Thiên Hạ Kiêu Hùng

Chương 56: Tùy Hồ đại chiến (hạ)



Một tầng mây đen phía đông nghìn nghìn từ xa kéo tới, khiến cho đất trời cũng biến đổi. Tiếng vó ngựa thật lớn như là sấm rền hỗn loạn trong mây đen, mảnh đất lớn đều rung động, thanh thế mà hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết tạo ra đủ để há hủy hết thảy.

Chiến mã sợ hãi cảm nhận được trận đại chiến đang đến liền hí lên một tiếng, móng trước hất lên cao, Dương Nguyên Khánh cũng thấy được, xa xa ước chừng hơn mười dặm có một dải đen hiện ra cuối thảo nguyên.

- Uất Trì!

Dương Nguyên Khánh hô to một tiếng. Uất Trì Oản cuống quít thổi ưng địch (loại sáo dùng để điều khiển chim ưng), ưng địch phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai. Tiếng ưng săn trong trẻo ngân dài, sải cánh vút lên bay đi về hướng nam.

Mọi người không có thời gian bàn bạc, đều quay đầu ngựa lại cùng Dương Nguyên Khánh phi như điên về hướng Tây. Vài người bọn họ tại hơn mười vạn đại quân Đột Quyết, nhỏ bé hệt như con kiến tầm thường.

Xa xa mười tám thiết vệ của Dương Tố cũng hoảng sợ biến sắc, quay đầu ngựa lại chạy gấp về hướng Tây, nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

***

Lúc này Dương Tố đang ở trong quân thứ nhất. Ông ta dựa vào cảm giác của mình, quân địch cách đó không xa rồi. Ông ta dừng ở xa xa, một luồng sát khí lạnh thấu xương hiện ra từ cuối thảo nguyên.

- Đại soái, ưng của chúng ta!

Dương Tố ngửa đầu, chỉ thấy một con ưng săn đang lượn vòng bay tới, chân màu đỏ ửng, đó chính là dấu hiệu ưng săn thám báo của họ. Ưng săn kêu to trên không trung, bay thành một đường hình vòng cung. Thiên tướng thám báo Triệu Dũng xem kiểu bay này là hiểu, y hô to:

- Đại soái, ưng tới là báo tin, phía trước phát hiện tình hình địch.

Dương Tố ra hiệu tay:

- Toàn quân nhóm trận!

Tám vạn đại quân tại thảo nguyên mênh mông chia làm bốn quân sắp xếp mở. Trung quân, hai cánh tả hữu cùng với trú kỳ quân cắt ngang kéo dài vài dặm. Lúc này tất cả mọi người cảm nhận được khắp nơi đều đang rung chấn. Đây là người Đột quyết đánh tới, chiến mã bắt đầu bất an phun ra những tiếng phì phì trong mũi. Bàn tay nắm chặt trường mâu của sĩ binh ướt đẫm mồ hôi.

Một dải đen kịt xuất hiện ở cuối thảo nguyên không hề ngừng nghỉ, lấy thế không thể đỡ được thổi quét hướng về quân Tùy mà đến. Khóe miệng Dương Tố lộ ra nụ cười ác nghiệt, ông ta chờ chính là giờ khắc này.

- Cung nỏ thủ chuẩn bị!

Ông ta truyền đạt đạo mệnh lệnh đầu tiên.

Mười ngàn nỏ binh và năm nghìn cung binh đồng thời tiến lên xếp thành hàng nỏ binh ở phía trước, cung binh ở phía sau. Nỏ binh là bắn xa, cung binh là bắn gần, gần xa cùng đan xen kết hợp.

Mười ngàn nỏ binh xếp thành ba hàng, trước sau cách xa nhau một trượng. Đội thứ nhất một nửa ngồi xuống, ba nghìn cây nỏ đã giương lên lạnh lùng nhắm tới đại quân Đột Quyết đang ào ạt tiến tới.

Kỵ binh Đột Quyết càng lúc càng tới gần, sát khí ngập trời dường như đem tất thảy thiên địa phá hủy. Dưới đại kỳ đầu sói vàng, Đạt Đầu Khả Hãn giơ đao hô to:

- Các dũng sĩ thảo nguyên can đảm, giết hết kẻ thù Trung Nguyên. Nữ nhân Trung Nguyên, châu báu của cải…. tất cả đều thuộc về các ngươi, giết!

- Giết!

Kỵ binh Đột Quyết trong nháy mắt lọt vào tầm bắn của xạ tiễn quân Tùy. Dương Tố lạnh lùng vung tay lên:

- Bắn!

- Thùng thùng thùng!

Ba tiếng trống lớn đập vang, ba nghìn mũi tên phóng ra hình thành một lớp mây tên đen sì vun vút lao tới kỵ binh Đột Quyết. Chỉ một thoáng, trận kỵ binh Đột Quyết từng người ngã ngựa xuống, gần ngàn người bị bắn ngã. Ngay sau đó hàng nỏ tiễn thứ hai của quân Tùy bày ra phóng tới, không ngừng có sĩ binh Đột Quyết đang xông tới kêu thảm ngã xuống. Đợt mây tên thứ ba lại gào thét lao tới, tên nỏ dày đặc mưa rào, bắn thủng tấm chắn và bì giáp của người Đột Quyết, từng đợt từng đợt kỵ binh Đột Quyết từ trên ngựa ng xuống đất, bị chiến mã dày đặc đạp lên thịt nát xương tan.

Mười ba ngàn nỏ binh tại ba hàng quân Tùy động tác thành thục, lên nỏ, tên nỏ, bắn nỏ thay nhau phóng ra, chỉ bắn ra ba lượt, kỵ binh Đột Quyết liền tổn thất hơn mười ngàn người. Tổn thất thê thảm và nghiêm trọng khiến sát khí của kỵ binh Đột Quyết nhanh chóng biến mất, đầu trận tuyến bắt đầu hỗn loạn. Mà lúc này, đội tiên phong đã vọt ra bên ngoài sáu mươi bước.

Nỏ binh quân Tùy lại như thủy triều lui binh, cung binh chờ lâu lại bắt đầu hăng hái bắn. Cung binh sử dụng trường cung, mũi tên dài hai thước ba tấc sắc cứng như thép, lấy chiều cao góc ngắm bắn ra, năm nghìn mưa tên dày đặc lực đạo mạnh mẽ có thể bắn thủng cả người lẫn ngựa. Mười ngàn kỵ binh và chiến mã Đột Quyết xông tới trước mặt đều trúng tên ngã xuống đất, tử thi chồng chất. Tốc độ tên của quân Tùy cực nhanh khiến kỵ binh Đột Quyết xông lên trước đều bị bắn ngã. Hơn nữa nỏ binh phối hợp bắn ra, kỵ binh Đột Quyết thủy chung chưa tiến lên trong vòng bốn mươi bước đã chết thê thảm và nghiêm trọng. Kỵ binh Đột Quyết bắt đầu rối loạn.

Chủ tướng Chu La Hầu quân thứ nhất thấy có cơ hội liền lập tức xin lệnh của Dương Tố:

- Ty chức nguyện tiên phong!

Dương Tố lạnh lùng nói:

- Ngươi dẫn bốn ngàn trọng kỵ binh tấn công trung quân Đột Quyết, thất bại mang đầu tới gặp ta!

- Tuân lệnh!

Tiếng trống tiến công của quân Tùy vang lớn. Lam kỳ khua vẫy, bốn ngàn trọng kỵ tinh nhuệ nhất phát động, người mặc áo trọng giáp, ngựa mặc trọng giáp, vung cao thiết kích đi theo chiến kỳ màu lam giết hướng về kỵ binh Đột Quyết. Đây là giáp kỵ trang bị đầy đủ mà đại vương triều Tùy đã tiêu hao tâm huyết hai mươi năm để tạo ra, binh lính dũng mãnh nhất, vũ khí hung mãnh nhất.

Đội quân này rất ít khi xuất chiến, dùng để bảo vệ kinh thành. Nhưng Dương Tố lại lần đầu tiên đưa họ đầu nhập và chiến đấu. Ông ta muốn dùng trọng giáp kỵ binh hùng mạnh nhất để xông hủy diệt khí thế người Đột Quyết.

Vừa trải qua trận thảm chiến cung tiễn, sát khí cuồn cuộn lúc ban đầu của kỵ binh Đột Quyết đã tiêu vong hơn một nửa, bọn họ vốn là dân du mục của các bộ lạc, không có ý chí cứng như thép của quân Tùy, toàn bộ dựa vào tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái đánh tan quân địch. Khí thế bọn họ nhanh chóng dâng cao cũng lui đi nhanh chóng. Mộng đẹp cướp đoạt tài sản của quân địch tan biến, bọn họ liền bắt đầu do dự, bắt đầu nhớ vợ con và dê cừu nơi quê nhà. Hiện giờ là đầu mùa xuân, chính là thời khắc dê mẹ đẻ con, vợ con cha ông khó mà chăm sóc kỹ được…

Bốn ngàn trọng giáp kỵ binh giống như thiết quyền kiên cố không phá nổi, nơi đi qua, thi thể kỵ binh Đột Quyết nằm ngang khắp nơi, máu chảy thành sông, giết chết lòng can đảm của kỵ binh Đột Quyết. Bắt đầu có bộ lạc dẫn đầu quay đầu chạy trốn.

Dương Tố thấy thời cơ chín muồi, lập tức hạ lệnh:

- Cho toàn quân ta ép lên, ai rút lui, chém!

Tiếng trống vang lớn, chiến kỳ tung bay. Tám vạn quân Tùy từ lâu đã sẵn sàng toàn quân xuất kích, ùn ùn kéo đến hướng giết kỵ binh Đột Quyết. Tiền quân Đột Quyết trong nháy mắt sụp đổ, quay đầu bỏ chạy, khiến hậu quân mờ mịt không hiểu nguyên nhân gì cũng bị cuốn theo mà chạy. Hơn mười vạn kỵ binh Đột Quyết hoàn toàn sụp đổ, tiếng bị giết tiếng khóc, tiếng kêu rên thảm thiết rung trời…

Dương Nguyên Khánh dẫn đầu bộ hạ của mình và hơn ngàn thám báo khác đồng loạt chặn lại ở bên ngoài. Bọn họ đuổi theo Đột kỵ, tên mạnh mẽ đem một đám kỵ binh Đột Quyết bắn ngã trên mặt đất.

Đám người Dương Nguyên Khánh ở trung quân bắn di chuyển ở bên ngoài. Đúng lúc, Bàn Ngư phía sau hắn bỗng hô to:

- Đó là Vũ Văn đại thái bảo!

Dương Nguyên Khánh cũng thấy xa xa, Vũ Văn Thành Đô vung phượng sí lưu kim thang, phóng ngựa lao nhanh vào giữa quân địch, giống hệt như mãnh hổ xông vào đàn cừu. Kỵ binh Đột Quyết lần lượt chết, va vào nhau chết, giết đến máu thịt bay tứ tung, thây người rũ rượi vắt ngang, máu chảy thành sông.

Nhưng ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại bị một thứ khác hấp hẫn, Đại Kỳ đầu sói màu vàng của Đột Quyết Khả Hãn đang chạy loạn cách đó không xa trong loạn quân. Vũ Văn Thành Đô đang lao hướng về phía đó.

Nhiệt huyết tranh công nam nhi trong lồng ngực hắn sôi trào. Dương Nguyên Khánh hét lớn:

- Các huynh đệ, theo ta giết Hồ tù lập công!

Hắn vung mã giáo dài dẫn theo thủ hạ hướng giết về kỵ binh Đột Quyết. Lúc này kỵ binh Đột Quyết như chim thấy cung gặp cành cong cũng sợ, bọn họ quăng mũ cởi áo giáp, chạy trối chết tại thảo nguyên mênh mông, đã không còn bất kỳ ý chí kháng cự lại. Dương Nguyên Khánh tung bay, hoành đao rút ra khỏi vỏ, giáo đâm đao chém, dẫn đồng bạn giết mở một đường máu. Mười tám thiết vệ của Dương Tố bất giác xuất hiện bên cạnh bọn hắn và kề vai chiến đấu, số kỵ binh Đột Quyết bị giết cuồn cuộn, xác chết la liệt khắp nơi.

Dương Nguyên Khánh giết xuyên qua vòng vây, đã vượt qua Vũ Văn Thành Đô. Hắn thấy rõ ràng Đạt Đầu Khả Hãn mặc giáp vàng mũ vàng đang trong sự bảo vệ của mấy trăm thân vệ thiết giáp, liều mạng chạy trốn. Nhưng ông ta được thiết giáp kỵ binh bảo vệ quá dày đặc, bọn họ cứ thế mà giết đi vào, đồng bạn tất sẽ có tử thương.

Dương Nguyên Khánh thay đổi tâm niệm, hắn treo mã sóc lên, giương cung lấy tên, nghiêng người xông mạnh lên cách bên ngoài sáu mươi bước kéo cung bắn tên về phía Đạt Đầu Khả Hãn. Lực cung của hắn cực kỳ mạnh mẽ, Đạt Đầu Khả Hãn không đề phòng bị mũi tên bắn xuyên qua áo giáp sau lưng, máu phụt ra, Đạt Đầu kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống ngựa.

Dương Nguyên Khánh mừng rỡ, múa mã giáo dài nhào tới:

- Hồ tặc, đến lấy đầu!

Thân binh của Đạt Đầu Khả Hãn thấy Khả Hãn bị trúng tên ngã ngựa, tức thì sợ tới mức hồn bay phách lạc. Vài tên thân binh lôi y chạy trốn, mười mấy tên khác hét lớn đánh về phía Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh vung mã giáo lên nghênh chiến, vô cùng dũng mãnh phi thường, chỉ một thoáng đã đem sáu tên ngã xuống ngựa, những tên khác quá sợ hãi quay đầu chạy trốn. Mà lúc này, Đạt Đầu Khả Hãn bị trọng thương cũng đã trốn xa, đuổi theo không kịp.

Khóe mắt Dương Nguyên Khánh chợt lóe lên. Thiên Phu trưởng Thân vệ bên cạnh Đạt Đầu Khả Hãn cưỡi một con chiến mã thần tuấn chạy quay lại, còn Đại Đầu Khả Hãn đang cưỡi dường như là chiến mã màu đỏ rực kia. Thiên Phu Trưởng là vì muốn lấy lại Đại Kỳ đầu sói vàng đã rơi xuống đất. Gã thúc chiến mã thần tuấn, ngựa lao đi thật nhanh. Một Thiết Bản Kiều tuyệt đẹp, quét đất bắt lấy Đại Kỳ, chạy gấp quay về.

Lúc này Dương Nguyên Khánh lại không kịp giương cung cài tên, hắn không cần nghĩ ngợi vung mã sóc đang cầm trong tay trái lên ra sức ném mạnh đi. Mã sóc xẹt một đường vòng cung đen trên không trung xuyên qua giữa lưng Thiên Phu trưởng Đột Quyết. Thiên Phu trưởng kêu thảm một tiếng, bị đóng đinh trên mặt đất.

Dương Nguyên Khánh giục ngựa xông tới, hắn nhảy dựng lên bắt được cột cờ Đại Kỳ từ trên không trung chưa kịp rơi xuống đất, vững vàng đáp xuống trên ngựa Thiên Phu trưởng, rút mã sóc ra, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, giơ cao Đại Kỳ đầu sói kim của Đột Quyết Khả Hãn tung bay đón gió.

***

Mùa xuân năm Khai Hoàng thứ mười chín, chủ tướng Dương Tố quân tây lộ dẫn một trăm ngàn quân Tùy tại bắc Ngũ Nguyên nghênh chiến mười ba vạn đại quân Đạt Đầu Khả Hãn Tây Đột Quyết. Dương Tố bỏ qua chiến pháp truyền thống, lấy kỵ binh đấu với kỵ binh, đánh bại hơn mười vạn đại quân Tây Đột Quyết, trước sau chém địch gần bốn vạn người, bắt sống một vạn người. Quân Tây Đột Quyết kêu rên khóc rống mà đi. Đạt Đầu Khả Hãn trọng thương bỏ chạy trong loạn quân. Đại Kỳ kim đầu sói Khả Hãn bị đoạt, đây là lần đầu tiên đại quân Tây Đột Quyết thất bại thảm hại

Quyển 2: Bách Chiến Hoàng Sa Xuyên Kim Giáp

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện