Thế Hôn
Chương 121: Giận dỗi
Chu thị cũng nhận ra không khí này, sợ hai người tính
tình bạo liệt sẽ nhịn không được làm mất mặt trước mọi người, cũng nhanh tiến
lên cầm chặt tay Lâm Ngọc Trân, kéo nàng đi về phía trước, ra vẻ không có việc
gì hỏi nàng: “Đã sai người đi gọi Lục Giam chưa?” Sau đó nhỏ giọng mắng: “Muội
muốn làm gì? Hồ đồ rồi sao?”
Lâm Ngọc Trân run run môi nói không ra lời. Trong lòng nàng rất hận a. Nàng căn bản không nghĩ tới Dương thị sẽ cự tuyệt nàng, e ngại Lục Vân không tốt hay sao. Cái gì Ngô Tương tính tình còn chưa ổn định, cái gì Ngô lão ông nói là phải đợi Ngô Tương hai mươi tuổi rồi mới tính sau? Rõ ràng đều là chối từ, rõ ràng chính là khinh thường Lục gia, cho rằng mình thấy người sang bắt quàng làm họ. Nàng phi! Cái gì vậy, xem thường nhà nàng, nàng còn coi thường nhà hắn đây! Nàng thật sự là không muốn nhìn thấy người Ngô gia. Nhưng tức giận thì thế nào? Nếu lúc này không gặp, chẳng phải ngày sau cũng không gặp người khác sao? Vì nữ nhi, nàng chỉ có thể giả bộ như không biết gì.
Nhưng chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã! Bởi vậy lúc nàng thấy Đào thị không quan tâm cùng Dương thị nói giỡn, trong lòng liền nhịn không được nhớ tới lời La thị đã nói. Nàng ta nhận định Đào thị ở sau lưng phá rối, cố ý hại nàng mất mặt, cố ý hại Lục Vân mất mặt. Cho nên tất cả uất hận của nàng đều tính trên người Đào thị, không nghĩ tới Đào thị không có nửa điểm chột dạ, cũng trừng mắt trả lại nàng. Sao có thể phá hỏng chuyện như vậy!
Dương thị thấy rõ, tiến lên cùng Chu thị sóng vai đi tới, hào phóng thân thiết cùng Lâm Ngọc Trân nói chuyện: “Yên tâm đi, ta lúc trước đã sai người đi thông tri Ngô Tương, nói hắn ở đại điện bên ngoài chờ chúng ta. Khi đó Lục Giam cũng đang ở chung với hắn, đều biết rồi, sẽ không chậm trễ. Hai hài tử này rất tốt, tương lai bọn họ sẽ làm rạng rỡ tổ tông đây.”
Dương thị ý tứ là, kết làm thông gia của nữ nhi bất thành, Ngô Tương cùng Lục Giam rốt cuộc vẫn là đồng hương chi nghị, tương lai cũng có thể giúp đỡ nhau. Nhưng nàng đã xem nhẹ lòng tự trọng háo thắng của Lâm Ngọc Trân, chết non vài hài tử, không thể không dựa vào nhi tử của người khác nhận làm con thừa tự để kế thừa hương khói cùng dưỡng lão. Lâm Ngọc Trân chính là dựa vào tính tình không chịu thua, mới có thể chống đỡ được đến hôm nay. Những lời này của nàng, trong tai Lâm Ngọc Trân nghe tới không phải cầu hòa thỏa hiệp, ngược lại càng kích khởi sự tức giận của Lâm Ngọc Trân — nếu hai hài tử kia tốt như vậy, vì sao ngươi còn không chịu đồng ý? Chẳng phải là ghét bỏ Lục Giam không phải thân sinh nhà nàng, ghét bỏ nhà mẹ đẻ của Lục Vân không tốt, không xứng với Ngô Tương.
Tuy vậy Lâm Ngọc Trân không thể nhịn nổi, gắt gao cắn khớp hàm, răng nanh chạm vào nhau phát ra tiếng vang, Chu thị dùng sức nhéo nàng một cái, lại chạm phải ánh mắt cầu xin của Lục Vân, mới thật sâu hít vào một hơi, miễn cưỡng nhịn xuống, run nhè nhẹ nhếch lên khóe môi, lộ ra một tươi cười lạnh buốt quái đản nói: “Đúng vậy, tỷ thật chu đáo. Đa tạ.”
Dương thị nhịn không được nhíu mày, quay đầu cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, hai người dần dần dừng lại phía sau. Ngô Nhị phu nhân nói nhỏ: “Xem nàng như vậy, đúng là hận thấu tẩu, Tam tẩu nhà nàng có quan hệ thân thích với chúng ta cũng bị nàng căm hận. Chẳng lẽ lúc trước tẩu nói mấy lời khó nghe với La thị sao?”
Dương thị buồn bực nói: “Ta không có. Ta căn bản không để nàng nói hết lời, lúc ấy mới nghe ra không thích hợp, liền nhanh đánh gãy lời của nàng, tìm lấy cớ rời đi. Cứ như vậy đã tức thành bộ dạng này sao…… Nếu mấy ngày nay những nhà tới cửa cầu thân đều như thế, chỉ sợ các nhà chung quanh đều đắc tội hết.”
“Nói không chừng là La thị ở giữa phá rối, nàng xưa nay là người gian xảo ích kỷ nhất.” Ngô Nhị phu nhân thở dài: “Thôi, vô luận như thế nào, nhìn bộ dáng hổn hển này, việc hôn nhân này cũng là cực kỳ không ổn, dù sao ở Lục gia cũng không phải nàng là đương gia, bằng không về sau chỉ sợ sẽ không thể qua lại. Ta thấy Đại tẩu cũng không cần thân cận với nàng nữa, qua mấy ngày này cứ tự nhiên thì tốt rồi.”
“Cũng chỉ đành như vậy.” Dương thị bất đắc dĩ gật đầu. Hai người bước nhanh đuổi kịp, đơn giản không quan tâm đến Lâm Ngọc Trân, tiếp tục giả bộ như không có việc gì cùng mọi người nói giỡn, lại xem thường La thị, không thèm để ý tới nàng ta.
Đám người Ngô Tương, Lục Giam quả nhiên theo lời đứng chờ trước cửa Đại Hùng bảo điện, thấy các nàng đến đây đều cười tiếp đón. Mọi người thu liễm tâm tư, cùng vào đại điện, lễ tạ thần dâng hương. Hòa thượng cầm ống thẻ đi lên, Dương thị không có tâm tư, xua tay đa tạ; Lâm Ngọc Trân cũng không muốn; Chu thị rút được một thẻ trung bình, không muốn rút lại; La thị lấy tay rút, được thẻ hạ hạ (thẻ xấu nhất đó), nhất thời mặt đều biến đổi; Đào thị bàn tay vươn ra lại lùi về, cuối cùng nói: “Không rút. Rút được thẻ tốt thì sẽ cao hứng, rút không tốt lại khổ sở trong lòng, cầu Bồ Tát phù hộ đi.”
Các trưởng bối đa số không rút, nữ hài tử cũng không thể không biết xấu hổ mà lấy thẻ, nam hài tử lại càng không có hứng thú. Vì thế đến đây chấm dứt, hòa thượng lại dẫn mọi người đi ngắm phong cảnh, nói là núi Phượng Sí dưới ánh tịch dương sẽ có một cảnh đẹp khác, rất đáng giá để ngắm nhìn. Lâm Ngọc Trân tâm phiền ý loạn, không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt của Lục Vân tâm lại mềm nhũn, chịu đựng bước lên đài ngắm cảnh.
Cảnh trên núi xác thực rất u nhã, nhưng mọi người đều có tâm sự, vô tâm thưởng cảnh, đứng đó một lúc, đều nói gió có chút lạnh, lấy cớ tản đi, chỉ để lại một đám nam tử ở lại ngắm diệp ngâm thơ.
Dưới sự nỗ lực duy trì của Chu thị cùng Dương thị, cơm chiều không khí hoàn hảo, lúc buông bát, Dương thị nói muốn thỉnh giáo đại sư chủ trì chỉ điểm, dẫn các nữ quyến Ngô gia đi trước. Thấy chỉ còn người trong nhà, Lâm Ngọc Trân nhịn không được run run môi giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “Ta tương lai nhất định phải vì A Vân tìm một mối hôn nhân thật tốt. Các ngươi cứ chờ coi!” Vì khí phách, đúng là hoàn toàn không nể nang.
Lục Vân nhất thời sắc mặt đại biến, không nói được một lời, đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài. Lâm Ngọc Trân nhanh đuổi theo: “A Vân, con đi đâu vậy?”
Lâm Cẩn Dung không khỏi trầm tư. Chẳng lẽ là kiếp trước Lục Vân vẫn luôn cao không tới thấp không thông, vì vậy không tìm thấy hôn nhân thích hợp, đến cuối cùng không còn cách nào khác mới vội vàng gả đi xa nhà là vì nguyên nhân này sao? Nếu thật vậy, Lâm Ngọc Trân sẽ có một ngày cảm thấy hối hận với lời thề do sự tức giận ngày hôm nay.
Chu thị khe khẽ thở dài, nói: “Hài tử da mặt mỏng, Cô phu nhân đã từng tuổi này, còn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Vừa nói vừa nhìn La thị liếc mắt một cái.
La thị đồng ý nói: “Đúng vậy, ta cũng khuyên nàng, nhưng không khuyên được.” Tiếp theo nói muốn đi khuyên nhủ, vì thế cũng mang theo cặp song sinh rời đi.
Đào thị kéo Chu thị tố khổ: “Đại tẩu, tẩu xem nha, nàng dựa vào cái gì trừng ta a? Chẳng lẽ là ta phá rối việc này sao? Ta nếu không phải vì mọi người, ta kiên quyết không đành lòng.”
Người nhà mình mình còn không biết sao, Chu thị thấy hai phu nhân Ngô gia đều có ý vô tình vắng vẻ La thị, còn có chút hoài nghi là La thị phá rối, liền thấp giọng an ủi nàng: “Ta đều biết, muội chịu ủy khuất. Trong chuyện này đại khái là có chút hiểu lầm, nếu không, chúng ta đi tìm nàng nói chuyện?”
Đây cũng không phải chủ ý tốt, cần gì phải đuổi theo biện bạch vào lúc này? Hai người tính tình không hợp, một lời không thuận rồi ầm ĩ càng khó xem. Lâm Cẩn Dung liền cười nói: “Đại bá mẫu, nếu cô cô thật sự có hiểu lầm, lúc này gặp nương ta, chỉ sợ sẽ càng thêm tức giận. Không bằng về nhà rồi nói sau?” Cũng không đợi Chu thị trả lời, quay đầu nhìn Đào thị khuyên nhủ: “Nương, hiểu lầm chính là hiểu lầm, sẽ có một ngày được sáng tỏ, đừng vội vã trong nhất thời. Người nói có đúng không?”
Đào thị cũng hứng thú rã rời, nhân tiện nói: “Đại tẩu, ta đây sẽ không đi. Nếu tiện, tẩu thay ta hỏi thăm Cô phu nhân một chút, nàng vì sao nhìn ta giống như kẻ thù vậy? Có muốn cùng phân trần với lão thái thái không? Ta không sợ.”
Chu thị vội nói: “Được, được. Ta đây đến chỗ Cô phu nhân, các ngươi thay ta chiếu cố A Chỉ.” Thấy Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đều đáp ứng, liền cùng Hứa ma ma hướng về sân viện của Lâm Ngọc Trân. Lại cẩn thận, trước tiên ở bên ngoài dạo qua một vòng, sai người đến hỏi mẫu tử La thị có ở bên trong không, nghe nói đã đi rồi, lúc này mới tiến vào.
Đi vào mới biết, Lục Vân sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng, mặc cho Lâm Ngọc Trân kêu gọi thế nào, khuyên nhủ thế nào, cũng không lên tiếng. Lâm Ngọc Trân đau lòng nữ nhi, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, lại không dám gióng trống khua chiêng sai người mở cửa, lòng ngập đầy lửa giận đều hóa thành vẻ u sầu, vừa thấy Chu thị, không khỏi liền rơi lệ: “Tẩu tử, tẩu nhanh thay ta khuyên nhủ oan gia này. Nàng nếu xảy ra điều gì không hay, ta sẽ không sống nổi.”
Chu thị thanh thanh cổ họng, tiến lên nói: “A Vân chất nữ nhi, con nghe cữu mẫu khuyên một câu. Trên đời này hiểu rõ nữ tử nhất chính là phụ mẫu, mẫu thân con chỉ có một nữ nhi là con, so với con còn thương tâm hơn, con đóng cửa không lên tiếng, là muốn khiến nàng tan nát cõi lòng sao? Con cũng không còn nhỏ, nhanh mở cửa ra đi.”
Một lát sau, cửa mở, hai người nhanh đi vào, chỉ thấy Lục Vân đưa lưng về phía hai người nằm ở trên giường, không nói được một lời, thân thể vẫn không làm sao. Lâm Ngọc Trân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Chu thị liền ôn nhu an ủi Lục Vân hai câu, hướng Lâm Ngọc Trân nháy mắt, tỏ vẻ có chuyện muốn nói với Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân liền bảo Phương ma ma trông chừng Lục Vân, đứng dậy cùng Chu thị ra bên ngoài. Chu thị trấn an nàng hồi lâu, thấy nàng cảm xúc ổn định, mới nói: “Tam tẩu bảo ta hỏi muội, nàng đắc tội muội thế nào, mà muội lại trừng nàng như vậy? Trong chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì không?” Thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt không nói lời nào, liền ý vị thâm trường nói: “Tam tẩu muội có tính tình thế nào, muội và ta đều rõ ràng. Nàng cao hứng hay không từ trước đến nay đều lộ ra mặt, cũng không giống như những người khác, ở mặt ngoài đẹp mặt, sau lưng lại phá hỏng việc. Từ lúc nhóm chúng ta nói đến chuyện này đến bây giờ cũng bất quá mới chỉ hai ngày, người trong nhà ta đã làm gì, thì cứ điều tra. Nàng nếu thực sự làm cái gì, công công bà bà trước sẽ không buông tha nàng.” Lại dừng một chút, thở dài: “Hiện tại muội cùng Tam tẩu giận dỗi, Ngô Đại phu nhân cũng không để ý tới Nhị tẩu, bảo ta đứng giữa phải làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc Trân lúc trước còn không có cảm giác, nghe thấy mấy lời sau của nàng, mới nghiêm túc hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Chu thị thở dài, nói: “Cũng không chắc chắn? Chẳng lẽ muội không chú ý tới, hai vị phu nhân Ngô gia cũng không để ý tới Nhị tẩu sao? Ta suy nghĩ, có phải lúc trước nàng đã nói gì đó mạo phạm người ta hay không? Hoặc là nghe lầm cái gì đó?”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Không thể nào?” Cũng không khỏi nghĩ lại lời La thị nói lúc trước.
Chu thị thấy nàng còn che chở La thị, cũng hiểu không thể hỏi được gì, nhân tiện nói: “Theo ý ta, chuyện nhân duyên là phải xem duyên phận, ba nhà đều là thế giao, cũng không thể ngày sau không hề lui tới, nên nhẫn thì phải nhẫn. Được rồi, muội đi lo cho hài tử, ta đi về trước.” Chậm rãi suy nghĩ, lần này phải khiến yêu tinh giảo hoạt La thị này không thể trốn thoát.
Lâm Ngọc Trân run run môi nói không ra lời. Trong lòng nàng rất hận a. Nàng căn bản không nghĩ tới Dương thị sẽ cự tuyệt nàng, e ngại Lục Vân không tốt hay sao. Cái gì Ngô Tương tính tình còn chưa ổn định, cái gì Ngô lão ông nói là phải đợi Ngô Tương hai mươi tuổi rồi mới tính sau? Rõ ràng đều là chối từ, rõ ràng chính là khinh thường Lục gia, cho rằng mình thấy người sang bắt quàng làm họ. Nàng phi! Cái gì vậy, xem thường nhà nàng, nàng còn coi thường nhà hắn đây! Nàng thật sự là không muốn nhìn thấy người Ngô gia. Nhưng tức giận thì thế nào? Nếu lúc này không gặp, chẳng phải ngày sau cũng không gặp người khác sao? Vì nữ nhi, nàng chỉ có thể giả bộ như không biết gì.
Nhưng chuyện này thật sự vô cùng nhục nhã! Bởi vậy lúc nàng thấy Đào thị không quan tâm cùng Dương thị nói giỡn, trong lòng liền nhịn không được nhớ tới lời La thị đã nói. Nàng ta nhận định Đào thị ở sau lưng phá rối, cố ý hại nàng mất mặt, cố ý hại Lục Vân mất mặt. Cho nên tất cả uất hận của nàng đều tính trên người Đào thị, không nghĩ tới Đào thị không có nửa điểm chột dạ, cũng trừng mắt trả lại nàng. Sao có thể phá hỏng chuyện như vậy!
Dương thị thấy rõ, tiến lên cùng Chu thị sóng vai đi tới, hào phóng thân thiết cùng Lâm Ngọc Trân nói chuyện: “Yên tâm đi, ta lúc trước đã sai người đi thông tri Ngô Tương, nói hắn ở đại điện bên ngoài chờ chúng ta. Khi đó Lục Giam cũng đang ở chung với hắn, đều biết rồi, sẽ không chậm trễ. Hai hài tử này rất tốt, tương lai bọn họ sẽ làm rạng rỡ tổ tông đây.”
Dương thị ý tứ là, kết làm thông gia của nữ nhi bất thành, Ngô Tương cùng Lục Giam rốt cuộc vẫn là đồng hương chi nghị, tương lai cũng có thể giúp đỡ nhau. Nhưng nàng đã xem nhẹ lòng tự trọng háo thắng của Lâm Ngọc Trân, chết non vài hài tử, không thể không dựa vào nhi tử của người khác nhận làm con thừa tự để kế thừa hương khói cùng dưỡng lão. Lâm Ngọc Trân chính là dựa vào tính tình không chịu thua, mới có thể chống đỡ được đến hôm nay. Những lời này của nàng, trong tai Lâm Ngọc Trân nghe tới không phải cầu hòa thỏa hiệp, ngược lại càng kích khởi sự tức giận của Lâm Ngọc Trân — nếu hai hài tử kia tốt như vậy, vì sao ngươi còn không chịu đồng ý? Chẳng phải là ghét bỏ Lục Giam không phải thân sinh nhà nàng, ghét bỏ nhà mẹ đẻ của Lục Vân không tốt, không xứng với Ngô Tương.
Tuy vậy Lâm Ngọc Trân không thể nhịn nổi, gắt gao cắn khớp hàm, răng nanh chạm vào nhau phát ra tiếng vang, Chu thị dùng sức nhéo nàng một cái, lại chạm phải ánh mắt cầu xin của Lục Vân, mới thật sâu hít vào một hơi, miễn cưỡng nhịn xuống, run nhè nhẹ nhếch lên khóe môi, lộ ra một tươi cười lạnh buốt quái đản nói: “Đúng vậy, tỷ thật chu đáo. Đa tạ.”
Dương thị nhịn không được nhíu mày, quay đầu cùng Ngô Nhị phu nhân trao đổi ánh mắt, hai người dần dần dừng lại phía sau. Ngô Nhị phu nhân nói nhỏ: “Xem nàng như vậy, đúng là hận thấu tẩu, Tam tẩu nhà nàng có quan hệ thân thích với chúng ta cũng bị nàng căm hận. Chẳng lẽ lúc trước tẩu nói mấy lời khó nghe với La thị sao?”
Dương thị buồn bực nói: “Ta không có. Ta căn bản không để nàng nói hết lời, lúc ấy mới nghe ra không thích hợp, liền nhanh đánh gãy lời của nàng, tìm lấy cớ rời đi. Cứ như vậy đã tức thành bộ dạng này sao…… Nếu mấy ngày nay những nhà tới cửa cầu thân đều như thế, chỉ sợ các nhà chung quanh đều đắc tội hết.”
“Nói không chừng là La thị ở giữa phá rối, nàng xưa nay là người gian xảo ích kỷ nhất.” Ngô Nhị phu nhân thở dài: “Thôi, vô luận như thế nào, nhìn bộ dáng hổn hển này, việc hôn nhân này cũng là cực kỳ không ổn, dù sao ở Lục gia cũng không phải nàng là đương gia, bằng không về sau chỉ sợ sẽ không thể qua lại. Ta thấy Đại tẩu cũng không cần thân cận với nàng nữa, qua mấy ngày này cứ tự nhiên thì tốt rồi.”
“Cũng chỉ đành như vậy.” Dương thị bất đắc dĩ gật đầu. Hai người bước nhanh đuổi kịp, đơn giản không quan tâm đến Lâm Ngọc Trân, tiếp tục giả bộ như không có việc gì cùng mọi người nói giỡn, lại xem thường La thị, không thèm để ý tới nàng ta.
Đám người Ngô Tương, Lục Giam quả nhiên theo lời đứng chờ trước cửa Đại Hùng bảo điện, thấy các nàng đến đây đều cười tiếp đón. Mọi người thu liễm tâm tư, cùng vào đại điện, lễ tạ thần dâng hương. Hòa thượng cầm ống thẻ đi lên, Dương thị không có tâm tư, xua tay đa tạ; Lâm Ngọc Trân cũng không muốn; Chu thị rút được một thẻ trung bình, không muốn rút lại; La thị lấy tay rút, được thẻ hạ hạ (thẻ xấu nhất đó), nhất thời mặt đều biến đổi; Đào thị bàn tay vươn ra lại lùi về, cuối cùng nói: “Không rút. Rút được thẻ tốt thì sẽ cao hứng, rút không tốt lại khổ sở trong lòng, cầu Bồ Tát phù hộ đi.”
Các trưởng bối đa số không rút, nữ hài tử cũng không thể không biết xấu hổ mà lấy thẻ, nam hài tử lại càng không có hứng thú. Vì thế đến đây chấm dứt, hòa thượng lại dẫn mọi người đi ngắm phong cảnh, nói là núi Phượng Sí dưới ánh tịch dương sẽ có một cảnh đẹp khác, rất đáng giá để ngắm nhìn. Lâm Ngọc Trân tâm phiền ý loạn, không muốn đi, nhưng thấy ánh mắt của Lục Vân tâm lại mềm nhũn, chịu đựng bước lên đài ngắm cảnh.
Cảnh trên núi xác thực rất u nhã, nhưng mọi người đều có tâm sự, vô tâm thưởng cảnh, đứng đó một lúc, đều nói gió có chút lạnh, lấy cớ tản đi, chỉ để lại một đám nam tử ở lại ngắm diệp ngâm thơ.
Dưới sự nỗ lực duy trì của Chu thị cùng Dương thị, cơm chiều không khí hoàn hảo, lúc buông bát, Dương thị nói muốn thỉnh giáo đại sư chủ trì chỉ điểm, dẫn các nữ quyến Ngô gia đi trước. Thấy chỉ còn người trong nhà, Lâm Ngọc Trân nhịn không được run run môi giống như tuyên thệ thấp giọng nói: “Ta tương lai nhất định phải vì A Vân tìm một mối hôn nhân thật tốt. Các ngươi cứ chờ coi!” Vì khí phách, đúng là hoàn toàn không nể nang.
Lục Vân nhất thời sắc mặt đại biến, không nói được một lời, đứng dậy bước nhanh ra bên ngoài. Lâm Ngọc Trân nhanh đuổi theo: “A Vân, con đi đâu vậy?”
Lâm Cẩn Dung không khỏi trầm tư. Chẳng lẽ là kiếp trước Lục Vân vẫn luôn cao không tới thấp không thông, vì vậy không tìm thấy hôn nhân thích hợp, đến cuối cùng không còn cách nào khác mới vội vàng gả đi xa nhà là vì nguyên nhân này sao? Nếu thật vậy, Lâm Ngọc Trân sẽ có một ngày cảm thấy hối hận với lời thề do sự tức giận ngày hôm nay.
Chu thị khe khẽ thở dài, nói: “Hài tử da mặt mỏng, Cô phu nhân đã từng tuổi này, còn thiếu kiên nhẫn như vậy.” Vừa nói vừa nhìn La thị liếc mắt một cái.
La thị đồng ý nói: “Đúng vậy, ta cũng khuyên nàng, nhưng không khuyên được.” Tiếp theo nói muốn đi khuyên nhủ, vì thế cũng mang theo cặp song sinh rời đi.
Đào thị kéo Chu thị tố khổ: “Đại tẩu, tẩu xem nha, nàng dựa vào cái gì trừng ta a? Chẳng lẽ là ta phá rối việc này sao? Ta nếu không phải vì mọi người, ta kiên quyết không đành lòng.”
Người nhà mình mình còn không biết sao, Chu thị thấy hai phu nhân Ngô gia đều có ý vô tình vắng vẻ La thị, còn có chút hoài nghi là La thị phá rối, liền thấp giọng an ủi nàng: “Ta đều biết, muội chịu ủy khuất. Trong chuyện này đại khái là có chút hiểu lầm, nếu không, chúng ta đi tìm nàng nói chuyện?”
Đây cũng không phải chủ ý tốt, cần gì phải đuổi theo biện bạch vào lúc này? Hai người tính tình không hợp, một lời không thuận rồi ầm ĩ càng khó xem. Lâm Cẩn Dung liền cười nói: “Đại bá mẫu, nếu cô cô thật sự có hiểu lầm, lúc này gặp nương ta, chỉ sợ sẽ càng thêm tức giận. Không bằng về nhà rồi nói sau?” Cũng không đợi Chu thị trả lời, quay đầu nhìn Đào thị khuyên nhủ: “Nương, hiểu lầm chính là hiểu lầm, sẽ có một ngày được sáng tỏ, đừng vội vã trong nhất thời. Người nói có đúng không?”
Đào thị cũng hứng thú rã rời, nhân tiện nói: “Đại tẩu, ta đây sẽ không đi. Nếu tiện, tẩu thay ta hỏi thăm Cô phu nhân một chút, nàng vì sao nhìn ta giống như kẻ thù vậy? Có muốn cùng phân trần với lão thái thái không? Ta không sợ.”
Chu thị vội nói: “Được, được. Ta đây đến chỗ Cô phu nhân, các ngươi thay ta chiếu cố A Chỉ.” Thấy Đào thị cùng Lâm Cẩn Dung đều đáp ứng, liền cùng Hứa ma ma hướng về sân viện của Lâm Ngọc Trân. Lại cẩn thận, trước tiên ở bên ngoài dạo qua một vòng, sai người đến hỏi mẫu tử La thị có ở bên trong không, nghe nói đã đi rồi, lúc này mới tiến vào.
Đi vào mới biết, Lục Vân sau khi trở về liền nhốt mình trong phòng, mặc cho Lâm Ngọc Trân kêu gọi thế nào, khuyên nhủ thế nào, cũng không lên tiếng. Lâm Ngọc Trân đau lòng nữ nhi, sợ nàng luẩn quẩn trong lòng, lại không dám gióng trống khua chiêng sai người mở cửa, lòng ngập đầy lửa giận đều hóa thành vẻ u sầu, vừa thấy Chu thị, không khỏi liền rơi lệ: “Tẩu tử, tẩu nhanh thay ta khuyên nhủ oan gia này. Nàng nếu xảy ra điều gì không hay, ta sẽ không sống nổi.”
Chu thị thanh thanh cổ họng, tiến lên nói: “A Vân chất nữ nhi, con nghe cữu mẫu khuyên một câu. Trên đời này hiểu rõ nữ tử nhất chính là phụ mẫu, mẫu thân con chỉ có một nữ nhi là con, so với con còn thương tâm hơn, con đóng cửa không lên tiếng, là muốn khiến nàng tan nát cõi lòng sao? Con cũng không còn nhỏ, nhanh mở cửa ra đi.”
Một lát sau, cửa mở, hai người nhanh đi vào, chỉ thấy Lục Vân đưa lưng về phía hai người nằm ở trên giường, không nói được một lời, thân thể vẫn không làm sao. Lâm Ngọc Trân lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, Chu thị liền ôn nhu an ủi Lục Vân hai câu, hướng Lâm Ngọc Trân nháy mắt, tỏ vẻ có chuyện muốn nói với Lâm Ngọc Trân.
Lâm Ngọc Trân liền bảo Phương ma ma trông chừng Lục Vân, đứng dậy cùng Chu thị ra bên ngoài. Chu thị trấn an nàng hồi lâu, thấy nàng cảm xúc ổn định, mới nói: “Tam tẩu bảo ta hỏi muội, nàng đắc tội muội thế nào, mà muội lại trừng nàng như vậy? Trong chuyện này có phải đã có hiểu lầm gì không?” Thấy Lâm Ngọc Trân sầm mặt không nói lời nào, liền ý vị thâm trường nói: “Tam tẩu muội có tính tình thế nào, muội và ta đều rõ ràng. Nàng cao hứng hay không từ trước đến nay đều lộ ra mặt, cũng không giống như những người khác, ở mặt ngoài đẹp mặt, sau lưng lại phá hỏng việc. Từ lúc nhóm chúng ta nói đến chuyện này đến bây giờ cũng bất quá mới chỉ hai ngày, người trong nhà ta đã làm gì, thì cứ điều tra. Nàng nếu thực sự làm cái gì, công công bà bà trước sẽ không buông tha nàng.” Lại dừng một chút, thở dài: “Hiện tại muội cùng Tam tẩu giận dỗi, Ngô Đại phu nhân cũng không để ý tới Nhị tẩu, bảo ta đứng giữa phải làm sao bây giờ?”
Lâm Ngọc Trân lúc trước còn không có cảm giác, nghe thấy mấy lời sau của nàng, mới nghiêm túc hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Chu thị thở dài, nói: “Cũng không chắc chắn? Chẳng lẽ muội không chú ý tới, hai vị phu nhân Ngô gia cũng không để ý tới Nhị tẩu sao? Ta suy nghĩ, có phải lúc trước nàng đã nói gì đó mạo phạm người ta hay không? Hoặc là nghe lầm cái gì đó?”
Lâm Ngọc Trân nhíu mày nói: “Không thể nào?” Cũng không khỏi nghĩ lại lời La thị nói lúc trước.
Chu thị thấy nàng còn che chở La thị, cũng hiểu không thể hỏi được gì, nhân tiện nói: “Theo ý ta, chuyện nhân duyên là phải xem duyên phận, ba nhà đều là thế giao, cũng không thể ngày sau không hề lui tới, nên nhẫn thì phải nhẫn. Được rồi, muội đi lo cho hài tử, ta đi về trước.” Chậm rãi suy nghĩ, lần này phải khiến yêu tinh giảo hoạt La thị này không thể trốn thoát.
Bình luận truyện