Nguyên Long

Chương 13: Chém sắt như chém bùn



Dịch: Sói già đơn độc

Cô gái che mặt lập tức bị Vương Thắng "mạnh miệng" dọa sợ. Phải biết rằng một cô gái yếu đuối có thể khống chế được một con quái vật như Bảo Khánh Dư Đường, không phải dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp. Thứ giúp nàng trở thành bà chủ chính là kiến thức cùng thủ đoạn trên thương trường.

Nhưng vừa nghe Vương Thắng mở miệng nói còn có cả ngàn phương pháp chế tạo khác, nàng lập tức ngây dại. Không nói những thứ khác, chỉ riêng Đường Cát nếu xuất hiện trên thị trường cũng tạo nên sự náo loạn không nhỏ, có thể khiến Bảo Khánh Dư Đường tiền chứa không hết. Mấy ngàn đấy, trời ạ! Lúc đó chẳng phải toàn bộ người của Bảo Khánh Dư Đường sẽ bị tiền đè chết hay sao?

Cô gái che mặt vẫn giữ được tỉnh táo, làm gì có chuyện tốt như vậy nên mới cẩn thận hỏi lại: “Mạo muội hỏi quý khách, nếu ngài có những kĩ thuật cao cấp như vậy, tại sao không tự mình kinh doanh mà lại bán những thứ này cho chúng ta?”

Đương nhiên, nàng rất thông minh nên không hỏi Vương Thắng tại sao không giao cho Tống gia. Vương Thắng ở Tống gia vốn chẳng có địa vị gì, đừng nói Bảo Khánh Dư Đường, cả thành đều biết rõ chuyện này. Hắn không cho Tống gia thì bình thường không ai quản, nhưng nếu đem cho thì mới phải để ý.

“Ta chỉ có một mình, không tiền bạc, không mối làm ăn cũng chẳng có ai bảo vệ, ta có thể làm gì cơ chứ?” Vương Thắng mỉm cười nói:”Mấy chuyện làm ăn này chỉ có mấy người làm kinh doanh như các ngươi mới lo được, nguồn cung cấp đầy đủ, tiền bạc bảo vệ có cả. Chưa kể ta vốn không có mục đích kinh doanh, bán cho các người một hai kĩ thuật đơn giản kiếm tiền, ta đi lo chuyện khác, không rảnh đi làm mấy chuyện như vậy.”

Cô gái che mặt cùng tên quản lý quay lại nhìn nhau, lập tức đã hiểu rõ. Vương Thắng nói không muốn làm và cũng không làm được đã khiến hai người họ yên lòng.

“Quý khách rất thẳng thắn.” Cô gái che mặt đột nhiên nở nụ cười nói:”Nhưng mà Vương công tử, ngài một mình đi đến đây, không sợ chúng ta có ý đồ xấu sao? Bảo Khánh Dư Đường của chúng ta tuy chỉ là một cửa hàng buôn bán nhưng cao thủ cũng có được vài người. Công tử có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình, làm sao thoát khỏi đây cơ chứ?”

"Ồ, cao thủ sao?" Vương Thắng ánh mắt sáng lên, trong chớp mắt bỗng trở nên hưng phấn, hứng thú hỏi: "Không biết cái người ngươi nói cao thủ là hai người bên ngoài tường hay một người đang ở sau cánh cửa? Chẳng lẽ cái vị đang ngồi trong phòng tối kia ư?”

Vừa nói Vương Thắng chỉ về từng phương hướng, khuôn mặt thì cực kỳ hưng phấn. Nghe những lời này, cả cô gái lẫn tên mập đều giật mình kinh hãi.

Sau cửa cùng hai tên ngoài tường không thể coi như cao thủ nên bị người ta phát hiện ra cũng coi như bình thường. Nhưng trong căn phòng tối thì đúng là cao thủ phụ trách an toàn của Bảo Khánh Dư Đường, ít nhất cũng đạt tầng ba đỉnh phong.

Vị cao thủ này xuất hiện ở đây ngoài cô gái che mặt thì cũng chỉ có tên mập quản lý mới biết, thế mà bây giờ bị Vương Thắng chỉ đích danh. Bị nhìn thấy còn chưa đáng lo, nhưng vị cao thủ này đứng hay ngồi Vương Thắng vẫn biết được, chẳng phải chứng minh cao thủ tầng ba không thể trốn thoát khỏi đôi mắt của hắn hay sao?

Nhìn ánh mắt của cô gái cùng tên mập, Vương Thắng không nhịn được mỉm cười. Cái thế giới này chắc không ai có thể nghĩ đến còn có một thứ gọi là ống nhòm hồng ngoại. Lúc chờ đợi tên mập đi gọi người, Vương Thắng đã dùng ống nhòm quét qua một lần. Với khoảng cách gần như vậy, chỉ cần có người thì sẽ phát hiện ra ngay. Nhìn hiển thị của hồng ngoại còn nhìn thấy cả động tác của đối phương nữa.

"Nãy giờ chỉ là nói đùa, mong công tử lượng thứ." Cô gái che mặt khổ hổ danh bà chủ kinh nghiệm, vừa nhìn thấy thủ đoạn của mình bị Vương Thắng phá vỡ, không nói hai lời lập tức cúi đầu xin lỗi, nhẹ nhàng giải thích:” Bọn họ chỉ phụ trách bảo vệ của hàng, không phải nhắm vào công tử.”

“Vậy phương pháp luyện chế Đường Cát các vị còn muốn không?” Vương Thắng khoát tay ra hiệu không sao, tiếp tục nói:” Nếu cô nương không muốn, ta sẽ đi tìm vài nơi khác tham khảo.”

“Công tử muốn gì xin cứ tự nhiên nói.” Cô gái che mặt làm sao có thể đem cơ hội làm giàu này vứt đi cho ngừoi khác chứ. Không một ai có thể từ chối vụ làm ăn béo bở này được.

“Ta không biết Bảo Khánh Dư Đường có cái gì. Các ngươi tự xem đi, thấy hợp lý là được.” Bây giờ Vương Thắng đã hoàn toán chiếm thế chủ động, việc này cứ thoải mái để đám người kia tự xử lý.

Cô gái suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói:“Công tử ngài là người học võ, chăc chắn một thanh thần binh sẽ khiến ngài hài lòng.”

"Thần binh?" Vương Thắng nở nụ cười: "Nó có tốt hơn thanh bội kiếm của Đới Hoan không?"

Lần trước Bảo Khánh Dư Đường mời sát thủ Vô Ưu Thành điều tra chuyện của mình và nhà họ Đới. Không cần nói cũng biết mấy thanh vũ khí mình bán cho họ chắc chắn có dính kí hiệu của Đới gia. Vương Thắng không quan tâm chuyện này lắm, những người trong cuộc cũng phải tự hiểu chuyện này không nên truyền ra bên ngoài.

“Thanh kiếm của Đới Hoan chỉ có phẩm chất cao cấp hơn một chút, sau đó gắn vào mấy viên đá quý đắt tiền thôi, sao có thể gọi là thần binh được. Thần binh thật sự không cần quá nhiều vật trang trí.” Quả nhiên cô gái cùng tên mập lúc nói ra thanh kiếm của Đới Hoan không hề có phải ứng ngạc nhiên, chỉ cười lạnh, một câu nói đã đem thanh kiếm đó biến thành đồ bỏ đi.

Vừa nói cô gái này vừa ra dấu cho tên mập. Hắn hiểu ý gật đầu lùi lại đi đâu đó, một lúc sau quay lại, hai tay nâng lên trước mặt Vương Thắng mộ cái hộp dài.

“Lần trước tiên sinh đem kiếm của Đới Hoan bán cho cửa hàng chúng ta, chắc hẳn đã nhìn thấy thanh kiếm đó không thích hợp.” Cô gái mỉm cười sửa lại cách xưng hô, có vẻ đối với Vương Thắng tôn trọng hơn rất nhiều, không quên nói thêm một câu nịnh:”Thanh kiếm của Đới Hoan vốn tầm thường không thể lọt vào mắt xanh của tiên sinh, không biết với thanh kiếm này liệu có được ngài để mắt đến?”

Vương Thắng không khách sáo mở hộp lấy thanh kiếm được giới thiệu không tầm thường ra ngoài. Vừa lấy ra khỏi hộp bỗng cảm giác có một luồng khí tức cổ xưa lan tỏa, nếu so sánh với kiếm của Đới Hoan thì đúng là một trời một vực.

Thanh kiếm này rất vừa mắt, nhìn là biết chuyên dùng để giết người, không những vậy chắc chắn đã nhuốm máu. Nhưng Vương Thắng vẫn không hề động tâm, dù sao thì lần này đến đây hắn cũng không có ý định tìm binh khí.

Nhìn thấy khuôn mặt hắn không có một chút biến hóa, cô gái nghĩ Vương Thắng chưa phát hiện ra sự lợi hại của thanh kiếm này, liền mở miệng cười nói:” Thanh kiếm này được một vị đại sư của Linh Lung Các tiêu hao mấy năm tinh lực tỉ mỉ chế tạo, riêng việc chọn nguyên liệu đã tiêu tốn rất nhiều tiền bạc, kiếm vừa rèn xong liền lấy máu của cao khai phong, chém sắt như chém bùn."

"Bảo Khánh Dư Đường của chúng ta phải tốn rất nhiều của cải mới có được thanh kiếm này, vốn định ban thưởng cho một vị cung phụng sử dụng, đến tên của thanh kiếm cũng chưa đặt, nay vừa vặn gặp được tiên sinh.” Chờ Vương Thắng nhớ rõ lai lịch của thanh kiếm mới bổ sung thêm:”Nếu tiên sinh còn chưa tin, ngài có thể nhìn kĩ thanh kiếm sẽ thấy kí hiệu của Linh Lung Các và đại sư chế tạo đánh dấu.”

"Chém sắt như chém bùn?" Vương Thắng nở nụ cười, theo miệng hỏi: "Có thể thử xem không?"

"Đương nhiên!" Nữ tử cũng nở nụ cười, tựa hồ sớm đoán được Vương Thắng sẽ có yêu cầu này, hai tay vỗ một cái, lập tức có mấy người đưa vài thanh đao và kiếm thông thường tiến vào, trong đó có một thanh nhìn rất quen mắt, hình như kiếm của một tên hộ vệ Đới Hoan mua được từ tay Vương Thắng.

Cô gái cầm thanh kiếm rút toàn bộ ra khỏi hộp, đúng như lời nói, trên kiếm quả thật có hai vết đánh dấu rất nhỏ của Linh Lung Các và đại sư chế tạo khắc lên. Tên mập cầm lên hai thanh đao kiếm bình thường giơ lên trước mặt cô gái. Cô gái nâng tay, trường kiếm không chút do dự chém thẳng vào hai thanh đao kiếm. Leng keng hai tiếng, một đoạn mũi kiếm cùng một đoạn đầu đao rớt xuống đất, trường kiếm dễ như trở bàn tay chặt đứt hai thanh đao kiếm bình thường.

Hai thanh này đứt vẫn chưa là gì, tên mập lại mang lên hai cái mới, lần này còn có cả thanh kiếm của tên hộ vệ nhà họ Đới. Kết quả vẫn không thay đổi, cô gái che mặt tay trắng khẽ giơ lên, hai thanh đao kiếm bình thường lại bị dễ dàng chặt đứt. Quả nhiên như nàng nói, chém sắt như chém bùn.

Xử lý mấy thanh vũ khí xong, cô gái lại hai tay nâng thanh kiếm hướng về phía Vương Thắng. Hắn nhẹ nhàng tiếp lấy, nhìn một chút lữoi kiếm, đúng là không bị hư hao.

Ngẩng đầu lên, Vương Thắng liền thấy trong mắt cô gái một tia đắc ý. Giống như muốn nói thanh thần binh này trong mắt ngươi chắc cũng đáng giá bằng phương pháp chế tạo kia chứ?

Khẽ lắc đầu một cái, Vương Thắng không tỏ rõ ý kiến gì, hướng về phía cô gái che mặt mỉm cười hỏii: "Ta cũng có một thanh đao nhỏ, không biết có thể thử không?"

"Tiên sinh cứ việc động thủ." Cô gái che mặt làm một động tác mời, trong giọng nói vẫn rất tự tin vào sản phẩm của đại sư Linh Lung Các.

Nhẹ nhàng lật tay một cái, Vương Thắng rút thanh đao quân đội từ túi ra giơ trên tay. Màu đen trên thân đao rât tiện lợi để hành động trong bóng tối nên thanh đao này không hề phản xạ một chút ánh sáng nào.

Cô gái che mặt cùng tên mập quản lý không thèm để vào mắt, trong lòng thật muốn cười to. Ngay cả một chút ánh sáng của đao kiếm bình thường cũng không có, ngay cả chút thần quang nội liễm cũng chẳng thấy đâu, thế này còn dám xưng đao tốt sao? Nhìn chiều dài thì quả thật chỉ là một thanh đao nhỏ.

Vương Thắng không thèm để ý ánh mắt của bọn họ, tiện tay đem lưỡi dao dính vào lưỡi của thanh trường kiếm. Đây không phải loại lưỡi đao sản xuất đạt trà bán chợ mà là loại đặc biệt được chế tạo riêng. Vương Thắng không tin phương pháp chế tạo kiếm của thế giới này có thể chống đỡ được công nghệ kĩ thuật hiện đại, ngay cả đại sư của Linh Lung Các cũng không có cửa.

Hai tay hơi dùng sức, Vương Thắng giống như đang gọt bút chì vậy, hướng về trên lưỡi của thanh trường kiếm gọt một miếng.

Cô gái cùng tên mập vẫn đang chờ đợi để chế giẽu. Nhưng một màn tiếp theo khiến con mắt của hai người trợn tròn, giống như mấy anh nông dân thời chiến tranh thấy máy chiếu phim ấy, miệng há to không ngậm lại được.

Không có một âm thanh nào vang lên, giống như thanh đao nhỏ của Vương Thắng vừa cắt qua miếng đậu hũ vậy. Hắn chỉ dùng chút sức đã đem lưỡi của thanh trường kiếm gọt đi một miếng.

Thanh kiếm do bậc đại sư của Linh Lung Các tiêu hao mấy năm tỉ mỉ chế tạo được xung chém sắt như chém bùn, bị Vương Thắng dùng thanh dao nhỏ phá hủy, ngay cả một chút phản kháng cũng không có. Điều này chỉ chứng minh thanh đao nhỏ của Vương Thắng cũng chém sắt như bùn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện