Phương Linh hăm hở đến tìm Thiếu Khanh, dự định ra bờ sông câu cá như mọi ngày. Nhưng nói thế nào Thiếu Khanh cũng lắc đầu bảo không muốn đi câu nữa, Phương Linh thất vọng bỏ đi không quên buông lại một câu cuối cùng hòng làm lay chuyển lòng Thiếu Khanh:

- Anh không đi em đi câu một mình nhé.

Thiếu Khanh chỉ im lặng. Phương Linh xịu mặt thất thiểu ra nhà trước, Huỳnh Hoa thấy vậy kinh ngạc hỏi:

- Hôm nay sao vậy?

Phương Linh thở dài:

- Anh ấy lại trở chứng không chịu đi câu, cái mặt lại bí xị nữa rồi, chả biết đã xảy ra chuyện gì nữa…

Cô bé quay sang A Phúc đang mang lỉnh khỉnh đủ thứ đồ câu trên mình nói một câu gọn lỏn:

- Kế hoạch đi câu hôm nay hủy bỏ, thúc giúp con cất đồ câu đi nha. Mẹ, con đến quán rượu của tỷ tỷ đây.

Huỳnh Hoa chưa kịp nói gì, Phương Linh đã chạy đi, nàng chỉ còn biết lắc đầu.

- A Phúc, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì sao? Khanh nhi dạo gần đây tâm trạng mới tốt lên được một chút sao giờ lại trở chứng rồi?

A Phúc lắc đầu.

- Tôi cũng không biết. À, mấy ngày gần đây cô bé Cẩm Tú kia có đến chỗ thiếu gia ngồi câu để xem, chỉ là đứng ở xa nhìn. Tôi không biết thiếu gia để ý hay không… cũng không biết có phải điều đó ảnh hưởng tâm trạng cậu ấy hay không. Ngoài ra không có điều gì bất thường.

Huỳnh Hoa nhẹ gật đầu.

- Gọi Trọng Tín và Thu nhi ra trông quán thay ta một chút, ta lên xem Thiếu Khanh thế nào.

- Vâng thưa phu nhân.



Huỳnh Hoa vào phòng thấy Thiếu Khanh mân mê thẻ bùa Bình An Cẩm Tú tặng cho khi trước. Nàng khẽ nhíu mày mơ hồ đoán được chân tướng, chỉ có điều nàng chưa kịp hỏi thì Thiếu Khanh đã lên tiếng trước:

- Mẹ, con có thể cầu xin người một việc nữa hay không?

Huỳnh Hoa dịu dàng mỉm cười nói:

- Con nói đi.

Thiếu Khanh dường như hơi do dự một chút mới nói:

- Mẹ có thể đưa con đến Nam Sơn hay không?

Huỳnh Hoa có chút ngạc nhiên hỏi lại:

- Tại sao lại muốn đến Nam Sơn?

- Con không muốn ở lại nơi này nữa, con đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi. Cứ nghĩ trải qua thời gian quên đi mọi thứ kia khi nhớ lại trong lòng sẽ có thể dễ dàng chấp nhận được nhưng mọi thứ không như tưởng tượng. Trong lòng con càng lúc càng khó chịu khi cô ấy cứ xuất hiện trong tầm mắt, con không thể xem như mọi chuyện chưa xảy ra, càng không thể lờ đi như chưa từng quen biết… càng không thể xích lại gần nhau vì con biết làm như vậy hoặc bản thân mình hoặc cô ấy sẽ bị tổn thương…

- Con muốn trốn chạy sao?

- Con không biết…

- Hay là để mẹ nói chuyện với sư bá con nhờ ông ấy giúp con quên đi lần nữa.

- Không cần đâu. Con không muốn quên những ký ức đó nữa, thời gian của con có lẽ không còn dài nữa, con muốn giữa những ký ức đó đến phút cuối cùng. Chỉ là bản thân con cảm thấy nếu bây giờ cách xa cô ấy một chút có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai.

- Được thôi để mẹ bàn lại với cha con.

- Con còn một chuyện muốn nhờ.

- Con nói đi.

- Ngày chúng ta rời khỏi đây… con muốn nhìn thấy mặt Cẩm Tú, có thể đó là lần sau cuối cũng nên…

- Được, mẹ sẽ cho gia đình họ biết ngày chúng ta khởi hành, nói cho con bé biết con đã nhớ lại mọi chuyện, đặc biệt gọi con bé đến tiễn chúng ta, như vậy có được không?

- Không. Mẹ đừng cho cô ấy biết con đã nhớ lại mọi chuyện và cả chuyện chúng ta sẽ rời đi… con chỉ muốn nhìn thấy cô ấy thôi… nếu không thể thì không cần nữa…

- Được rồi, mẹ hiểu rồi. Là muốn con bé tình cờ đi ngang qua cho con nhìn đúng không? Để mẹ nghĩ cách…

Huỳnh Hoa đột ngột quyết định rời Bình An trấn để trở về Nam Sơn khiến mọi người ai nấy đều kinh ngạc.

Hai ngày trước ngày xuất phát, Huỳnh Hoa và trượng phu đưa Thiếu Khanh và Phương Linh đến Hồ Kỳ tiêu cục để từ giã người thân. Đi cùng có Hoài Tuyết. Những đứa con khác của nàng không được gọi đến bởi vì chúng sẽ ở lại nơi đây, Trọng Tín sẽ tiếp quản quán trọ Long Hoa, Thiên An sẽ cùng thê tử Hoài Tuyết ở lại tiếp tục kinh doanh tửu quán…

Nghe nói Huỳnh Hoa đến để từ biệt, vợ chồng Hồ Kỳ, Tuấn Kiệt và cha con Hải Bằng đều ra đại sảnh để tiếp đón họ. Thấy Huỳnh Hoa vào người đầu tiên mở lời không ngờ lại là Hồ Kỳ.

- Nghe nói con lại muốn rời khỏi nơi này đến Nam Sơn đúng vậy không?

- Vâng ạ, con dự định đưa Khanh nhi và Linh nhi về đó an cư.

Hồ Kỳ thở dài cảm thán:

- Rời bỏ chúng ta ra đi bao nhiêu năm, nay trở về cũng không thể ở lại lâu hơn một chút hay sao?

Thiếu Khanh đưa mắt nhìn mẹ tỏ ra áy náy. Huỳnh Hoa mỉm cười xoa đầu con trai rồi dịu giọng:

- Nam Sơn trấn và Bình An trấn cũng không tính là xa, bất cứ lúc nào con cũng có thể trở về thăm mọi người và mọi người có thể đến đó gặp chúng con mà. Tín nhi và Tuyết nhi ở đây có mọi người trông coi con cũng yên tâm, Nhân nhi của con lại một mình lập nghiệp ở Nam Sơn nghe đâu gặp không ít khó khăn, con định đến phụ vợ chồng chúng một tay cho chúng vững vàng, Nam Sơn dù sao cũng là một nơi không hề đơn giản. Sẵn tiện đưa Khanh nhi đến đó cho thằng bé tịnh dưỡng, không khí nơi đó dù sao cũng tốt hơn nơi này…

Hồ Kỳ gật đầu:

- Được rồi, ta chỉ nói vậy thôi. Đi đường cẩn thận, nhớ thường xuyên về thăm ta và mẹ con.

- Vâng.

Kiệt bất ngờ nói:

- Trước khi đi, ta có thứ này tặng cho mẹ con hai người…

Huỳnh Hoa hơi nhướng mày, Kiệt chìa ra hai thẻ lệnh bài màu bạc có sẵn dây treo, bên trên có khắc tiêu hiệu của Hồ Kỳ tiêu cục, một mặt là họ tên của Kiệt mặt kia là tên của tiêu cục. Huỳnh Hoa hơi cau mày, Kiệt biết em gái thắc mắc nên cười giải thích:

- Mấy năm gần đây ta và tiêu cục cũng có chút danh tiếng trong giang hồ, tuy chúng ta chỉ là một tiêu cục nhưng trọng lượng của lời nói và sức ảnh hưởng lên toàn Quyển Nam này không nhỏ. Mấy năm gần đây ta đặc biệt làm ra vài cái thẻ bài như thế này, ai có được nó khi đi lại hay sinh sống ở Quyển Nam này sẽ có một vài đặc quyền nhất định.

Huỳnh Hoa nhếch môi cười hỏi:

- Lợi hại như vậy sao?

Kiệt cười nói:

- Muội nhìn xung quanh lệnh bài một chút đi, đó là những ký hiệu của Hồ gia chúng ta, chúng là những ký hiệu riêng của những chi nhánh kinh doanh khác. Trong đó có các tiêu cục thuộc quyền, là những gia tộc riêng nhưng nhờ chúng ta bảo hộ, trả công theo năm, họ nhận tiêu khó sẽ tìm chúng ta xin hỗ trợ, lợi nhuận chia đôi. Ký hiệu thứ hai là những tiệm Kim bảo, chính là nơi cho đổi ngân phiếu. Đối với những lệnh bài chỉ có "ký hiệu riêng" bên phía tên tiêu cục, người giữ nó có thể đến những tiệm Kim bảo vay tiền trong giới hạn nhất định. Còn đối với lệnh bài có "ký hiệu riêng" ở cả hai mặt thì người giữ nó có thể rút tiền từ tiệm Kim bảo bao nhiêu tùy thích, tự do điều động người của những tiêu cục chi nhánh và các tiêu cục thuộc quyền bất cứ lúc nào, bao nhiêu cũng được. Cái của muội có ký hiệu riêng ở cả hai mặt đấy…

Huỳnh Hoa cười:

- Chỉ hai mươi mấy năm không ngờ đại ca dẫn dắt Hồ gia ăn nên làm ra đến như vậy.

Kiệt cười nhẹ:

- Vừa rồi ta còn chưa kể những quán ăn, tửu lầu, tiệm tơ lụa và xưởng gạo trong toàn Quyển Nam. Ký hiệu đều có trong lệnh bài, muội chỉ cần so vào thấy giống có thể mang lệnh bài đến lấy bất cứ thứ gì. Mấy năm qua ta còn mở tổ chức tên gọi Bưu Ký, chuyển nhanh và an toàn mọi thư từ, chuyển bất cứ đâu ở Quyển Nam. Còn có tổ chức ngầm tên Thiên Võng, nghe ngóng mọi tin tức trên giang hồ, ký hiệu cuối cùng bên phải là của bọn họ. Thiên Võng ra đường tuy không để lộ ký hiệu nhưng một khi muội muốn điều động họ chỉ cần ra bất cứ quán trà hay tửu lầu quán ăn ngồi, cầm lệnh bài xoay ba lần lại gõ xuống bàn ba lần, cứ lặp lại như vậy một lúc sau có người chủ động đến tìm. Nếu người có lệnh bài chỉ một ký hiệu đặt biệt ở mặt tên tiêu cục chúng sẽ tính phí cho mỗi thông tin người đó muốn biết, nếu có ký hiệu ở hai mặt mọi thông tin miễn phí…

Huỳnh Hoa cầm lệnh bài xoay xoay cười nói:

- Thứ này không ngờ hữu dụng đến như vậy. Nhưng nếu thứ hữu dụng như vậy rơi vào tay kẻ có mưu đồ bất chính không phải thiệt cho Hồ gia chúng ta lắm sao?


Kiệt cười:

- Thiên Võng chỉ bán những thông tin nên bán, nói những điều nên nói, chúng tuyệt đối không quá phận. Còn vấn đề tiền bạc hiện nay ta không thiếu, vả lại nếu có kẻ giở trò Thiên Võng sẽ báo tin với ta mọi thứ sẽ nhanh chóng được thu hồi.

- Tại sao lại cho muội những hai cái.

Kiệt nắm lấy một cái nhấc lên khỏi tay nàng cười nói.

- Cái này không có ký hiệu cả hai mặt, ta không cho muội mà cho Khanh nhi. Tuy không có những đặc quyền cao nhất mà ta từng nói nhưng chỉ cần ra đường có mang theo, những bằng hữu trên giang hồ và những thủ hạ của ta nhìn thấy sẽ chiếu cố…

Kiệt vừa nói vừa choàng tay đeo lệnh bài vào cổ cho Thiếu Khanh. Thiếu Khanh nhỏ giọng:

- Đa tạ cửu cửu.

Kiệt xoa đầu Thiếu Khanh cười nói.

- Ừm ngoan, nhớ giữ gìn cẩn thận.

Huỳnh Hoa xoay xoay lệnh bài trên tay cười hỏi:

- Đại ca cho rằng muội cần dùng những thứ này sao?

Kiệt thản nhiên nói:

- Thứ ta cho muội là tấm lòng, muội lại muốn cự tuyệt sao?

Huỳnh Hoa phì cười.

- Nói như vậy muội không thể không nhận rồi.

Kiệt cười nhẹ phẩy tay quay lưng chậm rãi quay về chỗ ngồi. Cùng lúc đó thiếu phụ trung niên ăn mặt ra dáng người hầu bưng khay trà lên thay trà cho những người trong sảnh. Khi bà ta đặt tách trà cuối cùng xuống bàn cũng là lúc Kiệt vừa quay lưng về phía bà ta, điều khiến mọi người ngạc nhiên nhất chính là ngay khoảnh khắc đó từ tay áo người thiếu phụ có vật màu xanh lá phóng thẳng về phía Kiệt. Phương Nhi hốt hoảng kêu lên:

- Hồ đại ca cẩn thận.

Kiệt giật mình quay lại, liền nhìn được một màn ngoạn mục của Huỳnh Hoa, một tay nàng bịt mắt Thiếu Khanh một tay rút cây trâm bạc trên đầu phóng đi, thứ màu xanh gần kề mặt Kiệt liền bị châm bạc xuyên qua bay lệch đi ghim xuống đất. Hóa ra đó là con rắn màu xanh có sắc da bóng loáng đầu đỏ đuôi đỏ, vừa nhìn là biết không phải thứ tốt lành gì. Huỳnh Hoa thản nhiên gọi:

- Tuyết nhi.

Hoài Tuyết phóng người qua chiếc bàn đến cạnh con rắn, đổ lên người nó thứ nước làm nó nhanh chóng tiêu tán thành làn khói tím. Hoài Tuyết dùng khăn tay nhổ cây trâm bạc lên đem trả lại cho mẫu thân. Thiếu Khanh bỗng dưng bị che mắt thì ngạc nhiên hỏi:

- Có chuyện gì vậy mẹ?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Không có gì, chỉ là có người vừa đánh rơi một thứ con không nên nhìn.

Nàng nhận lại cây trâm bạc rồi buông tay che mắt con trai xuống, tiện tay thu luôn chiếc khăn tay của Hoài Tuyết cất vào người.

Kẻ phóng rắn độc dường như cũng bị một màn vừa rồi làm cho kinh ngạc đến lúc này mới nhận ra kế hoạch thất bại liền chạy nhanh ra cửa hòng tẩu thoát nhưng không may bị Kiệt lướt người ra phía trước ngăn lại. Qua lại vài chiêu thiếu phụ bị đẩy lui vào giữa sảnh phòng. Thiếu Khanh ngơ ngác hỏi:

- Mẹ, sao họ đánh nhau, sao cửu phụ lại bức ép người phụ nữ kia?

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Vì bà ta vừa ám toán cửu phụ con nhưng không thành.

- Ồ.

Người thiếu phụ kia tuy võ công không cao, nhưng lâm nguy không loạn. Bị Kiệt bức bách đến sắp không xoay sở nổi vẫn mạnh miệng nói.

- Đường đường là nam tử lại đi bức bách một người phụ nữ như ta, Tuấn Kiệt ngươi không thấy nhục sao?

Câu nói quả nhiên có chút tác dụng, Kiệt lập tức dừng tay lui lại. Người phụ nữ cũng mệt đến sắp gục xuống, có vài vết máu nhỏ rỉ ra từ những vết thương trên người do kiếm của Kiệt rạch vào. Những người trong phòng trừ vợ chồng Hồ Kỳ ngồi nơi cao nhất và gia đình của Huỳnh Hoa thì ai cũng đứng bật dậy sẵn sàng nghênh chiến. Thiếu phụ thấy tình thế như vậy biết mình khó thoát liền cười lạnh hỏi:

- Sao vậy, sao lại dừng tay rồi. Không phải giết người là sở thích của các người sao, cứ xông hết lên đi, giết chết ta đi…

Kiệt nghiêm mặt hỏi:

- Tại sao lại thích sát ta, nói rõ ràng ta tha cho ngươi một mạng.

- Tha cho ta sao, ngươi nhân từ đến thế sao? Ngươi hại chết chồng ta, khiến gia đình ta tan nát, tại sao lúc đó ngươi không rủ lòng thương tha cho chúng ta một lần đi. Bây giờ lại ra vẻ chính nhân quân tử, đồ giả nhân giả nghĩa, các ngươi là một lũ giả nhân giả nghĩa…

Kiệt lạnh giọng:

- Ngươi là ai?

- Giết ta đi.

Kiệt dường như nổi giận, ông gằn từng tiếng một:

- Giết ngươi sao? Ta lại đang muốn ngươi sống không được chết không xong, nếu nói ra thân phận may ra ta cho ngươi được chết một cách thống khoái.

- Ngươi…

- Ngươi nhìn những người ở đây rồi nói xem hôm nay ngươi thoát nổi không? Có nói hay không thì bảo? Ai sai ngươi thích sát ta? Chẳng phải ngươi nói ta hại chết chồng ngươi sao? Ta không thích giết người một cách không rõ ràng.

- Chắc ngươi còn nhớ Trương tiêu đầu của Trương Kỳ tiêu cục mười năm về trước. Trượng phu ta tên Trương Kỳ lập nên tiêu cục tên Trương Kỳ có gì sai, ngươi đến kêu chúng ta dẹp bản hiệu quy phục các ngươi. Chồng ta không chấp nhận ngươi liền bày ra cái gì mà tỷ võ quyết định tồn vong của tiêu cục? Ngươi đả thương chàng ấy gở cả bản hiệu nhà chúng ta, chàng ấy tức giận nói có chết cũng không theo các ngươi… Ngươi đâu có biết chính lần tỷ võ đó vết thương cũ của trượng phu ta tái phát, tiêu cục bị gở bản hiệu không người đến thuê tải tiêu, nhà lại hết sạch tiền không thể chạy chữa bệnh tình, trượng phu ta chỉ còn biết cắn răng chịu chết. Ta còn nhớ chàng ấy chết mà không nhắm mắt, ta phải vuốt tới lần thứ ba chàng mới chịu nhắm mắt ra đi. Các ngươi nói đi, các ngươi là loại người gì, kiếm sống trên sinh mạng kẻ khác như vậy các ngươi hãnh diện lắm sao, các ngươi vui vẻ lắm sao?

Huỳnh Hoa ngước mắt nhìn Kiệt dịu giọng hỏi:

- Đại ca, chuyện là thật sao?

Kiệt quay nhìn em gái khẽ thở dài không phủ nhận cũng không thừa nhận mãi lúc sau mới nhẹ gật đầu một cái. Thiếu phụ kia lạnh giọng nói:

- Bây giờ thân phận ta rõ ràng rồi đấy, giết ta đi. Trả thù không thành ta có chết cũng nguyền rủa các người thân bại danh liệt, còn đợi gì nữa mà không ra tay đi…

Kiệt gầm lên:

- Được thôi.

Ông vừa vung tay kiếm thì cô bé độ mười lăm mười sáu chạy ra quỳ xuống kêu lên:

- Hồ lão gia xin đừng giết mẹ con, con xin lấy mạng của con đổi lấy mạng mẫu thân, xin ông đừng làm hại mẹ con…

Thiếu phụ gào lên:

- Tú nhi, con ra đây làm gì, chẳng phải mẹ đã dặn rồi sao, nếu thấy mẹ trả thù thất bại phải rời khỏi đây ngay lập tức hay sao?

Cô bé tên Tú khóc òa lên.

- Mẹ đang gặp nguy hiểm sao con có thể bỏ đi cho được.

Diễn biến gì đây? Mọi người ngẩn ra nhìn. Ngay sau đó Kiệt thở dài nói:

- Mẹ con các người đi đi…

Chỉ không ngờ là hai mẹ con nọ dắt tay nhau đi mấy bước thừa cơ Kiệt vừa quay lưng lập tức ra tay động thủ. Nhưng Kiệt lại không phải kẻ dễ trêu vào nên qua lại mấy mươi chiêu cả hai mẹ con thiếu phụ bị đánh té lăn dưới đất. Lần này Kiệt có vẻ giận không còn nhân nhượng, tay kiếm giơ cao chỉ một chiêu nữa có thể lấy mạng hai mẹ con nọ. Bất ngờ Huỳnh Hoa lên tiếng:

- Đại ca, khoan xuống tay.

Mẹ con thiếu phụ nhắm mắt chờ chết nghe vậy mở mắt ra nhìn. Kiệt bị Huỳnh Hoa lên tiếng ngăn cũng thu kiếm lùi lại. Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Nếu chuyện đúng như lời kể thì Hồ gia là người có lỗi, chồng người ta vì huynh mất mạng huynh vẫn muốn ra tay giết cả vợ và con của người ta hay sao?

Kiệt nghiêm mặt nói:

- Đúng là trước kia ta đã từng ngỏ lời mời tiêu cục Trương Kỳ hợp tác với chúng ta, chỉ cần họ nhận lời làm tiêu cục thuộc quyền chúng ta nhưng Trương tiêu đầu không đồng ý, ta có ý thuyết phục thêm thì Trương tiêu đầu đặt điều kiện với ta chỉ cần tỷ võ thắng ông ta sẽ thuận theo Hồ Kỳ tiêu cục. Nhưng lúc tỷ võ chiêu nào cũng muốn lấy mạng ta, bất đắt dĩ ta phải đả thương người. Trương gia chiến bại lại không tuân thủ giao ước, không hợp tác với Hồ gia mà đóng cửa tiêu cục rồi bỏ đi đâu mất dạng. Ta hoàn toàn không biết sau đó Trương gia lại xảy ra chuyện thương tâm như vậy. Ta thừa nhận trong chuyện đó một phần cũng là lỗi ở ta… nếu ta sớm biết mọi chuyện thì đã không xảy ra cớ sự.

Thiếu phụ gào lên:

- Bây giờ ngươi nói những lời đó thì có nghĩa lý gì. Mười năm qua ta một mình vất vả nuôi con, làm đủ mọi chuyện thậm chí xin ăn, bị người người khinh khi, người người phỉ nhổ, ta vẫn cố chịu chỉ chờ đợi ngày có thể lấy mạng ngươi trả thù cho trượng phu. Không ngờ hôm nay ta thất bại, giết ta đi trừ hậu hoạn về sau.

Kiệt nắm chặt tay kiếm lạnh giọng:

- Ngươi nên biết chuyện năm xưa lỗi không phải một mình ta mà Trương Kỳ cũng có lỗi. Nếu không chấp nhận lời thuyết phục thì thôi đi thách đấu làm gì cho ra cớ sự, để khổ vợ con, khiến ngươi ôm hận Hồ gia sống không ngày thanh thản.

Toàn thân thiếu phụ run lên vì giận:

- Ngươi tưởng chuyện qua rồi thì có thể đổi trắng thay đen sao, là ngươi hại chết chồng ta, mối thù này ta đã thề phải báo. Không báo được thù ta chấp nhận chịu chết. Giết ta đi như ngươi từng làm với trượng phu của ta vậy.

Kiệt thản nhiên nói:

- Ta không đổi trắng thay đen, sự thật bên trong thế nào ta tin ngươi là người hiểu rõ nhất. Nếu ngươi muốn chết đến vậy ta cho ngươi toại nguyện.

- Đợi đã.

Huỳnh Hoa bất chợt nói chen vào:

- Đợi đã. Dù chân tướng bên trong thế nào thì rõ ràng lỗi xuất phát từ Hồ gia, ta có thể thay mặt Hồ gia trả một phần nào món nợ đã vay Trương gia. Nửa đời còn lại của mẹ con hai người hãy để ta bảo bọc, có được hay không?

Thiếu phụ gào lên:

- Ta không cần, ta chỉ muốn đòi mạng lại cho trượng phu của ta thôi.

Huỳnh Hoa dịu giọng:

- Trương tẩu có chắc những điều này Trương huynh muốn thấy hay không? Tẩu cho rằng chồng mình muốn nhìn thấy vợ con lao tâm mang nặng hận thù sống không ngày yên ổn đến cuối cùng mất cả mạng sao? Hay huynh ấy chỉ muốn vợ con sống tốt một chút nên nhất quyết không đầu lụy bởi làm như vậy số tiền kiếm được sẽ bị chia ra khó mà đủ sống? Trước lúc chết huynh ấy có bảo tẩu nhất định phải trả thù sao, muốn con gái phải trả thù cho mình sao?

Huỳnh Hoa nhìn đôi vai đang run lên nhè nhẹ của thiếu phụ thì nở nhẹ nụ cười nói tiếp:

- Thật lòng mà nói không người chồng nào muốn vợ mình phải khổ, phải dấn thân vào nguy hiểm. Vậy tại sao tẩu không muốn để cho ta thay Hồ gia chăm lo nửa đời còn lại cho con gái hai người để tạ tội mà Hồ gia đã gây ra?

Thiếu phụ có vẻ dằn nén xúc động ngước mắt nhìn Huỳnh Hoa lạnh giọng:

- Đây là chuyện của ta và Hồ gia không cần ngươi xen vào.

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Ta cũng là người của Hồ gia.

Thiếu phụ cười nhẹ nói:

- Nếu ta đoán không nhầm ngươi chính là Hồ nhị tiểu thư, đứa con gái bị Hồ Kỳ từ mặt, gạt tên ra khỏi gia phả Hồ gia.

Huỳnh Hoa hơi nhíu mày không nói gì, thiếu phụ nói tiếp:

- Hồ gia đối với con ruột còn dứt tình dứt nghĩa ngươi vẫn lo cho an nguy và danh tiếng của bọn họ sao? Cứ để họ giết ta đi, ngày mai Hồ gia các ngươi sẽ thân bại danh liệt. Ngươi muốn thay mặt Hồ gia tạ tội với Trương gia của ta sao? Ngươi cho rằng mình còn là người của Hồ gia sao mà thay mặt bọn họ, nếu ta nhớ không nhầm Hồ Kỳ đã từ ngươi, ngươi vốn không còn là người của Hồ gia nữa.

Tất cả ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía Huỳnh Hoa. Bàn tay Dương Long bên dưới luồn qua nắm lấy tay vợ. Huỳnh Hoa quay sang nhìn trượng phu, Dương Long lo nàng nổi cơn thịnh nộ sao? Kế khích cho người nhà xích mích này cũng khá hay. Huỳnh Hoa im lặng một lúc mới nói:

- Trương tẩu có vẻ cũng biết thật nhiều chuyện về ta nhỉ?

- Ta còn nghe được trong trận chiến gần ba mươi năm trước ngươi bị phế võ công nhưng xem ra điều đó không đúng lắm.

- Trương tẩu quả nhiên tìm hiểu rất kỹ lưỡng về Hồ gia. Người xưa có một câu nói rất hay "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng", tuy nhiên Trương tẩu tuy tìm hiểu kỹ vẫn có chút sai xót rồi. Đúng là ta bị cha mình từ mặt rồi nếu chỉ tính mối quan hệ đó ta sẽ không nhúng tay vào chuyện này nhưng thực sự ta hiện tại vẫn là người của Hồ Kỳ tiêu cục.

Thiếu phụ cau mày. Huỳnh Hoa thản nhiên nói tiếp:

- Trượng phu của ta là người của Hồ Kỳ tiêu cục, xuất giá tòng phu, ta hiện tại chính là người của Hồ Kỳ tiêu cục. Vì lợi ích của tiêu cục, ta có thể thay Hồ gia gánh vác một vài chuyện, Trương tẩu nói xem như vậy có thể hay không thể?

Thấy Huỳnh Hoa nhẹ nhàng đứng lên thiếu phụ hơi run người. Huỳnh Hoa quay sang Kiệt dịu giọng:

- Đại ca, chuyện này có thể giao cho muội hay không?

Kiệt gật đầu.

- Cứ tự nhiên.

Thiếu phụ run giọng:

- Các người muốn gì?

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Một đấu một. Ta đứng yên cho Trương tẩu đánh ta ba chưởng nếu có thể hạ gục được ta mẹ con hai người có thể rời đi, bằng ngược lại…

- Ta chấp nhận, nếu không thể làm ngươi bị thương mạng của ta thuộc về các người.

Huỳnh Hoa hơi nhướn mày vừa định bước ra Dương Long nắm tay nàng giữ lại:

- Hãy để ta thay nàng.

Huỳnh Hoa vỗ vỗ vào tay chàng nhẹ lắc đầu. Hoài Tuyết cũng có chút lo lắng, hiện không ai biết võ công Huỳnh Hoa sau cuộc chiến kia hồi phục được bao nhiêu nếu đứng im nhận ba chưởng liệu có chịu đựng nổi hay không…

- Mẹ, để con thay mẹ…

Huỳnh Hoa lại lắc đầu. Thiếu Khanh hơi run giọng gọi:

- Mẹ, như vậy nguy hiểm lắm.

Phương Linh rưng rưng nước mắt. Huỳnh Hoa xoa đầu hai đứa con của mình rồi bước ra phía trước. Kiệt cũng lo lắng hỏi:

- Nhị muội, như vậy liệu có ổn không?

Huỳnh Hoa bình thản nói.

- Xem như đây là lần cuối cùng muội vì Hồ gia làm chút chuyện, nếu may mắn còn có thể tha cho hai mẹ con kia một mạng.

Kiệt im lặng. Huỳnh Hoa nhìn về phía thiếu phụ chậm rãi cất lời:

- Ra tay đi. Cứ đánh hết sức vào, trút hết oán hận mười mấy năm qua vào ba chưởng đó, cứ xem ta là người ngươi hận nhất ở cái tiêu cục này mà trút giận đi.

Thiếu phụ nghiến răng.

- Được, ta sẽ cố hết sức.

Bà ta vận công chạy thẳng đến chỗ Huỳnh Hoa tung chưởng lực đầu tiên chỉ đổi lại cái nhíu mày của đối phương. Sau đó Huỳnh Hoa lại nhẹ nhàng lên tiếng:

- Tiếp đi.

Chưởng thứ hai chỉ khiến Huỳnh Hoa lùi một bước, gương mặt không động thanh sắc. Thiếu phụ kia không rõ giận hay sợ mà toàn thân cứ run lên từng hồi. Mãi lúc sau mới vận lực vào tay tung chưởng thứ ba. Đến chưởng thứ ba, Huỳnh Hoa tuy vẫn đứng yên nhưng khóe môi rỉ ra dòng máu nhỏ, mọi người trong phòng đứng bật dậy tiến về trước một bước. Hồ Kỳ cũng lo lắng nhìn con gái. Huỳnh Hoa đưa tay lau đi ít máu trên khóe môi cười nói.

- Ba chưởng, ta vẫn chưa ngã xuống, có phải tính mạng của Trương phu nhân đã thuộc về ta rồi không?

Thiếu phụ lui lại như không tin vào mắt mình. Ngay sau đó mọi người chỉ thấy bóng người chớp lên và tiếng thét kinh hoàng, nhìn kỹ thiếu phụ bị Huỳnh Hoa bóp cổ đẩy nhanh sang bên lưng va vào gốc cột to, ánh mắt Huỳnh Hoa từ bao giờ trở nên sắc lạnh đáng sợ. Thiếu phụ run rẩy toàn thân, Huỳnh Hoa cười nói thản nhiên:

- Ban nãy chẳng phải ngươi muốn bị giết chết lắm sao? Bây giờ cảm thấy thế nào còn muốn chết nữa hay không? Ta đang nghĩ bi kịch mười năm trước nếu xảy ra một lần nữa con gái của các người sẽ thế nào đây? Hận ta sao? Trả thù ta sao? Có khả năng trả thù ta sao? Ta vẫn có thể đợi mười năm nữa để con bé có chồng có con, có thể để lại di ngôn cho đứa con sau này nên trả thù hay không nên trả thù… thì mới ra tay lấy mạng con gái ngươi cũng không muộn.

Thiếu phụ vươn hai tay gở bàn tay Huỳnh Hoa nhưng bàn tay kia như gọng kìm không thể mở ra, cổ bị bóp chặt hơi thở tắt nghẽn đến không thể nói nên lời chỉ còn biết giẫy giụa trong tuyệt vọng. Con gái của thiếu phụ vội vàng quỳ sụp xuống kêu lên:


- Phu nhân xin người đừng giết chết mẹ con. Con làm trâu làm ngựa gì cho người cũng được, người lấy mạng con cũng được, chỉ xin tha cho mẹ con…

Huỳnh Hoa kề mặt cạnh mặt thiếu phụ cười hỏi:

- Nghe thấy gì không? Nghe con gái mình vừa nói gì không?

Thiếu phụ bị bóp chặt cổ nên chỉ có thể im lặng lắng nghe. Huỳnh Hoa ịu giọng nhẹ như ru hỏi:

- Tiểu a đầu ngươi không sợ chết sao? Tính mạng chỉ có thể dùng mạng để đổi, ngươi không sợ mất mạng sao?

- Con bằng lòng chết chỉ mong người tha mạng cho mẫu thân.

- Được thôi ta sẵn sàng cho ngươi chết thay mẫu thân mình… còn gì muốn nói cứ nói hết ra đi, muốn mẫu thân ngươi giết bao nhiêu người để báo thù, đâm ta bao nhiêu nhát thì mới rửa được oán hận trong lòng…

- Con chỉ muốn sau này mẹ được sống bình yên vui vẻ đừng nghĩ đến chuyện trả thù nữa. Con không muốn mẹ phải sống cảnh ngày đêm thấp thỏm sợ người ta phát hiện thân phận cừu nhân cùng với mưu đồ trả thù, bữa cơm không ngon, giấc ngủ không yên… phu nhân xin hãy để con thế mạng cho mẫu thân…

Thiếu phụ ra sức lắc đầu. Huỳnh Hoa thản nhiên nói:

- Điều đó dường như không mấy khả thi, ngươi chết mẫu thân ngươi nhất định sẽ trăm phương ngàn kế trả thù, hay là cứ để mẫu thân ngươi chết đi cho bà ta được nhẹ lòng, ngươi còn trẻ từ từ nghĩ cách trả thù cũng không sao…

Huỳnh Hoa ra sức thiếu phụ bất lực giẫy giụa, mặt mày tái mét. Con gái của thiếu phụ đập đầu xuống đất gào lên:

- Xin hãy tha mạng cho mẫu thân, phu nhân, con xin người. Con bằng lòng đổi mạng.

Huỳnh Hoa nới tay dịu giọng hỏi:

- Con gái ngươi muốn dùng mạng đổi mạng với ngươi đấy, sinh được đứa con hiếu thảo như vậy ngươi hẳn rất vui nhỉ.

Thiếu phụ được nới lỏng tay gào lên:

- Tú nhi chạy đi đừng quan tâm đến mẹ. Con mà chết đi mẹ sống trên đời này còn có ý nghĩa gì.

Huỳnh Hoa nhẹ nhếch môi cười, giọng nàng vẫn nhẹ tênh:

- Ta hỏi lần nữa, a đầu ngươi thật sự nguyện ý dùng mạng đổi mạng cho mẫu thân thật sao?

- Cầu xin người tha cho mẫu thân, người muốn thế nào con cũng chịu.

- Tự sát đi. Ngươi chết đi ta thả mẫu thân ngươi.

- Được, mong người giữ đúng lời hứa của mình…

Cô bé quả nhiên rút chủy thủ bên mình hoành tay đâm vào người tự sát thật. Thiếu phụ hét lên.

- Tú nhi, đừng mà.

“Keeng”

Chủy thủ bị trâm bạc đánh bay ra xa rơi xuống đất. Cô bé tên Tú kinh ngạc kêu lên.

- Phu nhân.

Huỳnh Hoa thản nhiên:

- Mạng ngươi tạm thời cứ lưu lại đó. Trương tẩu, bây giờ ta muốn tẩu bình tâm suy nghĩ giúp ta một vài chuyện có được hay không?

Thiếu phụ im lặng. Huỳnh Hoa dừng lại một lúc mới nói tiếp.

- Hơn mười năm trước Trương Kỳ chết đi không phải đó là lúc ngươi hận Hồ gia thấu xương chỉ muốn lập tức giết chết đại ca ta mới vừa lòng hả dạ hay sao, vì sao không ra tay, đó là thời điểm tốt, thế lực Hồ gia chưa lớn mạnh cơ hội của tẩu không phải càng cao sao? Là tẩu sợ mình không đủ sức đúng không? Tẩu sợ dù có lấy được mạng của đại ca ta thì mẹ con hai người cũng bị truy sát đúng không? Tẩu sợ con gái chưa trưởng thành, nếu tẩu chết không ai chăm lo cho con bé đúng không? Tẩu cam chịu mọi khổ nhục suốt mười mấy năm vì cái gì, dường như không phải nâng cao công lực để trả thù mà là kiếm tiền nuôi sống con gái và bản thân. Tẩu chấp nhận làm mọi thứ để có tiền để nuôi lớn con gái đúng không? Cũng có thể trong quá trình kiếm sống quá cực khổ nên sinh hận... Vậy tại sao chính vào lúc này tẩu lại muốn ra tay trả thù, tẩu thừa biết mình không đủ sức, có thể đòn đầu tiên tẩu đắc thủ lấy mạng đại ca ta nhưng sau đó chắc chắn tính mạng bản thân khó bảo toàn, vậy tại sao tẩu nhất định phải ra tay, lại muốn con gái phải lập tức tẩu thoát ngay khi mình thất thủ là tại vì sao? Tẩu lo lắng cho an nguy của con gái mình, tuy nhiên hiện tại con bé trưởng thành rồi có thể tự lo bản thân nên tẩu yên tâm động thủ rồi đúng không? Vậy Trương tẩu từng nghĩ một khi ra tay dù thành hay bại chỉ cần bản thân mất mạng con gái nhất định sẽ báo thù cho tẩu và rồi con bé cũng sẽ mất mạng… Đó là điều tẩu muốn sao? Có vẻ không như vậy, khi nãy con bé tự sát tẩu rõ ràng không muốn như vậy. Chung quy lại, tẩu chấp nhận chịu khổ ngần ấy thời gian vì cái gì, để nuôi hận thù hay để nuôi dưỡng con gái trưởng thành? Thật sự mà nói cha mẹ nào cũng vậy, thứ duy nhất họ để tâm chính là làm thế nào để nuôi dạy đứa trẻ mình tạo ra cho đến trưởng thành, bảo vệ chu toàn cho chúng đến khi bản thân không còn đủ sức đó mới chính là thiên chức của người làm cha mẹ. Còn những việc như sinh ra để giết đi hay vứt bỏ không nuôi dạy, kẻ đó không xứng đáng là cha mẹ. Ta tin trong lòng Trương tẩu hiểu rõ nhất những điều ta vừa nói… Ngay lúc này tẩu hãy thành tâm suy nghĩ, đối với bản thân mình, điều gì quan trọng nhất đối với tẩu, là trả thù hay nuôi dưỡng bảo vệ con cái? Không cần trả lời ta, chỉ cần nghĩ, bao giờ thông suốt thì đến tìm ta. Nếu mãi vẫn không thông có thể không đến, nhưng đừng quên mạng hai người đã thuộc về ta, chỉ cần ta cảm thấy vui vẻ thì hai người đi đâu làm gì ta không quan tâm, tuy nhiên nếu ta thấy không vui có thể đến lấy mạng hai người các ngươi bất cứ lúc nào… Còn một chuyện nữa…

Huỳnh Hoa kề tai thiếu phụ nói rất khẽ:

- Ta không quan tâm ngươi còn hay không còn ôm hận Hồ gia, cũng không quan tâm vì sao ngươi nhất định phải nhằm hôm nay để trả thù đại ca ta, nếu ta đoán không lầm ngươi từng ra tay và thất bại nhưng điều đó không quan trọng nữa. Ta biết còn một điều quan trọng hơn với ngươi, đó chính là… độc… trong người con gái ngươi ngoài kẻ hạ độc, Hoàng đại phu ở phù sinh y quán ra thì ta chính là người có thể giải.

Thiếu phụ run người thấp giọng:

- Làm sao ngươi biết?

Huỳnh Hoa cười nhẹ, nàng nói rất khẽ chỉ đủ hai người nghe thấy:

- Nhìn là biết. Ngươi đã bị lợi dụng. Câu hỏi cuối cùng ngươi muốn giữ mạng mình hay mạng con gái?

Thiếu phụ run giọng:

- Xin hãy cứu con gái tôi, mạng của chúng tôi thuộc về phu nhân.

Huỳnh Hoa vươn tay ném thiếu phụ qua chỗ con gái nàng ta, con gái nàng ta ôm mẫu thân khóc òa lên. Huỳnh Hoa lạnh lùng nói.

- Mạng của hai người ta tạm thời lưu lại, đi đi, nhớ kỹ khi nào nghĩ thông đến tìm ta…

Thiếu phụ nắm tay con gái đứng lên, lia ánh mắt thận trọng nhìn những người xung quanh. Huỳnh Hoa thản nhiên nói:

- Đại ca nể tình muội đừng làm khó họ…

Kiệt gật đầu.

- Được.

Những người khác thu vũ khí lui lại.

- Chúng ta đi.

Thiếu phụ đưa tay kéo con gái ra cửa, cùng lúc đó Huỳnh Hoa đưa tay ôm ngực ho ra ngụm máu lớn cả người gục xuống. Dương Long là người đứng gần nhất nhào lại ôm lấy thân thể của vợ. Hồ Kỳ đứng bật dậy gọi.

- Quyên nhi.

- Huỳnh Hoa… Huỳnh Hoa… cảm thấy thế nào rồi? Đừng làm ta sợ.

- Mẹ…

- Ngũ ca, tỉnh lại.

Hoài Tuyết lo lắng:

- Cha, mẹ không sao chứ?

Có tiếng khóc cất lên. Mẹ con thiếu phụ đến cửa thì bị tiếng gọi kinh động, họ dừng bước ngẩn người nhìn một lúc mới kéo nhau rời đi.

Dương Long bình tỉnh phân phó:

- Đừng loạn. Mẹ con chỉ bị thương ngất đi thôi. Con với Linh nhi đưa Thiếu Khanh vào trong nghỉ ngơi. Ta chữa thương cho bà ấy một lúc sẽ ổn thôi.

- Vâng.

Dương Long quay sang Kiệt, Kiệt hiểu ý nói nhanh:

- Mấy người theo ta.

Dương Long ẵm Huỳnh Hoa lên tay đi theo Kiệt. Kiệt đến bế Thiếu Khanh đi vào hậu viện, khi nãy thấy mẹ ngã ra ngất đi Thiếu Khanh cũng hoảng hồn mà ngất luôn. Hoài Tuyết và Phương Linh vội chạy theo sau.

Kiệt đưa họ đến trước một gian phòng nói:

- Muội phu đưa nhị muội vào đây chữa thương đi, ta đưa Khanh nhi sang phòng của muội phu lúc trước nghỉ ngơi.

Dương Long có chút tần ngần trước căn phòng Kiệt đưa họ đến. Kiệt ấm giọng nói:

- Dù hai người đã đi lâu nhưng những đồ vật trong phòng vẫn được phụ thân giữ lại nguyên trạng. Còn ra lệnh cho người làm cứ cách ngày vào lau dọn một lần…

Hoài Tuyết đẩy cửa cho cha bế mẹ vào phòng. Kiệt sang phòng bên cạnh, Phương Linh vội theo sau để chăm sóc cho anh trai. Hoài Tuyết bước vào phòng cũ mẫu thân đưa mắt nhìn quanh hỏi:

- Cha, đây thật sự là phòng cũ của mẹ con sao?

Dương Long đặt Huỳnh Hoa nằm xuống quay nhìn chung quanh một lúc mới gật đầu xác nhận.

- Đúng vậy, không ngờ lâu như vậy mà ngoại tổ của con vẫn còn giữ nguyên như vậy.

- Mẹ hình như là người rất đơn giản.

- Đúng vậy. Không cầu kỳ không xa hoa…

- Cha… không định chữa thương cho mẹ sao? Mẹ thật sự không sao chứ ạ?

- Đừng lo lắng. Con sang chăm sóc cho Khanh nhi đi.

- Vâng.

Hoài Tuyết rời phòng. Dương Long phẩy tay đóng cửa phòng rồi đến cạnh Huỳnh Hoa cười nói:

- Bọn họ đi cả rồi.

Huỳnh Hoa vẫn nhắm nghiền mắt. Dương Long vung cao tay đập xuống bất ngờ Huỳnh Hoa lăn sang bên để tránh, nàng mở mắt lạnh giọng:

- Làm gì đó? Người ta đang bị thương đấy, không chữa thương thì thôi còn muốn ra tay.

Dương Long ngồi xuống bên cạnh thản nhiên nói:

- Chỉ mấy chiêu mèo quào đó có thể làm nàng bị thương thật sao? Đừng quên khi nãy người ẵm nàng vào đây là ta, bị thương hay không nàng nghĩ ta không biết sao?

- Bị chàng nhìn ra rồi…

Dương Long khẽ lắc đầu cảm thán.

- Đến lúc nào rồi mà còn giở trò.

Huỳnh Hoa thản nhiên nói.

- Ở đây có người muốn dựng một vở kịch để thử thiếp, thiếp chỉ thuận theo đó cho vở kịch hoàn thành mỹ mãn mà thôi. Chỉ có điều nói về diễn, thiếp không phải cao thủ, cũng không bằng chàng nhưng vẫn hơn kẻ kia một bậc…

- Là ai?

- Là ai không quan trọng. Chỉ không ngờ nhờ vậy chúng ta ở lại đây lâu thêm một chút, lại về đúng căn phòng này… quả thật có chút hoài niệm.

- Ừm.

Huỳnh Hoa lăn người nằm vào trong lòng trượng phu, Dương Long dang tay ôm vợ vào lòng.

- Khi nãy Khanh nhi bị hoảng sợ ngất đi rồi, nàng không lo sao?

- Thằng bé không sao đâu, trước khi đến đây thiếp cho nó uống thuốc rồi. Lúc nữa sẽ tỉnh lại thôi.

Sau đó nữa Huỳnh Hoa nằm im lặng trong lòng trượng phu khiến cho những người bên ngoài ai nấy đều nghĩ nàng đang được trượng phu trị thương. Chỉ có Hải Bằng tò mò ghé mắt nhìn vào bị cảnh tượng bình thản của hai người kia làm cho kinh ngạc đến ngẩn người. Hồ Kỳ đi ngang thấy lạ tò mò hỏi:

- Thế nào rồi?

- Long nhi đang chữa thương cho Quyên nhi, đừng làm phiền bọn chúng…

Ông nói rồi quay lưng đi, đôi môi không nén được nở nụ cười. Hồ Kỳ còn đang tần ngần thì cánh cửa bật mở. Hải Bằng cũng dừng bước quay lại nhìn. Hồ Kỳ lo lắng hỏi:

- Quyên nhi, con ổn rồi chứ?

- Con không sao.

- Cha con chúng ta đoàn viên chưa bao lâu lại sắp phải chia xa rồi, ta muốn cho con xem một thứ, có muốn cùng ta không?

Huỳnh Hoa nhìn sang Dương Long, thấy chàng gật đầu nàng mới nhẹ gật đầu. Hồ Kỳ và Huỳnh Hoa đi rồi Hải Bằng cười nói.

- Chia biệt lần này không biết bao lâu mới có thể gặp lại, càng không biết ta có đợi được lần gặp gỡ tiếp theo hay không…

- Nơi này và Nam Sơn cũng không mấy cách xa, con sẽ thường xuyên về thăm người.

- Từ khi trở về đến nay chúng ta chẳng có dịp nào ở riêng với con một chỗ thế này. Đi dạo với ta một lúc có được không?

- Vâng ạ.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện