Tinh Ấn Online

Chương 23



Đi qua bên kia cầu sẽ bị tay quỷ tiến hành công kích, bị nắm đánh tới còn có thể giảm máu, bọn họ chỉ có thể vừa đánh vừa đi, may mắn tay quỷ này chỉ có thể duỗi lên mà không thật sự bò lên, bất quá tay quỷ này lây dính nước bùn màu đen, liền để cho Mộ Ám thầm cảm thấy da mặt mình cứng ngắc.

Hảo một cái Quỷ sơn, hảo một cái cầu Nại Hà, tả thực đến làm cho người ta muốn đi tìm người ở sau màn tính toán sổ sách, làm cho người thiết kế trò chơi này thật sự đi xem một chút cầu Nại Hà chân chính.

Đi qua cầu Nại Hà, trong con mắt của bọn họ đột nhiên xuất hiện sạp trà màu đỏ kỳ lạ.

Đỉnh kiệu hoa lệ, không có tấm bảng che gió tránh mưa bốn phía, chỉ có một thân cây thật lớn, chống cây dù màu đỏ cực to, tám phương ô còn buộc tơ gấm màu đỏ, theo gió phiêu dật, trên kiệu bày biện một bát nước trà, bên cạnh ấm trà, một mỹ nhân yêu kiều dựa vào, mặc cổ trang màu hồng đào thấp ngực, làn váy xẻ mở đùi ra, một đôi đùi đẹp theo dưới làn váy nhô ra, lười biếng mà kiều mỵ, ánh mắt lưu chuyển phát ra một loại mị hoặc, chỉ tiếc gặp phải ba tên không phản ứng, có mỹ lệ mê người cũng là ngơ ngẩn.

Lỵ Lỵ Ti là nữ, tự nhiên không chịu mê hoặc, Cain thầm mến Lỵ Lỵ Ti, Lỵ Lỵ Ti ăn diện tuyệt không thua mỹ nữ gợi cảm kia, làm cho hắn chỉ nhìn mỹ nhân kia liếc mắt một cái, cũng không có nhiều phản ứng xuất hiện, về phần Mộ Ám càng không cần phải nói, người có thể làm cho cậu nhìn không chuyển mắt, đại khái cũng chỉ có Hàn Tiêu.

“Ba vị khách nhân, các ngươi không thuộc nơi này a, mời quay đầu đi!” Mỹ nữ cầm tẩu thuốc, cười khanh khách hướng bọn họ thở ra khói trắng.

Ba người bọn họ ngừng lại cước bộ, kinh ngạc nhìn NPC mỹ nữ kia.

“Vì sao. . . Chúng tôi không có tư cách đi vào sao?” Mộ Ám hoang mang hỏi cô, sau đó mỹ nữ NPC quay đầu nhìn cậu một hồi lâu, ánh mắt đột nhiên tách ra một loại quang mang tò mò, từ trên cỗ kiệu đi xuống, chân thành tiêu sái đến trước mặt cậu, sau đó dùng tẩu thuốc nâng cằm Mộ Ám lên, tò mò nhìn cậu.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, mỹ nữ này phi thường cao, thậm chí so với Mộ Ám cao hơn gần một cái đầu.

“Long tử vì tình khổ sở sao. . . . . Có muốn tới uống một chén vong ưu vong tình canh không, bỏ xuống những phức tạp này?” Trong tay Mỹ nữ NPC trống rỗng xuất hiện một chén canh trong vắt trong suốt, mà cô gằn từng tiếng cũng làm cho Mộ Ám chấn kinh, hoang mang nhìn cô.

Vì sao. . . . . .Cô ta lại biết mình vì tình khổ sở?

“Vong tình. . . vong ưu. . . . . .” Nếu có thể làm được vậy cũng tốt, nhưng là. . . . . .

“Đúng vậy a, chỉ cần uống xong chén canh này, phiền não gì cũng có thể quên mất nha!

Ngươi. . . . . . Muốn hay không?” Trong bàn tay xinh đẹp bưng chén canh, nghĩ là ở dụ dỗ cậu uống hết.

Vong tình vong ưu. . . . . .

Mộ Ám ngẩng đầu nhìn nữ tử cười khanh khách, đầu vọt qua một ý niệm với vẩn trong đầu.

“Cô là. . . . . . Mạnh bà?”

“Hẳn là vậy! Bọn họ xưng hô ta như vậy, tuy rằng tên của ta không phải Mạnh bà, nhưng ta cũng sớm quên tên chân chính rồi.” Mỹ nữ vẻ mặt hoài niệm nói, tuy rằng biết rõ cô bất quá là NPC, Mộ Ám lại cảm thấy cô rất chân thật.

Hai người bên cạnh khi nghe thấy mỹ nữ NPC này dĩ nhiên là Mạnh bà , cũng nhịn không được trố mắt.

Mạnh bà? Mỹ nhân này là Mạnh bà? Bọn họ còn tưởng rằng ít nhất Mạnh bà sẽ là lão bà bà già nua, mà không phải đại mỹ nhân diễm lệ như thế.

Như vậy, chén canh trong tay cô chính là canh Mạnh bà đi?

Lỵ Lỵ Ti trừng mắt chén canh kia, mặc dù nói, nơi này là ở trong trò chơi, không có khả năng thật sự sẽ mất đi trí nhớ, nhưng là, chén canh kia rốt cuộc có tác dụng phụ gì hay không, ai cũng không biết được.

“Miên!” Lỵ Lỵ Ti nhịn không được gọi tên thật của cậu.

Tựa hồ là biết cô lo lắng, Mộ Ám quay đầu cười cười với cô, lộ ra biểu tình muốn cô không cần quá lo lắng, sau đó quay lại nhìn mỹ nhân nghe nói là Mạnh bà kia.

“Tuy rằng tình yêu làm cho tớ đau khổ muốn chết, tớ cũng từng khổ sở đến muốn quên hắn, nhưng là. . . . . . Tớ vẫn thích hắn, thích đến cho dù hận hắn cũng không bỏ xuống được phần cảm tình này, cho nên, tớ không nghĩ quên hắn.” Tuy rằng rất rõ ràng người trước mắt bất quá là NPC, nhưng Mộ Ám vẫn là nhịn không được đem tâm tình của mình nói ra khỏi miệng.

Đúng vậy a. . . Cậu yêu Hàn Tiêu yêu đến vô pháp tự kềm chế, tìm hai năm vẫn là không thể buông đoạn cảm tình này, cho nên cậu không nghĩ lại trốn tránh.

Nhìn ánh mắt kiên định của cậu, Mạnh bà cười khanh khách buông chén canh kia, cao thấp đánh giá Mộ Ám, bị cô nhìn đánh giá như vậy, Mộ Ám nhất thời có loại cảm giác không được tự nhiên.

“Từ xưa thường hay cười người vì tình mà si, cũng thế, người xấu nhân duyên sẽ không hay ho bảy thế, bất quá đã múc canh, đã không thích hợp lại thả đi, liền thật giống tất cả phát sinh trong đời, không phải một cái hối hận là có thể trở lại quá khứ, cho nên sống ở lúc này, nên nắm chắc cái ngươi vốn có, chén canh này liền cho ngươi làm kỷ niệm đi!” Đem canh Mạnh bà nhét vào trong tay Mộ Ám, canh trong chén thoáng sóng sánh, nhưng không có giọt nào sánh ra nửa phần.

Đúng lúc này, hệ thống Mộ Ám xuất hiện nhắc nhở.

『 chúc mừng ngài lấy được một chén 【 canh Mạnh bà 】. 』

Canh Mạnh bà. . . . . Này có thể làm cái gì đâu? Mộ Ám nhịn không được tò mò điểm chọn mở vật phẩm giải thích, nghĩ muốn hiểu rõ đạo cụ này có thể làm cái gì.

『 canh Mạnh bà: Mạnh bà hầm canh, có thể quên mất phiền não cùng đi qua, một ngụm vong tình, hai ngụm vong ưu, ba ngụm vong hồn. Công năng: khiến cho quái vật có một phút quên công kích người chơi hoặc công năng đình chỉ thủ vệ, có thể dùng đến hợp thành chế tạo đạo cụ khác, chỉ cần chén canh Mạnh bà còn tại, cũng có thể lặp lại hầm nấu ra canh Mạnh bà, cần tài liệu như sau. . . . . . 』

Hợp thành chế tạo đạo cụ khác? Hoang mang nhìn hướng Mạnh bà, lại phát hiện cô đã muốn ngồi trở lại trên cổ kiệu nhàn nhã, không nhìn nơi này liếc mắt một cái, liền thật giống chuyện vừa rồi chưa phát sinh qua, có điểm giống . . Hoàn thành một mấu chốt trọng yếu trong nhiệm vụ.

Đợi chút. . . Nhiệm vụ? Cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn phía Lỵ Lỵ Ti.

“Ti Ti, nội dung nhiệm vụ của chúng ta nói đến cái gì?” Sẽ không phải. . . . . .

“Nhiệm vụ? Nha, con gái phú hào ở Tử Kim đô mắc bệnh thất tâm điên, cần hảo canh trong truyền thuyết. . . . . . Trị. . . Bệnh. . . . . . Di? Sẽ không phải. . .” Lỵ Lỵ Ti nói đến một nửa lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Không thể nào? Có giải nhiệm vụ nhẹ nhàng như vậy sao?

“Không phải canh Mạnh bà, mặt trên không có viết đến đây là đồ dùng nhiệm vụ, bất quá canh Mạnh bà có thể là một trong tài liệu, khả năng cần tài liệu khác, bởi vì canh Mạnh bà có công hiệu vong tình vong ưu, hơn nữa con gái phú hào kia là bị bệnh thất tâm điên, cho nên rất có thể.” Chỉ là muốn tìm tài liệu không biết tên sẽ không dễ dàng, cho dù canh Mạnh bà dễ dàng tới tay, cũng không đại biểu nhiệm vụ này có thể dễ dàng cởi bỏ.

※ ※ ※

Ba người tiến vào hai tòa thành phía sau cỗ kiệu Mạnh bà ──”Uổng Tử thành” cùng”Phong Đô” hỏi thăm tin tức liên quan đến nhiệm vụ hảo canh trong truyền thuyết, nhưng là mặc kệ bọn họ hỏi như thế nào, có thể nói là hỏi khắp NPC trong tòa thành, chính là hỏi không đến nửa điểm tin tức liên quan.

Ở chạy ba vòng sau, ba người rốt cục mệt thảm, trị số thể lực số cũng xuống đến điểm thấp nhất, chỉ có thể tìm gian khách điếm gọi cơm bổ sung thể lực của bọn họ.

“Má ơi. . . . . . Thật là muốn mạng người rồi, nơi này rốt cuộc có manh mối hay không a? Cơ hồ đều đi khắp cả tòa thành rồi, nhưng ngay cả cái quỷ manh mối đều không có.” Toàn bộ nửa người Cain ghé vào trên mặt bàn than thở, Mộ Ám cùng Lỵ Lỵ Ti tuy rằng ngồi ngay ngắn, nhưng nếu hiện lên cái giường, bọn họ là tuyệt đối sẽ không khách khí .

“Thực không xong, vì sao rõ ràng nhiệm vụ biểu hiện cấp B lại khó khăn như vậy a. . . . .” Lỵ Lỵ Ti thở dài, không nghĩ tới nhiệm vụ này sẽ khó khăn như vậy, ngay cả chút manh mối đều không có. . . Không, hoặc là nên, bọn họ có manh mối thứ nhất, nhưng manh mối không có xuống chút nữa chỉ tên manh mối tiếp theo, khiến cho nhiệm vụ này tương đối khó khăn .

Có khi sau, tìm kiếm vật phẩm so với giải loại nhiệm vụ đánh quái có thể chấm dứt còn muốn khó khăn hơn.

“Tìm tiếp đi! Có lẽ là chúng ta quên cái gì.” Mộ Ám mỉm cười, một bên vẫn duy trì tư thái tao nhã, một bên rất nhanh cướp đoạt cơm NPC tiểu nhị đưa lên, vậy mà vẫn có tư thái như gió thu quét lá, làm cho Cain nhìn trợn mắt há hốc mồm, mà Lỵ Lỵ Ti nhưng thật ra đã thành thói quen tốc độ ăn cơm kinh người của cậu, cho nên không lưu tâm.

Chỉ tiếc, sức ăn của Mộ Ám ở trong trò chơi không hề giống trong hiện thực lớn như vậy, chỉ có thể ăn đầy độ ăn no cùng độ thể lực sau liền đỉnh chỉ xuống, bằng không cậu nhất định còn có thể tiếp tục ăn.

Khi cậu ăn xong quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây , ngoài ý muốn từ khách điếm lầu hai thấy trong ngõ hẻm bên cạnh, có một “Quỷ ảnh” cả người rách rưới, chật vật ngã vào nơi đó, điều này làm cho Mộ Ám nhịn không được dừng lại một chút.

Trong trò chơi sẽ đặt ra NPC U Linh khất cái sao? Này tựa hồ không tầm thường đi? Hơn nữa bọn họ vừa mới đều không có nhìn đến NPC kia . . . . . .

Hơn nữa nhìn U Linh khất cái kia đang muốn tùy ý bay đi, Mộ Ám phút chốc đứng lên, sau đó một câu cũng không nói liền vội vàng chạy ra bên ngoài, Lỵ Lỵ Ti cùng Cain nhìn choáng váng, bọn họ đem tiền trả xong liền cũng lập tức đuổi theo.

Thật vất vả đuổi theo U Linh khất cái này, nhưng vẻ mặt U Linh khất cái vô thần mờ mịt, giống như là người ta nói ba hồn sáu phá một nửa.

Ngay từ đầu bất kể hỏi thế nào, U Linh khất cái đều không có phản ứng, nhưng ba người bọn họ chỉ biết bọn họ nhất định là tìm đúng rồi, bằng không NPC bình thường đã sớm trả lời bọn họ, U Linh khất cái này không có đáp lại, liền đại biểu bọn họ không hỏi đến danh từ mấu chốt.

“Xin hỏi. . . . . . Ngài biết thiên kim tiểu thư Tử Kim đô 『 Tử Trà 』 sao?” Khi Mộ Ám nhắc tới tên này, tên khất cái kia động một chút, sau đó hai mắt trống rỗng vô thần dần dần có quang thái.

“Tử . . . . . . Trà? Ai. . . Ai là Tử Trà. . . . .” U Linh khất cái không ngừng thì thào tự nói , giống như cứ lặp lại như vậy không chừng sẽ nhớ đến tên của chủ nhân này.

Theo hắn không ngừng hồi tưởng, vòng hắc ám trên người hắn cũng dần dần biến mất, ba người bọn họ lúc này mới phát hiện đây không phải là vết bẩn mà là một tầng đám sương màu đen phủ trên người U Linh khất cái.

Khi đám sương tan đi sau, U Linh khất cái trước mắt cũng trở thành một nam nhân dung mạo trung đẳng, mặc áo vải sạch sẽ màu ô liu.

BINGO! Tìm được rồi! Ba người cảm động liếc mắt nhìn nhau, ở qua lại bôn ba lâu như vậy sau, rốt cuộc tìm được manh mối cảm giác nói không cảm động là gạt người , hơn nữa Lỵ Lỵ Ti vẫn lải nhải nói lần sau cô không cần nhận loại nhiệm vụ này, tình nguyện nhận loại nhiệm vụ chém quái giết BOSS cũng không cần phí não như vậy.

Ở ba người ngồi trước mặt U Linh khất cái đã muốn biến hóa nghe hắn êm tai nói tới đoạn chuyện xưa tình yêu giữa thiên kim đại tiểu thư cùng tiểu đầu bếp thê thảm nhưng cũng mỹ lệ, U Linh kia rốt cục móc ra sách dạy nấu ăn, sau đó lệ quang lòe lòe đối với bọn họ nói hi vọng bọn họ có thể giúp vị tiểu thư kia quên hắn, làm cho cô sống thật tốt.

Ở đem sách dạy nấu ăn giao cho bọn họ sau, người nọ lại biến trở về tên khất cái, lại một lần nữa vô thần lắc lư, có đôi khi trong lòng Mộ Ám đều nhịn không được nghĩ, những NPC này không biết chính bọn họ một lần lại một lần, không ngừng tái diễn chuyện tình giống nhau đâu? Tuy rằng bọn họ là NPC, nhưng có loại. . . . . . cảm giác bi ai.

Chính là, không có biện pháp, đây là game online, tổng hội không hề ngừng lặp lại chuyện xưa.

Như vậy chính mình đâu? Sẽ có dạng . . . . . Tương lai cùng kết quả gì? Còn có thể giống khi đó sao?

※ ※ ※

Khi bọn hắn thật vất vả đem sách dạy nấu ăn cùng tài liệu vong tình canh tìm đủ sau, liền ngựa không ngừng vó chạy về Tử Kim đô, bởi vì muốn chế tác nhượng lại vị tiểu thư kia uống vong tình canh, cần nhất vẫn là một giọt nước của vị tiểu thư kia làm như tài liệu, bởi vì trong nước mắt của cô bao hàm trí nhớ cùng tình yêu của cô.

Nhìn nữ tử mỹ lệ kia bởi vì mất đi người yêu mà điên cuồng, còn có cô giãy dụa bàng hoàng bất lực không muốn quên người yêu đã chết , nhưng là. . . . . . Đây là người yêu cô hi vọng, hi vọng cô có thể quên hắn, sống thật tốt.

Đôi mắt kia cầu trợ thẳng tắp nhìn cậu, giống ở nói cho cậu biết, cô không nghĩ muốn quên đoạn khắc khổ khắc sâu trong lòng, giãy dụa không muốn uống vong tình canh dùng canh Mạnh bà hầm chế ra kia, tâm Mộ Ám nhịn không được níu chặt, cảm giác mình như là đồng lõa.

Khi chén canh kia toàn bộ rơi vào trong bụng tiểu thư Tử Trà kia sau, Mộ Ám nhìn thấy cô rơi xuống nước mắt tuyệt vọng, chậm rãi nhắm mắt lại, nhịn không được tiến lên một phát bắt được cánh tay của nàng, làm cho Lỵ Lỵ Ti cùng Cain đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, ngay cả NPC trí năng này cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, mà không đơn thuần chính là thái độ chế thức hóa.

“Hắn muốn cô sống sót, một ngày nào đó, cô có thể nhìn thấy hắn .” Biết rõ đối phương là NPC, biết rõ kỳ thật không có một ngày như thế, dù sao số mệnh NPC chính là không ngừng lặp lại trình diễn bi kịch, nhưng cậu vẫn là nhịn không được.

Khi nghe thấy cậu an ủi sau, Tử Trà vẫn như cũ hàm chứa nước mắt, chậm rãi lộ ra nụ cười có chút an tâm, mất đi ý thức.

Nhìn Tử Trà bị bệnh khí hư, Mộ Ám cũng không hiểu rơi lệ, cảm thấy như là có thể cảm nhận được Tử Trà là không cam lòng quên đi đoạn tình cảm kia, nếu đổi lại là cậu, cậu cũng không muốn uống xuống canh Mạnh bà quên người mình yêu mến.

“Miên . . . . . . Vì sao khóc?” Lỵ Lỵ Ti sờ sờ đầu cậu, Bạch Miên cô biết trước kia, là một người vui vẻ sáng sủa, từ một lần đả kích sau, trở nên đa sầu đa cảm lại dễ dàng rơi lệ.

“Nếu như là tớ. . . . . . Tớ cũng không muốn quên.” Mộ Ám lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt mình, khổ sở nói.

Biết Mộ Ám tự nhủ cái gì, Lỵ Lỵ Tư chính là thở dài, đưa cậu ôm vào ngực mình an ủi, mà Cain một bên lộ ra ánh mắt hâm mộ.

“Đi thôi! Đã muốn lấy được chứng nhận nhiệm vụ, chúng ta đi công hội lĩnh tiền thưởng cùng phần thưởng đi!” Cain nhìn nhìn thư chứng nhận trong tay cùng hai người ôm nhau kia, giọng điệu vị chua nói.

Ba người đi ra khỏi tòa nhà xa hoa, thảo luận không biết đợi lát nữa sẽ được thưởng gì, chẳng qua vừa mới bước ra vài bước, liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ quen thuộc.

“Mộ . . . . . Ám? Lỵ Lỵ Ti?” Thanh âm trầm hậu, mang theo một chút kinh ngạc.

Khi Mộ Ám nghe đến thanh âm này thân hình liền cứng lại, khuôn mặt mượt mà cũng nháy mắt trắng xanh, hoàn toàn không dám quay đầu lại nhìn chủ nhân thanh âm kia.

Vì sao? Vì sao hắn sẽ xuất hiện ở trong này? Hắn không phải đang ở phương Bắc giải nhiệm vụ sao?

Trong óc loạn thành một đống, cái gì cũng vô pháp tự hỏi, Mộ Ám nhất thời trong lúc đó cũng không nghĩ ra cớ gì có thể giải thích cậu và Lỵ Lỵ Ti đi cùng một chỗ, dù sao cậu và Lỵ Lỵ Ti hẳn là”Không biết” nhau mới đúng.

Mặc dù nói, cậu đã muốn lo lắng muốn thừa nhận hết thảy, nhưng khi giờ khắc này thật sự đến, cậu lại nhịn không được khiếp đảm .

“A. . . . . . Hàn Tiêu. . . . .” Lỵ Lỵ Ti cũng phát ra tiếng kêu kinh ngạc, trong lòng thầm kêu không ổn nhìn bóng lưng Mộ Ám, đầu óc chuyển vài vòng, suy nghĩ rất nhiều lý do, mà lúc này Hàn Tiêu cũng đã vội vàng đi tới trước mặt bọn họ.

“Mộ Ám, tôi tìm cậu đã lâu, đưa tin cho cậu cũng không có hồi đáp lại, tôi còn thực lo lắng cậu xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới cậu thế nhưng đi cùng Lỵ Lỵ Ti, các người làm sao lại đi . . . . . . . cùng?” Khi Hàn Tiêu bắt lấy bả vai Mộ Ám đưa cậu chuyển hướng chính mình , cả người chấn động.

Nhìn khuôn mặt đáng yêu tràn đầy cảm xúc phức tạp, trong đồng tử xanh thẫm tràn đầy bi thương cùng cảm giác lo lắng.

Giống như là. . . . . .

Giống như là. . . . . .

Một cái tên xông vào đầu óc của hắn.

Người làm cho hắn cảm giác đau lòng.

“Trục. . . . . . Quang. . .” Cơ hồ là theo bản năng thốt ra, ngay cả Hàn Tiêu cũng tự mình kinh ngạc hai chữ hắn thốt ra, chợt cảm thấy không ổn, sợ như vậy sẽ bị Mộ Ám hiểu lầm, vừa muốn giải thích mình không phải là cố ý lại thấy cặp mắt kia tản ra sợ hãi cùng kinh ngạc.

Hắn còn không kịp biết rõ Mộ Ám tại sao lại lộ ra ánh mắt bất an cùng biểu tình như vậy, Mộ Ám đã muốn bỏ tay hắn ra, làm cho hắn ngạc nhiên nhìn Mộ Ám.

Chỉ thấy đôi mắt kia hàm chứa u ám, lộ ra ánh mắt cùng Trục Quang khi del acc . . . Có thể nói là giống nhau như đúc, làm cho trong lòng hắn lại là đau thương.

“Mộ Ám?” Hàn Tiêu hoang mang nhìn cậu, trong đầu như là có một chiếc hộp, từ từ mở ra.

Hắn . . . . . . Có phải quên cái gì hay không? Hàn Tiêu vươn tay muốn bắt lấy Mộ Ám, cảm thấy nếu là mình giờ này khắc này không bắt lấy người trước mắt, cậu cũng sẽ theo trước mắt mình biến mất vô tung.

“Không nên đụng tôi!” Ngay tại trong nháy mắt Hàn Tiêu chạm tới Mộ Ám, Mộ Ám đột nhiên kích động vung mở ra tay Hàn Tiêu, lui hai ba bước sau, một câu cũng không nói , lập tức logout rời đi trò chơi.

Tuy rằng không phải del acc, nhưng là giọng điệu cùng động tác trong nháy mắt đó của Mộ Ám, ở trong đầu Hàn Tiêu đã muốn trùng lặp lại một chỗ, càng ngày càng rõ ràng.

Hắn kinh ngạc nhìn bàn tay bị Mộ Ám gạt ra của mình, trong đầu xuất hiện một ý niệm vớ vẩn. . . . Không, phải nói ý nghĩ này đã sớm tồn tại trong tim của hắn đã lâu, chính là hắn không muốn tin tưởng, không muốn đi nhìn thẳng vào, bởi vì hắn sợ một khi đâm phá màng bảo hộ bình thản này, liền sẽ khiến nụ cười trên gương mặt thật vất vả mới dựng lên lại lần nữa mất đi.

Hắn nhịn không được nắm chặt bàn tay bị Mộ Ám gạt ra kia.

“Ách. . . . . . Bây giờ là tình huống nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Vô Diễm gãi gãi đầu, không rõ ràng lắm bây giờ là tình huống nào, mấy đồng bạn khác cũng là vẻ mặt nghi hoặc, chỉ có Bàng Bối thở dài, thản nhiên liếc bọn họ một cái.

“Ngu ngốc.” Hắn chỉ nói một câu như vậy, liền đưa tới những người khác chú mục.

“Bàng. . . Cậu có biết chuyện thế nào không?” Tiếu Vong Trần kinh ngạc nhìn Bàng Bối mặt không đổi sắc, có chút hoài nghi bạn tốt đã biết mà lại che dấu.

Bàng Bối không đáp lại hắn, chính là bất đắc dĩ thở dài, ngay cả Hàn Tiêu cũng nheo lại một đôi duệ mâu nhìn hắn.

“. . . . . . Cậu đã sớm biết?” Trong lòng Hàn Tiêu có buồn bực cùng không phải tư vị nói không nên lời, vì sao hắn biết, mình lại không biết đâu?

“Lúc trước đã phát hiện.”

“Khi nào?” Lúc trước . . . Đại biểu hắn đã biết lại không chịu nói ra.

“Vừa mới bắt đầu chơi Tinh Ấn.” Những lời này làm cho ba người khác ở tràng, bao gồm Hàn Tiêu đều trừng to mắt nhìn hắn.

Hắn. . . . . . Đã sớm phát hiện Mộ Ám chính là Trục Quang?

“Vì sao cậu không nói?” Hàn Tiêu kích động túm quần áo hắn quát, nhưng Bàng Bối vẫn là vẻ mặt bình tĩnh.

“Nếu sớm một chút nói cho cậu biết, cậu nhất định sẽ lập tức đi tìm cậu ấy chứng thật, như vậy cũng chỉ sẽ dọa chạy cậu ấy, đừng quên, cậu ấy đã muốn trốn cậu bao lâu.” Bàng Bối trần thuật sự thật, mà chuyện này thực làm cho Hàn Tiêu nản lòng không thôi.

Bàng Bối nói không sai, là chính bản thân hắn tạo thành tất cả, tựa như vậy, khi mình biết Mộ Ám là ai, Mộ Ám lập tức liền sợ tới mức đào tẩu.

Cậu ấy cư nhiên. . . . . . Vẫn là không muốn tha thứ cho mình.

Ảo não ngồi ở trên bậc thanh cửa Tử Phủ, Hàn Tiêu đã muốn không biết như thế nào cho phải, hắn thậm chí lo lắng sợ hãi, trở lại trong hiện thực sau, chính mình sẽ không còn được gặp lại Bạch Miên.

“Cho nên tôi nói anh là ngu ngốc, anh cũng không nhìn xa xa là tốt rồi sao? Ai kêu cậu tới đây? Cậu ấy không lập tức bị anh dọa chạy mới là lạ!” Một đôi đùi đẹp không khách khí đá lên gáy Hàn Tiêu, Lỵ Lỵ Ti thiếu chút nữa không có bị người này kích thích tức chết, mệt Miên Miên còn nói người này là hội trưởng hội học sinh đại nhân bày mưu nghĩ kế ở trường bọn họ, làm sao lại không có đầu óc như vậy?

Tựa hồ lúc này mới nhớ tới quan hệ đặc biệt của Lỵ Lỵ Ti cùng Mộ Ám, hắn không khỏi ảo não chính mình dĩ nhiên thẳng đến đều không có đem lời hai người này nói xâu chuỗi với nhau, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, bọn họ căn bản đã sớm hướng chính mình lộ ra bí mật Mộ Ám giấu diếm.

“Lỵ Lỵ Ti . . . . . . Cô rõ ràng biết cậu ấy ở đâu. . . . . . Vì sao cho tới bây giờ mới nói?”

Lỵ Lỵ Ti liếc mắt nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng.

“Nói cái gì? Nói cậu ấy bởi vì anh khóc suốt nửa năm, mỗi ngày khóc tớu ngủ, nói cậu ấy bởi vì anh mà thiếu chút nữa mắc bệnh kén ăn, hay là muốn nói bởi vì anh mà làm cho cậu ấy suốt một năm cũng không chịu chạm vào máy tính, càng đừng nói lên mạng chơi trò chơi? Lão nương từ nhỏ bảo hộ cậu ấy rất tốt, lại thiếu chút nữa đem người hủy ở trong tay anh, khi đó không đem anh chém thành bạch quang đã muốn tính tiện nghi anh, còn muốn ta hảo tâm nói cho anh biết? Anh nghĩ thật đẹp, không cho anh chịu chút tra tấn tôi khó chịu không được sao?” Lỵ Lỵ Ti nghiến răng nghiến lợi lại xoa tay biểu lộ hung ác không bỏ sót, không hổ danh hiệu “nữ vương” kia của cô.

Ba tên ngay từ đầu còn mờ mịt, rốt cục biết bọn họ đang nói gì, cũng vì sự thật kinh người mà nghẹn họng trân trối nhìn Hàn Tiêu cùng Lỵ Lỵ Ti.

“Chờ đã. . . . . . Ý của các cậu là . . . . Mộ Ám . . . . . Chính là Trục Quang sao?” Vô Diễm trừng to mắt truy vấn, sau đó bị người ném cái mắt trắng.

“Trì độn.” Bàng Bối lần nữa ném tới hai chữ.

Chính là đại bom lần này, không chỉ nổ đến Vô Diễm một người, Tiếu Vong Trần cùng Du Phong đã ở trong lòng cười khổ.

Bọn họ chỉ cảm thấy Mộ Ám cùng Trục Quang có nhiều chỗ có chút tương tự, lại như thế nào cũng không có nghĩ đến lại là cùng một người, dù sao bề ngoài kém thật sự quá lớn nha! Mặc cho ai đều rất khó tin tưởng Mộ Ám chính là Trục Quang.

Nói như vậy, Bàng Bối đã sớm nhìn ra được. . . . . . Mới là không bình thường đi?

Kết thúc

“Miên Miên, em rốt cuộc làm sao vậy? Đi ra cùng bọn anh nói chuyện được không? Không cần đối với mình như vậy. . . . .” Thanh âm lo lắng của Bạch Tỉnh từ ngoài cửa truyền đến, nhưng hưởng ứng hắn chỉ có một mảnh không tiếng động cùng với. . . . . . Tiếng khóc lóc rất nhỏ.

Anh em ba người buồn rầu nhìn nhau, có chút lo lắng Bạch Miên lại lùi về trạng thái phong bế hai năm trước, hơn nữa. . . . . . Bạch Miên rốt cuộc ở trong trò chơi lại đã xảy ra chuyện gì?

“Em ở trong trò chơi có phát hiện cái gì sao?” Bạch Giác quay đầu thấp giọng hỏi Bạch Tô, nhưng lấy được chỉ là lắc đầu đáp lại.

“Ngày hôm qua trình tự có chỗ phải tu chỉnh cho nên em còn chưa tiến vào, không nghĩ tới lập tức lại xảy ra chuyện. . Đáng giận!” Nếu không phải không biết là ai nhắm trúng bảo bối của bọn hắn thương tâm khổ sở như thế, hắn khẳng định đem tên hại Miên Miên khóc đánh một chút.

Nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, bọn họ biết em trai bảo bối nhất thời nửa khắc tuyệt đối không có khả năng sẽ ra ngoài, ít nhất hôm nay là sẽ không bước ra cửa phòng .

Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên, ba người nhíu mày nhìn nhau, mới đi xuống lầu mở cửa.

Khi bọn hắn thấy người đứng ngoài cửa, đều sững sờ một chút.

Đứng ngoài cửa, là một nam một nữ, nữ bọn họ đều rất quen thuộc, chính là Khuê Lỵ Ti từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mà nam . . . . . . Là một thanh niên tướng mạo đoan trang ngay thẳng cao ngất, mặc áo sơ mi đen chỉnh tề cùng áo len màu trắng cổ chữ V cùng với quần dài màu đen, nói ngắn lại là một sinh vật giống đực mà con gái nhìn sẽ thét chói tai, bất quá cùng khí chất trầm ổn kia không lớn hỗ trợ , là đôi mày hắn đang chau lên, cùng đôi mắt bao hàm lo lắng.

“Ti Ti, em không phải quay về nước Pháp sao?” Bạch Tỉnh kinh ngạc nhìn em gái nhà bên này, nhớ rõ nàng vừa mới quay về nước Pháp đi, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

“Em cả đêm bay về, Miên Miên còn ở nhà đi?”

“Ở trên lầu không chịu đi ra. . . . . . Vì sao người này lại ở chỗ này?” Người trả lời cô là Bạch Tô, chỉ thấy hắn híp mắt lại trừng mắt nhìn thanh niên đi theo Khuê Lỵ Ti, nhìn khuôn mặt kia hắn cũng sẽ không quên, người này chính là xú tiểu tử lần trước ở phòng vệ sinh hôn trộm bảo bối của bọn họ.

“Để giải quyết vấn đề . . . . . . Miên Miên ở gian phòng cuối hành lang lầu hai, anh nhanh đi!” Tuy rằng rất muốn cho người này thật nhiều tra tấn, nhưng là cô rất rõ ràng, càng là kéo không cho hắn gặp Bạch Miên, cũng bất quá là càng làm cho Bạch Miên càng thương tâm khổ sở, hướng trong ngõ cụt chui.

Thương tâm chỉ cần một lần là đủ rồi, không nên lại làm cho hai người bọn họ chịu loại tra tấn tâm linh này.

Cho nên cô mới có thể ở tại thời điểm online kêu Hàn Tiêu hôm sau đến sân bay đón cô, mà cô còn lại là lập tức logout lên máy bay cao cấp nhất về Đài Loan.

“Tôi đã biết.” Gật gật đầu, Ngôn Hi Hàn mím môi lập tức hướng lầu hai Bạch gia chạy đi.

Mà ba ông anh Bạch gia còn lại là nhíu mày, nhìn bóng dáng khách không mời mà đến liền hô một tiếng tiếp đón đều không có liền xâm nhập.

“Ti Ti, hắn là. . . . . . ?” Anh cả Bạch gia phát ra thanh âm hoang mang.

“Người trong lòng Miên Miên, cũng là người duy nhất có thể giải nút thắt.” Đá bay giày cao gót, Khuê Lỵ Ti chân trần đạp lên sàn gỗ, phát ra một tiếng thở dài thoải mái.

“Miên Miên ở trong phòng khóc không ra khỏi cửa là vì tên kia?” Bạch Tô nheo lại mắt nhìn cầu thang, rất có tư thế chỉ cần Khuê Lỵ Ti nói ra chữ “đúng”, hắn sẽ xông đi lên đem hỗn đản làm em trai bảo bối khóc đánh nhừ tử.

“Phải nói. . . . . . Là từ hai năm trước liền tồn tại, đến bây giờ còn không có giải quyết còn cần bọn họ chậm rãi đi giải quyết.” Thở dài, Khuê Lỵ Ti cũng rất lo lắng hai người kia.

Choang! Một tiếng vang thật lớn, anh hai Bạch gia Bạch Giác luôn luôn không quá biểu lộ cảm xúc gì, bóp vỡ chén thủy tinh chứa sữa trong tay.

“A Giác!”

“Anh hai!”

“Anh Giác!” Ba người đồng thời phát ra kinh hô, nhưng Bạch Giác lại giống như chưa tỉnh nhìn Khuê Lỵ Ti.

“Ti Ti, em nói tên kia chính là tên hại Miên Miên thương tâm hai năm qua?” Thanh âm Bạch Giác trầm thấp nguy hiểm giống như là thôi hồn khúc đến từ địa ngục.

“Ách. . . . . .” Khuê Lỵ Ti không biết trả lời như thế nào, người yêu thầm ở trước mặt phá lệ nói không ra lời.

Đem Khuê Lỵ Ti không nói gì coi là cam chịu, Bạch Giác xoay người liền lên lầu tìm người tính toán sổ sách, mà biết rõ người trong lòng không lên tiếng thì thôi, Khuê Lỵ Ti bỗng nhiên nổi tiếng cá tính, đành phải bất kể hình tượng mặc kệ lễ tiết nhào tới trước, từ phía sau ôm hông Bạch Giác ngăn cản hắn.

“Đợi một chút ── anh Giác anh nghe em nói xong lại tính toán sổ sách cũng không muộn.” Ô, thật là khủng khiếp, cô cũng rõ ràng nhớ rõ, trước kia còn tại Đài Loan học bài , có một lần học sinh trung học gần đó tìm Bạch Miên vẫn là học sinh tiểu học phiền toái, nhưng bị cô ngăn chặn, vẫn cùng đám đại nam sinh kia đánh một chận, tuy rằng kết quả bọn chúng bị thua, nhưng cả người cũng bị hương, chạng vạng Bạch Giác tới đón Bạch Miên cùng cô, chính là trầm mặc kiểm tra thương thế của cô, cái gì cũng không hỏi, hôm sau cô chỉ nghe thấy mấy nhóm lề mề ở đầu đường thảo luận có mấy học sinh trung học đêm đó bị người không biết tên đánh toàn bộ tiến nằm bệnh viện.

Từ khi đó cô liền biết, Bạch gia tính tình khủng bố nhất đúng là Bạch Giác.

Như cô mong muốn , Bạch Giác dừng bước lại, cúi đầu nhìn đôi tay mềm mại tinh tế vòng tại bên hông mình, không có động thủ ngăn, chính là cúi đầu nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp vừa vặn để ở bên hông mình.

“Nói.” Một chữ ngắn gọn lại sáng tỏ.

Khuê Lỵ Ti buông hắn ra, bắt đầu kể rõ sự tình phát sinh hai năm trước ở “Thất giới”, cũng nhắc tới Bạch Miên thương tâm rời đi trò chơi sau, Ngôn Hi Hàn xuất hiện đủ loại hành động.

Khi cô thật vất vả đem chuyện xưa thực bi thương nói xong, trong phòng khách lầu một chỉ có một mảnh lặng yên, ba anh em Bạch gia đều là căng mặt, tự hỏi khoản tình trướng thuộc loại hai người kia tính như thế nào.

Theo chuyện Khuê Lỵ Ti kể, bọn họ biết Ngôn Hi Hàn phi thường phi thường thích em trai của bọn họ, dù sao sẽ bởi vì chuyện này phát điên đến đem nhân vật giả thuyết của đối phương chém tới cấp bậc về không, đã không phải là đơn thuần nói là bởi vì vấn đề mặt mũi linh tinh có thể làm được, chắc là phẫn nộ tới cực điểm, mới có thể làm ra loại hành động như vậy đi? Nhưng là hắn làm Bạch Miên thương tâm cũng là sự thực.

“Tuy rằng hắn có sai, nhưng là hai năm qua hắn vì tìm kiếm Miên Miên cũng không ngừng ở các loại game online tìm kiếm bóng dáng Miên Miên, ngay từ đầu thật sự rất hắn làm Miên Miên thương tâm, nhưng là lâu sau lại thực đồng tình hắn, hơn nữa, hai năm đi qua, Miên Miên đã sớm không phải là mỹ thiếu niên xinh đẹp kia, hắn nhưng vẫn là đối Miên Miên nhất kiến chung tình quấn quít lấy cậu ấy, cho dù vẫn không có nhận ra, nhưng vẫn là đã yêu đồng dạng một người. . . . . . Em nghĩ cảm tình hắn đối Miên Miên là không cần hoài nghi .”

Trong phòng khách lại lâm vào trong trầm mặc, thẳng đến một đạo thanh âm khác từ thang lầu truyền đến.

“Lỵ Lỵ Ti, có thể giúp ta lấy một con dao gọt trái cây không?”

※ ※ ※

Đi lên lầu hai, Ngôn Hi Hàn cảm giác tim mình đập nhanh đến dọa người, hắn khẩn trương ngay cả lòng bàn tay đều ở đổ mồ hôi.

Đi đến cửa gian phòng cuối cùng theo lời Khuê Lỵ Ti, loáng thoáng có thể nghe thấy bên trong truyền lại đến tiếng khóc mỏng manh, tựa như từng đạo sét đánh vào trong lòng hắn, hắn thật sâu hít nhả thở ra một hơi, sau đó gõ cửa.

“Miên Miên, là tôi.” Ngôn Hi Hàn nhẹ nhàng nói.

Sau đó, tiếng khóc trong phòng nháy mắt dừng lại.

Tiếp theo là vật thể nặng nề nào đó đánh lên ván cửa phát ra tiếng vang, có thể là Bạch Miên đã ném vật nặng nào đó.

“Anh cút. . . . . Tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . .” Trong phòng truyền đến thanh âm, còn mang theo khóc nức nở nói.

“Miên Miên, van cầu cậu cho tôi một cơ hội được không? Hiểu lầm câj là lỗi của tôi, không có nhận ra cậu cũng là lỗi của tôi, nhưng là xin cậu không cần tàn nhẫn đối với tôi tránh mà không gặp. . . . . .” Hắn đã muốn không cách nào thừa nhận đả kích khi mất đi người yêu, vừa nghĩ tới người mình yêu,ở bên cánh cửa khóc, hắn lại muốn liều lĩnh đi đến ôm bóng dáng làm lòng người thương kia.

“Tôi không cần gặp anh, đời này đều không bao giờ muốn gặp anh nữa, van cầu anh đi đi!” Một trận rống to sau, Ngôn Hi Hàn nghe thấy được nức nở nghẹn ngào mãnh liệt, trong lòng khó chịu nói không nên lời.

Đời này cũng không muốn sao? Ngôn Hi Hàn nhịn không được cười khổ, ngắn ngủn vài từ lại đả kích mãnh liệt với hắn, Bạch Miên nhất định không biết mấy chữ này với hắn mà nói so với giết hắn càng đả thương người đi!

“Cậu vẫn là không muốn tha thứ tôi sao?”

Trả lời hắn, trừ bỏ trầm mặc ở ngoài vẫn là chỉ có trầm mặc, cùng với. . . . . . Tiếng khóc nhéo lòng người kia.

“Tôi đã biết. . . . . .”

Theo câu nói nhỏ này, ngoài cửa lại yên tĩnh lại, yên lặng làm cho Bạch Miên cảm thấy Ngôn Hi Hàn hẳn là đã bỏ đi sau đó rời đi.

Cậu chậm rãi ngồi dậy trên giường, khổ sở nhìn chằm chằm cánh cửa, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân, hướng cửa thang lầu phương hướng đi đến, thuyết minh vừa mới Ngôn Hi Hàn vẫn đứng ở cửa.

Cảm giác được Ngôn Hi Hàn lần này tựa hồ thật sự phải rời khỏi, Bạch Miên càng thêm khổ sở, tuy rằng cậu biết là chính mình bốc đồng không gặp Ngôn Hi Hàn, nhưng là. . . . . .

Ngoài ý muốn , tiếng bước chân ở đi đến cửa thang lầu dừng lại, sau đó vang lên một yêu cầu Bạch Miên cảm thấy là đời này nghe qua tối hoang đường.

“Lỵ Lỵ Ti, có thể giúp tôi lấy một con dao gọt trái cây không?”

Dao gọt trái cây? Hắn muốn làm cái gì? Bạch Miên ở trong phòng có loại dự cảm không tốt.

“Cậu muốn dao gọt trái cây làm cái gì?” Lên tiếng là Bạch Tô vẻ mặt hoang mang lại cảnh giới.

“Yên tâm, tôi không dùng để thương tổn cậu ấy.”Ngôn Hi Hàn mỉm cười, làm cho người ta đoán không ra hắn muốn làm gì.

Khuê Lỵ Ti tuy rằng cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn là đi phòng bếp cầm dao gọt trái cây, chẳng qua là khi cô giao dao gọt trái cây cho Ngôn Hi Hàn, lại nghĩ tới cá tính khi phát điên của người này, nguy hiểm mười phần, hắn quả thật sẽ không thương hại Bạch Miên, nhưng hắn. . . . . .

Cô ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn trương nhìn Ngôn Hi Hàn.

“Hàn Tiêu, anh sẽ không phải là muốn. . . . . .” Khuê Lỵ Ti còn không có đem nghi hoặc hỏi ra lời, Ngôn Hi Hàn đã đem dao gọt trái cây lấy đi, đi trở về trước cửa phòng Bạch Miên.

“Miên, cậu không tha thứ cho tôi đi? Tôi cũng không thể tha thứ mình thương tổn cậu khi đó, cho nên, tôi ở trong này hướng cậu bồi tội, cậu không ra, tôi liền cứa cổ tay ── thẳng đến cậu nguyện ý tha thứ tôi cũng đi ra mới thôi.” Thanh âm Ngôn Hi Hàn phi thường bình tĩnh ôn nhu, bình tĩnh làm cho người ta hoài nghi có phải bọn họ nghe lầm hay không.

Bốn người đứng ở cửa thang lầu cũng không dám tin tưởng trừng to mắt, không nghĩ qua Ngôn Hi Hàn sẽ có loại phương pháp điên cuồng như thế, ngay cả Bạch Miên ở trong phòng cũng kinh ngạc trừng mắt nhìn cánh cửa phòng kia, khó có thể tin chính mình nghe thấy được cái gì.

Bọn họ đều nghĩ đến Ngôn Hi Hàn là ở diễn trò, bức bách Bạch Miên đi ra, Bạch Miên cũng không ngoại lệ cho rằng như thế.

Nhưng là khi Khuê Lỵ Ti thấy Ngôn Hi Hàn đem mặt dao sắc bén để ở trên cổ tay trái, còn dùng sức cứa qua, vội vàng tiến lên chế trụ Ngôn Hi Hàn, mặc dù không có cắt qua động mạch chủ của hắn, nhưng cũng đã tại trên cổ tay kia lưu lại dấu vết, máu đỏ tươi trào ra, rơi xuống trên mặt ván gỗ, làm cho Khuê Lỵ Ti nhịn không được rủa thầm một tiếng.

“Hàn Tiêu anh cái người điên này! Anh thế nhưng thật sự. . . . . . anh Tô! Nhanh lấy hộp cấp cứu!” Khuê Lỵ Ti quay đầu lại nói, tiếp theo Bạch Tô lập tức xoay người lao xuống lầu đi lấy hộp cấp cứu.

Đúng lúc này, mọi người nghe thấy được tiếng bước chân vội vàng truyền đến, tiếp theo, nhìn cánh cửa đóng chặt mở ra, chỉ thấy vẻ mặt Bạch Miên tái nhợt tràn ngập không dám tin, ánh mắt sưng đỏ nhìn khuôn mặt đang tái nhợt của Ngôn Hi Hàn.

Nhưng Ngôn Hi Hàn đang cười, cười đến rất vui vẻ, phảng phất vết dao trên cổ tay bất quá là bị kim đâm đến không có đau đớn, hắn chính là vui vẻ nhìn Bạch Miên trước mắt tràn ngập lo lắng cùng kinh hoảng.

“Anh tên ngu ngốc này. . . . . .” Bạch Miên chỉ nói một câu như vậy liền không nói được gì nữa.

Nhưng Ngôn Hi Hàn bị cậu nói như vậy lại vui vẻ nở nụ cười. Bởi vì hắn đã sớm biết, Bạch Miên tuyệt đối luyến tiếc mình bị thương, tựa như lần trước bị Bạch Tô đánh một quyền giống nhau.

※ ※ ※

Trước mặt mọi người đem Ngôn Hi Hàn đưa đến bệnh viện, Ngôn Hi Hàn con bị ông bác sĩ lên án mạnh mẽ một chút, mắng hắn không thương tiếc thân thể của chính mình, còn nói người trẻ tuổi có vấn đề gì là không thể hảo hảo nói rõ ràng, thế nào lại muốn dùng dao cắt cổ tay tự sát để giải quyết.

Chính là vài người cùng đi đều im lặng không lên tiếng, bọn họ cũng không dám nói cho ông bác sĩ tính tình khá lớn này là Ngôn Hi Hàn không phải muốn tự sát, chính là muốn bức bách Bạch Miên nhốt trong phòng không ra khỏi cửa đi ra, bất quá nói xong nhất định lại càng bị chỉ trích nghiêm khắc hơn, cho nên mọi người vẫn là rõ ràng cái gì cũng không nói ra miệng.

Hơn nữa khi ông bác sĩ nhìn khuôn mặt tiểu phúc thần phấn nộn đáng yêu của Bạch Miên lo lắng rơi lệ, nên cái gì cũng mắng không được, ông nhìn thế nào cũng đều cảm thấy thanh niên cắt cổ tay này sau còn tại cười, cùng với thanh niên không phải cắt cổ tay mình lại khóc đến thê thảm, có gì đó rất kỳ quái.

Tám phần lại là tình nhân giận dỗi đi! Đầu năm nay a. . . . . . Thở dài, ông bác sĩ chỉ có lắc đầu rời đi, mặt khác bốn người kia mặc dù có chút do dự, nhưng bọn hắn vẫn là biết giờ phút này hai người bọn họ cần nhất , chính là một chỗ, bởi vậy cũng theo ông bác sĩ rời đi phòng bệnh, hơn nữa thuận tay đem cửa đóng lại.

Ngôn Hi Hàn nằm ở trên giường bệnh, nhìn cổ tay trái đã muốn khâu lại của mình, lại ngẩng đầu nhìn Bạch Miên tránh ở góc xa xa phòng bệnh.

“Miên Miên, lại đây được không?” Ngôn Hi Hàn cười nhẹ, biểu tình ôn nhu không pha một tia cảm xúc khác thường, điều này làm cho trong lòng Bạch Miên có loại bất khả tư nghị.

Cậu chưa từng nghĩ tới, nam nhân ôn nhu trầm ổn lại có chứa hơi thở trong sáng kia, lại điên cuồng như thế, tại sau lưng phiến quang minh kia, đồng dạng cũng ẩn hàm hắc ám dày đặc.

Nhưng cho dù là như vậy, cậu cũng vô pháp đối Ngôn Hi Hàn cảm giác được sợ hãi, chính là ngực buồn đau , một dao kia tựa như không chỉ xẹt qua cổ tay Ngôn Hi Hàn, cũng cứa một đao ở trong lòng cậu.

Cậu nghĩ tới lời Lỵ Lỵ Ti nói, chỉ cần chuyện cùng mình có liên quan, Ngôn Hi Hàn cho dù điên cuồng cũng không kỳ quái, đừng nói chi là chuyện như hôm nay.

Bạch Miên mím môi, trừng mắt nhìn Ngôn Hi Hàn, không chút nào có ý di động.

“Miên Miên, lại đây đi! Bằng không. . . . . .” Nói xong, tay phải của Ngôn Hi Hàn đã muốn ấn lên miệng vết thương trên cổ tay trái, thấy hành động không muốn sống kia, Bạch Miên là cái gì cũng vô pháp tự hỏi lập tức vọt tới bên giường kéo ra động tác tự làm khổ của Ngôn Hi Hàn.

“Anh điên rồi! Anh không muốn sống nữa à. . . . . . A!” Lời còn chưa nói hết, Bạch Miên đã bị Ngôn Hi Hàn mở ra hai tay ôm chặt lấy, giống như là muốn nhu tiến cậu vào trong thân thể hắn.

“Thực xin lỗi, thật sự. . . . . . Tôi không xin cậu hoàn toàn tha thứ ta, nhưng là, cậu không cần đối với tôi tránh mà không nhìn, cũng không nên nói đời này không bao giờ muốn gặp tôi nữa, không có chuyện gì, có thể so với mất đi cậu càng làm cho ta điên cuồng .” nhân nhi mềm mại ấm áp, cho dù không hào hoa phong nhã, lại như cũ dễ dàng là có thể lay động tim của hắn, cho dù muốn hắn vì cậu điên cuồng, cũng là một chuyện dễ dàng.

“Tôi đã. . . . . . Không phải Trục Quang trước kia.” Trục Quang kia đã muốn từ lúc del acc biến mất.

“Tôi biết, nhưng là với tôi mà nói, câj chính là cậu, mặc kệ cậu trở nên như thế nào, vẫn là Miên Miên quý giá nhất của tôi, tôi muốn vĩnh viễn bồi ở bên cạnh cậu, bảo hộ cậu, những lời tôi thích cậu, tuyệt đối không phải tùy ý nói, cho nên, xin cho tôi ở bên cạnh cậu được không?” Tuy rằng những lời này nghe vào trong tai người bên ngoài tuyệt đối là buồn nôn tới cực điểm, nhưng là nghe vào trong tai người có tình, so với cái gì cũng muốn dùng.

Ở bên trong cái ôm của Ngôn Hi Hàn, Bạch Miên ở nhớ lại tình nhân vĩnh viễn cũng vô pháp gặp mặt, còn khổ sở khi đó, thậm chí là loại kinh hoảng khi nhìn thấy Ngôn Hi Hàn thật sự cắt cổ tay, nếu Ngôn Hi Hàn mà mất mạng, cậu nhất định sẽ hối hận cả đời.

Ngôn Hi Hàn chính là. . . . . . Dùng một thủ đoạn kịch liệt nhất, làm cho cậu có cớ để tha thứ hắn.

“Anh tên ngu ngốc này. . . . . . Tôi không đáng để anh làm như vậy a. . . . . .” Nghẹn ngào, Bạch Miên đưa tay ôm lại Ngôn Hi Hàn, níu chặt áo trên lưng hắn.

Được đến cậu đáp lại, Ngôn Hi Hàn lộ ra biểu tình thỏa mãn vui sướng.

“Không. . . . . . Đáng giá. . . Anh cảm thấy phi thường đáng giá. . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện