Thiên Tài Chân Chính

Chương 4: Bắt đầu luyện tập lại nhặt được bảo bối



4 h sáng Tường Vi đã thức, nàng nôn nóng muốn được tập luyện lắm rồi. Hoàng Thiên lắc đầu chán nản, gì chứ dậy sớm như vậy, ngủ nhiều da mới đẹp a. Tường Vi lại không quan tâm đếm sư phụ bất bình nhẹ nhàng bò ra phía bàn lại viết một bức thư thông báo trước bảo nương không cần lo lằng rồi mới tiến về khu rừng gần đó.

Đến bìa rừng nàng dừng lại có ý tham khảo ý kiến của Hoàng Thiên. Ông không nhanh không chậm hừ hừ vài tiếng rồi mới nói : “ Nha đầu ngươi cũng biết đến việc hỏi ý kiến ta”. Lại nhìn thấy Tường Vi cười trừ cũng không có tiếp tục so đo mà chỉ dẫn: “ Ngươi phóng thích tinh thần lực ra đi nó sẽ tự động tìm đến nơi có lượng nguyên tố phù hợp với ngươi. Nhớ kĩ trong lúc phóng thích không được dùng suy nghĩ tác động đến”.

Tường Vi ngoan ngoãn làm theo. Tinh thần lực được phóng ra liền di chuyển, đôi lúc lại dừng lại giống như dò xét. Cứ như thế cho đến khi tiến đến trước một cái hang thì dừng lại hoàn toàn. Tường Vi dừng ở trước hang không vội tiến vào mà xem xét một chút.

Cái hang này cũng có chút giống cái hang lần trước mà nàng cùng nương đã từng tiến vào đều tối, chỉ đứng ở bên ngoài đã ngửi được thoang thoảng mùi ảm mốc. Bất quá so ra thì cái hang này gần trung khu hơn cái lần trước.

Hoàng Thiên lúc này cũng khá ngạc nhiên. Nơi này so độ dày của nguyên tố với nhưng nơi trước đây ông từng đến tu luyện thì không có vấn đề nhưng lại được chọn cho người chưa có tu vi như Tường Vi lại có vấn đề. Cần phải biết một số người phải đạt đến linh sĩ thất cấp mới phù hợp ở đây tu luyện mà kể cả thiên tài như ông thì cao nhất cũng là linh sĩ tam cấp. Nghĩ đến đây Hoàng Thiên không khỏi thán thầm một từ “yêu nghiêt”.

Tường Vi cũng không thừa hơi quản sư phụ mình suy nghĩ gì, sau khi xem xét bên ngoài xong nàng bèn cẩn thận tiến vào. Lại nghĩ không nên tiến vào sâu nên đi được vài bước nàng liền ngồi xuống. Hoàng Thiên cũng không có ý kiến lại bảo nàng thu tinh thần lực lại, thả lỏng người để các nguyên tố tiến vào dung hợp với cơ thể. Nàng đem tinh thần lực của mình thu lại được một lúc thì cảm nhận được một cỗ khí đang chầm chậm tiến vào cơ thể. Tuy tốc độ không nhanh nhưng nàng cũng không vội vàng đem mắt nhắm lại cảm nhận sự chuyển đổi trong cơ thể.

Không ngờ đến lúc này lại cảm nhận được công kích. Tường Vi nghiêng người tránh được, chưa kịp định thần thì lại tiếp tục bị đánh đến. Nàng chật vật tránh được vài lần đến cuối cùng do thể lực cùng tốc độ đều không đọ được vật kia mà chịu kích. Máu từ tay nàng chảy ra. Kích vừa rồi tuy không mạnh nhưng cũng không nói là nhẹ. Tưởng rằng sẽ phải chịu thêm vài trận công kính nữa nhưng lại không ngờ đến vật kia đột nhiên lại dừng lại.

Bất quá không lâu sau nàng lại cảm nhận có thứ gì đó hướng nàng mà bay đến. Nàng muốn tránh nhưng không được đành để cho vật kia quấn lấy tay. Tường Vi nghi ngờ, tuy trong này tối nhưng nàng biết nó chính là thứ vừa công kích nàng. Nó giống như một cái dây leo vẫn cứ như trước đem tay nàng quấn lại cho đến khi nàng cảm thấy có một đạo lực ấn vào cổ tay thì hành động này mới dừng, sau đó lại không cảm giác được vật đó ở trên tay.

Sau đó vết thương lúc trước ở tay cũng liền biến mất không còn gây đau đớn. Tường Vi đối với việc này tò mò so với sợ hãi chính là gấp rất nhiều lần, nàng muốn ra ngoài kia xem thử thứ trên tay nàng là cái gì lại nghe Hoàng Thiên nói: “nha đầu ngươi tò mò cái gì tiếp tục tu luyện đi để ta xem thử đây là cái gì”. Tường Vi có chút bất mãn nhưng nghĩ đến việc tu luyện của mình lại đè nén xuống cảm giác tò mò mà tiếp tục việc còn dang dở.

Hoàng Thiên nhân lúc này cũng đi kiểm tra một chút thì lại nhận ra vật vừa rồi chính là một bông hoa đã thành tinh. Bông hoa này nói ra chắc chắn ở đây không dưới ngàn năm mới có thể tu thành tinh ở khu vực này. Mà loài hoa này ông cũng đã đọc qua ở đâu đó chỉ là đối với một người không quan tâm lắm đến dược liệu thì cũng đã sớm không còn rõ ràng. Chỉ là ông chắc chắn loài này không có độc nếu không vừa rồi vết thương của nha đầu kia cũng không tự lành lại. Đối với việc này Hoàng Thiên cũng chưa muốn nói ra sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nàng.

Mà bông hoa kia chính là khôi nhung. Nó ở đây đã rất lâu rồi. Giống hoa của nó chính là nhờ gió để tới địa phương tùy ý mà sinh sống và phát triển. Trong số những bông hoa cùng đợt gieo trồng nó chính là xui xẻo nhất lại bị đưa đến nơi chết tiệt này. Không có ánh sáng mặt trời màu sắc của khôi nhung bị biến đổi không còn là màu trắng mà chuyển thành màu đỏ rực rỡ. Bất quá viếc này khiến cho tác dụng của khôi nhung càng mạnh chỉ là nó cũng không có biết mà việc này sau này rồi nói đến.

Đối với dòng dược liệu này vô cùng quý hiếm. Trăm năm mới có một đợt để nở hoa lại không dưới một trăm năm để trở thành tinh. Mà những người được khôi nhung nhận làm chủ nhân lại càng ít ỏi. Mà trường hợp của Tường Vi như vừa rồi là may mắn của may mắn. Nàng không chỉ gặp được khôi nhung mà máu nàng còn phù hợp để làm chủ nhân của nó. Nếu là trước đây những kẻ vào đây tọc mạch chắc chắn bị đóa khôi nhung này đánh cho không còn biết đường về.

Khôi nhung cũng nhận thức được mình có chủ nhân thì rất cao hứng lại cảm nhận được nàng đang tu luyện mà ngại làm phiền không lên tiếng. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội làm quen không cần vội. Ha Ha khôi nhung ta cũng sắp được nhìn lại ánh mặt trời rồi.

Tường Vi đối với việc vừa rồi cũng đã đem vứt ra sau đầu mà chuyên tâm tu luyện. Mỗi đợt nguyên tố tiến vào lại như một dòng suối mát lành khiến nàng phi thường thoải mái. Cứ như vậy, Tường Vi tu luyện đến quên cả thời gian đến khi Hoàng Thiên nhắc nhở mới giật mình nhớ ra vội vàng trở về nhà sợ mẹ lại lo lắng.

Lúc này mặt trời đã muốn khuất trời chỉ còn ánh sáng hơi nhàn nhạt. Vân Ca hôm nay đi bán đan cũng kiếm được kha khá, dù sao đan dược của bà cũng rẻ nên những người nghèo ở đây đến mua rất nhiều. Sau khi đem hơn phân nửa số tiền kiếm được giao lại cho lão gia gia, bà quay lại phòng định bụng đem cho Tường Vi một ít tiền. Nào ngờ nàng vẫn chưa về. Với đứa con cái gì cũng không có này bà cực kì lo lắng cho an nguy của nàng. Bà chuẩn bị đi tìm nữ nhi thì Tường Vi đã về. Bà ngó toàn thân thấy nữ nhi không có việc gì mới yên tâm nhắc nhở nàng chú ý về sớm. Tường Vi nhu thuận gật đầu không có ý kiến dù sao nàng hôm nay cũng chỉ là quá nhập tâm sau này có thể chú ý hơn.

Đặc biệt khi ra khỏi hang động nàng có nhìn đến trên cổ tay mình xuất hiện một đóa hoa đỏ rực rỡ, xinh đẹp vô cùng. Nàng tuy có chút nghi ngờ nhưng dù sao sư phụ cũng bảo không sao lại không muốn nương lo lắng nên cũng không chú ý đến chỉ tùy tiện đem áo che đi. Mà khôi nhung đáng thương bị bỏ qua một bên liền có chút hậm hực lại bị tên Hoàng Thiên kia ép xuống không cho nói thì càng khó chịu. Bất quá nó cũng ngoan ngoan im lặng không có nháo, nó cũng chờ cả ngàn năm rồi vài giờ nữa không phải là không thể.

Dùng bữa xong nàng lại nhanh chóng trở lại phòng, Vân Ca đối với hành động thần thần bí bí của nữ nhi cũng kì lạ nhưng cũng không hỏi bà muốn nàng tự do mà trưởng thành chỉ cần không phải việc sai trái thì đều được. Tường Vi nóng lòng muốn thử xem hôm nay nàng tu luyện thế nào lại cảm thấy giống như có người gọi mình. Bất quá cái này để sau đi. Nàng nhanh nhanh chóng chóng tiến vào không gian chi giới. Sau khi quan sát tu vi tăng lên được ba nâc liền ngưng lại Tường Vi liền lộ ra vẻ mặt chán nản.

Hoàng Thiên nhìn thấy vẻ mặt của nàng liền hung hăng muốn chửi bậy một phen. Đây là vẻ mặt gì? Trong một buổi chiều tu vi từ số không đột phá đến linh sĩ tam cấp mà còn chán. Ta phi. Ngươi có biết lão già ta được mệnh danh là thiên tài còn mất đến ba ngày. Nha đầu nhà ngươi lộ ra vẻ mặt này không phải là gián tiếp khinh bỉ ta. Hoàng Thiên trong lòng chửi loạn bên ngoài lại tỏ vẻ không có gì lạ phi thường bình tĩnh. Lão cũng không muốn để đứa trẻ này kiêu ngạo a.

Tường Vi không biết lão sư mình đang không ngừng khinh bỉ nàng, bản thân tuy có chút thất vọng nhưng những chuyện này cũng không thể cưỡng cầu. Tu vi của nàng cũng không chỉ trong ngày một ngày hai mà trở thành vương giả được. Nghĩ thế nàng cũng không tiếp tục chán nản lúc này mới nhớ đến hình dáng kì lạ trên tay mình lại cũng lúc này mới chú ý đến giọng nói gọi nàng.

Khôi nhung – một dược liệu trân quý lại cứ như thế bị nàng bơ liền cực kì bực mình liền cứ thế liên tục kêu ‘chủ nhân’. Kêu đến sắp thổ huyết mới kéo được lại chú ý của Tường Vi. Nàng quan sát bông hoa màu đỏ kiều diễm kia lại cơ hồ thấy được nó bất mãn mà phì cười. Khóe miệng hơi nhếch lên lại đem ánh mắt nghi ngờ ném về phía lão sư, ông lại làm như không thấy trực tiếp quay đi chỗ khác.

Nàng đen măt, đây là loại sư phụ gì chứ. Nàng lại quay lại phía bông hoa đỏ kia nhìn nhìn. Khôi nhung bị nhìn nàng đến khó chịu liền lên tiếng “muội là khôi nhung, là dược liệu. Vừa rồi thuộc tính mộc của muội đã chấp nhận máu của tỷ. Bây giờ tỷ chính là chủ nhân của muội a”.

Hoàng Thiên nghe khôi nhung nói thì cũng nhớ ra loại dược liệu này liền cực kì cao hứng. Bất quá nghe lời nói của khôi nhung lại phì cười nói: “Ha, ngươi đã được ngàn tuổi rồi còn gọi một nha đầu bốn tuổi một tiếng tỷ tỷ đi ha ha”.

Tường Vi nghe thấy thế mặt liên hơi đen lại. Khôi nhung thấy thế liền cuống quít giải thích, nó thật hận không thể đem lão già này đánh một trận “Ta là dược liệu tuổi thọ đương nhiên tính theo một kiểu khác, có thể so sánh với chủ nhân sao”. Nó tuy giải thích nhưng trong lời nói liền thay đổi cách xưng hô. Tường Vi cũng cười cười không nói gì lại muốn biết công dụng của khôi nhung.

Khôi nhung đối với việc này cũng không có hiểu biết nó chỉ biết mình là dược liệu a. Hoàng Thiên nghĩ nghĩ, cái khôi nhung này tuy là công dụng lớn nhưng thật ngốc đi. Bất quá cái này cũng không mấy quan trọng “Đây là một trong năm mươi loại dược liệu giúp cho đan luyện ra cấp bậc cao hơn hai lần so với thực tế. Nó rất có ích cho mộc ma pháp của con. Bất quá tạm thời thì cũng chưa có tác dụng. Khôi nhung này so với các dược liệu khác lại càng trân quý không vì thời gian thành tinh dài mà nó còn được tự do lựa chon chủ nhân. Phải nói nha đầu con rất may mắn a đến ta còn chưa được tận mắt chứng kiến mà trên đất này người có được cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.”

Nghe xong không chỉ Tường Vi cao hứng mà khôi nhung cũng rất cao hững. Nó không ngờ nó có nhiều ích lợi thế đấy. Tường Vi lúc này thực lực lại hoàn hảo nhờ khôi nhung mà tăng thêm một phần. Nàng cùng khôi nhung nói chuyện một chút liền ném lão sư qua một bên, Hoàng Thiên cũng hết sức để giận dữ liền nhắm mắt tịnh dưỡng. Mà Tường Vi cùng khôi nhung nói chuyện một lúc thì cũng cảm thấy mệt mỏi liền rời không gian chi giới trở lại phòng để nghỉ ngơi. Nàng cần dưỡng sức để mai tiếp tục tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện