Thế Tử Hàn Tư Ân
Chương 35
Chuyện hỏi cung Lý Trung, sau khi Hàn Tư Ân không tham dự cũng không tận lực đi hỏi thăm.
Nhưng hắn không hỏi thăm không có nghĩa là hắn không biết tin tức, khi Hàn Trác rốt cục không nhịn được lửa giận trong lòng đến Phương Lan viện tìm hắn, tất cả chuyện trên triều đình Hàn Tư Ân đều rõ ràng.
Lý Trung sau đó viết cho hoàng đế một phong thư thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào), rõ ràng thành khẩn nói lên tội ác của chính mình, kết luận tội của chính mình không thể tha thứ, sau đó hi vọng hoàng đế cho hắn lưu lại toàn thây gì gì đó.
Đến cuối cùng, Lý Trung viết xuống người liên hệ với mình là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Đồng thời kiên quyết nói rằng, mình và Cơ Hoài chỉ là lui tới xã giao bình thường, tuyệt đối không có ý tứ khác.
Sở dĩ ban đầu nói là tam hoàng tử, là vì tức Hàn Tư Ân là kẻ cầm đầu hại nhà cả nhà hắn thê thảm, hiện tại nước đã đến chân, trước khi chết, chính hắn trong lòng còn thấy thẹn với tín nhiệm ngày xưa của hoàng đế, nhanh chóng tỉnh ngộ, nói ra tất cả mọi chuyện.
Sau đó Lý Trung ở trong tù cắn lưỡi tự sát mà chết. Lý Trung chết rồi, Thạch gia rốt cục mở miệng hướng hoàng đế xin tha, Thạch gia lão gia tử trên điện khóc lóc khiến người cảm động, nói Lý Trung dù có ngàn sai vạn sai, nhưng quận chúa không biết chuyện thế này thế kia vân vân.
Hoàng đế cuối cùng cũng không mở kim khẩu bắt Thạch Nhụy hòa ly với Lý Ngọc, cho Thạch Nhụy đồng thời cùng người nhà họ Lý đi lưu đày. Nghe đâu Thạch lão gia tử nghe phán định liền té xỉu tại chỗ, hậu cung thái hậu tìm hoàng đế nhiều lần, hoàng đế dùng bệnh tránh không gặp.
So với lúc này, bầu không khí trên triều thật sự ngột ngạt vô cùng.
Lý Trung sắp chết cũng muốn cắn chặt chuyện này liên quan đến Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử, hoàng đế kia chắc chắn sẽ không tin tưởng, nhưng hắn đột nhiên dâng tay như vậy, hoàng đế tuy tin tưởng Cơ Hoài, nhưng trong lòng thỉnh thoảng vẫn có chút không thoải mái. Đây chính là bệnh đa nghi của vương giả lâu ngày thượng vị.
Nghi tâm sinh ám quỷ chính là lời này.
Hiện tại Cơ Hoài đang thành thật thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, mẫu thân hắn Hàn Vân ở hậu cung càng không dám tự tung tự tác, nhà ông bà ngoại hắn, cũng chính là Hàn gia ở trong triều cũng tận lực không khiến người ta chú ý tới.
Mà mặc dù là như vậy, hoàng đế thỉnh thoảng nhìn Hàn Trác vẫn thấy chướng mắt, soi mói được mấy lần sai sót. Nhưng so với Hàn Trác danh tiếng ổn định, hoàng đế đối với Hàn Thù sẽ không khách khí như thế, lần trước trực tiếp răn dạy hắn làm quan không ra gì, thành tích cũng không có, khiến Hàn Thù mấy ngày nay ở trên triều không ngóc đầu lên nổi.
Hàn Trác tìm tới Hàn Tư Ân vốn muốn chất vấn hắn một ít chuyện, nhưng nhìn Hàn Tư Ân châm biếm đầy mặt, những chuyện hắn muốn chất vấn đều chặn trong cổ họng.
Cuối cùng Hàn Trác khô cằn nói câu: " Lễ cập kê của Minh Châu, mẫu thân ngươi vẫn đang lo liệu, vốn là việc nhà, làm sao lại đến tai hoàng thượng?" Hoàng đế mấy ngày nay còn vì chuyện này, nói móc hắn một phen, nói hắn nên xử lý sự việc công bằng, trị gia giống như trị quốc, quan trọng như nhau vân vân.
"Lễ cập kê của nữ nhi trong nhà là một buổi thịnh yến, ta thấy trong nhà không có người để ý, mới đến chỗ hoàng thượng thuận miệng nói vài câu, không nghĩ tới hoàng thượng lại thật sự để tâm." Hàn Tư Ân cười nói.
Nhìn dáng vẻ hắn không chút kiêng kị, lửa giận trong lòng Hàn Trác rốt cục không nhịn được, hắn đứng lên nói: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Phá hủy Hàn gia đối với ngươi có ích lợi gì?"
Hàn Tư Ân kinh ngạc nhìn Hàn Trác, tựa hồ không hiểu hắn tại sao lại tức giận như vậy, sau đó hắn nói: "Ta làm sao lại phá huỷ Hàn gia?". Hàn Trác bị ánh mắt Hàn Tư Ân nhìn đến có chút chật vật, mấy ngày nay hoàng đế đối xử với Cơ Hoài tuy vẫn như ngày trước, nhưng hắn biết, trong lòng hoàng thượng vẫn có khúc mắc.
Hàn Trác không nhịn được mà nghĩ đến chuyện âm mưu, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân cùng Tam hoàng tử Cơ Lạc liên thủ. Hàn Tư Ân đang cố ý ở trước mắt hoàng đế đào thải Ngũ hoàng tử, muốn lót đường cho Tam hoàng tử.
Hàn Trác vốn là người ổn thỏa, thế nhưng vừa nghĩ tới Hàn Tư Ân không sợ trời không sợ đất, quy củ uy hiếp cái gì cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng lại ở trước mặt hoàng đế nói bậy nói bạ, luôn cảm thấy sự tình đang không ngừng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Điều này làm cho tâm lý ổn định của hắn, không khỏi hoảng loạn.
Hàn Tư Ân nghe thấy suy nghĩ của người này, cảm thấy người nọ thật có chứng hoang tưởng. Đương nhiên, nếu như hắn không có đọc tâm thuật, e rằng đã sớm chết nhiều lần rồi. Nhưng ai bảo hắn lại có phần năng lực này đây, luôn luôn không ngừng đánh vỡ những ràng buộc của người này đối với hắn, đánh vỡ đáy lòng bình tĩnh của những người này.
Hàn Trác cuối cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, phất tay áo rời đi, Hàn Tư Ân ở phía sau hắn khẽ cười một tiếng, thái độ đối với hắn một chút cũng không để trong lòng.
Sau khi sự tình Lý Trung đi qua, Hàn Tư Ân tại Hàn gia vẫn luôn nhàn tản, mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là tắm nắng, tháng ngày trải qua vạn phần thư thái, hoàng đế không triệu kiến, hắn là sẽ không vào cung tìm độ tồn tại. Trong thời gian này Bạch Thư còn xuất hiện một lần, oán giận Tam hoàng tử có tật xấu, thời điểm thấy ca ca của mình, ngây ngốc không nói, còn đột nhiên khóc, khiến Bạch Văn Hãn lúng túng tới nỗi tóc gáy đều dựng lên.
Sau khi trở lại phủ tướng quân, Bạch Văn Hãn còn nhai đi nhai lại, nhắc hắn sau này cùng Tam hoàng tử tiếp xúc ít thôi. Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư tự thuật, nghĩ đến hình ảnh lúc đó, kéo kéo khóe miệng.
Hàn gia trong thời gian này biểu hiện khá khiêm tốn, điệu thấp có chút ngột ngạt.
Đặc biệt là Hàn Trác, sau lần tự tìm Hàn Tư Ân mất mặt cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Hàn Tư Ân.
Còn có chi thứ hai, tuổi tác của Hàn Thanh Tuyết còn lớn hơn Cơ Lạc, hiện ở trong cung Nhàn phi ngậm miệng không nhắc đến việc hôn sự của hai nhà, Hàn Thanh Tuyết cũng chỉ có thể chịu đựng quyết tâm chờ đợi, mà loại chờ đợi này quả thực có chút bàng hoàng bất lực, đặc biệt là thời điểm lễ cập kê của Hàn Minh Châu sắp đến. Quý phủ bận rộn, lại vô thanh vô tức nhắc nhở Hàn Thanh Tuyết, tuổi của nàng đã không nhỏ.
Nếu như hôn sự cùng Cơ Hoài không có định luận, nàng trong mắt người khác sẽ trở thành gái lỡ thì không ai thèm lấy, điều này bảo nàng làm sao không nóng lòng?
Chỉ là càng ngột ngạt, sự tình đằng sau càng cường liệt bạo phát.
Ngày này, Hàn Tư Ân ở trong phủ đi lại chung quanh, đụng phải Hà Phàm, Hà Phàm nhìn thấy hắn, xem bộ dáng là mười phần muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng cũng là một bộ không dám, có chút buồn cười.
Hàn Tư Ân liếc xéo Hà Phàm một cái, rời đi, Hà Phàm bị cái nhìn kia của hắn nhìn đến sắc mặt bạo hồng, cảm thấy mình bị sỉ nhục một trận. Đối với dự định trong lòng của Hàn Tú cùng Hà Phàm, Hàn Tư Ân đã rõ ràng, hơn nữa cảm thấy có chút buồn nôn. Người như Hà Phàm, Hàn Tư Ân liếc nhìn cũng cảm thấy ô uế đôi mắt.
Sau khi Hàn Tư Ân chậm rãi đi một vòng, trở lại Phương Lan viện, liền để An Thảo đi một chuyến tới phủ tướng quân, bảo hắn đi tìm Bạch Thư.
Trong thời gian chờ Bạch Thư đến đây, Hàn Tư Ân ngồi ở trong sân. Sau đó thấy Bích Hoa vội vã đến, nói nhỏ với Hàn Tư Ân: "Thế tử, thời điểm vừa nãy nô tỳ đi trù phòng lấy nguyên liệu nấu ăn, trong đào viên thấy Hà biểu thiếu gia đang quấn lấy Tứ tiểu thư, ngôn ngữ có chút vô lễ. Sau khi Tứ tiểu thư răn cảnh cáo, mới đem người đi. Chỉ là Tứ tiểu thư chính là người khuê phòng, biểu thiếu gia như vậy thật sự là cực kỳ vô lễ."
Bích Hoa lo lắng chính là, nếu như việc này truyền đi, danh tiếng của Hàn Minh Châu sẽ bị phá hủy.
Hàn Tư Ân nghe lời này, nhàn nhạt "À" lên một tiếng, biểu thị mình biết rồi. Bích Hoa nhìn hắn mảy may không quan tâm chút nào, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không dám ở mở miệng nói gì.
Chờ sau khi Bích Hoa lui ra, Hàn Tư Ân hơi híp mắt lại, nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ thầm trên đỉnh đầu, lòng người một khi trở nên độc ác, thực sự là đáng sợ muốn nôn.
Bạch Thư đến rất nhanh, y theo thói quen nhảy tường đi vào, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là lần này y nhấc theo An Thảo đồng thời nhảy vào, lúc rơi xuống đất, An Thảo đã mặt mũi trắng bệch.
Bạch Thư một chút cũng không kiêng kỵ An Thảo, vứt hắn xuống đất, chính mình đi tới Hàn Tư Ân trước mặt nói: "Hàn Tư Ân, huynh tìm ta hả?" Y thật có chút cao hứng, đây là lần đầu tiên Hàn Tư Ân chủ động tìm y đấy.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư, mời y ngồi ở đối diện, nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện?"
Bạch Thư nghe lời này đầy mặt cao hứng nói: "Được."
Hàn Tư Ân thấy Bạch Thư đáp ứng dễ dàng như vậy, nói: "Ngươi không sợ ta sẽ bảo ngươi làm chuyện xấu à?"
Bạch Thư không chút suy nghĩ trả lời: "Nếu huynh bảo ta làm chuyện không tốt, vậy ta không làm là được, ta lợi hại hơn huynh nhiều, ta không muốn làm huynh cũng đuổi không kịp ta."
Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Sẽ không."
Bạch Thư thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Hàn Tư Ân nói: "Đợi lát ngươi sẽ biết, đêm nay muốn giữ ngươi lại đây ăn cơm." Tuy rằng không cần mượn tay Bạch Thư, Hàn Minh Châu cũng sẽ tự mình xử lý xong, hắn chỉ cần đi vào kết thúc là được, thế nhưng quá trình rửa sạch hiềm nghi đến cùng vẫn có chút biến động.
Dù sao đời trước ngoài mặt Hàn Trác vẫn duy trì yêu thương cưng chiều mình với Hàn Minh Châu, đời này lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng Hàn Trác cũng muốn bỏ đá xuống giếng. Hắn là người lười nhác không muốn suy nghĩ, cái nào thuận tiện xử lý sự tình thì nên xử lý như vậy là được.
Đến giờ lên đèn, Bích Hoa chọc lấy bấc đèn, khiến đèn đốt sáng ngời, không biết có phải do ánh nến quá hoa mắt hay không, nàng luôn cảm thấy đêm nay đèn đuốc xa xôi, trong lòng lại xuất hiện bất an không rõ ràng.
Lúc này Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đang tránh né đoàn người, đi đến hòn non bộ bên cạnh Phương Lan viện. Vì sợ người nhận ra, Bạch Thư còn dùng vải đen che mặt, mới vừa đến nơi, bọn họ liền đụng phải nha đầu hầu hạ bên cạnh Hàn Minh Châu, U Nhược.
Sắc mặt U Nhược có chút kinh hoảng, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, trên mặt nàng lộ ra sự vui mừng. Hàn Tư Ân nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "Người đâu?" U Nhược cắn răng chỉ chỉ sơn động phía hòn non bộ, nàng nhỏ giọng nói: "Biểu thiếu gia ở bên trong."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt ừm một tiếng, đi vào sơn động. U Nhược nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân, cắn răng rời đi.
Đời trước chính là như vậy, Hàn Minh Châu hẹn Hà Phàm ở đây gặp mặt, thế nhưng Hàn Minh Châu chưa từng xuất hiện, Hà Phàm lại bị người lột cởi hết y phục ở trong sơn động này nằm nửa đêm. Khi bị người phát hiện, Hà Phàm lập tức thẹn quá hóa giận.
Sau đó tìm Hàn Minh Châu đối chất, tờ giấy Hà Phàm trong tay, không hề giống bút tích của Hàn Minh Châu, cái Hà Phàm gọi là thiếp thân y phục của Hàn Minh Châu, mặt trên lại thêu một chữ Tuyết. U Nhược mới vừa xuất hiện, chính là để đổi cái bị Hàn Thanh Tuyết trộm lấy.
Sau đó lo sự tình làm lớn, đối với danh tiếng của Hàn Thanh Tuyết có ngại, lão phu nhân đem chuyện này ép xuống. Nhưng chủ ý này đời trước không phải do Hàn Tú nghĩ ra, Hà Phàm chỉ muốn Hàn Minh Châu gả cho mình, sau đó náo loạn đến trước mặt lão phu người, cũng không có ý muốn khiến người bắt kẻ thông dâm.
Đời này là Hàn Tú chỉ điểm cho, Hà Phàm thật sự có tâm tư triệt để phá huỷ danh tiếng của Hàn Minh Châu.
Thời điểm Hàn Tư Ân đến cửa động, âm thanh Hà Phàm mang theo vài phần kinh hỉ truyền đến: "Biểu muội? Là ngươi sao?"
Bạch Thư nghe thấy tiếng của Hà Phàm, hiểu rõ ý muốn Hàn Tư Ân tìm y, nhíu mày lại, một mặt đồng tình nhìn Hàn Tư Ân, đôi mắt chớp chớp, chỉ chỉ chính mình, khoa tay làm động tác cắt cổ.
Hàn Tư Ân lắc đầu.
Hà Phàm từ trong động hưng phấn đi ra, nhìn thấy Hàn Tư Ân, trên mặt một trận hoảng loạn, nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, Bạch Thư đã tiến lên điểm huyệt hắn, làm cho hắn biến thành người câm, Hàn Tư Ân ở cửa động lượm cục đá hình vuông, tiến lên liền đập vào đầu Hà Phàm.
Hà Phàm bưng đầu đang chảy máu, muốn há mồm rít gào, lại kêu không được.
Nghe xa xa truyền đến tiếng vang, Hàn Tư Ân lạnh lùng nhìn Hà Phàm nói: "Nhìn thấy cái hồ bên kia không? Ở bên trong thanh tỉnh đầu óc tí đi." Hàn Tư Ân này vừa mới dứt lời, Bạch Thư liền nhấc Hà Phàm lên, dễ dàng đem người nhấc đến hồ.
Đây chính là nguyên nhân Hàn Tư Ân tìm Bạch Thư hỗ trợ, nếu là An Thảo, sẽ không có khí lực lớn như vậy. Làm ra tiếng vang quá lớn, xử lý sự tình sẽ không thuận lắm.
Nhìn thấy Hà Phàm lộ ra cái đầu, Bạch Thư ngồi xổm, nhấn nhấn hắn vào trong nước.
Hà Phàm ở trong nước vùng vẫy mấy lần, tứ chi bắt đầu thoát lực. Hàn Tư Ân tiến lên ngồi xổm xuống, chính mình thô bạo lôi tóc Hà Phàm, để đầu hắn nổi trên mặt nước, miễn cho người bị chết đuối, sau đó hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đi về trước, nơi này để ta đến xử lý."
Bạch Thư biết hắn nói với mình, thế nhưng y thật sự muốn lưu lại xem trò vui. Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn y, Bạch Thư trong lòng rất rõ ràng, đây là việc tư của Hàn Tư Ân, y ở trong bóng tối nhúng tay vào còn được, nếu quang minh chính đại tham dự, tương đương với việc cuốn Bạch gia rơi vào chuyện này, dễ bị người lợi dụng làm ra chuyện không cần thiết.
Tâm trạng rối bời một chút, y hướng Hàn Tư Ân gật gật đầu, người nhẹ như yến dựa vào hòn non bộ, rời đi.
Chờ đến khi hạ nhân phát hiện Hàn Tư Ân cùng Hà Phàm, chỉ thấy Hà Phàm ở trong nước lộ một cái đầu, Hàn Tư Ân đang ngồi xổm trên bờ nhìn. Hạ nhân hét lên một tiếng, có người nhảy đến trong hồ cứu người, có người chạy vội đi bẩm báo cho Hàn Tú.
Chờ thời điểm mọi người Hàn gia chạy tới, Hà Phàm đã được người cứu lên. Hà Phàm run lẩy bẩy ngồi dưới đất, ánh mắt sợ sệt nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tú nhìn thấy vết thương trên đầu Hà Phàm, lại nhìn cả người hắn run rẩy, rít gào nhào vào Hà Phàm, nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi làm cái gì? Ngươi làm gì Phàm nhà ta?"
Hàn Tư Ân nghe lời này, đứng lên, vẩy vẩy chân hơi tê tê, nhìn Hàn Tú nói: "Ta làm cái gì? Cái này phải hỏi biểu đệ, biểu đệ hắn còn nhỏ tâm tư đơn thuần, hơn nửa đêm không ngủ chạy đến hồ này bơi lội chơi đùa, thật sự nguy hiểm vô cùng. Nếu không phải nơi này gần viện của ta, lại đúng dịp ta đi qua, nói không chừng người cũng không còn đâu."
"Ngươi nói bậy." Hàn Tú bị Hàn Tư Ân nói mát khiến cả người phát run, nàng chỉ vào Hàn Tư Ân nói: "Phàm nha ta sao lại bị thương? Có phải là ngươi làm hay không? Có phải là ngươi muốn dìm chết hắn?"
"Vậy thì hỏi biểu đệ đi, xem có phải ta muốn lấy mạng hắn hay không." Hàn Tư Ân không để ý đến Hàn Tú lên cơn điên, cười híp mắt nhìn về phía Hà Phàm hỏi.
Nhưng hắn không hỏi thăm không có nghĩa là hắn không biết tin tức, khi Hàn Trác rốt cục không nhịn được lửa giận trong lòng đến Phương Lan viện tìm hắn, tất cả chuyện trên triều đình Hàn Tư Ân đều rõ ràng.
Lý Trung sau đó viết cho hoàng đế một phong thư thanh tình tịnh mậu (tình cảm dạt dào), rõ ràng thành khẩn nói lên tội ác của chính mình, kết luận tội của chính mình không thể tha thứ, sau đó hi vọng hoàng đế cho hắn lưu lại toàn thây gì gì đó.
Đến cuối cùng, Lý Trung viết xuống người liên hệ với mình là Ngũ hoàng tử Cơ Hoài. Đồng thời kiên quyết nói rằng, mình và Cơ Hoài chỉ là lui tới xã giao bình thường, tuyệt đối không có ý tứ khác.
Sở dĩ ban đầu nói là tam hoàng tử, là vì tức Hàn Tư Ân là kẻ cầm đầu hại nhà cả nhà hắn thê thảm, hiện tại nước đã đến chân, trước khi chết, chính hắn trong lòng còn thấy thẹn với tín nhiệm ngày xưa của hoàng đế, nhanh chóng tỉnh ngộ, nói ra tất cả mọi chuyện.
Sau đó Lý Trung ở trong tù cắn lưỡi tự sát mà chết. Lý Trung chết rồi, Thạch gia rốt cục mở miệng hướng hoàng đế xin tha, Thạch gia lão gia tử trên điện khóc lóc khiến người cảm động, nói Lý Trung dù có ngàn sai vạn sai, nhưng quận chúa không biết chuyện thế này thế kia vân vân.
Hoàng đế cuối cùng cũng không mở kim khẩu bắt Thạch Nhụy hòa ly với Lý Ngọc, cho Thạch Nhụy đồng thời cùng người nhà họ Lý đi lưu đày. Nghe đâu Thạch lão gia tử nghe phán định liền té xỉu tại chỗ, hậu cung thái hậu tìm hoàng đế nhiều lần, hoàng đế dùng bệnh tránh không gặp.
So với lúc này, bầu không khí trên triều thật sự ngột ngạt vô cùng.
Lý Trung sắp chết cũng muốn cắn chặt chuyện này liên quan đến Tam hoàng tử Ngũ hoàng tử, hoàng đế kia chắc chắn sẽ không tin tưởng, nhưng hắn đột nhiên dâng tay như vậy, hoàng đế tuy tin tưởng Cơ Hoài, nhưng trong lòng thỉnh thoảng vẫn có chút không thoải mái. Đây chính là bệnh đa nghi của vương giả lâu ngày thượng vị.
Nghi tâm sinh ám quỷ chính là lời này.
Hiện tại Cơ Hoài đang thành thật thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình, mẫu thân hắn Hàn Vân ở hậu cung càng không dám tự tung tự tác, nhà ông bà ngoại hắn, cũng chính là Hàn gia ở trong triều cũng tận lực không khiến người ta chú ý tới.
Mà mặc dù là như vậy, hoàng đế thỉnh thoảng nhìn Hàn Trác vẫn thấy chướng mắt, soi mói được mấy lần sai sót. Nhưng so với Hàn Trác danh tiếng ổn định, hoàng đế đối với Hàn Thù sẽ không khách khí như thế, lần trước trực tiếp răn dạy hắn làm quan không ra gì, thành tích cũng không có, khiến Hàn Thù mấy ngày nay ở trên triều không ngóc đầu lên nổi.
Hàn Trác tìm tới Hàn Tư Ân vốn muốn chất vấn hắn một ít chuyện, nhưng nhìn Hàn Tư Ân châm biếm đầy mặt, những chuyện hắn muốn chất vấn đều chặn trong cổ họng.
Cuối cùng Hàn Trác khô cằn nói câu: " Lễ cập kê của Minh Châu, mẫu thân ngươi vẫn đang lo liệu, vốn là việc nhà, làm sao lại đến tai hoàng thượng?" Hoàng đế mấy ngày nay còn vì chuyện này, nói móc hắn một phen, nói hắn nên xử lý sự việc công bằng, trị gia giống như trị quốc, quan trọng như nhau vân vân.
"Lễ cập kê của nữ nhi trong nhà là một buổi thịnh yến, ta thấy trong nhà không có người để ý, mới đến chỗ hoàng thượng thuận miệng nói vài câu, không nghĩ tới hoàng thượng lại thật sự để tâm." Hàn Tư Ân cười nói.
Nhìn dáng vẻ hắn không chút kiêng kị, lửa giận trong lòng Hàn Trác rốt cục không nhịn được, hắn đứng lên nói: "Ngươi đến cùng muốn làm cái gì? Phá hủy Hàn gia đối với ngươi có ích lợi gì?"
Hàn Tư Ân kinh ngạc nhìn Hàn Trác, tựa hồ không hiểu hắn tại sao lại tức giận như vậy, sau đó hắn nói: "Ta làm sao lại phá huỷ Hàn gia?". Hàn Trác bị ánh mắt Hàn Tư Ân nhìn đến có chút chật vật, mấy ngày nay hoàng đế đối xử với Cơ Hoài tuy vẫn như ngày trước, nhưng hắn biết, trong lòng hoàng thượng vẫn có khúc mắc.
Hàn Trác không nhịn được mà nghĩ đến chuyện âm mưu, luôn cảm thấy Hàn Tư Ân cùng Tam hoàng tử Cơ Lạc liên thủ. Hàn Tư Ân đang cố ý ở trước mắt hoàng đế đào thải Ngũ hoàng tử, muốn lót đường cho Tam hoàng tử.
Hàn Trác vốn là người ổn thỏa, thế nhưng vừa nghĩ tới Hàn Tư Ân không sợ trời không sợ đất, quy củ uy hiếp cái gì cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng lại ở trước mặt hoàng đế nói bậy nói bạ, luôn cảm thấy sự tình đang không ngừng thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Điều này làm cho tâm lý ổn định của hắn, không khỏi hoảng loạn.
Hàn Tư Ân nghe thấy suy nghĩ của người này, cảm thấy người nọ thật có chứng hoang tưởng. Đương nhiên, nếu như hắn không có đọc tâm thuật, e rằng đã sớm chết nhiều lần rồi. Nhưng ai bảo hắn lại có phần năng lực này đây, luôn luôn không ngừng đánh vỡ những ràng buộc của người này đối với hắn, đánh vỡ đáy lòng bình tĩnh của những người này.
Hàn Trác cuối cùng bình tĩnh liếc mắt nhìn Hàn Tư Ân, phất tay áo rời đi, Hàn Tư Ân ở phía sau hắn khẽ cười một tiếng, thái độ đối với hắn một chút cũng không để trong lòng.
Sau khi sự tình Lý Trung đi qua, Hàn Tư Ân tại Hàn gia vẫn luôn nhàn tản, mỗi ngày ngoại trừ ngủ chính là tắm nắng, tháng ngày trải qua vạn phần thư thái, hoàng đế không triệu kiến, hắn là sẽ không vào cung tìm độ tồn tại. Trong thời gian này Bạch Thư còn xuất hiện một lần, oán giận Tam hoàng tử có tật xấu, thời điểm thấy ca ca của mình, ngây ngốc không nói, còn đột nhiên khóc, khiến Bạch Văn Hãn lúng túng tới nỗi tóc gáy đều dựng lên.
Sau khi trở lại phủ tướng quân, Bạch Văn Hãn còn nhai đi nhai lại, nhắc hắn sau này cùng Tam hoàng tử tiếp xúc ít thôi. Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư tự thuật, nghĩ đến hình ảnh lúc đó, kéo kéo khóe miệng.
Hàn gia trong thời gian này biểu hiện khá khiêm tốn, điệu thấp có chút ngột ngạt.
Đặc biệt là Hàn Trác, sau lần tự tìm Hàn Tư Ân mất mặt cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Hàn Tư Ân.
Còn có chi thứ hai, tuổi tác của Hàn Thanh Tuyết còn lớn hơn Cơ Lạc, hiện ở trong cung Nhàn phi ngậm miệng không nhắc đến việc hôn sự của hai nhà, Hàn Thanh Tuyết cũng chỉ có thể chịu đựng quyết tâm chờ đợi, mà loại chờ đợi này quả thực có chút bàng hoàng bất lực, đặc biệt là thời điểm lễ cập kê của Hàn Minh Châu sắp đến. Quý phủ bận rộn, lại vô thanh vô tức nhắc nhở Hàn Thanh Tuyết, tuổi của nàng đã không nhỏ.
Nếu như hôn sự cùng Cơ Hoài không có định luận, nàng trong mắt người khác sẽ trở thành gái lỡ thì không ai thèm lấy, điều này bảo nàng làm sao không nóng lòng?
Chỉ là càng ngột ngạt, sự tình đằng sau càng cường liệt bạo phát.
Ngày này, Hàn Tư Ân ở trong phủ đi lại chung quanh, đụng phải Hà Phàm, Hà Phàm nhìn thấy hắn, xem bộ dáng là mười phần muốn nói chuyện cùng hắn, nhưng cũng là một bộ không dám, có chút buồn cười.
Hàn Tư Ân liếc xéo Hà Phàm một cái, rời đi, Hà Phàm bị cái nhìn kia của hắn nhìn đến sắc mặt bạo hồng, cảm thấy mình bị sỉ nhục một trận. Đối với dự định trong lòng của Hàn Tú cùng Hà Phàm, Hàn Tư Ân đã rõ ràng, hơn nữa cảm thấy có chút buồn nôn. Người như Hà Phàm, Hàn Tư Ân liếc nhìn cũng cảm thấy ô uế đôi mắt.
Sau khi Hàn Tư Ân chậm rãi đi một vòng, trở lại Phương Lan viện, liền để An Thảo đi một chuyến tới phủ tướng quân, bảo hắn đi tìm Bạch Thư.
Trong thời gian chờ Bạch Thư đến đây, Hàn Tư Ân ngồi ở trong sân. Sau đó thấy Bích Hoa vội vã đến, nói nhỏ với Hàn Tư Ân: "Thế tử, thời điểm vừa nãy nô tỳ đi trù phòng lấy nguyên liệu nấu ăn, trong đào viên thấy Hà biểu thiếu gia đang quấn lấy Tứ tiểu thư, ngôn ngữ có chút vô lễ. Sau khi Tứ tiểu thư răn cảnh cáo, mới đem người đi. Chỉ là Tứ tiểu thư chính là người khuê phòng, biểu thiếu gia như vậy thật sự là cực kỳ vô lễ."
Bích Hoa lo lắng chính là, nếu như việc này truyền đi, danh tiếng của Hàn Minh Châu sẽ bị phá hủy.
Hàn Tư Ân nghe lời này, nhàn nhạt "À" lên một tiếng, biểu thị mình biết rồi. Bích Hoa nhìn hắn mảy may không quan tâm chút nào, trong lòng có chút lo lắng, nhưng cuối cùng cũng không dám ở mở miệng nói gì.
Chờ sau khi Bích Hoa lui ra, Hàn Tư Ân hơi híp mắt lại, nhìn trời xanh mây trắng, nghĩ thầm trên đỉnh đầu, lòng người một khi trở nên độc ác, thực sự là đáng sợ muốn nôn.
Bạch Thư đến rất nhanh, y theo thói quen nhảy tường đi vào, lần này cũng không ngoại lệ. Chỉ là lần này y nhấc theo An Thảo đồng thời nhảy vào, lúc rơi xuống đất, An Thảo đã mặt mũi trắng bệch.
Bạch Thư một chút cũng không kiêng kỵ An Thảo, vứt hắn xuống đất, chính mình đi tới Hàn Tư Ân trước mặt nói: "Hàn Tư Ân, huynh tìm ta hả?" Y thật có chút cao hứng, đây là lần đầu tiên Hàn Tư Ân chủ động tìm y đấy.
Hàn Tư Ân nhìn Bạch Thư, mời y ngồi ở đối diện, nói: "Ta muốn nhờ ngươi giúp một chuyện?"
Bạch Thư nghe lời này đầy mặt cao hứng nói: "Được."
Hàn Tư Ân thấy Bạch Thư đáp ứng dễ dàng như vậy, nói: "Ngươi không sợ ta sẽ bảo ngươi làm chuyện xấu à?"
Bạch Thư không chút suy nghĩ trả lời: "Nếu huynh bảo ta làm chuyện không tốt, vậy ta không làm là được, ta lợi hại hơn huynh nhiều, ta không muốn làm huynh cũng đuổi không kịp ta."
Hàn Tư Ân trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Sẽ không."
Bạch Thư thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy chúng ta phải làm gì?"
Hàn Tư Ân nói: "Đợi lát ngươi sẽ biết, đêm nay muốn giữ ngươi lại đây ăn cơm." Tuy rằng không cần mượn tay Bạch Thư, Hàn Minh Châu cũng sẽ tự mình xử lý xong, hắn chỉ cần đi vào kết thúc là được, thế nhưng quá trình rửa sạch hiềm nghi đến cùng vẫn có chút biến động.
Dù sao đời trước ngoài mặt Hàn Trác vẫn duy trì yêu thương cưng chiều mình với Hàn Minh Châu, đời này lại xảy ra chuyện như vậy, e rằng Hàn Trác cũng muốn bỏ đá xuống giếng. Hắn là người lười nhác không muốn suy nghĩ, cái nào thuận tiện xử lý sự tình thì nên xử lý như vậy là được.
Đến giờ lên đèn, Bích Hoa chọc lấy bấc đèn, khiến đèn đốt sáng ngời, không biết có phải do ánh nến quá hoa mắt hay không, nàng luôn cảm thấy đêm nay đèn đuốc xa xôi, trong lòng lại xuất hiện bất an không rõ ràng.
Lúc này Hàn Tư Ân cùng Bạch Thư đang tránh né đoàn người, đi đến hòn non bộ bên cạnh Phương Lan viện. Vì sợ người nhận ra, Bạch Thư còn dùng vải đen che mặt, mới vừa đến nơi, bọn họ liền đụng phải nha đầu hầu hạ bên cạnh Hàn Minh Châu, U Nhược.
Sắc mặt U Nhược có chút kinh hoảng, thời điểm nhìn thấy Hàn Tư Ân, trên mặt nàng lộ ra sự vui mừng. Hàn Tư Ân nhàn nhạt nhìn nàng một cái nói: "Người đâu?" U Nhược cắn răng chỉ chỉ sơn động phía hòn non bộ, nàng nhỏ giọng nói: "Biểu thiếu gia ở bên trong."
Hàn Tư Ân nhàn nhạt ừm một tiếng, đi vào sơn động. U Nhược nhìn bóng lưng Hàn Tư Ân, cắn răng rời đi.
Đời trước chính là như vậy, Hàn Minh Châu hẹn Hà Phàm ở đây gặp mặt, thế nhưng Hàn Minh Châu chưa từng xuất hiện, Hà Phàm lại bị người lột cởi hết y phục ở trong sơn động này nằm nửa đêm. Khi bị người phát hiện, Hà Phàm lập tức thẹn quá hóa giận.
Sau đó tìm Hàn Minh Châu đối chất, tờ giấy Hà Phàm trong tay, không hề giống bút tích của Hàn Minh Châu, cái Hà Phàm gọi là thiếp thân y phục của Hàn Minh Châu, mặt trên lại thêu một chữ Tuyết. U Nhược mới vừa xuất hiện, chính là để đổi cái bị Hàn Thanh Tuyết trộm lấy.
Sau đó lo sự tình làm lớn, đối với danh tiếng của Hàn Thanh Tuyết có ngại, lão phu nhân đem chuyện này ép xuống. Nhưng chủ ý này đời trước không phải do Hàn Tú nghĩ ra, Hà Phàm chỉ muốn Hàn Minh Châu gả cho mình, sau đó náo loạn đến trước mặt lão phu người, cũng không có ý muốn khiến người bắt kẻ thông dâm.
Đời này là Hàn Tú chỉ điểm cho, Hà Phàm thật sự có tâm tư triệt để phá huỷ danh tiếng của Hàn Minh Châu.
Thời điểm Hàn Tư Ân đến cửa động, âm thanh Hà Phàm mang theo vài phần kinh hỉ truyền đến: "Biểu muội? Là ngươi sao?"
Bạch Thư nghe thấy tiếng của Hà Phàm, hiểu rõ ý muốn Hàn Tư Ân tìm y, nhíu mày lại, một mặt đồng tình nhìn Hàn Tư Ân, đôi mắt chớp chớp, chỉ chỉ chính mình, khoa tay làm động tác cắt cổ.
Hàn Tư Ân lắc đầu.
Hà Phàm từ trong động hưng phấn đi ra, nhìn thấy Hàn Tư Ân, trên mặt một trận hoảng loạn, nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, Bạch Thư đã tiến lên điểm huyệt hắn, làm cho hắn biến thành người câm, Hàn Tư Ân ở cửa động lượm cục đá hình vuông, tiến lên liền đập vào đầu Hà Phàm.
Hà Phàm bưng đầu đang chảy máu, muốn há mồm rít gào, lại kêu không được.
Nghe xa xa truyền đến tiếng vang, Hàn Tư Ân lạnh lùng nhìn Hà Phàm nói: "Nhìn thấy cái hồ bên kia không? Ở bên trong thanh tỉnh đầu óc tí đi." Hàn Tư Ân này vừa mới dứt lời, Bạch Thư liền nhấc Hà Phàm lên, dễ dàng đem người nhấc đến hồ.
Đây chính là nguyên nhân Hàn Tư Ân tìm Bạch Thư hỗ trợ, nếu là An Thảo, sẽ không có khí lực lớn như vậy. Làm ra tiếng vang quá lớn, xử lý sự tình sẽ không thuận lắm.
Nhìn thấy Hà Phàm lộ ra cái đầu, Bạch Thư ngồi xổm, nhấn nhấn hắn vào trong nước.
Hà Phàm ở trong nước vùng vẫy mấy lần, tứ chi bắt đầu thoát lực. Hàn Tư Ân tiến lên ngồi xổm xuống, chính mình thô bạo lôi tóc Hà Phàm, để đầu hắn nổi trên mặt nước, miễn cho người bị chết đuối, sau đó hắn cũng không ngẩng đầu lên nói: "Ngươi đi về trước, nơi này để ta đến xử lý."
Bạch Thư biết hắn nói với mình, thế nhưng y thật sự muốn lưu lại xem trò vui. Hàn Tư Ân liếc mắt nhìn y, Bạch Thư trong lòng rất rõ ràng, đây là việc tư của Hàn Tư Ân, y ở trong bóng tối nhúng tay vào còn được, nếu quang minh chính đại tham dự, tương đương với việc cuốn Bạch gia rơi vào chuyện này, dễ bị người lợi dụng làm ra chuyện không cần thiết.
Tâm trạng rối bời một chút, y hướng Hàn Tư Ân gật gật đầu, người nhẹ như yến dựa vào hòn non bộ, rời đi.
Chờ đến khi hạ nhân phát hiện Hàn Tư Ân cùng Hà Phàm, chỉ thấy Hà Phàm ở trong nước lộ một cái đầu, Hàn Tư Ân đang ngồi xổm trên bờ nhìn. Hạ nhân hét lên một tiếng, có người nhảy đến trong hồ cứu người, có người chạy vội đi bẩm báo cho Hàn Tú.
Chờ thời điểm mọi người Hàn gia chạy tới, Hà Phàm đã được người cứu lên. Hà Phàm run lẩy bẩy ngồi dưới đất, ánh mắt sợ sệt nhìn Hàn Tư Ân.
Hàn Tú nhìn thấy vết thương trên đầu Hà Phàm, lại nhìn cả người hắn run rẩy, rít gào nhào vào Hà Phàm, nhìn Hàn Tư Ân nói: "Ngươi làm cái gì? Ngươi làm gì Phàm nhà ta?"
Hàn Tư Ân nghe lời này, đứng lên, vẩy vẩy chân hơi tê tê, nhìn Hàn Tú nói: "Ta làm cái gì? Cái này phải hỏi biểu đệ, biểu đệ hắn còn nhỏ tâm tư đơn thuần, hơn nửa đêm không ngủ chạy đến hồ này bơi lội chơi đùa, thật sự nguy hiểm vô cùng. Nếu không phải nơi này gần viện của ta, lại đúng dịp ta đi qua, nói không chừng người cũng không còn đâu."
"Ngươi nói bậy." Hàn Tú bị Hàn Tư Ân nói mát khiến cả người phát run, nàng chỉ vào Hàn Tư Ân nói: "Phàm nha ta sao lại bị thương? Có phải là ngươi làm hay không? Có phải là ngươi muốn dìm chết hắn?"
"Vậy thì hỏi biểu đệ đi, xem có phải ta muốn lấy mạng hắn hay không." Hàn Tư Ân không để ý đến Hàn Tú lên cơn điên, cười híp mắt nhìn về phía Hà Phàm hỏi.
Bình luận truyện