Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 57: Tớ Xem Anh Ta Như “con” Của Tớ Vậy!





Bạch Sâm và Lâm Nhược Quân nói chuyện xong, Bạch Sâm vừa mang giày, vừa kéo Lâm Nhược Quân xuống lầu, Lâm Nhược Phi thì không biết đã xuống tự lúc nào, nhìn thấy hai người cười gian nói: “Chậc chậc chậc, mẹ vừa làm gì với Nhược Quân đáng yêu trong sáng vậy?”
Bạch Sâm: “… Trên tay tôi còn có đôi giày đó, anh có tin tôi đánh chết anh không?”
Lâm Nhược Phi: “…”
Trương Ninh Hi đã trở về trạng thái bình thường, không còn hung dữ quát nạt như ban nãy nữa, nói: “Cô nhìn hai người các cô xem, lên lầu lấy giầy thôi mà mất tận nửa tiếng, hai tai của Nhược Quân còn đỏ ửng nữa! Lỗ tai của Nhược Quân nhạy cảm vô cùng, có phải cô đã làm gì nó không hả?!”
Lâm Nhược Quân lạnh lùng cười một tiếng: “Anh còn dám nói em? Là anh mà lại biết chỗ nhạy cảm của em mình ở đâu… Anh có tin em đi kiện anh tội xúc phạm thân thể con nít không…”
Lâm Nhược Phi: “… Em nói cứ như anh là biến thái vậy?! Hồi bé hay giỡn với nhau nên anh mới phát hiện mà!!!”
Bạch Sâm “xì” một tiếng, không để ý đến anh ta nữa, Lâm Nhược Tiêu ngồi cạnh Lâm Nhược Phi, chắc hẳn là vừa rồi hai người họ có nói chuyện với nhau, Bạch Sâm không nhìn anh, Lâm Nhược Tiêu cũng không có ý định tham gia vào trận đấu khẩu của Lâm Nhược Quân và Lâm Nhược Phi.

Lâm Nhược Quân đi ra cửa, Bạch Sâm mang giày xong, đi theo sau anh, tài xế đã đợi bên ngoài từ lâu, nhìn dáng vẻ của Lâm Nhược Quân, Bạch Sâm suýt nữa đã bật thốt “Hay là con đi với mami đi”…

Nhưng dù gì cũng là thú vui riêng của cô và Giai Tề, tuy nói là nếu cô mang Lâm Nhược Quân đi cùng thì Giai Tề cũng không để ý, nhưng như vậy hình như không tốt lắm…
Bạch Sâm lấy tay xoa xoa đầu Lâm Nhược Quân, nói: “Vô nhà đi, mami sẽ về nhanh thôi.


Lâm Nhược Quân nói: “Dạ.


Anh trả lời rất nhanh, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không động đậy, Bạch Sâm thấy anh như vậy, vẫy vẫy tay với anh nói: “Lại đây.


Lâm Nhược Quân vui vẻ bước đến gần cô hơn một chút.

Bạch Sâm nói: “Haiz, thật sự là không thể dẫn con đi được mà, mami sẽ về nhanh thôi, hứa đấy.


Lâm Nhược Quân thấp giọng nói: “Dạ.



Bạch Sâm suy nghĩ một hồi, sau đó kiễng chân, hôn lên gương mặt mịn màng của Lâm Nhược Quân: “Thôi, ngoan ngoãn vào nhà đi, mami sẽ về nhanh thôi.


Suốt cả quá trình đưa cô ra ngoài, Lâm Nhược Quân đều trong trạng thái lấy tay bịt lỗ tai lại, bởi vậy nên Bạch Sâm dễ dàng hôn lên mặt anh, ai mà ngờ đứa nghịch tử này lại ranh ma như thế, vào lúc Bạch Sâm định kết thúc thì anh chợt thả tay xuống, vòng qua eo Bạch Sâm, sau đó nhanh chóng lướt xuống môi cô.

Hôn xong, anh mới vui vẻ bỏ Bạch Sâm ra: “Bye bye mami! Đi đường nhớ cẩn thận! Đi sớm về sớm!”
Bạch Sâm: “…”
“Ừm… biết rồi…” Cô cũng quen rồi… Dù gì thì không quen cũng không được, ai mà biết sau này lại bị anh hôn trộm bao nhiêu lần nữa, nếu như lần nào cũng phản ứng kịch liệt thì chắc cô mệt chết mất.

Bạch Sâm nhìn nét mặt Lâm Nhược Quân như mèo vớ được cá ngon, cười cười bước vào xe.

“Có chuyện gì vui mà thấy cậu cười như hoa mới nở vậy?”
Giai Tề đi mua vé với Bạch Sâm, sau đó ngồi đợi tới giờ chiếu phim, hai người vừa đợi vừa mua một tờ báo đọc, Giai Tề bỗng dưng mở miệng, lời nói mang không ít ý trêu ghẹo.

“Hả?!” Bạch Sâm ngẩn người, sờ sờ mặt mình, đúng là môi cô đang cong lên thật, cô phất phất tay nói: “Đâu có gì đâu, tại hồi nãy có nói chuyện với Nhược Quân, tớ mới biết thật ra người cứu tớ là nó! Có điều nó sợ tớ đau lòng nên mới không nói cho tớ biết thôi.


Giai Tề cười, chọt chọt vào mặt cô: “Cậu nhìn lại cậu xem, có chút nào đau lòng không, đúng là không có lương tâm, tớ thấy cậu đang vui thì đúng hơn.



Bạch Sâm đẩy tay Giai Tề ra, nói: “Không có lương tâm gì chớ, tại tớ thấy Lâm Nhược Quân thú vị quá thôi.

Sau đó tớ có an ủi nắm nắm lỗ tai của nó, chỉ có chút xíu thôi mà lỗ tai nó ửng đỏ đến tận khi tiễn tớ đi, Lâm Nhược Phi nói lỗ tai là chỗ nhạy cảm của Lâm Nhược Quân, kaka.


“Hừm, biết chỗ nhạy cảm của người ta mà vui vậy sao…” Giai Tề cười hì hì nói, “Cậu cũng ghê quá nha…”
Giọng nói của Giai Tề không nhỏ, vậy nên kéo không ít ánh mắt của mọi người xung quanh.

Bạch Sâm: “…”
“Cậu im miệng cho tớ!” Bạch Sâm nói, “Tớ và Lâm Nhược Quân rất là trong sáng! Tớ xem anh ta như “con” của tớ vậy! Tuyệt đối không có ý gì khác!”
Giai Tề nói: “Thôi đi, tớ chỉ mới thấy hai cậu đi chung có hai lần, lần đầu tiên là lúc đi công viên giải trí, lần thứ là ở buổi tiệc sinh nhật của anh ta, lần nào cũng thấy hai người hôn nhau, ai mà biết các cậu có làm được chuyện gì khác không chớ!”
Bạch Sâm: “… … …”
Mọi người xung quanh rõ ràng đang dỏng tai lên nghe….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện