Phi Thăng Chi Hậu

Chương 101: Thiên hạ đại loạn: Không được phi thăng



Đêm tối như mực, trên bầu trời có mấy vì sao lấp lánh, ở dưới tinh không là một ngọn núi lớn mông lung trong màn đêm. Dưới chân núi là vô số bóng người đang cầm đuốc vây quanh ngọn núi này, dưới ánh lửa hiện ra rất nhiều những phục sức của đại nội thị vệ, trong đó có một chiếc kiệu màu đen to lớn tám người khiêng rất là dễ thấy, ở bên cạnh chiếc kiệu đó là một gã ma đạo cao thủ mặc áo xám đang bị mấy đại nội cao thủ khóa tay chân lại và đè quỳ xuống ưới mặt đất. Toàn thân gã ma đạo cao thủ này đều có vết roi đánh, nhưng bị thương nghiêm trọng nhất là hai chân bị cắt đứt gân.

Đó nguyên lại là một võ giả ở cảnh giới phi thăng của ma đạo, nhưng lúc này chỉ là một lão già với cặp mắt hỗn đục vô lực, đôi môi trắng bệch, chân lực trong đan điền sớm đã bị phế đi, mấy chục năm khổ tu bị hủy trong một khắc.

Một gáo nước lạnh tạt vào đầu của lão giả, khiến cho y run lên, gã ma đạo lão nhân này ngẩng đầu lên nhìn những cao thủ đại nội xung quanh, trong mắt ánh lên thần sắc oán hận.

"Cổ Hương Sơn Bất Diệt Đạo đã bị bao vây, dại quân tùy thời đều có thể phát động công kích để tiêu diệt những phản đảng này, xin đại nhân phát chỉ thị hành động tiếp theo." Một đại tướng mang khải giáp cung thân trước một cái kiệu màu den mà nói.

"Ừm, rất tốt, lệnh cho mọi quân sĩ chuẩn bị kĩ càng cung tên, tùy thời đều có thể kích sát bất kì môn nhân của ma đạo chạy ra." Từ trong chiếc kiệu màu đen truyền ra một thanh âm lãnh đạm.

"Dạ, đại nhân!" Gã tướng quân đó lĩnh mệnh lui xuống, sau đó mệnh lệnh mau chóng được truyền đạt, mười vạn cung tiễn thủ bao vây ở dưới chân núi một cách chặt chẽ, trên lưng của mỗi một người đều mang cả mấy trăm mũi tên.

Cổ Hương Sơn Bất Diệt Đạo, đó là một trong những môn phái ma đạo rất có tiếng mà Thịnh Minh đã thông qua ưng trảo của triều đình đưa lên trên danh đan để làm mục tiêu. Đối với những kiếm phái chính đạo, Phong Vân Vô Kị tịnh không muốn động thủ, nhưng đối với những kẻ kiệt ngao bất tuần trong ma đạo thì Phong Vân Vô Kị cũng không thèm khách khí làm gì.

Thần thức tra thám thấy gã cao thủ ma đạo này chuẩn bị độ kiếp, Phong Vân Vô Kị liền bắt lại chẳng khác gì nắm lấy cổ gà mà mang về, sau đó lĩnh mấy ngàn đại nội cao thủ từ chỗ của Thịnh Minh hoàng đế, lấy long phù điều động một đại quân mười vạn người, Phong Vân Vô Kị nhân đêm tối bao cây cả ngọn núi này, chuẩn bị hành động giết gà cảnh cáo khỉ.

Dưới chân núi Cổ hương Sơn, mấy gã binh sĩ đặt đuốc xuống, sau đó là mấy ngàn đống lửa bừng lên chiếu sáng cả một vùng trời, đồng thời không ngừng bỏ củi vào trong đó, những ngọn lửa hừng hực bốc lên cao cả mấy trượng.

Lửa ở dưới chân núi cuối cùng cũng kinh động đám người ma đạo ở trên Cổ Hương Sơn, vô số quan sĩ từ khắp các phương hướng tiến lên trên Cổ Hương Sơn, Cổ Hương Sơn cũng không phải là ngọn núi hiểm tuấn gì, cơ hồ là ở bất kì chỗ nào đều cũng có thể đi lên trên đỉnh núi.

Những nơi mà giáp sĩ sau khi đi qua thì cừ mỗi một khoảng cách năm thước đều có cắm xuống đất mấy chục mũi tên.

Cả quân đội tiên lên trên núi thẳng hàng trật tự, dưới chân núi vang lên một tiếng quát lớn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenbathu.net

"Hỏa tiễn!"

Mệnh lệnh của Phong Vân Vô Kị nhanh chóng được truyền đi, dĩ nhiên là cũng đã truyền đến tai của các quân sĩ ở lưng chừng núi, mỗi một người đều có sắc mặt bình tĩnh rút mũi tên ra, đưa về phía đám lửa để điểm lửa rồi đặt lên dây cung và kéo ra hướng về đỉnh núi.

Vút! Vút! Vút!

Những tiếng kêu xé gió vang lên không ngừng, màn lửa tên từ khắp bốn phương tám hướng bay lên, sau đó là ập xuống cơ nghiệp của Bất Diệt Đạo. Bất Diệt Đạo - ba cái chữ này khiến cho Phong Vân Vô Kị rất là mẫn cảm, lúc đầu chọn lựa cái ma môn này thì nguyên nhân cũng không phải là không từ đó mà ra.

"Là ai!" Một thanh âm vang dội từ trên núi truyền đến, sau đó một bóng người từ trên đó lao xuống, chấn bay mấy đợt lửa tên đang lao xuống.

Tinh!

Trong chiếc kiệu đen truyền ra một thanh âm trong vút, mấy chục gã đại nội cao thủ xung quanh tức thì chấn động, khom người cung kính nói: "Dạ, đại nhân!" Sau đó lần lượt bay lên khỏi mặt đất, lao về phía thân ảnh trong không trung.

Lượt tên thứ nhất lao xuống, trên núi bùng lên hỏa diễm hừng hực, các cung tiễn thủ bỏ chiếc giỏ đựng mũi tên với màu sắc đặc thù xuống, sau đó mỗi một người nắm lấy mười chiếc mũi tên và bắn lao đi vun vút về phía dỉnh núi với tốc độ nhnah hơn vừa rồi gấp mấy lần, những tiếng bước chân bình bịch vang lên không ngừng.

Trên Cổ Hương Sơn, mấy trăm bóng người từ trong khói lửa lao ra như mảnh hổ, vừa lao vào trong đội ngũ cung tiễn thì liền đại hkai sát giới.

"Hộ Long Thất Vệ, các ngươi mang theo năm trăm người tiến lên, tiêu diệt hết bọn chúng!" Phong Vân Vô Kị một lần nữa phát ra mệnh lệnh, thần thức của y đã quét qua cả Cổ Hương Sơn nên trừ gã cao thủ vừa rồi, những cao thủ còn lại thì chỉ cần dựa vào cái hợp trận này là hoàn toàn đủ sức đối phó, còn về Hộ Long Thất Vệ thì đã được Phong Vân Vô Kị đề thăng đến trình độ siêu việt qua cảnh giới phi thăng, nếu như gặp phải tình huống bất ngờ thì thì cũng có thể đối phó.

"Dạ, đại nhân!" Bảy gã đại nội cao thủ đeo đao ở trước kiệu nghe thế liền khom người lui về sau, lui được mấy thước thì mới dám quay đầu rồi tấn tốc li khai.

"Chúng ta quay về thôi …." Chiếc kiệu màu đen dưới sự họ tống của tám gã cao thủ đại nội với khinh công tuyệt thế hộ tống liền ngự không phi hành, rồi biến mất trong màn đêm, ở sau lưng không ngừng vang lên tiếng hò hét giết chóc ….

Sáng ngày hôm sau, Cổ Hương Sơn nguyên bổn thuộc về một đại phái của ma đạo – Bất Diệt Đạo, đã biến thành một phiến tàn tạ, trên thì không ngừng có khói đen bay lên, trên núi thì có những thi thể của môn nhân Bất Diệt Đạo nằm ngang dọc chồng chất lên nhau, trên mỗi một thi thể đều có chí ít cũng là mấy trăm mũi tên cắm vào, trông chẳng khác gì nhím vậy.

Sau đó, từ kinh sư không ngừng phát ra công văn, dán kín các tường thành.

Cổ Hương Sơn Bất Diệt Đạo, công nhiên xem thường triều đình, chẳng hkacs gì tội mưu phản! Triều đình đã phái mười vạn đại quân đến tiêu diệt, giang hồ các phái hãy lấy đó làm gương.

Cấm lệnh không được phi thăng do triều đình ban bố ra, cuối cùng cũng đã sản sinh ra một môn phái thụ hại, lần này triều đình đã truyền đạt ý chỉ của mình một cách rõ ràng.

Thịnh Minh hoàng đế một khi nắm giữ thật quyền, thì một hệ thống tình báo sưu tập tin tức liền hiện ra, nhất cử nhất động trong giang hồ đều được thông qua phi kị truyền về kinh sư, sau đó lại được truyền đến tai của Phong Vân Vô Kị.

Trên một bản công văn bằng vải, ghi lại quá nhiều tin tức giết chóc, từ sau khi triều đình công bố lệnh cấm thì giang hồ các phái trở nên càng hỗn loạn, trước đây là giang hồ gây loạn triều cương, nhưng lần này lại trở thành sự tranh đấu trong giang hồ, những môn nhân của các phái không ngừng tranh đấu trong các thành trì với những nguyên nhân mà Phong Vân Vô Kị cho là rất lạ lùng.

Ngay cả một trong tạm đại môn phái – Nam Tinh Kiếm Phái, cũng bị lôi kéo vào trong vòng tranh đấu này, lao vào vòng cừu sát với Một Tử Kiếm Phái, liên tiếp các tin tức về chuyện cừu sát trong giang hồ không ngừng được truyền về, nhưng tin tức tạp loạn đó đã được những quan viên chuyên trách trong triều đình phân tích ra, sau đó là báo lại cho Thịnh Minh và Phong Vân Vô Kị, nên tin tức hiển nhiên là đã giản lược đi không ít.

"Ngày hai mươi, Phiêu Lưu Kiếm Phái đã tranh đấu với Vô Tunh Kiếm Phái, tử thương mấy trăm, hai mươi vị võ gia ở cảnh giới phi thăng vẫn lạc …."

"Ngày hai mươi, mấy gã võ giả ở Bắc Băng Kiếm Phái điều hí ái nữ của chưởng môn Nam Tịnh Kiếm Phái, hai phái tranh đấu, mấy trăm võ giả ở cảnh giới phi thăng vẫn lạc …."

"Ngày hai mươi mốt, Hoành Đoạn Toàn Phái và Phi Huyết Kiếm Phái tranh đấu, tám võ giả ở cảnh giới phi thăng vẫn lạc …."

"Ngày hai mươi mốt ….."

… ….

Khi Phong Vân Vô Kị xem hàng loạt những tin tức như thế thì đột nhiên hiểu ra điều gì: "Ngày hai mươi, ngày hai mốt, … phi thăng giả … phi thăng giả … trăm vạn năm công lực … Bách Lí Lãng … thần thức tra tìm không thấy … thế lực bên ngoài … trúng độc … không phải là loại độc phổ thông … tam đại môn phái … mọi chuyện đều không thuận …."

Một loạt sự kiện diễn ra, khi Phong Vân Vô Kị lỉn kết lại với nhau thì trong đầu của Phong Vân Vô Kị lóe lên một đạo ánh sáng, đột nhiên hiểu ra: Cổ thế lực trong bóng tối chính đang chế tạo nội loạn trong giang hồ, đưa sự tiêu hao những võ giả ở cảnh giới phi thăng lên con số cực đại để gây nên sự giết chóc trong cả giang hồ ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện