Tình Mỏng Tựa Sương Đau Thương Tựa Khói

Chương 30



Tề Lăng Hạo có chút ngạc nhiên quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt khó hiểu, dù lời nói này thật lòng hay giả dối cũng được bởi vì anh biết trong lòng mình đang rất vui khi cô công khai mối quan hệ giữa bọn họ như thế.

Hàm Linh ngu người mất mấy phút rồi mới tìm thấy tiếng nói của mình: “Cậu bảo Tề Lăng Hạo là chồng cậu sao? Hahaha tôi chết cười mất, đúng là không xứng mà”.

Tề Lăng Hạo cũng cười hùa theo: “Hahaha, đứng là không xứng thật”.

Dương Ngọc Trâm lại lên tiếng cười cợt Kiều Uyển Vũ: “Bớt ảo tưởng lại đi, loại được người khác bao dưỡng mà còn mơ mộng hảo huyền, cái ghế Tề thiếu phu nhân cao lắm nha cậu với không tới đâu”.

Cái đám bạn khốn nạn của Kiều Uyển Vũ cũng hùa theo Hàm Linh và Dương Ngọc Trâm: “Tề thiếu cũng nói là không xứng mà, liêm sỉ của cô ta để ở đây vậy chứ?”.

Vài người độc mồm độc miệng lại kháu nhau: “Trời ạ, cùng lắm thì là tình một đêm thôi tại Kiều Uyển Vũ mơ cao quá đó chứ?”.

“Đúng là không xứng thật…nhưng mà là tôi cảm thấy bản thân mình không xứng với cô ấy” Tề Lăng Hạo ôn tồn nói tiếp.

“Hả???” cả đám mắt chữ a mồm chữ o thốt lên.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rối não với những gì mà Tề Lăng Hạo vừa nói, rốt cuộc là xứng hay không xứng đây?

Tề Lăng Hạo ôm Kiều Uyển Vũ vào lòng dáng vẻ rõ là yêu thương che chở, ánh mắt thì tràn ngập tình cảm: “Với một con người tài sắc vẹn toàn thế này, tôi cảm thấy bản thân mình chưa xứng với cô ấy nên luôn cố gắng để có thể đứng bên cạnh cô ấy mãi mãi, khát vọng lớn nhất đời tôi chính là kiếm thật nhiều tiền để bao dưỡng vợ tôi thật tốt… để cô ấy có cuộc sống thoải mái muốn làm gì thì làm, ghét ai thì cũng có thể dùng tiền chôn sống người đó khỏi đụng chạm vào bùn đất lại bẩn tay”.

Mọi người tự vấn lòng “Đây là đâu??? Tôi là ai???”.

Một người ưu tú như Tề Lăng Hạo lại tự nhận không xứng với Kiều Uyển Vũ một cô gái sa cơ thất thế chẳng có gì trong tay, thế giới này chắc bị đảo lộn lên cả rồi.

“Không thể nào như thế…không thể nào” Hàm Linh cau có gào lên vì không chấp nhận được sự thật khi thấy Kiều Uyển Vũ vượt trội hơn cô như thế.

Tề Lăng Hạo lại giở giọng đùa cợt lên tiếng: “Hôm naò rãnh mời cô ghé sang dinh thự nhà tôi, tôi không ngại cho cô xem hôn thú của chúng tôi đâu, nếu cần kinh nghiệm đi đăng ký chứng nhận kết hôn cứ hỏi tôi nhất định chia sẽ kinh nghiệm cho cô và bạn trai cô”.

Kiều Uyển Vũ vô tình nhìn thấy Đoạn Phong Lãng nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập thù hận cứ như cô lấy hết của mấy đời nhà anh vậy.

“Chúng ta đi thôi”.

Nghe tiếng của Tề Lăng Hạo vang lên trên đỉnh đầu mình, Kiều Uyển Vũ nhanh chóng thu ánh mắt ngẩn ngơ nhìn Đoạn Phong Lãng lại rồi cùng anh cất bước rời đi.

Tề Lăng Hạo một tay ôm hờ eo của Kiều Uyển Vũ một tay cầm chiếc ô che mưa cho cả hai, nhìn bóng dáng, cử chỉ thân thiết của hai người bọn họ quả là một đôi vợ chồng hạnh phúc khiến người khác phải ngưỡng mộ.

Nhìn cái cách Tề Lăng Hạo mở cửa xe ra cho Kiều Uyển Vũ còn dùng tay che trên đỉnh đầu cô lúc cô ngồi vào xe để tránh đụng vào thành xe thì hầu như ai cũng bị cho ăn cẩu lương ngập mặt.

Mấy người lúc nãy mồm mép huyên thuyên giờ phút này lại bị cẩu lương nhét vào đầy mồm không thốt lên nổi một câu.

Một vài người có ý hối hận vì đã khinh thường Kiều Uyển Vũ: “Hóa ra cậu ấy sống tốt như vậy hèn gì không thèm qua lại với những người thấp kém như chúng ta”.

Tề Kỳ Nam liền vươn vai lên tiếng châm chọc: “Ôi trời ơi, chẳng phải mấy người quen được Đoạn thiếu và Hàm tổng sao cũng là dạng tai to mặt lớn rồi còn gì”.

Vài người bĩu môi: “Thôi đi, chẳng qua cũng chỉ là tằng lớp trung lưu sao sánh được với đẳng cấp người bên Tề gia, tập đoàn Hoàng Kim được chứ”.

Một vài người khác lại hưởng ứng theo: “Phải đó, tầng lớp trung lưu thì làm được gì chứ nếu tạo lập được mối quan hệ với người của tập đoàn Hoàng Kim thì mới có cơ hội sớm đổi đời”.

Dương Ngọc Trâm liền bĩu môi lên tiếng: “Ý của mấy người là muốn đứng về phe của Kiều Uyển Vũ chứ gì nên nhớ quần áo mấy người đang mặc trên người là do Hàm Linh tặng còn Kiều Uyển Vũ kia chưa từng cho mấy người cái gì hết”.

Một người lên tiếng đáp trả: “Mấy bộ quần áo đáng bao nhiêu tiền mà nói, nếu là Uyển Vũ thì cậu ấy đã không kể lể vậy rồi”.

Một người khác lại tán đồng: “Phải đó, Uyển Vũ vốn là bạn tốt của chúng ta cơ mà”.

Vài người theo phe của Hàm Linh lại lên tiếng phản kích: “Nè đừng tỏ vẻ tốt bụng làm gì, lúc Kiều Uyển Vũ không có mặt ở đây chẳng phải mấy cậu cũng nói xấu cậu ta rất nhiều đó sao, toàn mấy lời khó nghe giờ bày đặt giả vờ làm người tốt cho ai xem đây hả???”.

Mai Cát Vi nhất thời đưa tay đỡ trán rồi nói với Liêu Tuấn Vĩ: “Thật không thể tin được là có lúc bạn bè của chúng ta lại biến chất như vậy”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện