Phụ Gia Di Sản

Chương 103



Trong thời gian Lạc Nghệ nằm viện, Ôn Tiểu Huy cung cấp cho cảnh sát tất cả các bằng chứng mà mình có, hơn nữa cậu cũng sẵn sàng làm chứng trước tòa. Tên khốn đó bị kết án càng lâu cậu càng mừng.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, cậu gọi cho Lê Sóc và mời anh đi ăn. Không ngoài dự đoán, qua lời cậu, có vẻ Lê Sóc đã nhận ra chuyện La Duệ tiết lộ cho cậu việc Lạc Nghệ vẫn còn sống. Cậu biết Lê Sóc vẫn luôn lặng lẽ quan tâm mình, nhân tình này có lẽ mãi mãi cậu cũng không trả đủ.

Vào ngày ăn tối với Lê Sóc, Ôn Tiểu Huy cẩn thận chải chuốt. Cậu tỉa tóc mái cho mình qua gương, buộc tóc đuôi ngựa, sau đó tỉa lông mày, cạo râu, trang điểm rồi nhìn chính mình rực rỡ trong gương, tâm trạng cũng tốt lên không ít. Cậu không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình thấy gu ăn mặc quần áo của chính mình là vào khi nào, cậu đã từng cho rằng ngay cả khi mình bảy tám mươi tuổi thì cũng nhất định không để bản thân trông thật tồi tệ, nhưng đôi khi tình trạng sinh hoạt của một người có thể hành hạ người đó tới ngay cả rửa mặt cũng không có sức. Cậu hy vọng Lê Sóc có thể nhìn thấy cậu trong bộ dáng tốt nhất, như vậy thì anh mới có thể yên tâm.

Khi cậu đến nhà hàng, Lê Sóc quả nhiên đã tới sớm hơn. Loại quan tâm kiểu này càng làm cho Lê Sóc trở nên hoàn hảo hơn.

Khi Lê Sóc nhìn thấy cậu, đôi mắt anh sáng lên, mỉm cười nói: "Đã lâu rồi không nhìn thấy em rực rỡ ánh hào quang như vậy."

Ôn Tiểu Huy mỉm cười ngượng ngùng: "Da vẫn còn phải bảo dưỡng một chút, xăm của em cũng dài hơn so với quy định rồi."

Lê Sóc có vẻ nhẹ nhõm: "Thấy em như vậy, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm, bất kể chuyện gì xảy ra trước đây, miễn là bây giờ em cảm thấy hạnh phúc là được."

Ôn Tiểu Huy nhìn Lê Sóc, đôi mắt tràn đầy sự biết ơn: "Anh Lê, em không biết phải nói bao nhiêu lời cảm ơn với anh... Chúng ta làm chút chuyện thiết thực hơn đi, Lạc Nghệ có rất nhiều rượu ngon, hôm nay em đã mang đến cho anh một chai đây. "

Lê Sóc cười: "Được rồi, anh cũng khách khí đâu. Lần trước hắn cầm đao khua tay múa chân với anh, bây giờ đã đến lúc phải trả phí tổn thất tinh thần rồi."

Hai người vừa ăn cơm, vừa trò chuyện về vụ nổ. Ôn Tiểu Huy nhắc tới chuyện này, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hãi. Mặc dù Lạc Nghệ vẫn còn sống nhưng hắn cũng bị thương rất nhiều, mà Thường Hồng đến nay vẫn còn thoải mái sống ngoài vòng pháp luật, mặc dù Lạc Nghệ rất tự tin trong việc có thể bắt được hắn, nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy bất an.

Lê Sóc an ủi cậu: "Anh vừa lấy được thông tin nội bộ từ một người bạn xong, chỗ ở của Thường Hồng đã bị phong tỏa. Bây giờ họ muốn câu được người liên lạc của hắn ở Thái Lan.

Ôn Tiểu Huy nghiến răng: "Hắn nhất định phải chết không tử tế."

"Đừng nghĩ tới chuyện của hắn nữa, em đã dành quá nhiều thời gian cho hắn rồi. Điều quan trọng nhất trong cuộc sống của em bây giờ chính là phải sống sao cho thật tốt."

Ôn Tiểu Huy thở dài một hơi, gật đầu. Người trì hoãn khoảng thời gian tốt đẹp của cậu hoàn toàn không phải là Thường Hồng, mà là con trai hắn... Nhưng nếu cậu đã quyết định buông bỏ quá khứ, chuyện kia ắt sẽ được bỏ qua.

"Đúng rồi, tại sao hôm nay em không gọi La Duệ đến?" Lê Sóc chuyển hướng chủ đề.

"Em muốn gặp anh một mình, cảm ơn anh rất nhiều." Ôn Tiểu Huy chân thành nói.

Lê Sóc mỉm cười: "Đừng khách khí."

"Đúng rồi, anh đang bận gì trong thời gian này vậy?"

"Anh hả?" Lê Sóc nhún vai: "Đang nghỉ dài hạn, chơi thôi."

Ôn Tiểu Huy ngạc nhiên: "Tại sao? Dường như gần đây anh không quay trở lại Bành Thành. Công ty có thể không cần anh à?"

Lê Sóc cười nhạt nói: "Anh đã chuyển nhượng cổ phần của công ty."

Ôn Tiểu Huy thật lâu sau mới có thể ngập ngừng nói, "Không, không phải vì..."

"Hửm, không, không phải vì em hay là Lạc Nghệ." Lông mày của Lê Sóc khẽ cau mày, trong mắt lộ ra chút chán ghét: "Là Thiệu Quần đụng tay đụng chân vào sổ sách của anh."

Ôn Tiểu Huy khiếp sợ không thôi: "Chuyện này... là vì Trình Tú?" Sau khi trở về Bắc Kinh, ban đầu cậu vẫn liên lạc với Trình Tú một hai lần. Sau đó thì chính mình cũng đang trong trạng thái tồi tệ, cậu không còn liên lạc lại nữa. Đối với chuyện tình cảm của ba người này vẫn không chú ý qua. Cậu không ngờ rằng Lê Sóc và Thiệu Quần có thể ầm ĩ đến mức này?

Lê Sóc gật đầu, vẻ mặt ảm đạm.

"Trình Tú có ổn không?" Ôn Tiểu Huy lo lắng hỏi, nhớ tới người đàn ông hiền lành yếu đuối ấy, cậu không thể tưởng tượng được một người như thế nếu rơi vào tay Thiệu Quần sẽ trở nên như thế nào.

"Thiệu Quần đã sử dụng rất nhiều thủ đoạn hèn hạ để giữ Trình Tú lại bên người." Lê Sóc lắc đầu: "Có một đoạn thời gian, anh cảm thấy vô cùng mê man, anh thường nhớ về những gì em đã phân tích về cảm xúc của anh. Em nói anh không đầu tư quá nhiều tình cảm vào. Lúc đó, mặc dù anh có nghe nhưng vẫn không hiểu lắm. Bây giờ anh có thể hiểu rồi. Cho dù là tình cảm của Thiệu Quần với Trình Tú, hay là tình cảm của Lạc Nghệ với em, chúng đều rất mãnh liệt và sâu sắc. Nhưng mà anh cảm giác chúng như con dao hai lưỡi vậy, điên cuồng mà hoang tưởng, tại sao anh lại thua trước những thứ tình cảm không lý trí chút nào như vậy? Anh... " Lê Sóc nói xong thì cũng tự giễu cười: "Anh thừa nhận, anh có hơi không cam lòng. "

Ôn Tiểu Huy buồn bã nhìn Lê Sóc. Thật ra, cậu cũng không biết phải giải thích với Lê Sóc như thế nào. Cậu sao lại không biết Lạc Nghệ nguy hiểm và đen tối đến mức nào. Cậu cũng đã cố gắng trốn đi thật xa, nhưng cuối cùng vẫn bị vòng trở lại. Tình cảm của Lê Sóc là lý trí, là phù hợp, là thoải mái và rất đáng ngưỡng mộ, nhưng nếu Lạc Nghệ có lý trí như Lê Sóc thì họ đã chia tay nhau từ lâu, vì thế cho nên mọi thứ trên thế giới này đều mâu thuẫn với nhau,

chỉ có thể tùy thuộc vào cuộc sống của mỗi người thôi.

Lê Sóc nhấp một ngụm rượu, lắc đầu ngượng ngùng nói: "Sao anh lại có thể than phiền với em chứ... Nói tóm lại, Trình Tú hiện đang sống khá tốt, bọn họ tìm một người mang thai họ, chắc là một cậu bé thì phải, hình như sắp sinh rồi, Thiệu Quần rất tốt với cậu ấy, giờ Trình Tú đang rất hạnh phúc. "

Ôn Tiểu Huy không thể nói được tư vị trong lòng mình như thế nào, có lẽ là cũng giống như Lê Sóc thôi, cậu cảm thấy Lý Trình Tú là một khối cải trắng tốt đẹp bị Thiệu Quần cái loại... Được rồi, dẫu sao thì Thiệu Quần cũng là một người con trai giàu có và đẹp trai, nhưng cậu vẫn nghĩ Thiệu Quần không xứng đáng với Lý Trình Tú, giống như một con sói cứ một mức bảo vệ một con cừu vậy, vạn nhất khi nào cảm giác hiếm lạ đi qua, sói sẽ có thể ăn thịt cừu. Nhưng cậu không thể xen vào chuyện người ta được, chỉ đành chúc phúc cho Trình Tú. Cậu khẽ thở dài một tiếng: "Vài ngày nữa em sẽ trở lại Bằng Thành. Em sẽ đến thăm họ."

"Ừ, Trình Tú cũng rất nhớ anh."

Ôn Tiểu Huy nhìn thấy sự cô đơn giữa hai hàng lông mi của Lê Sóc, có chút đau lòng. Cậu thì thầm: "Anh Lê, còn anh thì sao, anh có quen ai không?"

Lê Sóc mỉm cười: "Có, gần đây có một bạn giường cố định, vẫn còn OK."

"Wow, đẹp trai không."

"Đẹp trai."

"Oa, cho xem hình."

Lê Sóc miễn cưỡng rút điện thoại ra, lật lại một cái, đưa cho Ôn Tiểu Huy.

Người đàn ông trong ảnh vô cùng đẹp trai và trẻ trung, cơ ngực nở nang, cơ bụng cứng như gạch đồng, một đôi mắt đào hoa rất phong cách, hắn là một người đàn ông vừa liếc mắt cũng khiến người ta mềm nhũn cả người. Nước bọt của Ôn Tiểu Huy như sắp chảy xuống: "Anh Lê, cái vị này... thực sự rất đẹp trai. "

Lê Sóc không đắc ý chút nào, chỉ mỉm cười nói: "Đúng vậy."

"Nhưng như này không phù hợp với sở thích thông thường của anh." Không phải Lê Sóc thích loại người yếu đuối như cậu và Lý Trình Tú sao?

"Thỉnh thoảng thay đổi chút thôi." Lê Sóc dường như không muốn nói thêm bất kỳ điều gì về người này.

Ôn Tiểu Huy thấy Lê Sóc có chút che che giấu giấu, suy đoán người đàn ông này hẳn là một vịt, như vậy thì thực sự cũng chỉ là bạn giường thôi, cậu cũng không hỏi thêm nhiều hơn nữa.

Vịt aka đĩ.

Hai người nói thêm về một số chủ đề nhẹ nhàng khác. Lê Sóc thấy Ôn Tiểu Huy rất có tinh thần, còn Ôn Tiểu Huy thì thấy Lê Sóc vẫn phóng khoáng như xưa, họ dần thoải mái với nhau hơn.

Sau khi ăn xong, Ôn Tiểu Huy tặng cho Lê Sóc một thùng rượu ngon, sau đó mỗi người về một nhà. Ôn Tiểu Huy cảm thấy rất thư thái, cuối cùng cậu và Lê Sóc cũng có thể trở thành bạn bè bình thường mà không cần cố kỵ Lạc Nghệ.

Nghĩ đến Lạc Nghệ, cậu mở điện thoại ra, quả nhiên thời điểm cậu đang ăn cơm có một vài tin nhắn được gửi đến, cậu bảo Lạc Nghệ đi ngủ sớm đi, cứ nghĩ đến dáng vẻ Lạc Nghệ cả ngày ôm điện thoại chờ tin nhắn, đôi môi cậu vô thức nhếch lên, tâm trạng không nhịn được mà vui vẻ hơn.

Trước khi yêu, cậu luôn cảm thấy với tính cách của mình nhất định sẽ phải tìm một người dễ sai bảo tới sống cùng, sau khi cậu ở bên Lạc Nghệ, cậu nghĩ mình cuối cùng cũng đạt được những gì mình muốn rồi, không ngờ đây lại là một con sói đột lốt da cừu. Bây giờ thì sao? Có lẽ... Theo một cách nào đó, cũng khá như những gì cậu mong đợi.

Ban đầu cậu muốn về nhà ngủ, Ôn Tiểu Huy đổi ý, trực tiếp lái xe đến bệnh viện. Không biết làm sao, cậu đột nhiên muốn gặp Lạc Nghệ.

Phòng bệnh đã tắt đèn, trong hành lang chỉ có ánh sáng mờ tối. Ôn Tiểu Huy cảm thấy hơi hoảng sợ, nhưng khi cậu đi qua khúc quanh, thấy đèn trong phòng của Lạc Nghệ vẫn còn sáng, cậu đột nhiên cảm thấy mình như được tiêm sự dũng cảm vào ngực.

Cậu đẩy cửa ra, Lạc Nghệ đang đọc sách ngẩng đầu nhìn lên, hình như không bất ngờ lắm.

Ôn Tiểu Huy nói: "Sao anh không ngạc nhiên khi thấy em đến đây."

"Anh đoán em sẽ trở lại."

"Đoán kiểu gì?"

"Anh không biết, linh cảm thôi." Lạc Nghệ mở rộng vòng tay: "Hôm nay em thật đẹp, kiểu tóc mới này rất hợp với anh."

Ôn Tiểu Huy cười: "Em sẽ tẩy trang trước, tối nay ở chỗ này chơi với anh." Cậu chưa bao giờ ở đây qua đêm, nhưng Lạc Nghệ đã chuẩn bị hết mọi thứ cho cậu sử dụng.

Sau khi tắm xong, Ôn Tiểu Huy thay đồ ngủ, nhảy lên giường, nằm cạnh Lạc Nghệ.

Lạc Nghệ ấn nhẹ da đầu cậu: "Trước đây em không muốn qua đêm ở đây mà."

"Ai muốn ở trong bệnh viện chứ, toàn mùi nước khử trùng."

"Vậy hôm nay thế nào?"

"Uống rượu, không muốn lái xe."

Lạc Nghệ dựa vào tai cậu và nói, "Anh còn tưởng em không nhịn được."

( Không nhịn được XXX)

Ôn Tiểu Huy nheo mắt: "Em không sợ chút nào, trừ khi anh muốn chết."

Lạc Nghệ khá thất vọng: "Nhưng vết thương của anh gần như đã lành."

"Vậy anh cũng biết điều chút đi."

"Bây giờ anh có một vết sẹo trên ngực và lưng, em có chê anh không?"

"Có, em đã phải chấp nhận rất nhiều rồi. Nếu anh lại có thêm bất kỳ vết sẹo nào nữa, em sẽ không cần anh."

Lạc Nghệ hồn nhiên mỉm cười, hôn lên môi cậu.

"Hôm nay em đã gặp Lê Sóc." Ôn Tiểu Huy nói.

Lạc Nghệ sửng sốt một chút, vẻ mặt hơi kích động một chút, nhưng vẫn giả vờ không biết gì, "Ồ, có chuyện gì thế?"

"Mời anh ấy dùng bữa và cảm ơn anh ấy thôi. Rất tốt, em đã lấy rất nhiều rượu từ hầm của anh ra đưa cho anh ấy."

Lạc Nghệ mỉm cười: "Được."

"Đau lòng?"

"Không đau lòng, em cao hứng là tốt rồi."

"Em có kế hoạch quay trở lại Bằng Thành một vài ngày để giải quyết các vấn đề của studio cùng với Tào Hải, thuận tiện gặp một người bạn của em."

"Em đợi anh nửa tháng, anh sẽ đi với em, OK?"

"Anh có thể ra khỏi giường?"

"Thật ra anh đã có thể ra khỏi giường sớm..."

Lạc Nghệ ngừng nói. Ôn Tiểu Huy nhớ lại ngày đó cậu đánh lung tung trên người hắn trở lại giường một lần nữa. Cậu nói, "Hừm," cậu nói, "Anh có chắc chắn không? Du lịch rất dễ mệt mỏi."

"Không sao đâu, ở lại bệnh viện quá lâu nên anh cũng muốn ra ngoài đi dạo một chút."

"Được rồi, cùng nhau trở về."

Lạc Nghệ vòng tay quanh eo cậu, thì thầm nói bên tai: "Em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em, nhưng lần sau em muốn gặp Lê Sóc thì phải nói cho anh biết trước mới được."

Ôn Tiểu Huy cười mắng: "Em biết anh nhỏ mọn mà."

Lạc Nghệ cà cà cổ cậu, siết chặt tay hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện