Phong Lưu

Chương 131: Tối lửa tắt đèn lại không có chút tình thú nào




Hoắc Hàn Yên ngã vào trong ngực Đường Tiểu Đông, khuôn mặt hồng rực lên, nhìn hắn đầy cảm kích, muốn dãy dụa thoát ra, nào biết bàn tay nhỏ của nàng đã bị bàn tay to lớn của hắn nắm chặt, khiến cho nàng tràn ngập hạnh phúc ngọt ngào, vừa xấu hổ, thẹn thùng

đến đỏ mặt lại vừa khẩn trương bất an.

Đường Tiểu Đông nắm chặt tay nàng, khuôn mặt vẫn vô cùng thản nhiên.

Trần truồng trốn ở phòng ngủ Hoắc Hàn Yên đã bị người ta phát hiện, điều này cùng với bắt gian tại giường căn bản là không khác gì nhau, dù sao trưởng công chúa Ngọc Chân cũng đã biết rồi, cần gì phải dấu giếm cần gì phải sợ hãi nữa? Ánh mắt nhìn về phía hai người tay trong tay, trong đôi mắt phượng của trưởng công chúa Ngọc Chân hiện lên thần sắc kỳ dị, nội tâm vừa hâm mộ vừa bất đắc dĩ, nhưng chủ yếu vẫn là u

sầu, thương cảm.

Ai, tuy rằng người kia tiêu sái, phong lưu cuồng ngạo, không chịu gò bó, có kinh luân đầy bụng, lại không rõ tâm tư nữ nhi, nếu như hắn có được một nửa nhu tình của Đường công tử nàng đã không cần ôm hết nỗi khổ tương tư rồi.

Có lẽ là thiên ý trêu ngươi. Ánh mắt nàng đột nhiên phát lạnh, trong mắt tràn ra sát cơ, trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông lạnh lùng nói.

- Nếu như chuyện tối ngày hôm nay bị lộ ra bên ngoài, ta sẽ thay Hàn Yên hỏi tội ngươi!

Con bà nó là con gấu, chiêu này thực ngoan độc.

Đường Tiểu Đông thi lễ cười làm lành nói.

- Không dám, không dám!

- Hừ!

Trưởng công chúa Ngọc Chân đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Đường Tiểu Đông liền dừng lại hung hăng trừng mắt với hắn một cái, đột nhiên vung chân đá một cước.

Chuyện rơi đầu cứ như vậy lừa dối vượt qua được, Đường Tiểu Đông đang vụng trộm cười thầm, ai ngờ trưởng công chúa Ngọc Chân đã sắp chuồn mất lại như tinh nghịch tựa như thiếu nữ, đột nhiên đá ra một cước, bắp chân trúng chiêu, khiến hắn đau đến mức ôm chân nhảy loạn cả lên.

Hoắc Hàn Yên cùng Như Ý nhìn nhau, thấy trưởng công chúa Ngọc Chân một mình đi về phía ngoài cửa, lập tức mang theo cung đăng rảo bước đuổi theo sau.

A di đà Phật, cuối cùng cũng không có việc gì rồi.

Đường Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, ngồi phịch xuống mặt ghế.

Cũng không lâu sau, Hoắc Hàn Yên tiến đến, ngồi ở đối diện thở dốc, toàn thân mềm nhũn phảng phất không có chút khí lực nào.

Hai người mở mắt nhìn nhau không nói lời nào, trong phòng trở nên yên tĩnh.

Đường Tiểu Đông đi đến bên người nàng, ôm nàng vào lồng ngực, ôn nhu nói.

- Hàn Yên thực xin lỗi!

Hoắc Hàn Yên không nói gì, chỉ ôm chặt lấy hắn, tựa như sợ hắn sẽ biến mất vĩnh viễn vậy.

Giờ phút này ôm tấm thân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, Đường Tiểu Đông lại không có chút tà niệm nào, đơn giản chỉ muốn ôm nàng, ngửi mùi hương tỏa ra từ cơ thể nàng, cảm thụ thân thể ngọc ngà của nàng, lắng nghe tiếng đập của trái tim nàng.

Hai người lặng lẽ ôm nhau, lắng nghe tiếng đập của trái tim đối phương. Tình cảnh lúc này quả thực chính là ý cảnh vô thanh thắng hữu thanh. Rất lâu sau, Hoắc Hàn Yên đột nhiên ưm một tiếng, uốn éo vòng eo xinh đẹp, khuôn mặt đỏ ửng, kiều diễm động lòng người, xinh đẹp khiến cho những ngôi sao phải thất sắc.

Vốn chỉ là lẳng lặng ôm, yên lặng trao đổi tâm linh, Đường Tiểu Đông không khỏi tâm viên ý mãn, sinh ra tà niệm. Tuy rằng cách vài tầng quần áo, hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng tấm thân mềm mại, da thịt mềm mại mại bóng láng, trong mũi ngửi được mùi thơm từ

cơ thể, cảm giác được hai khối co dãn kinh người đang dán chặt vào lồng ngực, khiến cho hắn dục huyết sôi trào, kiếm chỉ nam thiên. Hoắc Hàn Yên cảm nhận được biến hóa của thân thể hắn, Hoắc Hàn Yên ngượng ngùng ưm lên một tiếng, má ngọc ửng đỏ, làn thu thủy lưu chuyển, thần sắc vừa thương vừa sợ.

- Di nương.

Cũng không biết là do lỗ tai cảm thấy hơi ngứa, hay là do tiếng thì thầm mập mờ kia, sâu trong cơ thể sinh ra cỗ nhiệt triều quái dị mà quen thuộc kia, tựa như tia chớp trùng kích thần kinh nàng, khiến cho thân thể nàng run rẩy, trở nên nóng bỏng dị thường, hai tay vô thức quấn chặt lấy thân thể cường tráng của hắn.

Sắc mặt ửng đỏ nồng đậm xuân triều, mị nhãn như tơ, không ngừng thở dốc, khẽ nhếch miệng phát ra tiếng rên rỉ khiến cho người ta bủn rủn chân tay, thân thể bắt

đầu không ngừng vặn vẹo. Không chịu nổi khiêu khích nàng như say như mê, chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ bẫng, Đường Tiểu Đông đã bế bổng nàng nên, từng bước đi về phía chiếc giường hoa cực lớn.

- Đèn...

Đã mất phương bên trong bể tình, nhưng Hoắc Hàn Yên vẫn không quên nhắc nhở Sở Vân.

Đường Tiểu Đông cười nhẹ.

- Tối lửa tắt đèn đi qua đi lại, còn chút gì tình thú nữa?

- Mắc cỡ chết người ta...

Nằm ở trên chiếc giường mềm mại, Hoắc Hàn Yên lấy hai tay che mặt, thân thể run rẩy, tùy ý để hắn cởi y phục trên người, tùy ý khinh bạc, trong lúc nhất thời cả phòng đều xuân sắc.

Thời điểm trời sáng rõ, Đường Tiểu Đông mang theo một vài khúc nhạc phổ kia ly khai tướng phủ, giao nhạc phổ cho Kha Vân Tiên, chỉ chờ lầu mới được xây xong, lập tức thông qua tuyển dụng vài đội nhạc công bắt đầu luyện tập.

Tuy rằng Lôi Mị không trực tiếp lên tiếng tra hỏi, nhưng khuôn mặt đã tràn đầy biểu lộ, đêm qua lại đi lêu lổng ở đâu?

Đường Tiểu Đông thành thành thật thật kể lại chuyện đêm qua thích khách hành thích Lý Lâm Phủ, chỉ nói Lý Lâm Phủ giao lại Ngọa Long biệt viện cho hắn quản lý, chuyện phía sau đều giấu nhẹm đi, lấy lý do là say rượu.

- Ngọa Long biệt viện?

Lôi Mị thì thào, đôi mày cong như lá liễu khẽ nhăn lại.

- Đằng giao muội tử không có ở đó, nhưng gần đây huynh lại rất chịu khó xuôi ngược tướng phủ, không phải là nhung nhớ người kia đấy chứ?

Mùi dấm chua vô cùng rõ ràng, khiến cho Kha Vân Tiên bật cười thành tiếng.

Lôi Mị nhíu mày, giọng điệu có chút

- Vân Tiên tỷ, tỷ cũng quá dung túng cho hắn rồi.

Kha Vân Tiên đỏ cả mặt, nhìn nàng cười khổ, thầm thở dài một tiếng bất đắc dĩ.

Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một nhát, ho nhẹ một tiếng, kể lại việc Lý Lâm Phủ từng bắt cóc cùng bức hôn Ngọc Nhược Vân. Lôi Mị thiếu chút nữa nhảy dựng lên, bất mãn nói. Nguồn truyện: truyenbathu.vn

- Chuyện lớn như vậy, sao huynh không nói cho người ta biết?

Đường Tiểu Đông cười khổ.

- Muội đã cai quản trên dưới mấy trăm người Trung Hoa đường, đã đủ bận rồi, ta là lo lắng nàng mệt chết đó.

Bờ môi Kha Vân Tiên giật giật, nhưng không có lên tiếng. Phu quân hiểu lầm ý tứ của Mị nhi muội tử, kết hôn là chuyện đại sự, hào môn thế gia lại càng tuyệt đối không thể qua loa. Vạn nhất phu quân cưới Đằng Giao muội tử, Đằng Giao muội tử là chính thất, Mị nhi muội tử là thiếp, trưởng bối Lôi gia tuyệt đối sẽ không đáp ứng. Nghĩ đến Lý Lâm Phủ Lý tướng gia quyền khuynh thiên hạ, nàng không khỏi nhíu mày, dường như chuyện này rất phiền toái, xử lý không tốt, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện