Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp

Chương 20: Người bạn bị bệnh nặng



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi trên xe taxi, Lâm Kỳ lấy điện thoại ra, quen thuộc đăng nhập vào tải khoản livetream của mình, nở nụ cười vương tử hoàn mỹ mê người nhất, đối diện điện thoại phất tay, “Hello những người bạn của tôi, mọi người đoán xem tôi đang ở cùng ai nào.”

Vừa xoay điện thoại vừa nói chuyện, nhắm ngay Sở Ương chính diện đang tựa đầu ngủ gật trên cửa kính, sau đó cười thầm chen mặt mình lên màn hình, “Đúng vậy, tôi đã tiếp nhận ý kiến của các bạn, lừa được tiểu ca Sở Ương về nhà rồi đây.”

Khung bình luận vỡ trận, có không ít fan hâm mộ dễ thương của hắn đang tranh cãi với fan của một streamer linh dị khác là Bạch Điện. Tuy vậy nhưng phía trên màn hình là những món quà đang bùng nổ thành những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu. Sở Ương mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cảm giác cạnh mình có một cái đầu to đang chen lấn, cậu giơ tay dụi mắt khó hiểu hỏi, “Anh lại làm gì nữa….”

Lâm Kỳ một tay ôm lấy vai cậu, sáp lại gần. Sở Ương phản xạ có điều kiện lập tức đẩy mặt hắn ra, biểu hiện ghét bỏ nói, “Anh áp sát vào tôi chi đấy!”

Khung bình luận vỡ trận lần nữa.

Bánh báo nhà bên: A!!! Bé ngơ ngác dễ thương!!!

Emily2001: Giác, anh nhân lúc người ta chưa tỉnh ngủ mà trêu ghẹo người ta!

Nhất Diệp Biển Chu: Ha ha ha ha, mặt của Giác biến hình rồi kìa, đã chụp màn hình.

Hâm Hâm Hướng Vinh: Đừng nhanh thế để chụp màn hình đã, tuổi trẻ không biết quý trọng id.

Sở Ương chớp mắt hai lần, mới nhận ra cái tên biếи ŧɦái chết tiệt này thừa dịp mình ngủ mà livetream, hơn nữa còn quay lén cậu!

“Nào Tiểu Ương, lại đây chào hỏi mọi người đi!” Lâm Kỳ ra vẻ thân thiết, bán hủ đến mức không biết cái gọi là xấu hổ nữa, khác với Sở Ương thì đang rất ngạc nhiên. Cậu trực tiếp né qua một bên, cả giận nói, “Anh mà cứ thế là tôi nhảy ra khỏi xe à nha.”

Ấy vậy mà tên Lâm Kỳ lập tức trưng ra bộ mặt điềm đạm đáng thương, lã chã chực khóc, “Mọi người coi đó, cậu ấy hung dữ với tôi kìa….”

Sở Ương trợn trắng mắt.

Xe dừng lại và lái vào một khu dân cư có vẻ còn mới, những vành đai xanh được trang trí đẹp mắt ngăn cách giữa những tòa nhà cao tầng lộng lẫy, ở tầng một của mỗi tòa nhà đều có nhân viên bất động sản đứng sau quầy lễ tân, mỉm cười chào hỏi khi có người tiến vào, sàn nhà bằng đá cẩm thạch hoa văn màu mực trắng, phát sáng đến độ có thể soi gương, mặt tường cũng trắng tinh không tì vết.

Sở Ương theo sau Lâm Kỳ chào hỏi, khi hắn quẹt thẻ chìa khóa, cửa kính cường lực sáng bóng tự động mở ra. Đứng trước quầy là một ông chú khoảng bốn mươi tuổi mặc vest thắt cà vạt, trông vô cùng hiền lành tốt bụng. Vừa thấy Lâm Kỳ đã lập tức cười hỏi, “Ôi chao? Lâm thiếu gia đã về rồi sao?”

Lâm Kỳ tháo kính râm xuống, nở nụ cười sáng lạn với y, nụ cười khác hoàn toàn so với nụ cười với fan hâm mộ, “Anh Tô, hôm nay anh trực ban hả? Tôi có mang về cho anh một ít quà tặng đây.” Nói xong liền lấy chai Siro phong* mua ở sân bay Vancouver đặt lên quầy lễ tân.

*Siro phong được làm từ nhựa cây phong đường Canada. Cây phong đường Canada có hàm lượng đường cực cao trong nhựa cây, Siro phong là một trong những đặc sản nổi tiếng nhất ở Canada. Đây là một trong những nguồn kinh tế quan trọng của Canada.

Dối trá…. Sở Ương oán thầm.

Lâm Kỳ ở tầng 25, sau khi cửa thang máy mở ra là một hành lang rộng rãi xuất hiện, trên sàn là mặt thảm màu xám nhạt và trắng giao nhau, vô cùng sạch sẽ, tầng này hình như chỉ có ba hộ gia đình sinh sống, Lâm Kỳ bước đến cửa của căn phòng trong cùng đối diện thang máy, bấm mật mã mở cửa.

Sở Ương bước vào nhà Lâm Kỳ không khỏi cảm thán, “Anh là con nhà đúng không? Nếu không thế nào mà mua được một căn hộ tốt như này ở Bắc Kinh chứ?”

Phòng khách sáng sủa được lát bằng sàn gỗ có hương vị cổ xưa, bức tường được ốp bằng những lát gạch màu trắng kiểu cũ, dây leo và một số đồ trang trí bằng gốm được đặt trên kệ gỗ, ghế sofa êm ái cũng được phủ một lớp vải màu be trơn nhẵn mộc mạc, từ cửa sổ bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy dòng sông Hậu Hải xanh biếc ở xa xa. Ghế sô phá đối diện TV treo tường, dưới TV là đầu tủ bày biện PS4 và dàn âm ly. Phòng bếp kiểu mở thông thoáng sạch sẽ, hiển nhiên dó ít khi sử dụng, tuy nhiên dụng cụ đồ dùng vẫn rất đầy đủ.

Lâm Kỳ tháo giày dẫn đầu đi vào, Sở Ương không nhúc nhích, thấy vậy hắn vẫy tay, “Vào đi chứ, ngẩn ngơ cái gì?”

Sở Ương cũng cởi giày, cảm giác quanh thân lúc nào cũng lôi thôi phờ phạt, sợ mình sẽ làm bẩn căn hộ quá mức sạch sẽ này…. Lâm Kỳ cởϊ áσ khoác ra, tiện tay ném lên ghế sô pha, sau đó lôi kéo Sở Ương dạo quanh một vòng. “Đồ dùng trong phòng bếp cậu cứ thoải mái sử dụng, cơ mà tủ lạnh hoàn toàn trống rỗng, nếu cậu muốn nấu ăn thì chúng ta sẽ đi siêu thị mua đồ. Phòng khách cũng vậy luôn, cậu cứ tự nhiên.” Đang nói nửa chừng bỗng nhiên có thứ màu trắng chợt nhúc nhích trên ghế sô pha, Sở Ương phát hiện hóa ra có một con mèo cuộn tròn nằm trên ghế mà ngủ, lẫn trong mấy cái đệm bông bên cạnh nên không nhìn ra. Lâm Kỳ ôm con mèo lên, xách tới trước mặt Sở Ương, thì thấy con mèo trắng đó không nhỏ tí nào, cặp mắt óng ánh xinh đẹp cực kỳ, “Nó là bánh bao, bạn chung nhà với tôi.”

Bánh báo hướng về phía Sở Ương mềm nhẹ meo một tiếng.

Sở Ương có hơi sợ mèo, vì hồi bé cậu từng bị mèo cào, thế là bị ông dắt đi tiêm mấy mũi vắc xin phòng bệnh dại, vì vậy cậu ngượng ngập lui bước nhở ra sau nói, “A…chào mày….”

Đặt bánh báo về ghế sô pha, Lâm Kỳ dẫn cậu đi xem thư phòng. Xung quanh vách tường đều là kệ tủ, chất rất nhiều sách, ngay cả những ngóc ngách cũng chất đống đồ đến nỗi không còn chỗ nhét. Trên bàn làm việc rộng lớn có máy tính, camera và hai giá đỡ để DVD. Sở Ương nhìn thoáng qua, thì phát hiện có rất nhiều cuốn sách mà cậu thậm chí còn không biết chúng được viết bằng thứ ngôn ngữ gì.

“Tôi có một căn phòng dành cho khách, cậu qua đó mà ở.” Lâm Kỳ nói xong đẩy cửa phòng bên cạnh phòng riêng của hắn ra. Căn phòng rất tiện nghi, giường, bàn đọc sách, đèn bàn, tủ quần áo, mọi thứ đều đầy đủ, rèm cửa màu xanh lá đậm được mở ra, đón ánh sáng khá tốt, có vẻ như có người quét dọn thường xuyên ở đây.

“Căn hộ này của anh thường để trống lắm à?” Sở Ương đau lòng nói. Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, có người ngay cả nhà vệ sinh cũng mua không nổi, vậy mà hắn có thể sống trong một căn nhà lớn thế này?

“Trước kia từng có bạn cùng phòng, nhưng sau này y đã dọn đi rồi.” Lâm Kỳ tùy ý nhún vai, “Lâu dần cứ để trống như thế. Dù sao tôi cũng không thiếu tiền, không cần thiết phải cho thuê.”

Không hiểu sao Sở Ương có cảm giác mình được bao nuôi.

Thả hành lý xuống, Sở Ương đi rửa mặt, rồi nhanh chóng gọi xe đi đến địa chỉ bệnh viện mà Chúc Hạc Trạch đã gửi cho cậu. Lâm Kỳ nhận được một cú điện thoại, hình như phải ra ngoài một chuyến nên không đi cùng cậu.

Năm nay mùa đông ở Bắc Kinh lạnh vô cùng, rất nhiều người bị cảm, hành lang bệnh viện chật cứng người đeo khẩu trang ho khan. Bệnh viện Fuci là một trong những bệnh viện lớn nhất ở Bắc Kinh, có hành lang trên không kết nối giữa những tòa nhà, người mới đến hoàn toàn không phân biệt nổi chỗ nào ra chỗ nào. Sở Ương phải hỏi thăm lễ tân một hồi mới tìm thấy khu phía Bắc, vội vàng đi đến tòa nhà của khoa nội trú, lên đến tầng năm. Tường trong bệnh viện có mặt trên là màu trắng, mặt dưới được sơn màu xanh lá cây, phong cách tuy lỗi thời nhưng cơ sở thiết bị rất tân tiến, môi trường xung quanh vô cùng sạch sẽ thông thoáng. Ngoài hành lang là những bệnh nhân mặc đồ bệnh viện và người thân của họ, rộn rộn ràng ràng rất nào nhiệt.

Trần Y ở phòng bệnh sáu người, lúc Sở Ương bước vào đã thấy Trần Y đang ngồi trên giường bệnh đọc manga vui vẻ cười khanh khách.

Nhìn cô gầy đi trông thấy, gương mặt tròn trịa ngày thường đã trở nên hốc hác, phần đầu không cân xứng với phần thân, càng giống như cái giá đỗ. Sở Ương vẫn nhớ rõ lần cuối cùng gặp cô cách đây hai năm trước khi chia xa, cô đã ôm cậu thật chặt, nói rằng cậu phải thật kiên cường, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Trong nhóm cô luôn là người lạc quan mạnh mẽ nhất.

“Tới rồi sao không vào?”

Thân thể Sở Ương run lên, xoay đầu lại, là Chúc Hạc Trạch chắc vừa ra ngoài mua đồ.

Cô cũng gầy, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Một bên tóc đã bị cạo sạch, bên còn lại thì nhuộm thành màu xanh đậm, trông càng khác biệt, nhiều thêm vài phần lạnh lùng. Sau lớp che khuyết điểm cũng không dấu được quầng thâm dưới mắt cô, cả người đều toát ra vẻ mệt mỏi.

Sở Ương có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại không thể cất lời. Cậu yên lặng đi theo Chúc Hạc Trạch vào phòng, đứng trước giường Trần Y. Trần Y cảm giác được có người tới, ngẩng đầu lên, cặp mắt tròn xoe lập tức trừng lớn.

“Anh Sở! ! !” Cô reo hò, ném cuốn manga qua một bên, từ trên giường nhảy dựng ôm lấy Sở Ương. Sở Ương bị cô vọt tới làm cho lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững thân thể, ngửi thấy trên người cô toàn mùi thuốc, khiến cậu càng xót xa.

“Tiểu Ny Tử, sao em lại gầy như giá đỗ thế này?” Sở Ương mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ sau gáy cô.

Chúc Hạc Trạch thấy cô vui vẻ như vậy cũng không nhịn được cười theo.

Trần Y lôi kéo Sở Ương ngồi xuống giường bệnh, liến thoắng hỏi cậu gần đây khỏe không, ở Vancouver thế nào, vì sao đột nhiên trở về. Như thể sợ rằng ngay khi cô dừng lại, Sở Ương sẽ hỏi cô một số chuyện khác. Sở Ương kiên nhẫn trả lời, nói rằng cậu ở Vancouver làm công kiếm sống, sau này thì làm phục vụ phòng ở khách sạn gần suối nước nóng, còn quen biết với một streamer. Và tất nhiên là cậu lượt bỏ hết tất cả những chuyện cổ quái dọa người kia. Trò chuyện một lát, Chúc Hạc Trạch nhẹ giọng nói với Trần Y, “Ăn cơm trưa thôi.”

Trần Y ngoan ngoãn gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào với Chúc Hạc Trạch. Sở Ương chứng kiến động tác vững vàng mà nhu hòa của Chúc Hạc Trạch thì biết cô đã quen chăm sóc người bệnh. Cô ôn nhu mà đau lòng nhìn Trần Y, ánh mắt ấy, Sở Ương hiểu ra ngay.

Có lẽ cô cũng giống như cậu trước đây, thầm thương trộm nhớ mà không dám thổ lộ. (ôi bách hợp ^O^)

Trần Y bắt đầu kể lại những chuyện lý thú trong phòng bệnh. Mấy người cùng phòng xung quanh hình như rất mến cô, bị cô chọc cười mãi không thôi. Nói đã, Trần Y bỗng nhiên thần bí nhỏ giọng nói với Sở Ương, “Anh Sở biết gì không, bệnh viện này có ma đó…..”

Sở Ương sững sờ, dự cảm bất thường lập tức xông lên, “Sao lại có ma?”

Trần Y vừa định mở miệng thì nghe Chúc Hạc Trạch nói, “Được rồi Tiểu Ny Tử, đứng có nghe mấy lời đồn không đâu nữa.”

“Là thật đó! Mình nghe thấy mà!” Trần Y bướng bỉnh đáp lại.

“Đủ rồi!” Chúc Hạc Trạch có vẻ hơi tức giận. Trần Y thoáng co rúm, lè lưỡi, không nói nữa.

Trước khi đi, Sở Ương và Chúc Hạc Trạch đứng ngoài hành lang. Chúc Hạc Trạch sờ túi quần muốn lấy thuốc hút, chợt nhớ bệnh viện cấm hút thuốc, bực bội cắn móng tay, Sở Ương hỏi, “Em kêu anh về vì có chuyện khó khăn đúng không?”

Chúc Hạc Trạch nhẹ gật đầu.

“Chi phí chữa bệnh cho cậu ấy….quá đắt. Ngay cả phí phẫu thuật lần tới cũng không đủ, bình thường tiền thuốc men đã rất mắc rồi….Em với Tô Ngọc hết cách nên mới nhờ tới anh….”

Sở Ương nhíu mày, “Còn thiếu bao nhiêu?”

Chúc Hạc Trạch trầm mặc một hồi, mới nói số tiền.

Sở Ương không có lên tiếng.

“Đây mới chỉ là chi phí phẫu thuật thôi. Chưa tính phí nằm viện, trị bênh bằng hóa học và thuốc men. Tiểu Ny Tử định từ bỏ trị liệu, mỗi ngày đều tranh cãi muốn xuất viện, hai ngày nay thì bắt đầu nói chuyện ma quỷ quấy phá…em không biết mình nên làm gì….” Cô nói xong nước mắt tuôn trào, vôi vàng quay mặt lau đi, không muốn để Sở Ương trông thấy.

Sở Ương dựa vào vách tường, cúi đầu nghĩ ngợi, khi cậu ngẩng đầu, đặt tay lên vai Chúc Hạc Trạch, mỉm cười ôn hòa với cô, “Chuyện tiền bạc cứ để anh lo. Em chỉ việc chăm sóc em ấy cho tốt là được.”

*Siro phongQuỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp (Editing) - Chương 20: Người bạn bị bệnh nặng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện