Thú Tùng Chi Đao

Chương 86



Trường An bị tiếng khóc của Tạp Tá đánh thức.

Y cảm thấy mình như bị nướng trên lửa, nhiệt độ nóng phát bỏng trên da chính bản thân cũng cảm nhận được, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, tạp âm không ngừng vang trong tai, trong lòng khó nhịn được dâng lên một chút nóng nảy yếu ớt, cơ hồ muốn thọc phế vật rên hừ hừ bên cạnh này một đao… May mà y không nhấc nổi tay nên Tạp Tá mới tránh được kiếp nạn.

Tạp Tá vừa thấy ngón tay y cử động, lập tức liền lao đến như một con chó cỡ lớn, nhưng lưng Trường An toàn là thương, hắn không dám lật Trường An lại, chỉ do dự thò một ngón tay khẽ đẩy vai y mà dè dặt kêu: “Trường An, Trường An…”

Trường An nghe thấy, nhất thời chẳng có sức lực mở mắt, cũng chẳng nói thành lời, khiến Tạp Tá nôn nóng đến quay vòng vòng, nức nở nói: “Có tỉnh chưa, ngươi rên một tiếng cũng được, làm ta sốt ruột chết rồi… Trường An, Trường An!”

Chờ sau khi hơi khôi phục lực khống chế với thân thể, động tác đầu tiên của Trường An không phải mở mắt mà là nhíu mày trước, nhíu mày quá mức khiến gân xanh nổi đầy trên trán, sau đó gằn được một câu: “Ngươi… Câm miệng cho ta!”

Tạp Tá trừng đôi mắt to vô tri, hấp tấp mím môi, thò đầu ngồi xổm bên cạnh như con cóc.

Lúc này Trường An mới phát hiện tay phải của mình đã được dùng nẹp gỗ cố định, vết thương trên tay dường như cũng được rửa qua, mắt cá chân bị bao kín mấy lớp, còn to hơn cả nắm tay, sau lưng ra sao thì không nhìn thấy, nhưng Trường An cũng biết chẳng thể trông mong kẻ thô kệch như Tạp Tá có thể làm việc gì cẩn thận, vì thế ngay sau đó y hất tay Tạp Tá rồi tự mình cắn răng gượng nhổm dậy.

Vừa dùng sức thì cơ hồ lại choáng váng đến tối sầm mặt mũi, Trường An theo bản năng đưa tay sờ soạng không trung, chỉ bắt được vạt áo của Tạp Tá, thân thể liền nghiêng về một bên.

Tạp Tá luống cuống đón lấy y, đôi tay như vuốt gấu chó vừa vặn túm trúng phần lưng bị thương của Trường An, cảm thấy cả người Trường An run rẩy dữ dội một thoáng, tức khắc lại lúng ta lúng túng.

Huyệt thái dương của Trường An bị đè đau nhói, trước mắt lúc sáng lúc tối, sốt cao không giảm, thật sự là không thể thảm hại hơn.

Hai người ở trong một sơn động nhỏ bí mật, may mà Tạp Tá chưa ngốc lắm, biết phải trốn đi chứ không mặc Trường An ở lại tại chỗ, chỉ mong hắn còn biết dọn sạch vết máu.

Tạp Tá vụng về đỡ Trường An, lắp bắp hỏi: “Làm sao bây giờ Ta đi đâu tìm thảo dược Ngươi sốt rồi đúng không Ngươi… Ngươi đừng có ngất đi, ta ta ta ta ta không biết làm thế nào… A Diệp, ôi, vợ ta vì sao không ở đây chứ, nàng ấy cái gì cũng biết…”

Hậu quả của việc cái gì nàng cũng biết chính là khiến Tạp Tá cái gì cũng không biết.

Trường An chán nản, dằn ngực ho dữ dội.

Y bỗng nhiên không thể ức chế nhớ đến Hoa Nghi – Hoa Nghi cũng là một người rất ý tứ, chưa từng để cho ai cảm thấy y ồn ào, mà còn thận trọng, cực giỏi chăm sóc người khác. Ngần ấy năm qua, vô luận là lúc nhỏ đi theo Triết Ngôn hay thời niên thiếu đi theo Bắc Thích, cuộc sống của Trường An đều chưa từng thư thái như vậy.

Mọi người nói lòng dạ Hoa Nghi rất thâm trầm, mỗi ngày ở bên ngoài sự tình liên tiếp không ngừng, tính toán không bỏ sót, buổi tối quay về lều cũng chẳng bớt nhọc lòng hơn ban ngày. Trong mười năm, y cẩn thận đến mức sắp thành y sư luôn rồi, thế cho nên Trường An tuy liên tục bệnh vặt nhưng từ sau khi ổn định trong lều của y thì chưa từng thật sự bệnh nặng một lần nào.

Trường An cảm thấy mình bị y chăm đến yếu ớt, ngay cả chút “tiểu thương” này cũng sắp sửa không chịu nổi.

Nhưng không chịu nổi cũng phải chịu, Trường An nghỉ ngơi một lúc, liền đẩy Tạp Tá: “Lấy nước, nhóm lửa cho ta.”

Tạp Tá rốt cuộc tìm được người làm chủ, sấp ngửa bò dậy, không biết từ đâu tìm được một chiếc lá to để lấy nước, kế đó uống một vốc nước vào miệng lạnh đến buốt lợi, Trường An cũng chẳng để ý được nhiều như vậy, trong họng như có lửa, nhận lấy uống mấy ngụm hết luôn, trước ngực ướt một khoảng.

Sau đó y ném tiểu đao cho Tạp Tá, thấp giọng nói: “Đốt nóng giúp ta.”

Tạp Tá cũng là một thợ săn lão luyện, đương nhiên biết y muốn làm gì, đánh giá qua sắc mặt Trường An, nhận tiểu đao chần chừ một hồi rồi cuối cùng vẫn làm theo.

Trường An cầm thanh đao đã đốt nóng, cật lực cuộn mình lại, đẩy băng vải trên mắt cá chân ra, thoáng cái cắt hết thịt nát bên ngoài những vết thương lớn nhỏ trên người, tay y hơi run, khi làm những việc này mồ hôi lạnh như nước xuôi theo mũi và cằm chảy xuống, nhưng động tác không hề lằng nhằng, hô hấp kìm nén đến hơi run run, Tạp Tá nhìn mà khóe mắt giật giật theo.

Cuối cùng Trường An phun mồ hôi chảy vào miệng, còn lẫn một búng máu, khiến Tạp Tá giật thót, chỉ thấy Trường An thở gấp vài hơi, sắc mặt khó coi như người chết, trong trắng bệch lại có tái xanh.

Y thấp giọng nói: “Không có gì… Ta cắn rách đầu lưỡi. Ngươi giúp ta xử lý sau lưng một chút.”

Tạp Tá hỏi: “Ngươi còn ổn không”

Trường An hơi híp mắt chống tay xuống đất, tấm lưng ốm yếu cong lại, nghe vậy gật đầu như có như không, rồi chẳng thừa lời thêm.

Tạp Tá nhận tiểu đao hơ trên lửa, vén y phục của Trường An lên nhưng có phần không hạ thủ nổi.

Trường An thúc giục với giọng điệu không dễ nghe: “Lề mề cái gì thế”

Tạp Tá lúc này mới cắn răng hạ quyết tâm. Chờ sau khi hạ một đao, hắn cũng chẳng còn cố kỵ, lưu loát cắt da thịt đã thối rữa chung quanh vết thương.

Trong tiểu sơn động tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thở dốc kìm nén mà bất ổn, Trường An lấy bầu rượu bên hông, dùng răng cắn nắp ra, giội thẳng lên vết thương, Tạp Tá có ảo giác rằng da y sắp bắt đầu bốc khói rồi.

Trường An thật sự không nhịn được, toàn thân đều đang run rẩy, y rên khẽ một tiếng, đủ thấy là đã đau đến cực hạn.

Tạp Tá không dám trì hoãn, lập tức xé nội y đã hong khô thành từng mảnh rồi quấn lên vết thương.

Làm xong hết thảy, Trường An thở phào một hơi, chẳng biết đã đổ bao nhiêu mồ hôi lạnh, nước vừa uống như bốc hơi hết, lại hơi khát, lần này y không đòi nước, chỉ tựa một vai lên bức tường, giãn tứ chi như hư thoát, bắt đầu nghỉ ngơi.

Hai má y đã đỏ bừng vì sốt, trong mắt thậm chí ánh nước, tầm nhìn bắt đầu hơi mông lung, Tạp Tá không biết y có còn tỉnh táo hay chăng, đành phải chờ ở bên, tự mình dập tắt lửa, cẩn thận xóa hết dấu vết của hai người.

Trường An quả thật rất đẹp, cả vương thành không một tiểu tử nào mi thanh mục tú như y, các cô nương không ai không thích y, hiện giờ mặt ửng diễm sắc vì sốt, vốn là một mỹ nhân hơi yếu ớt… Nhưng Tạp Tá chẳng mảy may cảm thấy điều đó, hắn thậm chí có cảm giác rằng kẻ dựa tường nghỉ ngơi kia căn bản không phải con người mà là một con sói bị thương ngược lại càng thêm hung ác, ai cho rằng y dở sống dở chết thì y có thể cắn đứt cổ kẻ ấy chỉ bằng một phát.

Không biết bao lâu sau, Tạp Tá cũng dựa vào bên cạnh ngủ gật, rồi tai hắn bỗng động nhẹ, nghe thấy bên ngoài sơn động có tiếng người.

Hắn vội nghiêng đầu nhìn Trường An, thấy y đã mở mắt.

Tròng mắt Tạp Tá xoay một vòng, không còn dáng vẻ ngu ngốc khi ôm Trường An gào khóc ban nãy, hai tay mở ra hơi đè xuống rồi kế đó lau đi, ra hiệu cho đồng bạn biết mình đã làm sạch bên ngoài.

Trường An hơi gật đầu không thể nhìn thấy, sau đó lặng lẽ đứng dậy, động tác của y thoáng ngưng trệ, lại hết sức tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều đang điều chỉnh bản thân.

Tạp Tá vẫn không đánh lại Trường An, nhưng Trường An động thủ với người mình luôn để lại dư địa, luôn điểm đến là ngừng, thế cho nên Tạp Tá thừa nhận Trường An lợi hại hơn mình một chút, lại không biết “một chút” này là bao xa, hiện tại hắn đã minh bạch.

Đó là một loại chính xác không cách nào nói rõ, y hiểu mỗi một khúc xương, mỗi một khớp trên người mình, y biết làm sao để tiết kiệm tối đa sức lực, cũng có thể áp toàn thân trên lưỡi đao kia – đó là lực lôi đình vạn quân chân chính.

Tạp Tá chưa từng chảy nhiều máu và mồ hôi như y, bởi vậy không hiểu y rốt cuộc làm bằng cách nào.

Người này hắn chưa từng tiếp nhận, cũng chưa từng nghi ngờ, chỉ là bát gạo thổi nốt, chết cũng không quay đầu.

Trường An đã trốn đến động khẩu, nơi đây cực chật hẹp, y dán lưng lên tường hơi nghiêng người, cúi đầu dùng chân bị thương nhẹ hơn đỡ bản thân, chân còn lại giơ lơ lửng, đầu gối hơi cong, nhờ động tác này y dường như đang “ngồi” trên tường vậy.

Tạp Tá hiểu ý đứng dậy theo, Trường An đưa tay chỉ bên kia động khẩu, tảng đá nơi ấy hơi cong vào, hình thành một hốc lõm tự nhiên có thể tạm chứa một đứa trẻ choai choai, Tạp Tá đứng vào khá miễn cưỡng, chỉ có thể ủy khuất rúc trong đó.

Động khẩu bị Tạp Tá dùng cỏ tranh chặn kín, nhưng hai người đều biết chẳng ăn thua gì – thú nhân thường niên sinh tồn dã ngoại tất cả đều biết cách tìm kiếm sơn động bị dã thú che giấu, hai người bị thương không thể nấp lâu dưới nước hoặc là trên cây, thế thì chỉ có khả năng là trong sơn động.

Ưu thế duy nhất chính là động này đủ chật đủ sâu; đủ chật, bởi vậy chỉ cho một người vào; đủ sâu, bởi vậy không nhìn thấy đáy.

Trường An chống khuỷu tay trái lên đá núi, đoản đao lẳng lặng nằm ngang trong tay, ngũ quan lục cảm của Tạp Tá nhạy bén đến vậy nhưng ngay cả tiếng hít thở của y cũng không nghe thấy, hắn chỉ thấy Trường An hơi cụp mắt như đang ngủ, hoặc giả đã hòa làm một thể với nham thạch.

Nhân mã lục soát đã đến, vẫn là đám thú nhân chỉnh tề trật tự không giao lưu với nhau, do một á thú có lý trí thống nhất chỉ huy, tứ tán tìm kiếm sơn động ẩn nấp.

Một người càng lúc càng đến gần, tay Tạp Tá càng lúc càng nắm chặt.

Sau đó người nọ xé cỏ tranh che động khẩu, thò đầu thoáng nhìn bên trong – nhưng quá tối, hắn không trông thấy gì cả, vì thế hắn cực cẩn thận tiến tới một bước, để ánh mắt thích ứng với hoàn cảnh chung quanh, đồng thời đưa tay vịn vách đá của sơn động.

Đi đến bước thứ ba, thì đôi mắt thú nhân đã giúp hắn nhanh chóng thích ứng với bóng tối, hắn nhìn thấy Tạp Tá.

Tạp Tá đã quyết định dù liều mạng cũng phải động thủ, liền vung nắm đấm.

Kẻ lục soát nghiêng đầu tránh được, há miệng như muốn gọi người, bỗng nhiên một bàn tay nóng hầm hập thò đến, bất ngờ nhét thứ gì đó vào miệng hắn, sau đó thì hắn chẳng còn biết gì nữa.

Máu bắn ra từ cổ kẻ này bị Trường An dùng mảnh vải rách xé trên người mình chặn kín để ngừa nó phun tung tóe – yết hầu bị cắt, chỉ có thể phát ra tiếng thở nhỏ nhoi.

Tạp Tá nhắm thời cơ nhanh chóng đón được người này, không để hắn ngã xuống, vô cùng có kỹ xảo từ từ kéo hắn vào sơn động, thoạt nhìn như người nọ chậm rãi đi vào vậy, Trường An vẫn nương một nửa cỏ nấp ở động khẩu, dùng mũi chân lơ lửng chọc quần áo của người chết, Tạp Tá hiểu ý, thuần thục lột quần áo của hắn.

Trường An nhìn thoáng bên ngoài, nhân tạm thời không ai qua đây liền thấp giọng nói: “Mặc vào.”

Thân hình người nọ cũng tương đương Tạp Tá, trong nháy mắt Tạp Tá cho rằng mình đã hiểu được ý tứ của y, nhanh nhẹn mặc quần áo của người chết kia, lại lấy lệnh bài, còn bôi ít bùn đất lên mặt mình.

Sau đó hắn bừng bừng hưng trí theo đến động khẩu, chờ nghe Trường An an bài bước tiếp theo.

Ai ngờ Trường An không hề nhìn hắn, đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài, miệng nói ngắn gọn bằng thanh âm cực thấp: “Ra ngoài.”

Tạp Tá lấy làm kinh hãi, nếu không phải tình huống không cho phép thì hắn cơ hồ phải túm cổ áo Trường An mà quát một phen – chẳng lẽ hắn chính là loại khốn nạn lâm nguy liền loạn, bỏ rơi huynh đệ tốt vừa cứu mình Chẳng lẽ hắn không phải một nam nhân, không phải một võ sĩ thú nhân, trốn trốn tránh tránh sau lưng người khác như hạng yêm hán và á thú mặt trắng

Tạp Tá giận tím mặt, chỉ Trường An không thốt nên lời. Trường An liếc qua một cái liền biết ngay tên đại ngốc này sẽ tuyệt đối không làm theo lời mình, hai người lẳng lặng giằng co một hồi, không ai chịu nhượng bộ.

Nhưng mà giây lát sau, Tạp Tá thấy Trường An bỗng nhiên chuyển dời tầm mắt, còn chưa kịp thở phào vì sự thỏa hiệp của đối phương thì đã thấy người nọ thình lình lao khỏi sơn động nhanh như chớp, Tạp Tá quả thực không tưởng tượng nổi người vừa trọng thương đến mức hành động cũng mất sức rốt cuộc làm bằng cách nào, hắn phảng phất chỉ thấy hoa mắt, người đã mất tăm.

Tạp Tá theo bản năng đuổi ra, nhưng đã rơi lại sau Trường An một đoạn, thoạt nhìn như một thú nhân thời điểm lục soát sơn động tìm được người họ cần, không cẩn thận để y chạy mất và đang đuổi theo.

Động tĩnh này kinh động người khác, những kẻ tìm kiếm ùa lên đuổi theo Trường An, không ai chú ý tới Tạp Tá cả.

Tạp Tá khó lòng hóa thú, lại đang bị thương, tuyệt đối không theo kịp Trường An lúc này.

Chờ Tạp Tá phản ứng được thì Trường An đã đạt mục đích.

Mà cùng lúc đó, Hoa Nghi đã đến chỗ Lục Tuyền, chưa kịp uống ngụm nước đã lôi hết những người đi theo Trường An ra ập đầu khiển trách một trận.

Sức nặng của Đông Hải vương và Lục Tuyền trưởng lão một trên trời một dưới đất, huống chi mấy người đi theo Trường An vốn là do Hoa Nghi phái tới bảo hộ y.

Vừa dụ vừa lừa, liền có người không chịu được áp lực, kể rõ từ đầu chí cuối chuyện Trường An dọc đường gặp kẻ điên kia thế nào, lại biết chủ trướng của đối phương thế nào.

Hoa Nghi quyết đoán kịp thời, cho rằng việc này không nên chậm trễ, mọi người nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau lập tức xuất phát, phải đánh thẳng vào sào huyệt chủ trướng của đối phương… Về phần Lộ Đạt, Hoa Nghi chỉ nhìn lướt qua, rốt cuộc không nói gì – trước mắt đang loạn, còn chưa phải lúc để đấu tranh nội bộ.

Cho đến lúc này, y còn chưa ý thức được địch nhân của mình là ai… mãi đến đêm ấy.

Một thú nhân xa lạ mặt như tảng đá bỗng đưa tới một phong thư hệt như từ trên trời giáng xuống, sau khi đưa cho Hoa Nghi thì lập tức hoành đao tự vẫn.

Đối mặt với thi thể thẳng đờ này, trong lòng Hoa Nghi bỗng sinh ra dự cảm không tốt, y miễn cưỡng ổn định tâm thần, mở phong thư dính máu kia, bên trong chỉ có một câu, bút tích hết sức quen thuộc.

“Người của ngươi ở trong tay ta – nhị ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện