Tây Du Ký

Chương 54: Rửa sạch ruột gan mình cũng sạch Giống hung thì có thứ trừ hung



Tây hương, Tam Tạng chỉ thành ấy mà nói rằng:

- Chỗ đó chắc là thành Nữ quốc, đồ đệ phải ở cho nghiêm, chẳng nên lung lăng giễu cợt.

Ba người đều dạ, giây phút đi tới, thấy những đờn bà con gái gặt hai chẳng hề thấy có đờn ông con trai.

Còn lũ đờn bà con gái ngó thấy bốn thầy trò đi ngang qua chợ, thấy Bát Giới dị tướng ngỡ là yêu tinh nên ngã lăn chạy hết.

Bốn thầy trò đi một đôi xảy gặp một người con gái đội mão quan văn, kêu lớn rằng: - Bốn ông kia! Hãy ghé lại nhà trạm, đặng khai tên họ cho hạ quan tâu lại rồi sẽ đi. Tam Tạng nghe nói liền xuống ngựa, thầy trò vào quán, chào hỏi nữ quan.

Nữ quan đáp lễ rồi mời bốn thầy trò vào nhà trạm.

Nữ quan hỏi:

- Chẳng hay bốn ông sứ ở đâu đi đến đây?

Tôn Hành Giả nói:

- Chúng tôi không phải đi sứ, thầy tôi là ngự đệ của vua Ðường, hiệu là Tam Tạng, còn ba anh em tôi làhọc trò đồng vưng lịnh Thiên tử qua Tây Phương thỉnh kinh, có điệp thông quan đây, xin người xem xét.

Nữ quan biên tên xong xả, rồi bước xuống bái Tam Tạng mà thưa rằng:

- Tôi là chức Dịch Thừa giữ nhà trạm Nghinh Dương, không hay lão gia ở đại bang đến đây, nên trễ tiếp nghinh, xin rộng dung thứ tội.

Nói rồi sửa sang áo mão, tới lầu ngũ phụng tâu rằng:

- Tôi thủ trạm Nghinh Dương, thấy có Ngự đệ Ðường vương là Tam Tạng và ba người học trò, đồng vưng chỉ qua Tây Phương thỉnh kinh, có điệp thông quan, nên tôi lại tâu xin Bệ Hạ đổi điệp cho bốn thầy trò tiện bề qua nước khác.

Nữ vương nghe xong mừng rỡ lâm triều, bá quan chầu trực.

Nữ vương phán rằng:

- Hồi hôm trẫm chiêm bao, ngó thấy bình phong màu rực rỡ, gương ngọc chiếu sáng lòa. Nay có lời Dịch Thừa tâu: Có Ðường ngự để đến nước ta, thiệt điềm chiêm bao ấy linh lắm, lợi nhà lợi nước vô cùng.

Bá quan tâu:

- Chẳng hay điềm tốt ra thế nào?

Nữ vương nói:

- Nước ta từ xưa đến nay chẳng hề thấy đờn ông tìm tới. Bây giờ có Ðường ngự đệ đến đây, chắc điềm trời đã khiến, nên quả nhơn muốn nhường ngôi cho Ðường ngự đệ, trẫm làm hoàng hậu cũng đành. Như vậy thì đủ khí âm khí dương, sanh nhiều con nhiều cháu; thì nước mình có đàn ông làm vua nối nghiệp nhiều đời sẽ có con trai như các nước luôn luôn, ấy là trời ra điềm tốt.

Bá quan đồng chúc tụng vui mừng.

Còn Dịch Thừa không chúc tụng, lại tâu rằng:

- Tuy Bệ Hạ tính việc lâu dài, lo bề roi đấu. Song ba người học trò của Ðường ngự đệ diện mạo dữ dằn; e làm rối trong nước.

Nữ vương phán hỏi:

- Còn tướng mạo Ðường ngự đệ ra thế nào?

Dịch Thừa tâu rằng:

- Diện mạo Ðường ngự đệ xinh tốt mười phần. Gương mặt như hoa, nước da tợ ngọc. Ngặt ba tên đệ tử nửa người nửa thú, như quỷ như yêu!

Nữ vương phán rằng:

- Như vậy thì đổi điệp thông quan cho ba người đồ đệ, sai chúng nó đi thỉnh kinh, để ngự đệ ở đây với trẫm.

Bá quan đồng tâu rằng:

- Bệ Hạ luận như vậy thì lưỡng tiện, chúng tôi mừng biết chừng nào. Song việc sánh đôi phải có mai mới đặng.

Nữ vương phán rằng:

- Trẫm y lời các khanh tâu, vậy thì nhứt định Thái sư làm mai, hãy nói trước với Ðường ngự đệ cho xong trẫm sẽ khai thành nghinh tiếp.

Thái sư và Dịch Thừa vưng lịnh, bái tạ lui ra.

Nói về Tam Tạng đương ăn cơm với ba người học trò tại trạm, xảy thấy quân vào báo rằng:

- Thái sư cùng với bốn quan đi đã gần tới trạm.

Tam Tạng nói:

- Lạ nầy! Việc chi quan Thái sư tìm đến!

Bát Giới nói:

- Chắc là họ đi mời thầy trò ta đó.

Tôn Hành Giả nói:

- Không phải có đám tiệc chi mà thỉnh, chắc là họ đi làm mai.

Tam Tạng thất sắc, hỏi rằng:

- Nếu họ lấy thế mà ép, thì ta biết tính làm sao?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Xin sư phụ cứ việc chịu đở đi, rồi tôi sẽ tính.

Nói vừa dứt tiếng, Nữ thừa tướng và Nữ dịch thừa đồng vào làm lễ.

Tam Tạng đáp lễ rồi nói rằng:

- Bần tăng là kẻ xuất gia, có đức chi mà thượng quan làm lễ?

Nữ Thái sư thấy Tam Tạng diện mạo nghiêm trang thì mừng thầm rằng:

- Nước mình có phước lắm, mới khiến đặng người quý tướng làm vua.

Liền vòng tay thưa rằng:

- Ngự đệ gia gia có việc vui mừng may mắn lắm!

Tam Tạng nói:

- Tôi là người tu hành, có việc chi mà vui mừng may mắn?

Nữ Thái sư bái và thưa rằng:

- Nước tôi gọi là Tây hương Nữ quốc, xưa nay không có đàn ông. Bây giờ lại gặp ngự đệ gia gia đến, nên tôi vưng chỉ cầu thân.

Tam Tạng nói:

- Bần tăng có ba người đệ tử chẳng hay muốn dụng người nào?

Nữ dịch thưa tâu rằng:

- Hạ quan mới vào tâu về việc ngự đệ. Bệ Hạ tôi mừng rỡ phán rằng: Hồi hôm chiêm bao thấy điềm lành: Bình phong màu rực rỡ, gương ngọc chiếu sáng lòa. Bởi cớ ấy nên Bệ Hạ tôi biết ngự đệ là người quý tướng trong nước Ðại Ðường đáng bực nàhnh vàng lá ngọc. Bệ Hạ tôi chịu làm hoàng hậu, xin nhường ngôi cho ngự đệ; nên sai Thừa tướng làm mai.

Tam Tạng làm thinh cúi mặt!

Nữ thừa tướng thưa rằng:

- Ðại trượng phu gặp thời chẳng nên bỏ, ngôi hoàng đế chẳng phải tầm thường. Xin ngự đệ nhậm ngôn, đặng tôi về tâu lại.

Tam Tạng cứ việc làm thinh.

Bát Giới nói hớt rằng:

- Thái sư về tâu lại như vầy: Thầy tôi là người tu hành đã lâu năm, cũng như ông Phật sống, nên chẳng ham giàu cã nước mà làm vua, chẳng mê sắc khuynh thành mà làm rễ. Vậy xin đổi điệp, cho thầy tôi đi thỉnh kinh. Ðể lão Trư lại đây thay mặt cũng đặng. Thái sư nhắm tâu được hay không?

Nữ Thái sư nghe nói kinh hãi, vì thấy tướng mạo dữ dằn; nên làm thinh không dám nói lại.

Còn Nữ Dịch Thừa gượng gạo đáp rằng:

- Tuy thầy cũng là đàn ông, song diện mạo xấu va, e quã quân không vừa ý.

Bát Giới cười rằng:

- Ngươi thiệt không thông việc! Há chẳng nghe lời tục nói rằng: Nhỏ làm vành thúng, lớn làm vành nia, đàn ông có lẽ nào không ai dụng?

Tôn Hành Giả nạt rằng:

- Ngươi đừng nói vô lễ. Ðể tự ý sư phụ nhứt định lẽ nào., đáng từ thì từ, nên dụng thì dụng, ưng chăng tại ý thầy.

Tam Tạng nói: - Ngộ không, tự ý người toan liệu.

Tôn Hành Giả nói:

- Như theo ý tôi, thì thầy ở lại đây là hay hơn. Phải duyên ngàn dặm mới gặp nhau, không lẽ nhiều nơi mà kén chọn. Dầu thầy đến chốn khác cũng không bằng chỗ nầy. Tam Tạng nói:

- Nếu ta tham giàu sang mà ở đây thhì ai đi thỉnh kinh? Chắc là chúa ta trông đợi lắm!

Nữ thái sư thưa rằng:

- Bệ Hạ tôi có truyền chỉ như vầy: Nếu ngự đệ bằng lòng ở lại đây, xong việc hoa chúc rồi, thì đổi điệp thông quan cho ba bị hiền đồ đi thỉnh kinh lập tức. Chừng trở lại đây Bệ Hạ tôi sẽ đưa tiền phí lộ cho ba vị hiền đồ đem kinh về nước Ðại Ðường. Tam Tạng gặc đầu chịu đỡ.

Khi ấy Nữ Thái sư và Nữ Dịch Thừa đồng mừng rỡ, bái Hành Giả mà tạ ơn rằng:

- Nhờ có lời thầy giúp mới xuôi việc.

Bát Giới nói:

- Tôi chẳng hề chịu sự tạ ơn miệng! Ðã biết nhờ giúp lời mới nên việc, thì dọn tiệc mà đãi cho mau!

Nữ thái sư nói:

- Thưa có, thưa có.

Nói rồi từ giã lui về.

Còn Tam Tạng kéo Hành Giả mà mắng rằng:

- Con khỉ nầy hay sanh sự lắm! Ngươi quyết giết ta sao? Nghỉ nào ngươi bảo ta ở đây với Nữ vương thì còn chi công tu niệm. Dầu các ngươi đi thỉnh kinh đặng mà đem về nước, ta cũng lỗi đạo và mang tội bất trung. Thà chết cũng bằng lòng, chớ không chịu như vậy.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Xin thầy an lòng chẳng nên nóng giận, tôi há không biết việc ấy hay sao? Song gặp cảnh nghịch như vầy, nếu không dùng chước quỷ mưu thần, thì chạy đâu cho khỏi? Tam Tạng hỏi:

- Ngươi dùng kế chi nói cho ta nghe thử?

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Nếu thầy không chịu, chắc là không đổi điệp thông quan, lại chẳng cho đi khỏi nước. Còn lo một nổi nó truyền quan quân cắt thịt thầy bỏ vào đầy hương đại mà ngửi nữa! Ðến chừng đó anh em chúng tôi không lẽ lấy mắt mà ngó, chắc phải ra tay. Song chúng nó đã đông, muôn binh ngàn tướng, khí giái cả nước, không phải tầm thường. Phải chi như yêu quái thì dễ đánh, dạn giết. Chớ người ta cả vạn không lẽ giết như yêu tinh. Huống chi lòng thầy từ bi không lẽ sát sanh hại mạng; nếu tôi giết quan binh nhiều lắm, chắc là thầy chẳng an lòng nên phải dụng kế thoát thân mà khỏi hại người, ấy là lưỡng tiện.

Tam Tạng nói:

- Ngộ Không luận hay lắm. Song le một nỗi Nữ vương ép việc vợ chồng, thì ta không lẽ bỏ phép tu hành, mà theo việc tục.

Tôn Hành Giả thưa rằng:

- Nay thầy đã hứa rồi chắc Nữ vương lấy lễ Hoàng đế mà rước thầy vào đền, thầy đừng từ chối, lên long xa vào ngôi ngai tề chỉnh, bảo Nữ vương giao ấn; rồi đòi chúng tôi vào mà đổi điệp thông quan, đóng ấn tử tế, rồi giao điệp cho tôi. Tức thì truyền dọn tiệc chay, ăn với Nữ vương và đãi chúng tôi trước điện. Tiệc rồi truyền dọn long xa đặng theo đưa chúng tôi ra khỏi thành và phải nói trước với Nữ vương trong lúc đương ăn tiệc rằng. Tiệc rồi trẫm phải theo đưa ba trò đi khỏi thành, sẽ trở về đền động phòng với Hoàng Hậu. Gạt Nữ vương và bá quan mắc kế như vậy mới khỏi nghi nan. Ðến khi thầy đưa chúng tôi khỏi cửa thành, tôi sẽ làm phép định thân cho Nữ vương và quan quân đều đứng cứng như chôn chơn, thầy xuống long xa, bảo Sa Tăng đỡ thầy lên ngựa. Ðợi đi một ngày đêm, tôi sẽ hóa phép định thân, thì chúng nó có theo cũng không kịp. Như vậy thì thầy khỏi phạm luật, mà chẳng hại đến ai, ấy là kế ưng đỡ mà thoát thân, lưỡng toàn vô hại.

Tam Tạng nghe nói như chiêm bao mới tỉnh giấc, nên mừng rỡ và khen kế nhiệm, Sa Tăng, Bát Giới cũng bằng lòng.

Nói về Nữ thái sư và Nữ dịch thừa vào đền tung hô xong xả.

Nữ thừa tướng quì tâu rằng:

- Chúng tôi đi cầu thân, ngự đệ từ chối, nhờ có người học trò lớn nói dốc vào, chịu để thầy ở lại, miễn là đổi điệp trước cho ba người rời đệ tử đi thỉnh kinh, đợi khi trở lại sẽ ghé thăm, và xin tiền sở phí đặng đem kinh về nước.

Nữ vương cười rồi phán rằng:

- Người học trò lớn nói vậy, ngự đệ có bàn luận tiếng chi nửa chăng?

Nữ thái sư tâu rằng:

- Ngự đệ bằng lòng gặc đầu không nói chi hết. Có người học trò giửa nài đải yến chay.

Nữ vương vui mừng truyền dọn tiệc trọng thể, và xuống chỉ dàn xe rồng, đi rước phu quân. Bá quan vưng chỉ, sắp đặt nghiêm trang. Vật quý đồ xinh kể sao cho xiết.

Khi ấy Nữ vương ngồi ngự long xa đến trạm, truyền nội thị cuốn rèm, rồi bước xuống xe phán hỏi Nữ thừa tướng rằng:

- Ngự đệ là người nào?

Nữ thừa tướng tâu rằng:

- Ngự đệ là người mặc áo cà sa, đứng trước trạm đó. Còn ba người đệ tử đứng sau.

Nữ vương nhìn xem rõ ràng thiệt là mặt ngọc da ngà, hình dung xinh tốt; càng h iệp ý phải lòng.

Còn bốn thầy trò trước khi nghe Nữ dịch thừa báo tin nên đồng ra tiếp giá.

Nữ vương phán rằng:

- Xin ngự đệ lên long xa về cung, đặng sánh duyên lành, bước lên ngôi báu.

Tam Tạng nghe nói thẹn mặt cúi đầu chẳng nói rằng chi hết.

Còn Bát Giới ngó thấy Nữ vương nhan sắc như tiên, má đào da tuyết, thì bay hồn mất vía, đứng cứng như cây khô, nhểu nước miếng có giọt.

Còn Nữ vương thấy Tam Tạng hổ ngươi đỏ mặt, càng thêm yêu mến muôn phần! Liền bước lại nắm áo Tam Tạng mà nói nhỏ rằng:

- Ngự đệ lên ngồi một xe, về đền cho kịp kỳ hoa chúc.

Nói rồi cười chúm chiếm và nhìn hoài! Tam Tạng hãi kinh run lặp cặp!

Tôn Hành Giả ngó thấy như vậy, liền kêu mà nói rằng:

- Sư phụ còn khiêm nhượng nổi gì? Hãy lên xe đi về đền với Sư nương, đặng đổi điệp thông quan cho chúng tôi đi thỉnh kinh kẻo trễ?

Tam Tạng không lẻ từ chối, phải gượng gạo đi với Nữ vương.

Nữ vương nắm tay Tam Tạng dắt lên long xa, ngồi chung một chỗ, bá quan hộ giá về đền.

Tôn Hành Giả bảo Sa Tăng gánh đồ và dắt ngựa theo sau.

Còn Bát Giới thấy thầy mình ngồi sánh vai với Nữ vương càng thêm oai thế.

Bát Giới nhảy lang ba tới trước, đến lầu Ngũ phụng hét vang rằng:

- Ai nấy đều trễ nãi, không lo dọn tiệc cho mau, đả gần nhập phòng, mà chưa lo đải quới tộc!

Các quan hộ giá ngó thấy như vậy, thất kinh không dám đi tới, phải thối lại tâu rằng: - Cái người mỏ dài tai lớn coi bộ nghinh ngang, chạy tốc đến Ngũ phụng lầu, hối các quan đãi họ.

Nữ vương hỏi Tam Tạng rằng:

- Chẳng hay người tai lớn mỏ dài là học trò thứ mấy của ngự đệ?

Tam Tạng nói:

- Ấy là học trò thứ nhì của tôi, bởi nó lớn bụng ăn nhiều, nên xấu chứng đói, phải cho nó ăn trước mới êm.

Nữ vương đền lầu Ngũ phụng phán hỏi:

- Các khanh dọn tiệc xong chưa?

Nử quân tâu rằng:

- Chúng tôi dọn tiệc mặn và tiệc chay đều xong hết.

Nữ vương phán hỏirằng:

- Sao dọn có cổ chay cổ mặn mà làm chi?

Nử quân tâu rằng:

- Ngu thần tính dọn hai cách nếu thầy nào dùng chay mặn thì dùng.

Nử vương vổ vai Tam Tạng cười và hỏi rằng:

- Chẳng hay ngự đệ ăn chay hay ăn mặn?

Tam Tạng nói:

- Thầy trò tôi trường chay hết thảy, song ba đứa nó còn uống rượu một đôi chung.

Xảy thấy Nữ thái sư tâu rằng:

- Yến tiệc dọn rồi, nay nhằm ngày lành, xin vầy hoa chúc, mai đặng ngày huỳnh đạo, sẽ nhường ngôi cho ngự đệ cải nguơn tức vị.

Nữ vương nghe tấu rất mừng liền nắm tay Tam Tạng đồng bước xuống xe rồng. Tam Tạng ngó thầy đờn ca hòa nhả, yến tiệc chỉnh tề. Phía bên tả dọn cổ chay, phía bên hữu dọn tiệc mặn.

Nữ vương mời ngự đệ ngồi tiệc bên tả, và mời ba ngườiđệ tử ngồi lên.

Tôn Hành Giả nói:

- Xin Thái sư truyền dọn tiệc dưới này cho anh em chúng tôi mới thuận.

Nữ Thái sư khen rằng:

- Như vậy thì phải lắm, thầy trò dường thể cha con, không lẽ ngồi chung một tiệc. Nói rồi dọn tiệc từng dưới.

Nữ vương mời ngự đệ cầm đũa, rồi bảo nữ quân đưa rượu cho ba vị học trò.

Tôn Hành Giả ngó Tam Tạng, Tam Tạng biết ý, liền bưng chén rượu dưng cho Nữ vương, mời ngồi trên tiệc mặn. Bá quan văn võ lạy tạ rồi, đều ngồi hai hàng ăn yến.

Còn Bát Giới ăn hết thảy bát cơm, uống hơn mười chén rượu rồi nói lớn rằng:

- Lấy bầu lớn ra đây, đặng tôi uống cho mau đã. Rồi phê điệp chúng tôi đi thỉnh kinh, chẳng nên để lâu trễ việc.

Nữ vương truyền đem chén lớn, Bát Giới uống đã say.

Tam Tạng sợ Bát Giới say rượu hư việc, liền chắp tay nói với Nữ vương:

- Tiệc rượu cũng vừa rồi, xin Bệ Hạ lên ngai phê điệp đóng ấn; thừa dịp trời còn sớm, tôi và Bệ Hạ đưa chúng nó ra khỏi thành sẽ trở về mới tiện.

Nữ vương nghe nói truyền bãi tiệc, rồi mời Tam Tạng lên ngai.

Tam Tạng nói:

- Khoan đã. Bởi Thái sư có nói, ngày mai là Huỳnh đạo, tôi sẽ lên ngôi. Bây giờ xin Bệ Hạ đóng ấn vào điệp thông quan, đặng đưa chúng nó đi sớm.

Nữ vương y lời, truyền nhắc ghế cho Tam Tạng ngồi dựa bên tả.

Nữ vương lên ngai truyền Hành Giả dưng điệp có đóng chính cái ấn Ðại Ðường hoàng đế, ở dưới có ấn nước Bữu Tượng, ấn nước Ô Kê và ấn nước Xa Trì. Trong điệp đề Ðường ngự đệ là Trần Huyền Trang.

Nữ vương cười và ngó Tam Tạng mà hỏi rằng:

- Nói vậy ngự đệ là họ Trần?

Tam Tạng nói:

- Tôi họ Trần, pháp danh là Huyền Trang, chúa tôi phong làm ngự đệ, nên cho theo hiệu Ðại Ðường, gọi là Ðường Tam Tạng.

Nữ vương hỏi:

- Sao trong điệp không đề tên họ mấy vị hiền đồ.

Tam Tạng nói:

- Ba đứa nầy không phải ở tại nước thiệt là gặp dọc đường nên không có tên họ trong điệp.

Nữ vương nói:

- Nay ngự đệ ở đây, thì phải đề tên ba vị cao đồ vào trong điệp.

Tam Tạng nói:

- Tự ý bệ hạ. Nói rồi đọc pháp danh ba người cho Nữ vương.

Nữ vương viết: Thứ nhưt là Tôn ngộ Không, thứ nhì là Trư Ngộ Năng, thứ ba là Sa Ngộ Tịnh. Ðề rồi ký tên đóng ấn, đưa cho Sa Tăng gói lại tử tế.

Khi ấy Nữ vương truyền đem một mâm vàng bạc, mà phán rằng:

- Ba ngươi dùng của nầy làm phí lộ đi đến Tây Phương mà thỉnh kinh. Chừng về đây trẫm sẽ trọng thưởng.

Tôn Hành Giả nói:

- Chúng tôi là kẻ tu niệm, tới đâu đi hóa trai mà chi độ, không dám lấy của nầy.

Nữ vương truyền đem gấm và hàng lụa mười cây. Rồi phán rằng:

- Xin dùng đở vật nầy. Vì các ngươi nóng đi, nên không kịp cắt và may y phục mà đổi thay.

Tôn Hành Giả nói:

- Người tu hành không lẻ mặc đồ gấm nhiểu. Vã lại quần áo chúng tôi còn chắc, knông lấy của ấy làm chi.

Nữ vương thấy Tôn Hành Giả từ chối hoài, nên không dám ép.

Truyền quân đem gạo trắng cho ba học trò.

Tôn Hành Giả bảo Bát Giới cất gạo rồi tạ từ.

Còn Tam Tạng chấp tay nói rằng:

- Cảm phiền Bệ Hạ theo tôi, đưa chúng nó ra khỏi thành, đặng dặn dò công việc. Rồi trở lại với bệ hạ, đồng hưởng vinh hoa Nữ vương nghĩ thiệt, truyền chỉ dọn xe rồng, ngồi chung với Tam Tạng, bá quan văn vỏ đồng theo đưa rất đông.

Còn bá tánh nhà nào cũng đặt bàn hương án trước. Một là cung kính Nữ vương, hai nữa xem mặt ngự đệ thuở nay chưa thấy đàn ông, nên thiên hạ đi coi đông như Hội.

Khi tới cửa thành Tây, Tôn Hành Giả và Sa Tăng, Bát Giới đồng bái mà nói lớn rằng:

- Bệ Hạ trở về, chẳng đưa chi cho xa lắm. Chúng tôi xin từ tạ lên đường.

Tam Tạng bước xuống xe rồng, chắp tay nói với Nữ vương rằng:

- Xin Bệ Hạ trở lại, đặng bần tăng đi thỉnh kinh.

Nữ vương nghe nói, hãi kinh thất sắc, níu Tam Tạng mà nói rằng:

- Ngự đệ ôi! Tôi đã đành nhường ngôi chịu làm hoàng hậu, ngự đệ bằng lòng ăn tiệc, định ngày mai tức vị cải nguơn. Sao bây giờ lại quên lời như vậy!

Tam Tạng chưa kịp trả lời.

Bát Giới nghe nói, làm bộ dữ xốc lại, quạt tai vinh mỏ, táp xâm xạp rồi hét lớn rằng: - Thầy chùa mà có vợ nổi gì? Hãy buông cho thầy ta đi thỉnh kinh kẻo trễ.

Nữ vương thấy bộ quỷ thần, thất sắc té nhào trên loan giá.

Sa Tăng giựt Tam Tạng đỡ lên lưng ngựa.

Xảy thấy một người con gái chạy tới hét lớn rằng:

- Ðường ngự đệ đi đâu đó? Hãy theo ta vầy cuộc gió trăng.

Sa Tăng mắng rằng: - Ðồ ăn cướp đừng làm vô lễ.

Nói rồi quơ gậy đập đùa, Nàng ấy nổi trận cuồng phong, cắp Tam Tạng bay mất.

Thiệt:

Mới thoát vòng cọp đói,

Lại vương giống ma thèm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện