Sư Phụ Vô Lương, Ma Nữ Phúc Hắc

Chương 38: Đồng bạn ngu như con heo



Già Lam ngồi quay mặt ra cửa sổ, cho nên Phượng Thiên Dục liếc mắt liền nhìn thấy. Trong phòng trừ Già Lam còn một bóng lưng màu xanh nhạt nữa, Phượng Thiên Dục rất hiếu kỳ, người có thể sai khiến bốn kiếm sư cấp sáu là người như thế nào?

Hắn là ai?

Không ngờ thành Tử Nguyệt lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy, còn phô trương hơn cả đại ca hắn!

“Phượng Nhị Thiếu?” Già Lam nhìn thấy Phượng Thiên Dục, nhướng mắt đứng lên, đối với Tiêu Bạch nói: “Ta đi ra ngoài xem một chút!”

Chuông gió thạch anh bên hông khẽ đung đưa, mang theo tiếng ngân réo rắt, đôi mi thanh tú của Tiêu Bạch khẽ lướt, nghiêng đầu, đuổi theo tiếng chuông gió…

“Ủa? Nhị Thiếu, cưỡi ngựa tới hả?” Già Lam làm bộ ngạc nhiên rất chi là khoa trương, cố tình liếc hắn trên lưng ngựa, ánh mắt như muốn xem trên lưng ngựa có lưu lại vết máu gì hay không.

Sắc mặt Phượng Thiên Sách liền trầm xuống, mơ hồ cảm thấy nơi nào đó có chút đau, con nhỏ này vừa gặp mặt liền chọt vô chỗ đau của hắn, rõ ràng là chán sống mà!

“Nam nhân ở với nàng là ai?” Lúc này, so với tức giận hắn càng tò mò về thân phận của người đàn ông trong phòng kia hơn.

Già Lam quay đầu lại, thấy bóng lưng ở bên cửa sổ, nàng nhẹ giọng cười: “Từ khi nào thì Nhị Thiếu giống gà mẹ vậy, ngay cả chuyện ta kết bạn với ai cũng muốn quản?”

“Kết bạn? Giữa nam và nữ có tình bạn sao?” Phượng Thiên Dục hừ một tiếng, mỉa mai: “Một bên nàng quan hệ mập mờ với đại ca ta, một bên lại cùng người đàn ông khác gặp mặt riêng, ta thựa sự xem thường nàng, không ngờ phụ nữ có diện mạo xấu xí như nàng lại có thủ đoạn lừa gạt đàn ông giỏi như vậy!”

Già Lam dở khóc dở cười, nghe giọng điệu của hắn giống như đại ca của hắn kêu hắn tới đây bắt gian…

“Hèn gì Nhị Thiếu không gần nữ sắc, thì ra trong đầu ngươi toàn chứa mấy chuyện nam nữ dơ bẩn. Nếu như ngày nào đó ngươi bắt đầu có ý muốn gần gũi với con gái, ta liền có đủ lí do hoài nghi, ngươi nảy sinh tà niệm không nên có đối với cô gái đó, bởi vì… tư tưởng của ngươi không thuần khiết, so với chim cút còn cút hơn!”

“Nàng cái cô gái đáng chết…” Phượng Thiên Dục tức giận muốn ra_tay dạy dỗ nàng, lúc này, bên ngoài cánh rừng truyền đến tiếng kêu cứu của hai đồng bạn: “Nhị Thiếu, mau cứu mạng! Bọn họ không phải có bốn vị kiếm sư cấp sáu, mà là tám… Bọn ta chịu hết nổi rồi!”

Tam vị kiếm sư cấp sáu, Phượng Thiên Dục giật mình. Ánh mắt bắn về phía người đàn ông ngồi trong phòng, càng thêm tò mò về thân phận kẻ này.

Không ngờ hắn có thể khiến kiếm sư cấp sáu ra sức bảo vệ hắn, hắn là thần thánh phương nào?

“Hôm nay, ta nhất định phải nhìn xem gian phu của ngươi là ai?” Dứt lời, hắn xô Già Lam, chạy về phía phòng trúc.

Già Lam còn đang hoài nghi, mấy vị kiếm sư cấp tám ở đâu ra, đột nhiên cơ thể bị người ta va chạm: “Phượng Thiên Dục, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thoáng một cái, bốn phía trong phòng trúc, mưa gió bão táp, gió thổi xào xạc, gậy trúc cuồng say.

Tám cổ kiếm khí từ trong rừng trúc đột kích đập tới, cùng tới trước cửa phòng trúc, đan xen vào nhau, tạo thành cái lưới, mạnh mẽ ngăn cản đường đi của Phượng Thiên Dục.

“Hử?” Mặt mày Phượng Thiên Sách kích động, rút lui lại mấy bước, nếu hắn đoán không sai. Tám cổ kiếm khí này đến từ tám vị kiếm sư cấp sáu, nói cách khác, trong cả khu rừng trúc này, có ít nhất mười sáu vị kiếm sư cấp sáu đang bảo vệ cho một người…

Hắn hít một hơi khí lạnh, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông trong phòng. Hết sức tò mò thân phận của đối phương, nhưng mà hắn cũng biết, hắn không thể đến gần căn nhà kia, hắn không có lòng tin lấy một địch tám, lại còn đối phó tám vị kiếm sư cấp sáu.

Ngừng lại một hơi, chỉ có người trong nhà vẫn không hề nhúc nhích, tám gã kiếm sư cũng kề cà không có hiện thân. Thoạt nhìn đối phương không có ý định làm khó hắn. Hắn xoay người, đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm, túm lấy cánh tay của Già Lam, kéo nàng đi ra ngoài rừng trúc.

“Ngươi kéo ta làm cái gì?” Già Lam hơi buồn bực, Phượng Thiên Dục muốn tìm hiểu thân phận của người đàn ông kia từ miệng nàng sao?

“Lẽ nào nàng muốn tiếp tục ở lại với gian phu kia, tiếp tục hẹn hò mờ ám?” Phượng Thiên Dục tức giận rống với nàng, lôi nàng đi, ép buộc nàng đi cùng: “Chờ khi gặp được đại ca, để xem nàng làm sao giải thích?”

Già Lam hết biết nói gì luôn, có phải hắn lo chuyện bao đồng nhiều quá rồi không? Đừng nói nàng và đại ca hắn căn bản không có quan hệ, cho dù có, hắn lấy tư cách gì mà xen vào?

Quay đầu liếc mắt về phòng trúc, người trong nhà cũng không hề nhúc nhích, bóng lưng điềm tĩnh lại như tiên, dường như đã hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, vì không muốn Phượng Thiên Dục quấy rầy hắn, Già Lam gào to với tấm lưng của người nào đó: “Tiêu đại ca, ta về trước, ngày mai lại gặp!”

Còn có ngày mai nữa hả? Phượng Thiên Dục thở phì phò, dùng sức nắm chặt tay nàng, lôi đi ra ngoài.

Chờ khi bóng dáng hai người hoàn toàn biến mất trước phòng trúc, Tiêu Bạch chậm rãi đứng lên, thong thả đi tới bên khung cửa sổ, tám vị kiếm sư ẩn thân ở bốn phía đều xuất hiện, đứng trước cửa sổ.

“Công tử, người cứ thả hắn đi như vậy sao?” Kiếm sư đứng đầu hỏi.

Mặt Tiêu Bạch hướng về cửa sổ, gió nhẹ thổi tóc hắn phất phơ, ánh sáng thần thánh như xuất hiện trên gương mặt hắn, vẻ mặt tao nhã không thể với tới.

“Để bọn họ đi đi…” Giọng nói của hắn dần dần mờ ảo, tia nắng ban mai rơi vào gương mặt thuần khiết như tuyết của hắn, ánh sáng lướt qua, cả người như biến ảo trong đó.

Già Lam đâu có nghĩ tới trong rừng trúc lại có nhiều cao thủ ấn núp như vậy. Nếu như không có sự cho phép của Tiêu Bạch, người ngoài tuyệt đối không có cơ hội bước vào rừng trúc nửa bước… Nên nàng đoán, thân phận của Tiêu Bạch không đơn giản, nhưng vì sao hắn lại đơn độc xuất hiện trong rừng trúc thế kia?

Tiếng cười khẽ tự giễu, ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy hai người Hoàng Bộ Anh Kỳ và Uất Trì Vinh, dáng vẻ của hai người này có chút nhếch nhác, xem ra vừa trải qua một hồi đại chiến, nhưng mà nhìn chung quanh, không có bất kì bóng dáng ai khác.

“Người đâu? Đi hết rồi hả?” Phượng Thiên Dục hỏi.

“Đi rồi! Nếu không bọn ta chết ở chỗ này rồi… Ra tay thật là độc ác, bọn ta đều hiểu rõ thân phận của mình, vứt bỏ đối phương cũng không được, vẫn như cũ xuống tay độc ác với bọn ta. Má ơi, nếu để ta điều tra được đối phương là ai, ta nhất định giết hắn!” Uất Trì Vinh kéo ống tay áo bị kiếm khí của đối phương chém nát bét, tức giận nói.

“Coi như xong, người ta có mười sáu vị kiếm sư cấp sáu bảo vệ, ngươi có thể đến trước mặt hắn, ta liền bái phục ngươi!” Phượng Thiên Dục lạnh giọng cười nhạo.

“Gì? Không phải tám mà là mười sáu hử? Uất Trì Vinh trợn mắt há mồm, vừa nãy hắn còn có ý nghĩ hào hùng, thoáng cái liền bị quét sạch, thay vào đó là khiếp sợ khó tin.

“Mười sáu vị kiếm sư cấp sáu… không nhẽ là hắn?” Sắc mặt Hoàng Bộ Anh Kỳ cũng nặng nề, nhíu mày, chẳng biết đang suy tư việc gì, một hồi sau, hắn mới chú ý đến cô gái đứng bên cạnh Phượng Thiên Dục: “Vị cô nương này là?”

“Ồ! Chả lẽ nàng ta là xấu nữ nổi tiếng ở thành Lạc Xuyên?” Trong lòng Uất Trì Vinh vừa nghĩ đến manh mối, miệng liền tốt ra.

Cơ mặt của Phượng Thiên Dục co quắp mãnh liệt, hắn dùng sức bỏ tay Già Lam, thề phân rõ ranh giới với nàng.

Già Lam nheo mắt, liếc về phía Uất Trì Vinh, nhìn qua dung mạo cực phẩm của Phượng Thiên Sách và Tiêu Bạch khiếu thẩm mỹ của nàng được soi sáng, trong mắt nàng mấy chàng trai đẹp khác chẳng có gì đáng để nhìn. Nàng nhếch môi, cười lãnh mị: “Vị công tử này, chẳng lẽ ngươi là đệ nhất xấu nam ở hoàng thành mà Nhị Thiếu hay nói à? Hắc, xấu nam xấu nữ, quả nhiên chúng ta là người cùng đường.”

“Ai cùng đường với ngươi? Đệ nhất xấu nam ở hoàng thành? Ngươi mở to mắt nhìn cho rõ vào, ta đường đường là một trong Hạo Thiên bát công tử, tại sao là xấu nam cơ chứ?” Lòng tự tôn của Uất Trì Vinh bị thường, tức giận giơ chân.

“Hạo Thiên bát công tử… cái tên này, sao nghe quen quá vậy?” Già Lam ngoáy lỗ tai, ánh mắt trộm liếc về Uất Trì Vinh, nếu hắn biết tin đồn ở thành Lạc Xuyên, như vậy hắn nhất định cũng nghe đến điển cố?

Môi nàng hiện lên nụ cười xấu xa, cực kì tà ác. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, Uất Trì Vinh là một tên không có đầu óc, vừa nghe lời nàng nói liền thốt lên: “Băng mâu kiên, hoa cúc tàn, bát công tử, mãn địa thương. Chẳng lẽ mấy lời này không phải chính miệng ngươi nói ra?”

Mười hai chữ này giống như mười hai đạo thiên lôi đánh vào người Phượng Thiên Dục, cả người hắn xốc xếch, sắc mặt đen như đít nồi, trừng mắt nhìn chòng chọc Uất Trì Vinh, ánh mắt kia thật sự rất giống muốn ăn thịt người.

Sắc mặt Hoàng Bộ Anh Kỳ cũng tái đi trong nháy mắt, nắm đấm giơ lên môi, khẽ hô mấy tiếng.

Già Lam nhếch môi, chỉ cười không nói.

Chỉ có Uất Trì Vinh vẫn như cũ không đầu óc, tiếp tục tìm chứng cớ: “Nhị Thiếu, ngươi nói một chút đi, nàng ta có phải là xấu nữ trong lời đồn không hả?”

Phượng Thiên Dục trừng mắt nhìn hắn, khàn giọng rống lớn: “Nếu ngươi dám nói thêm một câu nữa, ta lập tức đầu độc cho ngươi câm luôn!”

Uất Trì Vinh kinh ngạc, rụt cổ, đột nhiên hiểu rõ, Phượng Nhị Thiếu kích động như vậy, thế là hắn không có nhìn lầm cô gái này rồi.

Già Lam khẽ nở nụ cười: “Chẳng sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bạn ngu như heo, phải không, Nhị Thiếu?”

Mặt mày Phượng Thiên Dục đã bị tức giận đến đen kịt, trong nháy mắt hoàn toàn biến thành cục than đen!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện