Song Quy Nhạn

Chương 54: Ăn năn



Đến khi trận đấu mới sắp bắt đầu, mới thấy hai người quay về lều, Thái phu nhân hỏi: “Hai đứa đi đâu đấy?”

Phong Lưu xách một giỏ trúc, bên trong toàn là đồ chơi nho nhỏ xinh xinh, thấy Thái phu nhân hỏi, liền đưa giỏ cho Thanh Hề.

Trán Thanh Hề lấm tấm mấy giọt mồ hôi, Thái phu nhân kéo nàng lại để lau mồ hôi, Thanh Hề đặt giỏ xuống kỷ trà, “Đình Trực ca ca dẫn con ra chỗ hàng rong đi một vòng, con mua được rất nhiều thứ độc đáo.” Thanh Hề lấy ra một lạt trúc mỏng cuốn lại thành hình hoa hồng, “Mẹ, mẹ xem cái này đi, so với hoa hồng làm bằng lụa của chúng ta không phải hơn sao, vừa rẻ lại vừa đẹp.”

Trong giỏ toàn đồ vật bằng tre trúc, châu chấu, nhện đều có đủ, có cả ống đựng bút bằng trúc, chong chóng, v.v…

“Tặng Tấn Ca Nhi, Hiên Ca Nhi mấy thứ này, nhất định các cháu sẽ rất vui.” Thanh Hề cao hứng phấn chấn ngắm nghía từng món một.

“Ta đang hỏi hai đứa đi đâu? Thời tiết oi bức, lại hỗn loạn thế này, con không sợ bị xô đẩy sao.” Thái phu nhân trách móc xong, quay đầu lại nói với Phong Lưu: “Cả con nữa, sao lại chiều hư Thanh Hề như thế, nếu xảy ra chuyện gì thì biết làm sao, cũng không chịu dẫn theo hộ vệ.”

Phong Lưu chỉ cười, yên lặng nghe Thái phu nhân trách mắng.

“Đình Trực ca ca đâu có chiều hư con.” Thanh Hề lay lay cánh tay Thái phu nhân, không muốn Phong Lưu bị mắng giữa bàn dân thiên hạ như vậy, còn thì thầm với Thái phu nhân, “Vừa rồi con thấy khát, gặp ven đường có một hàng bánh nếp lạnh, con nài nỉ hồi lâu mà Đình Trực ca ca vẫn không đồng ý, nói ăn đồ đó sẽ bị đau bụng.”

“Nó làm thế là đúng.” Thái phu nhân véo nhẹ lên má Thanh Hề, sai người dâng trà đá lên, Hà Ngôn Hà Ngữ chuẩn bị rất đầy đủ, còn dùng thùng gỗ hai tầng để chứa băng, làm cho Thanh Hề một bát đá bào.

Đến khi thi đua thuyền xong, mặt trời lên đến đỉnh đầu, tất cả mọi người cùng về phủ.

Tối muộn, Thanh hề ngồi dưới giàn hoa tử đằng (19) hóng mát, tay phe phẩy quạt tròn bằng ngà voi vẽ hình mỹ nhân dưới trăng trên vải kim tuyến, lòng vẫn nhớ thương bát bánh nếp lạnh chưa được ăn lúc sáng.

“Vẫn chưa ngủ sao?”

Nghe câu đó, Thanh Hề quay lại thấy Phong Lưu đứng dưới mái hiên, có vẻ như vừa đi vào từ cửa ngách. Dưới ánh trăng, hắn mặc áo choàng màu ngà thêu trúc xanh, càng tôn thêm phong thái như ngọc.

Thanh Hề vội đứng dậy, kéo lại vạt áo, “Trễ như vậy sao Đình Trực ca ca lại đến?”

Vì để hóng mát, cửa Lan Huân Viện đã khóa lại để người ngoài không quấy rầy, thế nên Thanh Hề ăn mặc cũng thoải mái hơn, tắm rửa xong tóc chỉ búi hờ, mặc yếm màu ngà thêu bướm vờn hoa và quần mỏng màu bích lục, khoác thêm một áo khoác bằng tơ mỏng cũng màu bích lục, vì vừa rồi ngồi ở xích đu, quần áo có chút xộc xệch, gặp Phong Lưu đến, tất nhiên ngại ngùng.

Tay Phong Lưu đưa lên, Thanh Hề mới để ý là hắn cầm theo một hộp đồ ăn, đến khi hắn đến gần, đặt hộp lên bàn đá, Lâm Lang tiến tới mở hộp, bê ra một bát bánh nếp lạnh màu trắng ngà, mặt trên còn rưới nước đường đỏ, vừa nhìn đã thấy ngọt ngào vô cùng tận, khiến người ta ăn xong cũng phải mút ngón tay mới thỏa mãn.

Lâm Lang lấy hai thìa bạc đến để múc ra đĩa, Phong Lưu lại lấy ra một bình rượu hoa sen.

Có đi có lại, Thanh Hề dịu dàng nói: “Lâm Lang đi lấy hai món nhắm ra đây.”

“Không cần, ta không ăn đêm, uống rượu ngắm trăng là được.” Phong Lưu nhìn Thanh Hề chằm chằm, chậm rãi nói.

Nhìn mặt trăng không lấy gì làm sáng sủa, Lâm Lang thầm nghĩ, chỉ sợ không phải uống rượu ngắm trăng mà là uống rượu ngắm người, nhưng lời này không thể nói, Lâm Lang lặng lẽ lui ra ngoài, xua hết người hầu đi nghỉ, còn dặn kĩ không được bén mảng vào sân.

“Thiếp đang nghĩ tới bánh nếp lạnh này, không ngờ Đình Trực ca ca lại mang đến.”

Phong Lưu nằm ở xích đu Thanh Hề vừa ngồi khi nãy, nhắm mắt dưỡng thần, “Nếu không mua cho nàng, nàng sẽ còn nghĩ đến nó rất lâu. Giờ khuya rồi, nàng ăn một cái thôi.”

Thanh Hề vâng dạ, xắn một thìa ăn, quả nhiên rất ngọt ngào, tự dưng lại ứa nước mắt, cũng may nàng quay lưng về phía Phong Lưu.

Giữa lúc bình an vẫn thấy thấp thỏm lo âu, nay Thanh Hề có thể nói muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng lòng nàng rất rõ ràng, phúc phận lúc này, không có nghĩa là phúc phận mãi mãi. Đôi lúc nghĩ đến chuyện khi Thái phu nhân nhắm mắt xuôi tay, nàng cũng đã lớn tuổi sắc suy, may mắn thì Phong Lưu còn có thể nhớ chút tình cảm từ nhỏ, nhưng nàng không con cái, làm sao có ngày tháng tốt đẹp. Hoặc là nàng nuôi con của thị thiếp, nhưng chung quy vẫn không phải ruột thịt. Phụ nữ không có con chỉ như cỏ dại ven đường…

“Không hợp khẩu vị sao?” Không biết từ khi nào, Phong Lưu đã đứng dậy ngồi sau lưng Thanh Hề, thấy thìa trong tay nàng vẫn bất động.

“Rất ngon, ngọt mà không ngấy, lại nhẹ nhàng mát mẻ, nhưng nghĩ dến chuyện là do Đình Trực ca ca đích thân mua cho thiếp, tiếc không nỡ ăn.”

Phong Lưu hôn phớt lên mặt Thanh Hề, bế nàng vào lòng ngồi lên xích đu, “Chờ ta về, sẽ lại mua nữa cho nàng.”

“Ngài đi xa sao?” Thanh Hề kinh ngạc ngẩng đầu.

“Phải đi Giang Nam một chuyến, mấy ngày nữa sẽ đi, nhưng lần này không đi lâu, ta sẽ tranh thủ về trước sinh nhật nàng.” Phong Lưu xoa ngực Thanh Hề.

Thanh Hề bị hắn xoa đến nhũn cả người, trước kia không biết, giờ mới hay Phong Lưu cũng là người háo sắc, buổi sáng khi dẫn nàng ra chợ hắn còn lén véo vào eo nàng mấy lần.

“Nàng muốn ta mang về thứ gì từ Giang Nam?” Phong Lưu dùng cằm cọ lên vai Thanh Hề.

Thanh Hề bị hắn làm cho bối rối, làm sao suy nghĩ được gì, chỉ lắc đầu.

“Ngày mai nàng đến Tứ Tịnh Cư chuẩn bị hành lý cho ta được không?”

Thanh Hề mơ mơ màng màng gật đầu, Phong Lưu ngậm một ngụm rượu hoa sen, mớm cho Thanh Hề, răng môi quấn quít, nóng như sôi.

“Đừng ở trong sân.” Thanh Hề giãy dụa.

Phong Lưu nghe thế mới hơi tách người ra, khàn khàn nói: “Sang năm, khi hoa đào nở, ta sẽ đưa nàng đến Tây Sơn mấy ngày.”

Thanh Hề nghe câu nói không đầu không đuôi đó mở to mắt, Phong Lưu chỉ cười cười, nụ cười ấy trong sáng như ánh mặt trời, rất hiếm thấy.

Phong Lưu bế Thanh Hề vào phòng, tấm màn bằng ánh nguyệt sa bị kéo xuống, che một cảnh xuân.

Chiều hôm sau, Thanh Hề cố chịu đau nhức đi Tứ Tịnh Cư, đêm qua bị Phong Lưu không thương tiếc giằng co đến quá nửa đêm, lòng nàng hơi giận, nhưng vì Phong Lưu sắp đi xa, nên nàng nhẫn nhịn.

Vào phòng, Thanh Hề cùng hai tiểu nha đầu mới tới chuẩn bị hành lý cho Phong Lưu, thứ đầu tiên nàng chuẩn bị cho Phong Lưu là quần áo lót, đây là lần đầu tiên nàng làm chuyện này, lòng kích động đến nỗi không thể miêu tả, chỉ sợ làm không tốt, suy nghĩ không chu đáo sẽ khiến Phong Lưu đi đường không thoải mái. Ngay cả tất để thay Thanh Hề cũng đếm đi đếm lại mấy lần, nghĩ đến chuyện Phong Lưu ưa sạch sẽ, tất thay hàng ngày, nàng trù tính xem mang bao nhiêu mới đủ dùng.

Chuẩn bị xong, chờ Phong Lưu trở về, nàng tiến đến hỏi: “Đình Trực ca ca có muốn mang theo mấy tấm bản đồ không?”

“Trên bàn có tấm bản đồ ta đang xem, nàng cất vào hành lý đi.” Phong Lưu đi thay quần áo, giờ mới được xem xem Thanh Hề chuẩn bị gì cho hắn.

“Thiếp định chuẩn bị mấy thứ đồ ăn khó hỏng, dễ bảo quản, nếu đồ ăn địa phương không hợp khẩu vị, ngài có thể sai người hầu mượn bếp làm nóng đồ ăn tạm một hai bữa.”

Phong Lưu ôm lấy Thanh Hề từ phía sau, cười nói: “Nàng nghĩ chu đáo lắm.” Hắn thấy Thanh Hề càng ngày càng ra dáng một phụ nữ đã có chồng, cảm thấy rất ấm lòng.

“Giang Nam nhiều cảnh đẹp, nhưng nhiệm vụ lần này cấp bách, lần sau nếu có cơ hội, hoặc ta sẽ xin nghỉ mấy ngày, đưa nàng đi du ngoạn.”

Thanh Hề ngạc nhiên xoay người, “Thật sao?” Nghĩ đến chuyện có thể cùng Phong Lưu ngồi chung một con thuyền nhỏ du ngoạn ở Giang Nam tươi đẹp, thật là một việc khiến người ta mong đợi.

“Sang năm, sang năm ta nhất định sẽ tìm cơ hội đưa nàng đi du ngoạn.” Phong Lưu cắn nhẹ lên tai Thanh Hề, “Hông còn đau không?”

Thanh Hề nhạy cảm xoay người, tránh được vật cứng rắn khiến người khác ngượng ngùng, “Tất nhiên còn đau.”

“Ngoan nào, ta đi rồi nàng lại có thể nghỉ ngơi tẩm bổ.” Phong Lưu giữ eo Thanh Hề, xoay nàng lại.

“Thiếp chưa ăn cơm tối.” Thanh Hề hơi giận gắt một câu.

“Để lát nữa ăn đêm luôn.” Phong Lưu tất nhiên không buông tha cho Thanh Hề.

Sau khi Phong Lưu đi Giang Nam, Đào mama cũng chào từ biệt Thanh Hề, thứ nhất là bà ấy cảm thấy ở đây không giúp gì được cho Thanh Hề nữa, thứ hai là muốn về quê, Thanh Hề không giữ được, chỉ có thể chuẩn bị cho bà ấy một số tiền lộ phí thật hậu hĩnh, lại sai gia đinh trong phủ hộ tống Đào mama lên thuyền mới yên tâm.

Trong lúc nhất thời nỗi buồn ly biệt ám ảnh Thanh Hề, ngày hè nóng bức càng thêm buồn bã. Cũng may Nhị phu nhân Tạ thị có tin vui.

“Vợ lão Nhị lại có bầu?” Thái phu nhân có chút kinh ngạc, từ lúc Nhị phu nhân sinh Tấn Ca Nhi đã bảy tám năm không có động tĩnh gì, giờ bỗng nhiên có bầu, sao có thể khiến người khác không bất ngờ.

Nhị phu nhân có chút ngại ngùng cười cười, tuổi này lại mang bầu khiến cô ấy cũng có chút ngoài ý muốn, “Con vẫn nghĩ bản thân hết tuổi mang bầu rồi, có lẽ là do lần trước Lan muội muội bắt mạch cho con, sau đó kê mấy phương thuốc, không ngờ…”

Lan cô nương biến thành Lan muội muội, tất nhiên là đã lên một tầm cao mới.

Thái phu nhân ngạc nhiên kéo tay Thương Nhược Lan nói: “Không ngờ con lại có bản lĩnh này.”

Thương Nhược Lan ngượng ngùng cười cười, “Cháu đi theo phụ thân mấy năm cũng học được một chút kiến thức, nhưng chỉ là tay mơ thôi, lần trước cháu thấy Nhị phu nhân có triệu chứng thiếu nguyên khí, thế nên mới múa rìu qua mắt thợ, hơn nữa mệnh của Nhị phu nhân là phải có thêm một đứa con nữa, bản lĩnh của cháu chỉ là chuyện không đáng nhắc tới.”

“Sao lại không đáng nhắc tới, chứng chảy máu cam của lão Tứ không phải cũng là con chữa khỏi sao.” Thái phu nhân thấy Thương Nhược Lan khiêm tốn tất nhiên càng ưa.

“Mẹ, hôm nay con dâu muốn bàn chuyện này với mẹ, lần này vất vả mãi lại mang bầu, Nhị gia cũng nói đây là chuyện quan trọng, con vốn yếu đuối, nghén ngẩm mệt nhọc, nếu còn quản lý chuyện nhà sẽ không được chu toàn, thế nên muốn nhờ chị dâu và đệ muội giúp một tay.” Nhị phu nhân đưa tay xoa bụng, có vẻ hạnh phúc như câu con cái là của trời cho.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện