Tình Yêu Hoa Cỏ

Chương 104: Gương vỡ





Ít hôm sau, Huỳnh Hoa và Dương Long cùng sang thị trấn bên cạnh lấy hỉ phục vì trong trấn không có người chuyên may y phục ấy nên họ phải thuê thợ may ngoài trấn. Ngày hôm đó vẫn còn cách ngày hôn lễ hơn mười ngày. Về gần đến cửa tiêu cục chợt có một lão hành khất đến trước mặt họ hỏi ai tên là Dương Long, rồi đưa cho anh một tờ giấy trong chỉ viết gọn một câu và chữ ký:

“Đúng giờ ngọ hôm nay đến cổ thụ phía tây trấn sẽ có người tặng quà mừng tân hôn, nhưng phải đi một mình.

Cố nhân!”

Huỳnh Hoa và Dương Long cùng xem, cả hai cùng không hiểu là kẻ nào làm như vậy, càng không biết mục đích là gì. Huỳnh Hoa cau mày hỏi:

- Anh có nhận ra là nét chữ của bằng hữu nào hay không?

Dương Long nghĩ ngợi một lúc rồi lắc đầu:

- Bằng hữu thì anh có nhiều nhưng ít khi thấy được chữ viết của họ. Nên không biết là ai định cho chúng ta điều bất ngờ gì.

- Anh có muốn đi xem không?

- Phải đi xem chứ! Không đi là phụ lòng người bằng hữu ấy, người ta đã có lòng mình không nên vô tình như vậy, dù sao người đó cũng muốn tặng quà mừng cho chúng ta thôi mà.

- Ừm. Vậy trưa anh hãy đến chỗ hẹn xem ai muốn tặng thứ gì…

Trưa, Long đến chỗ hẹn chỉ thấy một chiếc thiệp hồng treo vào một cành cây, đang đung đưa trước gió, chung quanh không một bóng người. Long cầm lấy chiếc thiệp hồng mở ra xem chỉ thấy bên trong viết mấy lời chúc phúc cho anh và Huỳnh Hoa chứ không gì cả, chữ ký vẫn là “cố nhân”. Long ngắm nghía chiếc thiệp một chút rồi nắm sợi dây treo giật mạnh để lấy thiệp, bất ngờ từ trên một tờ giấy trắng lao chao theo gió rơi xuống. Long đưa tay chộp lấy mở ra xem. Bên trong có vài dòng chữ:

“Trước trao thiếp chúc mừng sau sẽ trao quà mừng. Hãy đến ngôi nhà tranh ở phía Đông trấn nhận quà cuối giờ Dậu, cố nhân đợi ở đấy! Vì sự bất ngờ, mong người bạn hữu đừng để đại tẩu tương lai biết chuyện, chỉ có như vậy niềm vui mới nhân đôi!”

Long lặng người suy nghĩ, nét chữ của hai tờ giấy và chiếc thiệp là như nhau, mạnh mẽ và rắn chắc. Nhìn chữ anh đoán có thể là của một nam nhân, nhưng người đó là ai Dương Long nghĩ mãi cũng không ra, bởi nét chữ ấy anh không quen. Địa điểm tiếp theo là căn nhà Đông trấn, lại hẹn gặp vào cuối giờ Dậu. Dương Long thật sự tò mò muốn biết người bí mật ấy là ai!

Trưa ấy anh trở về trao chiếc thiếp lại cho Huỳnh Hoa xem còn tờ giấy hẹn anh đến phía Đông trấn thì anh giữ lại. Huỳnh Hoa đọc xong tờ thiếp cười xòa:

- Anh có một bằng hữu khéo bày vẽ quá. Tỏ ra thần thần bí bí tưởng gì chỉ là tặng một thiệp chúc mừng. À, anh đã biết người đó là ai chưa?

Long lắc đầu. Hoa tròn mắt:

- Anh vẫn chưa biết người ấy là ai sao? Có khi nào là của một người thầm yêu trộm nhớ anh nhưng thấy mình đẹp đôi, cao thượng hy sinh. Cố tình chúc mừng nhưng không dám ra mặt hay không?

- Làm gì có ai, với lại nét chữ này là của nam nhân, mà nếu thương anh thì phải là con gái chứ, đâu thể là nam nhân, là nam nhân thì hóa ra là đồng tính luyến ái còn gì.

- Ừ nhỉ?

Cả hai nhìn nhau khẽ cười vẫn cảm thấy khó hiểu với những gì họ đã gặp từ sáng đến giờ.

Sau hoàng hôn hôm ấy, Dương Long theo đúng lời hẹn đến căn nhà phía Đông vào cuối giờ Dậu. Đến nơi chỉ thấy có một gian nhà tranh dường như vừa mới dựng lên được vài ngày, tranh còn tươi mới. Bên cạnh là những căn nhà đổ nát chừng như bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Dương Long đến trước căn nhà tranh còn kín đáo cao giọng gọi:

- Có ai ở nhà không?

Cánh cửa bật mở, có một người bước ra khiến Dương Long có chút ngạc nhiên:

- Ly nhi, sao em lại ở đây?

- Em không thể đến đây sao, Long ca?

- Hóa ra… Em là người gọi anh đến đây sao?

- Phải, mời Long ca vào nhà!

Long chần chừ một lúc mới theo Ái Ly vào nhà, giữa nhà có một bàn tiệc đã được dọn sẵn có cả rượu và đồ nhấm. Quanh bàn tiệc có hai chiếc ghế được đặt đối diện nhau qua chiếc bàn. Ái Ly dịu giọng:

- Long ca, anh ngồi đi!

Dương Long kinh ngạc:

- Đây là…

- Là tiệc để đãi anh đó, ngày mai em sẽ ra đi nên đêm nay tổ chức một yến tiệc nho nhỏ để chúc mừng hôn lễ cho anh. Bởi có thể ngày tân hôn của anh, em đã không còn ở lại đây để uống rượu mừng được nữa.

Dương Long hơi ngạc nhiên hỏi lại:

- Ly nhi, em đang định đi đâu à?

Giọng Ái Ly vẫn u buồn như lúc vừa mới gặp Long:

- Phải, em đi về một miền xa xôi lắm.

- Nơi đó là đâu? Cha em đã biết chuyện này hay chưa?

- Em đi tìm mẹ, em đã xin với cha và cha đã đồng ý. Long ca, tiệc rượu này xem như em mừng hôn lễ của anh và Quyên tỷ, chúc hai người trăm trăm hạnh phúc. Và cũng xem như anh đưa tiễn em đi nhé. Long ca, cạn với em chén rượu đầu tiên nào.

Ái Ly vừa nói vừa rót rượu cho anh và cho chính mình. Cô bưng chén rồi nhìn anh gọi:

- Long ca.

Dương Long thấy Ái Ly nhiệt thành như vậy nên chiều ý cô cũng bưng chén lên uống cạn. Nghĩ lại những lời Ái Ly lòng anh đầy nghi vấn:

- Nhưng tiểu Ly này, sao em lại ra đi vội vàng như vậy, không thể chờ qua hôn lễ của anh rồi hãy đi không được sao? Chẳng lẽ em không muốn cùng chung vui với anh hôm ấy hay sao?

- Không phải vậy. Nhưng ở đời ai học được chữ ngờ đâu anh. Muốn thì làm, em còn chưa ngờ được chính mình mà. Cạn với em chén nữa nào Long ca.

Thấy Ái Ly đã nói như vậy, Dương Long không miễn cưỡng uống thêm chén nữa. Ái Ly nhìn anh rồi nhẹ thở dài tự mình rót rượu rồi uống cạn không mời anh nữa. Ái Ly uống đến chén thứ ba, Dương Long đưa tay ngăn lại:

- Ly nhi, đừng uống nhiều như vậy, em sẽ say đó.

Ái Ly cười buồn:

- Như vậy càng tốt chứ sao. Em nói cho anh biết, thật ra chuyện em sẽ rời đi em chưa nói cho cha em biết và đi đâu làm gì em cũng chưa tính tới, em chỉ muốn đi xa, rời khỏi nơi này. Long ca, giúp em giữ kín chuyện này đến sáng mai nha.


- Ly nhi, em làm vậy là có ý gì? Không được, anh phải cho cha em biết.

Nghe vậy Ái Ly vội chộp tay Long giữ lại:

- Long ca, anh đừng đi. Được rồi, anh muốn cho cha em biết cũng được nhưng hãy uống với em cho đến khi tàn tiệc. Chỉ có như vậy em mới cảm thấy yên lòng, đi không lưu luyến, ở chẳng ưu phiền. Long ca, cạn với em chén nữa…

- Ly nhi, hôm nay em làm sao vậy, anh trông em cứ là lạ làm sao.

- Em đang buồn vì em thương anh mà anh lại chẳng thương em. Em chọn cách ra đi là để quên anh, nhưng thật lòng em không muốn mất anh đâu…

- Ly nhi, em say rồi phải không?

- Em không say. Long ca, cạn với em chén nữa đi mà.

Ánh mắt Ái Ly nhìn anh long lanh ngấn lệ, như van nài như chua xót. Dương Long thở dài uống thêm chén nữa cho vui lòng cô bé. Ái Ly vẫn tha thiết nhìn anh thêm lúc nữa rồi cô bất ngờ bưng cả vò rượu tu ừng ực. Dương Long thấy vậy vội vươn tay ra ngăn lại:

- Ly nhi à, em say rồi đừng uống nữa.

Ái Ly cười nhạt gạt tay anh:

- Em chưa say, em đang rất tỉnh, tỉnh cho nên em biết còn đúng mười hai ngày nữa anh và Quyên tỷ sẽ thành hôn, em còn biết rõ nếu ngay lúc này đây em tha thiết van cầu tình yêu của anh, van xin anh hãy nghĩ lại, đừng cưới tỷ ấy mà lựa chọn em anh sẽ trả lời là “không” mà không cần suy nghĩ. Em cũng biết lòng anh bây giờ chỉ có mình Quyên tỷ, em không là gì trong lòng anh cả.

- Ly nhi.

- Long ca, hãy để cho em nói, một lần này thôi, cũng có thể đây là lần cuối cùng em được tâm sự cùng anh. Anh có biết không… em yêu anh, yêu sâu nặng biết chừng nào, yêu âm thầm lặng lẽ. Em biết chỉ có mỗi mình em yêu anh nên khi em nói ra tiếng yêu chính là lúc em vĩnh viễn mất anh. Vì người anh yêu là Quyên tỷ… cũng phải thôi, tỷ ấy xinh đẹp, dịu hiền hơn em, tỷ ấy có tài, ăn nói ngọt ngào hơn em. Em biết em thua tỷ ấy về mọi mặt nên em đành chấp nhận, em chỉ còn biết rời xa anh, âm thầm chúc phúc cho anh. Chỉ là, em không dự tiệc cưới của hai người được, vì em không đủ can đảm. Em phải rời khỏi đây trước khi hai người cử hành hôn lễ, nếu không như vậy em sợ rằng mình không chịu nổi.

- Ly nhi, em hà tất phải làm như vậy.

- Không, em phải làm như vậy. Mất anh với em như mất đi tất cả, lòng em bây giờ trống rỗng và đau đớn lắm, anh có biết không…

- Ly nhi, đừng như thế, em còn trẻ đời còn dài mà, rồi sẽ có lúc em tìm thấy một tấm chân tình, một người tốt hơn anh yêu thương em, lo lắng chăm sóc cho em.

- Vậy sao? Trên đời này có người đàn ông nào tốt hơn anh sao? Dẫu có đi chăng nữa có lẽ em cũng không bao giờ gặp được, đau tình một lần tim em như đã chết, anh không cần phải lựa lời để an ủi em đâu. Chỉ mai này em sẽ ra đi, anh ở lại hãy cùng Quyên tỷ sống thật tốt bên nhau, em thật lòng chúc phúc hai người…

- Ly nhi.

- Long ca, cạn với em chén nữa nhé.

Ái Ly lại rót rượu mời anh, Dương Long chỉ còn biết thở dài bưng chén rượu lên uống cạn. Ái Ly uống cạn chén mình xong thì bưng vò rượu lên tu lần nữa. Dương Long thấy bất nhẫn nên đưa tay chộp vò rượu ngăn Ly lại.

- Ly nhi, đừng uống nhiều rượu cùng lúc như vậy, sẽ say đó.

Cả hai cùng giành qua giật lại, vò rượu rơi xuống đất bể tan tành. Ái Ly ngước mắt nhìn anh, ánh mắt u buồn thăm thẳm, lúc sau cô cụp mắt mở nắp vò rượu khác. Dương Long đưa tay ngăn lại nhưng bị Ái Ly gạt phăng đi, cô lại rót rượu ra chén, giọng Ái Ly nhè đi:

- Long ca, cạn với em chén nữa, một chén nữa thôi có được không, một chén thôi…

- Được rồi, uống xong chén này chúng ta về nhà. Em hứa với anh không được bỏ nhà đi như vậy, cha của em sẽ rất lo.

- Được, em hứa. Cạn nào.

Hai chén rượu va vào nhau, ít rượu bên trong sánh ra ngoài. Dương Long ngửa cổ uống cạn nhưng Ái Ly chỉ kề chén rượu đến môi thì dừng lại, cô lặng lẽ nhìn Long. Dương Long uống xong chén rượu lập tức nghe đầu óc quay cuồng, anh cau mày hỏi:

- Ly nhi, đây là rượu gì, sao lại đắng như vậy. Là rượu mạnh sao, chỉ một chén khiến anh thấy chóng mặt thế này...

Ái Ly khẽ ờ rồi tiếp tục nhìn anh, ánh mắt người con gái trẻ trong phút chốc lạnh băng vô cảm. Chỉ lúc sau Dương Long không trụ được gục đầu lên bàn ngủ thiếp đi. Ngay sau đó một bóng đen bước vào gian nhà nhỏ, người đó xốc Long lên vai và bước trở ra. Ánh trăng non bên ngoài đã lặn khuất từ lâu chỉ còn lại bóng đêm thăm thẳm phủ trùm lên vạn vật.

***

Ngày bốn tháng tư.

Hôm ấy Hồ Kỳ và Hồ Viễn có hai chuyến tiêu gần, một chuyến năm này và một chuyến sáu ngày. Sáng tinh sương Hồ Kỳ và Hồ Viễn đã loay hoay chuẩn bị hành lý để lên đường. Theo dự định hai chuyến tiêu ấy là chuyến cuối cùng trước ngày hôn lễ của Lệ Quyên. Hồ Kỳ định bụng đi nhanh về nhanh để còn chu tất ngày đại hỉ của con mình.

Kỳ lạ, lần nào Hồ Viễn đi xa con gái ông cũng ra ân cần đưa tiễn còn hôm nay lại chạy đi đâu mất dạng. Thấy vậy trong lúc Hồ Kỳ loay hoay chuẩn bị ít đồ dùng cho chuyến đi, Hồ Viễn ghé qua phòng con gái định căn dặn vài chuyện trước khi đi. Nhưng ngay khi vừa bước vào ông đã phải giật mình hét lớn thất thanh:

- Súc sinh, mày làm gì con gái tao vậy hả?

Sau đó là loạt âm thanh ầm ầm phát lên cùng với tiếng quát tháo ầm ĩ của Hồ Viễn. Hồ Kỳ và mọi người nghe thấy thì giật mình cùng chạy vào xem. Hồ Kỳ vừa bước vào lập tức lặng người trước cảnh tượng trong phòng. Áo quần vương vãi và trên chiếc giường rộng có hai kẻ đang khỏa thân nằm ngủ mê mệt. Mà hai người đó không ai khác hơn là Ái Ly và Dương Long. Lúc Hồ Kỳ bước vào cũng là lúc Hồ Viễn nắm cổ Dương Long ném thẳng xuống sàn nhà. Dương Long bừng tỉnh, anh nhìn lại mình liền kinh ngạc cực cùng vội quơ những mảnh y phục gần đó che người. Ái Ly cũng bị tiếng quát của cha làm cho thức giấc vội vàng kéo chăn che người lại.

Sau phút kinh ngạc, Hồ Kỳ run giọng hỏi:

- Tại sao…

Ông thật sự bất ngờ với những gì mình vừa nhìn thấy nên câu hỏi thốt ra không thể tròn vẹn được. Dương Long nhìn người con gái trên giường rồi nhìn lại mình, chỉ nghe Ái Ly bắt đầu sục sùi khóc. Hồ Viễn mặt đỏ bừng bừng, quát lớn:

- Tại sao, tại sao các ngươi lại làm như vậy?

Hồ Kỳ tuy giận muốn run người nhưng vẫn giữ được bình tĩnh không quát tháo, ông trầm giọng:

- Mặc y phục vào đi.

Chờ cho Dương Long mặc y phục xong Hồ Kỳ lập tức thộp ngực anh ném thẳng ra cửa quát lên:

- Tất cả ra ngoài hết cho ta.

Dương Long lồm cồm bò dậy đã thấy Hồ Kỳ đứng ngay trước mặt.

- Tại sao cậu lại làm như vậy?

- Con…

Dương Long không thốt lên được lời nào. Anh đứng yên bất động cố nhớ lại những chuyện xảy ra đêm trước nhưng không tài nào nhớ được, chỉ cảm giác đầu đau như búa bổ, anh đưa hai tay ôm đầu. Ngay sau đó Hồ Viễn và Ái Ly bước ra. Phía trước có rất nhiều người vây lại xem có chuyện gì mà Hồ Viễn và Hồ Kỳ lại quát tháo ầm ĩ như vậy. Ái Ly đứng phía sau lưng cha cứ nức nở khóc, Hồ Viễn gầm lên:

- Nói, đêm qua xảy ra chuyện gì, tại sao hai đứa lại ngủ chung với nhau?

Ái Ly vừa khóc vừa chỉ tay về phía Long:

- Tất cả là tại anh ta.

Hồ Viễn túm cổ Dương Long quát lên:

- Tại sao, tại sao lại đối xử với con gái ta như vậy. Ta giết chết ngươi.

Hồ Viễn vung tay lên định giáng chưởng xuống đầu Long thì Ái Ly nhào lại ôm lấy tay cha, giằng lại, kêu lên:

- Cha đừng làm vậy mà, đừng giết chết anh ấy. Dù sao mọi chuyện… mọi chuyện cũng đã lỡ rồi…

Thấy con gái đã nói vậy Hồ Viễn buông Dương Long ra nhưng mặt vẫn còn đỏ bừng vì giận. Chỉ một thoáng người trong sơn trang dường như đã tập trung hết lại cửa phòng của Ái Ly vì người này mách với người kia chuyện Ái Ly và Dương Long ngủ chung, đa số người không tin nên muốn đến xem hư thực thế nào. Khắp cả sơn trang cùng náo loạn, Tứ Bình thoạt nghe cũng không tin mọi chuyện là sự thật nên vội chạy đến xem. Khi anh đến nơi cũng vừa thấy Huỳnh Hoa và Kiếm Bình chạy đến. Kiếm Bình kinh ngạc hỏi:

- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Long nhi, Ly nhi…

Hồ Kỳ gằn từng tiếng một:

- Nói đi chứ, tại sao hai đứa lại làm như vậy? Long nhi.

Dương Long lắc đầu không đáp. Anh còn đang bàng hoàng, không thể nghĩ ra được chuyện gì, không nhớ được chuyện gì, đầu óc anh anh vẫn còn đang lơ mơ. Hồ Kỳ quay lại Ái Ly cao giọng gọi:

- Ly nhi…

Ái Ly buông người quỳ ngay xuống bên cạnh chân Hồ Viễn, khóc nói:

- Cha, con xin lỗi…

Ái Ly nấc lên mấy tiếng rồi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Hồ Kỳ, giọng cô nghẹn ngào:

- Con xin lỗi bá phụ, xin lỗi Quyên tỷ, xin lỗi mọi người. Cha ơi, tất cả là lỗi ở con… tất cả đều do con.

Hồ Viễn trầm giọng:

- Nghĩa là sao, con hãy nói rõ ra đi.

- Con… con… là do con quá yêu Long ca. Nhưng khi con nói hết lòng mình với anh ấy, anh ấy lại cự tuyệt con vì bên anh ấy đã có Quyên tỷ. Con cũng thấy họ đẹp đôi nên quyết định cả đời ôm mối tình đơn phương. Con định hôm nay sẽ lặng lẽ rời khỏi nơi đây không cho cha và mọi người biết. Nhưng trước lúc rời đi con chợt nghĩ đã làm người cao thượng thì làm cho trót, con bày một tiệc rượu nhỏ chúc phúc sớm cho Long ca vì ngày hôn lễ của anh ấy con không còn ở đây, con sợ anh ấy thấy con không dự lại cho rằng con khinh anh ấy. Trong buổi tiệc đêm qua, vì trong lòng con cảm thấy buồn nên uống hơi nhiều rượu, nhưng con vẫn còn nhớ rất rõ, anh ấy khuyên con đừng uống nhiều, bảo kiếp này đã không duyên không nợ thì kiếp sau nếu gặp lại anh ấy sẽ bù đắp cho con. Anh ấy tự mình nốc hết rượu trên bàn để ngăn con uống tiếp, sau đó anh ấy thấy con đã say nên đích thân đưa con về phòng. Con đã không từ chối nên cứ để mặc anh ấy dìu về phòng… vì dù không có tình phu phụ thì giữa con và anh ấy vẫn là anh em tốt của nhau…

Hồ Viễn hấp tấp giục:

- Rồi sau đó thế nào?

- Khi anh ấy đưa con về phòng rồi con bảo anh ấy hãy về nghỉ đi nhưng anh ấy không về, anh ấy cởi áo ẵm con bỏ lên giường và… và… con không cưỡng lại được… con…

Ái Ly bật khóc:

- Cha ơi, con…

Hồ Viễn nghe vậy nhào lại túm cổ áo Dương Long quát lên:

- Tại sao cậu lại làm như vậy? Cậu đã sắp có vợ rồi tại sao còn làm hại con gái ta?

Dương Long lắc đầu:

- Con không nhớ gì hết, đêm qua đã xảy chuyện gì… con thật sự không nhớ gì hết.

Hồ Viễn quát lên:

- Chuyện liên quan đến vinh nhục cả đời con của gái ta làm sao nó có thể nói đùa cho được. Cậu nói vậy chẳng khác nào cậu phủ nhận.

- Con không phủ nhận nhưng thật tình… con không nhớ được đêm qua mình đã làm gì.

Dương Long lắc đầu cố nhớ nhưng anh không nhớ được gì. Hồ Viễn cao giọng:

- Ta không cần biết cậu có nhớ hay là không nhưng chính ta và đại ca tận mắt chứng kiến cậu và con gái ta cùng ngủ chung giường, cậu phải chịu trách nhiệm với nó. Giờ cậu nói đi, cậu chấp nhận hay không, nếu không ta giết chết cậu.

Ái Ly nghe vậy hoảng hồn vội ôm chầm lấy tay cha, kêu lên:

- Đừng mà cha, chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi. Là lỗi ở con, đáng lẽ con không nên uống quá say, cũng không nên để anh ấy uống quá nhiều, như vậy sẽ không xảy ra cớ sự ngày hôm nay. Bây giờ thì mọi chuyện đã an bày rồi cha à…

Ái Ly bật khóc, tiếng khóc của con gái làm ông cảm thấy mềm lòng. Hồ Viễn buông Dương Long ra ôm Ái Ly vào lòng, nhè nhẹ vỗ về:

- Vì mọi chuyện đã lỡ nên cha nhất định phải buộc nó chịu trách nhiệm với con. Đại ca, đệ xin huynh hãy làm chủ chuyện này.

Hồ Viễn bất ngờ phó thác mọi chuyện cho Hồ Kỳ. Nãy giờ Hồ Kỳ vẫn còn đứng yên bất động, bị gọi bất ngờ ông cũng không biết phải nói gì. Chuyện xảy ra khiến ông cảm thấy thật sự khó xử, mãi lúc sau Hồ Kỳ mới lên tiếng:

- Mọi chuyện dù sao cũng đã lỡ rồi. Dương Long, cậu hãy chịu trách nhiệm với việc mình làm.

- Đại ca, như vậy hôn sự của Long nhi và Quyên nhi thế nào?

- Hủy bỏ.

Câu nói của Hồ Kỳ khiến cho tất cả mọi người có mặt điều giật mình, Dương Long quay người nhìn về phía Huỳnh Hoa, cô cũng đang nhìn anh, cô đang chết lặng trước quyết mọi chuyện vừa xảy ra và quyết định của cha mình. Hồ Viễn chợt hỏi:

- Đại ca, nếu huynh đã vậy huynh có thể cho phép Long nhi và Ly nhi cử hành hôn lễ vào ngày mười lăm tới hay không… theo ngày đã định với Quyên nhi…

Hồ Kỳ quay đi không đáp lời nào. Huỳnh Hoa vẫn đứng đó, mọi lời nói vẫn vào tai nhưng con người cô dường như đã chết lặng, mọi thứ cứ như một giấc mơ. Cô đưa bàn tay bấu chặt vào cánh tay, một cảm giác nhói đau, cô biết đây không là mơ mà là tan vỡ. Giữa những lời bàn tán, giữa tiếng khóc của Ái Ly, Huỳnh Hoa quay lưng bước đi. Chợt cô nghe tiếng Dương Long gọi tên mình.

- Huỳnh Hoa.

Bước chân Huỳnh Hoa dừng lại. Anh im lặng lúc lâu mới nói hai từ:

- Xin lỗi.


Và rồi mọi thứ lại chìm vào im lặng. Huỳnh Hoa dừng chân nhưng không quay lại, sau hai từ xin lỗi anh không nói gì thêm nữa. Huỳnh Hoa chỉ nghe tim mình đau nhói, cô hít một hơi sâu kìm nén tất cả lại rồi bước đều trở về phòng. Cô thản nhiên đến vô hồn, đây là sự thật ư, nó có thể là sự thật sao? Huỳnh Hoa vừa bước vào phòng ngay lập tức đóng cửa lại và gài chặt, đôi dòng lệ nóng bắt đầu rơi. Đây không là lần đầu tiên cô sắp chạm tay vào hạnh phúc thì mọi thứ như bong nước vỡ bụp giữa không gian. Không là lần đầu nhưng sao đau quá, trái tim vốn đã gần rời rã theo tháng năm giờ lại nát vụn thêm lần nữa. Cô biết mọi thứ không là mơ, mọi thứ là sự thật dù ngàn vạn lần cô không muốn tin nó là sự thật.

Và như thế, một lời Hồ Kỳ đã nói ra, hôn lễ của Huỳnh Hoa và Dương Long dù chỉ còn mươi ngày nữa là được cử hành ngay lập tức bị hủy bỏ. Tuy nhiên ngày đó có thể vẫn có một hôn lễ, tân lang vẫn là Dương Long nhưng tân nương thì không phải là Lệ Quyên nữa mà là Ái Ly. Hồ Kỳ đã quyết như vậy thì còn ai dám cãi lời, mọi người thấy vậy tản dần ra, ai làm việc nấy, lúc lâu sau khoảng sân rộng chỉ còn mỗi Dương Long lơ mơ đứng đó. Anh vẫn còn đang ngỡ ngàng trước những việc vừa mới xảy ra. Tứ Bình từ dãy hành lang hậu viện bước đến, vừa đến trước mặt Dương Long anh túm cổ áo Dương Long, gằn giọng:

- Nói đi, tại sao cậu lại hồ đồ như vậy, cậu có biết làm như vậy sẽ tổn thương Huỳnh Hoa rất lớn hay không?

Dương Long lắc đầu, thất thần:

- Tôi thật tình không nhớ đêm qua mình đã làm gì… thật tình tôi không thể nhớ.

- Cậu…

Tứ Bình buông tay, anh thấy giận nhưng không biết phải nói gì trong lúc này nên quay lưng bỏ đi, để mặc Dương Long một mình đứng đơn độc giữa không gian mênh mông ấy. Dương Long đứng lại một lúc rồi cũng lững thững bước đi, từng bước chân anh vô định, trong lòng thầm kêu lên hoảng loạn:

"Ai nói cho tôi biết, tôi đang làm chuyện ngu dại gì đây? Trời ơi!"

Tứ Bình đi đến trước của phòng Huỳnh Hoa định gõ cửa thì nghe tiếng khóc từ bên trong vọng ra khiến anh dừng tay lại, anh cảm thấy không nên làm phiền cô ngay lúc này nên cứ đứng im lặng lắng nghe. Tiếng khóc ấy làm cho anh thấy buốt giá cả cõi lòng. Anh cũng cảm thấy bất ngờ và khó chấp nhận trước quyết định của Hồ Kỳ thì làm sao Huỳnh Hoa có thể xem như không có chuyện gì xảy ra cho được. Nhật Lan cũng đến trước cửa phòng con gái nhưng bà cũng không dám gọi. Bà cùng Tứ Bình đứng nghe tiếng khóc của con mình, lúc sau bà cảm thấy không chịu được lại không dám làm phiền con gái ngay lúc này nên bà quay đi. Tứ Bình đứng thêm lúc nữa rồi cũng lặng lẽ rời đi. Chỉ cầu mong Huỳnh Hoa khóc xong một trận sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Cùng một buổi sáng lại xảy ra quá nhiều chuyện Hồ Kỳ và Hồ Viễn không đi tải chuyến tiêu theo dự định mà giao lại cho Hải Bằng và Kiệt đi thay. Hồ Kỳ tiêu cục bỗng chốc xôn xao cả lên. Tứ Bình sau khi rời cửa phòng Huỳnh Hoa thì đến thẳng phòng của Dương Long. Long đang ngồi nốc rượu, đôi mày cau lại và giữ nguyên nơi ấy như đang nghĩ ngợi một điều gì. Tứ Bình bước vào vỗ vai Long đánh bốp một tiếng:

- Bây giờ cậu đã bình tĩnh lại chưa? Nói cho tôi biết, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?

- Hôm qua…

Dương Long chầm chậm nói:

- Từ chợ về tôi và Huỳnh Hoa được bức thư bảo đến Tây trấn vào lúc trưa, phải đi một mình sẽ có quà bất ngờ chúc mừng hôn lễ.

- Rồi sao nữa?

- Tôi đến đó thấy chiếc thiệp hồng trang trí rất đẹp, để chúc phúc tôi và Huỳnh Hoa. Và một mảnh giấy bảo đến Đông trấn nhận quà mừng trong đêm.

- Rồi sao nữa?

- Tôi y hẹn đến đấy một mình thì gặp Ái Ly. Cô ấy từ giã để đi xa, mời tôi uống rượu xem như chúc mừng hôn lễ sớm cho tôi.

- Rồi cậu uống à?

- Ừ.

- Rồi sau đó…

- Tôi không nhớ gì nữa hết.

- Đi với tôi ngay.

- Đi đâu?

- Căn nhà Đông trấn.

- Để làm gì?

- Tôi nghi ngờ trong chuyện này cậu bị hại, muốn tìm ra chứng cứ phải đến đó.

- Ừm.

- Biết đâu khi đến đó cậu nhớ đêm qua mình đã làm gì.

Cả hai cùng đến căn nhà phía Đông trấn nhưng khi đến nơi nó chỉ còn lại là đống tro tàn. Cả hai chỉ còn biết nhìn nhau, Tứ Bình cau mày:

- Dường như nghi ngờ của tôi là đúng, có người cố tình đặt cậu vào chuyện đã rồi.

- Là Ái Ly.

- Nhưng nếu đặt vấn đề cậu đã say đến quên cả mình đã làm gì sau khi tỉnh thì khi say ai chắc cậu không làm gì với Ái Ly, nếu có với sức lực con gái của Ái Ly làm sao có thể phản kháng lại?

- Vậy…

- Giờ cậu không nhớ đêm qua mình đã làm gì thì thật khó kết luận… Nếu quả thật cậu có làm hại Ái Ly thì cậu phải chịu trách nhiệm với việc mình làm.

- Tôi thật tình không thể nhớ. Tôi có lỗi với Huỳnh Hoa, tôi không còn mặt mũi nào nhìn mặt cô ấy nữa…

Cả hai lững thững bước trên lối về lại tiêu cục, mãi lúc sau Tứ Bình trầm giọng:

- Trong chuyện của cậu có rất nhiều điểm khả nghi. Nhưng giờ người lớn đã ra quyết định, muốn thay đổi thật sự rất khó huống hồ chứng cứ đã mất hết cậu lại không nhớ. Dương Long này, sai một lần là đủ, nếu cậu không muốn sai nữa hãy giữ khoảng cách với Ái Ly, nếu đêm qua là một sai lầm thì không phải lập lại thêm lần nữa, nếu quả thật cậu chưa làm gì Ái Ly thì vẫn còn cơ hội lật ngược vấn đề.

- Ừm. Trong lòng tôi thật sự chỉ có mình Huỳnh Hoa.

- Tôi biết. Nhưng với Huỳnh Hoa cú sốc này đã lớn lắm rồi, từ nay cậu hãy ít cho cô ấy gặp mặt một chút. Tôi sẽ cố gắng nghĩ cách giúp cậu.

- Tứ Bình…

- Cậu hãy cố gắng nhớ lại đêm qua xem cậu đã làm gì Ái Ly hay chưa?

- Tôi không nhớ.

- Hãy cứ từ từ, bởi hôm nay nhất thời cậu không nhớ có thể do cậu uống quá nhiều rượu nên chưa tỉnh rượu hay uống phải rượu mạnh hoặc…

Tứ Bình chợt im lặng. Khi về đến nơi Tứ Bình vội đến phòng của Huỳnh Hoa, khi đến nơi chỉ thấy Nhật Lan đứng trước cửa vỗ cửa ầm ầm và gọi mãi nhưng vẫn không ai trả lời, bên trong cũng không còn tiếng khóc. Tứ Bình đạp cửa xông vào, chỉ thấy căn phòng trống hoang, bên trong có rất nhiều đồ sứ bị bể nát và máu tươi vương vãi. Nhật Lan kinh hoảng vội cho người nhà tìm con gái, nhưng tìm mãi cũng không ai gặp Lệ Quyên ở đâu, đến chiều cũng chẳng thấy người đâu. Hồ Kỳ cũng cảm thấy lo lắng nên cho người tìm kiếm suốt đêm.

Người trong tiêu cục đã tìm nát cả Bình An trấn vẫn không thể tìm ra người, mặc dù mọi người gần như đã lật tung tất cả những bụi cây nhưng căn nhà hoang, hỏi khắp người trong trấn. Ngày hôm sau mọi người cũng không thể tìm thấy, càng khiến cho Nhật Lan và Hồ Kỳ lo lắng gấp bội lần. Không ai biết Hồ nhị tiểu thư đã đi đâu và làm gì mà lại không nói tiếng nào. Khi mọi sự tìm kiếm gần như đã tuyệt vọng Tứ Bình chợt nhớ đến một nơi, anh vội vàng đội mưa chạy ra nơi đó. Dưới cơn mưa ào ào của những ngày đầu hạ, Tứ Bình chạy thẳng lên đỉnh Bách Hoa Sơn phía sau sơn trang, đến nơi anh gọi mãi vẫn không có tiếng trả lời, Tứ Bình vạch từng lùm cây bụi cỏ để tìm.

Anh suýt chút phát hoảng khi chen người qua được lùm cây rậm phía tây đỉnh đồi và thấy Huỳnh Hoa nằm dài trên bãi cỏ. Bởi vì cô ở đó suốt mấy ngày nay nên không ai có thể tìm được cô. Tứ Bình nhào ngay lại khi anh nhìn thấy bờ ngực kia vẫn nhấp nhô và đôi mắt kia vẫn đang mở to nhìn khung trời rộng anh mới thở phào nhẹ nhõm. Tứ Bình bước đến luồn tay qua vai Huỳnh Hoa đỡ cô ngồi dựa vào mình, thân thể cô đã lạnh ngắt như đồng vì vừa tắm trọn cơn mưa, và lúc ấy trời vẫn đang mưa, người cô ướt sũng. Cỏ chung quanh đã chết khô chết héo cả một vùng quanh chỗ Huỳnh Hoa đã nằm khi nãy. Tứ Bình biết để cho cây cỏ phải chết khô trong mùa mưa như vậy chỉ có thể là máu của những người từng luyện qua Cầm Thiên công. Bình cầm tay Huỳnh Hoa lên xem, anh nhìn thấy những vết thương chi chít đang nhanh chóng khép miệng, máu đã theo nước mưa chảy đi đâu hết. Tứ Bình biết có lẽ suốt mấy cả ngày qua cô đã ở đây tự làm mình bị thương rồi đợi vết thương lành lại rồi lại tự làm tổn thương mình. Tứ Bình nghe tim mình phút giây ấy cũng đau như ai xé ra từng mảnh nhỏ, anh siết chặt Huỳnh Hoa vào lòng, giọng anh suýt chút run lên:

- Tại sao phải tự hành hạ mình như vậy? Có biết suốt mấy ngày nay mọi người lo lắng cho em lắm hay không?

Đôi mắt của Huỳnh Hoa vẫn nhìn về phương trời nào xa xôi lắm, cô giờ như cái xác không hồn, tái tê với mọi biến động chung quanh. Nhì gương mặt đờ đẫn đó Tứ Bình nghe trong lòng vô thức nhói lên những cơn đau. Anh nghẹn lời không nói gì được nữa, chỉ nghe từ đôi môi đã tím tái đi vì lạnh giá của Huỳnh Hoa, những âm thanh dịu nhẹ như gió thoảng cất lên:

- Vì chỉ có như vậy em mới cảm thấy nơi này không còn đau nữa.

Huỳnh Hoa vừa nói vừa đưa bàn tay đặt vào ngực trái. Tứ Bình đặt tay mình lên bàn tay cô, run giọng:

- Huỳnh Hoa, chẳng phải trước giờ em luôn mạnh mẽ hay sao, chẳng lẽ chỉ vì một chút chuyện này mà em gục ngã hay sao? Em đừng như vậy, nhìn thấy em như vậy anh đau lòng lắm.

- Con người dù mạnh mẽ đến đâu khi biết được thế nào là tình yêu cũng trở nên yếu đuối. Em không muốn gục ngã nhưng em cảm thấy đau, đau đến mức có thể chết đi được. Nhưng em không thể chết, tại sao chứ, tại sao lại như vậy? Tại sao từ khi sinh ra trên cõi đời này đến giờ em không bao giờ nếm được thứ gọi là hạnh phúc? Sống như vậy thì có ý nghĩa gì, tại sao em cũng không thể chết đi, muốn quên cũng không thể quên đi? Tại sao vậy?

Tại sao? Tứ Bình không biết nên nói gì trong lúc này, cô là một Thiên Cầm, trong người có Thiên Kiếm, nguồn sức mạnh đó khiến cho Huỳnh Hoa có thể bất lão bất tử, nhưng nó không thể ngăn những mạch cảm xúc đang chảy trong cô. Nhìn những giọt nước mắt Huỳnh Hoa chảy dài hòa vào mưa lòng Tứ Bình se lại từng cơn, anh cũng không kiềm được nước mắt, anh chỉ còn biết ôm chặt Huỳnh Hoa trong lòng. Thời gian chầm chậm trôi qua, mưa tạnh và hoàng hôn buông dần xuống chân trời phía tây. Tứ Bình cất giọng gọi:

- Huỳnh Hoa, chiều rồi chúng ta về nhé!

Nhưng khi anh cúi xuống đã thấy cô nhắm nghiền mắt hơi thở đều đều. Huỳnh Hoa đã ngủ say nhưng nước mắt vẫn chảy dài hai bên khóe. Tứ Bình cúi xuống bế Huỳnh Hoa lên rảo bước quay trở về tiêu cục. Vừa thấy Tứ Bình trở về, con gái lại bị bế gọn trong vòng tay Bình thì Nhật Lan hốt hoảng hỏi dồn:

- Quyên nhi… Quyên nhi… nó làm sao vậy?

Tứ Bình vội trấn an:

- Phu nhân đừng quá lo, cô ấy không sao. Vì khóc nhiều nên mệt và ngủ thiếp đi như vậy thôi.

Tứ Bình đưa Huỳnh Hoa về phòng đặt cô nằm ngay ngắn lên giường, anh kéo chăn đắp lên cho cô rồi cứ ngồi bên cạnh canh chừng giấc ngủ cho cô.

Nhật Lan nhìn con gái ngủ mà nước mắt cứ chảy mãi ra, bà cũng nghe lòng mình quặn lại, hai hàng nước mắt không kiềm được cứ ứa ra. Lòng bà nghe như có ai đó châm ngàn mũi kim rồi xát muối lên, vừa rát lại vừa đau …

***

Sáng hôm sau khi Huỳnh Hoa thức dậy đã thấy Tứ Bình ngồi cạnh bên mình, tay anh đang bưng chén cháo khuấy khuấy thổi thổi. Khói nóng bay lên nghi ngút, thấy Huỳnh Hoa thức dậy anh mỉm cười dịu giọng:

- Thức rồi à? Hai ngày qua em không ăn gì chắc là đói rồi phải không, để anh đút cho em ăn ít cháo.

Huỳnh Hoa không nói gì, ánh mắt cô vẫn đờ dẫn vô hồn, gương mặt trầm lặng không cảm xúc gì ngoài nét buồn vô tận. Tứ Bình nén tiếng thở dài bước đến đỡ Huỳnh Hoa ngồi dậy. Anh múc muỗng cháo, thổi nguội rồi kề vào môi cô, dịu giọng:

- Huỳnh Hoa, há miệng ra nào, ngoan nào.

Huỳnh Hoa vẫn cứ như thế, gương mặt phẳng như mặt hồ không gợn sóng. Muỗng cháo kề vào tận miệng mãi một lúc sau đôi bờ môi mới hơi mở ra. Tứ Bình đút được muỗng cháo thứ nhất liền múc muỗng thứ hai lên thổi rồi kề vào miệng Huỳnh Hoa. Nhưng cô không mở miệng chỉ quay mặt sang hướng khác. Tứ Bình nén tiếng thở dài, dịu giọng:

- Huỳnh Hoa, van em đừng làm anh sợ. Em đã mấy ngày không ăn rồi, dù là gỗ đá cũng không chịu nổi huống hồ là một con người. Em hà tất tự làm khổ mình như vậy, mẹ em rất lo lắng cho em, em có biết hay không?

Giọng Huỳnh Hoa cất lên nhẹ tênh như gió thoảng:

- Cứ để đó cho em. Em muốn được yên tĩnh một lúc.

Tứ Bình đành đặt chén cháo lên chiếc ghế cạnh giường Huỳnh Hoa rồi đứng lên, dịu giọng:

- Anh để ở đây, nhớ là phải ăn hết đấy nhé!

Tứ Bình bước ra cửa mới cất tiếng thở dài. Bên trong căn phòng, Huỳnh Hoa vẫn cứ ngồi thờ thẫn. Tứ Bình lững thững bước dọc hành lang được đoạn thì gặp Nhật Lan đi ngược lại. Vừa nhìn thấy Tứ Bình bà vội hỏi:

- Quyên nhi sao rồi?

- Cô ấy đã thức dậy nhưng chỉ ăn muỗng cháo rồi thôi.

- Để ta đến thăm nó.

- Phu nhân nhớ đừng nhắc những chuyện làm cô ấy đau lòng thêm, tâm trạng tiểu thư bây giờ vẫn chưa tốt lắm.

Nhật Lan thở dài:

- Ta cũng không ngờ, Long nhi lại có sức ảnh hưởng đến Quyên nhi mạnh như vậy.

Nhật Lan vừa bước vào phòng lập tức la lên kinh hãi, Tứ Bình cũng vội chạy vào. Căn phòng lại trống hoang, cô không còn trong đó nữa, chén cháo vẫn còn nguyên vẹn, cửa sổ mở toang tự lúc nào. Tứ Bình thở dài:

- Để hở là đi mất, chẳng biết lại chạy đi đâu nữa rồi, có tự hành hạ mình nữa hay không. Bá mẫu yên tâm, để con đi tìm cô ấy.

Vừa nói Tứ Bình vừa vọt ra cửa. Anh đến Bách Hoa Sơn để tìm nhưng tìm khắp nơi vẫn chẳng thấy cô đâu, Tứ Bình đành thất thỉu quay về, nhất thời anh không biết cô đã đi đâu. Tứ Bình về hỏi những người trong tiêu cục, mọi người ai cũng nói không thấy cô đâu, hỏi Nhật Lan thì bà bảo cô vẫn chưa về. Tứ Bình chạy vòng vòng gần cả ngày vẫn không tìm thấy, anh dừng bước trước phòng cô nhắm mắt từ từ ngẫm nghĩ: “Nếu là mình, khi đang buồn mình sẽ làm gì và đi đâu? Rượu! Đúng rồi…”. Khi chực nhớ đến rượu Tứ Bình phóng chân nhanh đến kho rượu, cô không có ở đó!

Tứ Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi lao người ra khỏi tiêu cục chạy thẳng đến Việt Xuân Yên. Quả nhiên cô đang ở đó, Huỳnh Hoa ngã người nằm dài lên chiếc bàn trong góc nhà, đôi mắt vẫn mở và lệ vẫn cứ rơi. Vợ chồng Minh Minh nói với Bình rằng từ sáng sớm cô đã đến đây uống rượu đến tận bây giờ, vừa uống rượu vừa khóc. Cô uống rượu như nước lã vậy, từ trước đến giờ chưa bao giờ Minh Minh nhìn thấy Huỳnh Hoa như vậy. Tứ Bình thở dài lắc đầu. Anh đến choàng tay xốc cô ngồi dậy dịu giọng:

- Cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi. Trời tối rồi chúng ta về thôi, nhé!

Bàn tay cô bấu chặt cánh tay anh, giọng nói kia từ bao giờ nghẹn đắng:

- Nói cho em biết, tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này, tại sao em không thể quên? Người ta khi buồn có thể tìm rượu để say để gục xuống và quên mọi chuyện, còn em thì không thể? Em không thể say, không say gục như mọi người, không thể quên?

Những giọt nước mắt cứ thánh thót rơi xuống, không có tiếng nấc nào bật lên nhưng vẫn làm cho cổ họng Tứ Bình nghẹn lại. Phải một lúc sau anh mới hít hơi sâu, dịu giọng:

- Khi người ta buồn tìm rượu để say, khi say người ta vùi mình vào giấc ngủ, lúc đó nỗi buồn không đeo bám. Còn em, rượu không có tác dụng gì vậy thì đừng uống nữa, hãy ngủ đi, ngủ sẽ làm cho em quên…

- Em không ngủ được. Em không quên được…

- Được, chỉ cần em muốn em có thể làm được. Huỳnh Hoa, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, dù em ở bất cứ đâu hãy luôn nhớ rằng dù em mất tất cả bên em vẫn còn có anh, anh luôn bên em. Cha và mẹ em cũng đang rất lo lắng cho em. Có họ, có anh, em đừng lo nghĩ quá nhiều như vậy nữa. Nhắm mắt lại nào, thả lỏng nào, hãy ngủ đi, quên mọi thứ…

Tiếng nói Tứ Bình dịu nhẹ như lời ru, Huỳnh Hoa ngoan ngoãn làm theo và cô ngủ thật, chỉ lúc sau hơi thở đều đều. Tứ Bình bế thốc Huỳnh Hoa lên tay rảo bước trở về tiêu cục, khi anh về đến nơi trời cũng vừa tối hẳn. Thấy Tứ Bình đã tìm được con gái Nhật Lan suýt chút thở phào nhưng khi ngửi thấy mùi rượu nực nồng phả ra từ người của Huỳnh Hoa, bà chợt thở dài não ruột. Tứ Bình đưa Huỳnh Hoa về phòng rồi, Nhật Lan thay y phục cho cô. Xong rồi bà cứ thế ngồi cạnh canh chừng giấc ngủ cho con gái.

Và Huỳnh Hoa đã vùi mình vào giấc ngủ thật, theo lời Tứ Bình đã nói. Một ngày rồi hai ngày trôi qua cô không tỉnh dậy, Nhật Lan lo lắng hỏi mãi Tứ Bình vì sao lại như vậy. Anh không biết, anh khám cho cô thì thấy mạch vẫn đập bình thường nhưng cô không tỉnh dậy. Nếu nói cô xảy ra chuyện gì thì điều đó là không thể, nhưng anh lay gọi thế nào cô cũng không chịu dậy. Đến ngày thứ ba Huỳnh Hoa vẫn ngủ say như chết, suốt ba ngày Tứ Bình không dám rời cô nửa bước chỉ sợ cô tỉnh dậy lại chạy đi chỗ khác nữa thì anh vô phương tìm kiếm.

Sáng ngày thứ tư, Tứ Bình thấy Nhật Lan đến chăm sóc cho Huỳnh Hoa thì cũng yên tâm đôi chút nên về phòng ngã lưng một chút. Vừa nhắm mắt lại đã có người đến vỗ cửa, giọng Nhật Lan hoảng hốt kêu lên:

- Quyên nhi lại biến mất rồi. Tứ Bình làm ơn giúp ta tìm nó về.


Nghe vậy Tứ Bình bật ngay dậy chạy ra mở cửa:

- Được rồi để con tìm cô ấy.

Tứ Bình đến Việt Xuân Yên nhưng không có cô ở đó, anh quay về Bách Hoa Sơn. Khi nhìn thấy người con gái dấp dáng mảnh mai đang ngồi nơi đó, anh đã thở phào, vì nếu cô không ở hai nơi đó anh thật sự không biết phải đi đâu để tìm kiếm. Tứ Bình bước đến ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Hoa, đôi mắt cô đã ráo lệ nhưng ánh nhìn kia vẫn xa xôi chừng như vô tận. Tứ Bình dịu giọng:

- Huỳnh Hoa, em hãy cố gắng bình tĩnh lại, đừng để mọi người cứ phải cuống cuồng lên vì lo sợ cho em như vậy nữa.

Huỳnh Hoa vẫn im lặng, Tứ Bình thở dài:

- Dẫu sao định mệnh vẫn là định mệnh.

Huỳnh Hoa hơi nghiêng mắt qua nhìn anh chứ không nhìn thẳng, cô gật đầu, khẽ giọng:

- Phải, định mệnh mãi là định mệnh, đó là định mệnh của cuộc đời em nhưng sao khó chấp nhận quá. Từ ngày ấy em đã rất cố gắng để quên rằng mình đã từng yêu con người đó, cố chấp nhận sự thật nhưng đau quá… càng muốn quên lại càng thấy nhớ. Chưa bao giờ em thấy khó quên một điều gì như thế này.

Giọng cô bình thản đến xót xa. Tứ Bình hít hơi sâu dịu giọng:

- Nếu đã chẳng thể quên thì hà tất quên đi. Nếu cố quên lại càng thấy nhớ, sao không thử cố nhớ để mà quên?

Huỳnh Hoa thở dài, giọng nói của cô vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng:

- Anh có thể đừng bày những trò trẻ con cho em làm theo nữa được không? Quên là quên, nhớ là nhớ, đã không thể quên thì không có cách nào có thể xua đi.

- Huỳnh Hoa…

- Bây giờ thì em không muốn quên nữa, em sẽ sống mãi, nhớ mãi tất cả những kí ức ngọt ngào ngày trước, những kí ức đau thương hôm qua. Nhớ mãi đến khi nào em không còn trên đời này nữa…

- Đó là tùy quyết định của em.

Tứ Bình thở dài. Anh yêu cô nhưng trái tim của cô thì trao trọn cho Dương Long, dù biết rằng người đã không còn trong tầm tay nữa cô vẫn yêu con người ấy. Đã vậy anh đâu còn biết phải nói gì. Thời gian chứ chầm chậm trôi qua, đến trưa, Tứ Bình dịu giọng:

- Trời đã đứng bóng rồi, chúng ta về thôi, mẹ em ở nhà đang rất lo lắng cho em đó.

- Em không muốn về, em muốn được yên tĩnh.

- Anh sẽ ở lại với em.

Cô không nói gì, vẫn giữ tư thế ngồi như trước, chân trái duỗi thẳng, chân phải co lên, tay phải gác lên gối, ánh mắt vọng hướng xa xăm, những cơn gió nhẹ lùa qua làm làn tóc đen mềm phát phơ bay tung trong gió.

- Em sẽ quên!

Giữa không gian tĩnh mịch, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng, Huỳnh Hoa chợt thốt làm Tứ Bình có chút ngạc nhiên:

- Em nói gì?

- Định mệnh đã an bày như vậy, em sẽ cố quên anh ấy. Không việc gì trên đời này là không thể, chỉ cần cố gắng là được. Em sẽ quên!

- Nhưng hà tất, chẳng phải em nói em vốn không thể quên sao?

Huỳnh Hoa im lặng không nói gì. Chiều hôm ấy khi Nhật Lan nhìn thấy Tứ Bình sánh vai cùng Huỳnh Hoa từ hậu viên đi vào bà mới thở phào nhẹ nhõm, mấy ngày qua đứa con gái này làm bà lo lắng hết lần này đến lần khác vì cứ hễ tỉnh dậy là cứ y như rằng chạy đi đâu mất. Thấy con gái bình an trở về, Nhật Lan vội đi làm thức ăn tối cho con gái. Huỳnh Hoa trở về phòng, Tứ Bình định ở lại với cô thì bị cô đuổi đi bảo rằng mình muốn được yên tĩnh, anh đành ra ngoài và khép cửa lại cho cô. Màn đêm đã buông, Huỳnh Hoa một mình ngồi đối bóng đèn đêm, bàn tay vô thức sờ lên ngực, mảnh ngọc anh tặng ngày nào vẫn còn nơi đó. Huỳnh Hoa lấy nó ra, ngơ ngẩn ngắm nhìn, nhớ lại khoảnh khắc anh đeo nó cho cô, nhớ từng lời anh căn dặn: “Vật cũng như người, anh muốn em mãi mang nó bên mình những lúc vắng anh, cũng như ta mãi bên nhau…”. Mỗi khi kí ức ùa về cô luôn không kiềm được đôi dòng nước mắt tuôn rơi.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Huỳnh Hoa đưa tay lau lệ, dịu giọng:

- Ai vậy?

- Là mẹ đây, mẹ mang thức ăn tối cho con.

Huỳnh Hoa bước ra mở cửa. Nhật Lan cười hiền:

- Đây là thức ăn đích thân mẹ nấu đó, ăn đi con đừng phụ lòng của mẹ.

- Vâng.

- Hôm nay con thấy thế nào rồi, đã ổn hay chưa?

- Con không sao đâu, mẹ không cần phải lo cho con.

- Cái gì mà không sao, đừng lo lắng, mấy hôm trước con làm mẹ sợ muốn chết khiếp đi được đấy!

- Con xin lỗi vì đã làm cho mẹ lo lắng.

- Thôi không cần nói, mau ăn thức ăn đi, ăn nóng chứ đừng để nguội mất ngon.

- Mẹ cứ để đó cho con, mẹ vì con vất vả mấy hôm rồi hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi.

- Phải ăn hết nghe con.

- Con biết rồi.

- Ăn xong rồi đi nghỉ sớm, đừng suy nghĩ nhiều, đừng thức quá khuy…

- Dạ.

Nhật Lan mỉm cười tạm yên tâm rời phòng con gái. Nhật Lan đi rồi Huỳnh Hoa nhẹ thở dài đứng lên đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, vầng trăng non gần tròn đầy đang treo chênh chếch giữa bầu không. Huỳnh Hoa bất giác thở dài khi nghĩ về ngày tròn trăng sắp tới, nếu không có biến cố bất ngờ xảy ra cô sẽ được làm tân nương rồi làm vợ làm mẹ. Nhưng giờ đây mọi thứ không còn gì nữa, bàn tay Huỳnh Hoa vô thức đưa lên bấu chặt bờ ngực đôi dòng lệ nóng lăn dài trên má.

***

Tứ Bình mệt mỏi sau suốt mấy ngày ròng rã thức canh Huỳnh Hoa rồi lại chạy chắp nơi tìm kiếm cô mang trở về nhà. Thấy hôm nay cô có vẻ đã ổn hơn anh về phòng ngã lưng ra ngủ thiếp đi. Còn đang mơ màng thì có tiếng đập cửa ầm ầm, Tứ Bình bật ngay dậy vì ngỡ Huỳnh Hoa lại xảy ra chuyện gì. Tứ Bình vừa ra mở cửa, ngay lập tức bị Dương Long túm lấy, kêu lên:

- Tứ Bình… tôi đã nhớ ra rồi.

Tứ Bình suýt thở phào vì không phải Huỳnh Hoa có chuyện.

- Có chuyện gì cậu cứ từ từ mà nói. Đừng lắc tôi như thế, mấy ngày nay tôi mệt sắp chết rồi, cậu mà làm quá tôi chịu không nổi nữa đâu…

- Bình à, tôi đã nhớ ra rồi, đêm hôm đó…

Hơi rượu từ Dương Long phả vào mặt Tứ Bình nồng nặc. Bình chộp lấy tay Long tống thẳng vào phòng đóng cửa lại cái rầm. Dương Long kinh ngạc:

- Tứ Bình… cậu…

Bình đặt tay lên miệng Long:

- Suỵt, tai vách mạch rừng. Có gì thì từ từ mà nói, nói nhỏ thôi!

Dương Long gật đầu:

- Tôi đã nhớ ra, đêm đó Ái Ly chuốc rượu tôi nhưng cô ấy là người uống nhiều hơn hết nên tôi ngăn cô ấy lại, lúc giằng co tôi làm bể hủ rượu đó. Ái Ly liền lấy hủ rượu khác rót ra chén cho tôi và cả cô ấy rồi nài nỉ tôi uống, chỉ chén đó nữa thôi rồi cả hai cùng về. Tôi đã uống nhưng cô ấy thì không, vừa uống thứ rượu đó vào tôi thấy đầu óc mình choáng váng, tôi không cảm thấy say, tôi cảm nhận được mình gục xuống toàn thân mất sức rồi sau đó ý thức cũng mất đi. Tôi không biết sau đó xảy ra chuyện gì nhưng khi tỉnh dậy mọi thứ lại trở nên như vậy. Ngay hôm đó tôi hoàn toàn không nhớ chuyện xảy ra đêm trước, cả cuộc nói chuyện với Ái Ly đêm đó, chỉ lờ mờ nhớ chúng tôi có uống rượu với nhau, đến tận sáng này tôi mới nhớ lại thì cậu lại không có ở nhà.

- Khi cậu nhớ lại cậu đang làm gì?

- Uống rượu.

Tứ Bình im lặng, Dương Long vội nói:

- Tứ Bình, xin cậu hãy tin tôi, tôi không làm gì Ái Ly cả, tôi nói thật.

- Tôi biết rồi, cậu là người bị hại, có thể hôm đó cậu uống phải một thứ thảo dược khiến cậu quên hết mọi chuyện trong đêm hôm đó. Sau đó người ta có thể đổ thừa rằng rượu làm thần trí cậu bất minh và làm bậy.

- Còn nữa, chén rượu cuối cùng đó rất đắng.

- Nhưng là ai cố tình đưa cậu vào tròng?

- Lẽ nào là Ái Ly…

- Ái Ly… vì sao cô ấy phải làm như vậy?

Dương Long kể cho Tứ Bình những cuộc nói chuyện trước đó với Ái Ly cho Tứ Bình nghe, cô đã nói yêu anh và còn bảo anh từ bỏ Huỳnh Hoa. Nhưng anh không chịu sau đó thì cô đãi tiệc anh và mọi chuyện xảy ra. Tứ Bình cau mày lẩm nhẩm:

- Yêu quá hóa rồ hay sao?

- Bây giờ tôi phải làm sao? Tứ Bình hãy nghĩ cách giúp tôi với.

- Bây giờ cậu đã vào vòng, trí nhớ chỉ là thứ mơ hồ không chứng cứ. Cách duy nhất lật lại mọi chuyện chỉ có thể để cho Ái Ly chính miệng nói ra.

- Điều đó gần như là không thể.

- Trên đời này không có chuyện gì là không thể.

- Nhưng nó rất khó.

- Khó cũng phải cố, chứ cứ để thế này Huỳnh Hoa sẽ chết dần chết mòn trong đau khổ. Nếu cậu còn yêu cô ấy cậu phải đưa mọi chuyện ra ánh sáng.

- Tôi yêu Huỳnh Hoa, trọn đời này tôi chỉ yêu mình cô ấy, tôi không muốn cô ấy vì tôi mà đau khổ.

- Bây giờ cậu phải nghe tôi, tiếp cận Ái Ly để điều tra sự thật nhưng đừng bao giờ để dục tình che mờ lý trí. Cậu phải làm cho chính miệng Ái Ly nói rằng chuyện ngày hôm ấy là do cô ấy bày ra. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ cậu tốt nhất đừng chạm vào Ái Ly nếu không dù trước đó cậu không sai thì tình thế cũng không vãn hồi được. Huỳnh Hoa rất yêu cậu, mất cậu cô ấy giờ như cái xác không hồn vậy, mỗi lần nhìn cô ấy tôi không kiềm được lòng mình cứ nhói đau.

- Là lỗi của tôi…

- Còn nữa…







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện