Thượng Vị
Chương 54: Không đáng
- Cút.
Lý Nam trầm giọng nói, hắn vung tay bắt lấy cổ tay của người đàn ông mặt đỏ, sau đó dùng sức hất lên. Người đàn ông đột nhiên xoay hai vòng như con quay, sau đó đổ ầm lên người Cao Hiển Quý.
Hai người va chạm vào nhau, cả hai đều phát ra tiếng hô đau đớn.
Khi thấy Lý Nam ra tay thì lúc đầu Ngô Vân Phong có hơi nhíu mày, nhưng khi thấy chỉ sau giây lát đã đánh ngã hai người kia, hắn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, thầm nghĩ người này nhìn qua có vẻ lịch sự nhưng không ngờ lại có bản lĩnh như vậy.
Nhưng Ngô Vân Phong vẫn không đồng ý với phương diện Lý Nam ra tay đánh người, cảm thấy Lý Nam vẫn còn quá xúc động.
Trịnh Binh ở bên cạnh thì thuận tay cầm lấy hai chai rượu, chỉ cần nhìn qua tư thế thì rõ ràng là bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên giúp đỡ Lý Nam.
- Làm gì vậy? Sao lại ra tay đánh người?
Một người đàn ông trung niên cùng đi với nhóm Cao Hiển Quý chợt tiến lên trầm giọng nói, nhìn dáng vẻ của người này thì giống như cũng ở trong thể chế.
Ngô Vân Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Ai ra tay đánh người? Rõ ràng là các anh uống rượu say rồi đi gây rối người khác.
Ngô Vân Phong đã nhận ra người đàn ông trung niên này, đó chính là một vị trưởng khoa họ Tạ của phòng nhân sự, xem ra đám người này rõ ràng là cùng một đơn vị và đi ra ngoài ăn uống với nhau.
- Ai gây rối? Rõ ràng là hắn ta ra tay đánh người.
Người đàn ông trung niên cũng không nhận ra Ngô Vân Phong, dù sao thì Ngô Vân Phong thường đi theo sau lãnh đạo, bộ dạng rất an phận, ánh mắt người ta thường chỉ đặt lên người lãnh đạo, lại xem nhẹ bản thân hắn.
Đây cũng chính là một nguyên nhân làm cho Ngô Vân Phong được lãnh đạo tán thưởng, dù sao thì thư ký đi theo bên cạnh cũng sẽ trở thành bóng dáng của lãnh đạo, tuy người khác không chú ý nhiều thế nhưng đối với lãnh đạo thì không thể thiếu được.
- Dám động đến tao sao? Mày nhất định phải chết.
Tên đàn ông trước đó bị Lý Nam đánh ngã lúc này đã hổn hển đứng lên, hắn đấm thẳng vào mặt Lý Nam.
Lý Nam nở nụ cười khinh miệt, sau đó lại vung tay lên đánh cho người này ngã lăn xuống đất và tiếp tục đổ người lên Cao Hiển Quý.
Cao Hiển Quý tức điên cả người, hắn lớn tiếng mắng:
- Lý Nam, thằng khốn kiếp, hôm nay ông sẽ không để yên cho mày, lát nữa đến đồn công an xem mày còn kiêu ngạo được như vậy không.
Cao Hiển Quý nói xong thì đứng lên, sau đó cầm điện thoại muốn gọi điện báo công an.
Ngô Vân Phong thấy thế cũng không muốn làm lớn chuyện, hắn lạnh giọng nói:
- Các anh là người của phòng nhân sự, các anh có hình tượng như vậy sao? Mượn rượu làm càn, còn muốn ỷ thế hiếp người.
Cao Hiển Quý chợt sững sờ, hắn trợn mắt nói:
- Sao anh biết chúng tôi là người phòng nhân sự?
Cao Hiển Quý không phải là kẻ ngu, người này đã nhận ra mình thuộc phòng nhân sự, bộ dạng còn trầm tĩnh như vậy, chắc chắn phải có chút năng lượng, như vậy chỉ sợ mình gọi công an đến cũng bằng không. Sự việc tối nay là do phía bên mình khiêu khích trước, hơn nữa sự việc cũng không quá lớn, cũng không nên gọi công an đến làm lớn chuyện. Muốn thu thập Lý Nam thì nhất định phải nắm chắc mười phần mới được.
Trưởng khoa Tạ cũng đưa mắt nhìn Ngô Vân Phong, hắn cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi bên kia có khí thế không giận mà phát uy, không biết người này là thần thánh phương nào. Tuy người ta còn trẻ thế nhưng biết đâu sau lưng lại có đại nhân vật thì sao?
Ngô Vân Phong trầm mặt, hắn cầm ly rượu lên nói:
- Hừ, tôi biết rõ trưởng phòng Trịnh phòng nhân sự có yêu cầu rất nghiêm với nhân viên, không ngờ sau tám tiếng công tác trong đơn vị thì các anh ra ngoài lại có bộ dạng thế này...
Lời nói của Ngô Vân Phong làm cho đám người trưởng khoa Tạ cảm thấy rất nghi hoặc, người này có thể nói ra trưởng phòng Trịnh, cũng không biết có phải thật sự quen biết trưởng phòng Trịnh hay không, nhưng rõ ràng sự việc hôm nay nếu như làm lớn ra thì sẽ không có gì hay.
- Mọi người uống chút rượu rồi phát sinh hiểu lầm là bình thường, điều này không liên quan đến hình tượng đơn vị.
Trưởng khoa Tạ nói, sau đó nháy mắt với đám người Cao Hiển Quý, lại nói:
- Nhưng các người đánh người là sai, nếu không có chuyện gì lớn thì bỏ qua cho nhau là xong.
Trưởng khoa Tạ tiến lên đỡ Cao Hiển Quý đứng dậy, hắn dùng sức giữ chặt lấy tay của Cao Hiển Quý. Thật ra lúc này hắn đã nhận ra Ngô Vân Phong, mặc dù Ngô Vân Phong đi theo bên cạnh lãnh đạo và tỏ ra cực kỳ ẩn nhẫn, thế nhưng trưởng khoa Tạ cũng là người cầu tiến, hắn làm trưởng khoa được nhiều năm, đã sớm muốn được tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ cực kỳ để ý đến những vị lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của mình, cũng không quên những người ở bên cạnh lãnh đạo. Hắn chưa từng gặp Ngô Vân Phong ở trong những trường hợp chính thức nên trước đó không nhận ra được, nhưng sau khi tiến hành đối thoại thì đã nhận ra Ngô Vân Phong, thế là hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với thư ký của phó bí thư thị ủy.
Mặc dù bố của Cao Hiển Quý chính là phó chủ tịch thành phố, nhưng người này còn chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy, so ra kém rất nhiều với một vị phó bí thư thị ủy.
Lý Nam nhìn đám người Lý Nam bỏ đi rồi tức giận nói:
- Người này thật sự giống như chó điên vậy.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Tiểu tử cậu giỏi đấy, nhìn thì có bộ dạng như thư sinh nhưng ra tay đánh người rất có khí thế.
Tuy Ngô Vân Phong cảm thấy hành vi tùy tiện ra tay đánh người của Lý Nam là không có lý trí, nhưng dù sao người ta chắc chắn từng có xích mích với Cao Hiển Quý, hơn nữa thanh niên có chút nổi nóng khó kiềm chế cũng là bình thường. Ngoài ra Lý Nam có thể uống được rượu, tính tình coi như ngay thẳng, phương diện này hợp với Ngô Vân Phong, thế nên hắn cũng không muốn quá xoi mói Lý Nam.
Lý Nam nói:
- Đối phó với những con ma men thế này thì không có vấn đề gì, Cao Hiển Quý là bạn học chung đại học của tôi, vì sự việc có liên quan đến bạn gái của tôi, thế nên hắn ta cứ mãi đối nghịch với tôi. Tôi nghe nói bố của hắn ta là phó chủ tịch thành phố, lần này hắn ta không thông qua cuộc thi nhân viên nhà nước mà trực tiếp được nhận và sắp xếp công tác.
Ngô Vân Phong suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Phó chủ tịch thành phố họ Cao thì chỉ có thể là Cao Phổ Viễn, anh ta vốn là bí thư huyện ủy Kiến Ân, năm trước vừa được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố, bây giờ hình như đang được phân công quản lý công tác văn hóa và tôn giáo...
Lý Nam nghe vậy thì không khỏi thở dài một hơi, ít nhất thì Cao Phổ Viễn cũng không phải là phó chủ tịch có thâm niên, hơn nữa người này còn chưa tiến vào trong ban ngành thường ủy, lại không được phân công phòng văn thư, thế nên lực uy hiếp với chính mình giảm đi vài phần.
Lý Nam thầm nghĩ bố của Tống Kiện chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, như vậy mình có vài kẻ địch ở phía ủy ban nhân dân thành phố. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy khó chịu, dù sao thực tế hắn và Cao Hiển Quý, Cam Cư Hoa và cả Tống Kiện cũng không có xung đột gì thực chất, nhưng sự việc phát triển đến bây giờ thì hai bên khó thể nào hóa giải thù hận thành bạn bè được.
Phòng văn thư thuộc về sự quản lý của cả hai bên cấp ủy chính quyền thành phố, nhưng bình thường do thị ủy quản lý, trưởng phòng đều là do phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm nhiệm, thế cho nên lực ảnh hưởng của ủy ban nhân dân thành phố đối với phòng văn thư hơi kém một chút.
Trịnh Binh nói:
- Tiểu tử kia rõ ràng không phải hạng người tốt, ỷ vào bố và tự cho rằng mình giỏi giang hơn người.
Ngô Vân Phong nói:
- Lý Nam cần phải chú ý một chút, tôi thấy hắn ta cũng không phải hạng người lương thiện, cậu đã đánh hắn, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.
Lý Nam nói:
- Tôi không sao cả, vua cũng thua thằng liều mà thôi.
Ngô Vân Phong vỗ vỗ vai Lý Nam nói:
- Đấu với một người như vậy là không đáng.
- Vâng.
Lý Nam gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng tránh xung đột với hắn ta là được.
Phía bên kia trưởng khoa Tạ cũng đang cố gắng an ủi Cao Hiển Quý:
- Tiểu Cao, không đáng đấu với người như vậy, đó chỉ là một người không bối cảnh không quan hệ, có thể tùy tiện xử lý, cần gì phải gây chiến? Nếu như trưởng phòng Trịnh biết được sự việc này, anh ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Dù sao thì tối nay anh em trong khoa cũng tụ tập ăn uống cho vui, nếu như gây hấn với người khác thì cũng sẽ phát sinh ảnh hưởng không tốt.
Tuy trưởng khoa Tạ lên tiếng khuyên bảo nhưng cũng không nói rõ thân phận của Ngô Vân Phong.
- Tôi thật sự không nuốt trôi cơn tức này, con bà nó, lần trước hắn đã đánh tôi một lần, lần này lại ra tay đánh thềm lần nữa, không thu thập hắn thật sự không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng.
Cao Hiển Quý thở hổn hển nói:
- Tôi có thể ép hắn rời khỏi phòng nhân sự, cũng có thể cho hắn không sống yên ổn ở phòng văn thư. Trưởng khoa Tạ, anh có quan hệ gì ở bên phía phòng văn thư hay không?
Trưởng khoa Tạ nói:
- Có quen biết một người, chính là trưởng khoa số một phòng văn thư tên là Chu Huy, người này từ trong văn phòng ủy ban nhân dân thành phố đi ra, vì lãnh đạo rơi rụng nên tương lai cũng gặp gạn, có hẹn gặp tôi vài lần.
Lý Nam trầm giọng nói, hắn vung tay bắt lấy cổ tay của người đàn ông mặt đỏ, sau đó dùng sức hất lên. Người đàn ông đột nhiên xoay hai vòng như con quay, sau đó đổ ầm lên người Cao Hiển Quý.
Hai người va chạm vào nhau, cả hai đều phát ra tiếng hô đau đớn.
Khi thấy Lý Nam ra tay thì lúc đầu Ngô Vân Phong có hơi nhíu mày, nhưng khi thấy chỉ sau giây lát đã đánh ngã hai người kia, hắn không khỏi tỏ ra kinh ngạc, thầm nghĩ người này nhìn qua có vẻ lịch sự nhưng không ngờ lại có bản lĩnh như vậy.
Nhưng Ngô Vân Phong vẫn không đồng ý với phương diện Lý Nam ra tay đánh người, cảm thấy Lý Nam vẫn còn quá xúc động.
Trịnh Binh ở bên cạnh thì thuận tay cầm lấy hai chai rượu, chỉ cần nhìn qua tư thế thì rõ ràng là bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên giúp đỡ Lý Nam.
- Làm gì vậy? Sao lại ra tay đánh người?
Một người đàn ông trung niên cùng đi với nhóm Cao Hiển Quý chợt tiến lên trầm giọng nói, nhìn dáng vẻ của người này thì giống như cũng ở trong thể chế.
Ngô Vân Phong hừ lạnh một tiếng nói:
- Ai ra tay đánh người? Rõ ràng là các anh uống rượu say rồi đi gây rối người khác.
Ngô Vân Phong đã nhận ra người đàn ông trung niên này, đó chính là một vị trưởng khoa họ Tạ của phòng nhân sự, xem ra đám người này rõ ràng là cùng một đơn vị và đi ra ngoài ăn uống với nhau.
- Ai gây rối? Rõ ràng là hắn ta ra tay đánh người.
Người đàn ông trung niên cũng không nhận ra Ngô Vân Phong, dù sao thì Ngô Vân Phong thường đi theo sau lãnh đạo, bộ dạng rất an phận, ánh mắt người ta thường chỉ đặt lên người lãnh đạo, lại xem nhẹ bản thân hắn.
Đây cũng chính là một nguyên nhân làm cho Ngô Vân Phong được lãnh đạo tán thưởng, dù sao thì thư ký đi theo bên cạnh cũng sẽ trở thành bóng dáng của lãnh đạo, tuy người khác không chú ý nhiều thế nhưng đối với lãnh đạo thì không thể thiếu được.
- Dám động đến tao sao? Mày nhất định phải chết.
Tên đàn ông trước đó bị Lý Nam đánh ngã lúc này đã hổn hển đứng lên, hắn đấm thẳng vào mặt Lý Nam.
Lý Nam nở nụ cười khinh miệt, sau đó lại vung tay lên đánh cho người này ngã lăn xuống đất và tiếp tục đổ người lên Cao Hiển Quý.
Cao Hiển Quý tức điên cả người, hắn lớn tiếng mắng:
- Lý Nam, thằng khốn kiếp, hôm nay ông sẽ không để yên cho mày, lát nữa đến đồn công an xem mày còn kiêu ngạo được như vậy không.
Cao Hiển Quý nói xong thì đứng lên, sau đó cầm điện thoại muốn gọi điện báo công an.
Ngô Vân Phong thấy thế cũng không muốn làm lớn chuyện, hắn lạnh giọng nói:
- Các anh là người của phòng nhân sự, các anh có hình tượng như vậy sao? Mượn rượu làm càn, còn muốn ỷ thế hiếp người.
Cao Hiển Quý chợt sững sờ, hắn trợn mắt nói:
- Sao anh biết chúng tôi là người phòng nhân sự?
Cao Hiển Quý không phải là kẻ ngu, người này đã nhận ra mình thuộc phòng nhân sự, bộ dạng còn trầm tĩnh như vậy, chắc chắn phải có chút năng lượng, như vậy chỉ sợ mình gọi công an đến cũng bằng không. Sự việc tối nay là do phía bên mình khiêu khích trước, hơn nữa sự việc cũng không quá lớn, cũng không nên gọi công an đến làm lớn chuyện. Muốn thu thập Lý Nam thì nhất định phải nắm chắc mười phần mới được.
Trưởng khoa Tạ cũng đưa mắt nhìn Ngô Vân Phong, hắn cảm thấy người đàn ông trẻ tuổi bên kia có khí thế không giận mà phát uy, không biết người này là thần thánh phương nào. Tuy người ta còn trẻ thế nhưng biết đâu sau lưng lại có đại nhân vật thì sao?
Ngô Vân Phong trầm mặt, hắn cầm ly rượu lên nói:
- Hừ, tôi biết rõ trưởng phòng Trịnh phòng nhân sự có yêu cầu rất nghiêm với nhân viên, không ngờ sau tám tiếng công tác trong đơn vị thì các anh ra ngoài lại có bộ dạng thế này...
Lời nói của Ngô Vân Phong làm cho đám người trưởng khoa Tạ cảm thấy rất nghi hoặc, người này có thể nói ra trưởng phòng Trịnh, cũng không biết có phải thật sự quen biết trưởng phòng Trịnh hay không, nhưng rõ ràng sự việc hôm nay nếu như làm lớn ra thì sẽ không có gì hay.
- Mọi người uống chút rượu rồi phát sinh hiểu lầm là bình thường, điều này không liên quan đến hình tượng đơn vị.
Trưởng khoa Tạ nói, sau đó nháy mắt với đám người Cao Hiển Quý, lại nói:
- Nhưng các người đánh người là sai, nếu không có chuyện gì lớn thì bỏ qua cho nhau là xong.
Trưởng khoa Tạ tiến lên đỡ Cao Hiển Quý đứng dậy, hắn dùng sức giữ chặt lấy tay của Cao Hiển Quý. Thật ra lúc này hắn đã nhận ra Ngô Vân Phong, mặc dù Ngô Vân Phong đi theo bên cạnh lãnh đạo và tỏ ra cực kỳ ẩn nhẫn, thế nhưng trưởng khoa Tạ cũng là người cầu tiến, hắn làm trưởng khoa được nhiều năm, đã sớm muốn được tiến thêm một bước, tất nhiên sẽ cực kỳ để ý đến những vị lãnh đạo có thể quyết định vận mệnh của mình, cũng không quên những người ở bên cạnh lãnh đạo. Hắn chưa từng gặp Ngô Vân Phong ở trong những trường hợp chính thức nên trước đó không nhận ra được, nhưng sau khi tiến hành đối thoại thì đã nhận ra Ngô Vân Phong, thế là hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ đắc tội với thư ký của phó bí thư thị ủy.
Mặc dù bố của Cao Hiển Quý chính là phó chủ tịch thành phố, nhưng người này còn chưa tiến vào trong thường ủy thị ủy, so ra kém rất nhiều với một vị phó bí thư thị ủy.
Lý Nam nhìn đám người Lý Nam bỏ đi rồi tức giận nói:
- Người này thật sự giống như chó điên vậy.
Ngô Vân Phong cười nói:
- Tiểu tử cậu giỏi đấy, nhìn thì có bộ dạng như thư sinh nhưng ra tay đánh người rất có khí thế.
Tuy Ngô Vân Phong cảm thấy hành vi tùy tiện ra tay đánh người của Lý Nam là không có lý trí, nhưng dù sao người ta chắc chắn từng có xích mích với Cao Hiển Quý, hơn nữa thanh niên có chút nổi nóng khó kiềm chế cũng là bình thường. Ngoài ra Lý Nam có thể uống được rượu, tính tình coi như ngay thẳng, phương diện này hợp với Ngô Vân Phong, thế nên hắn cũng không muốn quá xoi mói Lý Nam.
Lý Nam nói:
- Đối phó với những con ma men thế này thì không có vấn đề gì, Cao Hiển Quý là bạn học chung đại học của tôi, vì sự việc có liên quan đến bạn gái của tôi, thế nên hắn ta cứ mãi đối nghịch với tôi. Tôi nghe nói bố của hắn ta là phó chủ tịch thành phố, lần này hắn ta không thông qua cuộc thi nhân viên nhà nước mà trực tiếp được nhận và sắp xếp công tác.
Ngô Vân Phong suy nghĩ giây lát rồi nói:
- Phó chủ tịch thành phố họ Cao thì chỉ có thể là Cao Phổ Viễn, anh ta vốn là bí thư huyện ủy Kiến Ân, năm trước vừa được đề bạt làm phó chủ tịch thành phố, bây giờ hình như đang được phân công quản lý công tác văn hóa và tôn giáo...
Lý Nam nghe vậy thì không khỏi thở dài một hơi, ít nhất thì Cao Phổ Viễn cũng không phải là phó chủ tịch có thâm niên, hơn nữa người này còn chưa tiến vào trong ban ngành thường ủy, lại không được phân công phòng văn thư, thế nên lực uy hiếp với chính mình giảm đi vài phần.
Lý Nam thầm nghĩ bố của Tống Kiện chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân thành phố, như vậy mình có vài kẻ địch ở phía ủy ban nhân dân thành phố. Hắn nghĩ đến đây mà không khỏi cảm thấy khó chịu, dù sao thực tế hắn và Cao Hiển Quý, Cam Cư Hoa và cả Tống Kiện cũng không có xung đột gì thực chất, nhưng sự việc phát triển đến bây giờ thì hai bên khó thể nào hóa giải thù hận thành bạn bè được.
Phòng văn thư thuộc về sự quản lý của cả hai bên cấp ủy chính quyền thành phố, nhưng bình thường do thị ủy quản lý, trưởng phòng đều là do phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy kiêm nhiệm, thế cho nên lực ảnh hưởng của ủy ban nhân dân thành phố đối với phòng văn thư hơi kém một chút.
Trịnh Binh nói:
- Tiểu tử kia rõ ràng không phải hạng người tốt, ỷ vào bố và tự cho rằng mình giỏi giang hơn người.
Ngô Vân Phong nói:
- Lý Nam cần phải chú ý một chút, tôi thấy hắn ta cũng không phải hạng người lương thiện, cậu đã đánh hắn, hắn nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù.
Lý Nam nói:
- Tôi không sao cả, vua cũng thua thằng liều mà thôi.
Ngô Vân Phong vỗ vỗ vai Lý Nam nói:
- Đấu với một người như vậy là không đáng.
- Vâng.
Lý Nam gật đầu nói:
- Tôi sẽ cố gắng tránh xung đột với hắn ta là được.
Phía bên kia trưởng khoa Tạ cũng đang cố gắng an ủi Cao Hiển Quý:
- Tiểu Cao, không đáng đấu với người như vậy, đó chỉ là một người không bối cảnh không quan hệ, có thể tùy tiện xử lý, cần gì phải gây chiến? Nếu như trưởng phòng Trịnh biết được sự việc này, anh ấy sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Dù sao thì tối nay anh em trong khoa cũng tụ tập ăn uống cho vui, nếu như gây hấn với người khác thì cũng sẽ phát sinh ảnh hưởng không tốt.
Tuy trưởng khoa Tạ lên tiếng khuyên bảo nhưng cũng không nói rõ thân phận của Ngô Vân Phong.
- Tôi thật sự không nuốt trôi cơn tức này, con bà nó, lần trước hắn đã đánh tôi một lần, lần này lại ra tay đánh thềm lần nữa, không thu thập hắn thật sự không thể nuốt trôi cơn tức trong lòng.
Cao Hiển Quý thở hổn hển nói:
- Tôi có thể ép hắn rời khỏi phòng nhân sự, cũng có thể cho hắn không sống yên ổn ở phòng văn thư. Trưởng khoa Tạ, anh có quan hệ gì ở bên phía phòng văn thư hay không?
Trưởng khoa Tạ nói:
- Có quen biết một người, chính là trưởng khoa số một phòng văn thư tên là Chu Huy, người này từ trong văn phòng ủy ban nhân dân thành phố đi ra, vì lãnh đạo rơi rụng nên tương lai cũng gặp gạn, có hẹn gặp tôi vài lần.
Bình luận truyện