Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 81: Cuộc nói chuyện ban đêm ở vương phủ



Đêm hôm đó Dương Nguyên Khánh liền ở trong phủ Tấn vương. Vầng trăng tròn rắc ánh bạc lên khắp các ngõ ngách, trong vương phủ cực kỳ yên tĩnh.

- Công tử, mời đi theo bên này!

Hai cung nữ cầm đèn lồng hoa sen dẫn đường cho Dương Nguyên Khánh, đi qua một cổng hình tròn, Dương Nguyên Khánh đến được dãy phòng cho khách. Nơi này là tây viện của vương phủ, còn rộng rãi hơn, chỉ riêng dãy phòng cho khách đã chiếm năm mẫu đất. Nơi này có hơn một trăm gian phòng, có sân riêng rất đẹp, có các phòng đơn nối tiếp nhau, đại đa số các phòng đều để trống, chỉ có mấy gian tiểu viện là thấp thoáng có ánh đèn.

- Công tử, đến nơi rồi!

Hai cung nữ dừng lại ở một gian tiểu viện, chúm chím cười nói:

- Chúng tôi sẽ không vào, đứng ở đây đợi công tử.

- Đa tạ hai vị!

Dương Nguyên Khánh chắp tay về phía hai nàng, đi vào sân. Trong sân có một cây mơ cành lá tốt tươi, chừng ba bốn trượng, đứng sừng sững. Trong cả dãy phòng có ba gian để đèn sáng, trong đó có một gian phòng đã mở cửa, mơ hồ nghe thấy tiếng cười ha hả của Bàn Ngư và Khang Ba Tư.

- Tướng quân!

Dương Nguyên Khánh bỗng nhiên nghe thấy có người đang gọi hắn, hắn quay đầu lại, chỉ thấy Uất Trì Oản đang ngồi trên một chạc của cây mơ, vẻ mặt cô đơn.

- Sao ngươi lại ở đây?

Dương Nguyên Khánh nhanh nhẹn nhảy phắt lên cây, ngồi cạnh nàng cười hỏi:

- Hai người bọn họ ở trong phòng làm gì? Tiếng cười có vẻ không hợp lắm.

- Hai người họ phát tài đấy thôi! Bọn họ còn có thể có việc gì mà vui sướng đến thế?

Trong lòng Uất Trì Oản tràn đầy sự coi thường với hai người họ. Trên đường còn thề son sắt nói tuyệt đối không bán ngựa cho người quyền quý, thế mà lúc này, một Vương gia ra giá gấp mười lần, bọn họ đã sớm quên bẵng lời thề trên đường. Hơn nữa gã béo đó còn hối hận đã bán cho Tô Gia năm mươi con ngựa là quá nhiều.

- Tôi thấy gã béo đó còn tham lam hơn cả lão Khang!

Uất Trì Oản tức giận nói.

Dương Nguyên Khánh không nhịn nổi liền bật cười:

- Lòng tham của y sớm đã không phải ngày một ngày hai, đã nhiều năm như vậy, giờ ngươi mới phát hiện ra sao?

- Đương nhiên là tôi biết, tôi còn biết y sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị lòng tham hại chết.

Dương Nguyên Khánh hiểu ý cười:

- Ta đi xem bọn họ thế nào.

Hắn đang định nhảy xuống, Uất Trì Oản lại gọi hắn lại:

- Tướng quân, có một chuyện, ngài góp ý giúp tôi một chút.

Uất Trì Oản kìm nén trong lòng đến phát điên, nàng thật sự không kìm nổi phải nói thật:

- Tôi… thật ra khi ở quê, từ nhỏ tôi đã đính ước.

- Ngươi chẳng lẽ là... trốn hôn lễ?

Dương Nguyên Khánh nghe hơi hiểu ý nàng.

Uất Trì Oản gật đầu, nói nhỏ:

- Một phần là tòng quân thay cha, một phần là trốn hôn lễ.

Nàng thở dài rồi nói:

- Tôi từ nhỏ đã không thích người đó, nhưng… tôi không có cách nào, đành phải tòng quân trốn hôn lễ.

Dương Nguyên Khánh đến bây giờ mới hiểu được, vì sao hễ nhắc đến chuyện xuất giá với Uất Trì, nàng liền lập tức trở mặt, hóa ra là có điều bí ẩn khác.

- Nhưng năm năm đã trôi qua, người kia vẫn còn chờ ngươi sao?

- Nhà gái không thể hủy bỏ hôn ước, cho dù y đã cưới vợ, y cũng vẫn có thể lấy tôi làm thiếp. Nếu tôi xuất giá, tôi sẽ bị kiện, ngay cả tôi trốn đi, cha mẹ tôi cũng không trốn nổi.

Uất Trì Oản lo âu tới cực điểm, Dương Nguyên Khánh liếc nhìn nàng một cái rồi cười nói:

- Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ nghĩ cách để hủy bỏ hôn ước giúp ngươi. Ta tin chỉ cần ta ra tay, kẻ đó sẽ ngoan ngoãn, nghe lời mà hủy bỏ hôn ước. Nhưng lần này, dù thế nào đi chăng nữa nhất định ngươi cũng phải trở về thăm cha mẹ.

Uất Trì Oản hoảng sợ, vội vàng xua tay:

- Tướng quân, việc hôn ước, tự tôi có thể giải quyết, ngài đừng làm ẩu, người đó là biểu huynh của tôi.

Dương Nguyên Khánh trầm ngâm một lúc lâu, rồi gật đầu, thản nhiên nói:

- Được rồi! Ta không can thiệp, nếu ngươi cần giúp đỡ thì cứ nói một tiếng.

Mặc dù phần lớn thời gian Dương Nguyên Khánh đều coi Uất Trì Oản là đàn ông, nhưng có đôi khi hắn cũng nhớ tới Uất Trì là một nữ binh đã hai mươi tuổi. Với độ tuổi này ở Đại Tùy đã là rất nguy hiểm, đàn ông muộn chuyện thành gia lập thất thì còn có thể hiểu là vì kiến công lập nghiệp, nhưng phụ nữ thì không được. Vai trò của họ trong xã hội không giống nhau, thành hôn muộn là điều gia tộc, lễ giáo, luật pháp đều không dung thứ. Có lẽ đây mới là nguyên nhân thực sự mà Uất Trì không dám về nhà.

Dương Nguyên Khánh cũng không biết nên làm thế nào mới được. Trên chiến trường hắn sát phạt quyết đoán, nhưng trong những chuyện kiểu này thì hắn lại nghĩ mãi không ra. Hắn vốn muốn cho Uất Trì trở về nhà, để người nhà bàn bạc việc hôn sự với nàng, nhưng không ngờ nàng lại đã có hôn ước, khiến Dương Nguyên Khánh đành chịu.

Hắn nhảy xuống khỏi cây, bước về phía gian phòng, đi tới cửa, hắn lại quay đầu lại nói:

- Uất Trì, quay về bàn bạc một chút chuyện hôn nhân đại sự với chị ngươi đi!

Uất Trì Oản nắm tóc, trong lòng nàng cũng tràn ngập nỗi sầu não. Nàng căn bản là không muốn xuất giá, vì sao tất cả mọi người đều muốn ép nàng, đến Dương Nguyên Khánh cũng không hiểu.

Nàng bỗng nhiên lại nhớ tới một chuyện, nàng muốn đi làm thị vệ cho công chúa Nghĩa Thành. Chuyện này còn chưa trao đổi với Dương Nguyên Khánh.

- Tướng quân! Tướng quân!

Nàng gọi liền hai tiếng, Dương Nguyên Khánh lại không nghe thấy, hắn đã đi vào phòng.



Ỏ trrong phòng, Bàn Ngư và Khang Ba Tư đang cười tít mắt. Hai người bọn họ đang chia bạc, tiền bọn họ bán ngựa tất cả đều là bạc. Trên bàn chất đống mấy trăm đĩnh bạc, đều là bạc nén do Lĩnh Nam đúc, 50 lượng một nén. Bạc là của cải, không phải tiền, chủ yếu dùng để ban thưởng quân công, nhưng cũng có thể mang ra cửa hàng để đổi thành tiền. Dương Nguyên Khánh nhớ rõ, năm năm trước, một lượng bạc có thể đổi được hai mươi xâu tiền.

Một trăm năm mươi con ngựa của bọn họ, tổng cộng bán được mười lăm ngàn lượng bạc, đây là gấp mười lần giá ở chợ. Đối với người bình thường, đây là hành động vung tay xa xỉ không thể tưởng tượng, nhưng nghĩ đến Dương Chiêu là Tấn vương hoàng tôn, tất cả những điều không thể tưởng tượng đều có thể giải quyết được hết.

Ngày đầu tiên hồi kinh, bọn họ đã phát tài nhờ việc bán ngựa.

Dương Nguyên Khánh ngồi xuống, cười hỏi hai người bọn họ:

- Nói xem, khoản tiền này các ngươi có dự định gì?

- Tướng quân, tôi muốn...

Khang Ba Tư ngập ngừng, không biết nên nói thế nào mới được.

- Lão Khang, có gì cứ nói thẳng ra đi, đừng ấp a ấp úng như vậy.

Khang Ba Tư dù thế nào cũng không mở miệng được, vẫn là Bàn Ngư nói thay y:

- Tướng quân, y định nói, y muốn xuất ngũ đi buôn bán.

Dương Nguyên Khánh im lặng, trong giây lát, hắn chậm rãi hỏi Khang Ba Tư:

- Ngươi đã quyết định rồi?

Khang Ba Tư im lặng gật đầu, y thở dài nói:

- Đã năm năm rồi, tôi rất nhớ vợ và con gái, tôi muốn mở một cửa hàng ở kinh thành, đưa bọn họ đến đây.

- Được! Không thành vấn đề, ta sẽ sắp xếp quân tịch cho ngươi thật tốt.

Khang Ba Tư bỗng quỳ rạp xuống trước mặt Dương Nguyên Khánh. Y lại bật khóc:

- Tướng quân, tôi không muốn rời xa mọi người, nhưng tôi thật sự là…

Dương Nguyên Khánh vội vàng đỡ y dậy, vỗ vai an ủi y:

- Lão Khang, ngươi đừng áy náy gì cả, bọn ta đều có thể thông cảm. Dù sao ngươi còn có vợ con, không như bọn ta, đều còn đơn thân, không có gì vướng bận.

Bàn Ngư đứng bên cạnh lẩm bẩm:

- Thật ra tôi cũng muốn có vướng bận.

Dương Nguyên Khánh lại vừa bực mình vừa buồn cười, quay đầu lại cho y một đấm:

- Tiểu tử này, ngậm ngay cái miệng cá của ngươi lại!

Dương Nguyên Khánh lại an ủi Khang Ba Tư vài câu, lúc này mới liếc nhìn Bàn Ngư một cái:

- Nói đi! Con cá béo này, ngươi có dự định gì không?

Bàn Ngư hấp háy đôi mắt nhỏ mỉm cười:

- Thật ra vừa rồi tôi và lão Khang đã thống nhất, tôi dồn toàn bộ số tiền kiếm được lần này cho y, cửa hàng của y trong tương lai sẽ có một phần của tôi. Tôi thấy lão Khang thực sự rất biết buôn bán, một đôi lọ sứ vỡ mà y có thể mua đi bán lại thành hơn chục ngàn lượng bạc. Y đúng là thần tài đầu thai, Khang thần tài!

Dương Nguyên Khánh giơ tay dí vào trán y một cái, cười mắng:

- Đó là Tấn vương nể mặt ta đấy, ngươi cho rằng ông ấy để ý đến ngươi? Còn ngựa của các ngươi, nếu không phải ta đi nói với người Đột Quyết, ngươi nghĩ là bọn họ sẽ bán chiến mã cho các ngươi sao? Tiểu tử này lại quên luôn ta.

Bàn Ngư che đầu nói:

- Tôi dĩ nhiên biết là ngài, nhưng tôi dám nói sao? Nếu chẳng may ngài muốn chia phần thì làm thế nào?

Dương Nguyên Khánh và Khang Ba Tư đều không nhịn nổi bật cười ha hả, gã béo này, ai nói y không có tầm nhìn?

Đúng lúc này, một cung nữ đứng ở cửa nói:

- Dương tướng quân, Vương gia nhà tôi tìm ngài, đang ở nhà ngoài!

- Ta sẽ sang ngay!

Dương Nguyên Khánh gật đầu, lại dặn dò bọn họ:

- Đã có tiền rồi, các ngươi mau chóng đi tìm cửa hàng, tìm được cửa hàng thì chuyển ngay ra. Ngày mai ta phải tới cung Nhân Thọ, có khả năng phải mất một thời gian mới có thể trở về, Bàn Ngư thay ta mang năm trăm lượng vàng trợ cấp cho đến nơi đến chốn. Sau đó các ngươi trở về thành Đại Lợi ngay, đến lúc đó ta sẽ trở về thẳng đó.

- Xin Tướng quân yên tâm! Trong lòng chúng tôi đã rõ.

Dương Nguyên Khánh lại vỗ vai Khang Ba Tư mấy cái, nói rất chân thành:

- Lão Khang, làm cho tốt, ở kinh thành nếu có chuyện gì khó giải quyết cứ tới tìm Dương phủ, bọn họ sẽ giúp ngươi giải quyết.

Trong lòng Khang Ba Tư rất cảm động, y im lặng gật đầu.

Dương Nguyên Khánh quay người đi về phía trước sân.



Trở lại nhà ngoài, chỉ thấy Dương Chiêu đang bưng một đĩa hoa quả lớn, vừa ăn, vừa tò mò nhìn kỹ chiếc bao bố ở dưới đất. Dương Nguyên Khánh liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là chiếc bao bố hắn để ở Dương phủ. Dương Huyền Đĩnh lại đưa nó trở lại rồi, chỉ có điều làm sao y biết mình đang ở phủ Tấn vương?

Dương Chiêu thấy Dương Nguyên Khánh quay về, liền cười nói:

- Đây là khi nãy Dương phủ phái người đưa tới, nói là đồ của ngươi.

Y lại có chút tò mò hỏi:

- Bên trong là gì thế? Ta thấy nặng trình trịch.

- Là quân công của thần!

Dương Nguyên Khánh cười:

- Bên trong đựng đầy vôi.

- Vôi?

Dương Chiêu không hiểu, vôi và quân công thì có quan hệ gì? Y nhìn Nguyên Khánh với vẻ ngờ vực.

Dương Nguyên Khánh cởi bỏ bao bố, bên trong là một chiếc hòm gỗ, hắn cười nói:

- Trong vôi là một cái đầu người, đầu của Đạt Đầu Khả Hãn Tây Đột Quyết, điện hạ muốn xem không?

Dương Chiêu kinh ngạc, xua tay lia lịa:

- Không! Không! Ta không xem.

Y bỗng nhiên phản ứng lại, mắt bỗng dưng mở to, kinh ngạc hỏi:

- Ngươi là nói… trong này là đầu của Bộ Già Khả Hãn Tây Đột Quyết?

Dương Nguyên Khánh gật đầu, hắn cười thản nhiên nói:

- Đây là quân công của thần, thần nghĩ Thánh Thượng nhất định rất muốn tận mắt nhìn thấy.

- Ta có thể trình lên ông nội cho ngươi, sáng sớm mai chúng ta sẽ xuất phát tới cung Nhân Thọ, ngươi đi cùng ta.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện