Sơn Hà Chẩm

Chương 19: Chương 19:



Sau khi Tạ thái phó đi ra vài bước, Sở Du mới phản ứng lại.
 
Nàng suy tư một lát, mím môi, cuối cùng vẫn đuổi theo, cất giọng nói: “Thái phó!”
 
Tạ thái phó dừng lại, Sở Du đi tới trước mặt ông, cắn chặt răng, rốt cuộc nói: “Thái phó có thể nói thật cho ta một câu không, trong chuyện lần này, rốt cuộc Vệ gia có tội hay vô tội?”
 
Tạ thái phó không lên tiếng, ánh mắt ông dừng trên người Sở Du, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Thiếu phu nhân nên làm người thông minh.”
 
Người thông minh, chính là nếu ngươi không đoán được, cũng không biết, thì không cần mở miệng dò hỏi.
 
Sao Sở Du không muốn làm người thông minh? Nhưng khi Tạ thái phó nói ra câu nói kia, nàng cũng không nhịn được có chút trông đợi, có lẽ Tạ thái phó sẽ làm được nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
 
Sở Du không đáp lời, Tạ thái phó thấy vẻ mặt nàng kiên định, sau khi im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Có tội hay vô tội, cứ chờ sẽ biết.”
 
Sở Du hiểu ý Tạ thái phó, hiện giờ nếu bị bắt, tất nhiên là có tội, nhưng trong lòng thiên tử có lẽ còn do dự, cho nên mới có khả năng vô tội.
 
Nàng hiểu được ý Tạ thái phó, cân nhắc một lát: “Vậy, nếu Vệ gia có tội, giờ ta dẫn người tới quỳ ở cửa cung, với bệ hạ mà nói, sao lại có thể dễ dàng tha thứ?”
 
Tạ thái phó suy nghĩ một chút, không nhiều lời, Sở Du đánh giá nét mặt Tạ thái phó, tiếp tục nói: “Không thì, thái phó làm người truyền tin, thay thiếp thân cầu kiến bệ hạ một lần?”
 
“Cô muốn gặp bệ hạ làm gì?” Tạ thái phó nhíu mày, Sở Du bình tĩnh trả lời: “Hiện giờ tất cả đều tuân theo pháp luật, Thất công tử chưa bị kết tội, ta đương nhiên là muốn đi cầu bệ hạ khai ân. Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẽ tìm cách khác.”

 
Ý tứ trong lời này, đó là nàng thật ra chỉ đi tìm hoàng đế cho có mà thôi, ít nhất sẽ thương lượng một tiếng với hoàng đế trước, cho ông ta thể diện.
 
Tạ thái phó suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, ngày mai ta sẽ nói việc này với bệ hạ. Những thủ tục khác, ta cũng sẽ chuẩn bị giúp cô.”
 
Sở Du chắp tay, nói với Tạ thái phó: “Cảm ơn thái phó.”
 
Tạ thái phó gật đầu, nhìn cơn mưa thu dần ngớt: “Không cần tiễn, ta đi về trước, sau này nếu không phải chuyện quan trọng thì cô không cần liên hệ.”
 
“Sở Du hiểu ạ.”
 
Sở Du khom người nhìn theo Tạ thái phó đi ra ngoài, chưa đi được hai bước, nàng đã gọi quản gia tới: “Mau chuẩn bị hai vạn lạng bạc đưa đến chỗ Tạ thái phó.”
 
Quản gia ngẩn người, nhưng vẫn vội vã đi chuẩn bị.
 
Sở Du thở phào một cái, trở lại sảnh chính, Tưởng Thuần vội đi lên, nôn nóng nói: “Sao rồi?”
 
Sở Du gật đầu: “Thái phó nói sẽ giúp ta cầu kiến bệ hạ.”
 
Vừa nói, Tưởng Thuần ngồi xuống, rót một chén trà, hơi kỳ quái hỏi: “Muội không tiễn Tạ thái phó ư?”
 
Sở Du khoát tay: “Ông ấy đã đồng ý giúp chúng ta, giờ phút này chúng ta không cần gần gũi quá mức, nếu không bệ hạ sẽ nghi ngờ Tạ thái phó rốt cuộc là thật sự cảm động trước tình cảnh của Vệ phủ, hay là có ý đồ khác.”
 

“Vậy muội đưa hai vạn lạng bạc……”
 
Tưởng Thuần có chút nghi ngờ, Sở Du nhấp một ngụm trà: “Ông ấy đồng ý giúp chúng ta, cũng không thể để ông ấy bỏ ra số tiền lo lót trên dưới được.”
 
Tưởng Thuần gật đầu, Sở Du buông chén trà, nói với nàng ấy: “Tỷ thu xếp ổn thỏa cho phụ thân và các tiểu thúc nhé, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
 
“Muội đi đâu?”
 
“Còn có những chỗ khác phải lo lót.” Trên mặt Sở Du mang theo vẻ mệt mỏi: “Có lẽ cũng không gặp được, nhưng vẫn phải đến xem thử một chút.”
 
Vừa nói, Sở Du lệnh quản gia chuẩn bị quà biếu rồi lập tức đi ra ngoài, Tưởng Thuần hơi do dự nói: “Trên người muội còn bị thương, không thì nghỉ ngơi……”
 
Sở Du lắc đầu, nói thẳng: “Tiểu Thất còn ở trong thiên lao, ta không yên tâm.”
 
Nói xong nàng lập tức đi ra cửa, lên xe ngựa. Nàng liệt kê một danh sách tất cả những người có thể đứng ra nói giúp, đích thân đưa quà biếu đến từng người.
 
Những người đó vừa nghe là nàng tới đã rối rít đóng cửa không gặp.
 
Phủ Trưởng công chúa cũng vậy, nhưng Sở Du lại biết, Trưởng công chúa trước giờ là người yêu tiền, nàng không thay đổi sắc mặt mà âm thầm đẩy tấm ngân phiếu vào tay nô bộc tới truyền lời, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu được quy củ của Trưởng công chúa, số ngân phiếu này là để xem ý tứ Trưởng công chúa.”
 
Nô bộc kia trái lại cũng không lấy làm lạ, sau khi lặng lẽ cất ngân phiếu vào trong tay áo thì lập tức tiễn Sở Du đi.

 
Sau khi liên tiếp thăm hỏi phủ đệ của mười một đại thần, Sở Du thấy đã đến đêm thì lặng lẽ chạy tới thiên lao, lấy thẻ bài của Sở phủ ra, sau đó lại đưa ít bạc, lúc này mới đổi được một khắc* (15 phút) vào thăm, được binh lính trông coi lặng lẽ dẫn vào.
 
Vệ Uẩn bị nhốt một mình một phòng, lúc Sở Du đi vào, thấy Vệ Uẩn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cửa lao. Hắn đã thay quần áo tù, tóc tai tán loạn, sắc mặt nhìn có chút tái nhợt, thấy Sở Du tới, hắn hơi mỉm cười: “Sao sớm vậy mà tẩu tẩu đã tới rồi?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng đánh giá Vệ Uẩn từ trên xuống dưới một vòng, binh lính ở bên cạnh cười nịnh nói: “Thiếu phu nhân, ngài nói chuyện mau một chút, ta trông giúp ngài.”
 
Sở Du gật đầu, mỉm cười cung kính nói: “Cảm ơn đại nhân.”
 
Vừa nói, Vãn Nguyệt ở phía sau lập tức đưa bạc tới, binh lính vội vàng xua tay: “Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi.”
 
Hắn vừa nói vừa lui xuống, Vãn Nguyệt giao hộp đồ ăn cho Sở Du xong cũng theo ra ngoài, trong lao chỉ còn lại Sở Du và Vệ Uẩn, Sở Du thấy vẻ mặt Vệ Uẩn bình tĩnh, quan tâm nói: “Bọn họ không đánh đệ chứ?”
 
“Không đâu,” Vệ Uẩn cười cười: “Dù sao cũng dưới chân thiên tử, đệ lại vô tội, có thể làm gì đệ chứ?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng đi đến cạnh cửa, mở hộp đồ ăn ra, đưa đồ ăn và điểm tâm tới: “Nếu đệ đói bụng thì ăn chút đồ ăn, đệ giấu điểm tâm và màn thầu đi, ta cũng không biết khi nào mới có thể đưa đệ ra ngoài, đừng để đói bụng……”
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn có chút bất đắc dĩ: “Tẩu tẩu nói phải, nhưng nhà lao này cũng không phải hang hùm hang sói, mỗi ngày đệ ở đây ăn uống ngủ nghỉ, cũng không bị đói đâu. Tẩu tẩu như vậy, không biết còn tưởng tẩu từng vào thiên lao đấy.”
 
Thật ra cũng đã vào rồi.
 
Sở Du hoảng hốt nhớ lại, đời trước, trước khi xảy ra cung biến, nàng làm thê tử Cố Sở Sinh, đã bị nhốt trong thiên lao.
 
Tháng ngày ở đó nào có nhẹ nhàng được như Vệ Uẩn nói?
 
Nàng mím môi, không nhiều lời, chỉ nhét điểm tâm vào.

 
Vệ Uẩn biết nàng không tin, vội nói: “Đệ nói thật mà, vừa nãy đệ còn đang ngủ, tẩu đi vào làm ồn đến đệ……”
 
“Trên đất có máu.”
 
Sở Du mở miệng, Vệ Uẩn cứng đờ, nghe nàng tiếp tục nói: “Từ khi bắt đầu cho đến bây giờ, đệ không hề thay đổi tư thế. Vệ Uẩn, đệ có dám đứng lên không?”
 
Vệ Uẩn im lặng, Sở Du nhìn chằm chằm hắn, lạnh giọng nói: “Đứng lên!”
 
Vệ Uẩn không nhúc nhích, ánh mắt Sở Du rơi xuống chân hắn, Vệ Uẩn cười đầy khó khăn: “Thật ra cũng không sao cả, chỉ trẹo chân……”
 
“Không gãy xương chứ?”
 
Sở Du cụp mắt, kéo tầng cuối cùng của hộp thức ăn ra: “Mấy thứ này đều là thuốc tốt nhất trong phủ, đệ giấu kỹ vào. Hầu hết các viên gạch rời trong phòng giam đều có thể kéo ra, nhiều viên trong số đó đều bị phạm nhân đào rỗng, đệ cứ giấu ở bên trong đó. Ta sẽ mau chóng cứu đệ ra ngoài, nhưng trước tiên đệ nói rõ cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du nắm hộp đựng thức ăn, đè nén cảm xúc của mình.
 
“Trước khi mọi người đi, ta đã dặn mọi người không nên truy đuổi tàn binh, tất cả đều lấy an toàn làm chủ, thế nhưng tại sao lại vẫn truy kích tàn binh rồi bị tiêu diệt toàn bộ ở thung lũng Bạch Đế?”
 
“Đệ không biết……” Vệ Uẩn khàn giọng.
 
Sở Du nhíu mày, nghe hắn lắc đầu nói: “Đệ cũng không rõ, rõ ràng phụ thân và các huynh trưởng không phải người như vậy…… Đệ không biết rốt cuộc tại làm sao, ngày đó bọn họ giống như bị trúng cổ, đệ đã đi khuyên, nhưng phụ thân cứ nhất quyết phải truy đuổi, đệ khuyên cũng vô ích, còn phạt đệ đi kiểm kê quân lương, sau đó bọn họ lập tức đi hết. Trước khi đi, Đại ca còn nói với đệ rằng mọi chuyện không giống như đệ nghĩ, bảo đệ đừng lo lắng. Sau đó……”
 
Vệ Uẩn nghẹn lời, Sở Du bình tĩnh nghe, giọng điệu vững vàng ổn định: “Tiểu Thất, đệ đừng khổ sở, nói ngắn gọn thôi, bắt đầu nói từ lúc đệ cảm thấy sự việc có điểm bất thường.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện