[Phi Thăng Hệ Liệt – Quyển 2] Trần Sự
Chương 100: Cách thế chi ngộ (10)
Dịch: Phong Bụi
“Nguyện vọng của ta là… năm dài tháng rộng, sinh tử vinh nhục, cùng Người trải qua.”
Nắng ban mai cách rèm cửa sổ chiếu lên trên giường.
Yến Bắc Kiêu mở mắt ra, chỉ thấy Trần Trí chống đầu, nằm nghiêng nhìn mình, đôi mắt mờ mịt cả một đêm như bầu trời sau khi được tắm gội, thấu suốt, trong sáng, chiếu ngược hình dáng mệt nhoài mà hạnh phúc của mình.
“Chào buổi sáng, sao không ngủ thêm chút nữa?” Xoay người ôm lấy y, tay vuốt ve mấy cái ở trên lưng trần bóng loáng, sau đó một đường đi xuống.
Trần Trí đè tay của hắn lại: “Chú ý dưỡng sinh.” Mình có kim thân đại công đức viên mãn thì không cách nào cảm giác được cái gì gọi là “vất vả quá độ”, để tránh cho người yêu thật vất vả mới tìm lại được “vất vả quá độ mà chết”, rất cần phải tiến hành tiết chế nhân tạo.
Yến Bắc Kiêu lông mày nhướn lên, giọng nói liền trở nên êm ái: “Hửm? Mới có một đêm đã cảm thấy ta cần dưỡng sinh? Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ thực lực chân chính của chồng mình rồi.” Nói xong, chợt kéo Trần Trí một cái, sau đó nhào tới, lại là một phen lăn lộn.
Đua xe đến lúc chạy nước rút, Yến Bắc Kiêu đột nhiên dừng lại.
Trần Trí bất mãn mở mắt nhìn hắn.
Yến Bắc Kiêu bấu vào mười ngón tay của y, từ trên cao nhìn xuống: “Tại sao tới tìm ta? Hửm?” Nhịp điệu chưa hết còn có thể nghe ra tiết tấu từ trong giọng nói của hắn.
Trần Trí híp mắt, nâng bắp đùi lên, cọ cọ eo hắn, phát ra sự thúc giục không tiếng động.
“Lại là vì nhiệm vụ?” Hắn tiến tới, để cho hai người gắn kết càng thêm chặt chẽ, “Có liên quan đến nguyện vọng của ta?”
Loại thời điểm này hỏi loại vấn đề này…
Trần Trí thân thể vẫn chưa hỏng hẳn, đầu cũng chưa hỏng hẳn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nguyện vọng của ta là… năm dài tháng rộng, sinh tử vinh nhục, cùng Người trải qua.”
Yến Bắc Kiêu sắc mắt khẽ sâu, ngón tay đột nhiên nắm chặt, từng bước từng bước trèo lên đỉnh cao nhất.
Lần nữa tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Mặc dù là hạn hán lâu năm gặp mưa rào, nhưng rốt cuộc vẫn là thể xác người phàm, lúc Yến Bắc Kiêu thức dậy, vẫn cảm thấy chút mệt mỏi, chẳng qua là tinh thần phấn khởi xóa bỏ hết thảy. Hắn bọc drap trải giường đi ra, Trần Trí đang ngâm nga một bài hát cổ, cắt trái cây.
Yến Bắc Kiêu nhìn bóng lưng y, kìm lòng không đặng kêu: “Vợ ơi.”
Dao gọt trái cây rời tay, từ không trung xé gió mà qua, đến trước chóp mũi Yến Bắc Kiêu thì dừng lại.
Trần Trí chậm rãi rửa cái tay, lau khô, đi tới, gỡ dao gọt trái cây xuống, cười mà như không nhìn hắn: “Lời không thể nói bậy bạ.”
Yến Bắc Kiêu mặt không đổi sắc ôm lấy y. Từ khi nảy sinh quan hệ thân mật nhất, tình yêu cùng dục vọng chiếm làm của riêng đối với người này của hắn vừa bộc phát liền không thể thu lại được, tựa như mắc chứng thèm khát da thịt, hy vọng y thời thời khắc khắc ở lại trong lòng mình.
Trần Trí kéo hắn trở về phòng bếp, bắt đầu nướng bánh mì vuông.
Yến Bắc Kiêu thử thăm dò nói: “Nương tử?”
Trần Trí cầm miếng bánh mì vô tình làm vỡ lên: “Ăn bánh mì khô được không?”
“Vậy Si Si? Sư phụ? … Trần Thái thú?”
Trò đùa có thú vị hơn nữa, chơi một buổi tối, cũng sẽ trở nên quen thuộc đến phát ngán. Trần Trí liếc mắt: “Đúng vậy, ta nên thích nhất người nào nhỉ? Thôi Yên mỹ mạo, Dung Vận khả ái, nhắc tới, dường như Yến Bắc Kiêu là người không có gì đặc sắc nhất.” Nói một câu, liếc một cái, đối phương lại không chút phật lòng.
Yến Bắc Kiêu hôn ngón tay y: “Thật mừng vì ngươi thích mọi mặt của ta.”
Trần Trí nói: “Ta mới vừa nói không có gì đặc sắc.”
“Bình bình đạm đạm mới là thật.” Hắn bỏ miếng bánh mì vuông vào lò nướng bánh mì, “Hơn nữa, ta có biện pháp khắc sâu ấn tượng hơn đối với ngươi.”
Trần Trí bày tỏ hoài nghi.
“Bắt đầu từ tìm hiểu lẫn nhau.”
Trần Trí nói: “Trần Ứng Khác, Trần Bi Ly, Tần Học Nhi, ngươi muốn tìm hiểu người nào?”
Yến Bắc Kiêu không chút do dự nói: “Trần Trí.”
Trần Trí chần chờ nói: “Ta cho là, ngươi không muốn gặp lại ta nữa.”
Yến Bắc Kiêu trợn tròn hai mắt, tựa hồ đang hỏi, ngươi tại sao có thể có ảo giác như vậy.
“Ngươi không phải hy vọng đời này tên là Yến Bắc Kiêu sao?” Ngón tay Trần Trí vô thức gãi mu bàn tay hắn, “Thôi Yên biết Trần Ứng Khác, Dung Vận biết Trần Bi Ly, chỉ có Yến Bắc Kiêu, không có chút nào đồng thời xuất hiện với Trần Trí.”
Yến Bắc Kiêu cười khẽ: “Trần Trí làm sao biết không có chút nào đồng thời xuất hiện với Yến Bắc Kiêu chứ? Lúc chưa gặp nhau, cái tên Trần Trí đã luôn luôn quanh quẩn ở trong lòng Yến Bắc Kiêu. Huống chi, nếu không phải tặc nhân cản trở từ bên trong, tên tuổi của Trần Trí sớm nên xuất hiện cùng tên tuổi của Yến Bắc Kiêu, làm bạn đến già, sử xanh trường tồn rồi. Đây mới là kết cục chúng ta nên có. Cũng may, hôm nay tuy không có sử xanh, nhưng đã viết nên tình sử, cũng coi như đánh lệch lại trúng đích.”
Cái giọng điệu này ngược lại giống như giọng điệu Bắc Yến vương sẽ nói. Biết rõ “quanh quẩn trong lòng” khi đó nhất định không phải ý xao xuyến gì, giờ phút này nghe tới, lại vẫn thấy ngọt ngào trong lòng. Trần Trí nói: “Ngươi làm sao biết được kết cục chúng ta vốn nên có?”
“Cái này hả…” Yến Bắc Kiêu lấy bánh mì nướng xong ra, chấm tương, thêm lát xúc xích vào, đưa đến mép Trần Trí, đợi đến khi y nhận lấy ăn, lại tiến tới cắn một cái.
Trần Trí: “…”
Yến Bắc Kiêu ăn xong bánh mì trong miệng, liếm môi một cái, chưa thỏa mãn nhìn Trần Trí nhét toàn bộ bánh mì vào trong miệng, đang muốn đưa đầu qua cướp, liền bị một cái tay chặn miệng.
…
Trần Trí phồng miệng lên, chậm rãi nói: “Nói xong rồi ăn.”
Yến Bắc Kiêu không cam lòng chụt một cái vào lòng bàn tay y, mới nói: “Là Tất Hư nói cho ta.”
Trần Trí: “!”
“Ngươi không từ mà biệt, chẳng lẽ không có gì giải thích sao?” sắc mặt Yến Bắc Kiêu đột nhiên nghiêm túc.
“Năm đó chuyện đột nhiên xảy ra…” Trần Trí thành thật khai báo chuyện mình không giải thích được bị cuốn vào trận chiến bên bờ ngân hà của chúng thần. Bởi vì sự việc xảy ra đã quá lâu rồi, không sợ đối phương lo lắng, liền nói hết sức chi tiết, nhất là đoạn mình bị đâm một đao kia, khắc họa hết sức tỉ mỉ.
Những chuyện này, thật ra thì Tất Hư đã đơn giản nói qua, chẳng qua là nghe người yêu chính miệng nói, vẫn có cảm giác không giống.
Yến Bắc Kiêu nhìn y chằm chằm, hồi lâu không lên tiếng.
Sợ hắn khổ sở vì mình, Trần Trí vỗ vỗ eo hắn “Thật ra thì chẳng coi vào đâu.”
Yến Bắc Kiêu nắm mặt y, nghiêm túc nói: “Ngươi sao lại xui xẻo như vậy.”
“!” Trần Trí vô cùng tức giận lỡ lời, “Đúng vậy, còn khắc chồng đấy! Ngươi cẩn thận!”
Yến Bắc Kiêu: “…”
Trần Trí: “…”
Yến Bắc Kiêu không nhịn được cười, Trần Trí nghiêng đầu đi, bị ôm chặt lấy: ” Ừ, chỉ cần ở bên nương tử, vi phu không sợ!”
Đồ đạc trong nhà đồng loạt chấn động lên.
Hiển nhiên có một tiên nhân sắp không khống chế được lửa giận bùng nổ.
Yến Bắc Kiêu khí định thần nhàn nói: “Ta đã làm một cuộc đổi chác với Tất Hư.”
Đồ đạc trong nhà đột nhiên dừng lại, thiên địa lại yên tĩnh trở lại.
Cũng giống như Yến Bắc Kiêu, rõ ràng đã nghe Bạch Xuy đại tiên nói qua, Trần Trí vẫn muốn nghe hắn lặp lại lần nữa.
“Khi đó ta nhường ngôi cho em gái ngươi, ” lơ đãng bán một cái ân huệ, “Nhưng khiến cho Thiên hạ đại loạn, phân tranh nổi lên bốn phía. Tất Hư tìm được ta, nói rõ tác dụng của long khí, cũng làm một cuộc đổi trác với ta. Ta lấy long khí tự thân, truyền vào mạch đất đai, hắn sẽ cho ta một đoạn tiên duyên. Nhưng long khí gắn liền với ta mà sống, sau khi rời thân thể, thần hồn đều bị tổn thương, không thể làm gì khác hơn là nghỉ ngơi tại địa phủ. Chờ sau khi thần hồn khôi phục, mới chuyển thế đầu thai.”
“Uống nước Vong Xuyên rồi?”
“Dĩ nhiên là uống rồi.” Nếu không làm sao có thể để mặc cho Trần Trí tiêu dao trước mặt hắn lâu như vậy.
Trần Trí nói: “Vậy sao lại khôi phục? Chẳng lẽ Tất Hư đại thần đặc biệt phái người hạ phàm điểm hóa ngươi?” Kỳ quái chính là, nếu cần điểm hóa, mình là người chọn lựa thích hợp nhất, vì sao bỏ gần cầu xa?
“Đích xác có người giúp ta, nhưng không liên quan đến Tất Hư.” Cầu người không bằng cầu mình, chân lý từ ngàn xưa. Từ sớm sau khi đời Thôi Yên kết thúc, hắn liền bắt đầu đường tự cứu mình, đáng tiếc hồn ấn ghi xuống quá rõ ràng, đưa đến thất bại. Lần này hắn rút kinh nghiệm, dốc hết sức tìm cách trọn vẹn nhất.”Sau khi ta truyền hết long khí, cố ý đi nhân gian một chuyến, nhận mấy tiểu tử căn cốt tốt, cho bọn họ bức họa căn cứ, đời đời kiếp kiếp tìm ‘Yến Bắc Kiêu’, sau đó chuốc nước Ức Duyên. Để phòng chẳng may, ta lúc ấy nhận thêm mấy tên, cũng may là đã làm như vậy. Nhìn hiện giờ, nhiều người như vậy, lại chỉ có một người tìm được ta, còn là hơn hai mươi năm sau.” Chậm mười mấy năm so với dự trù.
Không trách chuyện hắn định trước cho mình cái tên.
Trần Trí nhớ tới, lúc mình xuất quan đúng là nghe được tin tức hắn mất tích, nghĩ đến hẳn là khi đó.”Cũng đã bao nhiêu năm rồi, có thể tìm được ngươi, đã là hiếm có.”
Yến Bắc Kiêu nói: “Bọn họ dựa vào công pháp ta truyền thụ cho quá phong sinh thủy khởi, hôm nay đã là đại sư phong thủy nổi tiếng thế giới, hàng năm định cư ở nước ngoài. Nếu không phải lần này vụ án Sở Quốc Duy bị bắt cóc khiến cho ta lên tin tức, chỉ sợ ngày tháng ta khôi phục trí nhớ còn xa lắc xa lơ.”
Trần Trí nói: “Cách mấy trăm năm, còn có thể gặp lại, mới thật sự là duyên phận.”
“Chỉ là duyên phận sao?” Yến Bắc Kiêu cười híp mắt nhìn y, “Thật không phải là vì nhiệm vụ ?”
Trần Trí nói: “Với ta mà nói, là phúc lợi.”
Nụ cười của Yến Bắc Kiêu cuối cùng thêm mấy phần chân thành.
“Dĩ nhiên, nhiệm vụ cũng có.” Dùng hai tay chống giữ nụ cười của hắn, “Nhiệm vụ này là phúc lợi của ngươi.”
Yến Bắc Kiêu vòng tay quanh eo y, bàn tay không tự chủ được rơi trên cái mông vểnh lên kia, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ừm hừ, ta thừa nhận.”
Trần Trí nắm lấy mặt hắn: “Ta nói là, nhiệm vụ của ta là thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
“Ta đã…”
Nói đến một nửa, liền bị bịt kín. Trần Trí nói: “Nghiêm túc nói một nguyện vọng, chỉ có thể nói một điều, phải suy nghĩ cho kỹ.” Ám chỉ không thể rõ ràng hơn nữa.
Yến Bắc Kiêu nhướn mày: “Vậy nguyện vọng của ta là…”
“Đã làm được thì không cần nói.” Trần Trí rất căng thẳng, rất sợ hắn lãng phí cơ hội.
Yến Bắc Kiêu khẽ cười một tiếng nói: “Phi thăng thành tiên.”
Tuy nói sau khi hai người ở cùng nhau rồi, thế gian phàm tục đã không còn là phiền não, nhưng bề mặt vẫn phải qua loa một chút. Yến Bắc Kiêu mở điện thoại di động lên, luật sư điện tới thiếu chút nữa nổ tung ghi âm cuộc gọi.
Thì ra, trong lúc Trần Trí và Yến Bắc Kiêu cùng nhau trải qua đêm lành, cảnh sát đã thông qua các thủ đoạn như đàm phán làm tê liệt, cưỡng ép đột phá, giải cứu Sở Quốc Duy ra, hôm nay đang cấp cứu ở bệnh viện. Mấy tên bắt cóc bị bắn chết hai tên, còn lại sa lưới. Nhưng, vụ án này mới chỉ là mở đầu.
Sở Du Viên đồng ý đưa ra thư thông cảm đã đổi ý; tên bắt cóc khai ra Yến phu nhân, cũng khai rằng bà thần chí thanh tỉnh; cảnh sát xin lệnh dẫn độ, chuẩn bị bắt giữ Yến phu nhân…
Dù sao cũng là thân thích hơn hai mươi năm, sống chung hòa hợp với nhau, Yến Bắc Kiêu không thể đột nhiên buông tay, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại xử lý.
Thừa dịp hắn bận bịu, Trần Trí một mình đến trụ sở chính của Tập đoàn Phong Đỉnh.
Lớp quản lý cấp cao vô cùng kinh sợ, rất sợ y thật sự nghĩ không thông, chạy tới làm việc.
Cũng may Trần Trí chẳng qua là tuyên bố quan hệ hợp tác làm ăn mật thiết giữa mình cùng Yến Bắc Kiêu, muốn bọn họ phối hợp công việc của đối phương.
Lớp quản lý cấp cao thở phào nhẹ nhõm, phối hợp Yến Bắc Kiêu tốt hơn nhiều so với phối hợp Đại thiếu gia nhà mình, dầu gì ý tưởng của Yến Bắc Kiêu bọn họ còn có thể hiểu.
Sau khi đưa người của công ty cho Yến Bắc Kiêu sai sử, y đi Hư Vô chi Địa nhìn một chút —— Hàn Khanh cùng Giai Vô vẫn không biết mệt mỏi chơi chim ưng bắt gà con, xem cường độ so với ngày đó, thể lực của hai người cũng tiêu hao không ít, đại khái mấy ngày nữa là có thể yên tĩnh. Sau đó liền đến nhà các đại tiên vơ vét công pháp.
Tiên nhân đại công đức viên mãn phi thăng được hoan nghênh hơn tiên nhân bình thường. Không nói đến Bắc Hà, Bạch Xuy vốn giao tình không tệ, những thần tiên giao tình qua loa khác cũng không keo kiệt, cho không ít.
Trần Trí chở đầy mà về, về nhà tìm Yến Bắc Kiêu khoe công, nhưng nhào hụt, dùng pháp thuật tìm biết đối phương đang ở bệnh viện tâm thần.
Khi y chạy tới, Yến Bắc Kiêu đang dựa vào sân thượng nói chuyện cùng một người thanh niên. Bởi vì đều đưa lưng về phía y, cho nên không phát hiện ra y đến. Trần Trí nghe được Yến Bắc Kiêu nói “Là người anh yêu”, đoán hắn đang nhắc tới mình, cố ý giấu thân hình, muốn nghe đến cùng.
Vừa vặn thanh niên kia nghiêng đầu qua, đường ranh được ánh mặt trời mạ một lớp vàng: “Lần trước sao không nghe anh nhắc tới?”
Yến Bắc Kiêu đi ra từ bệnh viện tâm thần, đang chuẩn bị lên xe, liền thấy Trần Trí đứng ở bên cạnh xe ngẩn người, trong lòng hơi lo một chút, vội bước nhanh hơn đi tới, cầm tay y: Sao lại ở bên ngoài?”
Trần Trí giang tay ra, lộ ra vong ưu châu đã chuẩn bị xong từ trước: “Lễ ra mắt.”
Yến Bắc Kiêu thân thể hơi cương, ánh mắt lộ ra chút căng thẳng: “Nhìn thấy hắn rồi?”
Ngón tay Trần Trí níu cổ áo hắn, cố ý tỏ vẻ ghen tuông nói: “Ta sao cứ cảm thấy duyên phận của hắn với ngươi… Còn sâu đậm hơn với ta chứ?”
“Cái này phải hỏi thần tiên rồi.” Dừng một chút, “Ngươi không tức giận?”
Trần Trí nói: “Còn phải giận bao lâu nữa? Ân oán giữa ta và hắn đã xóa bỏ từ cái năm hắn phải xuống Địa phủ rồi.” Sau khi biết được những gì hắn gặp phải, mặc dù không thể nói là đồng tình, nhưng luôn có mấy phần đáng tiếc.
Yến Bắc Kiêu nói: “Hắn là Yến Tuấn Hiên, em họ đời này của ta. Lúc ra đời, thân thể cũng không khỏe lắm, thường xuyên hoảng hốt tinh thần, sau khi bị bắt cóc cùng chú thì càng thêm tệ hại, chỉ có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.”
Đây phải chăng là di chứng do bị bách quỷ cắn. Nếu như hắn có thể kiên trì vượt qua, liền có thể phi thăng thành tiên, hồn phách bị thương tự nhiên có thể hết bệnh, đáng tiếc hắn không chịu đựng nổi, cho dù chuyển thế đầu thai, vẫn là tổn thương chồng chất, cho nên ngay cả kinh sợ thông thường cũng không chịu nổi.
“Này.” Trần Trí tỏ ý hắn chú ý đến vật trong tay mình.
Đối với vong ưu châu, Yến Bắc Kiêu cũng không xa lạ gì. Ở đời Thôi Yên kia, Trần Trí đã từng dùng nó tiêu trừ ký ức tuổi thơ của mình. Hắn lập tức ý thức được dụng ý của Trần Trí, không khỏi hỏi: “Ngươi không sợ không tuân theo Thiên đạo?”
Cách mấy trăm năm, hắn vẫn nhớ như in sự cẩn trọng, dáng vẻ dừng chân không tiến lên của Trần Trí đối với Thiên đạo. Nói oán hận thì chưa đến mức đó, hắn cũng đã từng làm vương, từng xưng đế, tự nhiên biết cái gì gọi là “Thân bất do kỷ”, nhưng trong lòng luôn có chút khúc mắc nhỏ sinh ra từ ưu tư. Nhưng hành động của Trần Trí lúc này, hiển nhiên là xuất phát từ tư tâm, mà đối tượng còn không phải mình… Khúc mắc kia chẳng những không có nhỏ đi, còn trở nên càng lớn.
Trần Trí cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, giải thích: “Đây là quà ta tặng cho ngươi, dùng thế nào là chuyện của ngươi.” Dừng một chút, bổ sung nói, “Dù sao ngươi hiện tại đã thoát ra khỏi Thiên đạo, làm cái gì cũng không kỳ quái.”
Yến Bắc Kiêu nắm hạt châu, không nói một lời nhìn y.
Trần Trí kỳ quái hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Ngươi hạt châu này rốt cuộc là tặng cho ta, hay là tặng cho hắn?” Không kìm chế được giọng ghen tuông.
Trần Trí cạn lời.
Yến Bắc Kiêu cho là y ngầm thừa nhận, tâm tình càng trở nên không tốt: “Giữa ngươi và hắn rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà ta không biết nữa?”
Trần Trí giả cười: “Không có gì, chính là tương ái tương sát.”
Yến Bắc Kiêu: “!”
Nhìn hắn lông mày dựng ngược, dáng vẻ như thật sự tin lời, Trần Trí giận đến đau cả gan.
“Đừng chọc giận ta.” Yến Bắc Kiêu đuối lý lại giành cáo trạng trước, “Ta sẽ rất buồn.”
Trần Trí nói: “Lời như vậy mà ngươi lại có thể tin sao?” Năm đó, bọn họ hận không thể nghiền xương cốt đối phương thành tro, người ngây thơ đến đâu mới có thể tin tưởng lời nói dối “tương ái tương sát” này chứ.
Yến Bắc Kiêu nói: “Chuyện có liên quan đến ngươi ta liền không có lý trí.”
“…” Trần Trí ho khan một tiếng, giải thích, “Ngươi muốn tu luyện, thì trước tiên phải xử lý chuyện phàm trần sạch sẽ. Nếu dính nhân quả chưa trả, sau này lại là một khoản nợ.”
Yến Bắc Kiêu bây giờ mới lộ ra nụ cười: “Ta biết Si Si đều là vì ta.”
“Ha ha.” Lúc trước nào có nói như vậy.
Yến Bắc Kiêu phải cắt đứt trần duyên, Trần Trí cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Căn cứ Thanh khuê, sau khi Tần Học Nhi bị giết, di sản để lại cho em họ định cư tại Mỹ. Để tránh đến lúc đó xảy ra sai sót, y để cho quản gia âm thầm điều tra một phen, lại âm thầm để lại di chúc, bớt đi không ít chuyện.
Thời gian thoáng một cái đã ba tháng trôi qua.
Thương giới thành phố Kỳ Lân hỗn loạn một trận, cuối cùng dần dần khôi phục lại trật tự.
Sau khi Sở Quốc Duy chết, tổ chuyên án rất nhanh điều tra vụ án ra chân tướng. Tập đoàn Bách Hạnh gánh vác khoản tiền phạt kếch xù, danh dự bị tổn hại, tổn thương nguyên khí nặng nề, rớt khỏi ngai vàng đứng đầu thương nghiệp. Sau đó, Chủ tịch hội đồng quản trị mới nhậm chức, Sở Du Viên đảm nhiệm chức thành viên hội đồng quản trị.
Vụ án bắt cóc cũng có kết quả thẩm tra xử lý. Kiểm soát viên bác bỏ khả năng Yến phu nhân mắc bệnh tâm thần trong lúc xảy ra án bắt cóc, tòa án tuyên bố tội bắt cóc, tội cố ý gây thương tích của bà thành lập, hai tội cộng lại, xử bản án mười tám năm.
Người theo lý nên khóc lóc đau khổ lúc này đang đắm chìm trong sự mừng rỡ như điên khi Yến Tuấn Hiên khỏi bệnh xuất viện. Bà cố chấp cho là sức khỏe của hắn là dùng sự tự do của mình đổi lấy, cự tuyệt kháng cáo, cự tuyệt giảm hình, nếu như có thể, thậm chí hy vọng thời hạn thi hành án có thể lâu hơn chút nữa, để đứa con của mình có thể bình an sống hết nửa đời sau.
Trí nhớ của Yến Tuấn Hiên thiếu sót đoạn ký ức thảm thiết nhất năm đó, mặc dù có người ngoài nhắc nhở, gom góp ra tình tiết đại khái, nhưng thiếu cảm giác chân thực khi rơi vào hoàn cảnh đó. Mặc dù khổ sở vì những gì cha mẹ gặp phải nhưng cũng không còn mất khống chế nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận sự sắp xếp của Yến Bắc Kiêu, đến trường đi học, để ngày sau gánh vác toàn bộ trọng trách Yến gia.
Liên quan tới vị trí người thừa kế, nội bộ Yến gia tồn tại tranh cãi. Trên thực tế, phần lớn người đều cho rằng Yến Bắc Kiêu là người thích hợp nhất để lựa chọn, ngoại trừ chính hắn. Để đẩy Yến Tuấn Hiên lên vị trí người thừa kế duy nhất, hắn come-out, bỏ việc… không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Cuối cùng, mọi người rốt cuộc không nhìn nổi nữa, chịu thua nói không nối dõi nữa thì thôi, ngày sau làm người cho thật tốt.
Yến Bắc Kiêu mỉm cười lặng lẽ đáp lại:
Ta không muốn làm người, ta phải đi làm thần tiên!
Cuối thu khí sảng, vạn dặm không mây, đây là ngày tốt mà Mai Nhược Tuyết theo chân Đàm Thúc chạy tới chơi tính cho Yến Bắc Kiêu.
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Trần Trí xếp công pháp vơ vét được thành hình quạt, để cho hắn lựa chọn.
Yến Bắc Kiêu lựa cải trắng hồi lâu, chọn trúng《 Vạn pháp quy tông quyết 》.
Trần Trí cùng Đàm Thúc rối rít vỗ bàn khen ngợi, cho là quyển công pháp này chỉ nghe tên liền thấy khí thế bất phàm, sau khi luyện thành, nhất định không có đối thủ.
Mai Nhược Tuyết ở bên cạnh chua xót nói: “Vậy cũng phải luyện thành mới được.”
Lời này cũng không coi là lời nói không căn cứ, trang thứ nhất của bộ công pháp này đã viết: Người tu tập đông, người thành công thưa thớt.
Trần Trí nhìn nhìn sắc mặt Yến Bắc Kiêu, cũng biết hắn vốn chỉ húng thú năm phần, giờ đây đã có bảy phần.
Mặc dù những năm này, Trần Trí khổ tâm tu luyện, có chút thành tựu, không còn là lá chắn thịt dựa vào pháp bảo lẻ tẻ, nhón chân đi năm đó nữa, nhưng mà, năng lực chỉ điểm một quyển công pháp xa lạ vẫn là không có. Cũng may Yến Bắc Kiêu ngộ tính cực cao, xem sách một lần, liền có mấy phần lĩnh ngộ.
Trần Trí liền căn cứ sự chỉ điểm của Mai Nhược Tuyết, mua một vùng đồi núi hẻo lánh nhưng trong lành cho hắn bế quan.
Bế quan một cái, liền gần hai năm.
Có thần tiên nói, sau khi phi thăng, thời gian một chớp mắt cùng một hai năm không có gì khác nhau. Trần Trí đã từng đồng ý, hôm nay thì phải nói lại, những người đó nhất định là cẩu độc thân. Thần tiên có tiên lữ rồi, một cái chớp mắt cùng một hai năm khác biệt quá lớn!
Thật là chớp mắt như độ năm.
Tính toán như vậy, chia cách Yến Bắc Kiêu không biết đã qua bao nhiêu thế kỷ rồi.
Không chỉ cuộc sống của y khổ sở, Tần, Yến hai nhà cũng không tốt hơn. Trần Trí hộ pháp cho Yến Bắc Kiêu, nửa bước không rời, chẳng khác gì mất tích, làm hại quản gia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mục tin tức, rất sợ nơi nào đó phát hiện một thi thể nam phát tác bệnh tim. Cũng may Trần Trí cách một thời gian lại gọi điện thoại về, mới không có biến thành người mất tích.
Mà Yến gia, mặc dù thông qua sự giới thiệu của Trần Trí, thuận lợi mở mang mảnh đất kia cùng Tập đoàn Phong Đỉnh, nhưng mà, cảm giác của bọn họ đối với Trần Trí vẫn phức tạp như cũ—— từ sau khi Yến Bắc Kiêu đi theo Tần Học Nhi rời đi liền không còn trở lại nữa, thỉnh thoảng gọi video cũng chỉ đơn giản mấy câu, thấy sắc quên thân hết sức triệt để.
Trần Trí tính toán thời gian, mắt thấy ngày Tần Học Nhi bị bắt giết con tin đảo mắt liền tới, Yến Bắc Kiêu vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, liền mời Đàm Thúc tới thay ca, y xuống núi chuẩn bị chết.
Nhưng mà, bắt cóc tống tiền không phải chuyện dễ dàng, để bị bắt cóc tống tiền càng không dễ dàng, nhất là trải qua sự kiện Sở Quốc Duy cùng y lần lượt bị bắt cóc tống tiền, trị an của thành phố Kỳ Lân bước lên một giai đoạn mới, gần như đến mức không đường nào có thể đi.
Trần Trí chưa từ bỏ ý định mời Thanh Khuê ra, tìm tung tích tên bắt cóc đã được chỉ định trong vận mệnh—— Thanh Khuê nói cho y, có tên đã chết trước thời hạn, có tên đang ở trong ngục ngồi tù… Rõ ràng chính là cái nhóm năm đó bị Yến phu nhân thu mua, bắt cóc Sở Quốc Duy kia mà!
Có vấn đề rồi đây, người bị hại chuẩn bị ổn thỏa, phạm nhân chậm chạp không đến vị trí, phải làm thế nào?
Trần Trí suy nghĩ một chút, quyết định giúp tên bắt cóc vượt ngục.
Ngày đó, đêm không trăng không sao, chính là thời điểm tốt để vượt ngục.
Trần Trí dùng thuật ẩn thân đến phòng giam tên bắt cóc, lay gã tỉnh, mời gã vượt ngục. Tên bắt cóc mặt đầy vẻ hoảng sợ, cự tuyệt: “Tư tưởng tỉnh ngộ của ngươi sao lại thấp như vậy? Loại chuyện thương thiên hại lý như vượt ngục này cũng có thể nghĩ ra được! Thật là hết thuốc chữa!”
Trần Trí: “???”
Y lại hỏi liên tiếp mấy người, đều nhận được câu trả lời giống nhau: Bọn họ phải sửa đổi thật tốt, làm người lần nữa.
Trần Trí: “…” Đột nhiên cảm thấy mình trở thành đại ma vương dụ người phạm tội.
Thôi vậy.
Những năm ở xã hội hiện đại này, y cũng xem không ít phim và tiểu thuyết trinh thám, tạo dựng một hiện trường phạm tội cũng không phải là khó khăn. Một mình y diễn hai vai, một bên diễn tên bắt cóc gọi điện cho quản gia vơ vét tài sản, một bên diễn thiếu gia gặp rủi ro, sau đó trong một lần nói chuyện điện thoại video, bệnh tim phát, tính mạng khó giữ.
Cảnh sát rất nhanh tìm được bù nhìn diễn vai thi thể, trải qua kiểm nghiệm xác, đích xác là bệnh tim phát tác không lầm, nhưng phạm nhân, vô luận Tần gia ra bao nhiêu tiền thưởng, từ đầu đến cuối vẫn không có được tin tức chân chính hữu dụng. Người này không lấy được tiền, cũng không để lại dấu vết, tựa như chỉ là để hù dọa Tần Học Nhi mà đến. Án này nhiều năm không phá được, trở thành một trong bảy đại huyền án của thành phố Kỳ Lân.
Giống như khán giả xem chiếu phim xong, còn muốn xem xem phần chạy chữ cuối cùng. Sau khi Tần Học Nhi chết, Trần Trí không lập tức đi mà ở lại quan sát đến tiếp sau này.
Bởi vì tồn tại di chúc, vị em gái họ định cư nước Mỹ kia rất dễ dàng được thừa kế di sản.
Ngày di chúc tuyên đọc là ngày Trần Trí lần đầu tiên thấy người thật, nhưng mà linh hồn vẫn cứ quen thuộc như vậy.
Có lẽ đây cũng là duyên phận, dù là thiên nhân vĩnh cách, dù là cảnh còn người mất, vẫn luôn còn có cơ hội gặp mặt.
Một ngày làm muội, suốt đời làm muội.
Ngày phát tang, người của Yến gia tới.
Sau khi Tần Học Nhi chết, hành tung của Yến Bắc Kiêu cũng trở thành câu đố, bọn họ báo người mất tích, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, rất nhiều người đều cho là dữ nhiều lành ít. Dẫu sao, Tần Học Nhi “khi còn sống”, hai người vẫn luôn hình bóng không rời.
Tang lễ này mặc dù chỉ có một “thi thể”, nhưng hiện trường rất nhiều người truy điệu một đôi.
Trần Trí nhìn Yến Tuấn Hiên từng bước một đi về phía em gái mình, khóe miệng khẽ bĩu một cái, trong tay bắn ra một luồng kình phong, đánh vào bắp chân hắn. Yến Tuấn Hiên bước chân chợt lảo đảo, cả người nhào về phía trước.
“Này này này!” Trần Trí muốn ngăn cản, đã không kịp nữa, Yến Tuấn Hiên ôm eo em gái họ ngã xuống, lăn tròn trên đất.
Trần Trí: “…” Chợt nhớ tới kết cục định mệnh đời thứ nhất của hai người kia, nội tâm thật là vô cùng khó chịu!
Y vốn còn muốn ở lại xem phát triển ngày sau của hai người, nhưng nhận được truyền âm phù của Đàm Thúc:
Yến Bắc Kiêu xuất quan, mau trở về.
Nói mau trở về, nhưng thật ra là trở về cực nhanh.
Trần Trí lên trên núi, đang muốn vào động, liền thấy một bóng người đứng bên cạnh động, nhìn như tiên phong đạo cốt, thực ra thì là lão hồ ly… Không phải Giai Vô là ai.
“Yến Bắc Kiêu vẫn chưa phi thăng, nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành.”
“Gần đây thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi.”
“Ta đang nghỉ tuần trăng mật.”
Để tránh hắn sai khiến mình, Trần Trí một chốc ném ra ba cái cớ cự tuyệt.
Giai Vô nói: “… Bao năm không gặp, ngươi không có câu gì thân thiết thăm hỏi sức khỏe sao?”
Trần Trí suy nghĩ một chút: “Tôn đồn có khỏe hay không?” (tôn đồn : mông của ngài)
Giai Vô ha ha cười nhạt: “Lúc Yến Bắc Kiêu chuyển vận long khí ở Côn Luân, đã nhiễm ma khí, ta vốn muốn cung cấp đường giải quyết, nếu ngươi không cần thì…”
Trần Trí vuốt tay áo: “Nói đi. Ngươi chuẩn bị ngày nào đi chụp bao tải con ‘Dâm’ long kia? Hai huynh đệ chúng ta cùng cắm đao, nghĩa bất dung từ.”
Giai Vô lắc đầu, trong miệng chẹp chẹp vang: “Không ngờ, Trần tiên nhân ngày xưa không vướng bận không chấp nhặt, lại cam tâm tình nguyện trở thành hạ thần dưới khố người khác.”
“… Giống như Hàn Tín cũng không tệ.” Trần Trí nói.
Hai người nói xong, đột nhiên bèn nhìn nhau cười.
Chuyện cũ đều đã qua.
Giai Vô cho y một quyển sách, thần bí nói: “Ta lấy được từ người khác, có bệnh chữa bệnh, vô bệnh cường thân.”
Trần Trí nhướng mày: “Tốt như vậy?”
“Là song tu công pháp.”
“!” Đừng tưởng rằng y đọc sách ít không biết song tu công pháp là cái gì.
Giai Vô sợ y có lòng bài xích, tỉ mỉ nói một lần từ phương pháp luyện đến công hiệu.
Trần Trí nghe đầu óc quay cuồng: “Ta rốt cuộc đã hiểu rõ, ta trước kia không học được pháp thuật không phải là bởi vì ta ngộ tính thấp, mà là không tìm đúng thầy.” Sau đó đi theo Bạch Xuy đại tiên bọn họ, liền học rất khá mà!
“Không muốn học cũng được thôi.”
Giai Vô muốn đoạt sách lại, tay mới vừa đưa ra, sách liền bị một luồng hấp lực to lớn hút vào trong động.
“Đa tạ tiên nhân.” Người nọ bên trong động lãnh đạm nói.
…
Giai Vô vỗ vỗ bả vai Trần Trí: “Tu luyện cho tốt, gần đây không cần xuất quan. Ta sẽ ở trên trời thời thời khắc khắc chúc ngươi đồn an.” Dứt lời, cười lớn nghênh ngang mà đi.
Trần Trí: “…”
“Sư phụ, nên luyện công rồi.” Bên trong động, giọng nói của người kia nhất thời trở nên ôn nhu vô cùng.
Trần Trí chân có chút như nhũn ra: “À thì, ta đột nhiên nhớ ra, phòng thuê trong khách sạn của ta vẫn chưa trả.”
Lời còn chưa dứt, người đã bị hút vào trong động.
Tảng đá lớn bên cạnh động tự động lăn tới, chặn cửa hang lại.
Bên trong động trời đất tối sầm.
Loáng thoáng có người ôn nhu nói: “Không sao, khách sạn này đang mở.”
Rất nhiều năm sau của rất nhiều nhiều năm.
Tảng đá lớn trước cửa động được chậm rãi đẩy ra.
Hai luồng sáng trắng và đỏ nhanh chóng bắn ra.
Trần Trí duỗi người, vừa định ngáp một cái, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người: “Nhớ không lầm… Ban đầu ta mua mảnh đất này là ở vùng núi mà?”
Yến Bắc Kiêu ôm lấy eo y từ phía sau lưng, khẽ chụt một cái bên cổ y, khí định thần nhàn nói: “Trí Trí nói đúng.”
Trần Trí đã quen việc hắn chốc chốc lại đổi biệt danh cho mình, vẫn đắm chìm trong khiếp sợ như cũ: “Vậy tại sao… Bây giờ liền biến thành khu đô thị rồi?!”
Vốn là rừng rậm rộng lớn vô tận đã biến thành cầu cao tốc cùng quốc lộ giăng khắp nơi, xe hơi bay vùn vụt ở phía trên. Cách đó không xa, mấy tòa cao ốc chọc trời dựng lên, gần như cao bằng núi. Hơn nữa, so với phong cách trước khi bế quan, những gì trước mắt hiển nhiên càng hùng vĩ hơn.
Yến Bắc Kiêu nói: “Đại khái là hoạch định mới của thành phố rồi. Xem ra mảnh đất này giá trị tăng lên không ít.” Trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối vì đầu tư quá ít.
Trần Trí: “…”
Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo cất lên từ xa đến gần: “Ôn Cố của Thương Thiên nha, đặc biệt tới đón tiếp tiên hữu xuất quan.”
Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, 《 Trần sự》 kết thúc rồi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho tới nay.
Bởi vì không nghĩ được phiên ngoại nên viết gì, cho nên cũng không cố nặn nữa, sau này có cơ hội, sẽ bổ sung lại nha.
Yêu mọi người, mua mua chụt!
“Nguyện vọng của ta là… năm dài tháng rộng, sinh tử vinh nhục, cùng Người trải qua.”
Nắng ban mai cách rèm cửa sổ chiếu lên trên giường.
Yến Bắc Kiêu mở mắt ra, chỉ thấy Trần Trí chống đầu, nằm nghiêng nhìn mình, đôi mắt mờ mịt cả một đêm như bầu trời sau khi được tắm gội, thấu suốt, trong sáng, chiếu ngược hình dáng mệt nhoài mà hạnh phúc của mình.
“Chào buổi sáng, sao không ngủ thêm chút nữa?” Xoay người ôm lấy y, tay vuốt ve mấy cái ở trên lưng trần bóng loáng, sau đó một đường đi xuống.
Trần Trí đè tay của hắn lại: “Chú ý dưỡng sinh.” Mình có kim thân đại công đức viên mãn thì không cách nào cảm giác được cái gì gọi là “vất vả quá độ”, để tránh cho người yêu thật vất vả mới tìm lại được “vất vả quá độ mà chết”, rất cần phải tiến hành tiết chế nhân tạo.
Yến Bắc Kiêu lông mày nhướn lên, giọng nói liền trở nên êm ái: “Hửm? Mới có một đêm đã cảm thấy ta cần dưỡng sinh? Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ thực lực chân chính của chồng mình rồi.” Nói xong, chợt kéo Trần Trí một cái, sau đó nhào tới, lại là một phen lăn lộn.
Đua xe đến lúc chạy nước rút, Yến Bắc Kiêu đột nhiên dừng lại.
Trần Trí bất mãn mở mắt nhìn hắn.
Yến Bắc Kiêu bấu vào mười ngón tay của y, từ trên cao nhìn xuống: “Tại sao tới tìm ta? Hửm?” Nhịp điệu chưa hết còn có thể nghe ra tiết tấu từ trong giọng nói của hắn.
Trần Trí híp mắt, nâng bắp đùi lên, cọ cọ eo hắn, phát ra sự thúc giục không tiếng động.
“Lại là vì nhiệm vụ?” Hắn tiến tới, để cho hai người gắn kết càng thêm chặt chẽ, “Có liên quan đến nguyện vọng của ta?”
Loại thời điểm này hỏi loại vấn đề này…
Trần Trí thân thể vẫn chưa hỏng hẳn, đầu cũng chưa hỏng hẳn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Nguyện vọng của ta là… năm dài tháng rộng, sinh tử vinh nhục, cùng Người trải qua.”
Yến Bắc Kiêu sắc mắt khẽ sâu, ngón tay đột nhiên nắm chặt, từng bước từng bước trèo lên đỉnh cao nhất.
Lần nữa tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Mặc dù là hạn hán lâu năm gặp mưa rào, nhưng rốt cuộc vẫn là thể xác người phàm, lúc Yến Bắc Kiêu thức dậy, vẫn cảm thấy chút mệt mỏi, chẳng qua là tinh thần phấn khởi xóa bỏ hết thảy. Hắn bọc drap trải giường đi ra, Trần Trí đang ngâm nga một bài hát cổ, cắt trái cây.
Yến Bắc Kiêu nhìn bóng lưng y, kìm lòng không đặng kêu: “Vợ ơi.”
Dao gọt trái cây rời tay, từ không trung xé gió mà qua, đến trước chóp mũi Yến Bắc Kiêu thì dừng lại.
Trần Trí chậm rãi rửa cái tay, lau khô, đi tới, gỡ dao gọt trái cây xuống, cười mà như không nhìn hắn: “Lời không thể nói bậy bạ.”
Yến Bắc Kiêu mặt không đổi sắc ôm lấy y. Từ khi nảy sinh quan hệ thân mật nhất, tình yêu cùng dục vọng chiếm làm của riêng đối với người này của hắn vừa bộc phát liền không thể thu lại được, tựa như mắc chứng thèm khát da thịt, hy vọng y thời thời khắc khắc ở lại trong lòng mình.
Trần Trí kéo hắn trở về phòng bếp, bắt đầu nướng bánh mì vuông.
Yến Bắc Kiêu thử thăm dò nói: “Nương tử?”
Trần Trí cầm miếng bánh mì vô tình làm vỡ lên: “Ăn bánh mì khô được không?”
“Vậy Si Si? Sư phụ? … Trần Thái thú?”
Trò đùa có thú vị hơn nữa, chơi một buổi tối, cũng sẽ trở nên quen thuộc đến phát ngán. Trần Trí liếc mắt: “Đúng vậy, ta nên thích nhất người nào nhỉ? Thôi Yên mỹ mạo, Dung Vận khả ái, nhắc tới, dường như Yến Bắc Kiêu là người không có gì đặc sắc nhất.” Nói một câu, liếc một cái, đối phương lại không chút phật lòng.
Yến Bắc Kiêu hôn ngón tay y: “Thật mừng vì ngươi thích mọi mặt của ta.”
Trần Trí nói: “Ta mới vừa nói không có gì đặc sắc.”
“Bình bình đạm đạm mới là thật.” Hắn bỏ miếng bánh mì vuông vào lò nướng bánh mì, “Hơn nữa, ta có biện pháp khắc sâu ấn tượng hơn đối với ngươi.”
Trần Trí bày tỏ hoài nghi.
“Bắt đầu từ tìm hiểu lẫn nhau.”
Trần Trí nói: “Trần Ứng Khác, Trần Bi Ly, Tần Học Nhi, ngươi muốn tìm hiểu người nào?”
Yến Bắc Kiêu không chút do dự nói: “Trần Trí.”
Trần Trí chần chờ nói: “Ta cho là, ngươi không muốn gặp lại ta nữa.”
Yến Bắc Kiêu trợn tròn hai mắt, tựa hồ đang hỏi, ngươi tại sao có thể có ảo giác như vậy.
“Ngươi không phải hy vọng đời này tên là Yến Bắc Kiêu sao?” Ngón tay Trần Trí vô thức gãi mu bàn tay hắn, “Thôi Yên biết Trần Ứng Khác, Dung Vận biết Trần Bi Ly, chỉ có Yến Bắc Kiêu, không có chút nào đồng thời xuất hiện với Trần Trí.”
Yến Bắc Kiêu cười khẽ: “Trần Trí làm sao biết không có chút nào đồng thời xuất hiện với Yến Bắc Kiêu chứ? Lúc chưa gặp nhau, cái tên Trần Trí đã luôn luôn quanh quẩn ở trong lòng Yến Bắc Kiêu. Huống chi, nếu không phải tặc nhân cản trở từ bên trong, tên tuổi của Trần Trí sớm nên xuất hiện cùng tên tuổi của Yến Bắc Kiêu, làm bạn đến già, sử xanh trường tồn rồi. Đây mới là kết cục chúng ta nên có. Cũng may, hôm nay tuy không có sử xanh, nhưng đã viết nên tình sử, cũng coi như đánh lệch lại trúng đích.”
Cái giọng điệu này ngược lại giống như giọng điệu Bắc Yến vương sẽ nói. Biết rõ “quanh quẩn trong lòng” khi đó nhất định không phải ý xao xuyến gì, giờ phút này nghe tới, lại vẫn thấy ngọt ngào trong lòng. Trần Trí nói: “Ngươi làm sao biết được kết cục chúng ta vốn nên có?”
“Cái này hả…” Yến Bắc Kiêu lấy bánh mì nướng xong ra, chấm tương, thêm lát xúc xích vào, đưa đến mép Trần Trí, đợi đến khi y nhận lấy ăn, lại tiến tới cắn một cái.
Trần Trí: “…”
Yến Bắc Kiêu ăn xong bánh mì trong miệng, liếm môi một cái, chưa thỏa mãn nhìn Trần Trí nhét toàn bộ bánh mì vào trong miệng, đang muốn đưa đầu qua cướp, liền bị một cái tay chặn miệng.
…
Trần Trí phồng miệng lên, chậm rãi nói: “Nói xong rồi ăn.”
Yến Bắc Kiêu không cam lòng chụt một cái vào lòng bàn tay y, mới nói: “Là Tất Hư nói cho ta.”
Trần Trí: “!”
“Ngươi không từ mà biệt, chẳng lẽ không có gì giải thích sao?” sắc mặt Yến Bắc Kiêu đột nhiên nghiêm túc.
“Năm đó chuyện đột nhiên xảy ra…” Trần Trí thành thật khai báo chuyện mình không giải thích được bị cuốn vào trận chiến bên bờ ngân hà của chúng thần. Bởi vì sự việc xảy ra đã quá lâu rồi, không sợ đối phương lo lắng, liền nói hết sức chi tiết, nhất là đoạn mình bị đâm một đao kia, khắc họa hết sức tỉ mỉ.
Những chuyện này, thật ra thì Tất Hư đã đơn giản nói qua, chẳng qua là nghe người yêu chính miệng nói, vẫn có cảm giác không giống.
Yến Bắc Kiêu nhìn y chằm chằm, hồi lâu không lên tiếng.
Sợ hắn khổ sở vì mình, Trần Trí vỗ vỗ eo hắn “Thật ra thì chẳng coi vào đâu.”
Yến Bắc Kiêu nắm mặt y, nghiêm túc nói: “Ngươi sao lại xui xẻo như vậy.”
“!” Trần Trí vô cùng tức giận lỡ lời, “Đúng vậy, còn khắc chồng đấy! Ngươi cẩn thận!”
Yến Bắc Kiêu: “…”
Trần Trí: “…”
Yến Bắc Kiêu không nhịn được cười, Trần Trí nghiêng đầu đi, bị ôm chặt lấy: ” Ừ, chỉ cần ở bên nương tử, vi phu không sợ!”
Đồ đạc trong nhà đồng loạt chấn động lên.
Hiển nhiên có một tiên nhân sắp không khống chế được lửa giận bùng nổ.
Yến Bắc Kiêu khí định thần nhàn nói: “Ta đã làm một cuộc đổi chác với Tất Hư.”
Đồ đạc trong nhà đột nhiên dừng lại, thiên địa lại yên tĩnh trở lại.
Cũng giống như Yến Bắc Kiêu, rõ ràng đã nghe Bạch Xuy đại tiên nói qua, Trần Trí vẫn muốn nghe hắn lặp lại lần nữa.
“Khi đó ta nhường ngôi cho em gái ngươi, ” lơ đãng bán một cái ân huệ, “Nhưng khiến cho Thiên hạ đại loạn, phân tranh nổi lên bốn phía. Tất Hư tìm được ta, nói rõ tác dụng của long khí, cũng làm một cuộc đổi trác với ta. Ta lấy long khí tự thân, truyền vào mạch đất đai, hắn sẽ cho ta một đoạn tiên duyên. Nhưng long khí gắn liền với ta mà sống, sau khi rời thân thể, thần hồn đều bị tổn thương, không thể làm gì khác hơn là nghỉ ngơi tại địa phủ. Chờ sau khi thần hồn khôi phục, mới chuyển thế đầu thai.”
“Uống nước Vong Xuyên rồi?”
“Dĩ nhiên là uống rồi.” Nếu không làm sao có thể để mặc cho Trần Trí tiêu dao trước mặt hắn lâu như vậy.
Trần Trí nói: “Vậy sao lại khôi phục? Chẳng lẽ Tất Hư đại thần đặc biệt phái người hạ phàm điểm hóa ngươi?” Kỳ quái chính là, nếu cần điểm hóa, mình là người chọn lựa thích hợp nhất, vì sao bỏ gần cầu xa?
“Đích xác có người giúp ta, nhưng không liên quan đến Tất Hư.” Cầu người không bằng cầu mình, chân lý từ ngàn xưa. Từ sớm sau khi đời Thôi Yên kết thúc, hắn liền bắt đầu đường tự cứu mình, đáng tiếc hồn ấn ghi xuống quá rõ ràng, đưa đến thất bại. Lần này hắn rút kinh nghiệm, dốc hết sức tìm cách trọn vẹn nhất.”Sau khi ta truyền hết long khí, cố ý đi nhân gian một chuyến, nhận mấy tiểu tử căn cốt tốt, cho bọn họ bức họa căn cứ, đời đời kiếp kiếp tìm ‘Yến Bắc Kiêu’, sau đó chuốc nước Ức Duyên. Để phòng chẳng may, ta lúc ấy nhận thêm mấy tên, cũng may là đã làm như vậy. Nhìn hiện giờ, nhiều người như vậy, lại chỉ có một người tìm được ta, còn là hơn hai mươi năm sau.” Chậm mười mấy năm so với dự trù.
Không trách chuyện hắn định trước cho mình cái tên.
Trần Trí nhớ tới, lúc mình xuất quan đúng là nghe được tin tức hắn mất tích, nghĩ đến hẳn là khi đó.”Cũng đã bao nhiêu năm rồi, có thể tìm được ngươi, đã là hiếm có.”
Yến Bắc Kiêu nói: “Bọn họ dựa vào công pháp ta truyền thụ cho quá phong sinh thủy khởi, hôm nay đã là đại sư phong thủy nổi tiếng thế giới, hàng năm định cư ở nước ngoài. Nếu không phải lần này vụ án Sở Quốc Duy bị bắt cóc khiến cho ta lên tin tức, chỉ sợ ngày tháng ta khôi phục trí nhớ còn xa lắc xa lơ.”
Trần Trí nói: “Cách mấy trăm năm, còn có thể gặp lại, mới thật sự là duyên phận.”
“Chỉ là duyên phận sao?” Yến Bắc Kiêu cười híp mắt nhìn y, “Thật không phải là vì nhiệm vụ ?”
Trần Trí nói: “Với ta mà nói, là phúc lợi.”
Nụ cười của Yến Bắc Kiêu cuối cùng thêm mấy phần chân thành.
“Dĩ nhiên, nhiệm vụ cũng có.” Dùng hai tay chống giữ nụ cười của hắn, “Nhiệm vụ này là phúc lợi của ngươi.”
Yến Bắc Kiêu vòng tay quanh eo y, bàn tay không tự chủ được rơi trên cái mông vểnh lên kia, nhẹ nhàng xoa xoa: “Ừm hừ, ta thừa nhận.”
Trần Trí nắm lấy mặt hắn: “Ta nói là, nhiệm vụ của ta là thực hiện nguyện vọng của ngươi.”
“Ta đã…”
Nói đến một nửa, liền bị bịt kín. Trần Trí nói: “Nghiêm túc nói một nguyện vọng, chỉ có thể nói một điều, phải suy nghĩ cho kỹ.” Ám chỉ không thể rõ ràng hơn nữa.
Yến Bắc Kiêu nhướn mày: “Vậy nguyện vọng của ta là…”
“Đã làm được thì không cần nói.” Trần Trí rất căng thẳng, rất sợ hắn lãng phí cơ hội.
Yến Bắc Kiêu khẽ cười một tiếng nói: “Phi thăng thành tiên.”
Tuy nói sau khi hai người ở cùng nhau rồi, thế gian phàm tục đã không còn là phiền não, nhưng bề mặt vẫn phải qua loa một chút. Yến Bắc Kiêu mở điện thoại di động lên, luật sư điện tới thiếu chút nữa nổ tung ghi âm cuộc gọi.
Thì ra, trong lúc Trần Trí và Yến Bắc Kiêu cùng nhau trải qua đêm lành, cảnh sát đã thông qua các thủ đoạn như đàm phán làm tê liệt, cưỡng ép đột phá, giải cứu Sở Quốc Duy ra, hôm nay đang cấp cứu ở bệnh viện. Mấy tên bắt cóc bị bắn chết hai tên, còn lại sa lưới. Nhưng, vụ án này mới chỉ là mở đầu.
Sở Du Viên đồng ý đưa ra thư thông cảm đã đổi ý; tên bắt cóc khai ra Yến phu nhân, cũng khai rằng bà thần chí thanh tỉnh; cảnh sát xin lệnh dẫn độ, chuẩn bị bắt giữ Yến phu nhân…
Dù sao cũng là thân thích hơn hai mươi năm, sống chung hòa hợp với nhau, Yến Bắc Kiêu không thể đột nhiên buông tay, không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại xử lý.
Thừa dịp hắn bận bịu, Trần Trí một mình đến trụ sở chính của Tập đoàn Phong Đỉnh.
Lớp quản lý cấp cao vô cùng kinh sợ, rất sợ y thật sự nghĩ không thông, chạy tới làm việc.
Cũng may Trần Trí chẳng qua là tuyên bố quan hệ hợp tác làm ăn mật thiết giữa mình cùng Yến Bắc Kiêu, muốn bọn họ phối hợp công việc của đối phương.
Lớp quản lý cấp cao thở phào nhẹ nhõm, phối hợp Yến Bắc Kiêu tốt hơn nhiều so với phối hợp Đại thiếu gia nhà mình, dầu gì ý tưởng của Yến Bắc Kiêu bọn họ còn có thể hiểu.
Sau khi đưa người của công ty cho Yến Bắc Kiêu sai sử, y đi Hư Vô chi Địa nhìn một chút —— Hàn Khanh cùng Giai Vô vẫn không biết mệt mỏi chơi chim ưng bắt gà con, xem cường độ so với ngày đó, thể lực của hai người cũng tiêu hao không ít, đại khái mấy ngày nữa là có thể yên tĩnh. Sau đó liền đến nhà các đại tiên vơ vét công pháp.
Tiên nhân đại công đức viên mãn phi thăng được hoan nghênh hơn tiên nhân bình thường. Không nói đến Bắc Hà, Bạch Xuy vốn giao tình không tệ, những thần tiên giao tình qua loa khác cũng không keo kiệt, cho không ít.
Trần Trí chở đầy mà về, về nhà tìm Yến Bắc Kiêu khoe công, nhưng nhào hụt, dùng pháp thuật tìm biết đối phương đang ở bệnh viện tâm thần.
Khi y chạy tới, Yến Bắc Kiêu đang dựa vào sân thượng nói chuyện cùng một người thanh niên. Bởi vì đều đưa lưng về phía y, cho nên không phát hiện ra y đến. Trần Trí nghe được Yến Bắc Kiêu nói “Là người anh yêu”, đoán hắn đang nhắc tới mình, cố ý giấu thân hình, muốn nghe đến cùng.
Vừa vặn thanh niên kia nghiêng đầu qua, đường ranh được ánh mặt trời mạ một lớp vàng: “Lần trước sao không nghe anh nhắc tới?”
Yến Bắc Kiêu đi ra từ bệnh viện tâm thần, đang chuẩn bị lên xe, liền thấy Trần Trí đứng ở bên cạnh xe ngẩn người, trong lòng hơi lo một chút, vội bước nhanh hơn đi tới, cầm tay y: Sao lại ở bên ngoài?”
Trần Trí giang tay ra, lộ ra vong ưu châu đã chuẩn bị xong từ trước: “Lễ ra mắt.”
Yến Bắc Kiêu thân thể hơi cương, ánh mắt lộ ra chút căng thẳng: “Nhìn thấy hắn rồi?”
Ngón tay Trần Trí níu cổ áo hắn, cố ý tỏ vẻ ghen tuông nói: “Ta sao cứ cảm thấy duyên phận của hắn với ngươi… Còn sâu đậm hơn với ta chứ?”
“Cái này phải hỏi thần tiên rồi.” Dừng một chút, “Ngươi không tức giận?”
Trần Trí nói: “Còn phải giận bao lâu nữa? Ân oán giữa ta và hắn đã xóa bỏ từ cái năm hắn phải xuống Địa phủ rồi.” Sau khi biết được những gì hắn gặp phải, mặc dù không thể nói là đồng tình, nhưng luôn có mấy phần đáng tiếc.
Yến Bắc Kiêu nói: “Hắn là Yến Tuấn Hiên, em họ đời này của ta. Lúc ra đời, thân thể cũng không khỏe lắm, thường xuyên hoảng hốt tinh thần, sau khi bị bắt cóc cùng chú thì càng thêm tệ hại, chỉ có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.”
Đây phải chăng là di chứng do bị bách quỷ cắn. Nếu như hắn có thể kiên trì vượt qua, liền có thể phi thăng thành tiên, hồn phách bị thương tự nhiên có thể hết bệnh, đáng tiếc hắn không chịu đựng nổi, cho dù chuyển thế đầu thai, vẫn là tổn thương chồng chất, cho nên ngay cả kinh sợ thông thường cũng không chịu nổi.
“Này.” Trần Trí tỏ ý hắn chú ý đến vật trong tay mình.
Đối với vong ưu châu, Yến Bắc Kiêu cũng không xa lạ gì. Ở đời Thôi Yên kia, Trần Trí đã từng dùng nó tiêu trừ ký ức tuổi thơ của mình. Hắn lập tức ý thức được dụng ý của Trần Trí, không khỏi hỏi: “Ngươi không sợ không tuân theo Thiên đạo?”
Cách mấy trăm năm, hắn vẫn nhớ như in sự cẩn trọng, dáng vẻ dừng chân không tiến lên của Trần Trí đối với Thiên đạo. Nói oán hận thì chưa đến mức đó, hắn cũng đã từng làm vương, từng xưng đế, tự nhiên biết cái gì gọi là “Thân bất do kỷ”, nhưng trong lòng luôn có chút khúc mắc nhỏ sinh ra từ ưu tư. Nhưng hành động của Trần Trí lúc này, hiển nhiên là xuất phát từ tư tâm, mà đối tượng còn không phải mình… Khúc mắc kia chẳng những không có nhỏ đi, còn trở nên càng lớn.
Trần Trí cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, giải thích: “Đây là quà ta tặng cho ngươi, dùng thế nào là chuyện của ngươi.” Dừng một chút, bổ sung nói, “Dù sao ngươi hiện tại đã thoát ra khỏi Thiên đạo, làm cái gì cũng không kỳ quái.”
Yến Bắc Kiêu nắm hạt châu, không nói một lời nhìn y.
Trần Trí kỳ quái hỏi: “Ngươi nhìn cái gì?”
“Ngươi hạt châu này rốt cuộc là tặng cho ta, hay là tặng cho hắn?” Không kìm chế được giọng ghen tuông.
Trần Trí cạn lời.
Yến Bắc Kiêu cho là y ngầm thừa nhận, tâm tình càng trở nên không tốt: “Giữa ngươi và hắn rốt cuộc còn bao nhiêu chuyện mà ta không biết nữa?”
Trần Trí giả cười: “Không có gì, chính là tương ái tương sát.”
Yến Bắc Kiêu: “!”
Nhìn hắn lông mày dựng ngược, dáng vẻ như thật sự tin lời, Trần Trí giận đến đau cả gan.
“Đừng chọc giận ta.” Yến Bắc Kiêu đuối lý lại giành cáo trạng trước, “Ta sẽ rất buồn.”
Trần Trí nói: “Lời như vậy mà ngươi lại có thể tin sao?” Năm đó, bọn họ hận không thể nghiền xương cốt đối phương thành tro, người ngây thơ đến đâu mới có thể tin tưởng lời nói dối “tương ái tương sát” này chứ.
Yến Bắc Kiêu nói: “Chuyện có liên quan đến ngươi ta liền không có lý trí.”
“…” Trần Trí ho khan một tiếng, giải thích, “Ngươi muốn tu luyện, thì trước tiên phải xử lý chuyện phàm trần sạch sẽ. Nếu dính nhân quả chưa trả, sau này lại là một khoản nợ.”
Yến Bắc Kiêu bây giờ mới lộ ra nụ cười: “Ta biết Si Si đều là vì ta.”
“Ha ha.” Lúc trước nào có nói như vậy.
Yến Bắc Kiêu phải cắt đứt trần duyên, Trần Trí cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Căn cứ Thanh khuê, sau khi Tần Học Nhi bị giết, di sản để lại cho em họ định cư tại Mỹ. Để tránh đến lúc đó xảy ra sai sót, y để cho quản gia âm thầm điều tra một phen, lại âm thầm để lại di chúc, bớt đi không ít chuyện.
Thời gian thoáng một cái đã ba tháng trôi qua.
Thương giới thành phố Kỳ Lân hỗn loạn một trận, cuối cùng dần dần khôi phục lại trật tự.
Sau khi Sở Quốc Duy chết, tổ chuyên án rất nhanh điều tra vụ án ra chân tướng. Tập đoàn Bách Hạnh gánh vác khoản tiền phạt kếch xù, danh dự bị tổn hại, tổn thương nguyên khí nặng nề, rớt khỏi ngai vàng đứng đầu thương nghiệp. Sau đó, Chủ tịch hội đồng quản trị mới nhậm chức, Sở Du Viên đảm nhiệm chức thành viên hội đồng quản trị.
Vụ án bắt cóc cũng có kết quả thẩm tra xử lý. Kiểm soát viên bác bỏ khả năng Yến phu nhân mắc bệnh tâm thần trong lúc xảy ra án bắt cóc, tòa án tuyên bố tội bắt cóc, tội cố ý gây thương tích của bà thành lập, hai tội cộng lại, xử bản án mười tám năm.
Người theo lý nên khóc lóc đau khổ lúc này đang đắm chìm trong sự mừng rỡ như điên khi Yến Tuấn Hiên khỏi bệnh xuất viện. Bà cố chấp cho là sức khỏe của hắn là dùng sự tự do của mình đổi lấy, cự tuyệt kháng cáo, cự tuyệt giảm hình, nếu như có thể, thậm chí hy vọng thời hạn thi hành án có thể lâu hơn chút nữa, để đứa con của mình có thể bình an sống hết nửa đời sau.
Trí nhớ của Yến Tuấn Hiên thiếu sót đoạn ký ức thảm thiết nhất năm đó, mặc dù có người ngoài nhắc nhở, gom góp ra tình tiết đại khái, nhưng thiếu cảm giác chân thực khi rơi vào hoàn cảnh đó. Mặc dù khổ sở vì những gì cha mẹ gặp phải nhưng cũng không còn mất khống chế nữa, ngoan ngoãn tiếp nhận sự sắp xếp của Yến Bắc Kiêu, đến trường đi học, để ngày sau gánh vác toàn bộ trọng trách Yến gia.
Liên quan tới vị trí người thừa kế, nội bộ Yến gia tồn tại tranh cãi. Trên thực tế, phần lớn người đều cho rằng Yến Bắc Kiêu là người thích hợp nhất để lựa chọn, ngoại trừ chính hắn. Để đẩy Yến Tuấn Hiên lên vị trí người thừa kế duy nhất, hắn come-out, bỏ việc… không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Cuối cùng, mọi người rốt cuộc không nhìn nổi nữa, chịu thua nói không nối dõi nữa thì thôi, ngày sau làm người cho thật tốt.
Yến Bắc Kiêu mỉm cười lặng lẽ đáp lại:
Ta không muốn làm người, ta phải đi làm thần tiên!
Cuối thu khí sảng, vạn dặm không mây, đây là ngày tốt mà Mai Nhược Tuyết theo chân Đàm Thúc chạy tới chơi tính cho Yến Bắc Kiêu.
Mọi chuyện đều thuận lợi.
Trần Trí xếp công pháp vơ vét được thành hình quạt, để cho hắn lựa chọn.
Yến Bắc Kiêu lựa cải trắng hồi lâu, chọn trúng《 Vạn pháp quy tông quyết 》.
Trần Trí cùng Đàm Thúc rối rít vỗ bàn khen ngợi, cho là quyển công pháp này chỉ nghe tên liền thấy khí thế bất phàm, sau khi luyện thành, nhất định không có đối thủ.
Mai Nhược Tuyết ở bên cạnh chua xót nói: “Vậy cũng phải luyện thành mới được.”
Lời này cũng không coi là lời nói không căn cứ, trang thứ nhất của bộ công pháp này đã viết: Người tu tập đông, người thành công thưa thớt.
Trần Trí nhìn nhìn sắc mặt Yến Bắc Kiêu, cũng biết hắn vốn chỉ húng thú năm phần, giờ đây đã có bảy phần.
Mặc dù những năm này, Trần Trí khổ tâm tu luyện, có chút thành tựu, không còn là lá chắn thịt dựa vào pháp bảo lẻ tẻ, nhón chân đi năm đó nữa, nhưng mà, năng lực chỉ điểm một quyển công pháp xa lạ vẫn là không có. Cũng may Yến Bắc Kiêu ngộ tính cực cao, xem sách một lần, liền có mấy phần lĩnh ngộ.
Trần Trí liền căn cứ sự chỉ điểm của Mai Nhược Tuyết, mua một vùng đồi núi hẻo lánh nhưng trong lành cho hắn bế quan.
Bế quan một cái, liền gần hai năm.
Có thần tiên nói, sau khi phi thăng, thời gian một chớp mắt cùng một hai năm không có gì khác nhau. Trần Trí đã từng đồng ý, hôm nay thì phải nói lại, những người đó nhất định là cẩu độc thân. Thần tiên có tiên lữ rồi, một cái chớp mắt cùng một hai năm khác biệt quá lớn!
Thật là chớp mắt như độ năm.
Tính toán như vậy, chia cách Yến Bắc Kiêu không biết đã qua bao nhiêu thế kỷ rồi.
Không chỉ cuộc sống của y khổ sở, Tần, Yến hai nhà cũng không tốt hơn. Trần Trí hộ pháp cho Yến Bắc Kiêu, nửa bước không rời, chẳng khác gì mất tích, làm hại quản gia mỗi ngày đều nhìn chằm chằm mục tin tức, rất sợ nơi nào đó phát hiện một thi thể nam phát tác bệnh tim. Cũng may Trần Trí cách một thời gian lại gọi điện thoại về, mới không có biến thành người mất tích.
Mà Yến gia, mặc dù thông qua sự giới thiệu của Trần Trí, thuận lợi mở mang mảnh đất kia cùng Tập đoàn Phong Đỉnh, nhưng mà, cảm giác của bọn họ đối với Trần Trí vẫn phức tạp như cũ—— từ sau khi Yến Bắc Kiêu đi theo Tần Học Nhi rời đi liền không còn trở lại nữa, thỉnh thoảng gọi video cũng chỉ đơn giản mấy câu, thấy sắc quên thân hết sức triệt để.
Trần Trí tính toán thời gian, mắt thấy ngày Tần Học Nhi bị bắt giết con tin đảo mắt liền tới, Yến Bắc Kiêu vẫn chưa có dấu hiệu xuất quan, liền mời Đàm Thúc tới thay ca, y xuống núi chuẩn bị chết.
Nhưng mà, bắt cóc tống tiền không phải chuyện dễ dàng, để bị bắt cóc tống tiền càng không dễ dàng, nhất là trải qua sự kiện Sở Quốc Duy cùng y lần lượt bị bắt cóc tống tiền, trị an của thành phố Kỳ Lân bước lên một giai đoạn mới, gần như đến mức không đường nào có thể đi.
Trần Trí chưa từ bỏ ý định mời Thanh Khuê ra, tìm tung tích tên bắt cóc đã được chỉ định trong vận mệnh—— Thanh Khuê nói cho y, có tên đã chết trước thời hạn, có tên đang ở trong ngục ngồi tù… Rõ ràng chính là cái nhóm năm đó bị Yến phu nhân thu mua, bắt cóc Sở Quốc Duy kia mà!
Có vấn đề rồi đây, người bị hại chuẩn bị ổn thỏa, phạm nhân chậm chạp không đến vị trí, phải làm thế nào?
Trần Trí suy nghĩ một chút, quyết định giúp tên bắt cóc vượt ngục.
Ngày đó, đêm không trăng không sao, chính là thời điểm tốt để vượt ngục.
Trần Trí dùng thuật ẩn thân đến phòng giam tên bắt cóc, lay gã tỉnh, mời gã vượt ngục. Tên bắt cóc mặt đầy vẻ hoảng sợ, cự tuyệt: “Tư tưởng tỉnh ngộ của ngươi sao lại thấp như vậy? Loại chuyện thương thiên hại lý như vượt ngục này cũng có thể nghĩ ra được! Thật là hết thuốc chữa!”
Trần Trí: “???”
Y lại hỏi liên tiếp mấy người, đều nhận được câu trả lời giống nhau: Bọn họ phải sửa đổi thật tốt, làm người lần nữa.
Trần Trí: “…” Đột nhiên cảm thấy mình trở thành đại ma vương dụ người phạm tội.
Thôi vậy.
Những năm ở xã hội hiện đại này, y cũng xem không ít phim và tiểu thuyết trinh thám, tạo dựng một hiện trường phạm tội cũng không phải là khó khăn. Một mình y diễn hai vai, một bên diễn tên bắt cóc gọi điện cho quản gia vơ vét tài sản, một bên diễn thiếu gia gặp rủi ro, sau đó trong một lần nói chuyện điện thoại video, bệnh tim phát, tính mạng khó giữ.
Cảnh sát rất nhanh tìm được bù nhìn diễn vai thi thể, trải qua kiểm nghiệm xác, đích xác là bệnh tim phát tác không lầm, nhưng phạm nhân, vô luận Tần gia ra bao nhiêu tiền thưởng, từ đầu đến cuối vẫn không có được tin tức chân chính hữu dụng. Người này không lấy được tiền, cũng không để lại dấu vết, tựa như chỉ là để hù dọa Tần Học Nhi mà đến. Án này nhiều năm không phá được, trở thành một trong bảy đại huyền án của thành phố Kỳ Lân.
Giống như khán giả xem chiếu phim xong, còn muốn xem xem phần chạy chữ cuối cùng. Sau khi Tần Học Nhi chết, Trần Trí không lập tức đi mà ở lại quan sát đến tiếp sau này.
Bởi vì tồn tại di chúc, vị em gái họ định cư nước Mỹ kia rất dễ dàng được thừa kế di sản.
Ngày di chúc tuyên đọc là ngày Trần Trí lần đầu tiên thấy người thật, nhưng mà linh hồn vẫn cứ quen thuộc như vậy.
Có lẽ đây cũng là duyên phận, dù là thiên nhân vĩnh cách, dù là cảnh còn người mất, vẫn luôn còn có cơ hội gặp mặt.
Một ngày làm muội, suốt đời làm muội.
Ngày phát tang, người của Yến gia tới.
Sau khi Tần Học Nhi chết, hành tung của Yến Bắc Kiêu cũng trở thành câu đố, bọn họ báo người mất tích, vẫn không có bất kỳ đầu mối nào, rất nhiều người đều cho là dữ nhiều lành ít. Dẫu sao, Tần Học Nhi “khi còn sống”, hai người vẫn luôn hình bóng không rời.
Tang lễ này mặc dù chỉ có một “thi thể”, nhưng hiện trường rất nhiều người truy điệu một đôi.
Trần Trí nhìn Yến Tuấn Hiên từng bước một đi về phía em gái mình, khóe miệng khẽ bĩu một cái, trong tay bắn ra một luồng kình phong, đánh vào bắp chân hắn. Yến Tuấn Hiên bước chân chợt lảo đảo, cả người nhào về phía trước.
“Này này này!” Trần Trí muốn ngăn cản, đã không kịp nữa, Yến Tuấn Hiên ôm eo em gái họ ngã xuống, lăn tròn trên đất.
Trần Trí: “…” Chợt nhớ tới kết cục định mệnh đời thứ nhất của hai người kia, nội tâm thật là vô cùng khó chịu!
Y vốn còn muốn ở lại xem phát triển ngày sau của hai người, nhưng nhận được truyền âm phù của Đàm Thúc:
Yến Bắc Kiêu xuất quan, mau trở về.
Nói mau trở về, nhưng thật ra là trở về cực nhanh.
Trần Trí lên trên núi, đang muốn vào động, liền thấy một bóng người đứng bên cạnh động, nhìn như tiên phong đạo cốt, thực ra thì là lão hồ ly… Không phải Giai Vô là ai.
“Yến Bắc Kiêu vẫn chưa phi thăng, nhiệm vụ của ta vẫn chưa hoàn thành.”
“Gần đây thân thể không khỏe, cần nghỉ ngơi.”
“Ta đang nghỉ tuần trăng mật.”
Để tránh hắn sai khiến mình, Trần Trí một chốc ném ra ba cái cớ cự tuyệt.
Giai Vô nói: “… Bao năm không gặp, ngươi không có câu gì thân thiết thăm hỏi sức khỏe sao?”
Trần Trí suy nghĩ một chút: “Tôn đồn có khỏe hay không?” (tôn đồn : mông của ngài)
Giai Vô ha ha cười nhạt: “Lúc Yến Bắc Kiêu chuyển vận long khí ở Côn Luân, đã nhiễm ma khí, ta vốn muốn cung cấp đường giải quyết, nếu ngươi không cần thì…”
Trần Trí vuốt tay áo: “Nói đi. Ngươi chuẩn bị ngày nào đi chụp bao tải con ‘Dâm’ long kia? Hai huynh đệ chúng ta cùng cắm đao, nghĩa bất dung từ.”
Giai Vô lắc đầu, trong miệng chẹp chẹp vang: “Không ngờ, Trần tiên nhân ngày xưa không vướng bận không chấp nhặt, lại cam tâm tình nguyện trở thành hạ thần dưới khố người khác.”
“… Giống như Hàn Tín cũng không tệ.” Trần Trí nói.
Hai người nói xong, đột nhiên bèn nhìn nhau cười.
Chuyện cũ đều đã qua.
Giai Vô cho y một quyển sách, thần bí nói: “Ta lấy được từ người khác, có bệnh chữa bệnh, vô bệnh cường thân.”
Trần Trí nhướng mày: “Tốt như vậy?”
“Là song tu công pháp.”
“!” Đừng tưởng rằng y đọc sách ít không biết song tu công pháp là cái gì.
Giai Vô sợ y có lòng bài xích, tỉ mỉ nói một lần từ phương pháp luyện đến công hiệu.
Trần Trí nghe đầu óc quay cuồng: “Ta rốt cuộc đã hiểu rõ, ta trước kia không học được pháp thuật không phải là bởi vì ta ngộ tính thấp, mà là không tìm đúng thầy.” Sau đó đi theo Bạch Xuy đại tiên bọn họ, liền học rất khá mà!
“Không muốn học cũng được thôi.”
Giai Vô muốn đoạt sách lại, tay mới vừa đưa ra, sách liền bị một luồng hấp lực to lớn hút vào trong động.
“Đa tạ tiên nhân.” Người nọ bên trong động lãnh đạm nói.
…
Giai Vô vỗ vỗ bả vai Trần Trí: “Tu luyện cho tốt, gần đây không cần xuất quan. Ta sẽ ở trên trời thời thời khắc khắc chúc ngươi đồn an.” Dứt lời, cười lớn nghênh ngang mà đi.
Trần Trí: “…”
“Sư phụ, nên luyện công rồi.” Bên trong động, giọng nói của người kia nhất thời trở nên ôn nhu vô cùng.
Trần Trí chân có chút như nhũn ra: “À thì, ta đột nhiên nhớ ra, phòng thuê trong khách sạn của ta vẫn chưa trả.”
Lời còn chưa dứt, người đã bị hút vào trong động.
Tảng đá lớn bên cạnh động tự động lăn tới, chặn cửa hang lại.
Bên trong động trời đất tối sầm.
Loáng thoáng có người ôn nhu nói: “Không sao, khách sạn này đang mở.”
Rất nhiều năm sau của rất nhiều nhiều năm.
Tảng đá lớn trước cửa động được chậm rãi đẩy ra.
Hai luồng sáng trắng và đỏ nhanh chóng bắn ra.
Trần Trí duỗi người, vừa định ngáp một cái, liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ ngây người: “Nhớ không lầm… Ban đầu ta mua mảnh đất này là ở vùng núi mà?”
Yến Bắc Kiêu ôm lấy eo y từ phía sau lưng, khẽ chụt một cái bên cổ y, khí định thần nhàn nói: “Trí Trí nói đúng.”
Trần Trí đã quen việc hắn chốc chốc lại đổi biệt danh cho mình, vẫn đắm chìm trong khiếp sợ như cũ: “Vậy tại sao… Bây giờ liền biến thành khu đô thị rồi?!”
Vốn là rừng rậm rộng lớn vô tận đã biến thành cầu cao tốc cùng quốc lộ giăng khắp nơi, xe hơi bay vùn vụt ở phía trên. Cách đó không xa, mấy tòa cao ốc chọc trời dựng lên, gần như cao bằng núi. Hơn nữa, so với phong cách trước khi bế quan, những gì trước mắt hiển nhiên càng hùng vĩ hơn.
Yến Bắc Kiêu nói: “Đại khái là hoạch định mới của thành phố rồi. Xem ra mảnh đất này giá trị tăng lên không ít.” Trong giọng nói tràn đầy vẻ tiếc nuối vì đầu tư quá ít.
Trần Trí: “…”
Đột nhiên, một giọng nam trong trẻo cất lên từ xa đến gần: “Ôn Cố của Thương Thiên nha, đặc biệt tới đón tiếp tiên hữu xuất quan.”
Tác giả có lời muốn nói: Báo cáo, 《 Trần sự》 kết thúc rồi, cảm ơn sự ủng hộ của mọi người cho tới nay.
Bởi vì không nghĩ được phiên ngoại nên viết gì, cho nên cũng không cố nặn nữa, sau này có cơ hội, sẽ bổ sung lại nha.
Yêu mọi người, mua mua chụt!
Bình luận truyện